Mấy ngày trôi qua, Tiêu Thần đã bình tĩnh trở lại.
Mễ Kỳ Á sau vài tuần nỗ lực ôn tập các môn cơ bản, trình độ cũng cũng dần đạt đến lớp 6. Hơn nữa, nhờ mối quan hệ của Tiêu Thần với Hồ Trường Nghĩa đã xin được cho cô vào một trường trung học tư thục có tên “Quang Minh học viên” để cho cô bé có thể chuẩn bị bắt đầu dần học lớp 7, ba ngày nữa sẽ đi báo danh.
Tiêu Thần trở lại Lĩnh Hải được vài tuần, sau khi qua chỗ Tần Vận hai lần, đương nhiên đều là đi lúc chập tối. Công ty của cô tiến triển tạm ổn, chỉ có điều là nghiệp vụ bên BJ này phát triển không thuận lợi, nhưng cũng không có rắc rối gì quá lớn.
Thỉnh thoảng Tiêu Thần cũng giành chút thời qian qua bên đó thăm mẹ con Hồ Tú và Hinh Nhi một đêm. Không còn nghi ngờ gì nữa họ chắc chắn không phải là mẹ con nuôi. Hinh Nhi giờ cũng đã lên lớp 6, cô bé học giỏi lắm, thành tích rất tốt, nghe nói trong kỳ thi lần trước đã đứng thứ 8 toàn trường. Còn Hồ Tú cũng đã tìm được cho mình một công việc nhẹ nhàng của công ty điện tín, lương dù không cao nhưng có hai ngày nghỉ mỗi tuần. Hơn nữa, có Đại Pháo Ca Tiêu Thần đứng sau, cô cũng không cần quá lo lắng về vấn đề tài chính.
Còn Chu Tử Y đã lâu rồi không thấy xuất hiện. Tiêu Thần đã đi tìm cô mấy lần ở đội cảnh sát giao thông, nhưng người trong đội đều nói cô đã chuyển sang đội hình sự. Nhưng kỳ quặc và khiến Tiêu Thần lo lắng là chẳng ai biết chính xác cô đã được chuyển về đội nào nữa. Đã ba tháng rồi không thấy mặt cô.
Ở BJ, Uông Tiểu Kỳ đã suôn sẻ trở thành trợ thủ chính thức của Tần Khác Thủ, riêng lương tháng thực tập đã tới tám ngàn tệ, thực sự là rất khủng. Thời gian rỗi, chị ta cũng thường gọi cho Tiêu Thần, và bảo Tiêu Thần ở nhà phải thường xuyên sang thăm bố mẹ cô. Ngoài ra, cô muốn lắp máy tính để sau này thi thoảng có thể lên mạng rãi bày tâm sự.
Tháng trước Tạ Tiểu Như lại được tuyên dương ưu tú, hơn nữa còn giành giải nhất với số tiền thưởng tới mười ngàn tệ, khiến cô hoan hỷ nửa đêm buôn chuyện điện thoại với Tiêu Thần hai tiếng đồng hồ liền. Nhưng tin làm Tiêu Thần thấy vui hơn cả là Tạ Tiểu Như đã luyện đến tầng thứ nhất của Ngọc Chân Quyết. Tạ Tiểu Như cảm thấy rõ các cơ quan trên cơ thể đã khỏe hơn trước rất nhiều, và hình như kinh mạch thứ nhất đã được đả thông.
Giờ đã vào mùa thời trang hè ở Lĩnh Hải, vì thế mà mẹ vợ Hà Phương Nhã gần đây khá bận rộn. Cô đang chuẩn bị cho sự nghiệp hợp tác Nhã Nhu với công ty quảng cáo Thi Nhu.
Còn hai chị em A Lỵ Á và Kiều San, sau cuộc tình một đêm cùng Tiêu Thần tại Long Đằng Sơn đã sớm quay về nước F. Chẳng hiểu họ có số điện thoại Tiêu Thần bằng cách nào, trong ba tháng gọi cho Tiêu Thần một cuộc điện thoại. A Lỵ Á nói mình và cô em đã mở một trường tiểu học ở một trấn nhỏ tại nước F, ngôi trường chuyên nhận những trẻ em nhà nghèo không có tiền đến trường. Cuộc sống cũng tạm đủ.
Hai người phụ nữ khác là hoa hồng Ngân Ti và Elizabeth thì bạt vô âm tín, không biết hồn đã biến đâu mất. Đến cả tên tiểu tử Tham Lang cũng rất ít khi liên lạc với Tiêu Thần, suốt mấy tháng trời cũng chỉ gọi có một cuộc điện thoại cho hắn. Hình như lúc đó gã đang cùng hai chị em Địch Á và Ny Á đi hưởng tuần trăng mật.
Giỏi thật, hưởng tuần trang mật gì mà suốt mấy tháng trời đấy!
…
Chiều nay Tiêu Thần nghỉ học tìm tới khu ổ chuột đường Nam Kinh nằm ở Tây Thành thành phố Lĩnh Hải.
Khu ổ chuột đường Nam Kinh khắp nơi đều là những căn nhà cũ lụp sụp, đường đi chật hẹp, việc đi lại phức tạp. Nơi này so với khu phố Hồng chỗ bà bác Lệ Dương chẳng khác nhau là mấy. Mấy năm gần đây, tất cả những chỗ như thế này đều được thành phố Lĩnh Hải tính tới khu di dời tái định cư, nhưng do tiền vốn của chính quyền hiện không đủ nên bị hoãn lại. Hơn nữa, người sống ở đây chủ yếu là dân ngoại tỉnh, không nhiều dân bản địa Lĩnh Hải, vì thế khiến công tác bố trí di dời càng trở nên khó khăn hơn.
Tiêu Thần cưỡi lên trên con mô tô mới đi vào những con đường chật hẹp, dò tìm từng số nhà một. Cuối cùng, hắn dừng lại trước tòa nhà có ba gác xép kiểu cũ.
Trời đã tối, Tiêu Thần bật đèn pha lên.
Phía trước tòa nhà là một mảnh đất trống nhỏ, vẫn có vài bọn trẻ con đang chơi đuổi bắt. Giờ cũng đã đến giờ ăn tối, hương thơm thức ăn từ phía căn nhà bay tới.
Tiêu Thần lôi một bé trai khoảng sáu bảy tuổi, và lấy viên kẹo tròn ra trước mặt nó:
- Anh bạn nhỏ, em biết anh Nhị Oa sống ở đâu không?
Thằng bé mắt sáng lên cướp lấy viên kẹo trong tay Tiêu Thần, mỉm cười đáp:
- Tất nhiên là em biết rồi, anh ấy sống ở đây, anh theo em tới đó.
Tiêu Thần gật đầu, cùng cậu bé vào căn nhà nhỏ:
- Ngoan lắm.
…
Căn nhà dù có ba tầng nhưng bên trong có tới tám hộ gia đình sống chung, toàn là lao động ngoại tỉnh.
Nhị Oa Nhi cùng mẹ sống ở một căn phòng chật hẹp chỉ mười mấy mét vuông phía ngoài cùng bên phải tầng hai, bên trong chỉ đủ kê hai chiếc giường với đặt thêm cái nồi và bếp lò.
Nhị Oa ngồi xuống trước mặt Tiêu Thần, cúi đầu không dám nói lời nào:
- Anh, em em… biết lỗi rồi.
Tiêu Thần khẽ nói:
- Anh thật không biết nói gì với em nữa! Lúc đi anh đã để rất nhiều tiền sao em lại đưa mẹ chúng ta đến sống ở đây hả?
Một tháng trước, Nhị Oa Nhi đưa bà Tạ Khánh Phương đến đây, thuê một phòng sống tạm thời đã. Qua mấy tháng dưỡng bệnh, sức khỏe của bà Tạ cũng tốt lên nhiều, đã có da có thịt, hơn nữa bệnh đục thủy tinh thể cũng đã được chữa trị. Khi Tiêu Thần bước vào cửa, bà đã sớm nhận ra hắn.
Tạ Khánh Phương đi tới bên hai người, tay vỗ vai Tiêu Thần cười nói:
- Tiêu Thần à! Con đừng trách Nhị Oa đều là ý của ta đó. Ở đây thuê nhà rẻ, phí sinh hoạt lại thấp nữa.
- Con kiếm tiền không dễ, có thể tiết kiện cho con vẫn tốt hơn.
Tiêu Thần cũng sớm đã nhận ra Tạ Khánh Phương. Tạ Khánh Phương luôn cảm thấy đây là số mệnh của Nhị Oa và mình, số mệnh cho bản thân bà cuối đời còn có thể hưởng phúc phận như thế này. Lần đó khi Tạ Khánh Phương phải nhập viện một tháng, Tiêu Thần đã cho bà hai trăm ngàn, còn cả phí phẫu thuật, phụ phí khác cũng lên đến bốn năm chục ngàn! Điều này khiến Tạ Khánh Phương áy náy vô cùng, bà bình sinh chưa bao giờ vào bệnh viện đắt như vậy. Vốn dĩ, bác sĩ khuyên bà nếu nghỉ dưỡng thêm một tháng nữa, nhưng để tiết kiểm tiền nên nói gì bà cũng xuất viện. Sau đó hai người đến đây thuê một căn nhà rẻ, một tháng cũng chỉ tốn hai trăm đồng.
Tiêu Thần cũng xuất thân đói khổ, hắn hiểu suy nghĩ của người nghèo, thở dài nói:
- Mẹ à, con trai giờ kiếm được nhiều tiền rồi, chúng ta không cần tiết kiệm nữa, phải tiêu nhiều tiền mới có thể kiếm nhiều tiền chứ ạ.
- Không thể nói như vậy được, con và Nhị Oa còn chưa lấy vợ, con nên tiết kiệm một chút vẫn là tốt hơn. Ta nghe nói, các cô gái bây giờ rất có giá, lấy một cô gái đẹp ở Lĩnh Hải cũng phải mất mấy trăm ngàn, thậm chí trên cả triệu. Trời ơi, thật không biết cái thế giới này thế nào nữa!
Tạ Khánh Phương lắc đầu im lặng. Hơn nửa cuộc đời bà sống trong nghèo khổ, chốc lát làm sao bà có thể tiêu hoang phí được.
(Tạ Khánh Phương là bà mẹ do Tiêu Thần nhận. Nếu các bạn không nhớ thì quay lại xem chương 145!)
Mễ Kỳ Á sau vài tuần nỗ lực ôn tập các môn cơ bản, trình độ cũng cũng dần đạt đến lớp 6. Hơn nữa, nhờ mối quan hệ của Tiêu Thần với Hồ Trường Nghĩa đã xin được cho cô vào một trường trung học tư thục có tên “Quang Minh học viên” để cho cô bé có thể chuẩn bị bắt đầu dần học lớp 7, ba ngày nữa sẽ đi báo danh.
Tiêu Thần trở lại Lĩnh Hải được vài tuần, sau khi qua chỗ Tần Vận hai lần, đương nhiên đều là đi lúc chập tối. Công ty của cô tiến triển tạm ổn, chỉ có điều là nghiệp vụ bên BJ này phát triển không thuận lợi, nhưng cũng không có rắc rối gì quá lớn.
Thỉnh thoảng Tiêu Thần cũng giành chút thời qian qua bên đó thăm mẹ con Hồ Tú và Hinh Nhi một đêm. Không còn nghi ngờ gì nữa họ chắc chắn không phải là mẹ con nuôi. Hinh Nhi giờ cũng đã lên lớp 6, cô bé học giỏi lắm, thành tích rất tốt, nghe nói trong kỳ thi lần trước đã đứng thứ 8 toàn trường. Còn Hồ Tú cũng đã tìm được cho mình một công việc nhẹ nhàng của công ty điện tín, lương dù không cao nhưng có hai ngày nghỉ mỗi tuần. Hơn nữa, có Đại Pháo Ca Tiêu Thần đứng sau, cô cũng không cần quá lo lắng về vấn đề tài chính.
Còn Chu Tử Y đã lâu rồi không thấy xuất hiện. Tiêu Thần đã đi tìm cô mấy lần ở đội cảnh sát giao thông, nhưng người trong đội đều nói cô đã chuyển sang đội hình sự. Nhưng kỳ quặc và khiến Tiêu Thần lo lắng là chẳng ai biết chính xác cô đã được chuyển về đội nào nữa. Đã ba tháng rồi không thấy mặt cô.
Ở BJ, Uông Tiểu Kỳ đã suôn sẻ trở thành trợ thủ chính thức của Tần Khác Thủ, riêng lương tháng thực tập đã tới tám ngàn tệ, thực sự là rất khủng. Thời gian rỗi, chị ta cũng thường gọi cho Tiêu Thần, và bảo Tiêu Thần ở nhà phải thường xuyên sang thăm bố mẹ cô. Ngoài ra, cô muốn lắp máy tính để sau này thi thoảng có thể lên mạng rãi bày tâm sự.
Tháng trước Tạ Tiểu Như lại được tuyên dương ưu tú, hơn nữa còn giành giải nhất với số tiền thưởng tới mười ngàn tệ, khiến cô hoan hỷ nửa đêm buôn chuyện điện thoại với Tiêu Thần hai tiếng đồng hồ liền. Nhưng tin làm Tiêu Thần thấy vui hơn cả là Tạ Tiểu Như đã luyện đến tầng thứ nhất của Ngọc Chân Quyết. Tạ Tiểu Như cảm thấy rõ các cơ quan trên cơ thể đã khỏe hơn trước rất nhiều, và hình như kinh mạch thứ nhất đã được đả thông.
Giờ đã vào mùa thời trang hè ở Lĩnh Hải, vì thế mà mẹ vợ Hà Phương Nhã gần đây khá bận rộn. Cô đang chuẩn bị cho sự nghiệp hợp tác Nhã Nhu với công ty quảng cáo Thi Nhu.
Còn hai chị em A Lỵ Á và Kiều San, sau cuộc tình một đêm cùng Tiêu Thần tại Long Đằng Sơn đã sớm quay về nước F. Chẳng hiểu họ có số điện thoại Tiêu Thần bằng cách nào, trong ba tháng gọi cho Tiêu Thần một cuộc điện thoại. A Lỵ Á nói mình và cô em đã mở một trường tiểu học ở một trấn nhỏ tại nước F, ngôi trường chuyên nhận những trẻ em nhà nghèo không có tiền đến trường. Cuộc sống cũng tạm đủ.
Hai người phụ nữ khác là hoa hồng Ngân Ti và Elizabeth thì bạt vô âm tín, không biết hồn đã biến đâu mất. Đến cả tên tiểu tử Tham Lang cũng rất ít khi liên lạc với Tiêu Thần, suốt mấy tháng trời cũng chỉ gọi có một cuộc điện thoại cho hắn. Hình như lúc đó gã đang cùng hai chị em Địch Á và Ny Á đi hưởng tuần trăng mật.
Giỏi thật, hưởng tuần trang mật gì mà suốt mấy tháng trời đấy!
…
Chiều nay Tiêu Thần nghỉ học tìm tới khu ổ chuột đường Nam Kinh nằm ở Tây Thành thành phố Lĩnh Hải.
Khu ổ chuột đường Nam Kinh khắp nơi đều là những căn nhà cũ lụp sụp, đường đi chật hẹp, việc đi lại phức tạp. Nơi này so với khu phố Hồng chỗ bà bác Lệ Dương chẳng khác nhau là mấy. Mấy năm gần đây, tất cả những chỗ như thế này đều được thành phố Lĩnh Hải tính tới khu di dời tái định cư, nhưng do tiền vốn của chính quyền hiện không đủ nên bị hoãn lại. Hơn nữa, người sống ở đây chủ yếu là dân ngoại tỉnh, không nhiều dân bản địa Lĩnh Hải, vì thế khiến công tác bố trí di dời càng trở nên khó khăn hơn.
Tiêu Thần cưỡi lên trên con mô tô mới đi vào những con đường chật hẹp, dò tìm từng số nhà một. Cuối cùng, hắn dừng lại trước tòa nhà có ba gác xép kiểu cũ.
Trời đã tối, Tiêu Thần bật đèn pha lên.
Phía trước tòa nhà là một mảnh đất trống nhỏ, vẫn có vài bọn trẻ con đang chơi đuổi bắt. Giờ cũng đã đến giờ ăn tối, hương thơm thức ăn từ phía căn nhà bay tới.
Tiêu Thần lôi một bé trai khoảng sáu bảy tuổi, và lấy viên kẹo tròn ra trước mặt nó:
- Anh bạn nhỏ, em biết anh Nhị Oa sống ở đâu không?
Thằng bé mắt sáng lên cướp lấy viên kẹo trong tay Tiêu Thần, mỉm cười đáp:
- Tất nhiên là em biết rồi, anh ấy sống ở đây, anh theo em tới đó.
Tiêu Thần gật đầu, cùng cậu bé vào căn nhà nhỏ:
- Ngoan lắm.
…
Căn nhà dù có ba tầng nhưng bên trong có tới tám hộ gia đình sống chung, toàn là lao động ngoại tỉnh.
Nhị Oa Nhi cùng mẹ sống ở một căn phòng chật hẹp chỉ mười mấy mét vuông phía ngoài cùng bên phải tầng hai, bên trong chỉ đủ kê hai chiếc giường với đặt thêm cái nồi và bếp lò.
Nhị Oa ngồi xuống trước mặt Tiêu Thần, cúi đầu không dám nói lời nào:
- Anh, em em… biết lỗi rồi.
Tiêu Thần khẽ nói:
- Anh thật không biết nói gì với em nữa! Lúc đi anh đã để rất nhiều tiền sao em lại đưa mẹ chúng ta đến sống ở đây hả?
Một tháng trước, Nhị Oa Nhi đưa bà Tạ Khánh Phương đến đây, thuê một phòng sống tạm thời đã. Qua mấy tháng dưỡng bệnh, sức khỏe của bà Tạ cũng tốt lên nhiều, đã có da có thịt, hơn nữa bệnh đục thủy tinh thể cũng đã được chữa trị. Khi Tiêu Thần bước vào cửa, bà đã sớm nhận ra hắn.
Tạ Khánh Phương đi tới bên hai người, tay vỗ vai Tiêu Thần cười nói:
- Tiêu Thần à! Con đừng trách Nhị Oa đều là ý của ta đó. Ở đây thuê nhà rẻ, phí sinh hoạt lại thấp nữa.
- Con kiếm tiền không dễ, có thể tiết kiện cho con vẫn tốt hơn.
Tiêu Thần cũng sớm đã nhận ra Tạ Khánh Phương. Tạ Khánh Phương luôn cảm thấy đây là số mệnh của Nhị Oa và mình, số mệnh cho bản thân bà cuối đời còn có thể hưởng phúc phận như thế này. Lần đó khi Tạ Khánh Phương phải nhập viện một tháng, Tiêu Thần đã cho bà hai trăm ngàn, còn cả phí phẫu thuật, phụ phí khác cũng lên đến bốn năm chục ngàn! Điều này khiến Tạ Khánh Phương áy náy vô cùng, bà bình sinh chưa bao giờ vào bệnh viện đắt như vậy. Vốn dĩ, bác sĩ khuyên bà nếu nghỉ dưỡng thêm một tháng nữa, nhưng để tiết kiểm tiền nên nói gì bà cũng xuất viện. Sau đó hai người đến đây thuê một căn nhà rẻ, một tháng cũng chỉ tốn hai trăm đồng.
Tiêu Thần cũng xuất thân đói khổ, hắn hiểu suy nghĩ của người nghèo, thở dài nói:
- Mẹ à, con trai giờ kiếm được nhiều tiền rồi, chúng ta không cần tiết kiệm nữa, phải tiêu nhiều tiền mới có thể kiếm nhiều tiền chứ ạ.
- Không thể nói như vậy được, con và Nhị Oa còn chưa lấy vợ, con nên tiết kiệm một chút vẫn là tốt hơn. Ta nghe nói, các cô gái bây giờ rất có giá, lấy một cô gái đẹp ở Lĩnh Hải cũng phải mất mấy trăm ngàn, thậm chí trên cả triệu. Trời ơi, thật không biết cái thế giới này thế nào nữa!
Tạ Khánh Phương lắc đầu im lặng. Hơn nửa cuộc đời bà sống trong nghèo khổ, chốc lát làm sao bà có thể tiêu hoang phí được.
(Tạ Khánh Phương là bà mẹ do Tiêu Thần nhận. Nếu các bạn không nhớ thì quay lại xem chương 145!)
/484
|