Qua một ngày một đêm, Nam Ức Tịnh mới tỉnh lại. Sắc mặt của nàng còn tái nhợt không bình thường, lông mi thật dài nhẹ nhàng run động, bên trong con ngươi đen nhánh có chút mê ly, thoạt nhìn tiều tụy lại càng làm người ta thương yêu nhiều hơn.
Dù sao độc Quỳnh Hoa cũng là độc rất mạnh. Cho dù Liễu Tử Hạc kịp thời bức độc ra giùm Nam Ức Tịnh, độc này vẫn tổn thương Nam Ức Tịnh không nhỏ. Lúc nàng tỉnh lại vẫn còn có chút mê man, trên người không có hơi sức gì.
Nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật ngồi bên giường của nàng, trên khuôn mặt luôn ôn nhu như ngọc có chút mệt mỏi, giống như cả đêm chưa ngủ, Nam Ức Tịnh không khỏi đưa tay kéo tay Nạp Lan Thần Dật, muốn nói gì, đã bị Nạp Lan Thần Dật nắm thật chặt tay, Nạp Lan Thần Dật nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa nồng nặc thương yêu cùng áy náy, Ức Tịnh, sau này ta sẽ không để cho nàng bị thương tổn nữa!
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng mà thông cảm. Nàng biết Nạp Lan Thần Dật nhất định bởi vì chuyện nàng bị trúng độc mà cực kỳ áy náy, nhưng chuyện này không thể trách Nạp Lan Thần Dật được? Nam Ức Tịnh lôi kéo tay của hắn nói, Đường Thiên Thiên là cao thủ dùng độc, đương nhiên khi hạ độc thần không biết quỷ không hay, chàng không phát hiện, là chuyện bình thường thôi.
Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh an ủi mình, chân mày vẫn nhíu thật chặt. Nếu không phải bởi vì hắn, Đường Thiên Thiên sẽ không xuống tay với Nam Ức Tịnh. Hắn nên sớm biết lấy tính tình của Đường Thiên Thiên, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, lần trước sau khi ám sát ở sơn cốc, hắn nên ra thủ đoạn, nhưng vì bị hắn nuông chiều, mới để cho Đường Thiên Thiên có cơ hội xuống tay lần nữa.
Hắn xém mất đi Nam Ức Tịnh rồi. Nếu không phải khi Mạc Dạ nghiên cứu độc này nhân tiện suy nghĩ phương pháp giải độc, nếu không phải Liễu Tử Hạc chịu ra tay giúp, hắn sẽ không có cách cứu chữa trơ mắt nhìn Nam Ức Tịnh độc phát bỏ mình. Đó giờ hắn chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, cái này bảo hắn làm sao không tự trách, làm sao không hối tiếc?
Nếu không phải là do ta, Đường Thiên Thiên sẽ không ra tay ác độc. Là ta không có bảo vệ tốt nàng. Nạp Lan Thần Dật nhìn sắc mặt Nam Ức Tịnh tái nhợt, chỉ cảm thấy hối tiếc cùng đau đớn, hắn tự tay vuốt ve gò má của Nam Ức Tịnh, ngón tay hơi run rẩy. Đều là hắn không tốt, mới làm hại nàng khổ như vậy.
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng. Quả nhiên là Đường Thiên Thiên hạ độc, nàng ta lại dám hạ độc thủ như vậy với nàng! Trong mắt Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia sát ý, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật, sát ý lại từ từ tiêu tán. Dù sao Đường Thiên Thiên cũng là nữ nhi ân nhân cứu mạng của hắn, mà hắn đã từng thề phải chăm sóc kỹ lưỡng nàng ta.
Chàng làm gì nàng ta rồi? Nam Ức Tịnh biết xảy ra chuyện này, Nạp Lan Thần Dật không thể không làm gì, chỉ là nếu như Nạp Lan Thần Dật vì nàng mà giết Đường Thiên Thiên, vậy hắn phải giao phó như thế nào với Lão Môn Chủ Đường Môn? Nếu Lão Môn Chủ Đường Môn dưới suối vàng biết được, sợ là sẽ lo lắng không thôi.
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, trong mắt là lạnh lùng thấu xương, lạnh nhạt nói, Ta đã giam nàng vào địa lao Ám các, cả đời này nàng không thể nào đi ra ngoài nữa.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, ánh mắt khẽ lóe lên. Ở trong địa lao cả đời cũng không dễ chịu hơn cái chết bao nhiêu. Nạp Lan Thần Dật làm như vậy, là vì thành toàn lời hứa ban đầu không tổn thương đến tánh mạng của Đường Thiên Thiên thôi. Thật ra thì nàng cũng không muốn Nạp Lan Thần Dật bởi vì nàng mà ra tay giết Đường Thiên Thiên, nàng không muốn Nạp Lan Thần Dật bởi vì nàng mà làm trái lời hứa, coi như thật sự muốn động thủ giết, chỉ có thể là nàng ra tay.
Để cho nàng ở trong địa lao tu tâm lại cũng tốt. Con mắt Nam Ức Tịnh sắc bén lành lạnh, giọng nói lạnh nhạt không chút tình cảm, nếu Đường Thiên Thiên dám động thủ với nàng, thì phải bỏ ra giá cao, ở trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời sống cả đời, cũng là điều tốt.
Chợt nhớ tới Trương Sở Sở cùng Nam Dận bị giam ở Tông Nhân phủ, chắc bây giờ bọn họ đang dở sống dở chết đi.
Ta hôn mê bao lâu rồi? Bắt đầu tỷ thí rồi sao? Chợt nhớ tới đại hội võ lâm còn chưa kết thúc, Nam Ức Tịnh nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịnh hỏi, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ, trong mắt có thêm mấy phần lo lắng, nói với Nam Ức Tịnh, Nàng cứ yên tâm dưỡng thương đi, mặc dù độc tố đã thanh trừ, nhưng vẫn bị đả thương nguyên khí, thời gian này không sử dụng võ công vẫn tốt hơn.
Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật lo lắng cho thân thể của nàng, thế nhưng vị chí Minh Chủ Võ Lâm rất quan quan trọng, cộng thêm bảo tàng sau lưng, làm sao nàng có thể dễ dàng buông tay. Bên trong con ngươi đen nhánh mang theo ánh sáng cố chấp sáng quắc, Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật nói, Ta đã không sao. Cho dù như thế nào ta vẫn muốn lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm.
Nạp Lan Thần Dật hiểu tính tình của Nam Ức Tịnh, biết chuyện nàng đã quyết định sẽ rất khó khuyên được nàng. Nhưng ngày mai chính là quyết chiến cuối cùng của Minh Chủ Võ Lâm, thân thể Nam Ức Tịnh thật sự không thích hợp động võ.
Chuyện Minh Chủ Võ Lâm có ta ở đây, nàng an tâm dưỡng thương đi. Nạp Lan Thần Dật không thể không bày ra thái độ cường ngạnh, trong tròng mắt đen của hắn cũng lộ ra nồng nặc cố chấp, bọn họ đều là một dạng người quật cường mà cố chấp.
Nam Ức Tịnh thấy Nạp Lan Thần Dật có thái độ kiên quyết, vừa rồi hắn nói có hắn ở đây, tất nhiên hắn có phương pháp xử lí vạn toàn, nên nàng không kiên trì tham gia trận chung kết cuối cùng nữa.
Chàng muốn dùng thân phận Các chủ Ám các tới tham gia trận tỷ thí cuối cùng sao? Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, trận tỷ thí cuối cùng theo đạo lý là do do người chiến thắng tới tham gia, nhưng nếu Nạp Lan Thần Dật mạnh mẽ phá vỡ quy củ này cũng không phải là không thể nào, dù sao võ lâm vốn là địa phương của Cường Giả Vi Tôn, chỉ cần có đầy đủ lực lượng, bất kỳ quy củ nào cũng không tồn tại.
Nạp Lan Thần Dật sờ sờ đầu của Nam Ức Tịnh nói, Không cần. Phái thủ hạ của nàng là hộ pháp Bích Hải tới tham gia tỷ thí là đủ rồi.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, không chút nhíu mày. Công phu của Tứ Đại Hộ Pháp của Ma Cung xác thực không tầm thường, muốn đối phó với nhân sĩ giang hồ là không thành vấn đề. Mà năm tổ chức lớn nhất giang hồ, Ám các không tham gia đại hội võ lâm, Đường Môn Đường Thiên Thiên đã bị Nạp Lan Thần Dật giam cầm, chỉ còn lại Tử Trúc Lâm và Lạc Hà phái.
Lần này phái chủ Lạc Hà phái không tự mình đến, mà phái con của hắn là Công Tôn đến, mặc dù Công Tôn có mấy phần bản lãnh, nhưng muốn thắng được Bích Hải, sợ là không phải việc dễ dàng, điều duy nhất cần lo lắng là Liễu Tử Hạc, lấy sự hiểu biết của nàng đối với võ công của Liễu Tử Hạc cùng Bích Hải, sợ rằng Bích Hải không phải đối thủ của Liễu Tử Hạc.
Người khác còn có thể ứng phó, nhưng võ công của Liễu Tử Hạc cao thâm, sợ là Bích Hải thắng không nổi hắn. Nam Ức Tịnh nói nghi ngờ trong lòng ra, theo đạo lý Nạp Lan Thần Dật không thể nào không biết, như vậy vì sao hắn còn muốn Bích Hải thay thế nàng xuất chiến đây?
Nạp Lan Thần Dật đương nhiên biết băn khoăn trong lòng Nam Ức Tịnh, nhưng Liễu Tử Hạc vì cứu Nam Ức Tịnh, một thân tu vị đã bị phế, bây giờ hắn đánh không lại người bình thường, huống chi là Bích Hải?
Nam Ức Tịnh thấy Nạp Lan Thần Dật thở dài, không khỏi hỏi tới, Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Lúc này Nạp Lan Thần Dật mới kể lại chuyện Nam Ức Tịnh bị trúng độc cùng với Liễu Tử Hạc vì cứu nàng đã liều lĩnh nguy hiểm, mất hết một thân tu vị, Nam Ức Tịnh nghe xong không khỏi kinh ngạc.
Liễu Tử Hạc không phải luôn luôn tự giữ thanh cao, luôn bất mãn với nàng sao, vì sao nguyện ý hy sinh lớn như thế tới cứu nàng? Nàng và hắn không quen không biết, thậm chí còn đánh cắp chí bảo của Tử Trúc Lâm bọn họ, nhưng thế hắn lại vì cứu nàng mà thiếu chút nữa chết, hiện tại một thân tu vị bị phế, không khác gì phế nhân.
Tại sao hắn lại cứu ta? Nam Ức Tịnh trăm mối vẫn không có cách giải, theo đạo lý, lấy tính tình của Liễu Tử Hạc, nếu không phải chính hắn nguyện ý, sợ là bất luận kẻ nào cũng không ép buộc được hắn, nhưng tại sao hắn lại nguyện ý cứu nàng một yêu nữ Ma Cung đây?
Nạp Lan Thần Dật mấp máy môi, Liễu Tử Hạc nói là vì báo đáp ân cứu mạng của Nam Ức Tịnh, nhưng hắn biết không phải là như vậy, mặc dù Liễu Tử Hạc không muốn thừa nhận, nhưng từ ánh mắt của hắn khi nhìn Nam Ức Tịnh, rõ ràng có thể thấy hắn đã động lòng với Nam Ức Tịnh.
Hắn nói là vì báo đáp ân cứu mệnh của nàng. Nạp Lan Thần Dật không có ra suy nghĩ của mình cho Nam Ức Tịnh nghe, chỉ thuật lại lời nói của Liễu Tử Hạc, mặc kệ như thế nào, Nam Ức Tịnh là nữ nhân của hắn, về phần Liễu Tử Hạc, coi như là hắn và Nam Ức Tịnh thiếu Liễu Tử Hạc một phần ân tình, ngày sau tự sẽ nghĩ biện pháp trả lại phần đại ân này.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, không khỏi sững sờ, lúc này mới nhớ tới ân cứu mạng theo lời Liễu Tử Hạc cũng chỉ là một cái nhấc tay của nàng. Thật ra thì lần trước nàng không ra tay cứu giúp, Liễu Tử Hạc cũng chưa chắc sẽ bỏ mạng, nàng chỉ vì muốn phủi sạch sở quan hệ, mới thuận tiện ra tay giúp thôi, sao được coi là ân cứu mạng đây? Huống chi nàng đã nói rõ, không cần Liễu Tử Hạc báo đáp nàng.
Chúng ta đến gặp hắn đi? Nam Ức Tịnh khe khẽ thở dài một hơi, nàng vốn không có hảo cảm gì với Liễu Tử Hạc, chỉ cảm thấy hắn là người vô cùng lạnh lùng cao ngạo, quá kiềm chế, nhưng trải qua chuyện này, dù sao nàng cũng đã thiếu Liễu Tử Hạc một thiên đại ân tình (ơn tựa như trời), vẫn nên đi thăm hắn.
Nạp Lan Thần Dật đương nhiên không phản đối, khi bọn họ tới chỗ ở của Liễu Tử Hạc, Liễu Tử Hạc đang loay hoay trong đình viện. Bởi vì nội lực mất hết, thân thể của hắn rất suy yếu, hình như đi tới đi lui cũng có vẻ cực kỳ cố hết sức.
Hắn đi vài bước, khẽ thở một hơi, lại tiếp tục đi. Chân mày của hắn khóa lại thật chặt, gò má gầy gò càng tăng thêm vẻ gầy gò của cơ thể, trong mắt hắn mang theo vài phần bất khuất, không ngừng đi.
Nhìn Liễu Tử Hạc chỉ đi bộ thôi mà đã cật lực như vậy, trong lòng Nam Ức Tịnh không khỏi thoáng qua một tia áy náy, mặc dù nàng chưa từng cầu xin Liễu Tử Hạc tới cứu nàng, nhưng dù sao Liễu Tử Hạc cũng là vì nàng mới trở nên như thế.
Nàng khe khẽ thở dài một hơi, đi tới trước mặt Liễu Tử Hạc, ôn nhu nói, Ức Tịnh tới cám ơn ân cứu mạng của Liễu công tử.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh lời nói, lúc này mới chú ý tới Nam Ức Tịnh đã đến trước mặt của hắn. Sợ rằng Nam Ức Tịnh đã đến từ lâu, thế nhưng khi Nam Ức Tịnh đến trước mặt hắn mới phát hiện, thính lực của hắn đã giảm xuống đến mức này sao?
Không có nội lực trợ giúp nên nhĩ lực của Liễu Tử Hạc giảm xuống không ít, cộng thêm Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật là cao thủ hàng đầu, Liễu Tử Hạc không có phát hiện cũng là chuyện rất cực kỳ. Cũng đã từng là cao thủ hàng đầu, nhưng bây giờ luân lạc tới mức người khác đi tới trước mặt mới phát hiện, mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, là cực kỳ khó chịu, nhất là đối với Liễu Tử Hạc một người thanh cao như vậy mà nói, giống như bị đao xé toạc một lần nữa.
Hắn ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng, hắn lạnh nhạt nói, Một mạng trả một mạng mà thôi, Cung chủ không cần để ở trong lòng.
Coi như rõ ràng không phải là vì ân cứu mạng, coi như hắn vì nàng biến thành phế nhân nội tâm đau đớn vô cùng, nhưng hắn vẫn không muốn nàng biết nửa phần. Có thể lo lắng cho nàng, có lẽ là vì lòng tự ái buồn cười của mình, tóm lại, một chữ Liễu Tử Hạc cũng không nguyện ý nói ra.
Trong lòng của nàng đều là Nạp Lan Thần Dật, hắn tận mắt nhìn thấy nàng vì Nạp Lan Thần Dật mà phấn đấu quên mình như thế nào, vì vậy hắn biết hắn không có cơ hội. Thay vì tự rước lấy nhục, không bằng cái gì hắn cũng không nói, coi như phần tình yêu này chưa từng tồn tại.
Thân thể của ngươi còn tốt đó chứ? Nam Ức Tịnh biết tính tình Liễu Tử Hạc, nếu hắn nói như thế, nàng cũng không hỏi thêm nữa, huống chi nàng cũng chưa từng ngờ tới một nam tử như Liễu Tử Hạc sẽ yêu nàng, vì vậy nàng chỉ ân cần hỏi một câu.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh hỏi nên cơ thể hơi cứng đờ, mới vừa rồi dáng dấp đi bộ khó khăn của hắn nhất định đã bị nàng nhìn thấy. Nhất định sẽ cảm thấy hắn rất vô dụng. Đúng vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình sống có ích lợi gì?
Đã từng là thiên chi kiêu tử (con trời), hôm nay trở thành phế nhân, khác nhau một trời một vực như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn rất khó có thể tiếp nhận. Hắn là một người cao ngạo như vậy, mất võ công, tương đương mất đi sự cứng cỏi của hắn, tư vị này, thật không dễ chịu.
Nhưng chính là phần cao ngạo này không cho phép hắn lộ ra chút mềm yếu nào ở trước mặt mọi người, hắn nhìn Nam Ức Tịnh một cái, khuôn mặt lạnh nhạt, hạ lệnh đuổi khách, Cũng tốt, làm phiền Cung chủ đã hỏi thăm. Liễu mỗ cứu Cung chủ chỉ là vì báo ân, hôm nay ân oán đã thanh toán xong, Cung chủ không cần phải tới tìm Liễu mỗ nữa.
Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói, không khỏi nhíu mày. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn, thân thể của hắn rõ ràng không tốt, nhưng hắn lại cố chấp không muốn nói, quả nhiên là chết vẫn sĩ diện, nếu không phải vì hắn cứu nàng một mạng, nàng mới lười phải quản hắn khỉ gió.
Ta cũng biết chút y lý, nếu Liễu công tử đã cứu ta, ta cũng phải làm chút gì chứ? Nam Ức Tịnh mặc kệ Liễu Tử Hạc phản kháng, thò tay nắm tay Liễu Tử Hạc bắt mạch giúp hắn.
Liễu Tử Hạc không ngờ rằng Nam Ức Tịnh sẽ làm như vậy, muốn tránh Nam Ức Tịnh, nhưng không giãy giụa được, hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nói với Nam Ức Tịnh, Chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?
Tuy là nói vậy, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận khi đầu ngón tay lạnh như băng của nàng chạm đến cổ tay của hắn, trong nháy mắt đó, giống như trái tim như muốn ngừng đập.
Nam Ức Tịnh mặc kệ Liễu Tử Hạc nói những ngôn luận cổ hủ kia, nàng cau mày bắt mạch cho Liễu Tử Hạ xong, mới chậm rãi nói, Liễu công tử không phải thường nói bổn tọa là yêu nữ sao, nếu là yêu nữ làm sao biết những lễ nghĩa này? Nếu Liễu công tử muốn nhanh chóng khôi phục thân thể, thì phải uống theo phương thuốc của bổn tọa.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói, con ngươi hơi sáng lên, có chút vui mừng hỏi, Ngươi nói là võ công của ta có thể khôi phục sao?
Nam Ức Tịnh thấy ánh sáng trong tròng mắt Liễu Tử Hạc, có chút không đành lòng, thì ra là hắn vẫn mong mỏi có thể khôi phục võ công. Nhưng độc Quỳnh Hoa quá mức bá đạo, coi như nàng dùng hết Linh Dược, sợ là cũng chỉ có thể khôi phục cho Liễu Tử Hạc nhiều nhất ba thành công lực, những thứ khác, nàng thật sự là không thể ra sức.
Khôi phục hoàn toàn là không thể nào. Có thể khôi phục lại ba thành đã là không dễ. Bổn tọa sẽ hết sức. Nam Ức Tịnh nhìn ánh mắt sáng bừng trong tròng mắt Liễu Tử Hạc, trầm giọng nói.
Con ngươi của Liễu Tử Hạc khẽ tối lại, vẫn cười nói: Vậy làm phiền Cung chủ rồi.
Vốn cho là cả đời này của hắn sẽ là phế nhân, không nghĩ tới vẫn có thể khôi phục công lực, tuy chỉ có ba thành, nhưng dù sao cũng tốt hơn tình trạng mặc người chém giết.
Mặc dù Tử Trúc Lâm là thánh địa võ lâm, nhưng sao là thánh địa chân chính, trong lúc này không thể thiếu chuyện nội bộ tranh đấu. Những sư đệ kia của hắn cũng không thiếu những người không chịu phục, đã sớm nhắm vào vị trí người thừa kế Tử Trúc Lâm, hắn cũng không phải hiếm lạ vị trí kia, chỉ là sợ Tử Trúc Lâm rơi vào trong tay người tâm thuật bất chánh, sẽ hủy đi tâm huyết của sư phụ.
Liễu công tử không cần phải khách khí, đây vốn là ta nợ ngươi. Ngày sau nếu Liễu công tử có chuyện gì cần bổn tọa giúp một tay, bổn tọa có thể giúp nhất định sẽ giúp. Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói, thu tay về, nhìn Liễu Tử Hạc nói.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói như thế, phần cao ngạo trong lòng lại bắt đầu quấy phá, muốn mở miệng cự tuyệt Nam Ức Tịnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn nói không ra lời. Như vậy cũng tốt, ít nhất giữa hắn và nàng còn có một chút dính líu.
Thật là buồn cười. Hắn luôn tự xưng là thanh cao, tuy nhiên không thể nào khống chế được đi yêu một yêu nữ, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với phần cảm tình này cũng không có. Liễu Tử Hạc hắn quả nhiên là hèn yếu.
Nam Ức Tịnh không chú ý tới phản ứng kỳ quái của Liễu Tử Hạc, chỉ cho là Liễu Tử Hạc đồng ý. Đã xem xong thương thế của hắn, nàng không cần thiết ở lại chỗ này, tin rằng Liễu Tử Hạc cũng không hi vọng nàng nhìn thấy dáng vẻ hắn cố gắng đi lại.
Nam Ức Tịnh nhìn Liễu Tử Hạc nhẹ nhàng cười một tiếng, liền nắm tay Nạp Lan Thần Dật rời đi.
Liễu Tử Hạc đứng một mình trong sân yên tĩnh, nhìn bóng dáng Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đi xa dần, bóng dáng của bọn họ thật xứng đôi, bước đi không nhanh không chậm, giống như đôi nam nữ đi trong tranh ra, bồng bềnh như tiên. Bọn họ rất gắn bó với nhau, không cho phép có bất kỳ một chút khe hở nào.
Nếu nàng đã có phu quân, hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều. Đối với Nam Ức Tịnh, hắn vốn không nên yêu. Nếu không nên có, vậy liền quên thôi.
Liễu Tử Hạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay vịn cây cối bên cạnh, tiếp tục từng bước một cật lực bước đi, mồ hôi bên trán từ từ chảy ra, thế nhưng hắn lại không để ý, chỉ liều mạng bước đi, không biết là đang so tài với chính bản thân mình, hay là đang phát tiết nỗi tâm tư khó giải quyết gì.
Dù sao độc Quỳnh Hoa cũng là độc rất mạnh. Cho dù Liễu Tử Hạc kịp thời bức độc ra giùm Nam Ức Tịnh, độc này vẫn tổn thương Nam Ức Tịnh không nhỏ. Lúc nàng tỉnh lại vẫn còn có chút mê man, trên người không có hơi sức gì.
Nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật ngồi bên giường của nàng, trên khuôn mặt luôn ôn nhu như ngọc có chút mệt mỏi, giống như cả đêm chưa ngủ, Nam Ức Tịnh không khỏi đưa tay kéo tay Nạp Lan Thần Dật, muốn nói gì, đã bị Nạp Lan Thần Dật nắm thật chặt tay, Nạp Lan Thần Dật nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa nồng nặc thương yêu cùng áy náy, Ức Tịnh, sau này ta sẽ không để cho nàng bị thương tổn nữa!
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng mà thông cảm. Nàng biết Nạp Lan Thần Dật nhất định bởi vì chuyện nàng bị trúng độc mà cực kỳ áy náy, nhưng chuyện này không thể trách Nạp Lan Thần Dật được? Nam Ức Tịnh lôi kéo tay của hắn nói, Đường Thiên Thiên là cao thủ dùng độc, đương nhiên khi hạ độc thần không biết quỷ không hay, chàng không phát hiện, là chuyện bình thường thôi.
Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh an ủi mình, chân mày vẫn nhíu thật chặt. Nếu không phải bởi vì hắn, Đường Thiên Thiên sẽ không xuống tay với Nam Ức Tịnh. Hắn nên sớm biết lấy tính tình của Đường Thiên Thiên, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, lần trước sau khi ám sát ở sơn cốc, hắn nên ra thủ đoạn, nhưng vì bị hắn nuông chiều, mới để cho Đường Thiên Thiên có cơ hội xuống tay lần nữa.
Hắn xém mất đi Nam Ức Tịnh rồi. Nếu không phải khi Mạc Dạ nghiên cứu độc này nhân tiện suy nghĩ phương pháp giải độc, nếu không phải Liễu Tử Hạc chịu ra tay giúp, hắn sẽ không có cách cứu chữa trơ mắt nhìn Nam Ức Tịnh độc phát bỏ mình. Đó giờ hắn chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, cái này bảo hắn làm sao không tự trách, làm sao không hối tiếc?
Nếu không phải là do ta, Đường Thiên Thiên sẽ không ra tay ác độc. Là ta không có bảo vệ tốt nàng. Nạp Lan Thần Dật nhìn sắc mặt Nam Ức Tịnh tái nhợt, chỉ cảm thấy hối tiếc cùng đau đớn, hắn tự tay vuốt ve gò má của Nam Ức Tịnh, ngón tay hơi run rẩy. Đều là hắn không tốt, mới làm hại nàng khổ như vậy.
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng. Quả nhiên là Đường Thiên Thiên hạ độc, nàng ta lại dám hạ độc thủ như vậy với nàng! Trong mắt Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia sát ý, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật, sát ý lại từ từ tiêu tán. Dù sao Đường Thiên Thiên cũng là nữ nhi ân nhân cứu mạng của hắn, mà hắn đã từng thề phải chăm sóc kỹ lưỡng nàng ta.
Chàng làm gì nàng ta rồi? Nam Ức Tịnh biết xảy ra chuyện này, Nạp Lan Thần Dật không thể không làm gì, chỉ là nếu như Nạp Lan Thần Dật vì nàng mà giết Đường Thiên Thiên, vậy hắn phải giao phó như thế nào với Lão Môn Chủ Đường Môn? Nếu Lão Môn Chủ Đường Môn dưới suối vàng biết được, sợ là sẽ lo lắng không thôi.
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, trong mắt là lạnh lùng thấu xương, lạnh nhạt nói, Ta đã giam nàng vào địa lao Ám các, cả đời này nàng không thể nào đi ra ngoài nữa.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, ánh mắt khẽ lóe lên. Ở trong địa lao cả đời cũng không dễ chịu hơn cái chết bao nhiêu. Nạp Lan Thần Dật làm như vậy, là vì thành toàn lời hứa ban đầu không tổn thương đến tánh mạng của Đường Thiên Thiên thôi. Thật ra thì nàng cũng không muốn Nạp Lan Thần Dật bởi vì nàng mà ra tay giết Đường Thiên Thiên, nàng không muốn Nạp Lan Thần Dật bởi vì nàng mà làm trái lời hứa, coi như thật sự muốn động thủ giết, chỉ có thể là nàng ra tay.
Để cho nàng ở trong địa lao tu tâm lại cũng tốt. Con mắt Nam Ức Tịnh sắc bén lành lạnh, giọng nói lạnh nhạt không chút tình cảm, nếu Đường Thiên Thiên dám động thủ với nàng, thì phải bỏ ra giá cao, ở trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời sống cả đời, cũng là điều tốt.
Chợt nhớ tới Trương Sở Sở cùng Nam Dận bị giam ở Tông Nhân phủ, chắc bây giờ bọn họ đang dở sống dở chết đi.
Ta hôn mê bao lâu rồi? Bắt đầu tỷ thí rồi sao? Chợt nhớ tới đại hội võ lâm còn chưa kết thúc, Nam Ức Tịnh nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịnh hỏi, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ, trong mắt có thêm mấy phần lo lắng, nói với Nam Ức Tịnh, Nàng cứ yên tâm dưỡng thương đi, mặc dù độc tố đã thanh trừ, nhưng vẫn bị đả thương nguyên khí, thời gian này không sử dụng võ công vẫn tốt hơn.
Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật lo lắng cho thân thể của nàng, thế nhưng vị chí Minh Chủ Võ Lâm rất quan quan trọng, cộng thêm bảo tàng sau lưng, làm sao nàng có thể dễ dàng buông tay. Bên trong con ngươi đen nhánh mang theo ánh sáng cố chấp sáng quắc, Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật nói, Ta đã không sao. Cho dù như thế nào ta vẫn muốn lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm.
Nạp Lan Thần Dật hiểu tính tình của Nam Ức Tịnh, biết chuyện nàng đã quyết định sẽ rất khó khuyên được nàng. Nhưng ngày mai chính là quyết chiến cuối cùng của Minh Chủ Võ Lâm, thân thể Nam Ức Tịnh thật sự không thích hợp động võ.
Chuyện Minh Chủ Võ Lâm có ta ở đây, nàng an tâm dưỡng thương đi. Nạp Lan Thần Dật không thể không bày ra thái độ cường ngạnh, trong tròng mắt đen của hắn cũng lộ ra nồng nặc cố chấp, bọn họ đều là một dạng người quật cường mà cố chấp.
Nam Ức Tịnh thấy Nạp Lan Thần Dật có thái độ kiên quyết, vừa rồi hắn nói có hắn ở đây, tất nhiên hắn có phương pháp xử lí vạn toàn, nên nàng không kiên trì tham gia trận chung kết cuối cùng nữa.
Chàng muốn dùng thân phận Các chủ Ám các tới tham gia trận tỷ thí cuối cùng sao? Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, trận tỷ thí cuối cùng theo đạo lý là do do người chiến thắng tới tham gia, nhưng nếu Nạp Lan Thần Dật mạnh mẽ phá vỡ quy củ này cũng không phải là không thể nào, dù sao võ lâm vốn là địa phương của Cường Giả Vi Tôn, chỉ cần có đầy đủ lực lượng, bất kỳ quy củ nào cũng không tồn tại.
Nạp Lan Thần Dật sờ sờ đầu của Nam Ức Tịnh nói, Không cần. Phái thủ hạ của nàng là hộ pháp Bích Hải tới tham gia tỷ thí là đủ rồi.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, không chút nhíu mày. Công phu của Tứ Đại Hộ Pháp của Ma Cung xác thực không tầm thường, muốn đối phó với nhân sĩ giang hồ là không thành vấn đề. Mà năm tổ chức lớn nhất giang hồ, Ám các không tham gia đại hội võ lâm, Đường Môn Đường Thiên Thiên đã bị Nạp Lan Thần Dật giam cầm, chỉ còn lại Tử Trúc Lâm và Lạc Hà phái.
Lần này phái chủ Lạc Hà phái không tự mình đến, mà phái con của hắn là Công Tôn đến, mặc dù Công Tôn có mấy phần bản lãnh, nhưng muốn thắng được Bích Hải, sợ là không phải việc dễ dàng, điều duy nhất cần lo lắng là Liễu Tử Hạc, lấy sự hiểu biết của nàng đối với võ công của Liễu Tử Hạc cùng Bích Hải, sợ rằng Bích Hải không phải đối thủ của Liễu Tử Hạc.
Người khác còn có thể ứng phó, nhưng võ công của Liễu Tử Hạc cao thâm, sợ là Bích Hải thắng không nổi hắn. Nam Ức Tịnh nói nghi ngờ trong lòng ra, theo đạo lý Nạp Lan Thần Dật không thể nào không biết, như vậy vì sao hắn còn muốn Bích Hải thay thế nàng xuất chiến đây?
Nạp Lan Thần Dật đương nhiên biết băn khoăn trong lòng Nam Ức Tịnh, nhưng Liễu Tử Hạc vì cứu Nam Ức Tịnh, một thân tu vị đã bị phế, bây giờ hắn đánh không lại người bình thường, huống chi là Bích Hải?
Nam Ức Tịnh thấy Nạp Lan Thần Dật thở dài, không khỏi hỏi tới, Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Lúc này Nạp Lan Thần Dật mới kể lại chuyện Nam Ức Tịnh bị trúng độc cùng với Liễu Tử Hạc vì cứu nàng đã liều lĩnh nguy hiểm, mất hết một thân tu vị, Nam Ức Tịnh nghe xong không khỏi kinh ngạc.
Liễu Tử Hạc không phải luôn luôn tự giữ thanh cao, luôn bất mãn với nàng sao, vì sao nguyện ý hy sinh lớn như thế tới cứu nàng? Nàng và hắn không quen không biết, thậm chí còn đánh cắp chí bảo của Tử Trúc Lâm bọn họ, nhưng thế hắn lại vì cứu nàng mà thiếu chút nữa chết, hiện tại một thân tu vị bị phế, không khác gì phế nhân.
Tại sao hắn lại cứu ta? Nam Ức Tịnh trăm mối vẫn không có cách giải, theo đạo lý, lấy tính tình của Liễu Tử Hạc, nếu không phải chính hắn nguyện ý, sợ là bất luận kẻ nào cũng không ép buộc được hắn, nhưng tại sao hắn lại nguyện ý cứu nàng một yêu nữ Ma Cung đây?
Nạp Lan Thần Dật mấp máy môi, Liễu Tử Hạc nói là vì báo đáp ân cứu mạng của Nam Ức Tịnh, nhưng hắn biết không phải là như vậy, mặc dù Liễu Tử Hạc không muốn thừa nhận, nhưng từ ánh mắt của hắn khi nhìn Nam Ức Tịnh, rõ ràng có thể thấy hắn đã động lòng với Nam Ức Tịnh.
Hắn nói là vì báo đáp ân cứu mệnh của nàng. Nạp Lan Thần Dật không có ra suy nghĩ của mình cho Nam Ức Tịnh nghe, chỉ thuật lại lời nói của Liễu Tử Hạc, mặc kệ như thế nào, Nam Ức Tịnh là nữ nhân của hắn, về phần Liễu Tử Hạc, coi như là hắn và Nam Ức Tịnh thiếu Liễu Tử Hạc một phần ân tình, ngày sau tự sẽ nghĩ biện pháp trả lại phần đại ân này.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, không khỏi sững sờ, lúc này mới nhớ tới ân cứu mạng theo lời Liễu Tử Hạc cũng chỉ là một cái nhấc tay của nàng. Thật ra thì lần trước nàng không ra tay cứu giúp, Liễu Tử Hạc cũng chưa chắc sẽ bỏ mạng, nàng chỉ vì muốn phủi sạch sở quan hệ, mới thuận tiện ra tay giúp thôi, sao được coi là ân cứu mạng đây? Huống chi nàng đã nói rõ, không cần Liễu Tử Hạc báo đáp nàng.
Chúng ta đến gặp hắn đi? Nam Ức Tịnh khe khẽ thở dài một hơi, nàng vốn không có hảo cảm gì với Liễu Tử Hạc, chỉ cảm thấy hắn là người vô cùng lạnh lùng cao ngạo, quá kiềm chế, nhưng trải qua chuyện này, dù sao nàng cũng đã thiếu Liễu Tử Hạc một thiên đại ân tình (ơn tựa như trời), vẫn nên đi thăm hắn.
Nạp Lan Thần Dật đương nhiên không phản đối, khi bọn họ tới chỗ ở của Liễu Tử Hạc, Liễu Tử Hạc đang loay hoay trong đình viện. Bởi vì nội lực mất hết, thân thể của hắn rất suy yếu, hình như đi tới đi lui cũng có vẻ cực kỳ cố hết sức.
Hắn đi vài bước, khẽ thở một hơi, lại tiếp tục đi. Chân mày của hắn khóa lại thật chặt, gò má gầy gò càng tăng thêm vẻ gầy gò của cơ thể, trong mắt hắn mang theo vài phần bất khuất, không ngừng đi.
Nhìn Liễu Tử Hạc chỉ đi bộ thôi mà đã cật lực như vậy, trong lòng Nam Ức Tịnh không khỏi thoáng qua một tia áy náy, mặc dù nàng chưa từng cầu xin Liễu Tử Hạc tới cứu nàng, nhưng dù sao Liễu Tử Hạc cũng là vì nàng mới trở nên như thế.
Nàng khe khẽ thở dài một hơi, đi tới trước mặt Liễu Tử Hạc, ôn nhu nói, Ức Tịnh tới cám ơn ân cứu mạng của Liễu công tử.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh lời nói, lúc này mới chú ý tới Nam Ức Tịnh đã đến trước mặt của hắn. Sợ rằng Nam Ức Tịnh đã đến từ lâu, thế nhưng khi Nam Ức Tịnh đến trước mặt hắn mới phát hiện, thính lực của hắn đã giảm xuống đến mức này sao?
Không có nội lực trợ giúp nên nhĩ lực của Liễu Tử Hạc giảm xuống không ít, cộng thêm Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật là cao thủ hàng đầu, Liễu Tử Hạc không có phát hiện cũng là chuyện rất cực kỳ. Cũng đã từng là cao thủ hàng đầu, nhưng bây giờ luân lạc tới mức người khác đi tới trước mặt mới phát hiện, mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, là cực kỳ khó chịu, nhất là đối với Liễu Tử Hạc một người thanh cao như vậy mà nói, giống như bị đao xé toạc một lần nữa.
Hắn ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng, hắn lạnh nhạt nói, Một mạng trả một mạng mà thôi, Cung chủ không cần để ở trong lòng.
Coi như rõ ràng không phải là vì ân cứu mạng, coi như hắn vì nàng biến thành phế nhân nội tâm đau đớn vô cùng, nhưng hắn vẫn không muốn nàng biết nửa phần. Có thể lo lắng cho nàng, có lẽ là vì lòng tự ái buồn cười của mình, tóm lại, một chữ Liễu Tử Hạc cũng không nguyện ý nói ra.
Trong lòng của nàng đều là Nạp Lan Thần Dật, hắn tận mắt nhìn thấy nàng vì Nạp Lan Thần Dật mà phấn đấu quên mình như thế nào, vì vậy hắn biết hắn không có cơ hội. Thay vì tự rước lấy nhục, không bằng cái gì hắn cũng không nói, coi như phần tình yêu này chưa từng tồn tại.
Thân thể của ngươi còn tốt đó chứ? Nam Ức Tịnh biết tính tình Liễu Tử Hạc, nếu hắn nói như thế, nàng cũng không hỏi thêm nữa, huống chi nàng cũng chưa từng ngờ tới một nam tử như Liễu Tử Hạc sẽ yêu nàng, vì vậy nàng chỉ ân cần hỏi một câu.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh hỏi nên cơ thể hơi cứng đờ, mới vừa rồi dáng dấp đi bộ khó khăn của hắn nhất định đã bị nàng nhìn thấy. Nhất định sẽ cảm thấy hắn rất vô dụng. Đúng vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình sống có ích lợi gì?
Đã từng là thiên chi kiêu tử (con trời), hôm nay trở thành phế nhân, khác nhau một trời một vực như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn rất khó có thể tiếp nhận. Hắn là một người cao ngạo như vậy, mất võ công, tương đương mất đi sự cứng cỏi của hắn, tư vị này, thật không dễ chịu.
Nhưng chính là phần cao ngạo này không cho phép hắn lộ ra chút mềm yếu nào ở trước mặt mọi người, hắn nhìn Nam Ức Tịnh một cái, khuôn mặt lạnh nhạt, hạ lệnh đuổi khách, Cũng tốt, làm phiền Cung chủ đã hỏi thăm. Liễu mỗ cứu Cung chủ chỉ là vì báo ân, hôm nay ân oán đã thanh toán xong, Cung chủ không cần phải tới tìm Liễu mỗ nữa.
Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói, không khỏi nhíu mày. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn, thân thể của hắn rõ ràng không tốt, nhưng hắn lại cố chấp không muốn nói, quả nhiên là chết vẫn sĩ diện, nếu không phải vì hắn cứu nàng một mạng, nàng mới lười phải quản hắn khỉ gió.
Ta cũng biết chút y lý, nếu Liễu công tử đã cứu ta, ta cũng phải làm chút gì chứ? Nam Ức Tịnh mặc kệ Liễu Tử Hạc phản kháng, thò tay nắm tay Liễu Tử Hạc bắt mạch giúp hắn.
Liễu Tử Hạc không ngờ rằng Nam Ức Tịnh sẽ làm như vậy, muốn tránh Nam Ức Tịnh, nhưng không giãy giụa được, hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nói với Nam Ức Tịnh, Chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?
Tuy là nói vậy, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận khi đầu ngón tay lạnh như băng của nàng chạm đến cổ tay của hắn, trong nháy mắt đó, giống như trái tim như muốn ngừng đập.
Nam Ức Tịnh mặc kệ Liễu Tử Hạc nói những ngôn luận cổ hủ kia, nàng cau mày bắt mạch cho Liễu Tử Hạ xong, mới chậm rãi nói, Liễu công tử không phải thường nói bổn tọa là yêu nữ sao, nếu là yêu nữ làm sao biết những lễ nghĩa này? Nếu Liễu công tử muốn nhanh chóng khôi phục thân thể, thì phải uống theo phương thuốc của bổn tọa.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói, con ngươi hơi sáng lên, có chút vui mừng hỏi, Ngươi nói là võ công của ta có thể khôi phục sao?
Nam Ức Tịnh thấy ánh sáng trong tròng mắt Liễu Tử Hạc, có chút không đành lòng, thì ra là hắn vẫn mong mỏi có thể khôi phục võ công. Nhưng độc Quỳnh Hoa quá mức bá đạo, coi như nàng dùng hết Linh Dược, sợ là cũng chỉ có thể khôi phục cho Liễu Tử Hạc nhiều nhất ba thành công lực, những thứ khác, nàng thật sự là không thể ra sức.
Khôi phục hoàn toàn là không thể nào. Có thể khôi phục lại ba thành đã là không dễ. Bổn tọa sẽ hết sức. Nam Ức Tịnh nhìn ánh mắt sáng bừng trong tròng mắt Liễu Tử Hạc, trầm giọng nói.
Con ngươi của Liễu Tử Hạc khẽ tối lại, vẫn cười nói: Vậy làm phiền Cung chủ rồi.
Vốn cho là cả đời này của hắn sẽ là phế nhân, không nghĩ tới vẫn có thể khôi phục công lực, tuy chỉ có ba thành, nhưng dù sao cũng tốt hơn tình trạng mặc người chém giết.
Mặc dù Tử Trúc Lâm là thánh địa võ lâm, nhưng sao là thánh địa chân chính, trong lúc này không thể thiếu chuyện nội bộ tranh đấu. Những sư đệ kia của hắn cũng không thiếu những người không chịu phục, đã sớm nhắm vào vị trí người thừa kế Tử Trúc Lâm, hắn cũng không phải hiếm lạ vị trí kia, chỉ là sợ Tử Trúc Lâm rơi vào trong tay người tâm thuật bất chánh, sẽ hủy đi tâm huyết của sư phụ.
Liễu công tử không cần phải khách khí, đây vốn là ta nợ ngươi. Ngày sau nếu Liễu công tử có chuyện gì cần bổn tọa giúp một tay, bổn tọa có thể giúp nhất định sẽ giúp. Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói, thu tay về, nhìn Liễu Tử Hạc nói.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói như thế, phần cao ngạo trong lòng lại bắt đầu quấy phá, muốn mở miệng cự tuyệt Nam Ức Tịnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn nói không ra lời. Như vậy cũng tốt, ít nhất giữa hắn và nàng còn có một chút dính líu.
Thật là buồn cười. Hắn luôn tự xưng là thanh cao, tuy nhiên không thể nào khống chế được đi yêu một yêu nữ, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với phần cảm tình này cũng không có. Liễu Tử Hạc hắn quả nhiên là hèn yếu.
Nam Ức Tịnh không chú ý tới phản ứng kỳ quái của Liễu Tử Hạc, chỉ cho là Liễu Tử Hạc đồng ý. Đã xem xong thương thế của hắn, nàng không cần thiết ở lại chỗ này, tin rằng Liễu Tử Hạc cũng không hi vọng nàng nhìn thấy dáng vẻ hắn cố gắng đi lại.
Nam Ức Tịnh nhìn Liễu Tử Hạc nhẹ nhàng cười một tiếng, liền nắm tay Nạp Lan Thần Dật rời đi.
Liễu Tử Hạc đứng một mình trong sân yên tĩnh, nhìn bóng dáng Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đi xa dần, bóng dáng của bọn họ thật xứng đôi, bước đi không nhanh không chậm, giống như đôi nam nữ đi trong tranh ra, bồng bềnh như tiên. Bọn họ rất gắn bó với nhau, không cho phép có bất kỳ một chút khe hở nào.
Nếu nàng đã có phu quân, hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều. Đối với Nam Ức Tịnh, hắn vốn không nên yêu. Nếu không nên có, vậy liền quên thôi.
Liễu Tử Hạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay vịn cây cối bên cạnh, tiếp tục từng bước một cật lực bước đi, mồ hôi bên trán từ từ chảy ra, thế nhưng hắn lại không để ý, chỉ liều mạng bước đi, không biết là đang so tài với chính bản thân mình, hay là đang phát tiết nỗi tâm tư khó giải quyết gì.
/116
|