Cuối cùng, Đông Lâm vẫn xuất quân xâm lược.
Tướng quân mang binh xuất chinh của Nam Hải chính là Tống Tử Văn.
Chiến sự nhanh chóng được triển khai, giống như bầu trời mùa hè cuồn cuộn tiếng sấm, không có dấu hiệu nào, lại rất mạnh mẽ.
Quân đội của Nam Hải căn bản không cách nào ngăn cản thế công như vũ bảo của quân đội Đông Lâm, dưới sự nỗ lực của Tống Tử Văn, chiến sự kéo dài nửa tháng, cuối cùng thành trì ở biên giới Nam Hải đã sụp đổ.
Chiến tranh khiến dân chúng ở biên giới Nam Hải không nơi nương tựa, dân chúng ở đế đô cũng lo sợ trước chiến tranh, cả Nam Hải lọt vào một mảnh khủng hoảng cực độ. Cho nên vị công chúa hòa thân Nam Ức Tịnh càng bị dân chúng bới móc phê phán.
Trong lúc mọi người chế giễu, hành động của Nam Ức Tịnh càng làm cho mọi người kinh ngạc. Nàng thế nhưng lựa chọn ở nơi đầu gió đỉnh sóng—— trở về Nam Hải thăm người thân.
Xe ngựa của Nam Ức Tịnh che một tầng màn tơ nhàn nhạt, sườn xe cao quý, trong khi khắp nơi đều là dân chết đói ở biên cương, sự xuất hiện của chiếc xe cực kì đột ngột.
Nam Ức Tịnh xuyên qua màn tơ của xe ngựa thấy rõ tình hình bên ngoài. Bách tính dựa vào nhau, áo quần rách nát không chịu nổi, trên người còn dính vết máu, cũng không rõ họ có phải là binh lính không, một đám người tụ tập một chỗ, hoặc ngồi hoặc nằm, sắc mặt đều tái nhợt, thậm chí không nhìn ai còn sống ai đã chết.
Nàng đã từng tưởng tượng qua chiến tranh thảm thiết thế nào, cũng không chỉ một lần nằm mơ thấy tình cảnh như thế. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, hiện thực càng rung động lòng người hơn.
Ngón tay như bạch ngọc nắm thật chặt, móng tay thật dài khảm thật sâu vào lòng bàn tay, Nam Ức Tịnh nhíu thật chặt chân mày, như có như không vẻ u sầu.
Nạp Lan Thần Dật ngồi bên cạnh Nam Ức Tịnh, gò má của hắn hoàn mỹ mà mỹ lệ, con ngươi đen như mực xuyên qua màn tơ nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, vẻ mặt bình thản, hình như mọi thứ trước mắt không làm lòng hắn gợn sóng chút nào, hắn vĩnh viễn thanh nhã mà cao quý.
Nhưng khi hắn chuyển mắt thấy trên mặt Nam Ức Tịnh mơ hồ khổ sở, chân mày của hắn không khỏi nhíu lại, trong mắt chứa mấy phần buồn rầu, vốn định mở miệng an ủi Nam Ức Tịnh đôi câu, cuối cùng không cách nào mở miệng được.
Lần này Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân, hắn vốn không đồng ý. Dù sao hiện tại Nam Hải và Đông Lâm đang giao chiến, Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân sẽ không an toàn. Không chỉ là Hoàng thất Nam Hải, ngay cả dân chúng của Nam Hải, sợ là đang hận thấu xương Nam Ức Tịnh.
Nhưng hắn biết, nàng muốn tự mình đi giải quyết vài chuyện. Chỉ cần là chuyện nàng quyết định, hắn sẽ không ngăn cản, việc duy nhất hắn có thể làm, chính là ở bên người nàng tiếp cho nàng sức mạnh, bảo vệ nàng.
Xe ngựa chạy một đường, dân chúng không biết thân phận của người trong xe ngựa, nhưng mà ở lúc này, thấy một chiếc xe ngựa đắt tiền như vậy, không thể nghi ngờ là như nhìn thấy được cứu tinh. Dân chúng còn có hơi sức như ong vỡ tổ lao qua, ngăn trước mặt xe ngựa gào khóc, Vị quý nhân này. Van cầu người cho chúng ta ăn chút gì!
Nam Ức Tịnh nhìn dân chúng vây đầy trước mặt xe ngựa, nhìn dáng vẻ tiều tụy quần áo lam lũ của bọn họ, nghĩ đến bọn họ đã đói bụng lâu rồi, khuôn mặt có chút xúc động.
Trầm mặc một hồi lâu, Nam Ức Tịnh nhàn nhạt nói với phu xe, Tiếp tục đánh xe đi, nếu có người ngăn cản, dùng roi ngựa đuổi đi!
Giọng nói của nàng uyển chuyển mà lành lạnh, mang theo uy thế nhàn nhạt, mặc dù không cao, nhưng lại khiến dân chúng vây ở trước xe nghe rõ, bọn họ vừa nghe Nam Ức Tịnh lãnh khốc như vậy, trên mặt lộ ra một chút sợ, nhưng chờ đợi trong mắt cũng không tiêu tán.
Bích Hải đang đánh xe, nàng luôn tuân lệnh của Nam Ức Tịnh, cộng thêm nàng là người trong Ma Cung, đương nhiên không phải người mềm lòng, roi ngựa trong tay giơ cao lên, như muốn quất xuống, bách tính nhìn thấy một màn này, rối rít lui ra.
Bởi vì do chiến sự, bọn họ đã đói bụng lâu rồi, quả thật rất muốn ăn cái gì. Thế nhưng khi roi rơi xuống, sợ là sẽ lấy đi nửa cái mạng của bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng rối rít lui ra, xe ngựa tiếp tục lên đường.
Nạp Lan Thần Dật nhíu mày nhìn Nam Ức Tịnh một cái, ôn nhu hỏi, Ta cho là Ức Tịnh sẽ cho bọn họ cái ăn đấy.
Dù sao trong mắt nàng vẫn có chút xúc động.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, khóe môi nở nụ cười bất đắt dĩ, nói, Cho bọn họ cái ăn thì được gì? Cho được một ngày, có thể cho được một đời sao? Huống chi trước mặt có rất nhiều dân chúng, chúng ta cũng không có nhiều thức ăn như vậy. Nếu hiện tại cho, dân chúng trước mặt sẽ đổ tới đây, đến lúc đó sợ là không đi được.
Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh nói, khóe môi nâng lên một nụ cười như có như không, vẻ mặt lạnh nhạt ôn nhu, gật đầu nói, Ức Tịnh nói rất đúng. Thay vì làm những chuyện vô nghĩa này, không bằng làm chút chuyện nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã).
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, không khỏi nhíu mày nhìn hắn, lại thấy vẻ mặt của hắn bình thản, chỉ là đôi tròng mắt kia sáng quắc.
Ý tứ của hắn nàng hiểu. Thay vì làm việc thiện vô ý nghĩa như vậy, không bằng sớm ngày nhất thống thiên hạ. Chỉ khi nhất thống thiên hạ, mới có thể chân chính không có chiến sự, lấy giết chóc ngăn giết chóc có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng đây chính là biện pháp nhất lao vĩnh dật.
Hắn không chỉ có mưu lược hơn người, tấm lòng càng không thể so sánh.
Người trong thiên hạ chưa chắc coi trọng tánh mạng con người khác. Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu muốn hòa bình, nhất định phải có hy sinh. Muốn bảo vệ nhiều người hơn, nhất định phải có một số ít người hy sinh, đây là chuyện không thể tránh.
Nếu nói lòng dạ đàn bà luôn mềm yếu, này là chuyện bình thường. Nhưng đây là hắn Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử thế vô song.
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, Nam Ức Tịnh miễn cưỡng tựa vào trên vách xe ngựa, như đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là lông mày xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lại, mơ hồ u sầu.
Đội lính đi chào đón Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân còn chưa đến, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã sớm đến đế đô Nam Hải. Nam Ức Tịnh vừa đến đế đô, liền vào cung gặp Nam Hương Vận.
Ức Tịnh?! Nam Hương Vận nhìn muội muội đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt trong mắt cực kỳ phức tạp, môi nàng nở nụ cười khổ, nói với Nam Ức Tịnh, Muội trở về làm cái gì? Muội biết rõ hiện tại cả Nam Hải đều hận muội thấu xương.
Nam Ức Tịnh nhìn Nam Hương Vận cười khổ, cũng cười theo. Sao nàng không biết? Nàng ở đại điện Đông Lâm nói một câu mặc kệ sinh tử của Nam Hải đã sớm bị người có lòng truyền khắp cả Nam Hải, đại khái chính là vì muốn nàng hoàn toàn đoạn tuyệt với Nam Hải thôi.
Chỉ là nàng không sợ, bởi vì nàng đã không còn quan hệ với Nam Hải từ lâu. Nàng đã thừa nhận tất cả, nhất định phải khiến Hoàng thất Nam Hải nợ máu trả bằng máu!
Cuối cùng Nam Hải sẽ bị diệt vong thôi. Đại tỷ còn ở lại chỗ này làm gì? Đi với muội đi. Khuôn mặt của Nam Ức Tịnh lạnh nhạt, hình như nàng đang tự thuật lại thôi, vẻ mặt hờ hững, nàng nhìn Nam Hương Vận, chậm rãi nói ra từng chữ.
Nam Hương Vận nghe Nam Ức Tịnh nói như thế, lại thấy vẻ mặt hờ hững của Nam Ức Tịnh, nàng lùi lại một bước, trong mắt của nàng lướt qua kinh ngạc, đau lòng cùng quyết tuyệt, cuối cùng bình tĩnh nhìn Nam Ức Tịnh, cười càng khổ sở, Thì ra là như vậy! Tỷ vẫn cho rằng muội là thân bất do kỷ, thật ra thì, Đông Lâm xuất chiến Nam Hải, sợ là rất hợp ý muội đi?
Đông Lâm xuất chiến Nam Hải là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là đại tỷ nói như vậy cũng không sai, bởi vì coi như không có Đông Lâm, không có Thần Dật, muội cũng sẽ tự mình phá hủy Nam Hải! Nam Ức Tịnh cố ý chuyển tầm mắt, không nhìn tới kinh ngạc và đau lòng trong mắt Nam Hương Vận, sắc mặt của nàng lạnh nhạt, con mắt sắc bén thâm trầm, không chút tình cảm.
Nam Hương Vận thấy Nam Ức Tịnh có thái độ quyết tuyệt như vậy, vẻ mặt càng thêm phức tạp, nàng nhìn Nam Ức Tịnh nói, Nam Hải có lỗi với muội. Đại tỷ biết muội hận Nam Hải, nhưng đó là do Hoàng thất Nam Hải, dân chúng Nam Hải vô tội mà?! Tỷ biết trong lòng muội còn nhớ người đại tỷ là tỷ đây, nếu không sẽ không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây khuyên ta rời khỏi, đáng tiếc, đại tỷ không thể nghe theo muội.
Nam Ức Tịnh nghe Nam Hương Vận nói vậy, nụ cười ở khóe môi vẫn không thay đổi, tay khép bên trong tay áo nắm lại thật chặt. Nam Hương Vận nói không sai, nàng không ngại ngàn dặm xa xôi tới Nam Hải, chính là vì muốn dẫn Nam Hương Vận đi, bởi vì nàng thật sự không muốn nhìn thấy một ngày kia khi Nam Hải sụp đổ, đại tỷ của nàng sẽ chết theo Hoàng thất Nam Hải.
Nhưng nàng cũng sớm đoán kết quả như vậy. Giống như Nam Hương Vận hiểu rõ nàng, nàng cũng hiểu rõ tỷ ấy, nhìn bề ngoài Nam Hương Vận dịu dàng hiền thục, thật ra thì trong xương cốt lại rất quật cường, nếu chuyện tỷ ấy không muốn làm, coi như nàng khuyên thế nào, cũng vô ích.
Đại tỷ thật không đi sao?! Nam Ức Tịnh từ từ giương mắt, con ngươi đen nhánh không gợn sóng, thật ra thì chỗ sâu trong mắt nàng, có rất nhiều tình cảm bị đè lại.
Nam Hương Vận vẫn lắc đầu một cái, trong mắt là quyết tuyệt cùng kiên định, nàng cười nói, Tử Văn ở tiền tuyến trấn thủ biên giới. Hắn từng nói qua, coi như phải đổ giọt máu cuối cùng, hắn cũng muốn thủ hộ Nam Hải, mà tỷ đương nhiên phải cùng tiến lùi với hắn.
Vẻ mặt quyết tuyệt của Nam Hương Vận rơi vào trong mắt của Nam Ức Tịnh, đúng như cùng khối sắt nung ra, làm lòng của nàng nóng rực đau đớn. Nàng từng nghĩ tới, coi như phải tiêu diệt Nam Hải, nàng vẫn muốn bảo vệ những người nàng không muốn tổn thương họ. Nhưng khi chiến tranh nổi lên thực sự, nàng mới phát hiện, chuyện này hoàn toàn không thể.
Coi như nàng không muốn tổn thương bọn họ, bọn họ cũng sẽ quyết tuyệt lựa chọn phương thức cùng tiến cùng lùi với Nam Hải. Nàng chưa bao giờ quên được hình ảnh Trương Sở Sở và Nam Vũ, Nam Tú Cầm, Lam Cẩn Du tổn thương nàng, đồng thời nàng cũng chưa từng quên Nam Hương Vận, Doãn Lưu Quang, Nam Khởi đã quan tâm nàng.
Nam Hương Vận cực kỳ kiên quyết, Nam Ức Tịnh cũng không dừng lâu, trực tiếp rời khỏi cung điện.
Một ngày sau, đội danh dự của Đông Lâm đã tới. Nam Ức Tịnh theo đội danh dự, ngồi trên kiệu liễn thật cao, lấy tư thái ngạo nghễ lồng lộng hùng dũng vào đế đô Nam Hải.
Khi nàng biết mình chỉ là một con cờ bị lợi dụng, khi nàng bị Trương Sở Sở chuốc rượu độc kết thúc sinh mệnh, khi nàng bị Lam Cẩn Du ruồng bỏ, khi nàng ở Ma Cung bốn năm kéo dài hơi tàn, nàng đã thề, sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ nghênh ngang trở về Nam Hải, nhìn người đã từng tổn thương qua đau đớn không muốn sống trong tay nàng!
Con ngươi đen tuyền chứa ngọn lửa bừng bừng cừu hận, sáng rực. Tay áo lửa đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Dân chúng tụ lại dọc đường, nhìn nữ tử xinh đẹp ngồi trên kiệu liễn cao ngất. Nàng xinh đẹp kinh tâm động phách, khóe môi nở nụ cười trào phúng khuynh thành. Bọn họ đã từng gửi hy vọng vào nàng, hi vọng nàng đến Đông Lâm có thể đổi lấy bình an cho Nam Hải, lại không ngờ rằng nàng căn bản chưa bao giờ muốn duy trì Nam Hải, vậy mà hôm nay, nàng lại dám... rêu rao trở về như vậy?
Không biết là người nào trong đám người lẩm bẩm một câu yêu nữ, dân chúng liền theo đó sôi trào, bọn họ từng cái một căm hận nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, như muốn xuyên thấu qua bức rèm che xem bộ dạng ác độc của nàng, trong miệng hùng hồn mắng.
Có một nho sinh to gan ngăn trước kiệu liễn của Nam Ức Tịnh, hắng giọng trách cứ, Yêu nữ kia trở về Nam Hải làm cái gì? Không phải ngươi rất sợ chết sao, ngươi đã nói Nam Hải không có quan hệ với ngươi, vậy thì cần gì phải giả mù sa mưa trở về đây?!
Lập tức có thị vệ tiến lên này bắt nho sinh đi, thế nhưng lời nói của nho sinh đã đưa tới sự đồng minh của dân chúng, mà chính hắn thì vừa giãy giụa vừa la mắng.
Nam Ức Tịnh thấy thế, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, trong con ngươi yêu mị thoáng qua một tia mỉa mai, miễn cưỡng mở miệng nói, Chờ một chút. Dẫn hắn tới đây!
Mặc dù thị vệ kinh ngạc với quyết định của Nam Ức Tịnh, nhưng thấy Nạp Lan Thần Dật bình thản, như đồng ý với Nam Ức Tịnh, liền dẫn nho sinh này ra trước mặt Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh vươn tay ngọc vén bức rèm che lên, cười như không cười nhìn nho sinh.
Trong nháy mắt khi Nam Ức Tịnh vén bức rèm che lên, lập tức truyền đến từng trận hít thở. Vốn là cách bức rèm che đã có thể cảm thấy Nam Ức Tịnh mỹ lệ không gì sánh được, hôm nay khi vén bức rèm che lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, khiến cho người ta cảm thấy giống như ánh mặt trời cũng không rực rỡ bằng nàng.
Mà nho sinh kia cũng hít vào một hơi, cũng không phải là bởi vì dung nhan của Nam Ức Tịnh, mà bởi vì con ngươi đen như mực như biển của nàng, nàng cứ như vậy cười như không cười nhìn hắn, lại khiến hắn không biết sao cảm thấy hoảng hốt luống cuống.
Ngươi nói Bổn cung rất sợ chết sao? Nam Ức Tịnh hứng thú nhìn nho sinh này, nhàn nhạt quét một vòng dân chúng chung quanh, thấy bọn họ ngoài kinh ngạc thì chỉ có xem thường, Nam Ức Tịnh lại như lơ đễnh không nhìn thấy, cười nhìn nho sinh này.
Nho sinh hơi sững sờ, lẽ thẳng khí hùng lên tiếng, Dĩ nhiên! Ngươi vốn là công chúa hòa thân của Nam Hải, phải suy tính cho Nam Hải. Nhưng ngươilại đứng trước mặt Đông Lâm Hoàng đế phủi sạch quan hệ với Nam Hải, không phải rất sợ chết, vậy là cái gì?!
Ha ha. Nam Ức Tịnh nghe vậy, cười khe khẽ, tiếng cười của nàng dễ nghe vô cùng, giống như tinh linh trong núi, rồi lại như có như không châm chọc, nàng xem thường nhìn nho sinh, cất giọng nói, Là ai quy định một nữ tử yếu đuối gánh vác an nguy của Nam Hải? Nam Hải gặp nạn, các ngươi không biết nghĩ cách làm sao chiến thắng Đông Lâm, lại muốn dùng hạnh phúc cả đời của một nữ tử đổi lấy bình yên sao?
Nho sinh nghe Nam Ức Tịnh nói, mặt sung huyết đỏ bừng, không biết phản bác Nam Ức Tịnh thế nào. Bách tính đang rối rít cũng an tĩnh lại, nhìn nữ tử xinh đẹp đang ngồi trên cao kia, cho dù nàng xinh đẹp lười biếng, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Cho tới nay bọn họ đều cảm thấy công chúa hòa thân nên hy sinh vì Nam Hải, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao nàng nên hy sinh vì Nam Hải. Không ít thanh niên nhiệt huyết toát ra vẻ áy náy, bọn họ không có năng lực bảo vệ Nam Hải, lại dám đi trách cứ một nữ tử sao?
Nam Ức Tịnh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của mọi người, lười biếng dựa vào ghế dựa, môi nàng câu lên nụ cười, nói từng chữ, Bổn cung gả cho Thần Dật, là vì Bổn cung thích hắn. Bổn cung không cho là chiến tranh và hôn sự hai nước là một. Nếu các ngươi hi vọng Bổn cung tới cứu Nam Hải, sợ là phải thất vọng rồi.
Nho sinh bị Nam Ức Tịnh nói á khẩu không trả lời được, hồi lâu mới xuất ra một câu, Đã như vậy, vậy ngươi trở về Nam Hải làm cái gì?!
Trở lại Nam Hải làm cái gì sao? Nam Ức Tịnh giống như đang suy tư, khẽ nghiêng đầu, động tác của nàng thật ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong con ngươi của nàng lại chứa ngọn lửa cừu hận đang bừng cháy, mang theo hận ý thấu xương, nói từng chữ, Dĩ nhiên là trở về nhìn bộ dáng Hoàng thất Nam Hải tay chân luống cuống chật vật rồi!
Một câu này vang lên, đưa tới một hồi sóng to gió lớn.
Mọi người vốn áy náy với Nam Ức Tịnh trên mặt chợt lộ ra vẻ giận dữ. Coi như nàng không muốn hy sinh cả đời hạnh phúc của mình vì Nam Hải, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa của Nam Hải, tại sao có thể nói lời như vậy?
Nam Ức Tịnh căn bản không nghe được tiếng chửi rủa xung quanh, khóe môi nàng vẫn câu nụ cười xinh đẹp lười biếng như cũ. Nàng không cần thiết phải đi giải thích với người khác. Nàng chỉ biết nàng chưa từng thiếu Nam Hải, là Nam Hải thiếu nàng!
Con mắt sắc bén dần dần sâu hơn, khóe môi xinh đẹp nở nụ cười rực rỡ, nàng ngước mắt nhìn nam tử mặc áo tím cởi ngựa đến, mới mấy tháng không gặp, Lam Cẩn Du đã gầy đi rất nhiều, chỉ là trên khuôn mặt vẫn mang theo dịu dàng dối trá.
Cẩn Du đặc biệt tới nghênh đón Ức Tịnh công chúa và Thập Nhất hoàng tử. Lam Cẩn Du thúc ngựa dừng ở trước mặt Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật, Nạp Lan Thần Dật bởi vì Thân thể yếu đuối nên cũng ngồi trong kiệu liễn, kiệu liễn của hắn vừa vặn ở bên cạnh Nam Ức Tịnh.
Hắn nhìn thấy Lam Cẩn Du, vẻ mặt không chút gợn sóng, trên mặt nhợt nhạt không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng gật đầu với Lam Cẩn Du. Mà Nam Ức Tịnh thì nở nụ cười châm chọc, từ tốn nói, Hữu Tướng tự mình đến đón, thật vinh hạnh cho Ức Tịnh!
Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói, khẽ nhíu mày. Châm chọc trong lời nói của nàng rất rõ ràng, chán ghét cùng căm hận trong mắt nàng hiện rõ trước mắt hắn.
Nàng thật sự rất hận hắn sao? Nếu ban đầu hắn không vì vinh hoa phú quý mà giả vờ đối tốt với Nam Tú Cầm, có phải nàng sẽ không rời khỏi hắn, sẽ không thay đổi thành bộ dáng hôm nay?
Chỉ là mọi thứ đã không trở lại được. Nàng đã sớm không phải là nàng năm đó, mà hắn lại vì tính mạng bản thân cùng quyền thế danh lợi của mình, lại một lần nữa đối đầu với nàng, lựa chọn buông nàng ra. Hoàng thượng đã ở cửa cung tự mình nghênh đón. Ức Tịnh công chúa, Thập Nhất hoàng tử xin mời. Lam Cẩn Du thu hồi vẻ mặt hơi hoảng hốt của mình, làm bộ như không nghe thấy châm chọc trong lời nói của Nam Ức Tịnh, ôn hòa lễ độ xoay người sang chỗ khác, dẫn đường cho Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật.
Dân chúng rối rít vây xung quanh bàn luận xôn xao, Ai, ta nghe kể lúc trước Ức Tịnh công chúa là gả cho Hữu Tướng, nhưng sao ta thấy hai người không giống như là tình nhân, mà giống kẻ thù vậy?
Ngươi không biết đâu, ta nghe kể lúc đó trong ngày thành thân Ức Tịnh công chúa đột nhiên chết bất đắc kỳ tử là có ẩn tình khác, hình như là Hữu Tướng chối bỏ nàng, mà cái chết đột ngột của nàng có liên quan đến hoàng hậu nương nương!
À?! Nếu như vậy, cũng không thể trách Ức Tịnh công chúa được, chỉ là đáng thương cho chúng ta thôi, nếu Nam Hải sụp đổ, chúng ta biết sống thế nào!
Dân chúng bàn luận xôn xao một điểm cũng không truyền vào bên tai Nam Ức Tịnh, con mắt bén nhọn của nàng từ từ trở nên mềm mại, nàng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn dân chúng đứng ở bên đường, trong mắt của bọn họ đều mang theo sợ hãi thật sâu, có ánh mắt đề phòng nàng, có đồng tình, có oán hận, cũng có van xin.
Ngón tay khép lại bên trong tay áo siết chặt thêm mấy phần, nụ cười trên mặt Nam Ức Tịnh càng xinh đẹp lười biếng.
Đội danh dự một đường đến cửa cung. Quả nhiên ở phía xa xa liền nhìn thấy một nhóm người quần áo đắt tiền đứng đó. Nam Vũ mặc một bộ minh * long bào đứng đầu, Nam Dận Nam Khởi Nam Hương Vận Nam Tú Cầm cùng cả đám hoàng tử và công chúa đứng ở phía sau hắn, mà bên người hắn là mấy phi tần trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp xa lạ.
Hoàng hậu và Liễu quý phi bị đày vào lãnh cung, hậu cung lập tức mất đi người tâm phúc, những vị quý phi bị đè nén thật lâu đương nhiên sẽ dùng hết thủ đoạn tới quyến rũ Nam Vũ, mỹ nhân áo trắng quần áo cao quý đứng bên người Nam Vũ có khuôn mặt diễm lệ, nàng trợn mắt nhìn mỹ nhân hoàng y bên phải một cái, cố ý nhích tới gần Nam Vũ mấy phần, khuôn mặt giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo.
Nam Ức Tịnh thấy thế, khinh thường cười cười. Nam Hải sắp sụp đổ rồi, những nữ nhân này còn đi tranh giành hoàng thượng, thật là vô tri vô giác.
Ức Tịnh, ngươi trở về rồi? Nam Vũ bước nhanh nghênh đón, vẻ mặt hiền từ, giống như một phụ thân chờ đợi nữ nhi trở về.
Hôm nay đại quân của Đông Lâm đã áp sát biên giới, quân đội Nam Hải căn bản không phải là đối thủ của Đông Lâm. Mặc dù Nam Ức Tịnh ở trên đại điện Đông Lâm nói mình không có quan hệ với Nam Hải đã truyền khắp Nam Hải, nhưng Nam Vũ vẫn ôm một chút hi vọng, dù sao lúc này chỉ có Nam Ức Tịnh có thể cứu Nam Hải.
Nam Ức Tịnh thấy Nam Vũ thân thiện giả mù sa mưa lòng đầy chán ghét, nàng nhíu mày, đáy mắt lướt qua một tia ghét cay ghét đắng, khóe môi nâng lên nụ cười tà mị, từ từ lên tiếng, Đã làm phiền hoàng thượng tự mình nghênh đón, thật là ngượng ngùng!
Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh kêu hắn là hoàng thượng mà không phải là phụ hoàng, lại thấy vẻ mặt khinh miệt của nàng, không chút nào cung kính, trong lòng không khỏi vừa tức giận vừa lo lắng, một mặt tức giận với Nam Ức Tịnh phách lối, một mặt lại lo lắng Nam Ức Tịnh sẽ không giúp Nam Hải.
Hắn nhíu mày, tiếp tục nở nụ cười với Nam Ức Tịnh, Ức Tịnh, trên đường về chắc ngươi đã nhìn thấy chiến sự thế nào. Hai nước khai chiến, khổ nhất là Lê Dân Bách Tính! Ngươi trở về lần này nhất định phải khuyên nhủ Hoàng đế Đông Lâm đó!
Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ Nam Vũ giả mù sa mưa thương xót dân chúng, khuôn mặt lướt qua một nụ cười lạnh lùng. Khổ nhất là Lê Dân Bách Tính sao? Bình thường khi hắn vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng sao không có nghĩ tới dân chúng? Bây giờ đương đầu với quốc nạn, mắt thấy địa vị của hắn khó lòng giữ được, hắn ngược lại mới nhớ tới dân chúng.
Khóe môi của nàng nâng lên một nụ cười lười biếng, Nam Ức Tịnh cười như không cười nhìn Nam Vũ, lạnh nhạt nói, Chẳng lẽ Hoàng thượng đã hồ đồ. Ta bất quá chỉ là một công chúa hòa thân, sao có thể thay đổi quyết định của hoàng đế Đông Lâm?
Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói lời này, biết rõ nàng không muốn hỗ trợ. Sắc mặt của hắn lập tức âm trầm xuống, trong mắt hàm chứa mấy phần hung ác, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, nói với Nam Ức Tịnh, Được rồi, không nói những thứ này, hiếm khi Ức Tịnh trở về, chúng ta mau vào cung đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
Trong mắt Nam Ức Tịnh chứa mấy phần thâm sâu, nàng thấy đáy lòng của Nam Vũ đã sợ hãi, cơ hồ không bảo trì được nụ cười dối trá trên mặt, giống như mọi mưu tính của hắn không cách nào che giấu dưới mắt nàng.
Mà Nam Ức Tịnh vẫn duy trì nụ cười như không. Trong mắt Nam Vũ chợt lóe lên hung ác cũng không thoát khỏi ánh mắt của nàng, muốn tính toán nàng sao, sợ là không thành công rồi.
Ánh mắt lướt qua Nam Vũ, nhìn thấy Nam Tú Cầm bên người Nam Vũ, ánh mắt của Nam Tú Cầm nhìn về phía nàng mang theo trắng trợn hận ý cùng ghen tỵ, bộ dáng hận không thể giết chết nàng.
Đối với vẻ mặt của Nam Tú Cầm, nàng sớm đã quen thuộc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lười cho nàng ta, liền nhàn nhạt dời tầm mắt đi. Nam Dận đứng nghiêm ở một bên, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn nàng, bên trong bao hàm tính toán, nhưng lại không có một chút thân tình nào.
Doãn Lưu Nguyệt kéo tay Nam Dận đứng ở một bên, sắc mặt của nàng rất tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, cũng không ngẩn mắt lên nhìn Nam Ức Tịnh, chỉ là ngây ngốc nhìn phía trước. Nam Ức Tịnh đột nhiên nhớ đến dáng vẻ Doãn Lưu Nguyệt mất hài tử trong ngày sinh thần của thái tử. Xem ra nàng ta vẫn chưa nguôi cơn đau mất hài tử.
Mất hài tử, Doãn Lưu Nguyệt đã cực kỳ hận, mỗi ngày đều muốn báo thù cho hài tử, nhưng lại chậm chạp không tìm ra hung thủ, Nam Dận lại có dáng vẻ không muốn tiếp tục điều tra. Nàng không khỏi giận đến phát run, đã cãi nhau với Nam Dận mấy lần, chẳng những không khiến Nam Dận thương tiếc, ngược lại khiến Nam Dận sinh ra chán ghét với nàng hơn.
Nếu không nhìn mặt mũi của Doãn Lưu Quang, coi như Nam Dận không bỏ nàng, sợ là sớm đã cưới thiếp. Bất quá Nam Dận ở sau lưng nàng đi khắp nơi nô đùa bướm hoa nàng đã biết, dần dà, nàng đã vô cảm.
Nàng hận Nam Ức Tịnh, nhưng thời gian lâu dài, nàng cảm thấy mình thật buồn cười. Doãn Lưu Quang nói không sai, coi như không có Nam Ức Tịnh, hắn cũng sẽ không * thương nàng, nàng hận Nam Ức Tịnh, thì được cái gì?
Chỉ vì ghen tỵ vớ vẩn kia, nàng đã hại đời mình. Hoàng quyền đấu tranh đều là lục đục đấu đá, hôm nay nàng mất hài tử, ngày sau có thể sẽ mất luôn tính mạng.
Ngươi đừng đau lòng nữa. Ngươi sẽ có hài tử khác thôi. Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Doãn Lưu Nguyệt, nhớ tới ngày đó nàng vốn có thể cứu hài tử kia, nhưng nàng lại không ngăn cản Nam Tú Cầm hại hài tử kia, không khỏi mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khuyên nhủ.
Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh nói, hình như hơi ngẩn ra, nàng ngước mắt nhìn về phía Nam Ức Tịnh, trong mắt không còn ghen ghét như trước nữa, ngược lại nhiều hơn mấy phần khổ sở, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra một nụ cười thê lương, nói với Nam Ức Tịnh, Ta không ngờ sau khi hài tử của ta mất, trừ Lưu Quang ca ca ra chỉ còn duy nhất một mình ngươi quan tâm tới ta. Nam Ức Tịnh, bởi vì hận ngươi, ta phá hủy cuộc đời của ta!
Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Nguyệt nói, lại thấy vẻ mặt ủ dột của nàng, biết nàng sau khi làm tang lễ cho hài tử xong không có điều dưỡng tốt thân thể, sợ là Doãn Lưu Nguyệt sẽ không còn sống lâu nữa. Nàng khe khẽ thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Doãn Lưu Nguyệt.
Nếu nàng có thể sớm nhìn thấy rõ, sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Đây đều là do nàng làm bậy, không thể sống.
Doãn Lưu Nguyệt vẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng của Nam Ức Tịnh, trên khuôn mặt xám trắng dần dần toát ra nụ cười thống khổ, khuôn mặt của nàng cong cong, cười chảy ra nước mắt, mà Nam Dận một bên cũng sớm đã chán ghét Doãn Lưu Nguyệt điên điên khùng khùng này, thấy nàng khóc thút thít, không nhịn được lôi nàng đi, ý bảo nàng đi nhanh một chút.
Doãn Lưu Nguyệt bị Nam Dận kéo đau, sắc mặt trắng bệch càng trắng hơn mấy phần, không nói tiếng nào đi theo Nam Dận về phía trước.
Nam Ức Tịnh đi nhanh đến chỗ của Nam Vũ, cằm của nàng giơ cao, trên mặt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ. Nàng đứng ở bên người Nam Vũ, cho dù thân hình nhỏ yếu, lại có một khí thế cường đại hơn, giống như nàng mới là Đế Vương cao cao tại thượng.
Hoàng thượng. Giọng nói trơn bóng như ngọc vang lên bên tai, Nam Ức Tịnh khẽ nghiêng mặt sang, liền nhìn thấy Doãn Lưu Quang.
Hắn vẫn mặc y phục màu lam nhạt, ôn nhu như ngọc, khuôn mặt ôn hòa, chỉ là trong đôi mắt thấy biến không sợ hãi mang theo vài phần mệt mỏi cùng tiều tụy.
Hắn liếc nhìn Nam Ức Tịnh một cái, sau đó ôn hòa nhìn về phía Nam Vũ, nói từng chữ, Vi thần đã giao phó chuyện Doãn gia xong rồi. Ngày mai có thể lên đường đến biên thành, giúp đỡ Tống Tướng quân tác chiến!
Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, thân thể khẽ cương, nụ cười trên mặt cũng ngưng trệ, nàng nhìn Doãn Lưu Quang, lại thấy Doãn Lưu Quang cũng dịu dàng nhìn nàng, không có nửa phần trách cứ, khiến lòng nàng sinh ra áy náy.
Hắn cũng muốn ra chiến trường sao? Hắn biết rõ Nam Hải không ngăn được Đông Lâm. Coi như hắn đi thì có thể làm được gì đây? Nhưng hắn vẫn muốn đi. Từ lúc hắn xưng vi thần nàng đã biết, sợ là hắn đã quyết định cùng chết sống với Nam Hải.
Chỉ là hắn biết rõ tất cả đều do nàng bày ra, nhưng vì sao hắn chưa từng trách nàng nửa phần?
Doãn Thiếu chủ cũng muốn tham gia chiến sự sao? Bàn tay khép vào trong tay áo của Nam Ức Tịnh nắm chặt thêm mấy phần, trên mặt là nụ cười thờ ơ, cười hỏi.
Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh hỏi, vẻ mặt vẫn bình thản như thường, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, kiên định lạ thường nói, Bảo vệ Nam Hải là trách nhiệm của Doãn gia. Ta đương nhiên cùng sống chết với Nam Hải.
Hắn nhìn thẳng nàng, nói từng chữ hết sức kiên định.
Nam Ức Tịnh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng xinh đẹp như vậy, nhưng giữa xinh đẹp ấy mang theo buồn bực cùng bất dắc dĩ. Mỗi một người trong bọn họ đều muốn bức nàng sao? Biết rõ nàng không muốn tổn thương bọn họ, từng người một lại muốn sống chết với Nam Hải?!
Doãn Lưu Quang nhìn nụ cười trên mặt Nam Ức Tịnh, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng. Hắn cũng không muốn bức nàng, nhưng bắt hắn vì nàng mà ruồng bỏ Nam Hải, hắn không làm được.
Nam Ức Tịnh theo Nam Vũ tiến cung, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, xa xa nhìn thấy Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịnh nhếch môi nghênh đón, nói với Doãn Lưu Quang, Doãn Thiếu chủ ra chiến trường có nắm chắc mấy phần thắng?
Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh gọi hắn là Doãn Thiếu chủ, thì biết rõ trong lòng Nam Ức Tịnh đang rất buồn bực hắn, không khỏi nâng lên nụ cười khổ, ôn hòa lên tiếng, Chỉ có năm phần.
Trong mắt Nam Ức Tịnh lóe lên tinh quang. Nàng biết năm phần trong miệng của Doãn Lưu Quang có ít nhất hai phần là căn cứ theo giao dịch của hắn và Nạp Lan Thần Dật, nhưng nếu Doãn Lưu Quang trên chiến trường mới biết vị thương nhân buôn bán ngựa kia chính là Nạp Lan Thần Dật, những chiến mã này không những không phản bội Đông Lâm, ngược lại khiến Đông Lâm như hổ mọc thêm cánh, hắn còn có mấy phần thắng đây?
Doãn Thiếu chủ phải bảo trọng! Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang một cái, lạnh giọng nói.
Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh, mặc dù vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại chứa quan tâm và lo lắng mơ hồ, không khỏi khổ sở cười một tiếng. Từ trước đến giờ Nam Ức Tịnh luôn quật cường như vậy, rõ ràng nàng không đành lòng, rõ ràng nàng đang lo lắng cho hắn, nhưng lại không chịu nói ra. Mà hắn, cũng giống như nàng không phải sao?
Ức Tịnh, không phải là ta bức ngươi. Chỉ là ngươi có chuyện ngươi cần làm, ta cũng có sứ mạng không thể bỏ. Ta không thể trơ mắt nhìn Nam Hải diệt vong, không thể trơ mắt nhìn dân chúng trôi dạt khắp nơi. Ta biết rõ ngươi hận, nhưng ta đã sớm nói qua, có rất nhiều cách báo thù. Doãn Lưu Quang nhìn thẳng Nam Ức Tịnh, đã đến một bước này, hắn cũng không còn gì bận tâm, hắn nói từng chữ với nàng, Nếu ngươi nguyện ý, cho dù là ngôi vị hoàng đế Nam Hải, ta cũng có thể giúp ngươi.
Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, không khỏi kinh ngạc lui một bước. Ý tứ của hắn là muốn nàng làm Hoàng đế Nam Hải sao? Nếu nàng làm Hoàng đế Nam Hải, Hoàng thất Nam Hải sẽ chạy không thoát, mà dân chúng Nam Hải sẽ không cần trở thành vật hy sinh cho nàng báo thù.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện đăng cơ làm hoàng đế. Mặc dù nàng thích phá bỏ mọi luật lệ, nhưng nàng chưa từng muốn làm nữ tử xưng đế.
Ta sẽ suy nghĩ lại. Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang một cái, trong mắt như có thâm ý. Giờ khắc này, nàng mới nhận ra thứ hắn đang bảo vệ chính là dân chúng Nam Hải, không phải Hoàng thất Nam Hải.
Trở lại tẩm cung của nàng, đã nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật đang khoan thai tự đắc nằm ở trên giường êm, nửa hí con ngươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có xuất trần không nói ra được cùng lười biếng, nghe tiếng bước chân của Nam Ức Tịnh, hắn miễn cưỡng giương mắt, dịu dàng kéo tay của nàng, cười nói, Trở về rồi.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong lòng đang suy nghĩ phải làm sao nói cho Nạp Lan Thần Dật biết đề nghị của Doãn Lưu Quang, theo ý nàng, đây là một đề nghị rất tốt.
Nếu nàng có thể đăng cơ làm hoàng đế, như vậy Nam Hải sẽ thuộc về nàng, thuộc về nàng cũng chính là thuộc về Nạp Lan Thần Dật, mà không phải thuộc về Đông Lâm. Đây sẽ là một quả cân quan trọng cho Nạp Lan Thần Dật đoạt quyền sau này.
Mặc kệ là tốt cho con dân Nam Hải, hay cho Nạp Lan Thần Dật, hay là nàng có thể tự tay báo thù, đây đều một phương pháp cực tốt, thật đã làm khó Doãn Lưu Quang, hắn vì chu toàn cho nàng cũng như con dân Nam Hải mà nghĩ ra cách này.
Chỉ là phải làm thế nào giúp Nam Hải chống lại thế lực hùng mạnh của Đông Lâm, phải cứu Nam Hải như thế nào. Mà nàng phải thay đổi mọi mưu kế của mình thế nào, đi mưu đoạt vị trí hoàng đế sao?
Nam Ức Tịnh nói ý tưởng của mình cho Nạp Lan Thần Dật nghe, Nạp Lan Thần Dật nghe xong, chỉ dịu dàng nhìn nàng, ôn nhu hỏi, Ức Tịnh muốn làm Hoàng đế Nam Hải sao?
Giọng nói dịu dàng, lại đi thẳng đến nội tâm. Hắn vĩnh viễn suy tính cho nàng. Nàng nói lên ý nghĩ kinh thiên như vậy, điều hắn quan tâm không phải là suy tính của nàng có ảnh hưởng đến đại nghiệp thống nhất thiên hạ của hắn không, cũng không phải là phải giải quyết cục diện khó khăn trước mặt như thế nào, hắn chỉ hỏi nàng có muốn làm Hoàng đế Nam Hải hay không thôi.
Nàng muốn tiền vô cổ nhân (xưa nay chưa từng có), sẽ là nữ đế sao? Không phải nàng muốn làm Nữ Đế, nhưng làm Nữ Đế thể giải quyết những chuyện nàng phiền nhiễu. Đã như vậy, vì sao không làm đây?
Đây là lựa chọn tốt nhất của ta bây giờ. Khóe môi của Nam Ức Tịnh nâng lên nụ cười, Nữ Đế sao? Nàng xác thực muốn thử một lần.
Nạp Lan Thần Dật thấy hứng thú và thoải mái trong tròng mắt của Nam Ức Tịnh, biết Nam Ức Tịnh đã đồng ý. Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất cho nàng, đã như vậy, sao hắn không thành toàn cho nàng được?
Nếu Ức Tịnh đã quyết định, mấy ngày sau ta sẽ trở về Đông Lâm thay nàng chu toàn. Ở Nam Hải, Ức Tịnh phải tự lo cho mình rồi. Nạp Lan Thần Dật đưa tay ôm Nam Ức Tịnh vào trong ngực, trên trán đều là cưng chiều.
Nam Ức Tịnh tựa vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, giống như ở trong lồng ngực của hắn sẽ tránh được mọi rắc rối, nàng suy nghĩ nhiều như vậy nhưng chỉ cần lẳng lặng tựa vào trước ngực của hắn, giống như chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới có thể cảm thấy an tâm.
Thần Dật, chàng rất hiểu ta. Nam Ức Tịnh ở trong lòng hắn rầu rĩ nói, hắn rời khỏi Nam Hải đến Đông Lâm chu toàn, tất nhiên là vì khống chế thế cục, nhưng cũng là muốn cho nàng tự tay báo thù.
Hắn hoàn toàn thoải mái thực hiện những ý muốn của nàng, mỗi một câu mỗi một hành động của hắn như truyền hơi ấm vào tâm can của nàng.
Nếu không hiểu nàng, thì sao *nàng? Nạp Lan Thần Dật đưa tay kéo Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo tràn đầy cưng chiều. Nàng từng chịu nhiều khổ sở, nếu hắn tìm thấy nàng sớm, thì nàng sẽ không chịu chút uất ức nào.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, hai người nhìn nhau, tình cảm không nói nên lời từ từ lan tỏa ra. Nạp Lan Thần Dật cúi người hôn xuống.
Nụ hôn của hắn êm ái mà triền miên, giống như một bàn tay vuốt ve lòng của Nam Ức Tịnh, khiến trái tim nguội lạnh của nàng từ từ ấm áp lại.
Tay từ từ ôm cổ của Nạp Lan Thần Dật, Nam Ức Tịnh chủ động hôn sâu hơn, lưỡi thăm dò trong miệng Nạp Lan Thần Dật, mời gọi hắn cùng múa với nàng. Trong lòng nàng có quá nhiều cảm động, quá nhiều tình cảm, chỉ có thể thông qua nụ hôn này truyền cho hắn biết.
Nạp Lan Thần Dật như cảm thấy tâm tình trong lòng Nam Ức Tịnh, hắn càng dịu dàng vuốt ve nàng, giống như đang nói d[d[lqd cho nàng biết, mặc kệ xảy ra cái gì, tất cả đều có hắn.
Tướng quân mang binh xuất chinh của Nam Hải chính là Tống Tử Văn.
Chiến sự nhanh chóng được triển khai, giống như bầu trời mùa hè cuồn cuộn tiếng sấm, không có dấu hiệu nào, lại rất mạnh mẽ.
Quân đội của Nam Hải căn bản không cách nào ngăn cản thế công như vũ bảo của quân đội Đông Lâm, dưới sự nỗ lực của Tống Tử Văn, chiến sự kéo dài nửa tháng, cuối cùng thành trì ở biên giới Nam Hải đã sụp đổ.
Chiến tranh khiến dân chúng ở biên giới Nam Hải không nơi nương tựa, dân chúng ở đế đô cũng lo sợ trước chiến tranh, cả Nam Hải lọt vào một mảnh khủng hoảng cực độ. Cho nên vị công chúa hòa thân Nam Ức Tịnh càng bị dân chúng bới móc phê phán.
Trong lúc mọi người chế giễu, hành động của Nam Ức Tịnh càng làm cho mọi người kinh ngạc. Nàng thế nhưng lựa chọn ở nơi đầu gió đỉnh sóng—— trở về Nam Hải thăm người thân.
Xe ngựa của Nam Ức Tịnh che một tầng màn tơ nhàn nhạt, sườn xe cao quý, trong khi khắp nơi đều là dân chết đói ở biên cương, sự xuất hiện của chiếc xe cực kì đột ngột.
Nam Ức Tịnh xuyên qua màn tơ của xe ngựa thấy rõ tình hình bên ngoài. Bách tính dựa vào nhau, áo quần rách nát không chịu nổi, trên người còn dính vết máu, cũng không rõ họ có phải là binh lính không, một đám người tụ tập một chỗ, hoặc ngồi hoặc nằm, sắc mặt đều tái nhợt, thậm chí không nhìn ai còn sống ai đã chết.
Nàng đã từng tưởng tượng qua chiến tranh thảm thiết thế nào, cũng không chỉ một lần nằm mơ thấy tình cảnh như thế. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, hiện thực càng rung động lòng người hơn.
Ngón tay như bạch ngọc nắm thật chặt, móng tay thật dài khảm thật sâu vào lòng bàn tay, Nam Ức Tịnh nhíu thật chặt chân mày, như có như không vẻ u sầu.
Nạp Lan Thần Dật ngồi bên cạnh Nam Ức Tịnh, gò má của hắn hoàn mỹ mà mỹ lệ, con ngươi đen như mực xuyên qua màn tơ nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, vẻ mặt bình thản, hình như mọi thứ trước mắt không làm lòng hắn gợn sóng chút nào, hắn vĩnh viễn thanh nhã mà cao quý.
Nhưng khi hắn chuyển mắt thấy trên mặt Nam Ức Tịnh mơ hồ khổ sở, chân mày của hắn không khỏi nhíu lại, trong mắt chứa mấy phần buồn rầu, vốn định mở miệng an ủi Nam Ức Tịnh đôi câu, cuối cùng không cách nào mở miệng được.
Lần này Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân, hắn vốn không đồng ý. Dù sao hiện tại Nam Hải và Đông Lâm đang giao chiến, Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân sẽ không an toàn. Không chỉ là Hoàng thất Nam Hải, ngay cả dân chúng của Nam Hải, sợ là đang hận thấu xương Nam Ức Tịnh.
Nhưng hắn biết, nàng muốn tự mình đi giải quyết vài chuyện. Chỉ cần là chuyện nàng quyết định, hắn sẽ không ngăn cản, việc duy nhất hắn có thể làm, chính là ở bên người nàng tiếp cho nàng sức mạnh, bảo vệ nàng.
Xe ngựa chạy một đường, dân chúng không biết thân phận của người trong xe ngựa, nhưng mà ở lúc này, thấy một chiếc xe ngựa đắt tiền như vậy, không thể nghi ngờ là như nhìn thấy được cứu tinh. Dân chúng còn có hơi sức như ong vỡ tổ lao qua, ngăn trước mặt xe ngựa gào khóc, Vị quý nhân này. Van cầu người cho chúng ta ăn chút gì!
Nam Ức Tịnh nhìn dân chúng vây đầy trước mặt xe ngựa, nhìn dáng vẻ tiều tụy quần áo lam lũ của bọn họ, nghĩ đến bọn họ đã đói bụng lâu rồi, khuôn mặt có chút xúc động.
Trầm mặc một hồi lâu, Nam Ức Tịnh nhàn nhạt nói với phu xe, Tiếp tục đánh xe đi, nếu có người ngăn cản, dùng roi ngựa đuổi đi!
Giọng nói của nàng uyển chuyển mà lành lạnh, mang theo uy thế nhàn nhạt, mặc dù không cao, nhưng lại khiến dân chúng vây ở trước xe nghe rõ, bọn họ vừa nghe Nam Ức Tịnh lãnh khốc như vậy, trên mặt lộ ra một chút sợ, nhưng chờ đợi trong mắt cũng không tiêu tán.
Bích Hải đang đánh xe, nàng luôn tuân lệnh của Nam Ức Tịnh, cộng thêm nàng là người trong Ma Cung, đương nhiên không phải người mềm lòng, roi ngựa trong tay giơ cao lên, như muốn quất xuống, bách tính nhìn thấy một màn này, rối rít lui ra.
Bởi vì do chiến sự, bọn họ đã đói bụng lâu rồi, quả thật rất muốn ăn cái gì. Thế nhưng khi roi rơi xuống, sợ là sẽ lấy đi nửa cái mạng của bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng rối rít lui ra, xe ngựa tiếp tục lên đường.
Nạp Lan Thần Dật nhíu mày nhìn Nam Ức Tịnh một cái, ôn nhu hỏi, Ta cho là Ức Tịnh sẽ cho bọn họ cái ăn đấy.
Dù sao trong mắt nàng vẫn có chút xúc động.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, khóe môi nở nụ cười bất đắt dĩ, nói, Cho bọn họ cái ăn thì được gì? Cho được một ngày, có thể cho được một đời sao? Huống chi trước mặt có rất nhiều dân chúng, chúng ta cũng không có nhiều thức ăn như vậy. Nếu hiện tại cho, dân chúng trước mặt sẽ đổ tới đây, đến lúc đó sợ là không đi được.
Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh nói, khóe môi nâng lên một nụ cười như có như không, vẻ mặt lạnh nhạt ôn nhu, gật đầu nói, Ức Tịnh nói rất đúng. Thay vì làm những chuyện vô nghĩa này, không bằng làm chút chuyện nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã).
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, không khỏi nhíu mày nhìn hắn, lại thấy vẻ mặt của hắn bình thản, chỉ là đôi tròng mắt kia sáng quắc.
Ý tứ của hắn nàng hiểu. Thay vì làm việc thiện vô ý nghĩa như vậy, không bằng sớm ngày nhất thống thiên hạ. Chỉ khi nhất thống thiên hạ, mới có thể chân chính không có chiến sự, lấy giết chóc ngăn giết chóc có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng đây chính là biện pháp nhất lao vĩnh dật.
Hắn không chỉ có mưu lược hơn người, tấm lòng càng không thể so sánh.
Người trong thiên hạ chưa chắc coi trọng tánh mạng con người khác. Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu muốn hòa bình, nhất định phải có hy sinh. Muốn bảo vệ nhiều người hơn, nhất định phải có một số ít người hy sinh, đây là chuyện không thể tránh.
Nếu nói lòng dạ đàn bà luôn mềm yếu, này là chuyện bình thường. Nhưng đây là hắn Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử thế vô song.
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, Nam Ức Tịnh miễn cưỡng tựa vào trên vách xe ngựa, như đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là lông mày xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lại, mơ hồ u sầu.
Đội lính đi chào đón Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải thăm người thân còn chưa đến, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã sớm đến đế đô Nam Hải. Nam Ức Tịnh vừa đến đế đô, liền vào cung gặp Nam Hương Vận.
Ức Tịnh?! Nam Hương Vận nhìn muội muội đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt trong mắt cực kỳ phức tạp, môi nàng nở nụ cười khổ, nói với Nam Ức Tịnh, Muội trở về làm cái gì? Muội biết rõ hiện tại cả Nam Hải đều hận muội thấu xương.
Nam Ức Tịnh nhìn Nam Hương Vận cười khổ, cũng cười theo. Sao nàng không biết? Nàng ở đại điện Đông Lâm nói một câu mặc kệ sinh tử của Nam Hải đã sớm bị người có lòng truyền khắp cả Nam Hải, đại khái chính là vì muốn nàng hoàn toàn đoạn tuyệt với Nam Hải thôi.
Chỉ là nàng không sợ, bởi vì nàng đã không còn quan hệ với Nam Hải từ lâu. Nàng đã thừa nhận tất cả, nhất định phải khiến Hoàng thất Nam Hải nợ máu trả bằng máu!
Cuối cùng Nam Hải sẽ bị diệt vong thôi. Đại tỷ còn ở lại chỗ này làm gì? Đi với muội đi. Khuôn mặt của Nam Ức Tịnh lạnh nhạt, hình như nàng đang tự thuật lại thôi, vẻ mặt hờ hững, nàng nhìn Nam Hương Vận, chậm rãi nói ra từng chữ.
Nam Hương Vận nghe Nam Ức Tịnh nói như thế, lại thấy vẻ mặt hờ hững của Nam Ức Tịnh, nàng lùi lại một bước, trong mắt của nàng lướt qua kinh ngạc, đau lòng cùng quyết tuyệt, cuối cùng bình tĩnh nhìn Nam Ức Tịnh, cười càng khổ sở, Thì ra là như vậy! Tỷ vẫn cho rằng muội là thân bất do kỷ, thật ra thì, Đông Lâm xuất chiến Nam Hải, sợ là rất hợp ý muội đi?
Đông Lâm xuất chiến Nam Hải là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là đại tỷ nói như vậy cũng không sai, bởi vì coi như không có Đông Lâm, không có Thần Dật, muội cũng sẽ tự mình phá hủy Nam Hải! Nam Ức Tịnh cố ý chuyển tầm mắt, không nhìn tới kinh ngạc và đau lòng trong mắt Nam Hương Vận, sắc mặt của nàng lạnh nhạt, con mắt sắc bén thâm trầm, không chút tình cảm.
Nam Hương Vận thấy Nam Ức Tịnh có thái độ quyết tuyệt như vậy, vẻ mặt càng thêm phức tạp, nàng nhìn Nam Ức Tịnh nói, Nam Hải có lỗi với muội. Đại tỷ biết muội hận Nam Hải, nhưng đó là do Hoàng thất Nam Hải, dân chúng Nam Hải vô tội mà?! Tỷ biết trong lòng muội còn nhớ người đại tỷ là tỷ đây, nếu không sẽ không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây khuyên ta rời khỏi, đáng tiếc, đại tỷ không thể nghe theo muội.
Nam Ức Tịnh nghe Nam Hương Vận nói vậy, nụ cười ở khóe môi vẫn không thay đổi, tay khép bên trong tay áo nắm lại thật chặt. Nam Hương Vận nói không sai, nàng không ngại ngàn dặm xa xôi tới Nam Hải, chính là vì muốn dẫn Nam Hương Vận đi, bởi vì nàng thật sự không muốn nhìn thấy một ngày kia khi Nam Hải sụp đổ, đại tỷ của nàng sẽ chết theo Hoàng thất Nam Hải.
Nhưng nàng cũng sớm đoán kết quả như vậy. Giống như Nam Hương Vận hiểu rõ nàng, nàng cũng hiểu rõ tỷ ấy, nhìn bề ngoài Nam Hương Vận dịu dàng hiền thục, thật ra thì trong xương cốt lại rất quật cường, nếu chuyện tỷ ấy không muốn làm, coi như nàng khuyên thế nào, cũng vô ích.
Đại tỷ thật không đi sao?! Nam Ức Tịnh từ từ giương mắt, con ngươi đen nhánh không gợn sóng, thật ra thì chỗ sâu trong mắt nàng, có rất nhiều tình cảm bị đè lại.
Nam Hương Vận vẫn lắc đầu một cái, trong mắt là quyết tuyệt cùng kiên định, nàng cười nói, Tử Văn ở tiền tuyến trấn thủ biên giới. Hắn từng nói qua, coi như phải đổ giọt máu cuối cùng, hắn cũng muốn thủ hộ Nam Hải, mà tỷ đương nhiên phải cùng tiến lùi với hắn.
Vẻ mặt quyết tuyệt của Nam Hương Vận rơi vào trong mắt của Nam Ức Tịnh, đúng như cùng khối sắt nung ra, làm lòng của nàng nóng rực đau đớn. Nàng từng nghĩ tới, coi như phải tiêu diệt Nam Hải, nàng vẫn muốn bảo vệ những người nàng không muốn tổn thương họ. Nhưng khi chiến tranh nổi lên thực sự, nàng mới phát hiện, chuyện này hoàn toàn không thể.
Coi như nàng không muốn tổn thương bọn họ, bọn họ cũng sẽ quyết tuyệt lựa chọn phương thức cùng tiến cùng lùi với Nam Hải. Nàng chưa bao giờ quên được hình ảnh Trương Sở Sở và Nam Vũ, Nam Tú Cầm, Lam Cẩn Du tổn thương nàng, đồng thời nàng cũng chưa từng quên Nam Hương Vận, Doãn Lưu Quang, Nam Khởi đã quan tâm nàng.
Nam Hương Vận cực kỳ kiên quyết, Nam Ức Tịnh cũng không dừng lâu, trực tiếp rời khỏi cung điện.
Một ngày sau, đội danh dự của Đông Lâm đã tới. Nam Ức Tịnh theo đội danh dự, ngồi trên kiệu liễn thật cao, lấy tư thái ngạo nghễ lồng lộng hùng dũng vào đế đô Nam Hải.
Khi nàng biết mình chỉ là một con cờ bị lợi dụng, khi nàng bị Trương Sở Sở chuốc rượu độc kết thúc sinh mệnh, khi nàng bị Lam Cẩn Du ruồng bỏ, khi nàng ở Ma Cung bốn năm kéo dài hơi tàn, nàng đã thề, sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ nghênh ngang trở về Nam Hải, nhìn người đã từng tổn thương qua đau đớn không muốn sống trong tay nàng!
Con ngươi đen tuyền chứa ngọn lửa bừng bừng cừu hận, sáng rực. Tay áo lửa đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Dân chúng tụ lại dọc đường, nhìn nữ tử xinh đẹp ngồi trên kiệu liễn cao ngất. Nàng xinh đẹp kinh tâm động phách, khóe môi nở nụ cười trào phúng khuynh thành. Bọn họ đã từng gửi hy vọng vào nàng, hi vọng nàng đến Đông Lâm có thể đổi lấy bình an cho Nam Hải, lại không ngờ rằng nàng căn bản chưa bao giờ muốn duy trì Nam Hải, vậy mà hôm nay, nàng lại dám... rêu rao trở về như vậy?
Không biết là người nào trong đám người lẩm bẩm một câu yêu nữ, dân chúng liền theo đó sôi trào, bọn họ từng cái một căm hận nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, như muốn xuyên thấu qua bức rèm che xem bộ dạng ác độc của nàng, trong miệng hùng hồn mắng.
Có một nho sinh to gan ngăn trước kiệu liễn của Nam Ức Tịnh, hắng giọng trách cứ, Yêu nữ kia trở về Nam Hải làm cái gì? Không phải ngươi rất sợ chết sao, ngươi đã nói Nam Hải không có quan hệ với ngươi, vậy thì cần gì phải giả mù sa mưa trở về đây?!
Lập tức có thị vệ tiến lên này bắt nho sinh đi, thế nhưng lời nói của nho sinh đã đưa tới sự đồng minh của dân chúng, mà chính hắn thì vừa giãy giụa vừa la mắng.
Nam Ức Tịnh thấy thế, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, trong con ngươi yêu mị thoáng qua một tia mỉa mai, miễn cưỡng mở miệng nói, Chờ một chút. Dẫn hắn tới đây!
Mặc dù thị vệ kinh ngạc với quyết định của Nam Ức Tịnh, nhưng thấy Nạp Lan Thần Dật bình thản, như đồng ý với Nam Ức Tịnh, liền dẫn nho sinh này ra trước mặt Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh vươn tay ngọc vén bức rèm che lên, cười như không cười nhìn nho sinh.
Trong nháy mắt khi Nam Ức Tịnh vén bức rèm che lên, lập tức truyền đến từng trận hít thở. Vốn là cách bức rèm che đã có thể cảm thấy Nam Ức Tịnh mỹ lệ không gì sánh được, hôm nay khi vén bức rèm che lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, khiến cho người ta cảm thấy giống như ánh mặt trời cũng không rực rỡ bằng nàng.
Mà nho sinh kia cũng hít vào một hơi, cũng không phải là bởi vì dung nhan của Nam Ức Tịnh, mà bởi vì con ngươi đen như mực như biển của nàng, nàng cứ như vậy cười như không cười nhìn hắn, lại khiến hắn không biết sao cảm thấy hoảng hốt luống cuống.
Ngươi nói Bổn cung rất sợ chết sao? Nam Ức Tịnh hứng thú nhìn nho sinh này, nhàn nhạt quét một vòng dân chúng chung quanh, thấy bọn họ ngoài kinh ngạc thì chỉ có xem thường, Nam Ức Tịnh lại như lơ đễnh không nhìn thấy, cười nhìn nho sinh này.
Nho sinh hơi sững sờ, lẽ thẳng khí hùng lên tiếng, Dĩ nhiên! Ngươi vốn là công chúa hòa thân của Nam Hải, phải suy tính cho Nam Hải. Nhưng ngươilại đứng trước mặt Đông Lâm Hoàng đế phủi sạch quan hệ với Nam Hải, không phải rất sợ chết, vậy là cái gì?!
Ha ha. Nam Ức Tịnh nghe vậy, cười khe khẽ, tiếng cười của nàng dễ nghe vô cùng, giống như tinh linh trong núi, rồi lại như có như không châm chọc, nàng xem thường nhìn nho sinh, cất giọng nói, Là ai quy định một nữ tử yếu đuối gánh vác an nguy của Nam Hải? Nam Hải gặp nạn, các ngươi không biết nghĩ cách làm sao chiến thắng Đông Lâm, lại muốn dùng hạnh phúc cả đời của một nữ tử đổi lấy bình yên sao?
Nho sinh nghe Nam Ức Tịnh nói, mặt sung huyết đỏ bừng, không biết phản bác Nam Ức Tịnh thế nào. Bách tính đang rối rít cũng an tĩnh lại, nhìn nữ tử xinh đẹp đang ngồi trên cao kia, cho dù nàng xinh đẹp lười biếng, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Cho tới nay bọn họ đều cảm thấy công chúa hòa thân nên hy sinh vì Nam Hải, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao nàng nên hy sinh vì Nam Hải. Không ít thanh niên nhiệt huyết toát ra vẻ áy náy, bọn họ không có năng lực bảo vệ Nam Hải, lại dám đi trách cứ một nữ tử sao?
Nam Ức Tịnh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của mọi người, lười biếng dựa vào ghế dựa, môi nàng câu lên nụ cười, nói từng chữ, Bổn cung gả cho Thần Dật, là vì Bổn cung thích hắn. Bổn cung không cho là chiến tranh và hôn sự hai nước là một. Nếu các ngươi hi vọng Bổn cung tới cứu Nam Hải, sợ là phải thất vọng rồi.
Nho sinh bị Nam Ức Tịnh nói á khẩu không trả lời được, hồi lâu mới xuất ra một câu, Đã như vậy, vậy ngươi trở về Nam Hải làm cái gì?!
Trở lại Nam Hải làm cái gì sao? Nam Ức Tịnh giống như đang suy tư, khẽ nghiêng đầu, động tác của nàng thật ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong con ngươi của nàng lại chứa ngọn lửa cừu hận đang bừng cháy, mang theo hận ý thấu xương, nói từng chữ, Dĩ nhiên là trở về nhìn bộ dáng Hoàng thất Nam Hải tay chân luống cuống chật vật rồi!
Một câu này vang lên, đưa tới một hồi sóng to gió lớn.
Mọi người vốn áy náy với Nam Ức Tịnh trên mặt chợt lộ ra vẻ giận dữ. Coi như nàng không muốn hy sinh cả đời hạnh phúc của mình vì Nam Hải, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa của Nam Hải, tại sao có thể nói lời như vậy?
Nam Ức Tịnh căn bản không nghe được tiếng chửi rủa xung quanh, khóe môi nàng vẫn câu nụ cười xinh đẹp lười biếng như cũ. Nàng không cần thiết phải đi giải thích với người khác. Nàng chỉ biết nàng chưa từng thiếu Nam Hải, là Nam Hải thiếu nàng!
Con mắt sắc bén dần dần sâu hơn, khóe môi xinh đẹp nở nụ cười rực rỡ, nàng ngước mắt nhìn nam tử mặc áo tím cởi ngựa đến, mới mấy tháng không gặp, Lam Cẩn Du đã gầy đi rất nhiều, chỉ là trên khuôn mặt vẫn mang theo dịu dàng dối trá.
Cẩn Du đặc biệt tới nghênh đón Ức Tịnh công chúa và Thập Nhất hoàng tử. Lam Cẩn Du thúc ngựa dừng ở trước mặt Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật, Nạp Lan Thần Dật bởi vì Thân thể yếu đuối nên cũng ngồi trong kiệu liễn, kiệu liễn của hắn vừa vặn ở bên cạnh Nam Ức Tịnh.
Hắn nhìn thấy Lam Cẩn Du, vẻ mặt không chút gợn sóng, trên mặt nhợt nhạt không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng gật đầu với Lam Cẩn Du. Mà Nam Ức Tịnh thì nở nụ cười châm chọc, từ tốn nói, Hữu Tướng tự mình đến đón, thật vinh hạnh cho Ức Tịnh!
Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói, khẽ nhíu mày. Châm chọc trong lời nói của nàng rất rõ ràng, chán ghét cùng căm hận trong mắt nàng hiện rõ trước mắt hắn.
Nàng thật sự rất hận hắn sao? Nếu ban đầu hắn không vì vinh hoa phú quý mà giả vờ đối tốt với Nam Tú Cầm, có phải nàng sẽ không rời khỏi hắn, sẽ không thay đổi thành bộ dáng hôm nay?
Chỉ là mọi thứ đã không trở lại được. Nàng đã sớm không phải là nàng năm đó, mà hắn lại vì tính mạng bản thân cùng quyền thế danh lợi của mình, lại một lần nữa đối đầu với nàng, lựa chọn buông nàng ra. Hoàng thượng đã ở cửa cung tự mình nghênh đón. Ức Tịnh công chúa, Thập Nhất hoàng tử xin mời. Lam Cẩn Du thu hồi vẻ mặt hơi hoảng hốt của mình, làm bộ như không nghe thấy châm chọc trong lời nói của Nam Ức Tịnh, ôn hòa lễ độ xoay người sang chỗ khác, dẫn đường cho Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật.
Dân chúng rối rít vây xung quanh bàn luận xôn xao, Ai, ta nghe kể lúc trước Ức Tịnh công chúa là gả cho Hữu Tướng, nhưng sao ta thấy hai người không giống như là tình nhân, mà giống kẻ thù vậy?
Ngươi không biết đâu, ta nghe kể lúc đó trong ngày thành thân Ức Tịnh công chúa đột nhiên chết bất đắc kỳ tử là có ẩn tình khác, hình như là Hữu Tướng chối bỏ nàng, mà cái chết đột ngột của nàng có liên quan đến hoàng hậu nương nương!
À?! Nếu như vậy, cũng không thể trách Ức Tịnh công chúa được, chỉ là đáng thương cho chúng ta thôi, nếu Nam Hải sụp đổ, chúng ta biết sống thế nào!
Dân chúng bàn luận xôn xao một điểm cũng không truyền vào bên tai Nam Ức Tịnh, con mắt bén nhọn của nàng từ từ trở nên mềm mại, nàng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn dân chúng đứng ở bên đường, trong mắt của bọn họ đều mang theo sợ hãi thật sâu, có ánh mắt đề phòng nàng, có đồng tình, có oán hận, cũng có van xin.
Ngón tay khép lại bên trong tay áo siết chặt thêm mấy phần, nụ cười trên mặt Nam Ức Tịnh càng xinh đẹp lười biếng.
Đội danh dự một đường đến cửa cung. Quả nhiên ở phía xa xa liền nhìn thấy một nhóm người quần áo đắt tiền đứng đó. Nam Vũ mặc một bộ minh * long bào đứng đầu, Nam Dận Nam Khởi Nam Hương Vận Nam Tú Cầm cùng cả đám hoàng tử và công chúa đứng ở phía sau hắn, mà bên người hắn là mấy phi tần trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp xa lạ.
Hoàng hậu và Liễu quý phi bị đày vào lãnh cung, hậu cung lập tức mất đi người tâm phúc, những vị quý phi bị đè nén thật lâu đương nhiên sẽ dùng hết thủ đoạn tới quyến rũ Nam Vũ, mỹ nhân áo trắng quần áo cao quý đứng bên người Nam Vũ có khuôn mặt diễm lệ, nàng trợn mắt nhìn mỹ nhân hoàng y bên phải một cái, cố ý nhích tới gần Nam Vũ mấy phần, khuôn mặt giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo.
Nam Ức Tịnh thấy thế, khinh thường cười cười. Nam Hải sắp sụp đổ rồi, những nữ nhân này còn đi tranh giành hoàng thượng, thật là vô tri vô giác.
Ức Tịnh, ngươi trở về rồi? Nam Vũ bước nhanh nghênh đón, vẻ mặt hiền từ, giống như một phụ thân chờ đợi nữ nhi trở về.
Hôm nay đại quân của Đông Lâm đã áp sát biên giới, quân đội Nam Hải căn bản không phải là đối thủ của Đông Lâm. Mặc dù Nam Ức Tịnh ở trên đại điện Đông Lâm nói mình không có quan hệ với Nam Hải đã truyền khắp Nam Hải, nhưng Nam Vũ vẫn ôm một chút hi vọng, dù sao lúc này chỉ có Nam Ức Tịnh có thể cứu Nam Hải.
Nam Ức Tịnh thấy Nam Vũ thân thiện giả mù sa mưa lòng đầy chán ghét, nàng nhíu mày, đáy mắt lướt qua một tia ghét cay ghét đắng, khóe môi nâng lên nụ cười tà mị, từ từ lên tiếng, Đã làm phiền hoàng thượng tự mình nghênh đón, thật là ngượng ngùng!
Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh kêu hắn là hoàng thượng mà không phải là phụ hoàng, lại thấy vẻ mặt khinh miệt của nàng, không chút nào cung kính, trong lòng không khỏi vừa tức giận vừa lo lắng, một mặt tức giận với Nam Ức Tịnh phách lối, một mặt lại lo lắng Nam Ức Tịnh sẽ không giúp Nam Hải.
Hắn nhíu mày, tiếp tục nở nụ cười với Nam Ức Tịnh, Ức Tịnh, trên đường về chắc ngươi đã nhìn thấy chiến sự thế nào. Hai nước khai chiến, khổ nhất là Lê Dân Bách Tính! Ngươi trở về lần này nhất định phải khuyên nhủ Hoàng đế Đông Lâm đó!
Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ Nam Vũ giả mù sa mưa thương xót dân chúng, khuôn mặt lướt qua một nụ cười lạnh lùng. Khổ nhất là Lê Dân Bách Tính sao? Bình thường khi hắn vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng sao không có nghĩ tới dân chúng? Bây giờ đương đầu với quốc nạn, mắt thấy địa vị của hắn khó lòng giữ được, hắn ngược lại mới nhớ tới dân chúng.
Khóe môi của nàng nâng lên một nụ cười lười biếng, Nam Ức Tịnh cười như không cười nhìn Nam Vũ, lạnh nhạt nói, Chẳng lẽ Hoàng thượng đã hồ đồ. Ta bất quá chỉ là một công chúa hòa thân, sao có thể thay đổi quyết định của hoàng đế Đông Lâm?
Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói lời này, biết rõ nàng không muốn hỗ trợ. Sắc mặt của hắn lập tức âm trầm xuống, trong mắt hàm chứa mấy phần hung ác, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, nói với Nam Ức Tịnh, Được rồi, không nói những thứ này, hiếm khi Ức Tịnh trở về, chúng ta mau vào cung đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
Trong mắt Nam Ức Tịnh chứa mấy phần thâm sâu, nàng thấy đáy lòng của Nam Vũ đã sợ hãi, cơ hồ không bảo trì được nụ cười dối trá trên mặt, giống như mọi mưu tính của hắn không cách nào che giấu dưới mắt nàng.
Mà Nam Ức Tịnh vẫn duy trì nụ cười như không. Trong mắt Nam Vũ chợt lóe lên hung ác cũng không thoát khỏi ánh mắt của nàng, muốn tính toán nàng sao, sợ là không thành công rồi.
Ánh mắt lướt qua Nam Vũ, nhìn thấy Nam Tú Cầm bên người Nam Vũ, ánh mắt của Nam Tú Cầm nhìn về phía nàng mang theo trắng trợn hận ý cùng ghen tỵ, bộ dáng hận không thể giết chết nàng.
Đối với vẻ mặt của Nam Tú Cầm, nàng sớm đã quen thuộc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lười cho nàng ta, liền nhàn nhạt dời tầm mắt đi. Nam Dận đứng nghiêm ở một bên, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn nàng, bên trong bao hàm tính toán, nhưng lại không có một chút thân tình nào.
Doãn Lưu Nguyệt kéo tay Nam Dận đứng ở một bên, sắc mặt của nàng rất tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, cũng không ngẩn mắt lên nhìn Nam Ức Tịnh, chỉ là ngây ngốc nhìn phía trước. Nam Ức Tịnh đột nhiên nhớ đến dáng vẻ Doãn Lưu Nguyệt mất hài tử trong ngày sinh thần của thái tử. Xem ra nàng ta vẫn chưa nguôi cơn đau mất hài tử.
Mất hài tử, Doãn Lưu Nguyệt đã cực kỳ hận, mỗi ngày đều muốn báo thù cho hài tử, nhưng lại chậm chạp không tìm ra hung thủ, Nam Dận lại có dáng vẻ không muốn tiếp tục điều tra. Nàng không khỏi giận đến phát run, đã cãi nhau với Nam Dận mấy lần, chẳng những không khiến Nam Dận thương tiếc, ngược lại khiến Nam Dận sinh ra chán ghét với nàng hơn.
Nếu không nhìn mặt mũi của Doãn Lưu Quang, coi như Nam Dận không bỏ nàng, sợ là sớm đã cưới thiếp. Bất quá Nam Dận ở sau lưng nàng đi khắp nơi nô đùa bướm hoa nàng đã biết, dần dà, nàng đã vô cảm.
Nàng hận Nam Ức Tịnh, nhưng thời gian lâu dài, nàng cảm thấy mình thật buồn cười. Doãn Lưu Quang nói không sai, coi như không có Nam Ức Tịnh, hắn cũng sẽ không * thương nàng, nàng hận Nam Ức Tịnh, thì được cái gì?
Chỉ vì ghen tỵ vớ vẩn kia, nàng đã hại đời mình. Hoàng quyền đấu tranh đều là lục đục đấu đá, hôm nay nàng mất hài tử, ngày sau có thể sẽ mất luôn tính mạng.
Ngươi đừng đau lòng nữa. Ngươi sẽ có hài tử khác thôi. Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Doãn Lưu Nguyệt, nhớ tới ngày đó nàng vốn có thể cứu hài tử kia, nhưng nàng lại không ngăn cản Nam Tú Cầm hại hài tử kia, không khỏi mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khuyên nhủ.
Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh nói, hình như hơi ngẩn ra, nàng ngước mắt nhìn về phía Nam Ức Tịnh, trong mắt không còn ghen ghét như trước nữa, ngược lại nhiều hơn mấy phần khổ sở, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra một nụ cười thê lương, nói với Nam Ức Tịnh, Ta không ngờ sau khi hài tử của ta mất, trừ Lưu Quang ca ca ra chỉ còn duy nhất một mình ngươi quan tâm tới ta. Nam Ức Tịnh, bởi vì hận ngươi, ta phá hủy cuộc đời của ta!
Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Nguyệt nói, lại thấy vẻ mặt ủ dột của nàng, biết nàng sau khi làm tang lễ cho hài tử xong không có điều dưỡng tốt thân thể, sợ là Doãn Lưu Nguyệt sẽ không còn sống lâu nữa. Nàng khe khẽ thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Doãn Lưu Nguyệt.
Nếu nàng có thể sớm nhìn thấy rõ, sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Đây đều là do nàng làm bậy, không thể sống.
Doãn Lưu Nguyệt vẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng của Nam Ức Tịnh, trên khuôn mặt xám trắng dần dần toát ra nụ cười thống khổ, khuôn mặt của nàng cong cong, cười chảy ra nước mắt, mà Nam Dận một bên cũng sớm đã chán ghét Doãn Lưu Nguyệt điên điên khùng khùng này, thấy nàng khóc thút thít, không nhịn được lôi nàng đi, ý bảo nàng đi nhanh một chút.
Doãn Lưu Nguyệt bị Nam Dận kéo đau, sắc mặt trắng bệch càng trắng hơn mấy phần, không nói tiếng nào đi theo Nam Dận về phía trước.
Nam Ức Tịnh đi nhanh đến chỗ của Nam Vũ, cằm của nàng giơ cao, trên mặt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ. Nàng đứng ở bên người Nam Vũ, cho dù thân hình nhỏ yếu, lại có một khí thế cường đại hơn, giống như nàng mới là Đế Vương cao cao tại thượng.
Hoàng thượng. Giọng nói trơn bóng như ngọc vang lên bên tai, Nam Ức Tịnh khẽ nghiêng mặt sang, liền nhìn thấy Doãn Lưu Quang.
Hắn vẫn mặc y phục màu lam nhạt, ôn nhu như ngọc, khuôn mặt ôn hòa, chỉ là trong đôi mắt thấy biến không sợ hãi mang theo vài phần mệt mỏi cùng tiều tụy.
Hắn liếc nhìn Nam Ức Tịnh một cái, sau đó ôn hòa nhìn về phía Nam Vũ, nói từng chữ, Vi thần đã giao phó chuyện Doãn gia xong rồi. Ngày mai có thể lên đường đến biên thành, giúp đỡ Tống Tướng quân tác chiến!
Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, thân thể khẽ cương, nụ cười trên mặt cũng ngưng trệ, nàng nhìn Doãn Lưu Quang, lại thấy Doãn Lưu Quang cũng dịu dàng nhìn nàng, không có nửa phần trách cứ, khiến lòng nàng sinh ra áy náy.
Hắn cũng muốn ra chiến trường sao? Hắn biết rõ Nam Hải không ngăn được Đông Lâm. Coi như hắn đi thì có thể làm được gì đây? Nhưng hắn vẫn muốn đi. Từ lúc hắn xưng vi thần nàng đã biết, sợ là hắn đã quyết định cùng chết sống với Nam Hải.
Chỉ là hắn biết rõ tất cả đều do nàng bày ra, nhưng vì sao hắn chưa từng trách nàng nửa phần?
Doãn Thiếu chủ cũng muốn tham gia chiến sự sao? Bàn tay khép vào trong tay áo của Nam Ức Tịnh nắm chặt thêm mấy phần, trên mặt là nụ cười thờ ơ, cười hỏi.
Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh hỏi, vẻ mặt vẫn bình thản như thường, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, kiên định lạ thường nói, Bảo vệ Nam Hải là trách nhiệm của Doãn gia. Ta đương nhiên cùng sống chết với Nam Hải.
Hắn nhìn thẳng nàng, nói từng chữ hết sức kiên định.
Nam Ức Tịnh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng xinh đẹp như vậy, nhưng giữa xinh đẹp ấy mang theo buồn bực cùng bất dắc dĩ. Mỗi một người trong bọn họ đều muốn bức nàng sao? Biết rõ nàng không muốn tổn thương bọn họ, từng người một lại muốn sống chết với Nam Hải?!
Doãn Lưu Quang nhìn nụ cười trên mặt Nam Ức Tịnh, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng. Hắn cũng không muốn bức nàng, nhưng bắt hắn vì nàng mà ruồng bỏ Nam Hải, hắn không làm được.
Nam Ức Tịnh theo Nam Vũ tiến cung, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, xa xa nhìn thấy Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịnh nhếch môi nghênh đón, nói với Doãn Lưu Quang, Doãn Thiếu chủ ra chiến trường có nắm chắc mấy phần thắng?
Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh gọi hắn là Doãn Thiếu chủ, thì biết rõ trong lòng Nam Ức Tịnh đang rất buồn bực hắn, không khỏi nâng lên nụ cười khổ, ôn hòa lên tiếng, Chỉ có năm phần.
Trong mắt Nam Ức Tịnh lóe lên tinh quang. Nàng biết năm phần trong miệng của Doãn Lưu Quang có ít nhất hai phần là căn cứ theo giao dịch của hắn và Nạp Lan Thần Dật, nhưng nếu Doãn Lưu Quang trên chiến trường mới biết vị thương nhân buôn bán ngựa kia chính là Nạp Lan Thần Dật, những chiến mã này không những không phản bội Đông Lâm, ngược lại khiến Đông Lâm như hổ mọc thêm cánh, hắn còn có mấy phần thắng đây?
Doãn Thiếu chủ phải bảo trọng! Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang một cái, lạnh giọng nói.
Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh, mặc dù vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại chứa quan tâm và lo lắng mơ hồ, không khỏi khổ sở cười một tiếng. Từ trước đến giờ Nam Ức Tịnh luôn quật cường như vậy, rõ ràng nàng không đành lòng, rõ ràng nàng đang lo lắng cho hắn, nhưng lại không chịu nói ra. Mà hắn, cũng giống như nàng không phải sao?
Ức Tịnh, không phải là ta bức ngươi. Chỉ là ngươi có chuyện ngươi cần làm, ta cũng có sứ mạng không thể bỏ. Ta không thể trơ mắt nhìn Nam Hải diệt vong, không thể trơ mắt nhìn dân chúng trôi dạt khắp nơi. Ta biết rõ ngươi hận, nhưng ta đã sớm nói qua, có rất nhiều cách báo thù. Doãn Lưu Quang nhìn thẳng Nam Ức Tịnh, đã đến một bước này, hắn cũng không còn gì bận tâm, hắn nói từng chữ với nàng, Nếu ngươi nguyện ý, cho dù là ngôi vị hoàng đế Nam Hải, ta cũng có thể giúp ngươi.
Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, không khỏi kinh ngạc lui một bước. Ý tứ của hắn là muốn nàng làm Hoàng đế Nam Hải sao? Nếu nàng làm Hoàng đế Nam Hải, Hoàng thất Nam Hải sẽ chạy không thoát, mà dân chúng Nam Hải sẽ không cần trở thành vật hy sinh cho nàng báo thù.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện đăng cơ làm hoàng đế. Mặc dù nàng thích phá bỏ mọi luật lệ, nhưng nàng chưa từng muốn làm nữ tử xưng đế.
Ta sẽ suy nghĩ lại. Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang một cái, trong mắt như có thâm ý. Giờ khắc này, nàng mới nhận ra thứ hắn đang bảo vệ chính là dân chúng Nam Hải, không phải Hoàng thất Nam Hải.
Trở lại tẩm cung của nàng, đã nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật đang khoan thai tự đắc nằm ở trên giường êm, nửa hí con ngươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có xuất trần không nói ra được cùng lười biếng, nghe tiếng bước chân của Nam Ức Tịnh, hắn miễn cưỡng giương mắt, dịu dàng kéo tay của nàng, cười nói, Trở về rồi.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong lòng đang suy nghĩ phải làm sao nói cho Nạp Lan Thần Dật biết đề nghị của Doãn Lưu Quang, theo ý nàng, đây là một đề nghị rất tốt.
Nếu nàng có thể đăng cơ làm hoàng đế, như vậy Nam Hải sẽ thuộc về nàng, thuộc về nàng cũng chính là thuộc về Nạp Lan Thần Dật, mà không phải thuộc về Đông Lâm. Đây sẽ là một quả cân quan trọng cho Nạp Lan Thần Dật đoạt quyền sau này.
Mặc kệ là tốt cho con dân Nam Hải, hay cho Nạp Lan Thần Dật, hay là nàng có thể tự tay báo thù, đây đều một phương pháp cực tốt, thật đã làm khó Doãn Lưu Quang, hắn vì chu toàn cho nàng cũng như con dân Nam Hải mà nghĩ ra cách này.
Chỉ là phải làm thế nào giúp Nam Hải chống lại thế lực hùng mạnh của Đông Lâm, phải cứu Nam Hải như thế nào. Mà nàng phải thay đổi mọi mưu kế của mình thế nào, đi mưu đoạt vị trí hoàng đế sao?
Nam Ức Tịnh nói ý tưởng của mình cho Nạp Lan Thần Dật nghe, Nạp Lan Thần Dật nghe xong, chỉ dịu dàng nhìn nàng, ôn nhu hỏi, Ức Tịnh muốn làm Hoàng đế Nam Hải sao?
Giọng nói dịu dàng, lại đi thẳng đến nội tâm. Hắn vĩnh viễn suy tính cho nàng. Nàng nói lên ý nghĩ kinh thiên như vậy, điều hắn quan tâm không phải là suy tính của nàng có ảnh hưởng đến đại nghiệp thống nhất thiên hạ của hắn không, cũng không phải là phải giải quyết cục diện khó khăn trước mặt như thế nào, hắn chỉ hỏi nàng có muốn làm Hoàng đế Nam Hải hay không thôi.
Nàng muốn tiền vô cổ nhân (xưa nay chưa từng có), sẽ là nữ đế sao? Không phải nàng muốn làm Nữ Đế, nhưng làm Nữ Đế thể giải quyết những chuyện nàng phiền nhiễu. Đã như vậy, vì sao không làm đây?
Đây là lựa chọn tốt nhất của ta bây giờ. Khóe môi của Nam Ức Tịnh nâng lên nụ cười, Nữ Đế sao? Nàng xác thực muốn thử một lần.
Nạp Lan Thần Dật thấy hứng thú và thoải mái trong tròng mắt của Nam Ức Tịnh, biết Nam Ức Tịnh đã đồng ý. Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất cho nàng, đã như vậy, sao hắn không thành toàn cho nàng được?
Nếu Ức Tịnh đã quyết định, mấy ngày sau ta sẽ trở về Đông Lâm thay nàng chu toàn. Ở Nam Hải, Ức Tịnh phải tự lo cho mình rồi. Nạp Lan Thần Dật đưa tay ôm Nam Ức Tịnh vào trong ngực, trên trán đều là cưng chiều.
Nam Ức Tịnh tựa vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, giống như ở trong lồng ngực của hắn sẽ tránh được mọi rắc rối, nàng suy nghĩ nhiều như vậy nhưng chỉ cần lẳng lặng tựa vào trước ngực của hắn, giống như chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới có thể cảm thấy an tâm.
Thần Dật, chàng rất hiểu ta. Nam Ức Tịnh ở trong lòng hắn rầu rĩ nói, hắn rời khỏi Nam Hải đến Đông Lâm chu toàn, tất nhiên là vì khống chế thế cục, nhưng cũng là muốn cho nàng tự tay báo thù.
Hắn hoàn toàn thoải mái thực hiện những ý muốn của nàng, mỗi một câu mỗi một hành động của hắn như truyền hơi ấm vào tâm can của nàng.
Nếu không hiểu nàng, thì sao *nàng? Nạp Lan Thần Dật đưa tay kéo Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo tràn đầy cưng chiều. Nàng từng chịu nhiều khổ sở, nếu hắn tìm thấy nàng sớm, thì nàng sẽ không chịu chút uất ức nào.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, hai người nhìn nhau, tình cảm không nói nên lời từ từ lan tỏa ra. Nạp Lan Thần Dật cúi người hôn xuống.
Nụ hôn của hắn êm ái mà triền miên, giống như một bàn tay vuốt ve lòng của Nam Ức Tịnh, khiến trái tim nguội lạnh của nàng từ từ ấm áp lại.
Tay từ từ ôm cổ của Nạp Lan Thần Dật, Nam Ức Tịnh chủ động hôn sâu hơn, lưỡi thăm dò trong miệng Nạp Lan Thần Dật, mời gọi hắn cùng múa với nàng. Trong lòng nàng có quá nhiều cảm động, quá nhiều tình cảm, chỉ có thể thông qua nụ hôn này truyền cho hắn biết.
Nạp Lan Thần Dật như cảm thấy tâm tình trong lòng Nam Ức Tịnh, hắn càng dịu dàng vuốt ve nàng, giống như đang nói d[d[lqd cho nàng biết, mặc kệ xảy ra cái gì, tất cả đều có hắn.
/116
|