- Các anh em, cùng tiến lên, loại hắn đi.
Bụi đất tản đi, trong phòng có bốn người đàn ông trẻ tuổi, một cái bàn vuông được bày sẵn, bên trên đặt mấy hộp cơm bên trong đều đựng cá, thịt, tôm, thức ăn ngon. Trên mặt bàn còn đặt mấy chai bia trống không, trong đó có hai gã đã ngấm rượu, mặt đỏ bừng lên.
Giữa buổi trưa, mấy nhân viên tụ tập trong phòng làm việc ăn uống linh đình, đây đã làm trái với kỷ luật công ty một cách nghiêm trọng rồi.
Bốn gã nhìn gã trung niên dẫn đầu bị Tiêu Thần dẫm dưới chân, lần lượt mang theo một cái chai không xông tới phía Tiêu Thần, giơ cái chai lên liền đập về phía Tiêu Thần
- A, tất cả dừng tay
Hà Phương Nhã bị dọa đến mức không làm gì được, muốn xông lên phía trươc lôi Tiêu Thần ra, đáng tiếc vừa mới bước ra đã trẹo chân, ngay lập tức ngã nhào trên đất.
Mấy gã trẻ tuổi căn bản không nghe theo mệnh lệnh của chủ tịch hội động quản trị Hà Phương Nhã, loạng choạng lao thân về phía Tiêu Thần.
- Chúng mày phá hỏng kỷ luật công ty, ông đây thay mặt mẹ vợ dạy dỗ chúng mày.
Ánh mắt Tiêu Thần toát lên vẻ dữ tợn, mẹ vợ đã bị bọn người kia coi thường, còn ngã trẹo chân, chắc chắn cũng bị thương không nhẹ, hắn thật sự nổi giận rồi.
Chỉ thấy qua lão tổng khoác lác, chưa thấy qua kiểu nhân viên có tính cách của kẻ cướp như vậy .
Đối mặt với đám gia súc đang xông tới, Tiêu Thần không lưu tình chút nào, một chân đá bay một tên đầu trò, thuận thế tiến lên một bước, cùi trỏ ở trên mặt tên kia, máu tươi chảy ròng, đoạt lấy chai bia trong tay y.
Loảng xoảngChai bia đập vào ót của tên nhân viên trẻ tuổi, máu tươi lập tức giàn giụa, tên này thân mình hơi gầy, chịu một đập như vậy của Tiêu Thần, ngay lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Cuối cùng chỉ còn lại một tên, xem ra y cũng không uống nhiều, còn chưa quá say, nhìn Tiêu Thần như vậy vài cái liền thu thập mấy gã bạn của mình, ngay lập tức khiếp đảm, vội vàng vứt mấy chai bia không trên tay xuống đất, từ đó lui dần về phía sau
- Mày, mày đừng qua đây
Gã trẻ tuổi tim đập nhanh hơn, sắc mặt xanh mét, nhìn mấy thằng bạn máu tươi chảy ròng trên mặt đất, lần đầu tiên ngửi được mùi của cái chết.
Người này chẳng lẽ chính là xã hội đen trong truyền thuyết sao? Nhưng mà xã hội đen cũng không ác như vậy, tên này đập người không hề chớp mắt, hơn nữa tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn.
Tiêu Thần nhặt một cái chai không từ mặt đất lên, từ từ tiếp cận gã trẻ tuổi, gã hoảng quá, nước mắt nước mũi cùng tuôn ra, run rẩy quát
- Mày, mày, mày không được qua đây, tao, tao gọi bảo an rồi, tao, người, người đâu, cứu tôi với.
Người tới mang trên mặt một nụ cười nham hiểm bình thường, chai bia cầm trong tay giống như lưỡi dao của cái chết, thực sự muốn dọa chết người!
Gã trẻ tuổi từ trước đến nay chưa từng thấy qua tư thế như vậy, chưa trải qua không khí của chiến trường như vậy, bước vào phạm vi của Tiêu Thần, tự mình dường như biến thành một con dê đợi làm thịt, bất kì lúc nào cũng có thể bị bắt đi làm dê nướng nguyên con! Nhìn mấy gã đồng bạn kêu thảm thiết không ngừng trên mặt đất, liền biết kết cục của mình cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Mắt thấy Tiêu Thần đi về phía mình, đã cách mình cũng chưa tới một thước, chai bia trong tay Tiêu Thần cũng giơ lên, gã trẻ tuổi nhắm hai mắt lại, tứ chi run rẩy, cũng không biết đệ ngũ chi (^^ tự hiểu) của anh ta có không, đang lúc run rấy, gã đã tuyệt vọng tới mức cả hàm răng cũng run lên rồi.
- Tiêu Thần, dừng tay
Hà Phương Nhã lớn tiếng hô ở phía sau tiêu thần
Nơi này ít nhất là công ty, nếu như làm bị thương người khác, Hà Phương Nhã rất khó xử lý, một mặt là nhân viên của mình, mình phải chịu trách nhiệm với nhân viên bị thương, mặt khác lại là bạn trai của con gái mình, hơn nữa có vẻ như bản thân đối với hắn... tóm lại việc này đã tạo thành hơn phân nửa rồi, lại làm bị thương người cuối cùng kia, tính nghiêm trọng của cả sự việc này càng cao hơn, chung quy lại còn có hai mươi mấy nhân viên đang nhìn ở phía sau.
Tiêu Thần điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu cười với Hà Phương Nhã, hắn hỏi:
- Chị phương nhã, chân của chị không sao chứ?
Hà Phương Nhã nhìn Tiêu Thần cười với mình, thở phào một cái, cũng may tiểu tử này còn biết chừng mực, không hoàn toàn đánh mất lý trí, cô day day mắt cá chân của mình, sắc mặt hơi tái, gượng cười nói:
- Không có gì to tát đâu, chỉ là hơi đau chút, cậu mau qua đây đưa tôi tới bệnh viện xoa ít rượu xoa bóp là đỡ thôi.
- Vâng
Tiêu Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền quay đầu lại, lập tức thay đổi khuôn mặt lạnh như băng, hỏi gã trẻ tuổi đang run rẩy co rút trên mặt đất:
- Tên kia, các người cũng là nhân viên của phòng làm việc này à?
- Tôi, chúng tôi không phải, chúng tôi chỉ là phó tổng mời, mời tới...
Gã trẻ tuổi khó khăn nói xong một câu, gã không rõ người này muốn làm gì
Tiêu Thần suy nghĩ vài giây, mạnh mẽ giơ chai rượu trong tay lên, hướng về đầu của gã trẻ tuổi làm một cú, “choang” một tiếng xương sọ của gã trẻ tuổi xem như rắn chắc, chai rượu bị đập vỡ nát ra, một đầu Tiêu Thần cầm trong tay, còn lộ ra một miểng chai nhọn dính máu.
- Nếu đã không phải nhân viên của nơi này, vậy ta không không khách khí nữa
Tiêu Thần cười ha hả, gã trẻ tuổi vốn đang có chút ý thức còn sống, nhưng vừa nhìn thấy miểng chai nhọn dính máu trước mắt, lập tức sợ tới hôn mê bất tỉnh
Xong rồi, xong rồi, cái miểng chai nhọn này nếu cắm vào sọ nào của mình, vậy không chết cũng phải liệt não đến cuối đời rồi!
- Tiêu Thần, cậu, cậu, tại sao lại…
Hà Phương Nhã sợ tới mặt trắng bệch, gã trẻ tuổi trên mặt đật có vẻ như sắp chết rồi, toàn thân đều dính máu, nhất là gương mặt đó, trên gương mặt gã đó đều là màu đỏ tươi của máu.
Tiêu Thần quay đầu cười với Hà Phương Nhã, nói
- Yên tâm đi, chị Phương Nhã, tôi sẽ không nặng tay đâu, hắn vẫn còn mạng!
Dứt lời Tiêu Thần đỡ Hà Phương Nhã dậy, mắt cá chân Hà Phương Nhã trẹo hai lần, bị thương không nhẹ, mắt cá chân bên phải đã đỏ sưng phồng lên, không thể đứng thẳng, Tiêu Thần thấy cô bước đi đau đớn, không nói hai lời, trực tiếp bế hà phương nhã lên.
- Aaa... cậu sao lại bồng tôi?
Giọng của Hà Phương Nhã nhỏ đi vài lần.
Tiêu Thần nghiêm mặt nói
- Chân của chị đã sưng lên, phải lập tức đưa tới bệnh viện băng thuốc.
Có cơ hội tốt như vậy tiếp cận mẹ vợ đã ngưỡng mộ trong lòng từ lâu, Tiêu Thần tất nhiên sẽ không bỏ qua, hắn đương nhiên sẽ không nói với Hà Phương Nhã, Cầm long chân khí của hắn trong vài phút là có thể giúp cô hết sưng.
Cứ ôm như vậy tốt biết bao, nếu như đem cô ẵm lên...
Tiêu Thần không dám nghĩ linh tinh, ít nhất ở trong trường hợp như thế này rất không thích hợp, tự sướng cũng phải phân trường hợp, trình tự...
Được Tiêu Thần ôm, cô gái nhỏ Hà Phương Nhã cũng có chút kích động, nhưng bận tâm đến hình tượng của mình, cô vội vàng ngẩng đầu lên, bực tức nhìn nhân viên đang vây quanh xem, nũng nịu quát:
- Các người còn không mau kêu xe cứu thương? Thuận tiện kêu công ty bảo an đem mấy tên lưu manh đuổi ra ngoài, Hứa thư ký, cậu gọi phó tổng liên lạc với tôi một chút
“Mẹ vợ giả vờ rất giống đấy! Rất có nghề quả nhiên rất có nghề”
Tiêu thần trong lòng thầm khen, những nhân viên này quả thật không dám nói thêm điều gì, đều đi làm việc của mình, chỉ có mấy kẻ lưu manh đáng thương còn rên rỉ trong phòng làm việc. Tay Tiêu Thần lại lặng lẽ gắng sức một chút, giả vờ bộ dạng lực bất tòng tâm, cọ vài cái trên lưng mẹ vợ
Hà Phương Nhã sắc mặt đỏ lên, nhưng vừa nhìn Tiêu Thần, người này giống như có chút mệt mỏi, vội vàng quan tâm hỏi:
- Tiểu Thần, cậu không sao chứ?
- Không sao
Tiêu Thần liền vội vàng lắc đầu nói không có gì, nhanh chóng bế cô đi ra ngoài.
Cũng không thể nói mình vì lợi dụng chút ít, cố ý giả vờ bộ dạng đau yếu.
Bảo an của tòa nhà Trường Giang được bố trí thống nhất, nói cách khác cả tòa nhà chỉ có một đội bảo an. Đội bảo an này phải chấp hành tất cả nhiệm vụ bảo an của công ty. Động tác của đội bảo an không hề vội vã, cho đến khi Tiêu Thần bế Hà Phương Nhã tới tầng một đại sảnh, cũng không thấy những nhân viên bảo an ở đại sảnh tầng một có chút phản ứng gì, ngược lại mình bế một mỹ nhân lại thu hút sự chú ý của không ít người. Trong đó không thiếu những nhân vật nổi tiếng quen biết Hà Phương Nhã, nhưng Hà Phương Nhã vẫn điềm tĩnh, khuôn mặt tươi cười kể lại tình hình với người quen.
Tiêu Thần đưa Hà Phương Nhã tới một bệnh viện tư nhân ở gần đó, điều kiện vệ sinh cũng được, hơn nữa quan trọng là khám chỉnh hình là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, như vậy bàn chân đẹp đẽ của Hà Phương Nhã mới không bị mấy lão bác sĩ nam nhìn thấy. Mô mềm mắt cá chân phải của Hà Phương Nhã hơi trật một tí, bác sĩ kê một ít rượu xoa bóp và mấy bình bạch dược Vân Nam.
- Còn phải dùng rượu trắng hả?
Hà Phương Nhã cầm một bình bạch dược Vân Nam, nói một cách khá khó khăn, cô mặc dù là nữ cường nhân, nhưng tửu lượng lại không khá chút nào, bình thường chủ yếu là uống vài loại sâmpanh, còn các loại rượu trắng thì rất ít khi uống, thông thường rượu trắng đều là để cho những nữ nhân viên PR của mình uống.
Nữ bác sĩ mỉm cười nói:
- Cái này không còn cách nào khác, vì loại bạch dược Vân Nam này là dạng bột phấn, chúng chỉ có thể hòa tan trong rượu trắng, sau đó uống vào, chỗ khớp bị thương của chị khá nhạy cảm, cách giảm sưng này là nhanh nhất đấy. Nếu không với tình trạng sưng ở mắt cá chân của chị ít nhất phải mất hai tuần mới có thể hoàn toàn hết sưng, hơn nữa còn rất dễ lưu lại sẹo, tôi nghĩ chị cũng không hy vọng như vậy.
Con gái đều yêu đẹp, đừng nói là để lại sẹo, cho dù là vết thương bị xước một chút, đều khiến họ vô cùng đau lòng, hơn nữa nghỉ ngơi hai tuần, đối với hà phương nhã mà nói, đó cũng là không thể, công ty bao nhiêu việc, bỏ đi đâu được lâu.
- Nhưng, tôi sẽ không uống rượu trắng nha
Hà Phương Nhã xấu hổ nói.
Nữ bác sĩ đề nghị:
- Vậy chị nên tự mình cân nhắc rồi, nếu có thời gian, từ từ tĩnh dưỡng cũng được, hoặc là đổi một loại thuốc thoa ngoài da, cũng chính là loại rượu thuốc đó, lúc tắm xoa bóp chỗ bị thương. Nhưng hiệu quả của loại thuốc bôi này kém rất nhiều, chị ít nhất phải nghỉ 2 tuần, ngoài ra nếu nghiêm trọng có thể còn phải bó một khối thạch cao cố định, hơn nữa vết sẹo cũng rất khó tiêu biến.
- Nhưng tôi đề nghị chị tốt nhất vẫn là dùng rượu trắng để uống thuốc này, nếu thực sự không muốn uống, có thể giảm liều lượng uống thành nhiều lần, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ uống một ít, như vậy cho dù say cũng có thể lập tức nằm xuống nghỉ ngơi. Chỉ cần làm theo cách này, khoảng năm ngày có thể khỏe lại
Nữ bác sĩ nói
Cô lập tức, cười nói với Tiêu Thần:
- Anh chàng đẹp trai, anh phải chăm sóc tốt cho chị anh đấy, buổi tối nhớ nhắc cô ấy uống cái nhé, nếu có chỗ nào không ổn, có thể lập tức đến tìm tôi.
Nói xong, cô móc ra một tấm danh thiếp xinh đẹp, trên đó viết tên của cô, Lâm Nguyệt, mặt trên còn in một tấm ảnh chân dung của cô, ách, có chút lộ liễu, hơn nữa còn rất lộ liễu, xem ra tấm danh thiếp này là vật quý báu của cô ấy, sẽ không đưa linh tinh cho người khác.
- Cảm ơn
Tiêu Thần bắt đắc dĩ cười, nhận lấy tấm danh thiếp của cô, nhưng mà hắn lại thấy hiện ra trong mắt Hà Phương Nhã có tia không hài lòng, Tiêu Thần lúc này mới nhớ tới, thì ra vị bác sĩ kia xem Hà Phương Nhã như chị mình, trong khi rõ ràng là không phải.
Nhưng nếu không phải, Hà Phương Nhã nên xem là gì của mình đây, chẳng lẽ nói là mẹ vợ của mình? Rõ ràng là không thích hợp lắm, chẳng lẽ nói là bạn gái của mình?
Chỉ có trời mới biết..
Bụi đất tản đi, trong phòng có bốn người đàn ông trẻ tuổi, một cái bàn vuông được bày sẵn, bên trên đặt mấy hộp cơm bên trong đều đựng cá, thịt, tôm, thức ăn ngon. Trên mặt bàn còn đặt mấy chai bia trống không, trong đó có hai gã đã ngấm rượu, mặt đỏ bừng lên.
Giữa buổi trưa, mấy nhân viên tụ tập trong phòng làm việc ăn uống linh đình, đây đã làm trái với kỷ luật công ty một cách nghiêm trọng rồi.
Bốn gã nhìn gã trung niên dẫn đầu bị Tiêu Thần dẫm dưới chân, lần lượt mang theo một cái chai không xông tới phía Tiêu Thần, giơ cái chai lên liền đập về phía Tiêu Thần
- A, tất cả dừng tay
Hà Phương Nhã bị dọa đến mức không làm gì được, muốn xông lên phía trươc lôi Tiêu Thần ra, đáng tiếc vừa mới bước ra đã trẹo chân, ngay lập tức ngã nhào trên đất.
Mấy gã trẻ tuổi căn bản không nghe theo mệnh lệnh của chủ tịch hội động quản trị Hà Phương Nhã, loạng choạng lao thân về phía Tiêu Thần.
- Chúng mày phá hỏng kỷ luật công ty, ông đây thay mặt mẹ vợ dạy dỗ chúng mày.
Ánh mắt Tiêu Thần toát lên vẻ dữ tợn, mẹ vợ đã bị bọn người kia coi thường, còn ngã trẹo chân, chắc chắn cũng bị thương không nhẹ, hắn thật sự nổi giận rồi.
Chỉ thấy qua lão tổng khoác lác, chưa thấy qua kiểu nhân viên có tính cách của kẻ cướp như vậy .
Đối mặt với đám gia súc đang xông tới, Tiêu Thần không lưu tình chút nào, một chân đá bay một tên đầu trò, thuận thế tiến lên một bước, cùi trỏ ở trên mặt tên kia, máu tươi chảy ròng, đoạt lấy chai bia trong tay y.
Loảng xoảngChai bia đập vào ót của tên nhân viên trẻ tuổi, máu tươi lập tức giàn giụa, tên này thân mình hơi gầy, chịu một đập như vậy của Tiêu Thần, ngay lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Cuối cùng chỉ còn lại một tên, xem ra y cũng không uống nhiều, còn chưa quá say, nhìn Tiêu Thần như vậy vài cái liền thu thập mấy gã bạn của mình, ngay lập tức khiếp đảm, vội vàng vứt mấy chai bia không trên tay xuống đất, từ đó lui dần về phía sau
- Mày, mày đừng qua đây
Gã trẻ tuổi tim đập nhanh hơn, sắc mặt xanh mét, nhìn mấy thằng bạn máu tươi chảy ròng trên mặt đất, lần đầu tiên ngửi được mùi của cái chết.
Người này chẳng lẽ chính là xã hội đen trong truyền thuyết sao? Nhưng mà xã hội đen cũng không ác như vậy, tên này đập người không hề chớp mắt, hơn nữa tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn.
Tiêu Thần nhặt một cái chai không từ mặt đất lên, từ từ tiếp cận gã trẻ tuổi, gã hoảng quá, nước mắt nước mũi cùng tuôn ra, run rẩy quát
- Mày, mày, mày không được qua đây, tao, tao gọi bảo an rồi, tao, người, người đâu, cứu tôi với.
Người tới mang trên mặt một nụ cười nham hiểm bình thường, chai bia cầm trong tay giống như lưỡi dao của cái chết, thực sự muốn dọa chết người!
Gã trẻ tuổi từ trước đến nay chưa từng thấy qua tư thế như vậy, chưa trải qua không khí của chiến trường như vậy, bước vào phạm vi của Tiêu Thần, tự mình dường như biến thành một con dê đợi làm thịt, bất kì lúc nào cũng có thể bị bắt đi làm dê nướng nguyên con! Nhìn mấy gã đồng bạn kêu thảm thiết không ngừng trên mặt đất, liền biết kết cục của mình cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Mắt thấy Tiêu Thần đi về phía mình, đã cách mình cũng chưa tới một thước, chai bia trong tay Tiêu Thần cũng giơ lên, gã trẻ tuổi nhắm hai mắt lại, tứ chi run rẩy, cũng không biết đệ ngũ chi (^^ tự hiểu) của anh ta có không, đang lúc run rấy, gã đã tuyệt vọng tới mức cả hàm răng cũng run lên rồi.
- Tiêu Thần, dừng tay
Hà Phương Nhã lớn tiếng hô ở phía sau tiêu thần
Nơi này ít nhất là công ty, nếu như làm bị thương người khác, Hà Phương Nhã rất khó xử lý, một mặt là nhân viên của mình, mình phải chịu trách nhiệm với nhân viên bị thương, mặt khác lại là bạn trai của con gái mình, hơn nữa có vẻ như bản thân đối với hắn... tóm lại việc này đã tạo thành hơn phân nửa rồi, lại làm bị thương người cuối cùng kia, tính nghiêm trọng của cả sự việc này càng cao hơn, chung quy lại còn có hai mươi mấy nhân viên đang nhìn ở phía sau.
Tiêu Thần điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu cười với Hà Phương Nhã, hắn hỏi:
- Chị phương nhã, chân của chị không sao chứ?
Hà Phương Nhã nhìn Tiêu Thần cười với mình, thở phào một cái, cũng may tiểu tử này còn biết chừng mực, không hoàn toàn đánh mất lý trí, cô day day mắt cá chân của mình, sắc mặt hơi tái, gượng cười nói:
- Không có gì to tát đâu, chỉ là hơi đau chút, cậu mau qua đây đưa tôi tới bệnh viện xoa ít rượu xoa bóp là đỡ thôi.
- Vâng
Tiêu Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền quay đầu lại, lập tức thay đổi khuôn mặt lạnh như băng, hỏi gã trẻ tuổi đang run rẩy co rút trên mặt đất:
- Tên kia, các người cũng là nhân viên của phòng làm việc này à?
- Tôi, chúng tôi không phải, chúng tôi chỉ là phó tổng mời, mời tới...
Gã trẻ tuổi khó khăn nói xong một câu, gã không rõ người này muốn làm gì
Tiêu Thần suy nghĩ vài giây, mạnh mẽ giơ chai rượu trong tay lên, hướng về đầu của gã trẻ tuổi làm một cú, “choang” một tiếng xương sọ của gã trẻ tuổi xem như rắn chắc, chai rượu bị đập vỡ nát ra, một đầu Tiêu Thần cầm trong tay, còn lộ ra một miểng chai nhọn dính máu.
- Nếu đã không phải nhân viên của nơi này, vậy ta không không khách khí nữa
Tiêu Thần cười ha hả, gã trẻ tuổi vốn đang có chút ý thức còn sống, nhưng vừa nhìn thấy miểng chai nhọn dính máu trước mắt, lập tức sợ tới hôn mê bất tỉnh
Xong rồi, xong rồi, cái miểng chai nhọn này nếu cắm vào sọ nào của mình, vậy không chết cũng phải liệt não đến cuối đời rồi!
- Tiêu Thần, cậu, cậu, tại sao lại…
Hà Phương Nhã sợ tới mặt trắng bệch, gã trẻ tuổi trên mặt đật có vẻ như sắp chết rồi, toàn thân đều dính máu, nhất là gương mặt đó, trên gương mặt gã đó đều là màu đỏ tươi của máu.
Tiêu Thần quay đầu cười với Hà Phương Nhã, nói
- Yên tâm đi, chị Phương Nhã, tôi sẽ không nặng tay đâu, hắn vẫn còn mạng!
Dứt lời Tiêu Thần đỡ Hà Phương Nhã dậy, mắt cá chân Hà Phương Nhã trẹo hai lần, bị thương không nhẹ, mắt cá chân bên phải đã đỏ sưng phồng lên, không thể đứng thẳng, Tiêu Thần thấy cô bước đi đau đớn, không nói hai lời, trực tiếp bế hà phương nhã lên.
- Aaa... cậu sao lại bồng tôi?
Giọng của Hà Phương Nhã nhỏ đi vài lần.
Tiêu Thần nghiêm mặt nói
- Chân của chị đã sưng lên, phải lập tức đưa tới bệnh viện băng thuốc.
Có cơ hội tốt như vậy tiếp cận mẹ vợ đã ngưỡng mộ trong lòng từ lâu, Tiêu Thần tất nhiên sẽ không bỏ qua, hắn đương nhiên sẽ không nói với Hà Phương Nhã, Cầm long chân khí của hắn trong vài phút là có thể giúp cô hết sưng.
Cứ ôm như vậy tốt biết bao, nếu như đem cô ẵm lên...
Tiêu Thần không dám nghĩ linh tinh, ít nhất ở trong trường hợp như thế này rất không thích hợp, tự sướng cũng phải phân trường hợp, trình tự...
Được Tiêu Thần ôm, cô gái nhỏ Hà Phương Nhã cũng có chút kích động, nhưng bận tâm đến hình tượng của mình, cô vội vàng ngẩng đầu lên, bực tức nhìn nhân viên đang vây quanh xem, nũng nịu quát:
- Các người còn không mau kêu xe cứu thương? Thuận tiện kêu công ty bảo an đem mấy tên lưu manh đuổi ra ngoài, Hứa thư ký, cậu gọi phó tổng liên lạc với tôi một chút
“Mẹ vợ giả vờ rất giống đấy! Rất có nghề quả nhiên rất có nghề”
Tiêu thần trong lòng thầm khen, những nhân viên này quả thật không dám nói thêm điều gì, đều đi làm việc của mình, chỉ có mấy kẻ lưu manh đáng thương còn rên rỉ trong phòng làm việc. Tay Tiêu Thần lại lặng lẽ gắng sức một chút, giả vờ bộ dạng lực bất tòng tâm, cọ vài cái trên lưng mẹ vợ
Hà Phương Nhã sắc mặt đỏ lên, nhưng vừa nhìn Tiêu Thần, người này giống như có chút mệt mỏi, vội vàng quan tâm hỏi:
- Tiểu Thần, cậu không sao chứ?
- Không sao
Tiêu Thần liền vội vàng lắc đầu nói không có gì, nhanh chóng bế cô đi ra ngoài.
Cũng không thể nói mình vì lợi dụng chút ít, cố ý giả vờ bộ dạng đau yếu.
Bảo an của tòa nhà Trường Giang được bố trí thống nhất, nói cách khác cả tòa nhà chỉ có một đội bảo an. Đội bảo an này phải chấp hành tất cả nhiệm vụ bảo an của công ty. Động tác của đội bảo an không hề vội vã, cho đến khi Tiêu Thần bế Hà Phương Nhã tới tầng một đại sảnh, cũng không thấy những nhân viên bảo an ở đại sảnh tầng một có chút phản ứng gì, ngược lại mình bế một mỹ nhân lại thu hút sự chú ý của không ít người. Trong đó không thiếu những nhân vật nổi tiếng quen biết Hà Phương Nhã, nhưng Hà Phương Nhã vẫn điềm tĩnh, khuôn mặt tươi cười kể lại tình hình với người quen.
Tiêu Thần đưa Hà Phương Nhã tới một bệnh viện tư nhân ở gần đó, điều kiện vệ sinh cũng được, hơn nữa quan trọng là khám chỉnh hình là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, như vậy bàn chân đẹp đẽ của Hà Phương Nhã mới không bị mấy lão bác sĩ nam nhìn thấy. Mô mềm mắt cá chân phải của Hà Phương Nhã hơi trật một tí, bác sĩ kê một ít rượu xoa bóp và mấy bình bạch dược Vân Nam.
- Còn phải dùng rượu trắng hả?
Hà Phương Nhã cầm một bình bạch dược Vân Nam, nói một cách khá khó khăn, cô mặc dù là nữ cường nhân, nhưng tửu lượng lại không khá chút nào, bình thường chủ yếu là uống vài loại sâmpanh, còn các loại rượu trắng thì rất ít khi uống, thông thường rượu trắng đều là để cho những nữ nhân viên PR của mình uống.
Nữ bác sĩ mỉm cười nói:
- Cái này không còn cách nào khác, vì loại bạch dược Vân Nam này là dạng bột phấn, chúng chỉ có thể hòa tan trong rượu trắng, sau đó uống vào, chỗ khớp bị thương của chị khá nhạy cảm, cách giảm sưng này là nhanh nhất đấy. Nếu không với tình trạng sưng ở mắt cá chân của chị ít nhất phải mất hai tuần mới có thể hoàn toàn hết sưng, hơn nữa còn rất dễ lưu lại sẹo, tôi nghĩ chị cũng không hy vọng như vậy.
Con gái đều yêu đẹp, đừng nói là để lại sẹo, cho dù là vết thương bị xước một chút, đều khiến họ vô cùng đau lòng, hơn nữa nghỉ ngơi hai tuần, đối với hà phương nhã mà nói, đó cũng là không thể, công ty bao nhiêu việc, bỏ đi đâu được lâu.
- Nhưng, tôi sẽ không uống rượu trắng nha
Hà Phương Nhã xấu hổ nói.
Nữ bác sĩ đề nghị:
- Vậy chị nên tự mình cân nhắc rồi, nếu có thời gian, từ từ tĩnh dưỡng cũng được, hoặc là đổi một loại thuốc thoa ngoài da, cũng chính là loại rượu thuốc đó, lúc tắm xoa bóp chỗ bị thương. Nhưng hiệu quả của loại thuốc bôi này kém rất nhiều, chị ít nhất phải nghỉ 2 tuần, ngoài ra nếu nghiêm trọng có thể còn phải bó một khối thạch cao cố định, hơn nữa vết sẹo cũng rất khó tiêu biến.
- Nhưng tôi đề nghị chị tốt nhất vẫn là dùng rượu trắng để uống thuốc này, nếu thực sự không muốn uống, có thể giảm liều lượng uống thành nhiều lần, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ uống một ít, như vậy cho dù say cũng có thể lập tức nằm xuống nghỉ ngơi. Chỉ cần làm theo cách này, khoảng năm ngày có thể khỏe lại
Nữ bác sĩ nói
Cô lập tức, cười nói với Tiêu Thần:
- Anh chàng đẹp trai, anh phải chăm sóc tốt cho chị anh đấy, buổi tối nhớ nhắc cô ấy uống cái nhé, nếu có chỗ nào không ổn, có thể lập tức đến tìm tôi.
Nói xong, cô móc ra một tấm danh thiếp xinh đẹp, trên đó viết tên của cô, Lâm Nguyệt, mặt trên còn in một tấm ảnh chân dung của cô, ách, có chút lộ liễu, hơn nữa còn rất lộ liễu, xem ra tấm danh thiếp này là vật quý báu của cô ấy, sẽ không đưa linh tinh cho người khác.
- Cảm ơn
Tiêu Thần bắt đắc dĩ cười, nhận lấy tấm danh thiếp của cô, nhưng mà hắn lại thấy hiện ra trong mắt Hà Phương Nhã có tia không hài lòng, Tiêu Thần lúc này mới nhớ tới, thì ra vị bác sĩ kia xem Hà Phương Nhã như chị mình, trong khi rõ ràng là không phải.
Nhưng nếu không phải, Hà Phương Nhã nên xem là gì của mình đây, chẳng lẽ nói là mẹ vợ của mình? Rõ ràng là không thích hợp lắm, chẳng lẽ nói là bạn gái của mình?
Chỉ có trời mới biết..
/484
|