Chương 4: Đệ nhị Phán Hạ (4)
Không, không đúng…
Nói “đưa đến” đã là cho bọn họ mặt mũi, bởi vì những cung nhân kia hoàn toàn là đem hộp thức ăn trực tiếp quăng tới…
Phán Hạ ngã xuống đất khiến cho đầu óc nàng choáng váng, mơ mơ màng màng, cảm giác như gần đất xa trời.
Thân thể này quá yếu, yếu đến nỗi linh lực thủy và hỏa kiếp trước của nàng đều không có chút ảnh hưởng.
“Mẫu phi.” Một giọng nói lanh lảnh đột ngột truyền tới, ngăn cản hành động chuẩn bị bạo phát của nữ nhân, cũng khiến cho Phán Hạ thoáng chút thở phào nhẹ nhõm.
“Nha đầu.” Kinh ngạc nhìn vết thương khắp người Phán Hạ, Phong Lạc Trạch bước tới phía trước, nhưng căn bản không biết làm sao để nâng Phán Hạ khắp người bị thương dậy.
Hắn sợ đụng tới vết thương của nàng sẽ càng làm người bị thương nhiều hơn.
“Mẫu phi, con không muốn nhìn thấy nha đầu cả người đầy vết thương lần nữa.” Ngữ khí Phong Lạc Trạch vô cùng bất mãn.
Mẫu phi từ xưa tới nay không thích nha đầu, hắn vẫn biết thế, nhưng mà trước kia mẫu phi tuy động một chút là quở trách, nhưng chưa bao giờ xuống tay đánh nha đầu nặng như vậy.
“Trạch nhi, nàng làm đổ đồ ăn của chúng ta, vì thế nên mẫu phi mới trừng phạt nàng. Một đời mẫu phi chỉ có mình con, con không nên trách mẫu phi… ” Nữ nhân khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Phong Lạc Trạch liền nhanh giải thích.
Tuy rằng ngự thiện phòng xưa nay đều cho bọn họ ăn cơm thừa canh cạn, thế nhưng, bọn họ cần những thứ này để lấp đầy bụng. Nha đầu chết tiệt kia thế nhưng lúc ăn cơm lại đem cơm nước của bọn họ đánh đổ hết. Nàng nhất thời tức giận, lại thêm chuyện bị cung nhân ngự thiện phòng chọc tức, lúc này mới hả giận lên con nhóc kia.
“Mẫu phi, bây giờ con đưa nha đầu đi lau sạch vết thương, sau đó sẽ tìm đồ ăn cho người, trước tiên người hãy nhẫn nại một chút.”
Bộ dáng nữ nhân vừa lo lắng vừa đáng thương khiến Phong Lạc Trạch không đành lòng trách cứ, sau đó thở dài một hơi, dắt tay cô bé Phán Hạ đã gần sắp ngất xỉu nâng lên.
Động tác Phong Lạc Trạch khiến Phán Hạ không nhịn được nhíu mày, tiếc rằng hiện tại thân thể nàng đầy rẫy vết thương, hoàn toàn không có chút khí lực, chỉ có thể mặc cho Phong Lạc Trạch nâng nàng dậy.
Phong Lạc Trạch cẩn thận từng li từng tí ôm lấy eo Phán Hạ dưới đất nâng lên, đi vào tẩm điện của bọn họ phía xa.
Phán Hạ nhìn toà cung điện trống rỗng hoang vu, đồ dùng rách nát, trang sức hư hỏng, hết thảy mọi thứ đều nói lên chủ nhân cung điện không được coi trọng.
Lúc nãy nam hài đang ôm nàng gọi cái “bà thím” điên khùng kia là “Mẫu phi”, chẳng lẽ bọn họ chính là phi tử cùng hoàng tử bị đày vào lãnh cung?
Chủ nhân thân thể của “nàng kia” rốt cuộc có thân phận gì?
Một điều mới biết là nàng hiện giờ là một hài tử khoảng năm tuổi, chắc chắn không phải tiểu cung nữ rồi. Chẳng lẽ là con của mụ điên kia, bé trai kia gọi nàng là muội muội sao?
Phán Hạ không nhịn được nhíu này, cái này xem ra là đãi ngộ khác biệt sao?
“Nha đầu, trước tiên ta ôm muội trở về phòng nằm, ta đi múc nước cho muội trị vết thương nhé.” Phong Lạc Trạch đem Phán Hạ đặt lên giường, cho dù hiện nay thân thể Phán Hạ còn là một đứa nhóc, cái giường gỗ dù lớn vẫn vang lên vài tiếng cọt kẹt cọt kẹt, từng tiếng từng tiếng vang lên cho thấy nó đã có lịch sử lâu đời không thể chịu được sức nặng.
…
…
Một lần nữa lại chạy ra khỏi lãnh cung hoang phế kia, Phán Hạ lê thân thể nho nhỏ gầy yếu đi vào khu rừng hỗn độn, tìm một chút cỏ dại ở đây khoanh chân ngồi xuống, như thường lệ tay phải nâng lên, dùng thủy linh lực mỏng manh trong cơ thể trị thương cho mình.
Thế giới này linh khí so với Địa Cầu thế kỷ 21 dày đặc hơn, tuy rằng thân thể gầy yếu của nàng hiện nay thổi một chút sẽ tắt, nhưng có linh khí dày đặc ở bên ngoài sẽ tốt lên thôi, nàng bắt đầu tu luyện linh lực thủy và hỏa so với tốc độ kiếp trước, không hề kém chút nào.
Kiếp trước…
Kiếp trước không ai hay biết, nàng ngoại trừ đánh lộn ám sát ở bên ngoài đủ loại, nàng còn có hai năng lực đặc biệt, đó là khống chế lửa và nước.
Khống chế nước, ngoại trừ bên ngoài có thể dùng nó công kích còn có thể dùng để trị thương, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến nàng không muốn sống. | Ngoz: Câu này ta không hiểu lắm.
Không, không đúng…
Nói “đưa đến” đã là cho bọn họ mặt mũi, bởi vì những cung nhân kia hoàn toàn là đem hộp thức ăn trực tiếp quăng tới…
Phán Hạ ngã xuống đất khiến cho đầu óc nàng choáng váng, mơ mơ màng màng, cảm giác như gần đất xa trời.
Thân thể này quá yếu, yếu đến nỗi linh lực thủy và hỏa kiếp trước của nàng đều không có chút ảnh hưởng.
“Mẫu phi.” Một giọng nói lanh lảnh đột ngột truyền tới, ngăn cản hành động chuẩn bị bạo phát của nữ nhân, cũng khiến cho Phán Hạ thoáng chút thở phào nhẹ nhõm.
“Nha đầu.” Kinh ngạc nhìn vết thương khắp người Phán Hạ, Phong Lạc Trạch bước tới phía trước, nhưng căn bản không biết làm sao để nâng Phán Hạ khắp người bị thương dậy.
Hắn sợ đụng tới vết thương của nàng sẽ càng làm người bị thương nhiều hơn.
“Mẫu phi, con không muốn nhìn thấy nha đầu cả người đầy vết thương lần nữa.” Ngữ khí Phong Lạc Trạch vô cùng bất mãn.
Mẫu phi từ xưa tới nay không thích nha đầu, hắn vẫn biết thế, nhưng mà trước kia mẫu phi tuy động một chút là quở trách, nhưng chưa bao giờ xuống tay đánh nha đầu nặng như vậy.
“Trạch nhi, nàng làm đổ đồ ăn của chúng ta, vì thế nên mẫu phi mới trừng phạt nàng. Một đời mẫu phi chỉ có mình con, con không nên trách mẫu phi… ” Nữ nhân khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Phong Lạc Trạch liền nhanh giải thích.
Tuy rằng ngự thiện phòng xưa nay đều cho bọn họ ăn cơm thừa canh cạn, thế nhưng, bọn họ cần những thứ này để lấp đầy bụng. Nha đầu chết tiệt kia thế nhưng lúc ăn cơm lại đem cơm nước của bọn họ đánh đổ hết. Nàng nhất thời tức giận, lại thêm chuyện bị cung nhân ngự thiện phòng chọc tức, lúc này mới hả giận lên con nhóc kia.
“Mẫu phi, bây giờ con đưa nha đầu đi lau sạch vết thương, sau đó sẽ tìm đồ ăn cho người, trước tiên người hãy nhẫn nại một chút.”
Bộ dáng nữ nhân vừa lo lắng vừa đáng thương khiến Phong Lạc Trạch không đành lòng trách cứ, sau đó thở dài một hơi, dắt tay cô bé Phán Hạ đã gần sắp ngất xỉu nâng lên.
Động tác Phong Lạc Trạch khiến Phán Hạ không nhịn được nhíu mày, tiếc rằng hiện tại thân thể nàng đầy rẫy vết thương, hoàn toàn không có chút khí lực, chỉ có thể mặc cho Phong Lạc Trạch nâng nàng dậy.
Phong Lạc Trạch cẩn thận từng li từng tí ôm lấy eo Phán Hạ dưới đất nâng lên, đi vào tẩm điện của bọn họ phía xa.
Phán Hạ nhìn toà cung điện trống rỗng hoang vu, đồ dùng rách nát, trang sức hư hỏng, hết thảy mọi thứ đều nói lên chủ nhân cung điện không được coi trọng.
Lúc nãy nam hài đang ôm nàng gọi cái “bà thím” điên khùng kia là “Mẫu phi”, chẳng lẽ bọn họ chính là phi tử cùng hoàng tử bị đày vào lãnh cung?
Chủ nhân thân thể của “nàng kia” rốt cuộc có thân phận gì?
Một điều mới biết là nàng hiện giờ là một hài tử khoảng năm tuổi, chắc chắn không phải tiểu cung nữ rồi. Chẳng lẽ là con của mụ điên kia, bé trai kia gọi nàng là muội muội sao?
Phán Hạ không nhịn được nhíu này, cái này xem ra là đãi ngộ khác biệt sao?
“Nha đầu, trước tiên ta ôm muội trở về phòng nằm, ta đi múc nước cho muội trị vết thương nhé.” Phong Lạc Trạch đem Phán Hạ đặt lên giường, cho dù hiện nay thân thể Phán Hạ còn là một đứa nhóc, cái giường gỗ dù lớn vẫn vang lên vài tiếng cọt kẹt cọt kẹt, từng tiếng từng tiếng vang lên cho thấy nó đã có lịch sử lâu đời không thể chịu được sức nặng.
…
…
Một lần nữa lại chạy ra khỏi lãnh cung hoang phế kia, Phán Hạ lê thân thể nho nhỏ gầy yếu đi vào khu rừng hỗn độn, tìm một chút cỏ dại ở đây khoanh chân ngồi xuống, như thường lệ tay phải nâng lên, dùng thủy linh lực mỏng manh trong cơ thể trị thương cho mình.
Thế giới này linh khí so với Địa Cầu thế kỷ 21 dày đặc hơn, tuy rằng thân thể gầy yếu của nàng hiện nay thổi một chút sẽ tắt, nhưng có linh khí dày đặc ở bên ngoài sẽ tốt lên thôi, nàng bắt đầu tu luyện linh lực thủy và hỏa so với tốc độ kiếp trước, không hề kém chút nào.
Kiếp trước…
Kiếp trước không ai hay biết, nàng ngoại trừ đánh lộn ám sát ở bên ngoài đủ loại, nàng còn có hai năng lực đặc biệt, đó là khống chế lửa và nước.
Khống chế nước, ngoại trừ bên ngoài có thể dùng nó công kích còn có thể dùng để trị thương, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến nàng không muốn sống. | Ngoz: Câu này ta không hiểu lắm.
/24
|