Nhóm dịch: Fulybook
Vì vụ án chặt tay quá mức nghiêm trọng, tổ trọng án lại thiếu người, nên ngay cả thực tập sinh như Lý Bối Ny cũng được phái đi điều tra.
Nhưng Lý Bối Ny lại vô cùng phấn khích, bởi vì hôm nay cô được phân đến tổ của Triệu Ngọc. Có cơ hội cùng làm việc với người mình thích, cô đương nhiên vô cùng vui sướng.
Hôm nay, tâm tình của Triệu Ngọc cũng rất tốt, lúc ngồi trên xe buýt, hắn còn liên tục hát, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lý Bối Ny, như đã hoàn toàn quên việc đánh cược với Lưu Trường Hổ vậy.
Có thể mở được Hệ thống Kỳ ngộ, Triệu Ngọc làm sao có thể không phấn khích cho được đây?
Sáng nay tỉnh dậy, ngay cả đi toilet hắn cũng không đi, vội vàng châm một điếu thuốc, kết quả là vừa hút một hơi thuốc, đã cảm thấy như có dòng điện chạy qua người.
“Khởi động Hệ thống Kỳ ngộ thành công…” Giọng nói khiến người ta phấn khích kia nhanh chóng cất lên: “Quẻ Khảm Cấn! Khảm thủy cấn sơn, nước trước núi sau, đầu lên tay xuống, hồng trần đã hiện, duyên nợ khó phân…”
Lần này, Triệu Ngọc đã có chuẩn bị trước, vội ghi nhớ lại những lời hệ thống vừa nói. Nhưng quẻ này rất khó hiểu, hắn đã quên mất một nửa. Lúc lấy quyển sổ ghi lại, hắn chỉ còn nhớ mấy từ dễ hiểu, cái gì mà nước với núi, còn có hồng trần lắc lư.
Mặc dù không hiểu nổi quy luật vận hành của hệ thống nhưng đã có kinh nghiệm kỳ diệu của hai lần trước, hắn cảm thấy vô cùng tự tin với việc phá vụ án chặt tay này.
Hừ hừ!
Hãy đợi đấy, Lưu Trường Hổ đáng ghét, để tôi xem, anh phải bỏ hai 1800 tệ để thay ông đây trả tiền máy tính như thế nào!
Triệu Ngọc vô cùng tự tin xuất phát nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, lại ra quân thất bại, thiếu chút nữa bị người ta mắng đến máu chó đầy đầu.
Ban đầu, hắn và Lý Bối Ny phụ trách phỏng vấn nạn nhân, là một trong hai người bị hại năm ngoái, người thứ hai bị chặt đứt tay phải, Viên Lỵ Lỵ.
Theo như trên tài liệu, Viên Lỵ Lỵ là giáo sư Học Viện Âm Nhạc thành phố, việc mất đi tay phải đã ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống và sự nghiệp của cô ấy. Nghe nói, vì bị chặt mất tay phải, cô ấy còn bị chồng ly hôn.
Lúc đó, chính là do cô Viên Lỵ Lỵ này và người nạn nhân đầu tiên gây sức ép lên phía cảnh sát! Cuối cùng còn kết hợp với truyền thông để gây sóng gió, khiến cho vài đồng chí cảnh sát ưu tú bị chuyển công tác.
Nghĩ là biết, hai người bị hại này cũng không phải người lương thiện gì. Triệu Ngọc và Lý Bối Ny mới bước chân vào nhà cô ta, cô ta đã bắt đầu cáu gắt, nói cảnh sát đều là một đám ăn không ngổi rồi, đã hơn một năm rồi sao vẫn chưa bắt được hung thủ? Muốn có công lý khó như vậy sao? Sau đó còn nói ngay lúc đầu đã lấy khẩu cung chi tiết rồi, sao bây giờ lại muốn hỏi lại, lại xát muối trên miệng viết thương của cô ta? Thêm nữa, cô ta muốn liên hợp lại với người bị hại thứ nhất để đi đến cục cảnh sát đòi lại công lý…
Viên Lỵ Lỵ càng nói càng hăng, vênh mặt hất hàm, khiến cho Triệu Ngọc vô cùng khó chịu.
Nếu không phải nhìn thấy tay phải cô ta trống không thì Triệu Ngọc đã muốn đứng dậy cãi nhau với cô ta rồi. May có Lý Bối Ny nói chuyện uyển chuyển, nhẹ nhàng nên mới hoàn thành xong nhiệm vụ thu thập thông tin lần này.
Thực ra, ban đầu Triệu Ngọc cũng khó chịu, lúc trước đã lấy khẩu cung của Viên Lỵ Lỵ rồi, tại sao lại phải đến đây tốn nước bọt lần nữa? Nhưng đến khi ghi chép xong mới rõ, thì ra nội dung chính để hỏi hôm nay đều xoay quanh vụ án chặt tay mới nhất.
Cảnh sát muốn biết thêm, cô Viên Lỵ Lỵ này có quan hệ gì với nạn nhân mới nhất không? Như vậy mới có thể xác định rõ phương hướng điều tra.
Nhưng Viên Lỵ Lỵ lại tỏ vẻ không biết nạn nhân gần đây nhất là ai, hơn nữa cô ta và nạn nhân thứ nhất cũng không có quan hệ gì. Nói cách khác, ba người bị hại đều không biết lẫn nhau, bởi vậy có thể nói, hung thủ chỉ chọn nạn nhân ngẫu nhiên mà thôi.
Thông qua chuyện này, Triệu Ngọc đã cảm nhận được bốn chữ “nhìn rõ mọi việc”, cảnh sát phá án, quả nhiên không thể qua loa.
Viên Lỵ Lỵ ở trong một tiểu khu xa hoa ở trung tâm thành phố. Tuy rằng cô ta không thể tiếp tục làm cô giáo dạy piano nữa nhưng vẫn được hưởng chế độ của giảng viên đại học, chồng cô ta chia cho một tài sản lớn nên cuộc sống vẫn sung túc như trước.
Bên ngoài tiểu khu vô cùng phồn hoa, xung quanh đều là các tòa nhà lớn, sau khi hai người Triệu Ngọc ra khỏi tiểu khu, con đường nhỏ đã chật ních ô tô.
“May là chúng ta đi xe buýt tới!” Lý Bối Ny nói: “Nếu lái xe tới, chỉ sợ cơm tối cũng phải ăn ở đây rồi! Hả? Sư huynh… nhìn kìa… nhìn kìa…”Ai ngờ, Lý Bối Ny đang nói chuyện lại chợt thấy thứ kỳ lạ vội bảo Triệu Ngọc nhìn qua.
Triệu Ngọc quay đầu lại, lúc nhìn thấy vật đó, cũng cảm thấy hơi lạ.
Thì ra, trên lối đi bộ dưới tòa nhà xuất hiện một con lạc đà to lớn, lạc đà hai bướu! Một người đàn ông mặc trang phục dân tộc thiểu số đang nắm dây dắt lạc dà, trên cổ lạc đà còn treo biển viết: “Chụp ảnh chung 1 bức 5 tệ”
“Lạc đà kìa!” Lý Bối Ny hưng phấn vỗ tay, giống đứa bé ngây ngô nói: “Là lạc đà thật đấy!”
Thì ra, thành phố Tân Sơn của Triệu Ngọc gần phía Nam, ngoại trừ vườn bách thú, rất khó có thể nhìn thấy lạc đà. Triệu Ngọc cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngừng quan sát nó.
“A… cô cậu xinh đẹp, tuấn tú này… có muốn chụp hình không?” Người đàn ông dắt lạc đà cười nói: “5 tệ một tấm, vô cùng rẻ!”
“Được được!” Lý Bối Ny kéo tay Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Hai chúng ta chụp một tấm đi! Lạc đà hiếm thấy lắm đó…”
Không chờ Triệu Ngọc đồng ý, người đàn ông kia đã dắt con lạc đà to lớn đến bên cạnh hai người.
“Ừm.. ngồi lên lưng nó sao?” Lý Bối Ny ngửa đầu nhìn, hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Người dắt lạc đà gật đầu.
“Ừm… hai người cùng ngồi sao? Ngồi ở đâu vậy?” Lý Bối Ny hỏi vậy, là muốn chụp một bức ảnh thân mật với Triệu Ngọc.
Ai ngờ, người dắt lạc đà còn chưa trả lời Lý Bối Ny, góc rẽ cạnh tòa nhà bỗng vang lên tiếng hét kinh hãi của một người phụ nữ:
“Bắt trộm! Bắt trộm! Túi xách của tôi…”
Giọng nói đột nhiên vang tới, ba người cùng quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông mặc quần bò chạy xuyên qua giữa ba bọn họ.
Triệu Ngọc thấy rõ ràng, trong tay tên nhóc này cầm một chiếc túi của phụ nữ, chắc chắn không phải của hắn. Không nghi ngờ gì nữa, hắn ta chính là kẻ trộm.
“A? Kẻ trộm!” Lý Bối Ny nhanh chóng phản ứng kịp, hốt hoảng chỉ vào tên trộm quát lớn: “Này! Dừng lại! Dừng lại! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Tên trộm kia cũng không ngu ngốc, càng chạy nhanh, Lý Bối Ny gấp gáp chạy tới kéo tay Triệu Ngọc: “Sư huynh, anh thất thần gì vậy? Chạy theo đi!? Kẻ trộm đó!”
Triệu Ngọc thờ ơ, bình tĩnh nói: “Nói đùa à, chúng ta là thành viên Tổ trọng án, loại việc nhỏ bắt trộm này, đáng để chúng ta ra tay sao?”
“Anh nói gì vây!” Lý Bối Ny nóng nảy: “Tổ trọng án cũng là cảnh sát! Cũng có trách nhiệm bắt trộm, anh mau đuổi theo đi, sư huynh?”
Lý Bối Ny thấy Triệu Ngọc vẫn không dộng đậy, vôi vàng chạy tới đón một chiếc xe. Nhưng trên đường lúc này đã đầy xe, dù có đón được cũng không đi được.
“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc vẫy tay: “Đừng phí sức nữa, mau tới chụp ảnh đi!”
Ai ngờ, hắn quay lại phía sau liền thấy người mất túi. Sau khi thấy mặt người đó, Triệu Ngọc bỗng đứng như trời trồng, trước mắt như có một cơn gió lốc gào thét, thân thể như bị sét đánh mạnh!
Bà nội nó!
Sao… sao lại là cô ta!?
Vì vụ án chặt tay quá mức nghiêm trọng, tổ trọng án lại thiếu người, nên ngay cả thực tập sinh như Lý Bối Ny cũng được phái đi điều tra.
Nhưng Lý Bối Ny lại vô cùng phấn khích, bởi vì hôm nay cô được phân đến tổ của Triệu Ngọc. Có cơ hội cùng làm việc với người mình thích, cô đương nhiên vô cùng vui sướng.
Hôm nay, tâm tình của Triệu Ngọc cũng rất tốt, lúc ngồi trên xe buýt, hắn còn liên tục hát, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lý Bối Ny, như đã hoàn toàn quên việc đánh cược với Lưu Trường Hổ vậy.
Có thể mở được Hệ thống Kỳ ngộ, Triệu Ngọc làm sao có thể không phấn khích cho được đây?
Sáng nay tỉnh dậy, ngay cả đi toilet hắn cũng không đi, vội vàng châm một điếu thuốc, kết quả là vừa hút một hơi thuốc, đã cảm thấy như có dòng điện chạy qua người.
“Khởi động Hệ thống Kỳ ngộ thành công…” Giọng nói khiến người ta phấn khích kia nhanh chóng cất lên: “Quẻ Khảm Cấn! Khảm thủy cấn sơn, nước trước núi sau, đầu lên tay xuống, hồng trần đã hiện, duyên nợ khó phân…”
Lần này, Triệu Ngọc đã có chuẩn bị trước, vội ghi nhớ lại những lời hệ thống vừa nói. Nhưng quẻ này rất khó hiểu, hắn đã quên mất một nửa. Lúc lấy quyển sổ ghi lại, hắn chỉ còn nhớ mấy từ dễ hiểu, cái gì mà nước với núi, còn có hồng trần lắc lư.
Mặc dù không hiểu nổi quy luật vận hành của hệ thống nhưng đã có kinh nghiệm kỳ diệu của hai lần trước, hắn cảm thấy vô cùng tự tin với việc phá vụ án chặt tay này.
Hừ hừ!
Hãy đợi đấy, Lưu Trường Hổ đáng ghét, để tôi xem, anh phải bỏ hai 1800 tệ để thay ông đây trả tiền máy tính như thế nào!
Triệu Ngọc vô cùng tự tin xuất phát nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, lại ra quân thất bại, thiếu chút nữa bị người ta mắng đến máu chó đầy đầu.
Ban đầu, hắn và Lý Bối Ny phụ trách phỏng vấn nạn nhân, là một trong hai người bị hại năm ngoái, người thứ hai bị chặt đứt tay phải, Viên Lỵ Lỵ.
Theo như trên tài liệu, Viên Lỵ Lỵ là giáo sư Học Viện Âm Nhạc thành phố, việc mất đi tay phải đã ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống và sự nghiệp của cô ấy. Nghe nói, vì bị chặt mất tay phải, cô ấy còn bị chồng ly hôn.
Lúc đó, chính là do cô Viên Lỵ Lỵ này và người nạn nhân đầu tiên gây sức ép lên phía cảnh sát! Cuối cùng còn kết hợp với truyền thông để gây sóng gió, khiến cho vài đồng chí cảnh sát ưu tú bị chuyển công tác.
Nghĩ là biết, hai người bị hại này cũng không phải người lương thiện gì. Triệu Ngọc và Lý Bối Ny mới bước chân vào nhà cô ta, cô ta đã bắt đầu cáu gắt, nói cảnh sát đều là một đám ăn không ngổi rồi, đã hơn một năm rồi sao vẫn chưa bắt được hung thủ? Muốn có công lý khó như vậy sao? Sau đó còn nói ngay lúc đầu đã lấy khẩu cung chi tiết rồi, sao bây giờ lại muốn hỏi lại, lại xát muối trên miệng viết thương của cô ta? Thêm nữa, cô ta muốn liên hợp lại với người bị hại thứ nhất để đi đến cục cảnh sát đòi lại công lý…
Viên Lỵ Lỵ càng nói càng hăng, vênh mặt hất hàm, khiến cho Triệu Ngọc vô cùng khó chịu.
Nếu không phải nhìn thấy tay phải cô ta trống không thì Triệu Ngọc đã muốn đứng dậy cãi nhau với cô ta rồi. May có Lý Bối Ny nói chuyện uyển chuyển, nhẹ nhàng nên mới hoàn thành xong nhiệm vụ thu thập thông tin lần này.
Thực ra, ban đầu Triệu Ngọc cũng khó chịu, lúc trước đã lấy khẩu cung của Viên Lỵ Lỵ rồi, tại sao lại phải đến đây tốn nước bọt lần nữa? Nhưng đến khi ghi chép xong mới rõ, thì ra nội dung chính để hỏi hôm nay đều xoay quanh vụ án chặt tay mới nhất.
Cảnh sát muốn biết thêm, cô Viên Lỵ Lỵ này có quan hệ gì với nạn nhân mới nhất không? Như vậy mới có thể xác định rõ phương hướng điều tra.
Nhưng Viên Lỵ Lỵ lại tỏ vẻ không biết nạn nhân gần đây nhất là ai, hơn nữa cô ta và nạn nhân thứ nhất cũng không có quan hệ gì. Nói cách khác, ba người bị hại đều không biết lẫn nhau, bởi vậy có thể nói, hung thủ chỉ chọn nạn nhân ngẫu nhiên mà thôi.
Thông qua chuyện này, Triệu Ngọc đã cảm nhận được bốn chữ “nhìn rõ mọi việc”, cảnh sát phá án, quả nhiên không thể qua loa.
Viên Lỵ Lỵ ở trong một tiểu khu xa hoa ở trung tâm thành phố. Tuy rằng cô ta không thể tiếp tục làm cô giáo dạy piano nữa nhưng vẫn được hưởng chế độ của giảng viên đại học, chồng cô ta chia cho một tài sản lớn nên cuộc sống vẫn sung túc như trước.
Bên ngoài tiểu khu vô cùng phồn hoa, xung quanh đều là các tòa nhà lớn, sau khi hai người Triệu Ngọc ra khỏi tiểu khu, con đường nhỏ đã chật ních ô tô.
“May là chúng ta đi xe buýt tới!” Lý Bối Ny nói: “Nếu lái xe tới, chỉ sợ cơm tối cũng phải ăn ở đây rồi! Hả? Sư huynh… nhìn kìa… nhìn kìa…”Ai ngờ, Lý Bối Ny đang nói chuyện lại chợt thấy thứ kỳ lạ vội bảo Triệu Ngọc nhìn qua.
Triệu Ngọc quay đầu lại, lúc nhìn thấy vật đó, cũng cảm thấy hơi lạ.
Thì ra, trên lối đi bộ dưới tòa nhà xuất hiện một con lạc đà to lớn, lạc đà hai bướu! Một người đàn ông mặc trang phục dân tộc thiểu số đang nắm dây dắt lạc dà, trên cổ lạc đà còn treo biển viết: “Chụp ảnh chung 1 bức 5 tệ”
“Lạc đà kìa!” Lý Bối Ny hưng phấn vỗ tay, giống đứa bé ngây ngô nói: “Là lạc đà thật đấy!”
Thì ra, thành phố Tân Sơn của Triệu Ngọc gần phía Nam, ngoại trừ vườn bách thú, rất khó có thể nhìn thấy lạc đà. Triệu Ngọc cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngừng quan sát nó.
“A… cô cậu xinh đẹp, tuấn tú này… có muốn chụp hình không?” Người đàn ông dắt lạc đà cười nói: “5 tệ một tấm, vô cùng rẻ!”
“Được được!” Lý Bối Ny kéo tay Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Hai chúng ta chụp một tấm đi! Lạc đà hiếm thấy lắm đó…”
Không chờ Triệu Ngọc đồng ý, người đàn ông kia đã dắt con lạc đà to lớn đến bên cạnh hai người.
“Ừm.. ngồi lên lưng nó sao?” Lý Bối Ny ngửa đầu nhìn, hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Người dắt lạc đà gật đầu.
“Ừm… hai người cùng ngồi sao? Ngồi ở đâu vậy?” Lý Bối Ny hỏi vậy, là muốn chụp một bức ảnh thân mật với Triệu Ngọc.
Ai ngờ, người dắt lạc đà còn chưa trả lời Lý Bối Ny, góc rẽ cạnh tòa nhà bỗng vang lên tiếng hét kinh hãi của một người phụ nữ:
“Bắt trộm! Bắt trộm! Túi xách của tôi…”
Giọng nói đột nhiên vang tới, ba người cùng quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông mặc quần bò chạy xuyên qua giữa ba bọn họ.
Triệu Ngọc thấy rõ ràng, trong tay tên nhóc này cầm một chiếc túi của phụ nữ, chắc chắn không phải của hắn. Không nghi ngờ gì nữa, hắn ta chính là kẻ trộm.
“A? Kẻ trộm!” Lý Bối Ny nhanh chóng phản ứng kịp, hốt hoảng chỉ vào tên trộm quát lớn: “Này! Dừng lại! Dừng lại! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Tên trộm kia cũng không ngu ngốc, càng chạy nhanh, Lý Bối Ny gấp gáp chạy tới kéo tay Triệu Ngọc: “Sư huynh, anh thất thần gì vậy? Chạy theo đi!? Kẻ trộm đó!”
Triệu Ngọc thờ ơ, bình tĩnh nói: “Nói đùa à, chúng ta là thành viên Tổ trọng án, loại việc nhỏ bắt trộm này, đáng để chúng ta ra tay sao?”
“Anh nói gì vây!” Lý Bối Ny nóng nảy: “Tổ trọng án cũng là cảnh sát! Cũng có trách nhiệm bắt trộm, anh mau đuổi theo đi, sư huynh?”
Lý Bối Ny thấy Triệu Ngọc vẫn không dộng đậy, vôi vàng chạy tới đón một chiếc xe. Nhưng trên đường lúc này đã đầy xe, dù có đón được cũng không đi được.
“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc vẫy tay: “Đừng phí sức nữa, mau tới chụp ảnh đi!”
Ai ngờ, hắn quay lại phía sau liền thấy người mất túi. Sau khi thấy mặt người đó, Triệu Ngọc bỗng đứng như trời trồng, trước mắt như có một cơn gió lốc gào thét, thân thể như bị sét đánh mạnh!
Bà nội nó!
Sao… sao lại là cô ta!?
/25
|