“Đây là lần thứ hai ngài gọi ta đến đây trong vòng có vài ngày ngắn ngủi đấy, thế rốt cuộc có chuyện gì?” Tử Phong nhíu mày nhìn Lâm Chấn Hạo, miệng nói.
“Xuất Vân đế quốc có động!!” Lâm Chấn Hạo nghiêm mặt nói.
“Xuất Vân đế quốc? Ý ngài là Lăng gia?”
“Phải, theo như thông tin tình báo mà ta thu được, Lăng gia lần này không biết có chủ ý gì mà xuất động một lượng lớn cường giả lẻn vào Càn Nguyên đế quốc của chúng ta, hơn nữa lần này còn xuất hiện võ giả cấp bậc Thánh Hoàng, mà không chỉ là một người.”
Tử Phong hơi chút trầm ngâm, Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc xảy ra chiến hoả liên miên không còn là chuyện gì mới lạ nữa, nguyên nhân cũng chỉ bởi vì hai thế lực đứng sau hai đại đế quốc này là tử địch với nhau, còn về việc tại sao Lăng Hư Cung và Lăng gia lại có thù với nhau thì hắn hoàn toàn không biết và cũng không quan tâm.
Về lí mà nói thì Lăng gia không có thù oán gì với Tử Phong cả, nhưng chỉ bởi vì trận doanh khác biệt mà hắn đã giết không ít người của Lăng gia, thù oán cũng đã kết, cũng chẳng thể nào làm khác đi được nữa, đối với người của Lăng gia thì hắn vẫn cứ giết trước rồi tính sau. Nghe thấy Lâm Chấn Hạo nói, Tử Phong ngay lập tức hiểu ý
“Ngài định bảo ta thần không biết quỷ không hay xử lí toàn bộ đám người đó ư?”
“Thực ra thì ta có thể cử các Tôn Giả đi xử lí, nhưng mà xét đến chuyện Lăng gia hành động cực kỳ bí mật, hẳn là có chủ ý gì đó không nên để người ngoài biết, hơn nữa lần này bọn chúng chia thành nhiều nhóm nhỏ tản ra khắp nơi, nếu làm không tốt sẽ dễ dẫn đến đánh rắn động cỏ, ta nghĩ việc này nên giao cho cậu là tốt nhất.” Lâm Chấn Hạo nói.
Tử Phong nghĩ lại thì cũng thấy có lí, các vị Tôn Giả rất mạnh, dù Lăng gia có đưa đến Thánh Hoàng cường giả thì cũng không phải là đối thủ, nhưng động tĩnh gây ra rất có thể sẽ đánh động tới những nhóm khác, lựa chọn hắn để thực hiện việc ám sát là tốt nhất. Hơn nữa tính toán đến việc mấy người Thái Diễn Thánh Địa đang ở trong Lăng Hư Cung, Tử Phong nhận thấy nhân dịp này trốn ra bên ngoài vài ba tháng cũng là một chuyện tốt, tin rằng mấy người đó cũng sẽ không ở lại nơi này đến cả năm trời đi chứ.
Nghĩ thông suốt, Tử Phong gật đầu nói
“Được rồi, chỉ cần đối phương không có Thánh Tôn cường giả, vậy thì mọi thứ cứ để ta xử lí, nhưng ta cần tình báo chính xác.”
“Yên tâm, Lâm trưởng lão sẽ đi cùng cậu, toàn bộ lực lượng tình báo của Lăng Hư Cung cậu có thể tuỳ ý sử dụng, chỉ cần diệt hết đám người chướng mắt đó thì muốn làm gì cũng được.” Lâm Chấn Hạo sảng khoái nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn được giao công việc như thế này, còn nhớ mấy năm về trước cũng chính Lâm Chấn Hạo là người đã gửi hắn lên biên giới phía bắc diệt một loạt nhất lưu tông môn, đối với công việc này thì miễn là không quá nguy hiểm, Tử Phong đều không từ chối bao giờ, dù sao thì giết chết cường giả Thánh Giai luôn cho hắn thu hoạch không tồi chút nào, phần lớn tài sản hiện tại của hắn đều là từ mấy xác chết đó mà ra cả.
Lâm Tử Hàm thấy Tử Phong đi ra khỏi phòng của tông chủ Lâm Chấn Hạo liền hỏi
“Đã rõ rồi chứ, giờ thì thập thất trưởng lão Thanh Long phong, xin hãy ra mệnh lệnh!!”
Nhìn thấy Lâm Tử Hàm cố tình chào theo tiêu chuẩn quân đội kiếp trước, Tử Phong không khỏi bật cười, lắc đầu nói
“Nàng đừng có đùa, từ lúc nào nàng trở thành thuộc cấp của ta thế?”
“Chẳng phải tông chủ đã giao lại toàn quyền chỉ huy cho cậu rồi à, hơn nữa tu vi của cậu hiện tại bỏ xa ta, về tình về lí thì ta đều dưới cậu một bậc cả.” Lâm Tử Hàm cười nói.
“Được rồi, vậy thì đồng chí Lâm Tử Hàm, mau thu dọn hành lí, chúng ta sẽ khởi hành ngay trong đêm nay!”
“Ngay trong đêm nay ư? Có cần phải gấp đến như vậy không?” Lâm Tử Hàm nghi hoặc nói.
“Càng sớm càng tốt, để lâu đám người Lăng gia đó chạy lung tung thì mệt, ta không muốn phải truy tung ngược xuôi đến cả trăm vạn dặm chỉ để giết một tên Thánh Giả sau đó lại tiếp tục đuổi theo một tên khác ở nửa bên kia của đế quốc đâu.” Tử Phong nhún vai nói.
Tác phong của hai người rất nhanh gọn không chút lề mề, nói là buổi đêm sẽ xuất phát nhưng ngay buổi chiều hôm đó, cả hai đã rời khỏi Lăng Hư Cung, trong vòng vài canh giờ đã vượt qua một loạt truyền tống trận mà tiến gần lên phía Đông Bắc, còn về lí do tại sao lại di chuyển về hướng này thì theo thông tin mà Lâm Tử Hàm thu được, mục tiêu gần nhất nằm ở đây.
----------------------------------------
Lăng Hư Cung, nghị sự đường, vào thời điểm Tử Phong vừa mới rời khỏi tông môn, tông chủ Lâm Chấn Hạo cho gọi toàn bộ tất cả các vị Tôn Giả, các vị phong chủ và một loạt thái thượng trưởng lão đến để họp bàn, cũng không biết ở bên trong mọi người đang bàn luận cái gì mà chỉ thấy bên ngoài cửa đóng then cài, bên ngoài xuất hiện tầng tầng lớp lớp trận pháp ngăn cách, nội bất xuất ngoại bất nhập cực kì thần bí.
Cuộc họp kéo dài đến tận lúc trăng đã lên cao mới kết thúc, tất cả mọi người rời khỏi nghị sự đường, lặng lẽ đường ai nấy đi, trở về nơi ở của mình. Mai Tôn Giả ngồi trong phòng của mình, khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một tầng lo âu không rõ nguyên do, sắc mặt nàng không ngừng biến đổi giống như bên trong nội tâm đang liên tục suy tính chuyện gì đó.
Khẽ đứng dậy, Mai Tôn Giả bước tới một cái giá sách, sau một hồi tìm tòi liền lấy ra một tập tư liệu khá dày rồi mở ra, bày la liệt ra bàn làm việc những tờ giấy bên trong tập tư liệu đó, nàng khẽ chạm tay vào bức hoạ vẽ chân dung một nam nhân, miệng lẩm bẩm
“Rốt cuộc thì ta bị làm sao vậy, ta với hắn chỉ là quan hệ quen biết không hơn không kém, cùng lắm thì ở trên mức bằng hữu một chút mà thôi, liệu ta có nên làm như vậy hay không? Nếu bị phát hiện ra thì sẽ bị coi là phản đồ của Lăng Hư Cung, kế hoạch dày công gây dựng của ta suốt bao năm nay cũng sẽ đổ sông đổ bể, hơn nữa rất có thể sẽ ảnh hưởng đến suy tính của tỷ tỷ, vì một người như vậy thì có đáng không?”
Cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, Mai Tôn Giả không khỏi thở dài, ngả người ra tựa lưng vào chiếc ghế đang ngồi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một mảng không gian đen kịt của ban đêm, ánh trăng len lỏi qua những áng mây trôi trên trời chốc chốc lại chiếu xuống, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại tràn ngập ưu tư.
Đưa mắt nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, Mai Tôn Giả im lặng một hồi, sau đó dường như đã làm ra quyết định trọng đại nào đó, nàng khẽ đập tay lên bàn một cái, toàn bộ tư liệu bày biện trên bàn đột ngột bốc cháy sau đó hoá thành tro bụi, đôi mắt nàng ánh lên một vẻ kiên quyết hiếm có. Nàng lấy một tờ giấy trắng ra rồi viết mấy chữ lên đó.
“Hừ, phản thì phản, từ lúc nào ta lại lo sợ những thứ không đâu như thế!! Người đâu??!” Mai Tôn Giả nở một nụ cười có chút điên cuồng, cất tiếng gọi lớn.
Ngay sau khi Mai Tôn Giả cất tiếng gọi, một thân ảnh hắc y thần bí xuất hiện trước mặt nàng, quỳ một chân xuống đất
“Quận chúa cho gọi thần??”
“Nếu ta giao cho ngươi một việc cầm chắc cái chết, liệu ngươi có làm không?” Mai Tôn Giả nghiêm giọng nói.
Hắc y nhân đặt một tay lên ngực, dùng một ánh mắt cuồng nhiệt mà nhìn nàng, giọng nói đầy kiên định
“Vi thần sinh ra là để làm nô tài cho quận chúa, bất kể phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần ngài ra lệnh thì dù có tự sát ngay tại chỗ thần cũng quyết không nhíu mày!!”
Mai Tôn Giả gật đầu một cách hài lòng, cầm lấy tờ giấy duy nhất còn lại trên bàn nhét vào trong một phong thư sau đó niêm phong lại, đồng thời vung tay lên, một ấn ký tinh thần bay tới tiến nhập vào bên trong đầu hắc y nhân, xong xuôi hết thảy nàng mới đưa phong thư cho hắc y nhân, miệng nói
“Tốt lắm, ngươi rời khỏi Lăng Hư Cung, tìm đường đuổi theo Thanh Long thập thất trưởng lão, lộ tuyến của hắn ta đã lưu lại thành ấn ký trong tinh thần thức hải của ngươi rồi. Ngay khi giao xong phong thư, hãy tự sát, việc này không thể để lộ ra ngoài được!!”
Hắc y nhân cung kính đón lấy phong thư rồi thu vào trong không gian giới chỉ, quỳ cả hai gối xuống đất dập đầu đủ chín cái, nhàn nhạt nói
“Vi thần đã rõ, sau khi vi thần tự sát sẽ không thể ở bên cạnh trợ giúp cho quận chúa nữa, hi vọng ngài hãy giữ gìn bản thân mình, thần xin từ biệt ngài tại đây!!”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh hắc y đã biến mất không một tiếng động, tốc độ cực nhanh giống như một bóng ma, nếu có người khác ở đây thì rất dễ để nhận ra thủ đoạn của hắc y nhân chính là không gian pháp tắc của Thánh cấp cường giả.
Mai Tôn Giả thả người xuống ghế, đưa tay lên bóp trán, miệng khẽ thì thầm
“Ta chỉ có thể làm đến như vậy vì cậu mà thôi, chỉ còn hai ngày nữa, hi vọng là kịp…”
Cùng lúc đó, một thân ảnh thần bí xuất hiện bên trên chỗ ở của Tử Phong, người này khẽ vung tay lên một cái, một màng chắn mờ ảo như có như không xuất hiện bao trùm lấy toàn bộ Thanh Long phong, không một chút động tĩnh sinh ra, đến cả ba động không gian cũng không có, chỉ trong nháy mắt màng chắn đó đã nuốt trọn cả sơn phong vào bên trong, sau đó liền tiêu biến giống như không có gì xảy ra, nhưng trên thực tế thì toàn bộ khu vực này đã trở thành một nơi nội bất xuất, ngoại bất nhập.
"Ủa, sao bên trong kết giới lại xuất hiện ba thực thể quái dị dường như hoà thành một thể với không gian xung quanh vậy? Hừm.......thôi kệ cứ tiêu diệt cả ba đi, cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi." thần bí nhân búng tay một cái, sau đó ngự không bỏ đi, màn đêm lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu của nó.
----------------------------------------
Tử Phong cùng với Lâm Tử Hàm xuyên qua một loạt truyền tống trận, nếu không phải là hai người đều có thực lực mạnh mẽ thì lúc này đã kiệt sức vì tinh thần lực bị hao mòn rất nhiều rồi. Nơi hai người đặt chân đến là một toà thành trì khá lớn có tên là…..là cái gì Tử Phong cũng không biết nữa, chỉ đơn giản là hắn không quan tâm, việc của hắn là đi giết người chứ có phải làm hướng dẫn viên du lịch đâu mà cần phải nhớ tên địa danh mình vừa đến, nói có chút xấu hổ chứ đến quá nửa chỗ tông môn nhất lưu bị hắn diệt mấy năm trước hắn còn không biết tên.
Lâm Tử Hàm thì quá hiểu cái tên lười biếng đi cùng với mình rồi, nàng cũng chẳng rảnh rỗi giới thiệu qua về thành trì này làm gì cho mệt, bởi vì đoán chừng những gì nàng nói sẽ chui vào tai phải sau đó chạy thẳng qua tai trái của Tử Phong rồi rơi xuống đất, cứ lẳng lặng sắp xếp lại thông tin rồi bảo hắn đi giết người cho xong.
“Tử Phong, chờ đã, cậu định cứ như vậy mà nghênh ngang tiến vào bên trong à?” Lâm Tử Hàm thấy Tử Phong điềm nhiên như không tiến đến cổng thành, vội vàng kéo ngược hắn lại nói.
“Ủa chứ không lẽ phải trèo tường vào à?” Tử Phong ngẩn người ra hỏi.
“Ý ta không phải như vậy, mà là chẳng phải chúng ta nên thay đổi y phục một chút hay sao??” Lâm Tử Hàm nói.
Tử Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hàm, hôm nay nàng mặc một bộ lục y có phần đơn giản, tuy không phải là trang phục thường thấy của trưởng lão Lăng Hư Cung nhưng đằng sau lưng nàng vẫn có biểu tượng Lăng Hư Cung, trên ngực cũng thêu tiêu ký biểu thị thân phận, cơ mà đó không phải là cái mà hắn đang nhìn.
Y phục Lâm Tử Hàm đang mặc đúng thật sự là trông có vẻ đơn giản nhưng điều đó lại càng tôn lên dáng người thướt tha chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm của nàng, bờ vai mảnh khảnh, vòng ngực đầy đặn, eo thắt đáy lưng ong, kiều đồn không to cũng chẳng nhỏ, hợp thành một tỉ lệ vừa phải với cả người nàng. Đáng chú ý đó là chiều cao của Lâm Tử Hàm, nàng là nữ nhân cao nhất trong số những người Tử Phong quen biết, theo một lẽ dĩ nhiên thì đôi chân của nàng cũng rất dài, rất quyến rũ, khiến hắn có chút thất thần khi nhìn vào đó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tử Phong có chút mờ ám, Lâm Tử Hàm hơi ngẩn người ra một chút, sau đó khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, nàng bối rỗi gõ lên đầu hắn một cái, khẽ gắt
“Cậu đang nhìn cái gì đấy hả?”
“Ngắm mỹ nhân.” Tử Phong trả lời một cách tỉnh bơ khiến Lâm Tử Hàm xoắn xuýt một trận, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa vui sướng, thật lâu không nói lên lời.
“Được rồi, không trêu nàng nữa, nàng nói rằng ở trong thành trì này có chi nhánh bí mật của Lăng Hư Cung đúng không?” Tử Phong nói.
“Phải, ở đây đúng là có một cơ sở bí mật thuộc về Ám Bộ, một nhánh nhỏ chuyên thu thập tình báo của Chấp Pháp Đường.” Lâm Tử Hàm gật đầu nói.
“Thế thì ổn rồi, chúng ta tiến vào thôi!!” Tử Phong cười nói.
“Này, cậu có nghe thấy những gì ta vừa mới nói ban nãy không thế?” Lâm Tử Hàm có chút nhức đầu nói.
“Nghe rõ chứ, để ta cho nàng thấy một trong những năng lực đặc biệt của mình.”
Tử Phong tự tin nói, sau đó bất thình lình vòng tay qua ôm lấy eo Lâm Tử Hàm kéo vào sát người mình, cứ như vậy cất bước đi thẳng vào bên trong thành như chỗ không người. Lâm Tử Hàm đang định giãy dụa thì chợt ngẩn người ra, có chuyện gì đó kì lạ thì phải, hình như là….không một ai để ý đến việc có một nam một nữ đang ôm nhau đi vào bên trong thành, mọi ánh mắt đảo qua hai người bọn họ giống như đang nhìn thẳng vào không khí vậy.
Lâm Tử Hàm còn đang bán tín bán nghi thì cả hai tình cờ đi qua một cửa tiệm, nàng ngẫu nhiên nhìn vào tấm gương treo bên trong cửa tiệm đó, khiến nàng bất ngờ đó là trên gương đáng lẽ ra phải có hình ảnh phản chiếu của nàng và Tử Phong thì nay lại không có một chút dấu vết gì cả, cả hai người giống như hoàn toàn tan biến vào không gian.
“Này, ta không biết cơ sở ngầm đó ở đâu, nàng có thể chỉ đường hay không?” Tiếng nói của Tử Phong vang lên bên tai khiến Lâm Tử Hàm sực tỉnh, nàng sốc lại tinh thần của mình, sau đó giơ tay lên chỉ đường.
Vòng vèo một hồi, hai người tìm đến một căn nhà cũ kỹ ở sâu bên trong con hẻm tối tăm, Tử Phong biết là đã đến nơi, hắn liền nhẹ nhàng thả tay ra khỏi người Lâm Tử Hàm, Nguỵ Trang vẫn được kích hoạt. Lâm Tử Hàm cũng không để ý nhiều đến như vậy, dù sao ôm thì cũng đã ôm rồi, chẳng phải lần đầu nàng bị hắn ôm, lúc ban đầu thì có hơi chút bối rối nhưng thật tình thì nàng không hề khó chịu khi hắn thân mật với mình.
Lâm Tử Hàm gõ nhẹ lên cánh cửa theo một tiết tấu kỳ lạ, hẳn là ám hiệu liên lạc của Ám Bộ, một lúc sau cánh cửa liền được mở ra, từ bên trong xuất hiện một bà lão trông có vẻ nghèo khổ, bộ dáng gần đất xa trời.
“Vị cô nương này có việc gì mà lại gõ cửa nhà ta vậy?” bà lão khàn giọng nói.
Lâm Tử Hàm không nói gì mà chỉ cầm một lệnh bài giơ lên, bà lão nhìn thấy lệnh bài đó liền hơi nhíu mày sau đó mở rộng cửa ra, nghiêng mình tỏ ý mời vào. Khi Lâm Tử Hàm tiến vào bên trong, bà lão ngay lập tức quỳ xuống, giọng nói khàn đặc của người già biến mất, thay vào đó là một giọng nói nữ tính trẻ trung có phần không hợp với diện mạo
“Thuộc hạ bái kiến trưởng lão!!”
“Được rồi, lễ nghi gì đó thì miễn đi, tin rằng tổng bộ đã thông tin cho ngươi về việc ta sẽ đến đây, để ta giới thiệu một chút, đi cùng ta lần này là….” Lâm Tử Hàm nói, theo quán tính quay sang chỗ Tử Phong đứng để giới thiệu, chỉ là lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại, bởi vì cái người đáng lẽ ra phải đứng ngay cạnh nàng thì lúc này đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mảng không gian trống rỗng không một bóng người.
“Nhìn bên ngoài thật khó có thể tin rằng ở trong này lại rộng rãi đến mức này đấy.” Tiếng nói của Tử Phong đột nhiên vang lên từ đâu đó khiến cả Lâm Tử Hàm lẫn “bà lão” kia giật nảy mình, thần thức toả ra xung quanh nhằm tìm kiếm vị trí phát ra tiếng nói nhưng không hề có chút manh mối nào.
“Không cần phải tìm, ta ở đây!” Lời vừa dứt, một thân ảnh chậm rãi hiện ra từ trong hư không giống như một làn khói đen, trong chốc lát đã hiện nguyên hình là một hắc y nam tử đeo mặt nạ.
“Roạt roạt…”
Hàng loạt tiếng xé gió vang lên, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng chục hắc y nhân tay lăm lăm vũ khí chĩa thẳng vào người Tử Phong, hình thành trận thế bao vây không có lối thoát.
“Dừng tay lại, đều là người mình cả, đây là Thanh Long thập thất trưởng lão, còn không mau thu hồi vũ khí!” Lâm Tử Hàm có chút bất ngờ trước sự xuất hiện có phần phi lý của Tử Phong, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại mà ra lệnh.
Tử Phong có vẻ không để ý đến mấy người Ám Bộ lúc này đã thu hồi vũ khí của mình lại, hắn nhìn xung quanh một lượt sau đó nhàn nhạt nói
“Nào, đến lúc làm chính sự rồi!”
“Xuất Vân đế quốc có động!!” Lâm Chấn Hạo nghiêm mặt nói.
“Xuất Vân đế quốc? Ý ngài là Lăng gia?”
“Phải, theo như thông tin tình báo mà ta thu được, Lăng gia lần này không biết có chủ ý gì mà xuất động một lượng lớn cường giả lẻn vào Càn Nguyên đế quốc của chúng ta, hơn nữa lần này còn xuất hiện võ giả cấp bậc Thánh Hoàng, mà không chỉ là một người.”
Tử Phong hơi chút trầm ngâm, Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc xảy ra chiến hoả liên miên không còn là chuyện gì mới lạ nữa, nguyên nhân cũng chỉ bởi vì hai thế lực đứng sau hai đại đế quốc này là tử địch với nhau, còn về việc tại sao Lăng Hư Cung và Lăng gia lại có thù với nhau thì hắn hoàn toàn không biết và cũng không quan tâm.
Về lí mà nói thì Lăng gia không có thù oán gì với Tử Phong cả, nhưng chỉ bởi vì trận doanh khác biệt mà hắn đã giết không ít người của Lăng gia, thù oán cũng đã kết, cũng chẳng thể nào làm khác đi được nữa, đối với người của Lăng gia thì hắn vẫn cứ giết trước rồi tính sau. Nghe thấy Lâm Chấn Hạo nói, Tử Phong ngay lập tức hiểu ý
“Ngài định bảo ta thần không biết quỷ không hay xử lí toàn bộ đám người đó ư?”
“Thực ra thì ta có thể cử các Tôn Giả đi xử lí, nhưng mà xét đến chuyện Lăng gia hành động cực kỳ bí mật, hẳn là có chủ ý gì đó không nên để người ngoài biết, hơn nữa lần này bọn chúng chia thành nhiều nhóm nhỏ tản ra khắp nơi, nếu làm không tốt sẽ dễ dẫn đến đánh rắn động cỏ, ta nghĩ việc này nên giao cho cậu là tốt nhất.” Lâm Chấn Hạo nói.
Tử Phong nghĩ lại thì cũng thấy có lí, các vị Tôn Giả rất mạnh, dù Lăng gia có đưa đến Thánh Hoàng cường giả thì cũng không phải là đối thủ, nhưng động tĩnh gây ra rất có thể sẽ đánh động tới những nhóm khác, lựa chọn hắn để thực hiện việc ám sát là tốt nhất. Hơn nữa tính toán đến việc mấy người Thái Diễn Thánh Địa đang ở trong Lăng Hư Cung, Tử Phong nhận thấy nhân dịp này trốn ra bên ngoài vài ba tháng cũng là một chuyện tốt, tin rằng mấy người đó cũng sẽ không ở lại nơi này đến cả năm trời đi chứ.
Nghĩ thông suốt, Tử Phong gật đầu nói
“Được rồi, chỉ cần đối phương không có Thánh Tôn cường giả, vậy thì mọi thứ cứ để ta xử lí, nhưng ta cần tình báo chính xác.”
“Yên tâm, Lâm trưởng lão sẽ đi cùng cậu, toàn bộ lực lượng tình báo của Lăng Hư Cung cậu có thể tuỳ ý sử dụng, chỉ cần diệt hết đám người chướng mắt đó thì muốn làm gì cũng được.” Lâm Chấn Hạo sảng khoái nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn được giao công việc như thế này, còn nhớ mấy năm về trước cũng chính Lâm Chấn Hạo là người đã gửi hắn lên biên giới phía bắc diệt một loạt nhất lưu tông môn, đối với công việc này thì miễn là không quá nguy hiểm, Tử Phong đều không từ chối bao giờ, dù sao thì giết chết cường giả Thánh Giai luôn cho hắn thu hoạch không tồi chút nào, phần lớn tài sản hiện tại của hắn đều là từ mấy xác chết đó mà ra cả.
Lâm Tử Hàm thấy Tử Phong đi ra khỏi phòng của tông chủ Lâm Chấn Hạo liền hỏi
“Đã rõ rồi chứ, giờ thì thập thất trưởng lão Thanh Long phong, xin hãy ra mệnh lệnh!!”
Nhìn thấy Lâm Tử Hàm cố tình chào theo tiêu chuẩn quân đội kiếp trước, Tử Phong không khỏi bật cười, lắc đầu nói
“Nàng đừng có đùa, từ lúc nào nàng trở thành thuộc cấp của ta thế?”
“Chẳng phải tông chủ đã giao lại toàn quyền chỉ huy cho cậu rồi à, hơn nữa tu vi của cậu hiện tại bỏ xa ta, về tình về lí thì ta đều dưới cậu một bậc cả.” Lâm Tử Hàm cười nói.
“Được rồi, vậy thì đồng chí Lâm Tử Hàm, mau thu dọn hành lí, chúng ta sẽ khởi hành ngay trong đêm nay!”
“Ngay trong đêm nay ư? Có cần phải gấp đến như vậy không?” Lâm Tử Hàm nghi hoặc nói.
“Càng sớm càng tốt, để lâu đám người Lăng gia đó chạy lung tung thì mệt, ta không muốn phải truy tung ngược xuôi đến cả trăm vạn dặm chỉ để giết một tên Thánh Giả sau đó lại tiếp tục đuổi theo một tên khác ở nửa bên kia của đế quốc đâu.” Tử Phong nhún vai nói.
Tác phong của hai người rất nhanh gọn không chút lề mề, nói là buổi đêm sẽ xuất phát nhưng ngay buổi chiều hôm đó, cả hai đã rời khỏi Lăng Hư Cung, trong vòng vài canh giờ đã vượt qua một loạt truyền tống trận mà tiến gần lên phía Đông Bắc, còn về lí do tại sao lại di chuyển về hướng này thì theo thông tin mà Lâm Tử Hàm thu được, mục tiêu gần nhất nằm ở đây.
----------------------------------------
Lăng Hư Cung, nghị sự đường, vào thời điểm Tử Phong vừa mới rời khỏi tông môn, tông chủ Lâm Chấn Hạo cho gọi toàn bộ tất cả các vị Tôn Giả, các vị phong chủ và một loạt thái thượng trưởng lão đến để họp bàn, cũng không biết ở bên trong mọi người đang bàn luận cái gì mà chỉ thấy bên ngoài cửa đóng then cài, bên ngoài xuất hiện tầng tầng lớp lớp trận pháp ngăn cách, nội bất xuất ngoại bất nhập cực kì thần bí.
Cuộc họp kéo dài đến tận lúc trăng đã lên cao mới kết thúc, tất cả mọi người rời khỏi nghị sự đường, lặng lẽ đường ai nấy đi, trở về nơi ở của mình. Mai Tôn Giả ngồi trong phòng của mình, khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một tầng lo âu không rõ nguyên do, sắc mặt nàng không ngừng biến đổi giống như bên trong nội tâm đang liên tục suy tính chuyện gì đó.
Khẽ đứng dậy, Mai Tôn Giả bước tới một cái giá sách, sau một hồi tìm tòi liền lấy ra một tập tư liệu khá dày rồi mở ra, bày la liệt ra bàn làm việc những tờ giấy bên trong tập tư liệu đó, nàng khẽ chạm tay vào bức hoạ vẽ chân dung một nam nhân, miệng lẩm bẩm
“Rốt cuộc thì ta bị làm sao vậy, ta với hắn chỉ là quan hệ quen biết không hơn không kém, cùng lắm thì ở trên mức bằng hữu một chút mà thôi, liệu ta có nên làm như vậy hay không? Nếu bị phát hiện ra thì sẽ bị coi là phản đồ của Lăng Hư Cung, kế hoạch dày công gây dựng của ta suốt bao năm nay cũng sẽ đổ sông đổ bể, hơn nữa rất có thể sẽ ảnh hưởng đến suy tính của tỷ tỷ, vì một người như vậy thì có đáng không?”
Cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, Mai Tôn Giả không khỏi thở dài, ngả người ra tựa lưng vào chiếc ghế đang ngồi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một mảng không gian đen kịt của ban đêm, ánh trăng len lỏi qua những áng mây trôi trên trời chốc chốc lại chiếu xuống, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại tràn ngập ưu tư.
Đưa mắt nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, Mai Tôn Giả im lặng một hồi, sau đó dường như đã làm ra quyết định trọng đại nào đó, nàng khẽ đập tay lên bàn một cái, toàn bộ tư liệu bày biện trên bàn đột ngột bốc cháy sau đó hoá thành tro bụi, đôi mắt nàng ánh lên một vẻ kiên quyết hiếm có. Nàng lấy một tờ giấy trắng ra rồi viết mấy chữ lên đó.
“Hừ, phản thì phản, từ lúc nào ta lại lo sợ những thứ không đâu như thế!! Người đâu??!” Mai Tôn Giả nở một nụ cười có chút điên cuồng, cất tiếng gọi lớn.
Ngay sau khi Mai Tôn Giả cất tiếng gọi, một thân ảnh hắc y thần bí xuất hiện trước mặt nàng, quỳ một chân xuống đất
“Quận chúa cho gọi thần??”
“Nếu ta giao cho ngươi một việc cầm chắc cái chết, liệu ngươi có làm không?” Mai Tôn Giả nghiêm giọng nói.
Hắc y nhân đặt một tay lên ngực, dùng một ánh mắt cuồng nhiệt mà nhìn nàng, giọng nói đầy kiên định
“Vi thần sinh ra là để làm nô tài cho quận chúa, bất kể phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần ngài ra lệnh thì dù có tự sát ngay tại chỗ thần cũng quyết không nhíu mày!!”
Mai Tôn Giả gật đầu một cách hài lòng, cầm lấy tờ giấy duy nhất còn lại trên bàn nhét vào trong một phong thư sau đó niêm phong lại, đồng thời vung tay lên, một ấn ký tinh thần bay tới tiến nhập vào bên trong đầu hắc y nhân, xong xuôi hết thảy nàng mới đưa phong thư cho hắc y nhân, miệng nói
“Tốt lắm, ngươi rời khỏi Lăng Hư Cung, tìm đường đuổi theo Thanh Long thập thất trưởng lão, lộ tuyến của hắn ta đã lưu lại thành ấn ký trong tinh thần thức hải của ngươi rồi. Ngay khi giao xong phong thư, hãy tự sát, việc này không thể để lộ ra ngoài được!!”
Hắc y nhân cung kính đón lấy phong thư rồi thu vào trong không gian giới chỉ, quỳ cả hai gối xuống đất dập đầu đủ chín cái, nhàn nhạt nói
“Vi thần đã rõ, sau khi vi thần tự sát sẽ không thể ở bên cạnh trợ giúp cho quận chúa nữa, hi vọng ngài hãy giữ gìn bản thân mình, thần xin từ biệt ngài tại đây!!”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh hắc y đã biến mất không một tiếng động, tốc độ cực nhanh giống như một bóng ma, nếu có người khác ở đây thì rất dễ để nhận ra thủ đoạn của hắc y nhân chính là không gian pháp tắc của Thánh cấp cường giả.
Mai Tôn Giả thả người xuống ghế, đưa tay lên bóp trán, miệng khẽ thì thầm
“Ta chỉ có thể làm đến như vậy vì cậu mà thôi, chỉ còn hai ngày nữa, hi vọng là kịp…”
Cùng lúc đó, một thân ảnh thần bí xuất hiện bên trên chỗ ở của Tử Phong, người này khẽ vung tay lên một cái, một màng chắn mờ ảo như có như không xuất hiện bao trùm lấy toàn bộ Thanh Long phong, không một chút động tĩnh sinh ra, đến cả ba động không gian cũng không có, chỉ trong nháy mắt màng chắn đó đã nuốt trọn cả sơn phong vào bên trong, sau đó liền tiêu biến giống như không có gì xảy ra, nhưng trên thực tế thì toàn bộ khu vực này đã trở thành một nơi nội bất xuất, ngoại bất nhập.
"Ủa, sao bên trong kết giới lại xuất hiện ba thực thể quái dị dường như hoà thành một thể với không gian xung quanh vậy? Hừm.......thôi kệ cứ tiêu diệt cả ba đi, cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi." thần bí nhân búng tay một cái, sau đó ngự không bỏ đi, màn đêm lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu của nó.
----------------------------------------
Tử Phong cùng với Lâm Tử Hàm xuyên qua một loạt truyền tống trận, nếu không phải là hai người đều có thực lực mạnh mẽ thì lúc này đã kiệt sức vì tinh thần lực bị hao mòn rất nhiều rồi. Nơi hai người đặt chân đến là một toà thành trì khá lớn có tên là…..là cái gì Tử Phong cũng không biết nữa, chỉ đơn giản là hắn không quan tâm, việc của hắn là đi giết người chứ có phải làm hướng dẫn viên du lịch đâu mà cần phải nhớ tên địa danh mình vừa đến, nói có chút xấu hổ chứ đến quá nửa chỗ tông môn nhất lưu bị hắn diệt mấy năm trước hắn còn không biết tên.
Lâm Tử Hàm thì quá hiểu cái tên lười biếng đi cùng với mình rồi, nàng cũng chẳng rảnh rỗi giới thiệu qua về thành trì này làm gì cho mệt, bởi vì đoán chừng những gì nàng nói sẽ chui vào tai phải sau đó chạy thẳng qua tai trái của Tử Phong rồi rơi xuống đất, cứ lẳng lặng sắp xếp lại thông tin rồi bảo hắn đi giết người cho xong.
“Tử Phong, chờ đã, cậu định cứ như vậy mà nghênh ngang tiến vào bên trong à?” Lâm Tử Hàm thấy Tử Phong điềm nhiên như không tiến đến cổng thành, vội vàng kéo ngược hắn lại nói.
“Ủa chứ không lẽ phải trèo tường vào à?” Tử Phong ngẩn người ra hỏi.
“Ý ta không phải như vậy, mà là chẳng phải chúng ta nên thay đổi y phục một chút hay sao??” Lâm Tử Hàm nói.
Tử Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hàm, hôm nay nàng mặc một bộ lục y có phần đơn giản, tuy không phải là trang phục thường thấy của trưởng lão Lăng Hư Cung nhưng đằng sau lưng nàng vẫn có biểu tượng Lăng Hư Cung, trên ngực cũng thêu tiêu ký biểu thị thân phận, cơ mà đó không phải là cái mà hắn đang nhìn.
Y phục Lâm Tử Hàm đang mặc đúng thật sự là trông có vẻ đơn giản nhưng điều đó lại càng tôn lên dáng người thướt tha chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm của nàng, bờ vai mảnh khảnh, vòng ngực đầy đặn, eo thắt đáy lưng ong, kiều đồn không to cũng chẳng nhỏ, hợp thành một tỉ lệ vừa phải với cả người nàng. Đáng chú ý đó là chiều cao của Lâm Tử Hàm, nàng là nữ nhân cao nhất trong số những người Tử Phong quen biết, theo một lẽ dĩ nhiên thì đôi chân của nàng cũng rất dài, rất quyến rũ, khiến hắn có chút thất thần khi nhìn vào đó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tử Phong có chút mờ ám, Lâm Tử Hàm hơi ngẩn người ra một chút, sau đó khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, nàng bối rỗi gõ lên đầu hắn một cái, khẽ gắt
“Cậu đang nhìn cái gì đấy hả?”
“Ngắm mỹ nhân.” Tử Phong trả lời một cách tỉnh bơ khiến Lâm Tử Hàm xoắn xuýt một trận, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa vui sướng, thật lâu không nói lên lời.
“Được rồi, không trêu nàng nữa, nàng nói rằng ở trong thành trì này có chi nhánh bí mật của Lăng Hư Cung đúng không?” Tử Phong nói.
“Phải, ở đây đúng là có một cơ sở bí mật thuộc về Ám Bộ, một nhánh nhỏ chuyên thu thập tình báo của Chấp Pháp Đường.” Lâm Tử Hàm gật đầu nói.
“Thế thì ổn rồi, chúng ta tiến vào thôi!!” Tử Phong cười nói.
“Này, cậu có nghe thấy những gì ta vừa mới nói ban nãy không thế?” Lâm Tử Hàm có chút nhức đầu nói.
“Nghe rõ chứ, để ta cho nàng thấy một trong những năng lực đặc biệt của mình.”
Tử Phong tự tin nói, sau đó bất thình lình vòng tay qua ôm lấy eo Lâm Tử Hàm kéo vào sát người mình, cứ như vậy cất bước đi thẳng vào bên trong thành như chỗ không người. Lâm Tử Hàm đang định giãy dụa thì chợt ngẩn người ra, có chuyện gì đó kì lạ thì phải, hình như là….không một ai để ý đến việc có một nam một nữ đang ôm nhau đi vào bên trong thành, mọi ánh mắt đảo qua hai người bọn họ giống như đang nhìn thẳng vào không khí vậy.
Lâm Tử Hàm còn đang bán tín bán nghi thì cả hai tình cờ đi qua một cửa tiệm, nàng ngẫu nhiên nhìn vào tấm gương treo bên trong cửa tiệm đó, khiến nàng bất ngờ đó là trên gương đáng lẽ ra phải có hình ảnh phản chiếu của nàng và Tử Phong thì nay lại không có một chút dấu vết gì cả, cả hai người giống như hoàn toàn tan biến vào không gian.
“Này, ta không biết cơ sở ngầm đó ở đâu, nàng có thể chỉ đường hay không?” Tiếng nói của Tử Phong vang lên bên tai khiến Lâm Tử Hàm sực tỉnh, nàng sốc lại tinh thần của mình, sau đó giơ tay lên chỉ đường.
Vòng vèo một hồi, hai người tìm đến một căn nhà cũ kỹ ở sâu bên trong con hẻm tối tăm, Tử Phong biết là đã đến nơi, hắn liền nhẹ nhàng thả tay ra khỏi người Lâm Tử Hàm, Nguỵ Trang vẫn được kích hoạt. Lâm Tử Hàm cũng không để ý nhiều đến như vậy, dù sao ôm thì cũng đã ôm rồi, chẳng phải lần đầu nàng bị hắn ôm, lúc ban đầu thì có hơi chút bối rối nhưng thật tình thì nàng không hề khó chịu khi hắn thân mật với mình.
Lâm Tử Hàm gõ nhẹ lên cánh cửa theo một tiết tấu kỳ lạ, hẳn là ám hiệu liên lạc của Ám Bộ, một lúc sau cánh cửa liền được mở ra, từ bên trong xuất hiện một bà lão trông có vẻ nghèo khổ, bộ dáng gần đất xa trời.
“Vị cô nương này có việc gì mà lại gõ cửa nhà ta vậy?” bà lão khàn giọng nói.
Lâm Tử Hàm không nói gì mà chỉ cầm một lệnh bài giơ lên, bà lão nhìn thấy lệnh bài đó liền hơi nhíu mày sau đó mở rộng cửa ra, nghiêng mình tỏ ý mời vào. Khi Lâm Tử Hàm tiến vào bên trong, bà lão ngay lập tức quỳ xuống, giọng nói khàn đặc của người già biến mất, thay vào đó là một giọng nói nữ tính trẻ trung có phần không hợp với diện mạo
“Thuộc hạ bái kiến trưởng lão!!”
“Được rồi, lễ nghi gì đó thì miễn đi, tin rằng tổng bộ đã thông tin cho ngươi về việc ta sẽ đến đây, để ta giới thiệu một chút, đi cùng ta lần này là….” Lâm Tử Hàm nói, theo quán tính quay sang chỗ Tử Phong đứng để giới thiệu, chỉ là lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại, bởi vì cái người đáng lẽ ra phải đứng ngay cạnh nàng thì lúc này đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mảng không gian trống rỗng không một bóng người.
“Nhìn bên ngoài thật khó có thể tin rằng ở trong này lại rộng rãi đến mức này đấy.” Tiếng nói của Tử Phong đột nhiên vang lên từ đâu đó khiến cả Lâm Tử Hàm lẫn “bà lão” kia giật nảy mình, thần thức toả ra xung quanh nhằm tìm kiếm vị trí phát ra tiếng nói nhưng không hề có chút manh mối nào.
“Không cần phải tìm, ta ở đây!” Lời vừa dứt, một thân ảnh chậm rãi hiện ra từ trong hư không giống như một làn khói đen, trong chốc lát đã hiện nguyên hình là một hắc y nam tử đeo mặt nạ.
“Roạt roạt…”
Hàng loạt tiếng xé gió vang lên, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng chục hắc y nhân tay lăm lăm vũ khí chĩa thẳng vào người Tử Phong, hình thành trận thế bao vây không có lối thoát.
“Dừng tay lại, đều là người mình cả, đây là Thanh Long thập thất trưởng lão, còn không mau thu hồi vũ khí!” Lâm Tử Hàm có chút bất ngờ trước sự xuất hiện có phần phi lý của Tử Phong, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại mà ra lệnh.
Tử Phong có vẻ không để ý đến mấy người Ám Bộ lúc này đã thu hồi vũ khí của mình lại, hắn nhìn xung quanh một lượt sau đó nhàn nhạt nói
“Nào, đến lúc làm chính sự rồi!”
/508
|