Cục cảnh sát Đông Thành, là phân cục lớn nhất của Lĩnh Hải, quản lý hơn ba triệu nhân khẩu của khu Đông Thành thành phố Lĩnh Hải, cũng coi như là một cục lớn rồi.
Trong văn phòng cục trưởng cục cảnh sát Đông Thành.
Pa!
Một nam thanh niên đầu hói một mảng nhỏ, vỗ bàn cục trưởng Trần quát:
- Các người làm chuyện gì dậy hả! Biết rõ đối phương vi phạm kỷ cương, chẳng lẽ cứ thả hắn đi như vậy sao! Các người ăn lương thực quốc gia chỉ biết làm việc như vậy sao!
Cái người thanh niên hói một mảng nhỏ chính là gia chủ hiện giờ của Phó gia, Phó Gia Tuấn.
Cục trưởng Trần vốn tên là Trần Kiến Châu, là một ông lão trên dưới 60 tuổi, nhưng dưỡng nhan vô cùng tốt, nhìn như một người trung niên 4 – 50 tuổi. Mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, làn da trắng, đầu 3:7 chảy bóng mượt, ngón cái tay phải đeo một chiếc nhẫn ngọc lớn, nhìn chất lượng, thì biết không phải đồ rẻ tiền.
Tay trái Trần Kiến Châu đang kẹp điếu xì gà, hít sâu một hơi, chậm rãi cười nói với Phó Gia Tuấn:
- Tôi nói Phó tổng, chuyện này cứ quết định vậy đi, cũng không phải việc gì lớn lao. Chỉ là mấy con chó ngài nuôi bị con chó săn dữ tợn hơn cắn vài cái thôi, ngài bỏ chút tiền thuốc men xóa bỏ chúng là được rồi.
- Bỏ qua?
Phó Gia Tuấn cười lạnh nói:
- Cái ả họ Hà cho người đả thương người của tôi, mấy nhân viên của tôi hiện vẫn nằm trong bệnh viện, thậm chí có hai người còn bị trọng thương, trong vòng một tháng không thể đặt chân xuống đất! Cái này cũng có thể bỏ qua sao? Cục trưởng Trần ông đang đùa với tôi hả, ha ha, hôm nay ông không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, thì đừng trách tôi chọt đến chỗ cục trưởng Ôn đó.
Phó Gia Tuấn nhìn chằm chằm lão già Trần Kiến Châu, thằng này chính là người như thế, bất luận khi nào mặt đều nở nụ cười, bạn không bao giờ nhìn rõ được thái độ cụ thể của y là như thế nào. Phó Gia Tuấn nghĩ thầm lần này bản thân nhất định phải biểu hiện cứng rắn một chút, cho dù thế lực người thanh niên mà Hà Phương Nhã mời đến đó lớn đến đâu, cũng phải lột lớp da của hắn xuống!
Người cưỡi lên đầu Phó Gia Tuấn ta ị, những năm gần đây không một ai có kết cục tốt, bất luận là ai, đều phải bắt nó trả giá!
Trần Kiến Châu gõ gõ tàn thuốc của điếu xì gà, mặt vẫn nở nụ cười, ra hiệu cho Phó Gia Tuấn:
- Nào nào, Phó tổng ngồi xuống trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng mà, cần gì phải vội vậy chứ.
- Hừ!
Phó Gia Tuấn tức giận ngồi xuống, Trần Kiến Châu đưa cho y một hộp sắt lớn xinh đẹp, bên trong để mấy điếu xì gà, Phó Gia Tuấn xua tay lạnh lùng nói:
- Không cần, tôi không hút thuốc!
Trần Kiến Châu thu thuốc về, cười tươi thở dài nói:
- Ha ha, vậy thì đáng tiếc quá. Thuốc, rượu đều là những thứ đàn ông không thể thiếu, mỹ nhân, xe đẹp, càng là thứ cả đời mong muốn. Cái này…
Phó Gia Tuấn tức giận cắt ngang lời ông ta, khẽ nói:
- Đừng nói những lời không đâu với tôi! Ông đây chính là không thích hút thuốc, điếu thuốc mười ngàn tệ tôi cũng không hút! Vẫn là ông mau giải thích với tôi sự việc lần này, tốt nhất là mau đem tiểu tử đó về quy án!
Sắc mặt Trần Kiện Châu ngẩn ra, trong mắt lập tức hiện lên một tia nghiêm khắc, nhưng lập tức lại bị ông thu lại, trở về bộ mặt tươi cười trước đây, cười nói với Phó Gia Tuấn:
- Chuyện lần này không đơn giản như anh nghĩ đâu!
“ Không phải là vấn đề tiền bạc sao! Ông đây cho ngươi! Cái đồ tham tiền!”
Phó Gia Tuấn rủa thầm trong bụng, trong túi móc ra tờ chi phiếu, vỗ thẳng vào mặt Trần Kiến Châu, khẽ nói:
- Lần này còn khó không?
Nhìn thấy trên tấm chi phiếu viết không ít số không, Trần Kiến Châu mặt không biến sắc, đẩy tấm chi phiếu về lại trước mắt Phó Gia Tuấn, thở dài nói:
- Nếu vấn đề thật sự có thể giải quyết bằng tiền, vậy thì không còn là vấn đề nữa! Đối phương không động được, Phó tổng vẫn là ngài nên dừng tay lại đi, là một người “bạn cũ”, tôi nhắc nhở anh chỉ nhiêu đây thôi, đừng gây rắc rối cho bản thân, vẫn là xử lý tốt việc Phó gia của anh đi.
Phó Gia Tuấn vẫn luôn quan sát sự thay đổi trên vẻ mặt Trần Kiện Châu, phỏng đoán ngữ khí của y, thấy chi phiếu cũng bị Trần Kiện Châu đẩy về, hơn nữa động tác gọn gàng linh hoạt, không có chút do dự, trong lòng anh cũng có chút bất an rồi,
Anh trầm giọng hỏi:
- Anh không dọa tôi chứ? Hắn chỉ lớn vậy lại có thế lực mạnh vậy sao? Ngay cả ngươi nham hiểm Trần Kiến Châu ông cũng không thu phục được? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải đổ oan cho hắn, thằng này đánh người trước đám đông, phải chịu sự chế tài của pháp luật.
- Đại đa số pháp luật là để bảo vệ người giàu, bảo vệ người có thế lực lớn, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?
Trần Kiến Châu nhìn Phó Gia Tuấn, lộ ra ánh mắt khinh bỉ hiếm thấy.
Phó Gia Tuấn vừa thấy sắc mặt Trần Kiến Châu, lập tức trở nên không vui, cười lạnh nói:
- Ha ha, nói vậy sự việc lần này, là ông quyết định thả hắn rồi?
Trần Kiến Châu nở nụ cười thường thấy, dập tắt điếu xì gà trong tay, trừng mắt nhìn Phó Gia Tuấn, khẽ nói:
- Phó tổng, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy! Nếu như anh bất mãn việc tôi xử lý hắn, anh có thể đến cấp trên của tôi tổng cục trưởng cảnh sát thành phố Lĩnh Hải để thưa, nhưng khi không có bất cứ chứng cứ hoặc trước khi có kết quả điều tra của tổng cục cảnh sát, tôi khuyên anh hãy nên cẩn thận cái miệng của mình!
- Hừ! Miệng tôi trước giờ luôn rất kín, không giống những người khác!
Phó Gia Tuấn không tỏ ra chút yếu thế, cầm tờ ngân phiếu trên bàn lên, huơ trước mặt Trần Kiện Châu vài cái, cười lạnh nói:
- Thấy tiền thì như thấy cha vậy, thấy tiền thì như một con chó thấy đống phân, sẽ sốt ruột xông lên liếm ăn!
Trần Kiến Châu không hổ là kẻ lõi đời quan trường, đối với sự thóa mạ khiêu khích của Phó Gia Tuấn, cũng không lập tức biểu hiện quá mức kích động, trái lại còn ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên. Ấn gọi thông phím tắt, nói với đầu dây điện thoại bên kia:
- Tiểu Trần, Tiểu Hà hai người vào đây một lát.
Y ngược lại cười với Phó Gia Tuấn nói:
- Phó tổng, tôi muốn nói với anh là, bất luận con chó ăn phân nào, cũng không phải giống chó tốt, con chó tốt thật sự là con ăn thịt bò tươi mới, là uống sữa tốt cực phẩm, hút là phải hút thuốc tốt nhất. Đối với một con chó tốt mà nói, nó theo đuổi không nhất định là tiền, nhất là giống chó tốt hầu bao đã rất đầy.
Vừa nói xong, hai người thanh niên cường tráng mặc quân phục đi vào văn phòng.
Trần Kiến Châu chỉ vào Phó Gia Tuấn, lạnh lùng nói:
- Đem thằng này ra bên ngoài cho tôi, hắn có ý đồ công kích cảnh sát nước cộng hòa!
- Vâng!
Hai cảnh sát trẻ nhận được lệnh liền xông về phía Phó Gia Tuấn, hai người một trái một phải nhanh chóng kẹp Phó Gia Tuấn lên.
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì hả! Có còn vương pháp hay không!
Phó Gia Tuấn bị hai cảnh sát trẻ kẹp lên, cơ bản là không động đậy được, sắc mặt tái xanh, xông vào mắng Trần Kiến Châu:
- Mày là con chó già! Đừng tưởng ông đây không biết ngươi làm những việc cấu kết, tôi sẽ mang những chứng cứ ngươi hối lộ đến viện kiểm sát, ngươi đợi bị thẩm đi!
- Nghe thấy không hả, hắn đang ô miệt một cán bộ hành chính công chính liêm khiến của nước Cộng Hòa! Tìm cái khăn đã có nước tiểu trên đó chặn miệng của hắn!
Trần Kiến Châu cười hì hì nói, lại rút từ trong hộp ra điếu xì gà mới, hút từ từ.
Trong văn phòng cục trưởng cục cảnh sát Đông Thành.
Pa!
Một nam thanh niên đầu hói một mảng nhỏ, vỗ bàn cục trưởng Trần quát:
- Các người làm chuyện gì dậy hả! Biết rõ đối phương vi phạm kỷ cương, chẳng lẽ cứ thả hắn đi như vậy sao! Các người ăn lương thực quốc gia chỉ biết làm việc như vậy sao!
Cái người thanh niên hói một mảng nhỏ chính là gia chủ hiện giờ của Phó gia, Phó Gia Tuấn.
Cục trưởng Trần vốn tên là Trần Kiến Châu, là một ông lão trên dưới 60 tuổi, nhưng dưỡng nhan vô cùng tốt, nhìn như một người trung niên 4 – 50 tuổi. Mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, làn da trắng, đầu 3:7 chảy bóng mượt, ngón cái tay phải đeo một chiếc nhẫn ngọc lớn, nhìn chất lượng, thì biết không phải đồ rẻ tiền.
Tay trái Trần Kiến Châu đang kẹp điếu xì gà, hít sâu một hơi, chậm rãi cười nói với Phó Gia Tuấn:
- Tôi nói Phó tổng, chuyện này cứ quết định vậy đi, cũng không phải việc gì lớn lao. Chỉ là mấy con chó ngài nuôi bị con chó săn dữ tợn hơn cắn vài cái thôi, ngài bỏ chút tiền thuốc men xóa bỏ chúng là được rồi.
- Bỏ qua?
Phó Gia Tuấn cười lạnh nói:
- Cái ả họ Hà cho người đả thương người của tôi, mấy nhân viên của tôi hiện vẫn nằm trong bệnh viện, thậm chí có hai người còn bị trọng thương, trong vòng một tháng không thể đặt chân xuống đất! Cái này cũng có thể bỏ qua sao? Cục trưởng Trần ông đang đùa với tôi hả, ha ha, hôm nay ông không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, thì đừng trách tôi chọt đến chỗ cục trưởng Ôn đó.
Phó Gia Tuấn nhìn chằm chằm lão già Trần Kiến Châu, thằng này chính là người như thế, bất luận khi nào mặt đều nở nụ cười, bạn không bao giờ nhìn rõ được thái độ cụ thể của y là như thế nào. Phó Gia Tuấn nghĩ thầm lần này bản thân nhất định phải biểu hiện cứng rắn một chút, cho dù thế lực người thanh niên mà Hà Phương Nhã mời đến đó lớn đến đâu, cũng phải lột lớp da của hắn xuống!
Người cưỡi lên đầu Phó Gia Tuấn ta ị, những năm gần đây không một ai có kết cục tốt, bất luận là ai, đều phải bắt nó trả giá!
Trần Kiến Châu gõ gõ tàn thuốc của điếu xì gà, mặt vẫn nở nụ cười, ra hiệu cho Phó Gia Tuấn:
- Nào nào, Phó tổng ngồi xuống trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng mà, cần gì phải vội vậy chứ.
- Hừ!
Phó Gia Tuấn tức giận ngồi xuống, Trần Kiến Châu đưa cho y một hộp sắt lớn xinh đẹp, bên trong để mấy điếu xì gà, Phó Gia Tuấn xua tay lạnh lùng nói:
- Không cần, tôi không hút thuốc!
Trần Kiến Châu thu thuốc về, cười tươi thở dài nói:
- Ha ha, vậy thì đáng tiếc quá. Thuốc, rượu đều là những thứ đàn ông không thể thiếu, mỹ nhân, xe đẹp, càng là thứ cả đời mong muốn. Cái này…
Phó Gia Tuấn tức giận cắt ngang lời ông ta, khẽ nói:
- Đừng nói những lời không đâu với tôi! Ông đây chính là không thích hút thuốc, điếu thuốc mười ngàn tệ tôi cũng không hút! Vẫn là ông mau giải thích với tôi sự việc lần này, tốt nhất là mau đem tiểu tử đó về quy án!
Sắc mặt Trần Kiện Châu ngẩn ra, trong mắt lập tức hiện lên một tia nghiêm khắc, nhưng lập tức lại bị ông thu lại, trở về bộ mặt tươi cười trước đây, cười nói với Phó Gia Tuấn:
- Chuyện lần này không đơn giản như anh nghĩ đâu!
“ Không phải là vấn đề tiền bạc sao! Ông đây cho ngươi! Cái đồ tham tiền!”
Phó Gia Tuấn rủa thầm trong bụng, trong túi móc ra tờ chi phiếu, vỗ thẳng vào mặt Trần Kiến Châu, khẽ nói:
- Lần này còn khó không?
Nhìn thấy trên tấm chi phiếu viết không ít số không, Trần Kiến Châu mặt không biến sắc, đẩy tấm chi phiếu về lại trước mắt Phó Gia Tuấn, thở dài nói:
- Nếu vấn đề thật sự có thể giải quyết bằng tiền, vậy thì không còn là vấn đề nữa! Đối phương không động được, Phó tổng vẫn là ngài nên dừng tay lại đi, là một người “bạn cũ”, tôi nhắc nhở anh chỉ nhiêu đây thôi, đừng gây rắc rối cho bản thân, vẫn là xử lý tốt việc Phó gia của anh đi.
Phó Gia Tuấn vẫn luôn quan sát sự thay đổi trên vẻ mặt Trần Kiện Châu, phỏng đoán ngữ khí của y, thấy chi phiếu cũng bị Trần Kiện Châu đẩy về, hơn nữa động tác gọn gàng linh hoạt, không có chút do dự, trong lòng anh cũng có chút bất an rồi,
Anh trầm giọng hỏi:
- Anh không dọa tôi chứ? Hắn chỉ lớn vậy lại có thế lực mạnh vậy sao? Ngay cả ngươi nham hiểm Trần Kiến Châu ông cũng không thu phục được? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải đổ oan cho hắn, thằng này đánh người trước đám đông, phải chịu sự chế tài của pháp luật.
- Đại đa số pháp luật là để bảo vệ người giàu, bảo vệ người có thế lực lớn, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?
Trần Kiến Châu nhìn Phó Gia Tuấn, lộ ra ánh mắt khinh bỉ hiếm thấy.
Phó Gia Tuấn vừa thấy sắc mặt Trần Kiến Châu, lập tức trở nên không vui, cười lạnh nói:
- Ha ha, nói vậy sự việc lần này, là ông quyết định thả hắn rồi?
Trần Kiến Châu nở nụ cười thường thấy, dập tắt điếu xì gà trong tay, trừng mắt nhìn Phó Gia Tuấn, khẽ nói:
- Phó tổng, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy! Nếu như anh bất mãn việc tôi xử lý hắn, anh có thể đến cấp trên của tôi tổng cục trưởng cảnh sát thành phố Lĩnh Hải để thưa, nhưng khi không có bất cứ chứng cứ hoặc trước khi có kết quả điều tra của tổng cục cảnh sát, tôi khuyên anh hãy nên cẩn thận cái miệng của mình!
- Hừ! Miệng tôi trước giờ luôn rất kín, không giống những người khác!
Phó Gia Tuấn không tỏ ra chút yếu thế, cầm tờ ngân phiếu trên bàn lên, huơ trước mặt Trần Kiện Châu vài cái, cười lạnh nói:
- Thấy tiền thì như thấy cha vậy, thấy tiền thì như một con chó thấy đống phân, sẽ sốt ruột xông lên liếm ăn!
Trần Kiến Châu không hổ là kẻ lõi đời quan trường, đối với sự thóa mạ khiêu khích của Phó Gia Tuấn, cũng không lập tức biểu hiện quá mức kích động, trái lại còn ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên. Ấn gọi thông phím tắt, nói với đầu dây điện thoại bên kia:
- Tiểu Trần, Tiểu Hà hai người vào đây một lát.
Y ngược lại cười với Phó Gia Tuấn nói:
- Phó tổng, tôi muốn nói với anh là, bất luận con chó ăn phân nào, cũng không phải giống chó tốt, con chó tốt thật sự là con ăn thịt bò tươi mới, là uống sữa tốt cực phẩm, hút là phải hút thuốc tốt nhất. Đối với một con chó tốt mà nói, nó theo đuổi không nhất định là tiền, nhất là giống chó tốt hầu bao đã rất đầy.
Vừa nói xong, hai người thanh niên cường tráng mặc quân phục đi vào văn phòng.
Trần Kiến Châu chỉ vào Phó Gia Tuấn, lạnh lùng nói:
- Đem thằng này ra bên ngoài cho tôi, hắn có ý đồ công kích cảnh sát nước cộng hòa!
- Vâng!
Hai cảnh sát trẻ nhận được lệnh liền xông về phía Phó Gia Tuấn, hai người một trái một phải nhanh chóng kẹp Phó Gia Tuấn lên.
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì hả! Có còn vương pháp hay không!
Phó Gia Tuấn bị hai cảnh sát trẻ kẹp lên, cơ bản là không động đậy được, sắc mặt tái xanh, xông vào mắng Trần Kiến Châu:
- Mày là con chó già! Đừng tưởng ông đây không biết ngươi làm những việc cấu kết, tôi sẽ mang những chứng cứ ngươi hối lộ đến viện kiểm sát, ngươi đợi bị thẩm đi!
- Nghe thấy không hả, hắn đang ô miệt một cán bộ hành chính công chính liêm khiến của nước Cộng Hòa! Tìm cái khăn đã có nước tiểu trên đó chặn miệng của hắn!
Trần Kiến Châu cười hì hì nói, lại rút từ trong hộp ra điếu xì gà mới, hút từ từ.
/484
|