Sau khi nuốt linh hồn,Thần Nam đã biết được toàn bộ mọi chuyện xảy ra với cỗ thân thể này.
Nhưng điều làm hắn khá bất ngờ,là cỗ thân thể này lại trùng tên Thần Nam,chỉ có điều cỗ thân thể này có gia đình,có gia tộc,có tiểu muội còn có cả người hầu nữa.Thần Nam kiếp trước là một cô nhi,cái tên Thần Nam là do sư phụ hắn lúc thu dưỡng mà đặt cho hắn.
Thần Nam dần mở mắt,không biết do thân thể hay do linh hồn,mà Thần Nam hiện tại vô cùng yếu ớt.
-Biểu ca,huynh cảm thấy sao rồi ?
Đập vào mắt Thần Nam là một khuôn mặt tuyệt mỹ,một mái tóc đen nhánh rũ xuống hai vai,cái mũi cao thẳng và cái miệng chúm chím anh đào.Có thể nói ngũ quan đã phối hợp tạo ra khuôn mặt hoàn mỹ của nàng.
-Yên Nhi ,ta không sao.
Thần Nam biết cô bé trước mặt tên là Trương Ngữ Yên,là biểu muội của thân thể này,quan hệ của hai người có thể nói là rất tốt.
-Biểu ca,từ nay huynh đừng cố sức nữa,đừng suy nghĩ lung tung,huynh không thể tu luyện không ai xem thường huynh cả,muội mãi mãi không bao giờ bất kính với biểu ca.
Trương Ngữ Yên lại nức nở,nàng vốn là một cô nhi,được cha mẹ Thần Nam nhặt về nuôi từ rất nhỏ.Thuở bé,vị biểu ca này luôn đối xử tốt với nàng,tuy thể chất của vị biểu ca này kém cỏi,nhưng trong mắt nàng ngoài cha mẹ của Thần Nam ra, thì Thần Nam chính là người quan trọng nhất với nàng.
Nhìn những dòng nước mắt của Trương Ngữ Yên, Thần Nam bỗng thấy tâm thần mình xao động, hắn nhớ lại Việt Quốc,ở đó hắn cũng từng là cô nhi,sau này tu vi tinh tiến,bằng hữu dần dần rời xa,đã 400 năm rồi,không có ai quan tâm hắn chân thành đến vậy.
-Yên tâm,ta sẽ không chết nữa đâu.
Thần Nam khẽ vuốt ve mái tóc của Trương Ngữ Yên.
Nghe Thần Nam trả lời,đôi mắt to của Yên nhi cao hứng nhìn Thần Nam.
-Được rồi,chuyện huynh đáp ứng với muội thì nhất định phải làm, không làm là xấu lắm đó.
-Ừ,ta biết rồi,ta nhất định sẽ làm được,muội ra ngoài trước đi,ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Thần Nam nhìn Trương Ngữ Yên mà nói, trí nhớ của thân thể này,hắn cần có thời gian để tiêu hóa hết được.
-Vậy muội ra ngoài ,huynh cứ nghỉ ngơi đi, mai muội lại đến thăm huynh.
Trương Ngữ Yên trả lời,sau đó lập tức trở ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng hình của Trương Ngữ Yên,trong lòng Thần Nam lại cảm thấy nao nao.Nàng ta tuy nhỏ tuổi, nhưng đã có tố chất của một đại mỹ nhân.Thần Nam thầm nghĩ,cứ qua tiếp hai ba năm nữa,chắc hẵn sẽ có một siêu cấp mỹ nữ cấp bậc hại nước hại dân xuất thế đây.
Sau khi Yên nhi rời khỏi phòng,Thần Nam mới ổn định lại tinh thần,thật không ngờ nữ tử ở đây so với Việt Quốc cũng không kém,hắn cảm thấy thật hoài niệm với quê hương mình.
Lắc đầu xua tan hoài niệm, Thần Nam khoanh chân trên giường.Thân thể hắn rất hư yếu,cần phải điều tức thì mới tốt hơn được.Trên khuôn mặt của Thần Nam nở ra một nụ cười khổ,hắn vốn đình mò đến trữ vật của mình,lấy một ít dược liệu khôi phục thân thể,nhưng hắn bị thiên lôi đánh cho tan tành,chỉ có mỗi linh hồn xuyên việt sang đây,thử hỏi trữ vật còn đâu,xem ra cách này là không có khả năng rồi.
Sau khi cười khổ,Thần Nam tự xóa đi cái ý nghĩ tìm trữ vật.Dựa theo tâm pháp tu luyện trước đây,hắn bắt đầu đem chân khí điều tức cơ thể,ngay lập tức biểu cảm trên gương mặt Thần Nam lại là một nụ cười khổ,bên trong cơ thể này, một chút chân khí cũng không có chứ đừng nói là vận công điều tức.Thân thể này là của phàm nhân,à không còn kém hơn phàm nhân nữa,vì chủ nhân của nó,bệnh tật triền miên,nó chỉ tốt hơn thường nhân một chút là cũng còn khá rắn chắc.
Thần Nam bỗng nhiên ngây ngốc,có thể nói một kẻ đang đứng trên đỉnh cao,bây giờ tu vi hóa thành hư ảo,từ một cao thủ biến thành người thường,không ai có thể chấp nhận được.
Qua một lúc lâu sau,Thần Nam mới khôi phục lại được tinh thần,hai mắt hắn trở nên kiên định.Siết chặt nắm tay,từ nay về sau,không còn Thần Nam cô nhi nữa,ta đã đến đây,hóa thân vào một kẻ cùng tên với mình,âu đó cũng là duyên phận.Ta đã thất bại một lần,đã có cơ hội làm lại từ đầu,ta tuyệt phải nắm giữ.
-Lão Thiên,Thần Nam ta sẽ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao.Đấu Ma đại lục sẽ là bước đầu cho ta sáng tạo một truyền kỳ về mình.
Trong lòng Thần Nam liên tục gào thét,hắn đã quyết định cho con đường tương lai của mình tại Đấu Ma đại lục.....
Nhưng điều làm hắn khá bất ngờ,là cỗ thân thể này lại trùng tên Thần Nam,chỉ có điều cỗ thân thể này có gia đình,có gia tộc,có tiểu muội còn có cả người hầu nữa.Thần Nam kiếp trước là một cô nhi,cái tên Thần Nam là do sư phụ hắn lúc thu dưỡng mà đặt cho hắn.
Thần Nam dần mở mắt,không biết do thân thể hay do linh hồn,mà Thần Nam hiện tại vô cùng yếu ớt.
-Biểu ca,huynh cảm thấy sao rồi ?
Đập vào mắt Thần Nam là một khuôn mặt tuyệt mỹ,một mái tóc đen nhánh rũ xuống hai vai,cái mũi cao thẳng và cái miệng chúm chím anh đào.Có thể nói ngũ quan đã phối hợp tạo ra khuôn mặt hoàn mỹ của nàng.
-Yên Nhi ,ta không sao.
Thần Nam biết cô bé trước mặt tên là Trương Ngữ Yên,là biểu muội của thân thể này,quan hệ của hai người có thể nói là rất tốt.
-Biểu ca,từ nay huynh đừng cố sức nữa,đừng suy nghĩ lung tung,huynh không thể tu luyện không ai xem thường huynh cả,muội mãi mãi không bao giờ bất kính với biểu ca.
Trương Ngữ Yên lại nức nở,nàng vốn là một cô nhi,được cha mẹ Thần Nam nhặt về nuôi từ rất nhỏ.Thuở bé,vị biểu ca này luôn đối xử tốt với nàng,tuy thể chất của vị biểu ca này kém cỏi,nhưng trong mắt nàng ngoài cha mẹ của Thần Nam ra, thì Thần Nam chính là người quan trọng nhất với nàng.
Nhìn những dòng nước mắt của Trương Ngữ Yên, Thần Nam bỗng thấy tâm thần mình xao động, hắn nhớ lại Việt Quốc,ở đó hắn cũng từng là cô nhi,sau này tu vi tinh tiến,bằng hữu dần dần rời xa,đã 400 năm rồi,không có ai quan tâm hắn chân thành đến vậy.
-Yên tâm,ta sẽ không chết nữa đâu.
Thần Nam khẽ vuốt ve mái tóc của Trương Ngữ Yên.
Nghe Thần Nam trả lời,đôi mắt to của Yên nhi cao hứng nhìn Thần Nam.
-Được rồi,chuyện huynh đáp ứng với muội thì nhất định phải làm, không làm là xấu lắm đó.
-Ừ,ta biết rồi,ta nhất định sẽ làm được,muội ra ngoài trước đi,ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Thần Nam nhìn Trương Ngữ Yên mà nói, trí nhớ của thân thể này,hắn cần có thời gian để tiêu hóa hết được.
-Vậy muội ra ngoài ,huynh cứ nghỉ ngơi đi, mai muội lại đến thăm huynh.
Trương Ngữ Yên trả lời,sau đó lập tức trở ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng hình của Trương Ngữ Yên,trong lòng Thần Nam lại cảm thấy nao nao.Nàng ta tuy nhỏ tuổi, nhưng đã có tố chất của một đại mỹ nhân.Thần Nam thầm nghĩ,cứ qua tiếp hai ba năm nữa,chắc hẵn sẽ có một siêu cấp mỹ nữ cấp bậc hại nước hại dân xuất thế đây.
Sau khi Yên nhi rời khỏi phòng,Thần Nam mới ổn định lại tinh thần,thật không ngờ nữ tử ở đây so với Việt Quốc cũng không kém,hắn cảm thấy thật hoài niệm với quê hương mình.
Lắc đầu xua tan hoài niệm, Thần Nam khoanh chân trên giường.Thân thể hắn rất hư yếu,cần phải điều tức thì mới tốt hơn được.Trên khuôn mặt của Thần Nam nở ra một nụ cười khổ,hắn vốn đình mò đến trữ vật của mình,lấy một ít dược liệu khôi phục thân thể,nhưng hắn bị thiên lôi đánh cho tan tành,chỉ có mỗi linh hồn xuyên việt sang đây,thử hỏi trữ vật còn đâu,xem ra cách này là không có khả năng rồi.
Sau khi cười khổ,Thần Nam tự xóa đi cái ý nghĩ tìm trữ vật.Dựa theo tâm pháp tu luyện trước đây,hắn bắt đầu đem chân khí điều tức cơ thể,ngay lập tức biểu cảm trên gương mặt Thần Nam lại là một nụ cười khổ,bên trong cơ thể này, một chút chân khí cũng không có chứ đừng nói là vận công điều tức.Thân thể này là của phàm nhân,à không còn kém hơn phàm nhân nữa,vì chủ nhân của nó,bệnh tật triền miên,nó chỉ tốt hơn thường nhân một chút là cũng còn khá rắn chắc.
Thần Nam bỗng nhiên ngây ngốc,có thể nói một kẻ đang đứng trên đỉnh cao,bây giờ tu vi hóa thành hư ảo,từ một cao thủ biến thành người thường,không ai có thể chấp nhận được.
Qua một lúc lâu sau,Thần Nam mới khôi phục lại được tinh thần,hai mắt hắn trở nên kiên định.Siết chặt nắm tay,từ nay về sau,không còn Thần Nam cô nhi nữa,ta đã đến đây,hóa thân vào một kẻ cùng tên với mình,âu đó cũng là duyên phận.Ta đã thất bại một lần,đã có cơ hội làm lại từ đầu,ta tuyệt phải nắm giữ.
-Lão Thiên,Thần Nam ta sẽ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao.Đấu Ma đại lục sẽ là bước đầu cho ta sáng tạo một truyền kỳ về mình.
Trong lòng Thần Nam liên tục gào thét,hắn đã quyết định cho con đường tương lai của mình tại Đấu Ma đại lục.....
/28
|