Nhóm dịch: Fulybook
Rạng sáng lúc 5 giờ rưỡi, ánh nắng ban mai còn mờ nhạt, hơn một nửa thành phố vẫn đang bị màn đêm bao phủ.
Ở đường Cửu Hòa, có một cửa hàng KFC mở cửa 24/24, lúc này, ở trong cửa hàng chỉ có hai học sinh trung học, hai cậu bé này đứng ở trước cửa ra vào vội vàng ăn bánh Humburger.
Bỗng nhiên, cửa mở, có một người lảo đảo đi từ ngoài vào. Đó là một người phụ nữ, cô ta mặc một chiếc áo khoác ngoài trông khá sang trọng, nhưng ở trên chiếc áo khoác lại loang lổ vết máu.
Cô gái này tóc tai bù xù, hai chân mệt mỏi,khi cố gắng đẩy cánh của thủy tinh của cửa hàng KFC ra thì xém chút nữa đã ngã sấp xuống đất, cô ta cố gắng đi đến trước mắt hai học sinh trung học, yếu ớt kêu khẽ:
“Cứu… cứu… cứu mạng…”
Hai cậu học sinh này vừa ngẩng đầu, liền bị dọa sợ đến mức hét toáng lên, liên tục lùi về phía sau, sữa đậu nành đổ đầy ra đất.
Không ngờ rằng, cô gái này bị cụt mất cánh tay phải! Ở bả vai phải chỉcó một tấm vải băng bó sơ sài, máu vẫn đang rỉ ra từ băng gạc, còn cánh tay thì… không thấy đâu nữa!
…
Thoải mái quá!
Úi da!
Bối tối lúc tầm 7 giờ, Triệu Ngọc đang nằm trên chiếc giường ở chỗ phòng trọ mới, chỗ này cũng khá thoải mái, đầy đủ tiện nghi. Tuy rằng tiền thuê phòng là 2000 tệ một tháng nhưng số tiền này lại do con gái của chủ nhà trả, chuyện tốt như vậy, thế gian thực sự là hiếm thấy!
Ha ha ha…
Triệu Ngọc không kìm lòng được phát ra tiếng cười khoái trá, cầm của Khương Hiểu Tình 5000 tệ, sau khi đến phòng trọ, đưa trước tiền phòng 2 tháng cho Khương Đại Phong 4000 tệ, thì còn thừa 1000 tệ để làm tiền tiêu vặt.
Khương Đại Phong quả thực sợ phải đôi co thêm với Triệu Ngọc, dù sao tiền thuê phòng cũng không trả thiếu, đành phải đáp ứng. Sau khi hai người đã ký kết hợp đồng cho thuê phòng thì Triệu Ngọc rốt cục đã có một nơi ở như ý hắn.
Triệu Ngọc tâm tư rất sâu, nếu hôm nay hắn mà tham lam lấy hết toàn bộ 10000 tệ của Khương Hiểu Tình, tuy có thể được khá nhiều tiền, nhưng sẽ không có lần thứ hai nữa. Còn nếu hợp tác với Khương Hiểu Tình thì hàng tháng hắn đều sẽ được chia tiền, như vậy đương nhiên vế sau có lợi hơn rồi.
Tất nhiên, trong lòng Triệu Ngọc biết rõ, xúi giục kẻ khác trộm tài khoảnlại còn ăn hối lộchính là việc trái với pháp luật, đã thế lại bản thân lại còn là một cảnh sát thì tội lại càng thêm nặng.
Nhưng mà, Triệu Ngọc bây giờ cũng không thật sự coi mình là một cảnh sát, hắn vẫn còn “đắm chìm” trong con người trước khi bị xuyên không kia, thậm chí còn đang dự định làm lại nghề cũ, Đông Sơn tái khởi! Chuyện của Khương Hiểu Tình nàyso với những chuyện xấu mà hắn làm trước kia quả thực là không đáng nhắc tới.
Bởi vậy, Triệu Ngọc mới yên tâm thoải mái hưởng thụ mọi thứ, thậm chí hắn vẫn đang suy nghĩ, có nên dùng 1000 tệ tiền thừa này, mua một cái điện thoại di động khác không?
Đúng lúc này, ở trong đầu hắn, hệ thống bỗng nhiễn phát ra âm thanh, giọng nói không giống nam cũng không phải nữ, như là tiếng nói của robot vậy, nhưng lại hết sức rõ ràng: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Mức độ hoàn thành: 79%. Đạt được 1 đạo cụ ẩn hình, mời kiểm tra và nhận!”
Lại nữa rồi?
Không biết lần nàyđược thưởng cái gì đây?
Triệu Ngọc sốt ruột vội vàng kiểm tra, thì thấy trong đầu hiện ra một hình ảnh, là một quả cầu nhỏ màu đen.
Sau khi ấn mở, thanh âm của hệ thống lại lập tức vang lên: “Máy theo dõi ẩn hình. Là sản phẩm tiêu hao chỉ sử dụng được 1 lần. Sau khi sử dụng, có thể thực hiện chức năng ẩn hình theo dõi, sẽ không có dụng cụ gì phát hiện được, thời gian sử dụng liên tục là 48 giờ.
Máy theo dõi ẩn hình?
Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, chắc là thứ dùng để đi theo dõi người khác thôi, cài nó lênngười khác, có thể biết hành tung của người đó bất cứ lúc nào sao?
Thật sự mà nói, lúc này Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, hắn vốn tưởng rằng hệ thống sẽ thưởng cho món đồ tốt gì chứ! Ví dụ như một món vũ khí mạnh mẽ, khả năng nhìn xuyên thấu, thuật xuyên tường, phân thân đại pháp… hoặc là camera ẩn hình hay thuốc mê cũng được mà?
Thế nhưng không phải nghe trộm thì chính là theo dõi, đã thế lại còn hạn chế thời gian, thứ này có gì hay chứ?
Chậc chậc… Triệu Ngọc bắt đầu suy tính, lúc này độ hoàn thành của Kỳ ngộ đang là 79%, nếu cao thêm chút nữa thì có phải sẽ được đồ vật tốt hơn không?
Nhưng mà, rốt cuộc là phải làm thế nào để gia tăng độ hoàn thành đây?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình nên khởi động hệ thống một lần nữa, sau đó phải quan sát kỹ càng rồi ghi chép lại mới được
Thế là, hắn lấy điếu thuốc lá ra, châm lửa rồi đưa lên miệng hút một hơi thật sâu. Nhưng kỳ quái là lần này hắn không còn ho sặc sụa như trước nữa, ngược lại còn hít được vài hơi mà không hề bị làm sao.
Hả?
Sao thế này?
Tại sao lại không hiện ra?
Hắn hít mạnh mấy hơi,đến mức bản thân phải thở hổn hển, nhưng cái Hệ thống Kỳ ngộ thần kỳ kia lại vẫn không xuất hiện,đầu hắn vẫn yên tĩnh như thường.
Hừm…
Bối rối một lát, Triệu Ngọc cố ổn định lại tâm thần phân tích tình huống, hồi tưởng lại hai lần khởi động Hệ thống Kỳ ngộ lúc trước, hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là… Hệ thống Kỳ ngộ này, mỗi ngày chỉ có thể khởi động một lần sao?
Hôm nay dùng rồi, ngày mai mới được dùng tiếp ư?
Triệu Ngọc đang chuyên tâm suy nghĩ, thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Lý Bối Ny gọi điện đến.
“Này, cảnh sát Triệu, anh ở đâu đấy? Vì sao còn chưa tới Cả tổ chỉ còn thiếu mình anh nữa thôi!” Giọng nói sốt ruột của Lý Bối Ny từ trong điện thoại truyền ra.
“Chuyện gì vậy? Đi đâu à?” Triệu Ngọc uể oải hỏi một câu.
“Không phải chứ?” Lý Bối Ny kinh ngạc: “Anh không nhận được tin nhắn sao? Vụ án chặt tay đấy! Toàn đội đều đang họp ở trong văn phòng đây! Anh đến mau lên… mau…”
Tắt điện thoại xong, Triệu Ngọc mới để ý đến tin nhắn, bởi vì hôm này đột nhiên có một vụ án, yêu cầu toàn đội đúng 7 giờ có mặt tại văn phòng ở cục cảnh sát để triển khai phân tích tình tiết của vụ án, toàn bộ mọi người đều phải tham gia.
Nhìn lên đồng hồ, đã gần 7 rưỡi.
Bà nội nhà nó chứ!
Triệu Ngọc buồn bực, ngày hôm qua đã thức cả đêm, hôm nay vất vả lắm mới chuẩn bị được ngủ một giấc ngon, sao lại tự dưng có vụ án mới chui ra thế này? Lại còn là “Vụ án chặt tay” nữa chứ?
Ban đầu, hắn vốn định không thèm để ý đến vụ này, nhưng khi nghĩ đến bốn chữ “Vụ án chặt tay” thì cảm thấy có chút hứng thú nên lập tức đứng dậy chạy tới tòa nhà của cục cảnh sát.
Lúc bước vào văn phòng, hắn thấy cảnh tượng bây giờ chẳng khác gì đêm hôm qua là mấy, trong đại sảnh mọi người đã ngồi kín hết chỗ, tất cả đều đang tập trung trước tấm bảng trắng, chăm chú lắng nghe tổ trưởng Khúc Bình giới thiệu về tình tiết của vụ án.
Đội trưởng Kim đã có mặt ở đó, khi nhìn thấy Triệu Ngọc đến muộn, sắc mặt ông ta hơi sầm xuống.
Vị Phó đội trưởng Lưu Trường Hổ thì lại nhìn hắn nở nụ cười nhạt không hề có ý tốt, giống như là đang chờxem Triệu Ngọc bẽ mặt như thế nào. Nhưng sau khi Triệu Ngọc cầm lấy ly cà phê của Lý Bối Ny đưa cho thì nụ cười của anh ta lập tức cứng lại.
“Lúc này, nếu chúng ta còn không nhanh chóng bắt được hung thủ…” Tổ trưởng Khúc Bình chỉ tay vào tấm bảng trắng nói: “…thì trong một khoảng thời ngắn nữa rất có khả năng hung thủ sẽ lại gây án lần thứ hai!”
Triệu Ngọc vừa mới yên vị thì Tổ trưởng Khúc Bình đã giới thiệu xong tình tiết của vụ án, đến lượt đội trưởng Kim lên phát biểu. Đầu tiên, đội trưởng Kim biểu giương việc phá vụ án Dùi cui điện một cách “thần tốc” ngày hôm qua, sau đó là chỉ ra tầm quan trọng của vụ án mới này và cuối cùng là động viên mọi người giữ vững tinh thần, nhanh chóng phá án.
Triệu Ngọc chăm chú nghe một hồi lâu, nhưng vẫn chưa rõ chân tướng, đến lúc giao nhiệm vụ chỉ biết mình bị phân đến một tổ đi điều tra nạn nhân.
Sau khi tan họp, Triệu Ngọc đang định tìm Lý Bối Ny hỏi lại kỹ càng một chút, thì bỗng nhiên bị Lưu Trường Hổ chặn đường.
“Ha ha ha…” Lưu Trường Hổ cười châm chọc nói: “Thế nào hả Tiểu Triệu? Vừa nãy đến muộn, có phải là lại đơn độc đi tìm manh mối không? Tìm được cái gì chưa, ngài Độc Hành Hiệp? Có phải là trong đêm nay lại có thể kết thúc vụ án không?”
Rạng sáng lúc 5 giờ rưỡi, ánh nắng ban mai còn mờ nhạt, hơn một nửa thành phố vẫn đang bị màn đêm bao phủ.
Ở đường Cửu Hòa, có một cửa hàng KFC mở cửa 24/24, lúc này, ở trong cửa hàng chỉ có hai học sinh trung học, hai cậu bé này đứng ở trước cửa ra vào vội vàng ăn bánh Humburger.
Bỗng nhiên, cửa mở, có một người lảo đảo đi từ ngoài vào. Đó là một người phụ nữ, cô ta mặc một chiếc áo khoác ngoài trông khá sang trọng, nhưng ở trên chiếc áo khoác lại loang lổ vết máu.
Cô gái này tóc tai bù xù, hai chân mệt mỏi,khi cố gắng đẩy cánh của thủy tinh của cửa hàng KFC ra thì xém chút nữa đã ngã sấp xuống đất, cô ta cố gắng đi đến trước mắt hai học sinh trung học, yếu ớt kêu khẽ:
“Cứu… cứu… cứu mạng…”
Hai cậu học sinh này vừa ngẩng đầu, liền bị dọa sợ đến mức hét toáng lên, liên tục lùi về phía sau, sữa đậu nành đổ đầy ra đất.
Không ngờ rằng, cô gái này bị cụt mất cánh tay phải! Ở bả vai phải chỉcó một tấm vải băng bó sơ sài, máu vẫn đang rỉ ra từ băng gạc, còn cánh tay thì… không thấy đâu nữa!
…
Thoải mái quá!
Úi da!
Bối tối lúc tầm 7 giờ, Triệu Ngọc đang nằm trên chiếc giường ở chỗ phòng trọ mới, chỗ này cũng khá thoải mái, đầy đủ tiện nghi. Tuy rằng tiền thuê phòng là 2000 tệ một tháng nhưng số tiền này lại do con gái của chủ nhà trả, chuyện tốt như vậy, thế gian thực sự là hiếm thấy!
Ha ha ha…
Triệu Ngọc không kìm lòng được phát ra tiếng cười khoái trá, cầm của Khương Hiểu Tình 5000 tệ, sau khi đến phòng trọ, đưa trước tiền phòng 2 tháng cho Khương Đại Phong 4000 tệ, thì còn thừa 1000 tệ để làm tiền tiêu vặt.
Khương Đại Phong quả thực sợ phải đôi co thêm với Triệu Ngọc, dù sao tiền thuê phòng cũng không trả thiếu, đành phải đáp ứng. Sau khi hai người đã ký kết hợp đồng cho thuê phòng thì Triệu Ngọc rốt cục đã có một nơi ở như ý hắn.
Triệu Ngọc tâm tư rất sâu, nếu hôm nay hắn mà tham lam lấy hết toàn bộ 10000 tệ của Khương Hiểu Tình, tuy có thể được khá nhiều tiền, nhưng sẽ không có lần thứ hai nữa. Còn nếu hợp tác với Khương Hiểu Tình thì hàng tháng hắn đều sẽ được chia tiền, như vậy đương nhiên vế sau có lợi hơn rồi.
Tất nhiên, trong lòng Triệu Ngọc biết rõ, xúi giục kẻ khác trộm tài khoảnlại còn ăn hối lộchính là việc trái với pháp luật, đã thế lại bản thân lại còn là một cảnh sát thì tội lại càng thêm nặng.
Nhưng mà, Triệu Ngọc bây giờ cũng không thật sự coi mình là một cảnh sát, hắn vẫn còn “đắm chìm” trong con người trước khi bị xuyên không kia, thậm chí còn đang dự định làm lại nghề cũ, Đông Sơn tái khởi! Chuyện của Khương Hiểu Tình nàyso với những chuyện xấu mà hắn làm trước kia quả thực là không đáng nhắc tới.
Bởi vậy, Triệu Ngọc mới yên tâm thoải mái hưởng thụ mọi thứ, thậm chí hắn vẫn đang suy nghĩ, có nên dùng 1000 tệ tiền thừa này, mua một cái điện thoại di động khác không?
Đúng lúc này, ở trong đầu hắn, hệ thống bỗng nhiễn phát ra âm thanh, giọng nói không giống nam cũng không phải nữ, như là tiếng nói của robot vậy, nhưng lại hết sức rõ ràng: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Mức độ hoàn thành: 79%. Đạt được 1 đạo cụ ẩn hình, mời kiểm tra và nhận!”
Lại nữa rồi?
Không biết lần nàyđược thưởng cái gì đây?
Triệu Ngọc sốt ruột vội vàng kiểm tra, thì thấy trong đầu hiện ra một hình ảnh, là một quả cầu nhỏ màu đen.
Sau khi ấn mở, thanh âm của hệ thống lại lập tức vang lên: “Máy theo dõi ẩn hình. Là sản phẩm tiêu hao chỉ sử dụng được 1 lần. Sau khi sử dụng, có thể thực hiện chức năng ẩn hình theo dõi, sẽ không có dụng cụ gì phát hiện được, thời gian sử dụng liên tục là 48 giờ.
Máy theo dõi ẩn hình?
Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, chắc là thứ dùng để đi theo dõi người khác thôi, cài nó lênngười khác, có thể biết hành tung của người đó bất cứ lúc nào sao?
Thật sự mà nói, lúc này Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, hắn vốn tưởng rằng hệ thống sẽ thưởng cho món đồ tốt gì chứ! Ví dụ như một món vũ khí mạnh mẽ, khả năng nhìn xuyên thấu, thuật xuyên tường, phân thân đại pháp… hoặc là camera ẩn hình hay thuốc mê cũng được mà?
Thế nhưng không phải nghe trộm thì chính là theo dõi, đã thế lại còn hạn chế thời gian, thứ này có gì hay chứ?
Chậc chậc… Triệu Ngọc bắt đầu suy tính, lúc này độ hoàn thành của Kỳ ngộ đang là 79%, nếu cao thêm chút nữa thì có phải sẽ được đồ vật tốt hơn không?
Nhưng mà, rốt cuộc là phải làm thế nào để gia tăng độ hoàn thành đây?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình nên khởi động hệ thống một lần nữa, sau đó phải quan sát kỹ càng rồi ghi chép lại mới được
Thế là, hắn lấy điếu thuốc lá ra, châm lửa rồi đưa lên miệng hút một hơi thật sâu. Nhưng kỳ quái là lần này hắn không còn ho sặc sụa như trước nữa, ngược lại còn hít được vài hơi mà không hề bị làm sao.
Hả?
Sao thế này?
Tại sao lại không hiện ra?
Hắn hít mạnh mấy hơi,đến mức bản thân phải thở hổn hển, nhưng cái Hệ thống Kỳ ngộ thần kỳ kia lại vẫn không xuất hiện,đầu hắn vẫn yên tĩnh như thường.
Hừm…
Bối rối một lát, Triệu Ngọc cố ổn định lại tâm thần phân tích tình huống, hồi tưởng lại hai lần khởi động Hệ thống Kỳ ngộ lúc trước, hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là… Hệ thống Kỳ ngộ này, mỗi ngày chỉ có thể khởi động một lần sao?
Hôm nay dùng rồi, ngày mai mới được dùng tiếp ư?
Triệu Ngọc đang chuyên tâm suy nghĩ, thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Lý Bối Ny gọi điện đến.
“Này, cảnh sát Triệu, anh ở đâu đấy? Vì sao còn chưa tới Cả tổ chỉ còn thiếu mình anh nữa thôi!” Giọng nói sốt ruột của Lý Bối Ny từ trong điện thoại truyền ra.
“Chuyện gì vậy? Đi đâu à?” Triệu Ngọc uể oải hỏi một câu.
“Không phải chứ?” Lý Bối Ny kinh ngạc: “Anh không nhận được tin nhắn sao? Vụ án chặt tay đấy! Toàn đội đều đang họp ở trong văn phòng đây! Anh đến mau lên… mau…”
Tắt điện thoại xong, Triệu Ngọc mới để ý đến tin nhắn, bởi vì hôm này đột nhiên có một vụ án, yêu cầu toàn đội đúng 7 giờ có mặt tại văn phòng ở cục cảnh sát để triển khai phân tích tình tiết của vụ án, toàn bộ mọi người đều phải tham gia.
Nhìn lên đồng hồ, đã gần 7 rưỡi.
Bà nội nhà nó chứ!
Triệu Ngọc buồn bực, ngày hôm qua đã thức cả đêm, hôm nay vất vả lắm mới chuẩn bị được ngủ một giấc ngon, sao lại tự dưng có vụ án mới chui ra thế này? Lại còn là “Vụ án chặt tay” nữa chứ?
Ban đầu, hắn vốn định không thèm để ý đến vụ này, nhưng khi nghĩ đến bốn chữ “Vụ án chặt tay” thì cảm thấy có chút hứng thú nên lập tức đứng dậy chạy tới tòa nhà của cục cảnh sát.
Lúc bước vào văn phòng, hắn thấy cảnh tượng bây giờ chẳng khác gì đêm hôm qua là mấy, trong đại sảnh mọi người đã ngồi kín hết chỗ, tất cả đều đang tập trung trước tấm bảng trắng, chăm chú lắng nghe tổ trưởng Khúc Bình giới thiệu về tình tiết của vụ án.
Đội trưởng Kim đã có mặt ở đó, khi nhìn thấy Triệu Ngọc đến muộn, sắc mặt ông ta hơi sầm xuống.
Vị Phó đội trưởng Lưu Trường Hổ thì lại nhìn hắn nở nụ cười nhạt không hề có ý tốt, giống như là đang chờxem Triệu Ngọc bẽ mặt như thế nào. Nhưng sau khi Triệu Ngọc cầm lấy ly cà phê của Lý Bối Ny đưa cho thì nụ cười của anh ta lập tức cứng lại.
“Lúc này, nếu chúng ta còn không nhanh chóng bắt được hung thủ…” Tổ trưởng Khúc Bình chỉ tay vào tấm bảng trắng nói: “…thì trong một khoảng thời ngắn nữa rất có khả năng hung thủ sẽ lại gây án lần thứ hai!”
Triệu Ngọc vừa mới yên vị thì Tổ trưởng Khúc Bình đã giới thiệu xong tình tiết của vụ án, đến lượt đội trưởng Kim lên phát biểu. Đầu tiên, đội trưởng Kim biểu giương việc phá vụ án Dùi cui điện một cách “thần tốc” ngày hôm qua, sau đó là chỉ ra tầm quan trọng của vụ án mới này và cuối cùng là động viên mọi người giữ vững tinh thần, nhanh chóng phá án.
Triệu Ngọc chăm chú nghe một hồi lâu, nhưng vẫn chưa rõ chân tướng, đến lúc giao nhiệm vụ chỉ biết mình bị phân đến một tổ đi điều tra nạn nhân.
Sau khi tan họp, Triệu Ngọc đang định tìm Lý Bối Ny hỏi lại kỹ càng một chút, thì bỗng nhiên bị Lưu Trường Hổ chặn đường.
“Ha ha ha…” Lưu Trường Hổ cười châm chọc nói: “Thế nào hả Tiểu Triệu? Vừa nãy đến muộn, có phải là lại đơn độc đi tìm manh mối không? Tìm được cái gì chưa, ngài Độc Hành Hiệp? Có phải là trong đêm nay lại có thể kết thúc vụ án không?”
/25
|