Tuyết Lam Vũ vội vàng ngậm miệng lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hoàng Linh Đan.
-"Đan nhi, có phải hay không, đã, đã tới." Tuyết Lam Vũ bởi vì sợ hãi, lời nói có chút lắp bắp, ô ô có ai cứu nàng với.
-"Tiểu thư, người thảm rồi." Hoàng Linh Đan ánh mắt thông cảm nhìn nàng, một lòng thay nàng cầu phúc.
-"Thuộc hạ bái kiến chủ nhân." Hoàng Linh Đan hướng Hàn Thiên hành lễ xong lại ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Hách Liên Diệp và Vân Uyển Đình nghe Hoàng Linh Đan nói cũng biết hắn là Hàn cung chủ nổi danh ở Linh Huyền Đại Lục.
-"Hàn cung chủ hữu lễ." Hách Liên Diệp hướng Hàn Thiên khách khí nói một câu, lại im lặng không có lên tiếng. Người này vẫn không nên trêu vào thì tốt.
-"Thì ra là Hách Liên thiếu chủ, hạnh ngộ a." Hàn Thiên phe phẩy quạt ngọc, một bộ dáng anh tuấn tiêu sái, chào hỏi vài câu coi như có.
Mà người nào đó lợi dụng thời cơ muốn chân sau chuồn đi. Nàng không có ngốc, không trốn lúc này thì chờ đến khi nào.
-"Đứng lại."Tuyết Lam Vũ vừa chưa đi được mấy bước đã bị gọi lại thầm mắng hôm nay ra đường không có xem giờ. Gương mặt xinh đẹp mếu mó đến cực điểm, trong lòng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông Hàn Thiên.
-"Ách, Hàn Thiên, hôm nay trời thật đẹp." Tuyết Lam Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cố gắng dời đi đề tài. Hic, nàng là nói dấu người ta bị bắt quả tang a. Xấu hổ chết đi được.
Nào ngờ, trời cũng không thuận lòng người mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp nổi lên. Hàn Thiên nhìn cảnh sắc sắp mưa tới nơi, khoé môi ý cười càng sâu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ u oán của Tuyết Lam Vũ.
-"Ách, ý ta là đường phố hôm nay rất náo nhiệt." Tuyết Lam Vũ vừa nói xong hận không thể đem lời nuốt vào trong, trời sắp mưa, người ta đều đi tránh mưa hết rồi, vả lại ai dám ở trên đường xem bọn họ xung đột a.
-"Còn có gì nữa." Hàn Thiên nhìn Tuyết Lam Vũ cười đến mếu máo, trong lòng cực kỳ vui vẻ, xem nàng còn viện cớ gì.
-"Hàn Thiên, ta sai rồi." Tuyết Lam Vũ mặc dù không muộn triệt hạ uy phong nhưng bảo toàn mạng nhỏ là chuyện trước mắt. Hàn Thiên nhất định sẽ chỉnh chết nàng, nhận lỗi trước có thể được khoan hồng nha.
-"Nói xem một chút là làm sai cái gì." Hàn Thiên làm bộ biết mà vẫn hỏi, truy cứu đến cùng, tiểu nha đầu, muốn cùng lão đại đấu, vẫn còn non lắm.
-"Ta không nên trốn ra ngoài." Mỗ nữ uỷ khuất khai ra, mắt long lanh nước, đáng thương vô cùng.
-"Còn có?" Hàn Thiên cảm thấy chơi đùa rất vui, tuyệt không cho Tuyết Lam Vũ một đường sống.
-"Ta không nên nói xấu ngươi." Tuyết Lam Vũ tay kéo kéo tay áo của mình, không dám ngẩng đầu lên.
-"Vậy ngươi nói ta nên thế nào trừng phạt ngươi đây." Hàn Thiên hết lần này tới lần khác chơi trò mèo vờn chuột đùa Tiểu A Ngũ sống dở chết dở. Người nào đó, nghe đến trừng phạt rất là kinh hãi. Hàn Thiên mắt loé ra ánh sáng, vẫn nhịn cười quan sát nàng.
-"Hàn Thiên, thật ra, ta muốn nói hôm nay ngươi rất anh tuấn tiêu sái." Tuyết Lam Vũ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười vô cùng nịnh nọt.
-"Ta chỉ có như thế thôi sao? " kẻ nào đó vô cùng tự kỷ, được một tấc lại muốn một thước.
-"Tất nhiên là còn nữa a, ngươi còn võ công cao cường, dung mạo như thiên tiên, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, còn là nam nhân toàn mĩ, mọi nữ tử đều mơ ước." Tuyết Lam Vũ nói xong một tràng đều cảm thấy phục khả năng vuốt mông ngựa của nàng, đây là trong cái khó ló cái khôn a.
-" A Ngũ, ngươi cho dù có nói thêm nữa cũng không có ích gì, ngươi dám trốn ra ngoài, còn trên đường phố nói xấu ta, ta không dạy dỗ ngươi thì ngươi lại quên mất ai là lão đại." Hàn Thiên một lời đánh bay hi vọng cuối cùng của Tuyết Lam Vũ, tiểu nha đầu, cảm giác hi vọng rồi lại thất vọng như thế nào. Không đợi Tuyết Lam Vũ phản ứng lại, Hàn Thiên đã tiếp lời:" Linh Đan, ngươi không trông chừng nàng cho tốt, lại giúp nàng trốn đi, trở về phạt ba tháng tiền lương, sau này không cho qua hầu hạ A Ngũ nữa."
Hoàng Linh Đan trong lòng kêu khóc không thôi, ba tháng tiền lương a, nàng lấy gì mà sống đây chứ. Mặc dù đau khổ nhưng nàng chỉ thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn đáp ứng: -
-Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Tuyết Lam Vũ thất Linh Đan kết cục quá thảm không khỏi tự cầu phúc cho mình. Hàn lão đại, ngươi vạn lần đừng chỉnh chết ta a. Ta là bông hoa vừa nở, đời ta còn dài, ta không muốn sớm như vậy hương tiêu ngọc vẫn đâu.
Hách Liên Diệp cùng Vân Uyển Đình đứng một bên xem cuộc vui, tròng mắt đã sớm muốn rớt ra ngoài, Hàn cung chủ cùng A Ngũ là có quan hệ gì a. Mặc dù bề ngoài nhìn bọn họ không có hoà hợp nhưng từ từ suy nghĩ sẽ biết bọn họ quan hệ tốt. Nếu là bình thường Hàn Thiên đã sớm kéo người về cho lĩnh phạt rồi, đằng này lại cùng với nàng dông dài như vậy không phải rất lãng phí thời gian sao. Còn Hoàng hộ pháp tựa hồ đối với nàng cung kính quá mức. Chẳng lẽ nàng là cùng Hàn Thiên có quan hệ thân mật. Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Hách Liên Diệp càng tối đi.
-"Hàn Thiên, người ta chỉ là thấy tịch mịch nên chạy ra ngoài chơi thôi, ngươi xem, nơi này náo nhiệt như thế, không chơi chẳng phải uổng sao. Sẽ không có lần sau." Tuyết Lam Vũ quyết tâm giả bộ vô tội đến cùng, môi dẩu lên, tay véo đùi một cái, nước mắt liền lã chã rơi xuống, ô ô, Hàn lão đại ta biết sai rồi. Ngươi lMf ơn tha thứ đi a.
Hàn Thiên mặc dù biết nàng đang giả vờ nhưng thấy nước mắt nàng rơi lại không đành lòng. A Ngũ dù hơi hồ nháo lại là cô nương tốt, hắn đối với nàng nghiêm là muốn nàng bớt đi tính quậy phá, hại người khác lo lắng, đặc biệt là không nên trêu người lung tung.
-"A Ngũ, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, không được có lần sau."
-"Hi hi, ta biết ngươi là tốt nhất." Tuyết Lam Vũ vừa nghe được lời tha thứ không biết có bao nhiêu vui mừng, nhảy đến ôm cổ Hàn Thiên, sẵn tiện cọ hết nước mắt lên áo hắn.
Đột nhiên, tia chớp rạch ngang trời, sấm sét đùng đoàng. Tuyết Lam Vũ từ nhỏ vốn sợ sấm sét, khiếp đảm co rúm người lại, một mực chui vào lòng Hàn Thiên lánh nạn. Hàn Thiên biết nàng sợ hãi liền ôm chặt lấy nàng, đem đầu nhỏ của Tuyết Lam Vũ chôn sâu trong ngực hắn.
Hách Liên Diệp thấy hai người ôm nhau trong gió lốc, ánh mắt càng lạnh, nàng từng là của hắn nhưng bây giờ lại nằm trong vòng ôm của kẻ khác. Hai tay không tự chủ nắm chặt.
Trời đã sắp mưa, Vân Uyển Đình cùng Hách Liên Diệp cũng lên xe ngựa rời đi. Hàn Thiên vội ôm tiểu nữ tử đã sớm ngất xỉu trở về. Người khác không biết chuyện tình năm xưa của Tuyết Lam Vũ nhưng hắn hiểu rõ. Hách Liên Diệp kia vốn dĩ năm đó nói thương nàng nhưng cuối cùng vì quyền lợi mà từ bỏ nàng. Mặt ngoài nàng hồ nháo, hung dữ, thật ra lại là kẻ đáng thương. Nghĩ đến mình còn có may mắn cùng Như Song làm bằng hữu. Mà nàng lại yêu lầm người. Quá khứ thật rất đau.
-"Lam Vũ, những tổn thương năm xưa ngươi chịu phải, Hàn Thiên ta nhất định vì ngươi đòi lại." Hắn nói xong, kéo chăn lên đắp cho nàng, quay đầu rời đi.
Người trên giường nãy giờ bất tỉnh đột nhiên mở mắt. Trong mắt nàng đầy vẻ mông lung. Lời hắn nói là thật sao.
-"Đan nhi, có phải hay không, đã, đã tới." Tuyết Lam Vũ bởi vì sợ hãi, lời nói có chút lắp bắp, ô ô có ai cứu nàng với.
-"Tiểu thư, người thảm rồi." Hoàng Linh Đan ánh mắt thông cảm nhìn nàng, một lòng thay nàng cầu phúc.
-"Thuộc hạ bái kiến chủ nhân." Hoàng Linh Đan hướng Hàn Thiên hành lễ xong lại ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Hách Liên Diệp và Vân Uyển Đình nghe Hoàng Linh Đan nói cũng biết hắn là Hàn cung chủ nổi danh ở Linh Huyền Đại Lục.
-"Hàn cung chủ hữu lễ." Hách Liên Diệp hướng Hàn Thiên khách khí nói một câu, lại im lặng không có lên tiếng. Người này vẫn không nên trêu vào thì tốt.
-"Thì ra là Hách Liên thiếu chủ, hạnh ngộ a." Hàn Thiên phe phẩy quạt ngọc, một bộ dáng anh tuấn tiêu sái, chào hỏi vài câu coi như có.
Mà người nào đó lợi dụng thời cơ muốn chân sau chuồn đi. Nàng không có ngốc, không trốn lúc này thì chờ đến khi nào.
-"Đứng lại."Tuyết Lam Vũ vừa chưa đi được mấy bước đã bị gọi lại thầm mắng hôm nay ra đường không có xem giờ. Gương mặt xinh đẹp mếu mó đến cực điểm, trong lòng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông Hàn Thiên.
-"Ách, Hàn Thiên, hôm nay trời thật đẹp." Tuyết Lam Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cố gắng dời đi đề tài. Hic, nàng là nói dấu người ta bị bắt quả tang a. Xấu hổ chết đi được.
Nào ngờ, trời cũng không thuận lòng người mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp nổi lên. Hàn Thiên nhìn cảnh sắc sắp mưa tới nơi, khoé môi ý cười càng sâu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ u oán của Tuyết Lam Vũ.
-"Ách, ý ta là đường phố hôm nay rất náo nhiệt." Tuyết Lam Vũ vừa nói xong hận không thể đem lời nuốt vào trong, trời sắp mưa, người ta đều đi tránh mưa hết rồi, vả lại ai dám ở trên đường xem bọn họ xung đột a.
-"Còn có gì nữa." Hàn Thiên nhìn Tuyết Lam Vũ cười đến mếu máo, trong lòng cực kỳ vui vẻ, xem nàng còn viện cớ gì.
-"Hàn Thiên, ta sai rồi." Tuyết Lam Vũ mặc dù không muộn triệt hạ uy phong nhưng bảo toàn mạng nhỏ là chuyện trước mắt. Hàn Thiên nhất định sẽ chỉnh chết nàng, nhận lỗi trước có thể được khoan hồng nha.
-"Nói xem một chút là làm sai cái gì." Hàn Thiên làm bộ biết mà vẫn hỏi, truy cứu đến cùng, tiểu nha đầu, muốn cùng lão đại đấu, vẫn còn non lắm.
-"Ta không nên trốn ra ngoài." Mỗ nữ uỷ khuất khai ra, mắt long lanh nước, đáng thương vô cùng.
-"Còn có?" Hàn Thiên cảm thấy chơi đùa rất vui, tuyệt không cho Tuyết Lam Vũ một đường sống.
-"Ta không nên nói xấu ngươi." Tuyết Lam Vũ tay kéo kéo tay áo của mình, không dám ngẩng đầu lên.
-"Vậy ngươi nói ta nên thế nào trừng phạt ngươi đây." Hàn Thiên hết lần này tới lần khác chơi trò mèo vờn chuột đùa Tiểu A Ngũ sống dở chết dở. Người nào đó, nghe đến trừng phạt rất là kinh hãi. Hàn Thiên mắt loé ra ánh sáng, vẫn nhịn cười quan sát nàng.
-"Hàn Thiên, thật ra, ta muốn nói hôm nay ngươi rất anh tuấn tiêu sái." Tuyết Lam Vũ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười vô cùng nịnh nọt.
-"Ta chỉ có như thế thôi sao? " kẻ nào đó vô cùng tự kỷ, được một tấc lại muốn một thước.
-"Tất nhiên là còn nữa a, ngươi còn võ công cao cường, dung mạo như thiên tiên, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, còn là nam nhân toàn mĩ, mọi nữ tử đều mơ ước." Tuyết Lam Vũ nói xong một tràng đều cảm thấy phục khả năng vuốt mông ngựa của nàng, đây là trong cái khó ló cái khôn a.
-" A Ngũ, ngươi cho dù có nói thêm nữa cũng không có ích gì, ngươi dám trốn ra ngoài, còn trên đường phố nói xấu ta, ta không dạy dỗ ngươi thì ngươi lại quên mất ai là lão đại." Hàn Thiên một lời đánh bay hi vọng cuối cùng của Tuyết Lam Vũ, tiểu nha đầu, cảm giác hi vọng rồi lại thất vọng như thế nào. Không đợi Tuyết Lam Vũ phản ứng lại, Hàn Thiên đã tiếp lời:" Linh Đan, ngươi không trông chừng nàng cho tốt, lại giúp nàng trốn đi, trở về phạt ba tháng tiền lương, sau này không cho qua hầu hạ A Ngũ nữa."
Hoàng Linh Đan trong lòng kêu khóc không thôi, ba tháng tiền lương a, nàng lấy gì mà sống đây chứ. Mặc dù đau khổ nhưng nàng chỉ thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn đáp ứng: -
-Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Tuyết Lam Vũ thất Linh Đan kết cục quá thảm không khỏi tự cầu phúc cho mình. Hàn lão đại, ngươi vạn lần đừng chỉnh chết ta a. Ta là bông hoa vừa nở, đời ta còn dài, ta không muốn sớm như vậy hương tiêu ngọc vẫn đâu.
Hách Liên Diệp cùng Vân Uyển Đình đứng một bên xem cuộc vui, tròng mắt đã sớm muốn rớt ra ngoài, Hàn cung chủ cùng A Ngũ là có quan hệ gì a. Mặc dù bề ngoài nhìn bọn họ không có hoà hợp nhưng từ từ suy nghĩ sẽ biết bọn họ quan hệ tốt. Nếu là bình thường Hàn Thiên đã sớm kéo người về cho lĩnh phạt rồi, đằng này lại cùng với nàng dông dài như vậy không phải rất lãng phí thời gian sao. Còn Hoàng hộ pháp tựa hồ đối với nàng cung kính quá mức. Chẳng lẽ nàng là cùng Hàn Thiên có quan hệ thân mật. Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Hách Liên Diệp càng tối đi.
-"Hàn Thiên, người ta chỉ là thấy tịch mịch nên chạy ra ngoài chơi thôi, ngươi xem, nơi này náo nhiệt như thế, không chơi chẳng phải uổng sao. Sẽ không có lần sau." Tuyết Lam Vũ quyết tâm giả bộ vô tội đến cùng, môi dẩu lên, tay véo đùi một cái, nước mắt liền lã chã rơi xuống, ô ô, Hàn lão đại ta biết sai rồi. Ngươi lMf ơn tha thứ đi a.
Hàn Thiên mặc dù biết nàng đang giả vờ nhưng thấy nước mắt nàng rơi lại không đành lòng. A Ngũ dù hơi hồ nháo lại là cô nương tốt, hắn đối với nàng nghiêm là muốn nàng bớt đi tính quậy phá, hại người khác lo lắng, đặc biệt là không nên trêu người lung tung.
-"A Ngũ, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, không được có lần sau."
-"Hi hi, ta biết ngươi là tốt nhất." Tuyết Lam Vũ vừa nghe được lời tha thứ không biết có bao nhiêu vui mừng, nhảy đến ôm cổ Hàn Thiên, sẵn tiện cọ hết nước mắt lên áo hắn.
Đột nhiên, tia chớp rạch ngang trời, sấm sét đùng đoàng. Tuyết Lam Vũ từ nhỏ vốn sợ sấm sét, khiếp đảm co rúm người lại, một mực chui vào lòng Hàn Thiên lánh nạn. Hàn Thiên biết nàng sợ hãi liền ôm chặt lấy nàng, đem đầu nhỏ của Tuyết Lam Vũ chôn sâu trong ngực hắn.
Hách Liên Diệp thấy hai người ôm nhau trong gió lốc, ánh mắt càng lạnh, nàng từng là của hắn nhưng bây giờ lại nằm trong vòng ôm của kẻ khác. Hai tay không tự chủ nắm chặt.
Trời đã sắp mưa, Vân Uyển Đình cùng Hách Liên Diệp cũng lên xe ngựa rời đi. Hàn Thiên vội ôm tiểu nữ tử đã sớm ngất xỉu trở về. Người khác không biết chuyện tình năm xưa của Tuyết Lam Vũ nhưng hắn hiểu rõ. Hách Liên Diệp kia vốn dĩ năm đó nói thương nàng nhưng cuối cùng vì quyền lợi mà từ bỏ nàng. Mặt ngoài nàng hồ nháo, hung dữ, thật ra lại là kẻ đáng thương. Nghĩ đến mình còn có may mắn cùng Như Song làm bằng hữu. Mà nàng lại yêu lầm người. Quá khứ thật rất đau.
-"Lam Vũ, những tổn thương năm xưa ngươi chịu phải, Hàn Thiên ta nhất định vì ngươi đòi lại." Hắn nói xong, kéo chăn lên đắp cho nàng, quay đầu rời đi.
Người trên giường nãy giờ bất tỉnh đột nhiên mở mắt. Trong mắt nàng đầy vẻ mông lung. Lời hắn nói là thật sao.
/38
|