- Vì sao chị không nói sớm cho em biết?
Nghe Chu Tử Y nói xong Tiêu Thần có chút tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Thứ nhất nếu coi hắn là bạn, việc này nên nói rõ với hắn. Đây là việc không phải một mình cô nàng có thể chịu đựng, che giấu càng dễ gặp chuyện không may. Thứ hai thi học kỳ xong hắn cũng phải lên phía Bắc một chuyến cùng Ngân Ty Mân Côi ám sát Vương Thiết Lâm. Vài chuyện cần làm trong mấy ngày tới như việc gặp mẹ con Hà Tú, hay dẫn cô đi mua nhà,...chuyện tốt chuyện xấu chuyện nào cũng khiến Tiêu Thần mất không ít thời gian.
- Chị sợ...sợ...
Chu Tử Y quanh co một hồi không nói được lý do. Lặng lẽ ngắm Tiêu Thần ài lần, chỉ thấy Tiêu Thần nhìn cô chằm chằm khiến hốc mắt nhanh chóng ngận nước.
- Sợ gì hả? Sợ Ngọc Tử Long kia? Chẳng qua nó dựa hơi ông bố thôi. Tiêu Thần tôi chưa từng để loại người này vào mắt.
Tiêu Thần hừ một tiếng.
- Cậu không biết. Bên ngoài thế lực nhà họ Ngọc rất bình thường nhưng bọn họ thao túng vài thế lực tại Hưng Hải và Lĩnh Hải. Chị sợ nói cho cậu, với tính tình nóng vội lại xông vào liều mạng. Nếu bị thương thì sao?
Chu Tử Y có chút giận dữ nói. Quả thật cô lo lắng Tiêu Thần sẽ tìm tới cửa nhà đối phương tính sổ.
Chỉ có một điều cô xấu hổ không dám nói ra chính là cô lo lắng Tiêu Thần sẽ ghen. Dù sao cũng là cha mẹ cô đã hứa hôn, về phần vì sao lại có suy nghĩ này bản thân cô cũng không biết. Hơn nữa cô cũng đã nghe Tiêu Thần nhắc tới bạn gái hắn, về phần Cao Thi Nhu cô chưa từng gặp.
- Chị nói cho em. Em sẽ tìm người ta liều mạng?
Tiêu Thần có chút bật cười hỏi lại.
Buổi chiều sau khi nghe Ôn mập mạp nói qua chuyện nhà họ Ngọc Tiêu Thần lập tức liên hệ với Khỉ ốm. Gã kia nắm giữ mạng lưới thông tin tình báo ngầm hùng mạnh nhất, sau nửa giờ đã cung cấp tin tức về Ngọc gia cho hắn.
Đúng như lời Chu Tử Y nói. Nhà họ Ngọc bề ngoài rất bình thường, chỉ có một sản nghiệp là khách sạn Ngọc gia. Bên quan trường Ngọc gia chỉ có vài nhân vật nhỏ, bên quân đội không có một ai. Ngay cả gia chủ nhà họ Ngọc, Ngọc Mãn Lâu cũng chỉ ngày ngày ngồi uống trà, trồng hoa tại nhà. Nhưng thế lực ngầm của nhà họ Ngọc tại quan trường, thế lực ngầm, quân khu đều có liên hệ chặt chẽ. Ngay cả hai trong ba thế lực đen lớn nhất Lĩnh Hải là Huyết Dục Minh cùng Thiên Xà Bang cũng có dính dáng tới nhà họ Ngọc. Thậm chí trong dòng tổng kết về nhà họ Ngọc, Khỉ ốm có viết:" Hai bang phái có thể đều do nhà họ Ngọc nắm giữ. Tình huống còn chưa rõ ràng, đang điều tra."
Thử nghĩ nếu chuyện này có thật, thế lực nhà họ Ngọc đáng sợ ra sao? Ở cạnh rắc rối này, nếu muốn động tới, nói dễ hơn làm.
Nhà họ Ngọc là điển hình của việc giả heo ăn thịt cọp. Tiêu Thần tôi chẳng lẽ sẽ ngu ngốc ăn con hổ này haysao? Đương nhiên sẽ không tìm người ta liều mạng.
- Cậu sẽ không tìm họ liều mạng?
Nghe Tiêu Thần có ý cười đùa, Chu Tử Y cảm thấy trong lòng chua xót. Cô nàng cảm thấy hắn như không quan tâm tới mình.
- Đương nhiên. Em chưa muốn tìm chết.
Tiêu Thần cười khổ nói.
- Được rồi. Tự tôi sẽ nghĩ cách.
Chu Tử Y tức giận nói.
Thấy bộ dạng tức giận của người đẹp Tiêu Thần không biết vì sao lại đắc tội với cô nàng rồi.
- Chị có thể nghĩ ra biện pháp tốt còn phải để người đàn ông của chị hành động sao?
Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ nói. Đàn ông mệnh khổ không sai. Nhất là bên cạnh có một bà xã thường xuyên nhớ tới thật tốt.
- Cái gì. Cậu là người đàn ông của tôi. Cái thằng nhóc thối tha này.
Chu Tử Y tức giận dậm chân.
Tiêu Thần kia thật to gan, dám mở miệng nhận là đàn ông của mình, là đàn ông của tôi phải liều mạng vì tôi mới được.
Phụ nữ là vậy. Nếu ngươi không làm sẽ nói ngươi không có lương tâm. Nếu ngươi làm không tốt sẽ đánh giá ngươi không ra gì.
- Chị Tử Y. Đừng nói em là thằng nhóc thối tha này, thối tha nọ được không? Em cam đoan với chị ở phương diện tâm lý cùng sinh lý tôi đã trưởng thành. Nếu không tin em có thể chịu thiệt một lần để chị kiểm tra. Yên tâm. Em sẽ không thu tiền của chị. Em với bạn bè, nhất là với người đẹp vô cùng khẳng khái.
Tiêu Thần rất nghiêm túc với chính danh của mình, hắn sao có thể là một thằng nhóc thối tha được. Nếu không từ nay về sau làm sao hắn có thể tiếp tục cua gái đây?
- Xì.
Gặp được người mặt dầy như Tiêu Thần, Chu Tử Y cũng vui vẻ cười mắng:
- Cậu chính là tiểu bại hoại. Ngoài ức hiếp chị cậu còn có thể làm gì?
- A. Em có thể ủ ấm chăn, còn có thể giúp người ta có em bé. Còn có thể mát xa cho bà xã, còn có thể làm chuyện kia..Chị Tử Y. Nếu cấp cho em một trăm đồng, buổi tối em sẽ phục vụ chị trọn gói.
Tiêu Thần xấu xa nhìn thân thể đẫy đà của Chu Tử Y. Chậc chậc, thật sự là cực phẩm, một trăm đồng không sai biệt, Tiêu đại gia tôi sẽ hi sinh thân mình.
- Được rồi. Đừng nói nữa.
Chu Tử Y e thẹn nói.
Trước mặt Tiêu Thần, Chu Tử Y như con cừu nhỏ tùy ý bị hắn ức hiếp, đấu mồm mép nàng không có cửa thắng.
- Hô hô. Nếu ở trên giường, em càng tin tưởng chị sẽ càng thất bại.
Tiêu Thần cười nói.
- Cậu phải chết.
Một chiếc gối ôm bắn tới khiến anh bạn Tiêu Thần nhanh chóng ra tay ngăn cản, đồng thời giả bộ chính nhân quân tử.
- Khụ khụ. Vừa rồi là nói đùa để điều chỉnh không khí thôi.
Tiêu Thần khẽ ho, đứng đắn nói:
- Tiếp theo em muốn nói chuyện chính đây.
- Cậu nói đi. Phải làm sao mới có thể giúp chị.
Chu Tử Y điều chỉnh tâm trạng, im lặng ngồi xuống.
- Được rồi. Để em nghĩ một chút.
Tiêu Thần vuốt cằm, lập tức nhìn Chu Tử Y nói:
- Chị Tử Y. Hiện tại việc chị cần làm chính là ở lại đây chờ, mọi việc khác không cần quan tâm.
- Chờ?
Chu Tử Y không hiểu, nói:
- Nhưng đám người Ngọc Tử Long nếu tới không gặp được chị sẽ tìm kiếm. Đến lúc đó tìm được nơi này sẽ phiền phức cho em?
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm tà nói:
- Ngọc Tử Long sẽ không biết nơi này. Hơn nữa nếu chị ở đây một thời gian không xuất hiện tại đội cảnh sát giao thông hay ở nhà, xem chừng bố chị sẽ chịu buông tha. Mọi việc về sau cũng sẽ dễ hơn.
Nghe Chu Tử Y nói xong Tiêu Thần có chút tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Thứ nhất nếu coi hắn là bạn, việc này nên nói rõ với hắn. Đây là việc không phải một mình cô nàng có thể chịu đựng, che giấu càng dễ gặp chuyện không may. Thứ hai thi học kỳ xong hắn cũng phải lên phía Bắc một chuyến cùng Ngân Ty Mân Côi ám sát Vương Thiết Lâm. Vài chuyện cần làm trong mấy ngày tới như việc gặp mẹ con Hà Tú, hay dẫn cô đi mua nhà,...chuyện tốt chuyện xấu chuyện nào cũng khiến Tiêu Thần mất không ít thời gian.
- Chị sợ...sợ...
Chu Tử Y quanh co một hồi không nói được lý do. Lặng lẽ ngắm Tiêu Thần ài lần, chỉ thấy Tiêu Thần nhìn cô chằm chằm khiến hốc mắt nhanh chóng ngận nước.
- Sợ gì hả? Sợ Ngọc Tử Long kia? Chẳng qua nó dựa hơi ông bố thôi. Tiêu Thần tôi chưa từng để loại người này vào mắt.
Tiêu Thần hừ một tiếng.
- Cậu không biết. Bên ngoài thế lực nhà họ Ngọc rất bình thường nhưng bọn họ thao túng vài thế lực tại Hưng Hải và Lĩnh Hải. Chị sợ nói cho cậu, với tính tình nóng vội lại xông vào liều mạng. Nếu bị thương thì sao?
Chu Tử Y có chút giận dữ nói. Quả thật cô lo lắng Tiêu Thần sẽ tìm tới cửa nhà đối phương tính sổ.
Chỉ có một điều cô xấu hổ không dám nói ra chính là cô lo lắng Tiêu Thần sẽ ghen. Dù sao cũng là cha mẹ cô đã hứa hôn, về phần vì sao lại có suy nghĩ này bản thân cô cũng không biết. Hơn nữa cô cũng đã nghe Tiêu Thần nhắc tới bạn gái hắn, về phần Cao Thi Nhu cô chưa từng gặp.
- Chị nói cho em. Em sẽ tìm người ta liều mạng?
Tiêu Thần có chút bật cười hỏi lại.
Buổi chiều sau khi nghe Ôn mập mạp nói qua chuyện nhà họ Ngọc Tiêu Thần lập tức liên hệ với Khỉ ốm. Gã kia nắm giữ mạng lưới thông tin tình báo ngầm hùng mạnh nhất, sau nửa giờ đã cung cấp tin tức về Ngọc gia cho hắn.
Đúng như lời Chu Tử Y nói. Nhà họ Ngọc bề ngoài rất bình thường, chỉ có một sản nghiệp là khách sạn Ngọc gia. Bên quan trường Ngọc gia chỉ có vài nhân vật nhỏ, bên quân đội không có một ai. Ngay cả gia chủ nhà họ Ngọc, Ngọc Mãn Lâu cũng chỉ ngày ngày ngồi uống trà, trồng hoa tại nhà. Nhưng thế lực ngầm của nhà họ Ngọc tại quan trường, thế lực ngầm, quân khu đều có liên hệ chặt chẽ. Ngay cả hai trong ba thế lực đen lớn nhất Lĩnh Hải là Huyết Dục Minh cùng Thiên Xà Bang cũng có dính dáng tới nhà họ Ngọc. Thậm chí trong dòng tổng kết về nhà họ Ngọc, Khỉ ốm có viết:" Hai bang phái có thể đều do nhà họ Ngọc nắm giữ. Tình huống còn chưa rõ ràng, đang điều tra."
Thử nghĩ nếu chuyện này có thật, thế lực nhà họ Ngọc đáng sợ ra sao? Ở cạnh rắc rối này, nếu muốn động tới, nói dễ hơn làm.
Nhà họ Ngọc là điển hình của việc giả heo ăn thịt cọp. Tiêu Thần tôi chẳng lẽ sẽ ngu ngốc ăn con hổ này haysao? Đương nhiên sẽ không tìm người ta liều mạng.
- Cậu sẽ không tìm họ liều mạng?
Nghe Tiêu Thần có ý cười đùa, Chu Tử Y cảm thấy trong lòng chua xót. Cô nàng cảm thấy hắn như không quan tâm tới mình.
- Đương nhiên. Em chưa muốn tìm chết.
Tiêu Thần cười khổ nói.
- Được rồi. Tự tôi sẽ nghĩ cách.
Chu Tử Y tức giận nói.
Thấy bộ dạng tức giận của người đẹp Tiêu Thần không biết vì sao lại đắc tội với cô nàng rồi.
- Chị có thể nghĩ ra biện pháp tốt còn phải để người đàn ông của chị hành động sao?
Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ nói. Đàn ông mệnh khổ không sai. Nhất là bên cạnh có một bà xã thường xuyên nhớ tới thật tốt.
- Cái gì. Cậu là người đàn ông của tôi. Cái thằng nhóc thối tha này.
Chu Tử Y tức giận dậm chân.
Tiêu Thần kia thật to gan, dám mở miệng nhận là đàn ông của mình, là đàn ông của tôi phải liều mạng vì tôi mới được.
Phụ nữ là vậy. Nếu ngươi không làm sẽ nói ngươi không có lương tâm. Nếu ngươi làm không tốt sẽ đánh giá ngươi không ra gì.
- Chị Tử Y. Đừng nói em là thằng nhóc thối tha này, thối tha nọ được không? Em cam đoan với chị ở phương diện tâm lý cùng sinh lý tôi đã trưởng thành. Nếu không tin em có thể chịu thiệt một lần để chị kiểm tra. Yên tâm. Em sẽ không thu tiền của chị. Em với bạn bè, nhất là với người đẹp vô cùng khẳng khái.
Tiêu Thần rất nghiêm túc với chính danh của mình, hắn sao có thể là một thằng nhóc thối tha được. Nếu không từ nay về sau làm sao hắn có thể tiếp tục cua gái đây?
- Xì.
Gặp được người mặt dầy như Tiêu Thần, Chu Tử Y cũng vui vẻ cười mắng:
- Cậu chính là tiểu bại hoại. Ngoài ức hiếp chị cậu còn có thể làm gì?
- A. Em có thể ủ ấm chăn, còn có thể giúp người ta có em bé. Còn có thể mát xa cho bà xã, còn có thể làm chuyện kia..Chị Tử Y. Nếu cấp cho em một trăm đồng, buổi tối em sẽ phục vụ chị trọn gói.
Tiêu Thần xấu xa nhìn thân thể đẫy đà của Chu Tử Y. Chậc chậc, thật sự là cực phẩm, một trăm đồng không sai biệt, Tiêu đại gia tôi sẽ hi sinh thân mình.
- Được rồi. Đừng nói nữa.
Chu Tử Y e thẹn nói.
Trước mặt Tiêu Thần, Chu Tử Y như con cừu nhỏ tùy ý bị hắn ức hiếp, đấu mồm mép nàng không có cửa thắng.
- Hô hô. Nếu ở trên giường, em càng tin tưởng chị sẽ càng thất bại.
Tiêu Thần cười nói.
- Cậu phải chết.
Một chiếc gối ôm bắn tới khiến anh bạn Tiêu Thần nhanh chóng ra tay ngăn cản, đồng thời giả bộ chính nhân quân tử.
- Khụ khụ. Vừa rồi là nói đùa để điều chỉnh không khí thôi.
Tiêu Thần khẽ ho, đứng đắn nói:
- Tiếp theo em muốn nói chuyện chính đây.
- Cậu nói đi. Phải làm sao mới có thể giúp chị.
Chu Tử Y điều chỉnh tâm trạng, im lặng ngồi xuống.
- Được rồi. Để em nghĩ một chút.
Tiêu Thần vuốt cằm, lập tức nhìn Chu Tử Y nói:
- Chị Tử Y. Hiện tại việc chị cần làm chính là ở lại đây chờ, mọi việc khác không cần quan tâm.
- Chờ?
Chu Tử Y không hiểu, nói:
- Nhưng đám người Ngọc Tử Long nếu tới không gặp được chị sẽ tìm kiếm. Đến lúc đó tìm được nơi này sẽ phiền phức cho em?
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm tà nói:
- Ngọc Tử Long sẽ không biết nơi này. Hơn nữa nếu chị ở đây một thời gian không xuất hiện tại đội cảnh sát giao thông hay ở nhà, xem chừng bố chị sẽ chịu buông tha. Mọi việc về sau cũng sẽ dễ hơn.
/484
|