Bề mặt cát bị nện ra một cái hố to chu vi năm mét, bạn học Vương Thiết Lâm cuối cùng chết rồi, toàn bộ thân thể bị nện vào trong cát sâu hơn mười mét, làm cho người ta “Vui mừng” chính là, thi thể của y sau khi chết vẫn còn bị ép vào thân đầu lâu hồng phấn, có lẽ đây là sự báo thù cho bác Hà năm xưa. Vốn dĩ con sông nhỏ là bị cát phủ lên, cũng lộ ra ít nước, chỉ là nước lúc đó đều nhuộm màu máu tươi cả.
Sau đó đội Đẫm Máu cũng đã thu dọn toàn bộ thuộc hạ còn lại của Vương Thiết Lâm, Tả Hàn cô nàng này cũng thật là tàn nhẫn, cho dù đám người kia đã ngã hoàn toàn, nhưng cô nàng vẫn không yên tâm, mỗi người đều bổ thêm vào mấy nhát!
…
Nửa giờ sau đó, bốn người trong đội Đẫm Máu đã dọn sạch sẽ chiến trường, thi thể các thuộc hạ của Vương Thiết Lâm, đều bị vùi vào hố cát, nhưng thi thể của Vương Thiết Lâm và các nữ nhân áo đỏ tắc thì chôn cùng một chỗ.
Tên duy nhất còn sống sót chính là một lão già hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng hơn phân nửa, hàm răng đều rớt hết, mặc trên người hai lớp áo chống đạn, đây chính là vị dị năng không gian Hắc Ám.
Sau khi thu thập xong chiến trường, đám người Tiêu Thần kéo lấy lão già này rời khỏi con sông, đi tới một thảm cỏ khô sạch trên ốc đảo này.
Lý Hán có vẻ không tin rằng lão già trên mặt đất là một kẻ dị năng, hỏi:
- Đây chính là lão già hệ Không Gian Hắc Ám hả?
Lưu Kiệt đá một cước vào ngực lão già này, nổi giận quát:
- Chính là hắn! Hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra!
- Chính là tên súc sinh này đã giết ông nội của ta, cướp đi dị năng thiên phú của ông!
Lưu Kiệt móc súng ra hướng vào lão già bắn mấy phát.
Đùng
Đùng
Nhưng viên đạn không ghim vào da thịt lão, mà bị một bức tường khí cản lại.
Tiêu Thần tiến lên kéo Lưu Kiệt lại khuyên
- Anh Lưu, không nên kích động như vậy, trước tiên lấy vật kia ra, sau đó lão già này sẽ giao cho anh xử lý. Tôi thấy hay là anh dẫn lão già này về gia tộc anh chữa trị đã, thuận tiện anh ép hỏi cho hắn đã dùng bí pháp gì để cướp đi dị năng thiên phú của ông nội anh, để ngừa kẻ xấu hy vọng thu được cái thiên phú của tổ tông nhà anh
Lý Hán cũng vội vàng gật đầu nói
- Đúng vậy, anh Lưu, nhóc Tiêu Thần này nói rất hợp lý.
Lưu Kiệt gật đầu, rồi thu súng vào, Tiêu Thần ra lệnh cho Daniel triệt bỏ lớp chân khí vây xung quanh lão già, rắc muối lên vết thương trên người lão, lão già đau quá liền tỉnh lại.
- Ngao ngao!
Điều ghê tởm đã xảy ra, một lão già hơn sáu mươi tuổi, phát ra âm thanh của một đứa trẻ con bảy, tám tuổi
Lão già phát ra lời nói kinh hãi
- Các ngươi là ai, ba của ta đâu?
Ba của một lão già hơn sáu mươi tuổi hả? Vậy ít ra cũng phải hơn tám mươi tuổi, lão già này chẳng lẽ là cải lão hoàn đồng?
“Bốp” Lưu Kiệt tát lão một cái và mắng
Thành thật chút, mau lấy vật kia trong không gian đặc dị ra, bằng không thì lão gia đây giết ngươi!
- Oa! Ngươi, ngươi đánh ta, ta, ta méc ba ba của ta, để ông ấy thay ta báo thù!
Lão già bị dính một cái tát lăn ra mặt đất, dĩ nhiên là khóc rống lên, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Tiếng của Daniel vọng vào trong đầu của Tiêu Thần.
- Đại ca, lão già này rất có thể chính là một thằng nhãi ranh, chẳng qua là thông qua bí pháp nào đó cướp lấy cái thiên phú của ông nội Lưu Kiệt nên biến thành như vậy, hắn sống không quá ba tháng, hay là mau đem vật kia ra, chúng ta quay trở lại trung nguyên
Tiêu Thần đáp
- Ờ, không phải Trung Nguyên, mà là miền trung nước Cộng Hòa
- Anh bạn nhỏ, nghe này, cháu đem món đồ trong không gian đặc dị ra, chú sẽ cho cháu kẹo chịu không nào?
Tiêu Thần không biết từ đâu móc ra một cây kẹo, ngồi xổm trước mặt lão già trước lắc lư cây kẹo cười hì hì.
Lão già nhìn thấy kẹo, mắt lập tức sáng lên, nghiêm mặt nói:
- Ta đưa đồ vật cho ngươi, ngươi đưa cho Bằng Bằng kẹo ư?
Tiêu Thần nhẹ gật đầu, cười nói:
- Đó là lẽ tất nhiên, con cho chú đồ, chú sẽ cho con ăn kẹo, còn nữa chú kia…
Tiêu Thần chỉ vào Lưu Kiệt.
- Chú kia chuyên bán kẹo, chỉ cần cháu đưa thứ đó cho chú, chú sẽ bảo chú ấy đưa cháu về nhà, cho cháu thật nhiều, thật nhiều kẹo
Tiêu Thần cười hì hì.
Chỉ là cái tình huống này thật sự làm cho người ta có chút xoắn xuýt, một đứa trẻ vị thành niên chưa đến mười tám tuổi, trong tay cầm một cây kẹo mút, nhưng thực tế là lừa gạt một ông lão sáu mươi tuổi, hừ, xoắn, đúng là xoắn.
- Vậy được, chú nói phải giữ lời nha, cháu sẽ đưa nó cho chú.
Lão già cười một cách vui sướng, nhanh chóng bò dậy, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú ngắc ngứ.
Oàng
Một vật màu đen vô cớ xuất hiện trên bãi cát, đây là một máy hình trụ tròn cao hơn hai mét, rộng hơn một mét.
Phi thuyền ngoài hành tinh
Đám đông la thất thanh, cái máy này chính là mục tiêu của nhiệm vụ đẫm máu lần này, phi thuyền ngoài hành tinh.
…
Một tháng sau, biên giới thị trấn Hạ Hà vùng Lạc Tử Câu.
Năm tên mặc quần áo rách rưới, cuối cùng xuất hiện tại biên giới Lạc Tử Câu.
- Chúng ta đã trở về rồi!
Năm vị to như gia súc đều dùng hết sức lực, hô to một câu, tiếp theo liền ầm ầm rơi xuống bãi cát mịn.
Năm người đúng là Lưu Kiệt, Lý Hán, Tả Hàn, Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần, mà vị kia tự xưng là “Bằng Bằng”, bởi vì thể chất quá kém, đã bị chết trên đường rời sa mạc, về phần lão muốn ăn ít kẹo, chỉ có thể đến âm phủ đi xin Diêm La Vương.
Mễ Kỳ Á trở về được đã muộn, bà của nàng từ trần cách đây nửa tháng trước, nàng bỏ lỡ cuộc gặp cuối, nhưng nàng lại tìm được hi vọng mới, bởi vì Tiêu Thần quyết định đưa nàng trở lại Lĩnh Hải.
Bốn người của chiến đội Đẫm Máu cùng Mễ Kỳ Á ở lại thị trấn Hạ Hà một hôm, sau khi thay nàng thu gom xong đồ vật, liền lái ô-tô trở về thị trấn Trát Mã.
Quay trở về thị trấn Trát Mã, đám người Tiêu Thần lập tức nghe được một tin tức xấu, thế lực trong thị trấn Trát Mã sau một lần thay máu, Bát Lượng đã hy sinh một cách vinh quang, tiếp thay anh ấy trụ ở thị trấn Trát Mã chính là cô gái diêm dúa tên là Vương Bán Cân.
…
Phòng làm việc của Tổng giám đốc Hộp đêm “Nữ nhân hương” cũng tức là phòng Vương Bán Cân.
- Đây là CMND, điện thoại, chìa khóa xe của các anh, đây là một trăm ngàn tiền mặt, đây là một thẻ tín dụng năm trăm ngàn, chắc là đủ cho các anh về BJ
Vương Bán Cân lấy ra một cái túi màu trắng từ trong ngăn kéo, bên trong lấy một ít đồ chiến đội Đẫm Máu gửi tại chỗ Bát Lượng lúc trước
Tả Hàn tiếp nhận cái túi màu trắng, hỏi một cách lạnh lùng:
- Bát Lượng chết như thế nào?
Vương Bán Cân cười hỏi:
- Cô muốn thay hắn trả thù?
- Không muốn.
Tả Hàn lắc đầu
Vương Bán Cân thở dài, cười nói:
- Xem ra hắn nói đều đúng, cô trước nay không ưa gì hắn, chưa từng có.
- Cô nói đúng rồi, ta chỉ yêu mình ta, người khác, đều là mây trôi.
Tả Hàn trả lời cô một cách u ám, mở cái túi màu trắng, đưa điện thoại còn có chứng minh thư cho bọn Lưu Kiệt, ném cho mỗi người hai chục ngàn tiền mặt, em gái Mễ Kỳ Á cũng có phần.
Mễ Kỳ Á trước nay chưa bao giờ thấy tiền mặt nhiều như vậy, thoáng cái cũng có chút luống cuống, tâm địa của em gái lương thiện, vỗ ngực nói:
- Tôi, tôi không cần tiền.
- Không cần tiền? Vậy cô sống như thế nào?
Tả Hàn lạnh lùng hừ một câu, đồng thời liếc Tiêu Thần
- Chẳng lẽ cô muốn đi theo tên kia?
- Chị Ba Lợi Á, ngươi nói đúng rồi, anh Trác Mã đồng ý với tôi rồi, anh ấy muốn chăm sóc em, em về sau sẽ theo anh ấy
Nói đến đây, anh gái Mễ Kỳ Á hạnh phúc kéo cánh tay Tiêu Thần lên.
Tả Hàn nhướng lông mày, nhưng giờ nàng lại đeo cái khăn che mặt lên, để không ai có thể thấy rõ nét mặt của nàng, bên cạnh Lý Hán cũng không thể, bởi vì này che mạt cũng là vật liệu cao phân tử Polime
- Cô theo hắn, sớm muộn gì cũng chịu thiệt!
Tả Hàn hừ một câu.
Lập Tức khẽ nói:
- Chiến đội Đẫm máu trạm tiếp theo là BJ, hiện tại tôi ra lệnh, môn thần tiếp nhận nhiệm vụ đội trưởng của ta, cần phải đem mục tiêu nhiệm vụ lần này đưa về căn cứ, chúng ta chia tay ở chỗ này, tôi đi trước.
Dứt lời cô nàng này dĩ nhiên cũng bãi công, đem hàm cấp đội trưởng vung cho Tiêu Thần, tự mình tông cửa xông ra, bên hông còn cắm một khẩu súng ngắn bỏ túi dành cho nữ.
Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói Lưu Kiệt đang ở bên cạnh:
- Ngày mai chúng ta mới đi vậy, tôi đi an ủi bà vợ đã!
- Chị Bán Cân, thay tôi chăm sóc cho Mễ Kỳ Á còn có hai người đàn ông bọn họ!
Tiêu Thần đối với Vương Bán Cân cười điềm đạm, theo Tả Hàn ra khỏi cửa.
…
Trình độ của Tả hàn cũng không mau, Tiêu Thần trong khoảng mấy hơi thở liền tới sau lưng cô ta
- Anh không cần theo!
Tả Hàn cũng không quay đầu, mà là chạy về phía trước.
Tiêu Thần cười khà khà nói:
- Vợ thương tâm, anh không theo an ủi chút ư? Nếu em nhờ một vài phương thức không lành mạnh đến phát tiết, ta đây không phải buồn bực?
Mẹ kiếp, bây giờ nhiều phụ nữ đều là như vậy, thương tâm, đau khổ, hậm hực, liền thông qua tìm nam nhân phát tiết, vậy còn được sao…
- Cút! Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?
Tả Hàn ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Thần, phẫn nộ quát:
- Anh làm sao có thể hiểu nổi thống khổ của tôi! Dựa vào khả năng to lớn của anh sao? Dựa vào gươm súng bất nhập sao? Dựa vào huân chương Hoa Hạ sao? Anh không xứng! Anh không xứng! Anh biết không! Trong mắt của tôi, anh suốt đời chỉ là thằng hề! Anh suốt đời cũng không xứng!
Tiêu Thần tiến lên lột xuống cái khăn che mặt màu bạc của cô, đây là một khuôn mặt diễm lệ, ngũ quan phối hợp hoàn toàn vượt trội, chỉ là lúc này có chút băng giá, trên mặt còn vướng một giọt nước mắt.
- Bởi vì anh là phái mạnh! em là vợ anh!
Tiêu Thần khẽ nói từng câu từng chữ, bàn tay lớn xoa khuôn mặt nàng
- Anh không để ý khi nghe chuyện của em với Bát Lượng, anh cảm thấy anh rất xứng, rất xứng đáng, trên thế giới này cũng chỉ có anh xứng.
- Tôi không thể không thừa nhận, anh là một kẻ rất tự cao.
Tả Hàn lạnh lùng khẽ nói, nhưng trong lời nói lại hàm ý một sự chán ngấy.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, nói:
- Anh cho tới bây giờ không có phủ nhận, ANh là rất tự đại, nhưng anh là người có bản lĩnh
Tiêu Thần ôm eo nhỏ nhắn của Tả Hàn, ôm chặt mãnh liệt, miệng rộng dán vào cái miệng nhỏ nhắn bên cạnh, cười nói
- Vợ của anh cũng là người có bản lĩnh. Cho nên anh không để ý em nói anh không xứng
- Lần trước là anh cứu tôi hả?
Tả Hàn đột nhiên hỏi.
Tiêu Thần nhẹ gật đầu, cười nói:
- Ừ, nhưng bây giờ anh có chút hối hận, lúc ấy tại sao không nhân cơ hội lúc em ngủ, làm hành vi thân mật
- Bây giờ cũng không thể làm?
Tả Hàn lạnh lùng cười nói
Tiêu Thần cười nói:
- Anh thì muốn làm nha, nhưng mà tình thế không cho phép, có hai miếng dao lam đang đối diện đương bộ của anh, anh không muốn biến thành thái giám!
Sau đó đội Đẫm Máu cũng đã thu dọn toàn bộ thuộc hạ còn lại của Vương Thiết Lâm, Tả Hàn cô nàng này cũng thật là tàn nhẫn, cho dù đám người kia đã ngã hoàn toàn, nhưng cô nàng vẫn không yên tâm, mỗi người đều bổ thêm vào mấy nhát!
…
Nửa giờ sau đó, bốn người trong đội Đẫm Máu đã dọn sạch sẽ chiến trường, thi thể các thuộc hạ của Vương Thiết Lâm, đều bị vùi vào hố cát, nhưng thi thể của Vương Thiết Lâm và các nữ nhân áo đỏ tắc thì chôn cùng một chỗ.
Tên duy nhất còn sống sót chính là một lão già hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng hơn phân nửa, hàm răng đều rớt hết, mặc trên người hai lớp áo chống đạn, đây chính là vị dị năng không gian Hắc Ám.
Sau khi thu thập xong chiến trường, đám người Tiêu Thần kéo lấy lão già này rời khỏi con sông, đi tới một thảm cỏ khô sạch trên ốc đảo này.
Lý Hán có vẻ không tin rằng lão già trên mặt đất là một kẻ dị năng, hỏi:
- Đây chính là lão già hệ Không Gian Hắc Ám hả?
Lưu Kiệt đá một cước vào ngực lão già này, nổi giận quát:
- Chính là hắn! Hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra!
- Chính là tên súc sinh này đã giết ông nội của ta, cướp đi dị năng thiên phú của ông!
Lưu Kiệt móc súng ra hướng vào lão già bắn mấy phát.
Đùng
Đùng
Nhưng viên đạn không ghim vào da thịt lão, mà bị một bức tường khí cản lại.
Tiêu Thần tiến lên kéo Lưu Kiệt lại khuyên
- Anh Lưu, không nên kích động như vậy, trước tiên lấy vật kia ra, sau đó lão già này sẽ giao cho anh xử lý. Tôi thấy hay là anh dẫn lão già này về gia tộc anh chữa trị đã, thuận tiện anh ép hỏi cho hắn đã dùng bí pháp gì để cướp đi dị năng thiên phú của ông nội anh, để ngừa kẻ xấu hy vọng thu được cái thiên phú của tổ tông nhà anh
Lý Hán cũng vội vàng gật đầu nói
- Đúng vậy, anh Lưu, nhóc Tiêu Thần này nói rất hợp lý.
Lưu Kiệt gật đầu, rồi thu súng vào, Tiêu Thần ra lệnh cho Daniel triệt bỏ lớp chân khí vây xung quanh lão già, rắc muối lên vết thương trên người lão, lão già đau quá liền tỉnh lại.
- Ngao ngao!
Điều ghê tởm đã xảy ra, một lão già hơn sáu mươi tuổi, phát ra âm thanh của một đứa trẻ con bảy, tám tuổi
Lão già phát ra lời nói kinh hãi
- Các ngươi là ai, ba của ta đâu?
Ba của một lão già hơn sáu mươi tuổi hả? Vậy ít ra cũng phải hơn tám mươi tuổi, lão già này chẳng lẽ là cải lão hoàn đồng?
“Bốp” Lưu Kiệt tát lão một cái và mắng
Thành thật chút, mau lấy vật kia trong không gian đặc dị ra, bằng không thì lão gia đây giết ngươi!
- Oa! Ngươi, ngươi đánh ta, ta, ta méc ba ba của ta, để ông ấy thay ta báo thù!
Lão già bị dính một cái tát lăn ra mặt đất, dĩ nhiên là khóc rống lên, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Tiếng của Daniel vọng vào trong đầu của Tiêu Thần.
- Đại ca, lão già này rất có thể chính là một thằng nhãi ranh, chẳng qua là thông qua bí pháp nào đó cướp lấy cái thiên phú của ông nội Lưu Kiệt nên biến thành như vậy, hắn sống không quá ba tháng, hay là mau đem vật kia ra, chúng ta quay trở lại trung nguyên
Tiêu Thần đáp
- Ờ, không phải Trung Nguyên, mà là miền trung nước Cộng Hòa
- Anh bạn nhỏ, nghe này, cháu đem món đồ trong không gian đặc dị ra, chú sẽ cho cháu kẹo chịu không nào?
Tiêu Thần không biết từ đâu móc ra một cây kẹo, ngồi xổm trước mặt lão già trước lắc lư cây kẹo cười hì hì.
Lão già nhìn thấy kẹo, mắt lập tức sáng lên, nghiêm mặt nói:
- Ta đưa đồ vật cho ngươi, ngươi đưa cho Bằng Bằng kẹo ư?
Tiêu Thần nhẹ gật đầu, cười nói:
- Đó là lẽ tất nhiên, con cho chú đồ, chú sẽ cho con ăn kẹo, còn nữa chú kia…
Tiêu Thần chỉ vào Lưu Kiệt.
- Chú kia chuyên bán kẹo, chỉ cần cháu đưa thứ đó cho chú, chú sẽ bảo chú ấy đưa cháu về nhà, cho cháu thật nhiều, thật nhiều kẹo
Tiêu Thần cười hì hì.
Chỉ là cái tình huống này thật sự làm cho người ta có chút xoắn xuýt, một đứa trẻ vị thành niên chưa đến mười tám tuổi, trong tay cầm một cây kẹo mút, nhưng thực tế là lừa gạt một ông lão sáu mươi tuổi, hừ, xoắn, đúng là xoắn.
- Vậy được, chú nói phải giữ lời nha, cháu sẽ đưa nó cho chú.
Lão già cười một cách vui sướng, nhanh chóng bò dậy, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú ngắc ngứ.
Oàng
Một vật màu đen vô cớ xuất hiện trên bãi cát, đây là một máy hình trụ tròn cao hơn hai mét, rộng hơn một mét.
Phi thuyền ngoài hành tinh
Đám đông la thất thanh, cái máy này chính là mục tiêu của nhiệm vụ đẫm máu lần này, phi thuyền ngoài hành tinh.
…
Một tháng sau, biên giới thị trấn Hạ Hà vùng Lạc Tử Câu.
Năm tên mặc quần áo rách rưới, cuối cùng xuất hiện tại biên giới Lạc Tử Câu.
- Chúng ta đã trở về rồi!
Năm vị to như gia súc đều dùng hết sức lực, hô to một câu, tiếp theo liền ầm ầm rơi xuống bãi cát mịn.
Năm người đúng là Lưu Kiệt, Lý Hán, Tả Hàn, Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần, mà vị kia tự xưng là “Bằng Bằng”, bởi vì thể chất quá kém, đã bị chết trên đường rời sa mạc, về phần lão muốn ăn ít kẹo, chỉ có thể đến âm phủ đi xin Diêm La Vương.
Mễ Kỳ Á trở về được đã muộn, bà của nàng từ trần cách đây nửa tháng trước, nàng bỏ lỡ cuộc gặp cuối, nhưng nàng lại tìm được hi vọng mới, bởi vì Tiêu Thần quyết định đưa nàng trở lại Lĩnh Hải.
Bốn người của chiến đội Đẫm Máu cùng Mễ Kỳ Á ở lại thị trấn Hạ Hà một hôm, sau khi thay nàng thu gom xong đồ vật, liền lái ô-tô trở về thị trấn Trát Mã.
Quay trở về thị trấn Trát Mã, đám người Tiêu Thần lập tức nghe được một tin tức xấu, thế lực trong thị trấn Trát Mã sau một lần thay máu, Bát Lượng đã hy sinh một cách vinh quang, tiếp thay anh ấy trụ ở thị trấn Trát Mã chính là cô gái diêm dúa tên là Vương Bán Cân.
…
Phòng làm việc của Tổng giám đốc Hộp đêm “Nữ nhân hương” cũng tức là phòng Vương Bán Cân.
- Đây là CMND, điện thoại, chìa khóa xe của các anh, đây là một trăm ngàn tiền mặt, đây là một thẻ tín dụng năm trăm ngàn, chắc là đủ cho các anh về BJ
Vương Bán Cân lấy ra một cái túi màu trắng từ trong ngăn kéo, bên trong lấy một ít đồ chiến đội Đẫm Máu gửi tại chỗ Bát Lượng lúc trước
Tả Hàn tiếp nhận cái túi màu trắng, hỏi một cách lạnh lùng:
- Bát Lượng chết như thế nào?
Vương Bán Cân cười hỏi:
- Cô muốn thay hắn trả thù?
- Không muốn.
Tả Hàn lắc đầu
Vương Bán Cân thở dài, cười nói:
- Xem ra hắn nói đều đúng, cô trước nay không ưa gì hắn, chưa từng có.
- Cô nói đúng rồi, ta chỉ yêu mình ta, người khác, đều là mây trôi.
Tả Hàn trả lời cô một cách u ám, mở cái túi màu trắng, đưa điện thoại còn có chứng minh thư cho bọn Lưu Kiệt, ném cho mỗi người hai chục ngàn tiền mặt, em gái Mễ Kỳ Á cũng có phần.
Mễ Kỳ Á trước nay chưa bao giờ thấy tiền mặt nhiều như vậy, thoáng cái cũng có chút luống cuống, tâm địa của em gái lương thiện, vỗ ngực nói:
- Tôi, tôi không cần tiền.
- Không cần tiền? Vậy cô sống như thế nào?
Tả Hàn lạnh lùng hừ một câu, đồng thời liếc Tiêu Thần
- Chẳng lẽ cô muốn đi theo tên kia?
- Chị Ba Lợi Á, ngươi nói đúng rồi, anh Trác Mã đồng ý với tôi rồi, anh ấy muốn chăm sóc em, em về sau sẽ theo anh ấy
Nói đến đây, anh gái Mễ Kỳ Á hạnh phúc kéo cánh tay Tiêu Thần lên.
Tả Hàn nhướng lông mày, nhưng giờ nàng lại đeo cái khăn che mặt lên, để không ai có thể thấy rõ nét mặt của nàng, bên cạnh Lý Hán cũng không thể, bởi vì này che mạt cũng là vật liệu cao phân tử Polime
- Cô theo hắn, sớm muộn gì cũng chịu thiệt!
Tả Hàn hừ một câu.
Lập Tức khẽ nói:
- Chiến đội Đẫm máu trạm tiếp theo là BJ, hiện tại tôi ra lệnh, môn thần tiếp nhận nhiệm vụ đội trưởng của ta, cần phải đem mục tiêu nhiệm vụ lần này đưa về căn cứ, chúng ta chia tay ở chỗ này, tôi đi trước.
Dứt lời cô nàng này dĩ nhiên cũng bãi công, đem hàm cấp đội trưởng vung cho Tiêu Thần, tự mình tông cửa xông ra, bên hông còn cắm một khẩu súng ngắn bỏ túi dành cho nữ.
Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói Lưu Kiệt đang ở bên cạnh:
- Ngày mai chúng ta mới đi vậy, tôi đi an ủi bà vợ đã!
- Chị Bán Cân, thay tôi chăm sóc cho Mễ Kỳ Á còn có hai người đàn ông bọn họ!
Tiêu Thần đối với Vương Bán Cân cười điềm đạm, theo Tả Hàn ra khỏi cửa.
…
Trình độ của Tả hàn cũng không mau, Tiêu Thần trong khoảng mấy hơi thở liền tới sau lưng cô ta
- Anh không cần theo!
Tả Hàn cũng không quay đầu, mà là chạy về phía trước.
Tiêu Thần cười khà khà nói:
- Vợ thương tâm, anh không theo an ủi chút ư? Nếu em nhờ một vài phương thức không lành mạnh đến phát tiết, ta đây không phải buồn bực?
Mẹ kiếp, bây giờ nhiều phụ nữ đều là như vậy, thương tâm, đau khổ, hậm hực, liền thông qua tìm nam nhân phát tiết, vậy còn được sao…
- Cút! Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?
Tả Hàn ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Thần, phẫn nộ quát:
- Anh làm sao có thể hiểu nổi thống khổ của tôi! Dựa vào khả năng to lớn của anh sao? Dựa vào gươm súng bất nhập sao? Dựa vào huân chương Hoa Hạ sao? Anh không xứng! Anh không xứng! Anh biết không! Trong mắt của tôi, anh suốt đời chỉ là thằng hề! Anh suốt đời cũng không xứng!
Tiêu Thần tiến lên lột xuống cái khăn che mặt màu bạc của cô, đây là một khuôn mặt diễm lệ, ngũ quan phối hợp hoàn toàn vượt trội, chỉ là lúc này có chút băng giá, trên mặt còn vướng một giọt nước mắt.
- Bởi vì anh là phái mạnh! em là vợ anh!
Tiêu Thần khẽ nói từng câu từng chữ, bàn tay lớn xoa khuôn mặt nàng
- Anh không để ý khi nghe chuyện của em với Bát Lượng, anh cảm thấy anh rất xứng, rất xứng đáng, trên thế giới này cũng chỉ có anh xứng.
- Tôi không thể không thừa nhận, anh là một kẻ rất tự cao.
Tả Hàn lạnh lùng khẽ nói, nhưng trong lời nói lại hàm ý một sự chán ngấy.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, nói:
- Anh cho tới bây giờ không có phủ nhận, ANh là rất tự đại, nhưng anh là người có bản lĩnh
Tiêu Thần ôm eo nhỏ nhắn của Tả Hàn, ôm chặt mãnh liệt, miệng rộng dán vào cái miệng nhỏ nhắn bên cạnh, cười nói
- Vợ của anh cũng là người có bản lĩnh. Cho nên anh không để ý em nói anh không xứng
- Lần trước là anh cứu tôi hả?
Tả Hàn đột nhiên hỏi.
Tiêu Thần nhẹ gật đầu, cười nói:
- Ừ, nhưng bây giờ anh có chút hối hận, lúc ấy tại sao không nhân cơ hội lúc em ngủ, làm hành vi thân mật
- Bây giờ cũng không thể làm?
Tả Hàn lạnh lùng cười nói
Tiêu Thần cười nói:
- Anh thì muốn làm nha, nhưng mà tình thế không cho phép, có hai miếng dao lam đang đối diện đương bộ của anh, anh không muốn biến thành thái giám!
/484
|