Tử Phong nhìn con “giun” khổng lồ trước mặt mà không khỏi ngán ngẩm, không nói đến nhan sắc buồn nôn của nó, sinh vật ở trong Cổ Mộ giống như là được ăn thuốc tăng trọng vậy, loài nào cũng có kích cỡ lớn tới mức kinh người, hơn nữa phẩm giai lại cao tới dọa người, hắn chưa bao giờ thấy nhiều yêu thú cao giai như thế này ở bên ngoài, chắc chỉ có Yêu Thú Sâm Lâm mới có thể sánh bằng.
Đầu Sa Mạc Địa Long này với thực lực Ngũ giai hậu kì này mà thả ra thế giới bên ngoài tuyệt đối là một thảm họa cỡ lớn đối với thành trì của nhân loại, chỉ là đối với Tử Phong mà nói thì không đáng ngại lắm. Thứ khiến Tử Phong chần chờ không ra tay đó là trong cảm nhận của hắn, có mấy luồng khí tức cường đại đang dần tiếp cận nơi này khiến hắn không dám loạn động.
Sa Mạc Địa Long không có mắt, nó săn mồi bằng tinh thần lực cường đại của mình cùng với khả năng dò tìm mục tiêu bằng nhiệt độ, vốn Liễm tức sau nhiều lần tiến hóa có thể bao phủ lấy một khoảng không vừa đủ cho hai người Tử Phong và Diệu Yên, đầu Sa Mạc Địa Long này công kích bọn họ hẳn là bởi vì đống lửa mà hắn đốt lên để nướng thịt. Kĩ năng Ngụy Trang vẫn có thể sử dụng chứng thực nghi ngờ của Tử Phong, hắn liền ôm Diệu Yên tiến vào trạng thái ẩn thân, yên lặng theo dõi kì biến.
“Tới rồi!!” Diệu Yên tuy bị cầm cố thực lực nhưng tốt xấu gì cũng vẫn có tu vi Thánh giả, tinh thần lực vẫn như cũ cường đại, rất nhanh đã cảm nhận được mấy luồng khí tức đang tiếp cận nơi này.
Mấy tiếng xé gió vang lên, dưới mặt đất liền xuất hiện thêm mấy thân ảnh nhân loại, bọn họ cũng giống như Diệu Yên không thể phi hành mà chỉ có thể chạy dưới đất nhưng tốc độ không hề chậm chút nào.
Nhìn vào trang phục của mấy người mới tới, Tử Phong liền nhíu mày, không ngờ lại gặp người của Lăng gia ở đây. Lăng Thi Thi, đại hán cao to cùng với sáu bảy tên thuộc hạ đã gặp mặt lúc ở bên ngoài Cổ Mộ. Phân tích nhãn của Tử Phong lóe lên, thực lực của đám người này đều giống với Diệu Yên, đều bị áp chế xuống còn Bán Thánh, mấy tên thủ hạ kia thì vẫn giữ nguyên tu vi của mình, ba Bán Thánh và bốn tên Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong.
Tử Phong trầm ngâm nhìn vào đội ngũ trước mắt, trong lòng liền tính toán cấp tốc, mấy người này hẳn là nghe thấy động tĩnh cùng cảm ứng được khí tức của Sa Mac Địa Long mà chạy tới đây, hắn đang xem xét xem có nên nuốt trọn cả con giun đất kia cùng với mấy tên này hay không. Phải biết rằng một trận chiến với đám Huyễn Ma Thụ đã cho hắn tới quá nửa điểm kinh nghiệm cần lên cấp, nay ở đây lại có thêm một yêu thú ngũ giai, gần chục tên Tôn cấp cùng với hai Thánh giả, chỉ riêng hai Thánh giả đã đủ kinh nghiệm cho hắn lên level rồi, mấy tên còn lại coi như là quà tặng kèm đi.
Sở dĩ phân biệt rõ ràng như vậy bởi vì tuy thực lực bị áp chế nhưng tu vi của mỗi người vẫn giữ nguyên, chỉ là thực lực bị suy giảm mà thôi, mà hệ thống của Tử Phong không quan tâm tới việc thực lực của đối tượng ra làm sao, mà chỉ quan tâm tới tu vi chân thực của họ mà tính toàn. Dù một Thánh giả bị chặt cả hai tay hai chân, sau đó bị trói gô lại một chỗ không còn chút năng lực phản kháng, thực lực chỉ như người binh thường nhưng bản thân tu vi vẫn là Thánh cấp, hệ thống vẫn sẽ ghi nhận như vậy.
Tử Phong đã từng nhìn thấy Diệu Yên không thể thi triển lĩnh vực, thậm chí đến cả không gian pháp tắc đặc thù của Thánh cấp cường giả cũng không thể sử dụng, khẳng định mấy người trước mắt cũng như thế cả mà thôi. Nhưng dù bị áp chế ở Bán Thánh nhưng Thánh giả vẫn cứ là Thánh giả, thực lực bọn họ hơn xa Bán Thánh thông thường khác, cái này Tử Phong có thể dùng đến tri thức mầy ngàn bộ truyện của mình để giải thích, đó là sự khác biệt giữa lĩnh ngộ, là sự khác biệt về chất mà không thể vượt qua được bằng lượng.
Thực lực hơn xa Bán Thánh, ước chừng thì cũng tựa tựa như Tử Phong trong trạng thái toàn thịnh đi, đánh nhau thì chắc cũng một chín một mười, nhưng vấn đề ở chỗ đó là hắn không rõ liệu hai người bọn họ có tuyệt chiêu bảo mạng đặc thù gì hay không, bởi lẽ trong một cuộc đấu ngang sức, chỉ một chút thay đổi nho nhỏ thôi cũng có thể lật ngược thế cờ, huống chi đó lại là tuyệt chiêu của Thánh cấp cường giả.
Nếu như hắn sử dụng lĩnh vực của bản thân thì việc chém giết mấy người này tương đối dễ dàng, dù sao thì đến cả lĩnh vực cũng bị cầm cố ở đây, hắn không tin là mình không giết chết được mấy người này khi thời gian bị ngưng đọng. Nhưng vấn đề cũng chính là nằm ở đó, hai phân thân của hắn đã sớm bị hủy, hắn vẫn chưa có đủ thời gian để có thể triệu hoán bọn chúng, bản thân Tử Phong hắn cũng không ở trong thời kì toàn thịnh, cả hai Kết Tinh đều đã dùng hết để đối phó với Huyễn Ma Thụ Vương, kể cả với năng lực phục hồi thần tốc của mình thì đến giờ hắn cũng chỉ mới có thể khôi phục linh lực của bản thân chứ chưa tạo được thêm Kết Tinh mới, sử dụng Thế Giới xong mà xảy ra biến cố gì thì hỏng bét.
Trong lúc Tử Phong còn đang suy tính thiệt hơn, đám người Lăng Thi Thi bên dưới rất nhanh đã nhận ra đầu Sa Mạc Địa Long đang ngoe nguẩy trên không trung, sự chú ý của bọn họ ngay lập tức bị nó hút lấy. Lăng Thi Thi nhìn con giun khổng lồ trước mặt mà không khỏi lộ vẻ chán ghét: “Tưởng là cái gì, thì ra là một đầu Sa Mạc Địa Long, trông gớm muốn chết!”
Đại hán cao to bên cạnh nghe vậy liền nói: “Đừng coi thường, tuy nó chỉ là Ngũ giai yêu thú nhưng đừng quên chúng ta đều đang bị cầm cố sức mạnh, yêu thú so với võ giả chúng ta thì vô cùng cường đại, cứ cẩn thận thì vẫn hơn.”
“Cẩn thận cái rắm, đúng lúc ta cần lấy bì giáp của nó để đem về chế tạo một kiện trang bị phòng ngự, để bổn trưởng lão đích thân bổ ngươi thành mười tám mảnh vậy.” Lăng Thi Thi cười lớn, sau đó từ trong không gian giới chỉ rút ra một cây cự phủ đen ngòm trông vô cùng khí phách, một thiếu nữ nhỏ bé vác theo một thanh cự phủ dữ tợn tuyệt đối không phải là cảnh có thể thấy được thường xuyên.
Lăng Thi Thi hét lớn một tiếng, nhún mình tung người lên không trung, cả người xoay một vòng đẹp mắt, cự phủ trên tay lóe lên quang mang màu đỏ trực tiếp bổ xuống thân Sa Mạc Địa Long. “Keng!!” một tiếng chói tai, cự phủ đập vào lớp vỏ cứng rắn của Sa Mạc Địa Long đến tóe lửa, lực phản chấn hất ngược cự phủ cùng với Lăng Thi Thi ra đằng sau.
Tử Phong nhìn vào lớp vỏ không một chút xây xát gì của Sa Mạc Địa Long mà không khỏi ngạc nhiên, cự phủ đó cùng cấp bậc với Phá Lôi Thương của hắn, đều là Địa giai Bảo khí, cộng thêm thực lực một kích của Lăng Thi Thi cũng không phải nhẹ nhàng, vậy mà đến một vết lõm trên lớp vỏ của Sa Mạc Địa Long cũng không có, xem ra phòng ngự của con giun này không phải là dạng vừa, thảo nào Lăng Thi Thi muốn lấy một mảnh bì giáp của nó để chế tạo trang bị phòng ngự.
Đương nhiên nếu muốn giết Sa Mạc Đía Long thì Tử Phong hắn cũng không có gặp khó khăn là mấy, trực tiếp chơi trò liều mạng nhảy vào trong miệng nó sau đó công kích từ trong ra ngoài là được, tin rằng bên trong cơ thể của nó cũng không có phòng ngự là bao đi.
Công kích vô dụng kích thích chiến ý của Lăng Thi Thi, nàng không hề thấy khó mà lui mà trên mặt lại nổi lên vẻ hứng thú, bàn tay nắm lấy cự phủ càng thêm chặt, lại lần nữa tung mình lao lên. Sa Mạc Địa Long cũng không phải như mấy con Huyễn Ma Thụ chậm chạp, nó đương nhiên sẽ không để cho nhân loại nhỏ bé kia muốn làm cái gì thì làm, chỉ thấy thân hình của nó vặn vẹo một cái, sau đó cái miệng rộng ngoác đỏ lòm to như một cái hang lớn của nó lấy tốc độ chóng mặt mà cắn tới Lăng Thi Thi.
Yêu thú vốn dĩ mạnh hơn nhân loại cùng cảnh giới, nếu không phải có vũ kĩ cùng trang bị cường đại bù đắp thì nhân loại đã sớm bị yêu thú diệt sạch sẽ không còn một mống rồi. Thực lực ngũ giai hậu kì đỉnh phong, đầu Sa Mạc Địa Long này có thể đánh ngang tay với cường giả Bán Thánh, thậm chí với đặc thù của yêu thú và năng lực phòng ngự của nó thì còn có thể hơn cả Bán Thánh, nhưng rất tiếc đối thủ của nó cũng không phải là Bán Thánh thông thường.
Cái miệng rộng đầy răng của Sa Mạc Địa Long táp thẳng vào không khí, thân hình của Lăng Thi Thi trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ngay phía trên đầu Sa Mạc Địa Long, cự phủ trong tay bốc lên ngọn lửa hừng hực mà nện xuống.
Tốc biến, à nhầm thuấn bộ à? Tử Phong ở trên cao quan sát cũng không khỏi ngạc nhiên trước năng lực đột phá tốc độ tức thời của Lăng Thi Thi, phải biết rằng vũ kĩ bứt tốc như Thuấn bộ không phải là thứ dễ kiếm, không ngờ ngoài hắn ra vẫn có người nắm được loại vũ kĩ thân pháp tương tự, xem ra hắn cần phải chú ý tới Lăng Thi Thi nhiều hơn, tốc độ bứt phá này không hề thua kém gì hắn cả, nếu hắn muốn vượt trội hơn khi đối đầu với nàng thì chỉ còn cách sử dụng Chân dạng.
Cự phủ rực lửa chặt thẳng xuống đầu Sa Mạc Địa Long, lưỡi rìu không ngờ lại có thể bỏ qua được lực phòng ngự kinh người của nó, trực tiếp xuyên qua lớp vỏ cứng, găm thẳng vào phần thịt mềm bên trong. Sư lực từ cú bổ đó khiến đầu của Sa Mạc Địa Long bị đẩy đập mạnh xuống mặt đất, phản lực dồn lại càng khiến cự phủ xuyên sâu hơn vào lớp thịt mềm của nó.
Sa Mạc Địa Long gào lên mấy tiếng rít điếc tai, cái đầu lớn vung vẩy cực mạnh muốn hất con kiến trên đầu mình ra chỗ khác. Lăng Thi Thi không trụ vững được, cả người cùng với chiến phủ bị hất văng đi, khi thân hình nàng còn đang lơ lửng trên không trung, từ bên dưới mặt cát liền trồi lên một mật thể hình tròn to không kém gì Sa Mạc Địa Long, giống như một cây roi mà quất vào nàng.
Lăng Thi Thi bị tập kích bất ngờ không kịp phản ứng, cả người giống như sao chổi mà bắn thẳng từ trên không trung xuống dưới, sau đó liền chui tọt xuống bên dưới lớp cát. Sa Mạc Địa Long vùng vẫy một lúc, sau đó mặt đất bên dưới thân nó rung chuyển, thân hình của nó trồi hẳn lên khỏi lớp cát, hóa ra cái thứ vừa công kích Lăng Thi Thi kia chính là phần đuôi của Sa Mạc Địa Long vốn luôn nằm trong lòng đất.
Cả thân hình Sa Mạc Địa Long hiển lộ ra bên ngoài, chiều dài lên đến gần bốn trăm mét, cơ thể mang một màu nâu đất trông vô cùng xấu xí, nó rất nhanh liền đem mục tiêu hướng về phía đám người còn lại của Lăng gia. Đại hán cao lớn thấy vậy cũng không có làm ra hành động gì cả, đối phương chỉ là một con nhuyễn trùng cấp Bán Thánh mà thôi, còn chưa đến lượt hắn phải ra tay, tin rằng Lăng Thi Thi rất nhanh sẽ không chơi đùa nữa mà nghiêm túc đánh.
Quả nhiên chút công kích vớ vẩn đấy không thể nào làm khó dễ được Lăng Thi Thi, nàng từ bên dưới mặt cát lao lên, khi thân hình còn đang lơ lửng trên không trung, cự phủ trên tay đã múa thành những đường kì dị, không khí xung quanh nàng nhanh chóng trở nên khô nóng. Lăng Thi Thi cầm cự phủ bổ ra phía trước một cái, trong nháy mắt một sinh vật toàn thân là hỏa diễm được hình thành, sinh vật này hình dáng giống như một con rắn lớn, thân dài trăm mét, trên người tỏa ra uy thế to lớn giống như bậc đế vương khiến người nhìn vào không khỏi sinh ra tâm lí kính ngưỡng.
“Viêm Long Sát!!”
Tử Phong nhìn vào sinh vật này liền ngay lập tức nhận ra nó, hình thái này chẳng phải giống với rồng trong văn hóa của Trung Quốc hay sao. Huyền Linh đại lục cũng có sự tồn tại của long tộc, nhưng mà là hai loài long tộc khác nhau. Một chi long tộc có hình thái giống như rồng của Trung Hoa được gọi là Thiên Long, trong khi một chi khác thì giống với rồng của văn hóa phương Tây ở Địa Cầu, được gọi là Cự Long. Giống như ở Địa Cầu, long tộc ở Huyền Linh đại lục cũng được mọi người thần thánh hóa lên giống như những linh vật của thiên địa, thậm chí có nơi còn lập đền thờ long tộc nữa.
Cơ mà trong con mắt của một tên không biết thần thánh là cái củ cải gì như Tử Phong, Thiên Long trong mắt hắn thì cũng chỉ là con rắn mối bự chảng biết bay, còn Cự Long thì là mấy con thằn lằn có cánh, chả có chút kính ý gì cả.
Sở dĩ Sa Mạc Địa Long có một chữ Long trong tên cũng chỉ vì trong huyết mạch của nó có một tia rất nhỏ huyết mạch của Thiên Long, nhưng mà như vậy cũng đã quá đủ để cho nó có thể phát triển được tới thực lực như hiện tại. Tuyệt chiêu “Viêm Long Sát” của Lăng Thi Thi trong nháy mắt liền hóa thành một biển lửa nuốt chửng Sa Mạc Địa Long vào trong, nhiệt độ của ngọn lửa cao tới mức cát ở bên dưới bị nung chảy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Sa Mạc Địa Long quẫy đuôi một cái thật mạnh, một cơn cuồng phong bạo vũ kéo theo một đám lớn cát bụi liền quét ngang qua, trực tiếp dập tắt ngọn lửa, trên người của Sa Mạc Địa Long có thêm một tầng quang mang màu vàng đất nhàn nhạt, thiên phú phòng ngự thổ hệ của Sa Mạc Địa Long - Địa Long Giáp.
Lăng Thi Thi cũng không lấy đó làm phiền lòng, nàng cuồng tiếu một trận, hai tay vác cự phủ cứ như vậy mà xông vào đánh chém, hai thân ảnh một người một....giun cứ như vậy quần thảo với nhau giữa hoang mạc tăm tối, quấy động cả một vùng không gian rộng lớn.
Tử Phong trong lòng máy động, Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn nhìn xuống mặt đất, khóe miệng hắn chợt cong lên thành một nụ cười quỷ dị. Chỉ thấy mặt đất phụ cận rung chuyển một cách khủng bố, đại hán cao lớn cùng với đám thủ hạ vốn bàng quan xem Lăng Thi Thi “chặt giun” thấy vậy liền biến sắc, mỗi người đều không hẹn mà cũng nhảy ra khỏi chỗ mình đang đứng.
Một đụn cát bùng lên không trung mấy chục mét, một tên Tôn cấp cửu phẩm không kịp phản ứng liền bị một thân ảnh khổng lồ từ bên dưới mặt đất lao lên nuốt gọn, chỉ thấy một tiếng rắc giòn tan vang lên sau đó là một nửa thân dưới của hắn ta rơi xuống mặt đất, còn nửa thân trên đã trực tiếp chui vào bụng của đầu Sa Mạc Địa Long vừa mới xuất hiện.
Không chỉ như thế, mặt đất liên tiếp chấn động, hàng loạt Sa Mạc Địa Long lần lượt xuất hiện, trong thoáng chốc liền có đến gần hai mươi con Sa Mạc Địa Long, mỗi con đều là Ngũ giai hậu kì đỉnh phong.
“Hỏng bét!!” đại hán cao lớn mắng to một tiếng, cả người khí thế bốc lên hừng hực, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đầu Sa Mạc Địa Long này với thực lực Ngũ giai hậu kì này mà thả ra thế giới bên ngoài tuyệt đối là một thảm họa cỡ lớn đối với thành trì của nhân loại, chỉ là đối với Tử Phong mà nói thì không đáng ngại lắm. Thứ khiến Tử Phong chần chờ không ra tay đó là trong cảm nhận của hắn, có mấy luồng khí tức cường đại đang dần tiếp cận nơi này khiến hắn không dám loạn động.
Sa Mạc Địa Long không có mắt, nó săn mồi bằng tinh thần lực cường đại của mình cùng với khả năng dò tìm mục tiêu bằng nhiệt độ, vốn Liễm tức sau nhiều lần tiến hóa có thể bao phủ lấy một khoảng không vừa đủ cho hai người Tử Phong và Diệu Yên, đầu Sa Mạc Địa Long này công kích bọn họ hẳn là bởi vì đống lửa mà hắn đốt lên để nướng thịt. Kĩ năng Ngụy Trang vẫn có thể sử dụng chứng thực nghi ngờ của Tử Phong, hắn liền ôm Diệu Yên tiến vào trạng thái ẩn thân, yên lặng theo dõi kì biến.
“Tới rồi!!” Diệu Yên tuy bị cầm cố thực lực nhưng tốt xấu gì cũng vẫn có tu vi Thánh giả, tinh thần lực vẫn như cũ cường đại, rất nhanh đã cảm nhận được mấy luồng khí tức đang tiếp cận nơi này.
Mấy tiếng xé gió vang lên, dưới mặt đất liền xuất hiện thêm mấy thân ảnh nhân loại, bọn họ cũng giống như Diệu Yên không thể phi hành mà chỉ có thể chạy dưới đất nhưng tốc độ không hề chậm chút nào.
Nhìn vào trang phục của mấy người mới tới, Tử Phong liền nhíu mày, không ngờ lại gặp người của Lăng gia ở đây. Lăng Thi Thi, đại hán cao to cùng với sáu bảy tên thuộc hạ đã gặp mặt lúc ở bên ngoài Cổ Mộ. Phân tích nhãn của Tử Phong lóe lên, thực lực của đám người này đều giống với Diệu Yên, đều bị áp chế xuống còn Bán Thánh, mấy tên thủ hạ kia thì vẫn giữ nguyên tu vi của mình, ba Bán Thánh và bốn tên Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong.
Tử Phong trầm ngâm nhìn vào đội ngũ trước mắt, trong lòng liền tính toán cấp tốc, mấy người này hẳn là nghe thấy động tĩnh cùng cảm ứng được khí tức của Sa Mac Địa Long mà chạy tới đây, hắn đang xem xét xem có nên nuốt trọn cả con giun đất kia cùng với mấy tên này hay không. Phải biết rằng một trận chiến với đám Huyễn Ma Thụ đã cho hắn tới quá nửa điểm kinh nghiệm cần lên cấp, nay ở đây lại có thêm một yêu thú ngũ giai, gần chục tên Tôn cấp cùng với hai Thánh giả, chỉ riêng hai Thánh giả đã đủ kinh nghiệm cho hắn lên level rồi, mấy tên còn lại coi như là quà tặng kèm đi.
Sở dĩ phân biệt rõ ràng như vậy bởi vì tuy thực lực bị áp chế nhưng tu vi của mỗi người vẫn giữ nguyên, chỉ là thực lực bị suy giảm mà thôi, mà hệ thống của Tử Phong không quan tâm tới việc thực lực của đối tượng ra làm sao, mà chỉ quan tâm tới tu vi chân thực của họ mà tính toàn. Dù một Thánh giả bị chặt cả hai tay hai chân, sau đó bị trói gô lại một chỗ không còn chút năng lực phản kháng, thực lực chỉ như người binh thường nhưng bản thân tu vi vẫn là Thánh cấp, hệ thống vẫn sẽ ghi nhận như vậy.
Tử Phong đã từng nhìn thấy Diệu Yên không thể thi triển lĩnh vực, thậm chí đến cả không gian pháp tắc đặc thù của Thánh cấp cường giả cũng không thể sử dụng, khẳng định mấy người trước mắt cũng như thế cả mà thôi. Nhưng dù bị áp chế ở Bán Thánh nhưng Thánh giả vẫn cứ là Thánh giả, thực lực bọn họ hơn xa Bán Thánh thông thường khác, cái này Tử Phong có thể dùng đến tri thức mầy ngàn bộ truyện của mình để giải thích, đó là sự khác biệt giữa lĩnh ngộ, là sự khác biệt về chất mà không thể vượt qua được bằng lượng.
Thực lực hơn xa Bán Thánh, ước chừng thì cũng tựa tựa như Tử Phong trong trạng thái toàn thịnh đi, đánh nhau thì chắc cũng một chín một mười, nhưng vấn đề ở chỗ đó là hắn không rõ liệu hai người bọn họ có tuyệt chiêu bảo mạng đặc thù gì hay không, bởi lẽ trong một cuộc đấu ngang sức, chỉ một chút thay đổi nho nhỏ thôi cũng có thể lật ngược thế cờ, huống chi đó lại là tuyệt chiêu của Thánh cấp cường giả.
Nếu như hắn sử dụng lĩnh vực của bản thân thì việc chém giết mấy người này tương đối dễ dàng, dù sao thì đến cả lĩnh vực cũng bị cầm cố ở đây, hắn không tin là mình không giết chết được mấy người này khi thời gian bị ngưng đọng. Nhưng vấn đề cũng chính là nằm ở đó, hai phân thân của hắn đã sớm bị hủy, hắn vẫn chưa có đủ thời gian để có thể triệu hoán bọn chúng, bản thân Tử Phong hắn cũng không ở trong thời kì toàn thịnh, cả hai Kết Tinh đều đã dùng hết để đối phó với Huyễn Ma Thụ Vương, kể cả với năng lực phục hồi thần tốc của mình thì đến giờ hắn cũng chỉ mới có thể khôi phục linh lực của bản thân chứ chưa tạo được thêm Kết Tinh mới, sử dụng Thế Giới xong mà xảy ra biến cố gì thì hỏng bét.
Trong lúc Tử Phong còn đang suy tính thiệt hơn, đám người Lăng Thi Thi bên dưới rất nhanh đã nhận ra đầu Sa Mạc Địa Long đang ngoe nguẩy trên không trung, sự chú ý của bọn họ ngay lập tức bị nó hút lấy. Lăng Thi Thi nhìn con giun khổng lồ trước mặt mà không khỏi lộ vẻ chán ghét: “Tưởng là cái gì, thì ra là một đầu Sa Mạc Địa Long, trông gớm muốn chết!”
Đại hán cao to bên cạnh nghe vậy liền nói: “Đừng coi thường, tuy nó chỉ là Ngũ giai yêu thú nhưng đừng quên chúng ta đều đang bị cầm cố sức mạnh, yêu thú so với võ giả chúng ta thì vô cùng cường đại, cứ cẩn thận thì vẫn hơn.”
“Cẩn thận cái rắm, đúng lúc ta cần lấy bì giáp của nó để đem về chế tạo một kiện trang bị phòng ngự, để bổn trưởng lão đích thân bổ ngươi thành mười tám mảnh vậy.” Lăng Thi Thi cười lớn, sau đó từ trong không gian giới chỉ rút ra một cây cự phủ đen ngòm trông vô cùng khí phách, một thiếu nữ nhỏ bé vác theo một thanh cự phủ dữ tợn tuyệt đối không phải là cảnh có thể thấy được thường xuyên.
Lăng Thi Thi hét lớn một tiếng, nhún mình tung người lên không trung, cả người xoay một vòng đẹp mắt, cự phủ trên tay lóe lên quang mang màu đỏ trực tiếp bổ xuống thân Sa Mạc Địa Long. “Keng!!” một tiếng chói tai, cự phủ đập vào lớp vỏ cứng rắn của Sa Mạc Địa Long đến tóe lửa, lực phản chấn hất ngược cự phủ cùng với Lăng Thi Thi ra đằng sau.
Tử Phong nhìn vào lớp vỏ không một chút xây xát gì của Sa Mạc Địa Long mà không khỏi ngạc nhiên, cự phủ đó cùng cấp bậc với Phá Lôi Thương của hắn, đều là Địa giai Bảo khí, cộng thêm thực lực một kích của Lăng Thi Thi cũng không phải nhẹ nhàng, vậy mà đến một vết lõm trên lớp vỏ của Sa Mạc Địa Long cũng không có, xem ra phòng ngự của con giun này không phải là dạng vừa, thảo nào Lăng Thi Thi muốn lấy một mảnh bì giáp của nó để chế tạo trang bị phòng ngự.
Đương nhiên nếu muốn giết Sa Mạc Đía Long thì Tử Phong hắn cũng không có gặp khó khăn là mấy, trực tiếp chơi trò liều mạng nhảy vào trong miệng nó sau đó công kích từ trong ra ngoài là được, tin rằng bên trong cơ thể của nó cũng không có phòng ngự là bao đi.
Công kích vô dụng kích thích chiến ý của Lăng Thi Thi, nàng không hề thấy khó mà lui mà trên mặt lại nổi lên vẻ hứng thú, bàn tay nắm lấy cự phủ càng thêm chặt, lại lần nữa tung mình lao lên. Sa Mạc Địa Long cũng không phải như mấy con Huyễn Ma Thụ chậm chạp, nó đương nhiên sẽ không để cho nhân loại nhỏ bé kia muốn làm cái gì thì làm, chỉ thấy thân hình của nó vặn vẹo một cái, sau đó cái miệng rộng ngoác đỏ lòm to như một cái hang lớn của nó lấy tốc độ chóng mặt mà cắn tới Lăng Thi Thi.
Yêu thú vốn dĩ mạnh hơn nhân loại cùng cảnh giới, nếu không phải có vũ kĩ cùng trang bị cường đại bù đắp thì nhân loại đã sớm bị yêu thú diệt sạch sẽ không còn một mống rồi. Thực lực ngũ giai hậu kì đỉnh phong, đầu Sa Mạc Địa Long này có thể đánh ngang tay với cường giả Bán Thánh, thậm chí với đặc thù của yêu thú và năng lực phòng ngự của nó thì còn có thể hơn cả Bán Thánh, nhưng rất tiếc đối thủ của nó cũng không phải là Bán Thánh thông thường.
Cái miệng rộng đầy răng của Sa Mạc Địa Long táp thẳng vào không khí, thân hình của Lăng Thi Thi trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ngay phía trên đầu Sa Mạc Địa Long, cự phủ trong tay bốc lên ngọn lửa hừng hực mà nện xuống.
Tốc biến, à nhầm thuấn bộ à? Tử Phong ở trên cao quan sát cũng không khỏi ngạc nhiên trước năng lực đột phá tốc độ tức thời của Lăng Thi Thi, phải biết rằng vũ kĩ bứt tốc như Thuấn bộ không phải là thứ dễ kiếm, không ngờ ngoài hắn ra vẫn có người nắm được loại vũ kĩ thân pháp tương tự, xem ra hắn cần phải chú ý tới Lăng Thi Thi nhiều hơn, tốc độ bứt phá này không hề thua kém gì hắn cả, nếu hắn muốn vượt trội hơn khi đối đầu với nàng thì chỉ còn cách sử dụng Chân dạng.
Cự phủ rực lửa chặt thẳng xuống đầu Sa Mạc Địa Long, lưỡi rìu không ngờ lại có thể bỏ qua được lực phòng ngự kinh người của nó, trực tiếp xuyên qua lớp vỏ cứng, găm thẳng vào phần thịt mềm bên trong. Sư lực từ cú bổ đó khiến đầu của Sa Mạc Địa Long bị đẩy đập mạnh xuống mặt đất, phản lực dồn lại càng khiến cự phủ xuyên sâu hơn vào lớp thịt mềm của nó.
Sa Mạc Địa Long gào lên mấy tiếng rít điếc tai, cái đầu lớn vung vẩy cực mạnh muốn hất con kiến trên đầu mình ra chỗ khác. Lăng Thi Thi không trụ vững được, cả người cùng với chiến phủ bị hất văng đi, khi thân hình nàng còn đang lơ lửng trên không trung, từ bên dưới mặt cát liền trồi lên một mật thể hình tròn to không kém gì Sa Mạc Địa Long, giống như một cây roi mà quất vào nàng.
Lăng Thi Thi bị tập kích bất ngờ không kịp phản ứng, cả người giống như sao chổi mà bắn thẳng từ trên không trung xuống dưới, sau đó liền chui tọt xuống bên dưới lớp cát. Sa Mạc Địa Long vùng vẫy một lúc, sau đó mặt đất bên dưới thân nó rung chuyển, thân hình của nó trồi hẳn lên khỏi lớp cát, hóa ra cái thứ vừa công kích Lăng Thi Thi kia chính là phần đuôi của Sa Mạc Địa Long vốn luôn nằm trong lòng đất.
Cả thân hình Sa Mạc Địa Long hiển lộ ra bên ngoài, chiều dài lên đến gần bốn trăm mét, cơ thể mang một màu nâu đất trông vô cùng xấu xí, nó rất nhanh liền đem mục tiêu hướng về phía đám người còn lại của Lăng gia. Đại hán cao lớn thấy vậy cũng không có làm ra hành động gì cả, đối phương chỉ là một con nhuyễn trùng cấp Bán Thánh mà thôi, còn chưa đến lượt hắn phải ra tay, tin rằng Lăng Thi Thi rất nhanh sẽ không chơi đùa nữa mà nghiêm túc đánh.
Quả nhiên chút công kích vớ vẩn đấy không thể nào làm khó dễ được Lăng Thi Thi, nàng từ bên dưới mặt cát lao lên, khi thân hình còn đang lơ lửng trên không trung, cự phủ trên tay đã múa thành những đường kì dị, không khí xung quanh nàng nhanh chóng trở nên khô nóng. Lăng Thi Thi cầm cự phủ bổ ra phía trước một cái, trong nháy mắt một sinh vật toàn thân là hỏa diễm được hình thành, sinh vật này hình dáng giống như một con rắn lớn, thân dài trăm mét, trên người tỏa ra uy thế to lớn giống như bậc đế vương khiến người nhìn vào không khỏi sinh ra tâm lí kính ngưỡng.
“Viêm Long Sát!!”
Tử Phong nhìn vào sinh vật này liền ngay lập tức nhận ra nó, hình thái này chẳng phải giống với rồng trong văn hóa của Trung Quốc hay sao. Huyền Linh đại lục cũng có sự tồn tại của long tộc, nhưng mà là hai loài long tộc khác nhau. Một chi long tộc có hình thái giống như rồng của Trung Hoa được gọi là Thiên Long, trong khi một chi khác thì giống với rồng của văn hóa phương Tây ở Địa Cầu, được gọi là Cự Long. Giống như ở Địa Cầu, long tộc ở Huyền Linh đại lục cũng được mọi người thần thánh hóa lên giống như những linh vật của thiên địa, thậm chí có nơi còn lập đền thờ long tộc nữa.
Cơ mà trong con mắt của một tên không biết thần thánh là cái củ cải gì như Tử Phong, Thiên Long trong mắt hắn thì cũng chỉ là con rắn mối bự chảng biết bay, còn Cự Long thì là mấy con thằn lằn có cánh, chả có chút kính ý gì cả.
Sở dĩ Sa Mạc Địa Long có một chữ Long trong tên cũng chỉ vì trong huyết mạch của nó có một tia rất nhỏ huyết mạch của Thiên Long, nhưng mà như vậy cũng đã quá đủ để cho nó có thể phát triển được tới thực lực như hiện tại. Tuyệt chiêu “Viêm Long Sát” của Lăng Thi Thi trong nháy mắt liền hóa thành một biển lửa nuốt chửng Sa Mạc Địa Long vào trong, nhiệt độ của ngọn lửa cao tới mức cát ở bên dưới bị nung chảy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Sa Mạc Địa Long quẫy đuôi một cái thật mạnh, một cơn cuồng phong bạo vũ kéo theo một đám lớn cát bụi liền quét ngang qua, trực tiếp dập tắt ngọn lửa, trên người của Sa Mạc Địa Long có thêm một tầng quang mang màu vàng đất nhàn nhạt, thiên phú phòng ngự thổ hệ của Sa Mạc Địa Long - Địa Long Giáp.
Lăng Thi Thi cũng không lấy đó làm phiền lòng, nàng cuồng tiếu một trận, hai tay vác cự phủ cứ như vậy mà xông vào đánh chém, hai thân ảnh một người một....giun cứ như vậy quần thảo với nhau giữa hoang mạc tăm tối, quấy động cả một vùng không gian rộng lớn.
Tử Phong trong lòng máy động, Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn nhìn xuống mặt đất, khóe miệng hắn chợt cong lên thành một nụ cười quỷ dị. Chỉ thấy mặt đất phụ cận rung chuyển một cách khủng bố, đại hán cao lớn cùng với đám thủ hạ vốn bàng quan xem Lăng Thi Thi “chặt giun” thấy vậy liền biến sắc, mỗi người đều không hẹn mà cũng nhảy ra khỏi chỗ mình đang đứng.
Một đụn cát bùng lên không trung mấy chục mét, một tên Tôn cấp cửu phẩm không kịp phản ứng liền bị một thân ảnh khổng lồ từ bên dưới mặt đất lao lên nuốt gọn, chỉ thấy một tiếng rắc giòn tan vang lên sau đó là một nửa thân dưới của hắn ta rơi xuống mặt đất, còn nửa thân trên đã trực tiếp chui vào bụng của đầu Sa Mạc Địa Long vừa mới xuất hiện.
Không chỉ như thế, mặt đất liên tiếp chấn động, hàng loạt Sa Mạc Địa Long lần lượt xuất hiện, trong thoáng chốc liền có đến gần hai mươi con Sa Mạc Địa Long, mỗi con đều là Ngũ giai hậu kì đỉnh phong.
“Hỏng bét!!” đại hán cao lớn mắng to một tiếng, cả người khí thế bốc lên hừng hực, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái chiến đấu.
/508
|