Phải công nhận một điều rằng Huyết Mị Ma Cơ sau khi trưởng thành hoàn toàn nhìn không khác gì một nữ tử nhân loại, thậm chí còn là một nữ nhân có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng điều đó không thể xoá đi sự thật rằng nó là một thứ sinh vật ngoại lai không phải con người vô cùng hung tàn, cơ mà nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì chẳng phải Tử Phong cũng tương tự a.
Nhìn nụ cười đẹp tới mức chỉ có Hồ Phi Nguyệt mới có thể sánh bằng, Tử Phong gần như tê dại, không phải vì bị mê hoặc trước sắc đẹp đó, mà là cơ thể hắn dường như cảm thấy sợ hãi trước Huyết Mị Ma Cơ, cái cảm giác yếu đuối này là thứ mà Tử Phong chưa từng cảm nhận thấy trước đó, kể cả khi hắn từng đối mặt với Thánh Hoàng cường giả của Âm Dương Thánh Giáo.
Nếu nghĩ kĩ lại thì sự sợ hãi này cũng có lí, bản thân Tử Phong là Thiên Ma Nhất Tộc, sức mạnh của hắn phần lớn đến từ huyết mạch cường đại của bản thân. Trong khi đó thì Huyết Ma lại là sinh vật sống nhờ tinh huyết của các giống loài khác, điều đó không khác gì nói bọn chúng đang ăn sức mạnh của Thiên Ma Nhất Tộc vốn phụ thuộc huyết mạch cả, có cảm giác sợ hãi cũng không phải là chuyện lạ.
Tử Phong đương nhiên biết cái cụm từ “ngon miệng” mà Huyết Mị Ma Cơ nói có nghĩa là gì, nếu là lúc bình thường một nữ tử xinh đẹp nói thế thì hắn sẽ nghĩ bậy, cơ mà vào trường hợp này mấy từ mờ ám như thế chỉ khiến hắn sởn gai ốc ớn lạnh chứ không có gì khác.
“Tổng hợp thực lực: Cực kì nguy hiểm, bỏ chạy ngay khi gặp mặt (Trung bình?)”
Hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình, Tử Phong cố gắng lờ đi dòng chữ tới từ Phân Tích Nhãn, hắn cũng thắc mắc tổng hợp thực lực sao lại vẫn giữ nguyên một chữ “Trung bình” khó hiểu như vậy, cơ mà chỉ cần hơi cảm nhận một chút thì hắn có thể khẳng định mình không phải đối thủ.
Đám Huyết Thú có vẻ cực kì sợ hãi trước Huyết Mị Ma Cơ, đến cả nhúc nhích một chút cũng không dám, căn bản không phải là một mối đe doạ, ít nhất thì điều này cũng khiến Tử Phong yên lòng, Tuyết Phi Nhan tuy không giúp gì được cho hắn nhưng hẳn là cũng sẽ không gặp nguy hiểm khiến hắn phân tâm.
Huyết Mị Ma Cơ vẫn giữ nguyên đặc tính miễn nhiễm công kích linh lực và Lĩnh Vực giống như Huyết Ma thông thường, điều này đã được chính hắn kiểm chứng, nhưng cách duy nhất để giết nó là sử dụng man lực cũng cực kì không khả thi. Cơ thể Huyết Mị Ma Cơ không hề cứng rắn, ngược lại vô cùng mềm dẻo giống như cơ thể nhân loại bình thường, nhưng sự mềm dẻo đặc biệt này lại khiến cho man lực đánh vào giống như đấm thẳng vào một khối bông lớn, lực lượng bị hấp thụ và phân tán triệt tiêu lẫn nhau, căn bản không làm nên trò trống gì cả.
Nghĩ lại công kích như vũ bão của mình lúc trước mà Huyết Mị Ma Cơ đến cả sứt một miếng da cũng không, Tử Phong không khỏi mỉm cười chua chát, quả nhiên là tồn tại tối thượng trong đám Huyết Ma.
Nhưng dù thế nào thì một trận chiến này hắn vẫn không thể lùi bước, mạng sống của hắn thì cũng tạm gọi là quan trọng, nhưng sự sống còn của Tuyết Phi Nhan còn quan trọng hơn!
Mặc dù Tuyết Phi Nhan đã nói rằng sẽ ở lại chiến đấu cùng với hắn, nhưng hắn cũng không hề nghĩ nàng có thể giúp ích gì nhiều, hơn nữa hắn không định để cho nàng chiến đấu.
Hơi trùng người xuống, cơ bắp trên hai chân hắn phồng lên sau đó căng cứng, những vết thương chưa lành lúc này bộc phát ra từng cơn đau đớn khiến hắn phải nghiến răng lại chịu đựng.
“Ầm!!”
Mặt đất nổ tung thành một cái hố sâu, Tử Phong biến mất tại chỗ, trong nháy mắt tiếp cận Huyết Mị Ma Cơ, cơ thể xoay tròn một vòng trên không trung tung ra một cước nện thẳng vào đầu đối phương. Huyết Mị Ma Cơ hời hợt hất tay lên, nhìn động tác có vẻ chậm rãi nhẹ nhàng nhưng thực chất trong đó ẩn chứa lực đạo kinh khủng khiến công kích của Tử Phong bị đánh bạt đi, đồng thời dư lực còn trực tiếp xuyên thấu qua huyết nhục của hắn, đánh sâu vào xương cốt, hắn có thể tinh tường cảm nhận xương chân của mình xuất hiện vài đạo vết nứt sâu hoắm.
Tử Phong bỏ qua đau đớn, lợi dụng lực đẩy của Huyết Mị Ma Cơ mà biến chiêu, tay hắn với ra nắm lấy cổ tay của đối phương sau đó kéo mạnh, cơ thể hắn vẫn ở trên không trung lúc này quay ngược lên trên, vung tay ném Huyết Mị Ma Cơ lên không trung.
Thuấn Quang tái hiện, Tử Phong đón đầu Huyết Mị Ma Cơ, bàn tay nắm lại thành quyền đấm ra. Huyết Mị Ma Cơ đột nhiên quay phắt người lại, trên mặt vẫn là một nụ cười mỉm, ánh mắt nhìn hắn giống như là thú dữ trêu đùa con mồi của mình, từ trên cơ thể nó xuất hiện hàng loạt xúc tu màu đỏ mờ mờ ảo ảo không giống như là có thực, trực tiếp quấn lấy cánh tay của Tử Phong sau đó giật mạnh một cái.
Hai thân ảnh trên không trung đồng loạt biến mất, sau đó xuất hiện lại ở bên dưới mặt đất, Tử Phong dùng cánh tay trái ôm lấy bả vai đối diện, nơi đó chỉ còn lại một cái hõm sâu trơ xương đầy máu me, cánh tay phải đã trực tiếp bị giật đứt, nơi vết thương vẫn còn vương lại vài sợi tơ máu nhàn nhạt đang ngọ nguậy giống như sâu bọ trông cực kì kinh tởm, khoé mắt hắn hơi giật giật chứng minh sự đau đớn hắn đang phải thừa nhận.
Huyết Mị Ma Cơ cầm cánh tay bị xé rời của Tử Phong, nó ngẩng đầu há miệng uống dòng máu màu đen đang chảy ra từ cánh tay, đôi môi đỏ mọng của nó trở nên tươi tắn một cách dị thường càng làm nổi bật vẻ yêu dị của nó,
“Quả nhiên vị của ngươi là ngon nhất!!” Huyết Mị Ma Cơ liếm mép nói.
Tử Phong đưa tay giật lấy mấy sợi tơ máu đang ngọ nguậy quanh miệng vết thương, mấy thứ trông có phần kinh tởm này giống hệt như một loại ký sinh trùng, nếu không phải hắn dùng lực lượng ép ra ngoài thì hẳn bọn chúng đã chui sâu vào trong cơ thể hắn rồi, còn chui vào đó để làm cái gì thì chỉ có trời mới biết.
Điều động linh lực, Tử Phong hồi phục lại cánh tay bị xé đứt của mình, đôi mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, dù đã tiêu hao một lượng lớn linh lực để đẩy tốc độ chữa lành lên nhanh nhất có thể, nhưng cánh tay của hắn tái sinh lại với tốc độ rất chậm, thậm chí so với lúc bình thường còn muốn chậm hơn. Không chỉ thế, cơn đau nhận về khi tái sinh lại tăng lên gấp bội, dù hắn chịu đau tốt nhưng không có nghĩa hắn không thể cảm nhận được đau đớn.
Việc này không hề liên quan đến Huyết Mị Ma Cơ, cánh tay của hắn bị xé đứt hoàn toàn bởi man lực thuần tuý, một thứ man lực có thể khiến Thiên Ma như hắn phải cảm thấy bất lực. Vấn đề nằm ở chính cơ thể của hắn, đừng nhìn hiện tại hắn vẫn có thể chiến đấu, nhưng cơ thể hắn đã và đang trên bờ vực sụp đổ, mọi công năng đều trở nên trì trệ, mỗi hành động của hắn đều là dùng mười phần sức lực để cố gắng hoàn thành.
Kỹ năng Tái Sinh Siêu Tốc nói rằng hắn sẽ không chết trừ khi bị công kích đồng thời hai nơi yếu hại, hoặc cạn kiệt linh lực hay sinh mệnh lực, nhưng không chết không có nghĩa là không có giới hạn cho sự tái sinh. Cái gì cũng chỉ có một giới hạn, một điểm cuối nào đó, hiện tại vì nhiều nguyên do trong đó có cả hậu quả tới từ Hiểm Hoạ Tiềm Tàng mà hắn đang vượt quá cái giới hạn đó.
Huyết Mị Ma Cơ ném cánh tay của Tử Phong sang một bên, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, mọi thứ bỗng lặng đi trong giây lát sau đó thì cả hai đồng thời biến mất tại chỗ.
Cuồng phong bão tố nổi lên, không gian khắp nơi liên tục chấn động rồi sụp đổ, mặt đất bị lực lượng cường đại chấn cho nổ tung, thân ảnh cả hai hoàn toàn không còn nhìn rõ hình thù, chỉ còn lại hai đường quang mang một trắng một đen liên tục di chuyển với tốc độ khủng khiếp sau đó va chạm vào nhau không ngừng. Từ trên trời cao đến lưng chừng không trung, rồi kéo xuống mặt đất, thậm chí đến cả mặt đất cũng bị đục thủng để tạo thành sân chơi dưới lòng đất cho Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ, mỗi khi hai thân hình hoà vào làm một thì lại có thêm một tiếng nổ chấn động không gian vang lên.
Trong bán kính mấy ngàn mét xung quanh không hề có nơi nào được gọi là an toàn, tất cả mọi thứ đều bị phá huỷ trong trận chiến nảy lửa của hai bên, quyền đối quyền, cước đối cước, chưởng phách chưởng, Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ giống như hai man nhân không biết gì khác ngoại trừ đánh đấm đơn thuần, không được thì đánh mạnh hơn, nếu vẫn không được thì cũng chỉ có thể đánh mạnh hơn nữa.
“Bốp!!”
Tử Phong trong một tích tắc không theo kịp đối phương, lãnh trọn một cú đấm vào thẳng quai hàm của mình, trực tiếp thổi bay toàn bộ răng bên trong miệng hắn, xương hàm thì nổ tung thành bột mịn, kéo theo đó là nửa bên dưới khuôn mặt của hắn cũng bị phá huỷ nặng nề, cả người hắn xoáy tròn sau đó lao thẳng xuống mặt đất, trên đường đi để lại vô số máu tươi tạo thành một vòng xoắn ốc đẹp mắt.
Chống một tay đứng dậy khỏi mặt đất, hắn ngay lập tức giơ cánh tay còn lại lên tung ra một quyền, va chạm với quyền đầu mảnh mai mà ẩn chứa uy lực dời non lấp biển của Huyết Mị Ma Cơ đang đánh tới. Lớp giáp tàn tạ trên cánh tay hắn nổ tung văng đi khắp nơi, cơ bắp bị lực phản chấn xoắn thành thịt vụn, lực đạo kinh khủng truyền tới khiến xương bả vai của hắn vỡ vụn, cả cánh tay bầy nhầy máu thịt của hắn bị thổi bay khỏi cơ thể.
Nửa dưới khuôn mặt hắn lúc này chỉ là một cái lỗ sâu đỏ lòm toàn máu thông xuống cổ họng, vốn đã huyết nhục mơ hồ, dưới dư lực của một quyền này liền bắn toé ra một dòng máu tươi trước khi cả cơ thể của hắn bị đẩy ngược lại sau đó văng đi trên không trung.
Huyết Mị Ma Cơ ma cơ không đuổi theo mà chỉ tận hưởng cơn mưa máu đang thấm đẫm cơ thể trần trụi của mình, nó ngửa đầu lên bầu trời, trên mặt nở một nụ cười mê muội thoả mãn, hai tay không tự chủ được mà xoa máu của Tử Phong lên khắp người.
Tử Phong văng đi một đoạn rồi trượt dài trên mặt đất giống như miếng giẻ rách, cơ thể hắn lúc này cực kì tàn tạ, khắp người không còn một chỗ nào có thể được gọi là lành lặn, một cánh tay đã bị thổi bay, cánh tay còn lại cũng máu thịt mơ hồ, cũng chỉ còn lại xương cốt bên trong tạm gọi là lành lặn. Ổ bụng của hắn đã bị đục thủng, lục phủ ngũ tạng về cơ bản đã mỗi thứ một nơi, xương cổ hắn đã gãy, kèm theo đó là một nửa khuôn mặt bị phá huỷ vẫn chưa hề lành lại.
Hai chân của Tử Phong cũng chẳng hề lành lặn, một chân bị bẻ ngoặt theo cái tư thế không người bình thường nào làm được, chân còn lại bị bị tẽ ra làm hai nửa theo chiều dọc, đến cả xương cốt bên trong bũng bị tách ra, biến thành hai mảnh dính vào hông của hắn.
Nãy giờ chiến đấu điên cuồng với Huyết Mị Ma Cơ liên tục trong vòng vài giờ đồng hồ, Tử Phong căn bản không hề chiếm được một chút ưu thế nào, tối đa hắn chỉ có thể đánh hoà, còn lại đa phần vẫn là lặp lại điệp khúc ăn đòn – hồi phục – chiến đấu – tiếp tục ăn đòn – hồi phục – chiến đấu tiếp.
Không băn khoăn, không chùn bước, không ngừng nghỉ, đến cả cơn đau cũng đã hoá tê dại, trong đầu hắn lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu không giết được con quái vật trước mắt thì thê tử của hắn sẽ chết. Ai chết cũng được, hắn không quan tâm, nhưng nếu là người thân của hắn thì Tử Phong thà rằng mình chết thay cũng phải đảm bảo an toàn cho họ, đó là bản tính của hắn.
Chiến đấu của Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ quá kịch liệt đến mức Tuyết Phi Nhan không chịu được, nàng biết bản thân mình không giúp được gì, để tránh làm Tử Phong vướng bận thì ngay khi hắn bắt đầu toàn lực tấn công, nàng đã nhanh chóng tránh qua một bên.
Dù bản thân nàng là Thánh cấp cường giả, nhưng nhìn trận chiến trước mắt mà nàng vẫn không tránh khỏi rung động một cách mãnh liệt. Đã bao giờ nàng nhìn thấy một trận chiến một mất một còn bạo lực và man rợ đến mức kinh khủng như thế này, không chiêu thức hoa mỹ, không võ kỹ, không Lĩnh Vực nghịch thiên, tất cả chỉ mang một màu sắc bạo lực thuần tuý khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Nhìn nụ cười đẹp tới mức chỉ có Hồ Phi Nguyệt mới có thể sánh bằng, Tử Phong gần như tê dại, không phải vì bị mê hoặc trước sắc đẹp đó, mà là cơ thể hắn dường như cảm thấy sợ hãi trước Huyết Mị Ma Cơ, cái cảm giác yếu đuối này là thứ mà Tử Phong chưa từng cảm nhận thấy trước đó, kể cả khi hắn từng đối mặt với Thánh Hoàng cường giả của Âm Dương Thánh Giáo.
Nếu nghĩ kĩ lại thì sự sợ hãi này cũng có lí, bản thân Tử Phong là Thiên Ma Nhất Tộc, sức mạnh của hắn phần lớn đến từ huyết mạch cường đại của bản thân. Trong khi đó thì Huyết Ma lại là sinh vật sống nhờ tinh huyết của các giống loài khác, điều đó không khác gì nói bọn chúng đang ăn sức mạnh của Thiên Ma Nhất Tộc vốn phụ thuộc huyết mạch cả, có cảm giác sợ hãi cũng không phải là chuyện lạ.
Tử Phong đương nhiên biết cái cụm từ “ngon miệng” mà Huyết Mị Ma Cơ nói có nghĩa là gì, nếu là lúc bình thường một nữ tử xinh đẹp nói thế thì hắn sẽ nghĩ bậy, cơ mà vào trường hợp này mấy từ mờ ám như thế chỉ khiến hắn sởn gai ốc ớn lạnh chứ không có gì khác.
“Tổng hợp thực lực: Cực kì nguy hiểm, bỏ chạy ngay khi gặp mặt (Trung bình?)”
Hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình, Tử Phong cố gắng lờ đi dòng chữ tới từ Phân Tích Nhãn, hắn cũng thắc mắc tổng hợp thực lực sao lại vẫn giữ nguyên một chữ “Trung bình” khó hiểu như vậy, cơ mà chỉ cần hơi cảm nhận một chút thì hắn có thể khẳng định mình không phải đối thủ.
Đám Huyết Thú có vẻ cực kì sợ hãi trước Huyết Mị Ma Cơ, đến cả nhúc nhích một chút cũng không dám, căn bản không phải là một mối đe doạ, ít nhất thì điều này cũng khiến Tử Phong yên lòng, Tuyết Phi Nhan tuy không giúp gì được cho hắn nhưng hẳn là cũng sẽ không gặp nguy hiểm khiến hắn phân tâm.
Huyết Mị Ma Cơ vẫn giữ nguyên đặc tính miễn nhiễm công kích linh lực và Lĩnh Vực giống như Huyết Ma thông thường, điều này đã được chính hắn kiểm chứng, nhưng cách duy nhất để giết nó là sử dụng man lực cũng cực kì không khả thi. Cơ thể Huyết Mị Ma Cơ không hề cứng rắn, ngược lại vô cùng mềm dẻo giống như cơ thể nhân loại bình thường, nhưng sự mềm dẻo đặc biệt này lại khiến cho man lực đánh vào giống như đấm thẳng vào một khối bông lớn, lực lượng bị hấp thụ và phân tán triệt tiêu lẫn nhau, căn bản không làm nên trò trống gì cả.
Nghĩ lại công kích như vũ bão của mình lúc trước mà Huyết Mị Ma Cơ đến cả sứt một miếng da cũng không, Tử Phong không khỏi mỉm cười chua chát, quả nhiên là tồn tại tối thượng trong đám Huyết Ma.
Nhưng dù thế nào thì một trận chiến này hắn vẫn không thể lùi bước, mạng sống của hắn thì cũng tạm gọi là quan trọng, nhưng sự sống còn của Tuyết Phi Nhan còn quan trọng hơn!
Mặc dù Tuyết Phi Nhan đã nói rằng sẽ ở lại chiến đấu cùng với hắn, nhưng hắn cũng không hề nghĩ nàng có thể giúp ích gì nhiều, hơn nữa hắn không định để cho nàng chiến đấu.
Hơi trùng người xuống, cơ bắp trên hai chân hắn phồng lên sau đó căng cứng, những vết thương chưa lành lúc này bộc phát ra từng cơn đau đớn khiến hắn phải nghiến răng lại chịu đựng.
“Ầm!!”
Mặt đất nổ tung thành một cái hố sâu, Tử Phong biến mất tại chỗ, trong nháy mắt tiếp cận Huyết Mị Ma Cơ, cơ thể xoay tròn một vòng trên không trung tung ra một cước nện thẳng vào đầu đối phương. Huyết Mị Ma Cơ hời hợt hất tay lên, nhìn động tác có vẻ chậm rãi nhẹ nhàng nhưng thực chất trong đó ẩn chứa lực đạo kinh khủng khiến công kích của Tử Phong bị đánh bạt đi, đồng thời dư lực còn trực tiếp xuyên thấu qua huyết nhục của hắn, đánh sâu vào xương cốt, hắn có thể tinh tường cảm nhận xương chân của mình xuất hiện vài đạo vết nứt sâu hoắm.
Tử Phong bỏ qua đau đớn, lợi dụng lực đẩy của Huyết Mị Ma Cơ mà biến chiêu, tay hắn với ra nắm lấy cổ tay của đối phương sau đó kéo mạnh, cơ thể hắn vẫn ở trên không trung lúc này quay ngược lên trên, vung tay ném Huyết Mị Ma Cơ lên không trung.
Thuấn Quang tái hiện, Tử Phong đón đầu Huyết Mị Ma Cơ, bàn tay nắm lại thành quyền đấm ra. Huyết Mị Ma Cơ đột nhiên quay phắt người lại, trên mặt vẫn là một nụ cười mỉm, ánh mắt nhìn hắn giống như là thú dữ trêu đùa con mồi của mình, từ trên cơ thể nó xuất hiện hàng loạt xúc tu màu đỏ mờ mờ ảo ảo không giống như là có thực, trực tiếp quấn lấy cánh tay của Tử Phong sau đó giật mạnh một cái.
Hai thân ảnh trên không trung đồng loạt biến mất, sau đó xuất hiện lại ở bên dưới mặt đất, Tử Phong dùng cánh tay trái ôm lấy bả vai đối diện, nơi đó chỉ còn lại một cái hõm sâu trơ xương đầy máu me, cánh tay phải đã trực tiếp bị giật đứt, nơi vết thương vẫn còn vương lại vài sợi tơ máu nhàn nhạt đang ngọ nguậy giống như sâu bọ trông cực kì kinh tởm, khoé mắt hắn hơi giật giật chứng minh sự đau đớn hắn đang phải thừa nhận.
Huyết Mị Ma Cơ cầm cánh tay bị xé rời của Tử Phong, nó ngẩng đầu há miệng uống dòng máu màu đen đang chảy ra từ cánh tay, đôi môi đỏ mọng của nó trở nên tươi tắn một cách dị thường càng làm nổi bật vẻ yêu dị của nó,
“Quả nhiên vị của ngươi là ngon nhất!!” Huyết Mị Ma Cơ liếm mép nói.
Tử Phong đưa tay giật lấy mấy sợi tơ máu đang ngọ nguậy quanh miệng vết thương, mấy thứ trông có phần kinh tởm này giống hệt như một loại ký sinh trùng, nếu không phải hắn dùng lực lượng ép ra ngoài thì hẳn bọn chúng đã chui sâu vào trong cơ thể hắn rồi, còn chui vào đó để làm cái gì thì chỉ có trời mới biết.
Điều động linh lực, Tử Phong hồi phục lại cánh tay bị xé đứt của mình, đôi mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, dù đã tiêu hao một lượng lớn linh lực để đẩy tốc độ chữa lành lên nhanh nhất có thể, nhưng cánh tay của hắn tái sinh lại với tốc độ rất chậm, thậm chí so với lúc bình thường còn muốn chậm hơn. Không chỉ thế, cơn đau nhận về khi tái sinh lại tăng lên gấp bội, dù hắn chịu đau tốt nhưng không có nghĩa hắn không thể cảm nhận được đau đớn.
Việc này không hề liên quan đến Huyết Mị Ma Cơ, cánh tay của hắn bị xé đứt hoàn toàn bởi man lực thuần tuý, một thứ man lực có thể khiến Thiên Ma như hắn phải cảm thấy bất lực. Vấn đề nằm ở chính cơ thể của hắn, đừng nhìn hiện tại hắn vẫn có thể chiến đấu, nhưng cơ thể hắn đã và đang trên bờ vực sụp đổ, mọi công năng đều trở nên trì trệ, mỗi hành động của hắn đều là dùng mười phần sức lực để cố gắng hoàn thành.
Kỹ năng Tái Sinh Siêu Tốc nói rằng hắn sẽ không chết trừ khi bị công kích đồng thời hai nơi yếu hại, hoặc cạn kiệt linh lực hay sinh mệnh lực, nhưng không chết không có nghĩa là không có giới hạn cho sự tái sinh. Cái gì cũng chỉ có một giới hạn, một điểm cuối nào đó, hiện tại vì nhiều nguyên do trong đó có cả hậu quả tới từ Hiểm Hoạ Tiềm Tàng mà hắn đang vượt quá cái giới hạn đó.
Huyết Mị Ma Cơ ném cánh tay của Tử Phong sang một bên, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, mọi thứ bỗng lặng đi trong giây lát sau đó thì cả hai đồng thời biến mất tại chỗ.
Cuồng phong bão tố nổi lên, không gian khắp nơi liên tục chấn động rồi sụp đổ, mặt đất bị lực lượng cường đại chấn cho nổ tung, thân ảnh cả hai hoàn toàn không còn nhìn rõ hình thù, chỉ còn lại hai đường quang mang một trắng một đen liên tục di chuyển với tốc độ khủng khiếp sau đó va chạm vào nhau không ngừng. Từ trên trời cao đến lưng chừng không trung, rồi kéo xuống mặt đất, thậm chí đến cả mặt đất cũng bị đục thủng để tạo thành sân chơi dưới lòng đất cho Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ, mỗi khi hai thân hình hoà vào làm một thì lại có thêm một tiếng nổ chấn động không gian vang lên.
Trong bán kính mấy ngàn mét xung quanh không hề có nơi nào được gọi là an toàn, tất cả mọi thứ đều bị phá huỷ trong trận chiến nảy lửa của hai bên, quyền đối quyền, cước đối cước, chưởng phách chưởng, Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ giống như hai man nhân không biết gì khác ngoại trừ đánh đấm đơn thuần, không được thì đánh mạnh hơn, nếu vẫn không được thì cũng chỉ có thể đánh mạnh hơn nữa.
“Bốp!!”
Tử Phong trong một tích tắc không theo kịp đối phương, lãnh trọn một cú đấm vào thẳng quai hàm của mình, trực tiếp thổi bay toàn bộ răng bên trong miệng hắn, xương hàm thì nổ tung thành bột mịn, kéo theo đó là nửa bên dưới khuôn mặt của hắn cũng bị phá huỷ nặng nề, cả người hắn xoáy tròn sau đó lao thẳng xuống mặt đất, trên đường đi để lại vô số máu tươi tạo thành một vòng xoắn ốc đẹp mắt.
Chống một tay đứng dậy khỏi mặt đất, hắn ngay lập tức giơ cánh tay còn lại lên tung ra một quyền, va chạm với quyền đầu mảnh mai mà ẩn chứa uy lực dời non lấp biển của Huyết Mị Ma Cơ đang đánh tới. Lớp giáp tàn tạ trên cánh tay hắn nổ tung văng đi khắp nơi, cơ bắp bị lực phản chấn xoắn thành thịt vụn, lực đạo kinh khủng truyền tới khiến xương bả vai của hắn vỡ vụn, cả cánh tay bầy nhầy máu thịt của hắn bị thổi bay khỏi cơ thể.
Nửa dưới khuôn mặt hắn lúc này chỉ là một cái lỗ sâu đỏ lòm toàn máu thông xuống cổ họng, vốn đã huyết nhục mơ hồ, dưới dư lực của một quyền này liền bắn toé ra một dòng máu tươi trước khi cả cơ thể của hắn bị đẩy ngược lại sau đó văng đi trên không trung.
Huyết Mị Ma Cơ ma cơ không đuổi theo mà chỉ tận hưởng cơn mưa máu đang thấm đẫm cơ thể trần trụi của mình, nó ngửa đầu lên bầu trời, trên mặt nở một nụ cười mê muội thoả mãn, hai tay không tự chủ được mà xoa máu của Tử Phong lên khắp người.
Tử Phong văng đi một đoạn rồi trượt dài trên mặt đất giống như miếng giẻ rách, cơ thể hắn lúc này cực kì tàn tạ, khắp người không còn một chỗ nào có thể được gọi là lành lặn, một cánh tay đã bị thổi bay, cánh tay còn lại cũng máu thịt mơ hồ, cũng chỉ còn lại xương cốt bên trong tạm gọi là lành lặn. Ổ bụng của hắn đã bị đục thủng, lục phủ ngũ tạng về cơ bản đã mỗi thứ một nơi, xương cổ hắn đã gãy, kèm theo đó là một nửa khuôn mặt bị phá huỷ vẫn chưa hề lành lại.
Hai chân của Tử Phong cũng chẳng hề lành lặn, một chân bị bẻ ngoặt theo cái tư thế không người bình thường nào làm được, chân còn lại bị bị tẽ ra làm hai nửa theo chiều dọc, đến cả xương cốt bên trong bũng bị tách ra, biến thành hai mảnh dính vào hông của hắn.
Nãy giờ chiến đấu điên cuồng với Huyết Mị Ma Cơ liên tục trong vòng vài giờ đồng hồ, Tử Phong căn bản không hề chiếm được một chút ưu thế nào, tối đa hắn chỉ có thể đánh hoà, còn lại đa phần vẫn là lặp lại điệp khúc ăn đòn – hồi phục – chiến đấu – tiếp tục ăn đòn – hồi phục – chiến đấu tiếp.
Không băn khoăn, không chùn bước, không ngừng nghỉ, đến cả cơn đau cũng đã hoá tê dại, trong đầu hắn lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu không giết được con quái vật trước mắt thì thê tử của hắn sẽ chết. Ai chết cũng được, hắn không quan tâm, nhưng nếu là người thân của hắn thì Tử Phong thà rằng mình chết thay cũng phải đảm bảo an toàn cho họ, đó là bản tính của hắn.
Chiến đấu của Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ quá kịch liệt đến mức Tuyết Phi Nhan không chịu được, nàng biết bản thân mình không giúp được gì, để tránh làm Tử Phong vướng bận thì ngay khi hắn bắt đầu toàn lực tấn công, nàng đã nhanh chóng tránh qua một bên.
Dù bản thân nàng là Thánh cấp cường giả, nhưng nhìn trận chiến trước mắt mà nàng vẫn không tránh khỏi rung động một cách mãnh liệt. Đã bao giờ nàng nhìn thấy một trận chiến một mất một còn bạo lực và man rợ đến mức kinh khủng như thế này, không chiêu thức hoa mỹ, không võ kỹ, không Lĩnh Vực nghịch thiên, tất cả chỉ mang một màu sắc bạo lực thuần tuý khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
/508
|