Chương 6:
06. Cậu không phải muốn ngủ với anh ta sao, muốn chủ động dâng hiến
:
***
Tô Mật kéo Hải Uyển Uyển về ký túc xá, dọc đường nhìn thấy bộ dạng lầm lì của cô, nghĩ đến cô vẫn còn đang buồn bực, nhưng khi về đến ký túc xá, Tô Mật mới thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hải Uyển Uyển vẫn còn đang thất thần, cởi váy trắng ném lên bàn, ngơ ngác nhìn chiếc váy.
Không ngờ cuối cùng cũng đến được Đại học A, cuối cùng lại gặp được tiên dược của cô, nhưng người đàn ông kia còn không nhận ra cô.
Rõ ràng cô đã cố ý mặc chiếc váy y hệt ngày hôm đó, nhưng anh thậm chí còn không nhận ra.
Điều này chẳng lẽ không làm cô phát điên lên được sao?
"A......"
Hải Uyển Uyển đột ngột hét lên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tô Mật.
Tô Mật nuốt nước bọt nhiều lần liên tiếp.
Đẹp quá mức.
Lúc này, Hải Uyển Uyển chỉ còn lại một chiếc áσ ɭóŧ ren đen bó sát cùng một chiếc qυầи ɭóŧ ren đen.
Cô khoanh tay, nhìn chằm chằm chiếc váy trắng như thể đang suy ngẫm chuyện gì.
Mặc quần áo thì gầy, không mặc quần áo lại có da thịt chắc là từ để mô tả hình dáng của Hải Uyển Uyển.
Khi mặc quần áo vào, có thể cảm thấy cô có một vóc dáng chuẩn với vòng eo thon thả và phần trước ngực căng phồng, nhưng không ngờ khi cởi đồ ra trông cô càng quyến rũ hơn.
Làn da săn chắc, toàn thân không một chút mỡ thừa. Ngoài trừ xương quay xanh và xương bướm mảnh khảnh trên bả vai, những nơi còn lại đều có da có thịt, thân hình vô cùng đẹp, gợi cảm, thậm chí ngay cả rốn trông cũng đầy cám dỗ.
Trắng, trắng đến phát sáng.
Giống như kẹo bông gòn, dù là phụ nữ thì cô cũng muốn ăn một miếng.
Tô Mật sắp chảy máu mũi thì Hải Uyển Uyển như thể hồn đã quay lại, quay đầu, nghiêm mặt hỏi cô: "Tô Mật, làm thế nào mới có thể ngủ với Khúc Dật Chi?"
? ? ?
Tô Mật chảy máu mũi ngay lập tức.
Vốn dĩ cô vẫn đang tự trách bản thân suy nghĩ không trong sáng, không ngờ người chị em tốt này của cô càng không trong sáng hơn.
Tô Mật nuốt nước bọt, nhìn Hải Uyển Uyển từ trên xuống dưới, đúng là một bảo vật mà bản thân lại không biết.
"Lấy điều kiện của cậu... Nếu muốn ngủ với Khúc Dật Chi, chỉ cần cởϊ qυầи áo trước mặt anh ta, rồi dang rộng hai chân ra."
? ? ?
Bây giờ đến lượt Hải Uyển Uyển phải giật mình.
Đến lúc này cô mới nhận ra mình vừa nói linh tinh cái gì, nhìn thấy ánh mắt đang nheo lại của Tô Mật, cô vội mặc áo ngủ vào, hốt hoảng nói: "Tô Mật... đừng hiểu nhầm... ý của tớ là, làm thế nào để gặp được Khúc Dật Chi."
Tô Mật ra vẻ hiểu rõ: "Tớ hiểu, tớ hiểu, cậu muốn tình cờ gặp Khúc Dật Chi, đúng không?"
Hải Uyển Uyển gật đầu liên tục.
Tô Mật gật đầu, phá lên cười: "Và rồi ăn anh ta luôn?"
Hải Uyển Uyển nắm lấy cái gối trên ghế, ném về hướng Tô Mật.
Tô Mật bị người đẹp đuổi đánh, van xin thương xót hết cỡ: "Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, tớ có thông tin tình báo đây."
Lúc này Hải Uyển Uyển chịu thua.
Tô Mật rất thẳng thắn hỏi thẳng: "Vậy là cậu cũng thích Khúc Dật Chi."
Đây không phải là một câu hỏi, mà giống như là một lời khẳng định.
Hải Uyển Uyển sửng sốt: "Cậu cũng thích à?"
Tô Mật lại xua tay: "Đừng lo, tớ chỉ mê mỹ nam thôi. Mà cả trường này có lẽ ai cũng thích anh ta."
Hải Uyển Uyển há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Nếu không sợ đau lòng, cậu cũng có thể lập nhóm."
Tô Mật cố tình khựng lại, giả vờ bí ẩn: "Bởi vì Khúc Dật Chi là một hoà thượng tiêu chuẩn, không bao giờ gần nữ sắc. Anh ta chỉ quan tâm đến việc đào tạo, nghiên cứu và thử nghiệm, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ giao nộp bản thân cho quốc gia."
Đến bây giờ Hải Uyển Uyển mới biết Tô Mật học cấp 3 liên kết với ngôi trường này nên đã nghe nói đến Khúc Dật Chi từ rất sớm.
Anh không chỉ nổi tiếng ở trường đại học mà còn nổi tiếng không kém ở trường cấp 3 trực thuộc.
Dù sao thì vừa đến trường, anh đã gia nhập vào ban Quốc kỳ, còn được thăng chức đội trưởng, một điều khá hiếm có trong lịch sử của Ban Quốc kỳ.
Thêm vào đó anh quá mức đẹp trai, soái khí ngời ngời, vô cùng phù hợp với quốc phục, khơi dậy sự hưng phấn của toàn thể nữ sinh.
Chỉ là Tô Mật chưa bao giờ thích kiểu nam thần như thế này. Cô có sở thích bên lề là vẽ truyện tranh 2D, ngoài đời cô chỉ yêu thích những mỹ nam xinh đẹp giống như trong truyện tranh thôi.
Khúc Dật Chi quá mức đàn ông rồi.
Hải Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, trở thành đối thủ với bạn thân của mình, cô không muốn trải qua loại tình tiết máu chó này.
Tô Mật tò mò hỏi: "Cậu cũng bị vẻ ngoài của anh ta mê mẩn. Có phải cậu đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?"
Hải Uyển Uyển đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, lắc đầu như giã tỏi: "Làm gì có chuyện đó, tớ chỉ muốn cảm ơn anh ấy thôi mà."
Vì vậy, cô nói sơ qua về vụ việc người đàn ông say rượu, cô được Khúc Dật Chi cứu.
Tất nhiên, cô đã bỏ qua tình tiết cả hai dính vào nhau, cô còn vô tình bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ.
Tô Mật nghe xong, nghiêm túc gật đầu: "Tớ hiểu được, cậu chạy đến trường đại học của chúng ta cũng không phải muốn ngủ với anh ta."
Hải Uyển Uyển nhanh chóng gật đầu thể hiện quyết tâm, thậm chí còn đưa tay ra thề: "Tớ nhất định không phải người thô tục như vậy, chỉ muốn ngủ với anh ấy."
Tô Mật tiếp tục nói: "Cậu vì báo ân, định chủ động dâng hiến, lấy thân báo đáp."
——
/180
|