Đình Khiêm và Tiểu Vy chuyển đến căn hộ chung cư của Mạc Tử Quân sống. Theo cùng hai người còn có dì Hà – bảo mẫu mà Đình Hạ thuê để chăm sóc cho Tiểu Vy ngày trước.
“Lại làm phiền anh chị nữa rồi… thật ngại quá!” Đình Khiêm gãi đầu, trong lòng thấy áy náy với Đình Hạ vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cậu toàn làm khổ chị gái mình, vậy mà cô chưa bao giờ bỏ rơi cậu.
Mạc Tử Quân nghe vậy bèn vỗ vai chàng thanh niên kia, rồi nói:
“Phiền cái gì? Người trong một nhà đừng nói mấy lời khách sáo nữa.”
Đình Khiêm tháo bột ở chân, hiện tại đã đi lại như bình thường. Cậu được Mạc Tử Quân sắp xếp cho công việc bảo vệ trong khu vực nhà xưởng của Mạc thị.
…
Đình Hạ đến Vương thị làm việc đã gần một tháng trời. Mọi người trong phòng thiết kế cũng dần trở nên thân thiện với cô hơn, duy chỉ có Triệu Mễ vẫn giữ thái độ bằng mặt không bằng lòng.
“Hôm nay sẽ có người mẫu đến đo trang phục. Đình Hạ, cô mau đi chuẩn bị đi.”
Triệu Mễ đã nhận lời của Vương phu nhân nên không thể thờ ơ với cô mãi được. Cô ta đành tìm đại một công việc giao cho Đình Hạ, xem như cũng có cái ăn nói với bà.
Nhận nhiệm vụ được giao, vốn dĩ Đình Hạ rất hào hứng cho đến khi cô nhìn thấy người mẫu kia chính là Viên Á Hân, thật lòng không thể vui nổi.
“Cô đã vào Vương thị làm việc rồi sao? Đúng là ngoại giao tốt thật!” Viên Á Hân cất lời, khen thì ít mà châm chọc thì nhiều.
Đình Hạ không nói gì, chỉ muốn tập trung làm công việc của mình. Hôm nay Viên Á Hân mặc một chiếc đầm body màu đỏ, khéo léo tôn lên ba vòng hoàn hảo trên cơ thể. Ngoại trừ tính nết hơi xấu một chút, thì cô phải công nhận Viên Á Hân thật sự rất đẹp.
“Cô Viên, phiền cô đứng dậy để tôi lấy số đo.” Đình Hạ nhẹ nhàng cất lời.
Viên Á Hân phẩy phẩy tay làm ra vẻ nóng nực, trong khi điều hòa toàn đang phả hơi lành vù vù vào mặt cô ta. Đôi môi đỏ thẫm khẽ cong lên, ra lệnh cho cô gái trước mặt:
“Pha giúp tôi một cốc trà chanh đi. Nóng chết đi được!”
Một cô nhân viên đứng bên cạnh định làm thay cho Đình Hạ, nhưng Viên Á Hân đã nói thẳng tên cô ra. Biết bản thân bị gây khó dễ, nhưng cô vẫn chiều theo ý của cô người mẫu kia.
Ra khỏi phòng khoảng mười lăm phút đồng hồ, Đình Hạ quay lại với ly trà chanh mát lạnh trên tay. Cô đặt ly nước xuống bàn, nhỏ giọng nói:
“Cô Viên, mời dùng nước.”
Viên Á Hân uống một ngụm nước trong ly, cho viên đá lạnh vào miệng rồi nhai rồm rộp. Vốn tưởng cô ta đã hài lòng, nhưng đến cuối cùng vẫn giở thói kênh kiệu:
“Chua quá đi!”
“Cô Viên là thích uống ngọt sao? Vậy để tôi đi pha nước đường cho cô nhé?” Đình Hạ thẳng thắn đáp lại.
Nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của cô, Viên Á Hân nghiêm túc trở lại. Cô ta để dẹp ly nước chanh sang một bên, sau đó đứng dậy.
“Các người nhanh lên đi, một lát nữa tôi còn có việc bận.”
Đình Hạ chỉ chờ có vậy, liền lấy giấy bút và thước đo đến chỗ Viên Á Hân.
“Cô thả đừng gồng người quá, như thế sẽ ảnh hưởng đến kết quả đo.”
“Tôi đâu có gồng? Đình Hạ, cô biết cách làm việc không vậy?”
“Rõ ràng là cô đang hóp bụng! Thật là…” Cô siết chặt thước dây trên tay, cố gắng để không mắng chửi cô gái kia.
Đình Hạ chỉ lấy số đo cơ thể Viên Á Hân mà chật vật lên xuống hết một tiếng đồng hồ. Trước khi rời đi, cô ta còn lẩm nhẩm trong miệng, chê bai Đình Hạ kém chuyên nghiệp để làm lỡ thời gian của mình.
Chiều nay Đình Hạ được tan làm sớm, sau khi đến siêu thị mua ít trái cây thì đến thẳng chỗ của Tiểu Vy, chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện để khám thai.
Vốn dĩ có thể đi cùng Đình Khiêm hoặc dì Hà, nhưng Tiểu Vy vẫn quyết định rủ Đình Hạ đi với mình. Kể ra thì cô cũng là chị dâu của cô ấy, cho nên Tiểu Vy muốn tạo cơ hội để hai chị em trở nên thân thiết hơn nữa.
“Trong tuần này em với Đình Khiêm sẽ đi đăng kí kết hôn sao? Tốt quá rồi!” Đình Hạ đỡ Tiểu Vy ngồi xuống ghế chờ ngay trước phòng siêu âm.
Cô ấy gật đầu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Mấy ngày trước Đình Khiêm mua nhẫn cầu hôn Tiểu Vy, hai người đã bàn với nhau tạm thời đi đăng ký kết hôn, sau này chờ cho em bé ra đời, cứng cáp được một chút rồi mới tổ chức đám cưới.
“Còn chị và anh Tử Quân, bao giờ định cho chúng em uống rượu mừng đây?”
Đình Hạ khẽ cười, không biết phải trả lời thế nào với Tiểu Vy. Thật ra cô cũng chưa nghĩ đến chuyện này. Cô và Mạc Tử Quân ly hôn rồi quay lại với nhau, giờ đây có cần thiết tổ chức một hôn lễ?
Ngay lúc này bác sĩ gọi tên của Tiểu Vy, hai người tạm dừng cuộc trò chuyện, rồi vào bên trong phòng siêu âm.
Bé con trong bụng Tiểu Vy phát triển rất tốt. Trước đây tính tình Đình Khiêm xốc nổi, ăn chơi vô độ nhưng từ sau khi gặp được cô gái kia đã tu chí làm ăn. Đến lúc Tiểu Vy mang thai càng biết vun vén cho gia đình nhỏ của mình, giờ đây đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.
“Chị xem, em bé dễ thương lắm đúng không?” Tiểu Vy đưa bức ảnh siêu âm thai cho Đình Hạ.
“Ừ! Bé con sau này chắc chắn sẽ xinh đẹp như ba mẹ của nó vậy.” Cô vừa nói, vừa lấy tay chạm nhẹ lên bụng cô gái kia.
Tiểu Vy đã mang thai đến tháng thứ tư. Đình Hạ nhìn thấy bức ảnh siêu âm mà nhớ lại khoảng thời gian trước đây bản thân cũng từng có một sinh linh nhỏ trong bụng, khi ấy cô vừa ly hôn với Mạc Tử Quân, cuộc sống chật vật trăm bề, ngày ngày phải đến quán lẩu làm việc. Càng nghĩ, cô càng chua xót ở trong lòng.
“Chị, sau này rồi chị cũng sẽ mang thai và sinh con cho anh Tử Quân. Bé con của hai người sẽ rất đáng yêu cho mà xem!” Tiểu Vy ngây ngô nói một câu, ngây ngô đến nổi khiến trái tim Đình Hạ bóp nghẹn.
Sau này... mà không, phải nói là cả đời này, chỉ sợ cô không còn cơ hội để làm mẹ nữa rồi…
“Lại làm phiền anh chị nữa rồi… thật ngại quá!” Đình Khiêm gãi đầu, trong lòng thấy áy náy với Đình Hạ vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cậu toàn làm khổ chị gái mình, vậy mà cô chưa bao giờ bỏ rơi cậu.
Mạc Tử Quân nghe vậy bèn vỗ vai chàng thanh niên kia, rồi nói:
“Phiền cái gì? Người trong một nhà đừng nói mấy lời khách sáo nữa.”
Đình Khiêm tháo bột ở chân, hiện tại đã đi lại như bình thường. Cậu được Mạc Tử Quân sắp xếp cho công việc bảo vệ trong khu vực nhà xưởng của Mạc thị.
…
Đình Hạ đến Vương thị làm việc đã gần một tháng trời. Mọi người trong phòng thiết kế cũng dần trở nên thân thiện với cô hơn, duy chỉ có Triệu Mễ vẫn giữ thái độ bằng mặt không bằng lòng.
“Hôm nay sẽ có người mẫu đến đo trang phục. Đình Hạ, cô mau đi chuẩn bị đi.”
Triệu Mễ đã nhận lời của Vương phu nhân nên không thể thờ ơ với cô mãi được. Cô ta đành tìm đại một công việc giao cho Đình Hạ, xem như cũng có cái ăn nói với bà.
Nhận nhiệm vụ được giao, vốn dĩ Đình Hạ rất hào hứng cho đến khi cô nhìn thấy người mẫu kia chính là Viên Á Hân, thật lòng không thể vui nổi.
“Cô đã vào Vương thị làm việc rồi sao? Đúng là ngoại giao tốt thật!” Viên Á Hân cất lời, khen thì ít mà châm chọc thì nhiều.
Đình Hạ không nói gì, chỉ muốn tập trung làm công việc của mình. Hôm nay Viên Á Hân mặc một chiếc đầm body màu đỏ, khéo léo tôn lên ba vòng hoàn hảo trên cơ thể. Ngoại trừ tính nết hơi xấu một chút, thì cô phải công nhận Viên Á Hân thật sự rất đẹp.
“Cô Viên, phiền cô đứng dậy để tôi lấy số đo.” Đình Hạ nhẹ nhàng cất lời.
Viên Á Hân phẩy phẩy tay làm ra vẻ nóng nực, trong khi điều hòa toàn đang phả hơi lành vù vù vào mặt cô ta. Đôi môi đỏ thẫm khẽ cong lên, ra lệnh cho cô gái trước mặt:
“Pha giúp tôi một cốc trà chanh đi. Nóng chết đi được!”
Một cô nhân viên đứng bên cạnh định làm thay cho Đình Hạ, nhưng Viên Á Hân đã nói thẳng tên cô ra. Biết bản thân bị gây khó dễ, nhưng cô vẫn chiều theo ý của cô người mẫu kia.
Ra khỏi phòng khoảng mười lăm phút đồng hồ, Đình Hạ quay lại với ly trà chanh mát lạnh trên tay. Cô đặt ly nước xuống bàn, nhỏ giọng nói:
“Cô Viên, mời dùng nước.”
Viên Á Hân uống một ngụm nước trong ly, cho viên đá lạnh vào miệng rồi nhai rồm rộp. Vốn tưởng cô ta đã hài lòng, nhưng đến cuối cùng vẫn giở thói kênh kiệu:
“Chua quá đi!”
“Cô Viên là thích uống ngọt sao? Vậy để tôi đi pha nước đường cho cô nhé?” Đình Hạ thẳng thắn đáp lại.
Nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của cô, Viên Á Hân nghiêm túc trở lại. Cô ta để dẹp ly nước chanh sang một bên, sau đó đứng dậy.
“Các người nhanh lên đi, một lát nữa tôi còn có việc bận.”
Đình Hạ chỉ chờ có vậy, liền lấy giấy bút và thước đo đến chỗ Viên Á Hân.
“Cô thả đừng gồng người quá, như thế sẽ ảnh hưởng đến kết quả đo.”
“Tôi đâu có gồng? Đình Hạ, cô biết cách làm việc không vậy?”
“Rõ ràng là cô đang hóp bụng! Thật là…” Cô siết chặt thước dây trên tay, cố gắng để không mắng chửi cô gái kia.
Đình Hạ chỉ lấy số đo cơ thể Viên Á Hân mà chật vật lên xuống hết một tiếng đồng hồ. Trước khi rời đi, cô ta còn lẩm nhẩm trong miệng, chê bai Đình Hạ kém chuyên nghiệp để làm lỡ thời gian của mình.
Chiều nay Đình Hạ được tan làm sớm, sau khi đến siêu thị mua ít trái cây thì đến thẳng chỗ của Tiểu Vy, chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện để khám thai.
Vốn dĩ có thể đi cùng Đình Khiêm hoặc dì Hà, nhưng Tiểu Vy vẫn quyết định rủ Đình Hạ đi với mình. Kể ra thì cô cũng là chị dâu của cô ấy, cho nên Tiểu Vy muốn tạo cơ hội để hai chị em trở nên thân thiết hơn nữa.
“Trong tuần này em với Đình Khiêm sẽ đi đăng kí kết hôn sao? Tốt quá rồi!” Đình Hạ đỡ Tiểu Vy ngồi xuống ghế chờ ngay trước phòng siêu âm.
Cô ấy gật đầu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Mấy ngày trước Đình Khiêm mua nhẫn cầu hôn Tiểu Vy, hai người đã bàn với nhau tạm thời đi đăng ký kết hôn, sau này chờ cho em bé ra đời, cứng cáp được một chút rồi mới tổ chức đám cưới.
“Còn chị và anh Tử Quân, bao giờ định cho chúng em uống rượu mừng đây?”
Đình Hạ khẽ cười, không biết phải trả lời thế nào với Tiểu Vy. Thật ra cô cũng chưa nghĩ đến chuyện này. Cô và Mạc Tử Quân ly hôn rồi quay lại với nhau, giờ đây có cần thiết tổ chức một hôn lễ?
Ngay lúc này bác sĩ gọi tên của Tiểu Vy, hai người tạm dừng cuộc trò chuyện, rồi vào bên trong phòng siêu âm.
Bé con trong bụng Tiểu Vy phát triển rất tốt. Trước đây tính tình Đình Khiêm xốc nổi, ăn chơi vô độ nhưng từ sau khi gặp được cô gái kia đã tu chí làm ăn. Đến lúc Tiểu Vy mang thai càng biết vun vén cho gia đình nhỏ của mình, giờ đây đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.
“Chị xem, em bé dễ thương lắm đúng không?” Tiểu Vy đưa bức ảnh siêu âm thai cho Đình Hạ.
“Ừ! Bé con sau này chắc chắn sẽ xinh đẹp như ba mẹ của nó vậy.” Cô vừa nói, vừa lấy tay chạm nhẹ lên bụng cô gái kia.
Tiểu Vy đã mang thai đến tháng thứ tư. Đình Hạ nhìn thấy bức ảnh siêu âm mà nhớ lại khoảng thời gian trước đây bản thân cũng từng có một sinh linh nhỏ trong bụng, khi ấy cô vừa ly hôn với Mạc Tử Quân, cuộc sống chật vật trăm bề, ngày ngày phải đến quán lẩu làm việc. Càng nghĩ, cô càng chua xót ở trong lòng.
“Chị, sau này rồi chị cũng sẽ mang thai và sinh con cho anh Tử Quân. Bé con của hai người sẽ rất đáng yêu cho mà xem!” Tiểu Vy ngây ngô nói một câu, ngây ngô đến nổi khiến trái tim Đình Hạ bóp nghẹn.
Sau này... mà không, phải nói là cả đời này, chỉ sợ cô không còn cơ hội để làm mẹ nữa rồi…
/91
|