Chương 6: Trắng trợn cướp đoạt (2)
Hắn bận y phục màu đen, tóc dài đen nhánh được cố định trên đầu bằng một cây trâm ngọc màu đỏ như máu, vài sợi tóc rối cuồng ngạo phân tán ở hai bên gò má,mang theo một tia ngông cuồng ngang ngược.
Một đôi mắt diều hâu xanh thăm thẳm cuồng ngạo mà lại mê người, khi nhìn về phía nàng thì lại nở nụ cười nhẹ.
Trông dáng vẻ nàng chỉ khoảng chừng bốn năm tuổi mà thôi, vóc người gầy gò, nho nhỏ, dáng vẻ tựa như chạm nhẹ sẽ biến mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có chút ố vàng, đây hẳn là dinh dưỡng thường xuyên không đầy đủ, cánh mũi nho nhỏ hơi nhíu lại, biểu hiện tâm tình bất mãn của nàng lúc này. Mái tóc gai góc ố vàng, toàn thân từ trên xuống dưới không tìm thấy chỗ nào đáng yêu cả. Nhưng thứ thực sự hấp dẫn hắn chính là đôi mắt to long lanh kia, trong suốt mà tinh khiết, một đôi mắt lạnh nhạt xa cách không phù hợp với độ tuổi của nàng.
Khóe miệng cợt nhã khẽ nhếch lên nở một nụ cười, hắn nói, “Trong cung lại còn có một vật nhỏ thú vị như thế.”
Phán Hạ nhìn bóng dáng hoàn mỹ óng ánh đi ra tựa như đá cẩm thạch của hắn, lần đầu tiên tạm thời kết luận cho cái tên trước mắt này là một ngoại lệ.
Đúng thế… Tạm thời…
Trên thế gian mọi người đều biết, Thiết Huyết đoàn lính đánh thuê, đoàn trưởng Phán Hạ là một người có thù tất báo, phàm là ai đắc tội nàng đều không có kết cục tốt!
“Ta cũng không biết rằng trong cung có người lại thích đến một nơi tẻ nhạt đấy như vầy đấy.” Phán Hạ hững hờ nói, hai mắt híp lại mang theo tia khiêu khích, che lại ánh sáng sâu xa lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Thân thể cao to duyên dáng của nam nhân trong giây lát đứng lặng bên người Phán Hạ, khí tức lười biếng cùng nguy hiểm thừa dịp chăm chú vây quanh người Phán Hạ.
“Ha ha, thú vị.” Nụ cười nam nhân mang theo một tia cân nhắc, hai mắt phóng ra tựa như ánh mắt dã thú, thu hết tầm mắt Phán Hạ khiến nàng không nhịn được lùi về phía sau.
Bằng kinh nghiệm trải qua hai mươi lăm năm của nàng, nam nhân này rất nguy hiểm…
“Ngươi muốn thế nào?” Đôi mi thanh tú pha lẫn nhẹ nhàng chưa dứt được sự ngây thơ trở nên lạnh nhạt, biểu hiện thái độ chủ nhân với xú nam nhân càn rỡ này cực kỳ ghét bỏ.
Nam nhân cười ha ha một tiếng, lời nói không kiêng dè, “Đem làm đồ chơi nhất định rất tốt đây.”
“Chơi cái đầu ngươi!” Lần đầu tiên bị coi rẻ lường gạt triệt để như vậy, tính tình quật cường cùng kiêu ngạo của Phán Hạ không cho phép bất kỳ ai càn rỡ đối với nàng như vậy.”
Bốn chữ “miễn cưỡng làm theo” này, xưa này sẽ không dùng trên người nàng.
“Cái này thì không thể tùy theo ý nhóc được đâu.” Lần hồi cung này lại phát hiện được đồ chơi tốt như vậy, Đế Quân Tà làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Lúc Phán Hạ phiền muộn nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ muốn đem xú nam nhân này băm thành tám mảnh, liền bị hắn dùng linh lực bao vây nàng lại, như con diều đứt dây, người tùy ý hắn giật giây đem nàng về phía cung điện xa hoa rực rỡ kia…
Nhìn thấy Đế Quân Tà, toàn bộ cung nhân đủ loại cùng nhau quỳ xuống đất, “Tham kiến bệ hạ.”
Bệ hạ…
Con mắt Phán Hạ nhảy lên.
Thân phận cái tên này thật khiến nàng “giật nảy cả mình” nha.
Kiến trúc xa hoa, cung điện vàng son lộng lẫy, trang sức tráng lệ, trên tấm biển chủ điện viết ba chữ rồng bay phượng múa, Tận Hoan điện.
“Thả ta ra!”
Phán Hạ sống ròng rã hai mươi lăm năm, phong thái xưa này đều là hung hăng càn quấy, cho dù người đứng đầu gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ, một đời gia chủ Mục Lặc Phỉ Nhĩ cũng không có bản lĩnh tùy tiện đem nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
“Vật nhỏ, hiện tại có phải nhóc rất ghét ta, có phải rất muốn trở nên mạnh mẽ, tìm ta báo thù không?” Phất tay triệu hồi linh lực áp chế linh lực của Phán Hạ, Đế Quân Tà đầy hứng thú nhìn tiểu nữ oa hết sức khó chịu trước mặt.
Nàng cũng chưa được năm tuổi đó nha.
Nếu không phải vật nhỏ này điên cuồng hấp thu linh khí trong không khí, hắn cũng không dư hơi chú ý đến cái nơi tẻ nhạt không thú vị như vầy trong hoàng cung này.
“Ngươi là rất hiểu rõ ta hoặc có thể do ngươi quá mức nhàm chán đi?”
/24
|