Nam Ức Tịch mới vừa bị kinh sợ, cộng thêm thời tiết rét lạnh, vết thương lại nứt ra, lập tức liền phát sốt, ý thức nàng không minh mẫn tựa vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, ánh mắt tỉnh táo từ từ tan rã, thần chí không rõ nói, Mẫu hậu, phụ hoàng, ca ca, Ức Tịch thật sự rất sợ, Ức Tịch rất nhớ nhà.
Không có bất kỳ che giấu nào, giọng nói nỉ non thuộc về nữ tử vang lên bên tai Nạp Lan Thần Dật, trong mắt Nạp Lan Thần Dật lóe lên một tia kinh dị, không thể tin nhìn thiếu nữ trong ngực.
Nàng không phải Nam Dận, mà là muội muội của Nam Dận - Nam Ức Tịch?! Khó trách nàng vẫn không chịu nói lời nói, là sợ nói chuyện nhiều sẽ bại lộ thân phận của mình sao? Khó trách tay của nàng nhỏ như vậy nhu nhược không xương, hắn còn thường xuyên cười nhạo nàng như nữ hài tử, thật ra thì nàng thật sự chính là một nữ hài tử mà thôi!
Một nữ hài sáu tuổi, vốn nên sống trong nhung lụa, lại thế thân ca ca, đến quốc đô xa lạ trở thành con tin, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Mỗi ngày đều run sợ trong lòng, chỉ sợ làm sai một chút nhỏ.
Nạp Lan Thần Dật nhìn thiếu nữ trong ngực, lần đầu tiên có một loại cảm giác muốn trở nên cường đại, muốn thủ hộ thiếu nữ trong ngực.
Sau đó Nạp Lan Thần Dật mời thái y tới khám cho Nam Ức Tịch, cuối cùng ổn định lại được bệnh tình, nhưng vết thương trên tay do lần nữa nứt ra hơn nữa ngâm trong nước mà để lại một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, mà cũng từ đó Nam Ức Tịch sinh ra sợ hãi với nước, không chịu đến gần ao nước nửa bước.
Nạp Lan Thần Dật nói cho Nam Ức Tịch biết hắn đã biết thân phận của nàng, nhưng hắn sẽ vì nàng bảo vệ bí mật. Từ đó, hắn và Nam Ức Tịch càng thân thiết hơn, mà do thân phận nữ tử của Nam Ức Tịch đã bị Nạp Lan Thần Dật biết, chỉ có thời điểm nàng và Nạp Lan Thần Dật, nàng cũng sẽ luôn luôn nói chuyện bằng giọng thật.
Lời của nàng luôn đặc biệt nhiều. Bởi vì trừ Nạp Lan Thần Dật, nàng không thể nói chuyện. Cuộc sống như thế trôi qua hơn một năm, Nạp Lan Thần Dật không thể thăm nàng thường xuyên được nữa. Hắn trở nên vội vàng bề bộn, tròng mắt đen cũng không trong suốt giống ngày trước, mà trở nên tĩnh mịch vô cùng, khiến cho nàng nhìn không thấu.
Thế nhưng việc này cũng không làm trở ngại quan hệ giữa bọn họ, nàng vẫn như cũ có thể quấn hắn nói chuyện với hắn, mà hắn cũng vẫn như cũ sẽ sủng ái vuốt đầu nàng, thậm chí dạy nàng tập võ, dạy nàng đánh cờ, dạy nàng tất cả sở học của hắn.
Đến một năm kia Nam Ức Tịch mười tuổi, Nam Hải đưa nàng về, Đông Lâm vui vẻ đồng ý. Thời điểm đó nàng, thật ra không muốn rời khỏi Nạp Lan Thần Dật, nhưng nàng thật sự quá nhớ nhung phụ hoàng và mẫu hậu, vì vậy, hôm đó nàng rời đi thậm chí không đi tìm Nạp Lan Thần Dật cáo biệt, liền theo sứ thần Nam Hải trở về.
Thời điểm trở lại Nam Hải, nàng sẽ luôn nghĩ đến Nạp Lan Thần Dật, mỗi lần nhớ tới, khóe môi luôn mang theo nụ cười. Nhưng hắn là hoàng tử Đông Lâm, nàng là công chúa Nam Hải. Bọn họ nhất định sẽ không còn cơ hội gặp nhau.
Ở trong thâm cung một ngày lại một ngày ngây ngô, nàng từ từ quên mất chuyện khi còn bé, chỉ coi bọn hắn như một đoạn ký ức. Mà nàng không hiểu tình cảm với Nạp Lan Thần Dật, cuối cùng cũng bị nàng coi như bằng hữu phai mờ.
Hồi ức như như thủy dâng tới trong đầu Nam Ức Tịch, nàng đều nói tất cả cho Lạc Huyền Lăng nghe. Chỉ là nàng che giấu thân phận của nàng và Nạp Lan Thần Dật. Dù sao Lạc Huyền Lăng là ẩn tướng Đông Lâm, nếu nàng nói ra thân phận của nàng và Nạp Lan Thần Dật, chỉ sợ ở đưa tới một trận phong ba.
Sau khi ngươi bị phụ mẫu đưa về nhà, còn có nghĩ tới sẽ đi tìm lại tiểu nam hài kia không? Lạc Huyền Lăng kiên nhẫn nghe chuyện xưa của Nam Ức Tịch, ánh mắt trong trẻo rực rỡ, hình như cũng lọt vào bên trong câu chuyện kia không thể tự kềm chế, hắn nhìn Nam Ức Tịch, ôn hòa hỏi.
Có nghĩ tới đi tìm hắn không? Nghĩ tới, nhưng như vậy thì như thế nào? Khi nàng vẫn còn là công chúa, nàng không có tự do, muốn đi cũng không đi được? Mà bây giờ nàng, không còn như nàng lúc ban đầu, lại lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt hắn?
Ta còn nhớ hắn, nhớ người đã cho ta ấm áp, như vậy là đủ rồi. Cần gì phải tìm được hắn, để cho hắn nhìn thấy bây giờ ta? Khóe môi Nam Ức Tịch hiện ra nụ cười sâu kín, giống như cảm thán, giống như bất đắc dĩ nói.
Lạc Huyền Lăng nhìn trong mắt Nam Ức Tịch bi thương, chân mày nhíu lại thật sâu với nhau. Nhưng Ức Tịch, ngươi có nghĩ tới hay không, cái nam hài kia một mực nhớ ngươi, một mực tìm ngươi.
Ta mặc kệ là ngươi bây giờ, hay là ngươi từ trước, hắn cũng một lòng quý trọng. Lạc Huyền Lăng nhìn Nam Ức Tịch, nói từng chữ.
Mặc kệ là khi còn bé nàng đơn thuần thiện lương, hay là hiện tại nàng xinh đẹp tàn nhẫn, đều quật cường như thế, quật cường khiến người ta đau lòng.
Nam Ức Tịch nghe được Lạc Huyền Lăng nói, chỉ cười nhẹ. Chuyện lúc còn bé, nàng đã từ lâu không nói tới? Từ bốn năm trước bị mẫu hậu hạ độc mưu hại, nàng chưa từng nói tới chuyện này. Coi như thân mật như Tiểu Tuyết, nàng cũng chưa từng nói qua nửa chữ, vì sao hôm nay đứng cùng Lạc Huyền Lăng, nàng lại nói ra toàn bộ?
Hình như nàng quá buông lỏng đề phòng với Lạc Huyền Lăng, chỉ chơi cờ mấy ngày, hàn huyên mấy buổi tối, nàng lại tin tưởng hắn đến vậy sao? Mà Lạc Huyền Lăng đến tột cùng vì cái gì lại cố ý đến gần nàng? Nàng cũng không cho rằng Lạc Huyền Lăng gọi nàng đánh cờ chỉ chỉ bởi vì kỳ phùng địch thủ.
Quỳnh Lạc, không nên phòng bị ta như vậy. Lạc Huyền Lăng chú ý tới đề phòng và quan sát trong mắt Nam Ức Tịch, hắn khẽ nhíu mày, có chút chua chát mở miệng.
Hắn không thích ánh mắt nàng phòng bị, bởi vì thấy nàng như vậy, hắn sẽ cảm thấy đau lòng. Nếu không phải bị người thân nhất thích nhất phản bội, nếu không phải đã trải qua nhiều lần tổn thương, nàng thiện lương như vậy, làm sao sẽ học đề phòng mỗi người bên cạnh?
Đề phòng bất kỳ người có uy hiếp, mới có thể sống được lâu hơn. Lạc thiếu chủ chẳng lẽ ngây thơ cảm thấy cõi đời này tất cả mọi người đều có thể tin? Nghe được Lạc Huyền Lăng nói, nhìn đến trong mắt đen của hắn lóe lên thương yêu, Nam Ức Tịch nhíu mày, vì chính mình không hiểu xúc động mà tức giận, rất châm chọc nói với Lạc Huyền Lăng.
Người đời không thể tin hết, nhưng không phải không còn người để tin. Lạc Huyền Lăng nghe được Nam Ức Tịch nói, nhìn nàng, dịu dàng nói, Quỳnh Lạc, chung quy một ngày, ngươi sẽ tin ta.
Không có bất kỳ che giấu nào, giọng nói nỉ non thuộc về nữ tử vang lên bên tai Nạp Lan Thần Dật, trong mắt Nạp Lan Thần Dật lóe lên một tia kinh dị, không thể tin nhìn thiếu nữ trong ngực.
Nàng không phải Nam Dận, mà là muội muội của Nam Dận - Nam Ức Tịch?! Khó trách nàng vẫn không chịu nói lời nói, là sợ nói chuyện nhiều sẽ bại lộ thân phận của mình sao? Khó trách tay của nàng nhỏ như vậy nhu nhược không xương, hắn còn thường xuyên cười nhạo nàng như nữ hài tử, thật ra thì nàng thật sự chính là một nữ hài tử mà thôi!
Một nữ hài sáu tuổi, vốn nên sống trong nhung lụa, lại thế thân ca ca, đến quốc đô xa lạ trở thành con tin, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Mỗi ngày đều run sợ trong lòng, chỉ sợ làm sai một chút nhỏ.
Nạp Lan Thần Dật nhìn thiếu nữ trong ngực, lần đầu tiên có một loại cảm giác muốn trở nên cường đại, muốn thủ hộ thiếu nữ trong ngực.
Sau đó Nạp Lan Thần Dật mời thái y tới khám cho Nam Ức Tịch, cuối cùng ổn định lại được bệnh tình, nhưng vết thương trên tay do lần nữa nứt ra hơn nữa ngâm trong nước mà để lại một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, mà cũng từ đó Nam Ức Tịch sinh ra sợ hãi với nước, không chịu đến gần ao nước nửa bước.
Nạp Lan Thần Dật nói cho Nam Ức Tịch biết hắn đã biết thân phận của nàng, nhưng hắn sẽ vì nàng bảo vệ bí mật. Từ đó, hắn và Nam Ức Tịch càng thân thiết hơn, mà do thân phận nữ tử của Nam Ức Tịch đã bị Nạp Lan Thần Dật biết, chỉ có thời điểm nàng và Nạp Lan Thần Dật, nàng cũng sẽ luôn luôn nói chuyện bằng giọng thật.
Lời của nàng luôn đặc biệt nhiều. Bởi vì trừ Nạp Lan Thần Dật, nàng không thể nói chuyện. Cuộc sống như thế trôi qua hơn một năm, Nạp Lan Thần Dật không thể thăm nàng thường xuyên được nữa. Hắn trở nên vội vàng bề bộn, tròng mắt đen cũng không trong suốt giống ngày trước, mà trở nên tĩnh mịch vô cùng, khiến cho nàng nhìn không thấu.
Thế nhưng việc này cũng không làm trở ngại quan hệ giữa bọn họ, nàng vẫn như cũ có thể quấn hắn nói chuyện với hắn, mà hắn cũng vẫn như cũ sẽ sủng ái vuốt đầu nàng, thậm chí dạy nàng tập võ, dạy nàng đánh cờ, dạy nàng tất cả sở học của hắn.
Đến một năm kia Nam Ức Tịch mười tuổi, Nam Hải đưa nàng về, Đông Lâm vui vẻ đồng ý. Thời điểm đó nàng, thật ra không muốn rời khỏi Nạp Lan Thần Dật, nhưng nàng thật sự quá nhớ nhung phụ hoàng và mẫu hậu, vì vậy, hôm đó nàng rời đi thậm chí không đi tìm Nạp Lan Thần Dật cáo biệt, liền theo sứ thần Nam Hải trở về.
Thời điểm trở lại Nam Hải, nàng sẽ luôn nghĩ đến Nạp Lan Thần Dật, mỗi lần nhớ tới, khóe môi luôn mang theo nụ cười. Nhưng hắn là hoàng tử Đông Lâm, nàng là công chúa Nam Hải. Bọn họ nhất định sẽ không còn cơ hội gặp nhau.
Ở trong thâm cung một ngày lại một ngày ngây ngô, nàng từ từ quên mất chuyện khi còn bé, chỉ coi bọn hắn như một đoạn ký ức. Mà nàng không hiểu tình cảm với Nạp Lan Thần Dật, cuối cùng cũng bị nàng coi như bằng hữu phai mờ.
Hồi ức như như thủy dâng tới trong đầu Nam Ức Tịch, nàng đều nói tất cả cho Lạc Huyền Lăng nghe. Chỉ là nàng che giấu thân phận của nàng và Nạp Lan Thần Dật. Dù sao Lạc Huyền Lăng là ẩn tướng Đông Lâm, nếu nàng nói ra thân phận của nàng và Nạp Lan Thần Dật, chỉ sợ ở đưa tới một trận phong ba.
Sau khi ngươi bị phụ mẫu đưa về nhà, còn có nghĩ tới sẽ đi tìm lại tiểu nam hài kia không? Lạc Huyền Lăng kiên nhẫn nghe chuyện xưa của Nam Ức Tịch, ánh mắt trong trẻo rực rỡ, hình như cũng lọt vào bên trong câu chuyện kia không thể tự kềm chế, hắn nhìn Nam Ức Tịch, ôn hòa hỏi.
Có nghĩ tới đi tìm hắn không? Nghĩ tới, nhưng như vậy thì như thế nào? Khi nàng vẫn còn là công chúa, nàng không có tự do, muốn đi cũng không đi được? Mà bây giờ nàng, không còn như nàng lúc ban đầu, lại lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt hắn?
Ta còn nhớ hắn, nhớ người đã cho ta ấm áp, như vậy là đủ rồi. Cần gì phải tìm được hắn, để cho hắn nhìn thấy bây giờ ta? Khóe môi Nam Ức Tịch hiện ra nụ cười sâu kín, giống như cảm thán, giống như bất đắc dĩ nói.
Lạc Huyền Lăng nhìn trong mắt Nam Ức Tịch bi thương, chân mày nhíu lại thật sâu với nhau. Nhưng Ức Tịch, ngươi có nghĩ tới hay không, cái nam hài kia một mực nhớ ngươi, một mực tìm ngươi.
Ta mặc kệ là ngươi bây giờ, hay là ngươi từ trước, hắn cũng một lòng quý trọng. Lạc Huyền Lăng nhìn Nam Ức Tịch, nói từng chữ.
Mặc kệ là khi còn bé nàng đơn thuần thiện lương, hay là hiện tại nàng xinh đẹp tàn nhẫn, đều quật cường như thế, quật cường khiến người ta đau lòng.
Nam Ức Tịch nghe được Lạc Huyền Lăng nói, chỉ cười nhẹ. Chuyện lúc còn bé, nàng đã từ lâu không nói tới? Từ bốn năm trước bị mẫu hậu hạ độc mưu hại, nàng chưa từng nói tới chuyện này. Coi như thân mật như Tiểu Tuyết, nàng cũng chưa từng nói qua nửa chữ, vì sao hôm nay đứng cùng Lạc Huyền Lăng, nàng lại nói ra toàn bộ?
Hình như nàng quá buông lỏng đề phòng với Lạc Huyền Lăng, chỉ chơi cờ mấy ngày, hàn huyên mấy buổi tối, nàng lại tin tưởng hắn đến vậy sao? Mà Lạc Huyền Lăng đến tột cùng vì cái gì lại cố ý đến gần nàng? Nàng cũng không cho rằng Lạc Huyền Lăng gọi nàng đánh cờ chỉ chỉ bởi vì kỳ phùng địch thủ.
Quỳnh Lạc, không nên phòng bị ta như vậy. Lạc Huyền Lăng chú ý tới đề phòng và quan sát trong mắt Nam Ức Tịch, hắn khẽ nhíu mày, có chút chua chát mở miệng.
Hắn không thích ánh mắt nàng phòng bị, bởi vì thấy nàng như vậy, hắn sẽ cảm thấy đau lòng. Nếu không phải bị người thân nhất thích nhất phản bội, nếu không phải đã trải qua nhiều lần tổn thương, nàng thiện lương như vậy, làm sao sẽ học đề phòng mỗi người bên cạnh?
Đề phòng bất kỳ người có uy hiếp, mới có thể sống được lâu hơn. Lạc thiếu chủ chẳng lẽ ngây thơ cảm thấy cõi đời này tất cả mọi người đều có thể tin? Nghe được Lạc Huyền Lăng nói, nhìn đến trong mắt đen của hắn lóe lên thương yêu, Nam Ức Tịch nhíu mày, vì chính mình không hiểu xúc động mà tức giận, rất châm chọc nói với Lạc Huyền Lăng.
Người đời không thể tin hết, nhưng không phải không còn người để tin. Lạc Huyền Lăng nghe được Nam Ức Tịch nói, nhìn nàng, dịu dàng nói, Quỳnh Lạc, chung quy một ngày, ngươi sẽ tin ta.
/116
|