Cố An Nam đã sớm hoàn thành tất cả các cuộc họp cần thiết, sau đó lại sắp xếp thỏa đáng toàn bộ công việc trong ngày, rồi bảo lái xe đưa mình đến một nhà hát trong thành phố S.
Hôm nay, một diễn viên gạo cội ký kết dưới trướng công ty bọn họ sẽ diễn một vở kịch nói ở đó. Cố An Nam từng gặp mặt người này mấy lần, trong lòng rất kính nể đối phương, cho nên mới nể mặt đến cổ vũ.
Mà sở dĩ cũng dẫn theo Cố Phán và Tưởng Nguyên đến bên này, hoàn toàn là vì hắn không nghĩ ra hành trình nào khác thích hợp. Hắn nghĩ, dù sao đứa em gái nhà hắn chỉ là tới qua loa cho xong chuyện, tùy tiện gặp mặt, đi chỗ nào cũng là lãng phí thời gian.
Nếu hắn ném Cố Phán lại, để bọn họ đơn độc ở chung, bà cô nhỏ kia sau này nhất định sẽ xử chết hắn. Đã như vậy, còn không bằng đi cùng hắn đến bên này xem kịch nói.
Lúc hai người Cố Phán và Tưởng Nguyên tới, Cố An Nam đã chờ ở trong hội trường rồi.
Hắn dặn dò trợ lý chờ bọn họ ở cửa ra vào, người vừa đến, thì nhanh chóng dẫn tới chỗ hắn.
Lúc này vở kịch còn chưa bắt đầu, trong khán phòng của nhà hát vẫn còn sáng đèn. Cố An Nam ngồi ở hàng đầu tiên gọi điện thoại, sau khi thấy trợ lý dẫn theo Cố Phán và Tưởng Nguyên đi tới, thì vội vàng nói vài câu với bên kia rồi ngắt máy.
Hắn và Tưởng Nguyên đã từng gặp nhau, cho nên lần này cũng không tự giới thiệu, chào hỏi đơn giản xong, thì vỗ vỗ đầu em gái nhà mình.
Biết cô khẳng định cáu kỉnh, thế nên Cố An Nam đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn giận của đại tiểu thư dành cho mình.
Nhưng không ngờ là, Cố Phán vậy mà không có phản ứng gì lớn, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không, lập tức ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh hắn.
Phản ứng đầu tiên của Cố An Nam chính là giương mắt thoáng nhìn về phía Tưởng Nguyên. Hắn cho rằng hai người đã xảy ra chuyện gì đó ở trên đường, nhưng đối phương chỉ cho hắn một nụ cười lễ phép, cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường hay là chột dạ gì.
Cố An Nam lấy làm lạ, cũng không nói thêm gì nữa. Đợi sau khi vở kịch bắt đầu, hắn mới lặng lẽ sáp đến trước mặt Cố Phán, nhỏ giọng hỏi một câu: "Em sao thế?"
Lúc này, toàn bộ đèn ở khu khán giả đều đã tắt hết, nhóm diễn viên gạo cội trên sân khấu bắt đầu diễn, bầu không khí từ từ chìm vào mộng cảnh.
Cố Phán lại giống như cái gì cũng không nghe được, không thấy được, ngay cả anh trai nói chuyện với cô, cô cũng chỉ lơ đãng tùy tiện trả lời một câu "Không sao."
Đôi mắt cô cụp xuống, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh cô và Thẩm Mộ Ngạn đối mặt vừa nãy.
Anh đã có thể đuổi theo tới chỗ này, như vậy chắc chắn anh đã biết hôm nay cô đang làm gì, cũng biết thân phận Tưởng Nguyên là gì rồi.
Nhưng mà vừa xong cô giận dỗi xoay người rời đi, sau lưng một chút tiếng động cũng không có.
Cô đi vào nhà hát cũng được một lúc rồi, mà một cuộc điện thoại anh cũng không gọi đến, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không gửi qua.
Cố Phán nghĩ tới đây, lại cảm thấy một trận tủi thân.
Cô từ nhỏ được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, trên cơ bản chưa từng chịu qua chút đau khổ nào. Mấy ngày này, vì gã đàn ông chó má kia, cô xem như đem mọi thứ của bản thân hết thảy đều quẳng đi, không quan tâm, không để ý.
Nhưng gã đàn ông chết tiệt đó thì sao?
Cô mới vừa mặc kệ không để ý đến anh, anh đã thật sự không tiếp tục nữa?!
Uổng công vừa rồi lúc cô quay người đi vào bên trong nhà hát với Tưởng Nguyên, còn tưởng tượng rất nhiều hình ảnh „chiến trường Tu La“, cô vừa khống chế nhịp tim càng ngày càng nhanh, vừa chú ý tiếng động ở sau lưng.
Kết quả thế nào???
Cứ như vậy thả cô đi với đối tượng hẹn hò???
Cô càng nghĩ càng giận, luôn có loại cảm giác bản thân cẩn thận từng li từng tí đặt người ta ở trong lòng, người ta lại tùy tiện đặt cô ở vị trí có cũng được mà không có cũng không sao.
Chỗ ngồi của Cố Phán là ở giữa Cố An Nam và Tưởng Nguyên.
Lúc cô một mình phụng phịu, Tưởng Nguyên ở bên cạnh lặng lẽ quan sát cô một hồi.
Người làm ăn am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người khác, lúc này thấy Cố Phán như vậy, anh ta ngay lập tức liên tưởng đến người đàn ông ở con phố đối diện vừa mới rồi.
Nếu anh ta không nhìn lầm, người đàn ông kia hẳn là Thẩm Mộ Ngạn.
Trong thời gian anh ta ở nước ngoài từng có mấy lần tiếp xúc với đối phương, không tính là quen thuộc, rất nhiều thông tin của đối phương, cũng là bạn bè thay anh ta phổ cập.
Người mà anh ta quen biết, là em gái của đối phương, Thẩm Mộ Tuyết.
Người phụ nữ kia từ một năm trước vẫn theo đuổi anh ta, Tưởng Nguyên luôn tuân theo nguyên tắc làm người nên lưu lại một con đường, cũng không từ chối quá thẳng thừng, nhưng lại không ngờ đối phương càng táo tợn hơn.
Gần đây nếu như không phải cô ta đi đến chi nhánh của Thẩm thị ở nước ngoài, lại có thể quấn lấy anh ta ở khoảng cách gần, phỏng chừng lần này Tưởng Nguyên cũng không thể đồng ý về nước đón Trung thu sảng khoái như vậy.
Chỉ có điều anh ta không ngờ tới là, Cố Phán thế mà có dính dáng với Thẩm Mộ Ngạn?
Nếu anh ta nhớ không nhầm, Cố An Nam hình như có chút khúc mắc với Thẩm Mộ Ngạn mà? Cố Phán không biết hay là không thèm để ý đây? Cố An Nam lại biết quan hệ của hai người bọn họ sao?
Có điều cho dù thế nào, Tưởng Nguyên cũng nhận ra được, quan hệ của hai người hẳn là đã ầm ĩ đến bế tắc rồi, nếu không vừa rồi Cố Phán cũng sẽ không như vậy, cái gì cũng không nói, đầu cũng không quay lại mà đi cùng anh ta.
Đã thế, anh ta không nói chút gì hay làm chút gì đó, hình như cũng hơi lãng phí cơ hội.
Nghĩ tới đây, Tưởng Nguyên khẽ nhích lại gần bên cạnh Cố Phán, nhỏ giọng mở miệng: "Chờ lát nữa xem kịch xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé? Em muốn ăn gì, anh kêu người đặt chỗ trước."
Cố Phán đang bực mình, nghe thấy lời Tưởng Nguyên thì nghiêng đầu thoáng nhìn anh ta.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Tưởng Nguyên cũng không nản lòng, cười ôn hòa, "Tức giận nữa cũng không thể để mình đói bụng, huống hồ có người cũng không nhất định đáng giá để chúng ta tức giận, em thấy sao?"
Lời này anh ta nói đầy ẩn ý, Cố Phán hơi ngoài ý muốn nghiêm túc nhìn anh ta một cái, sau đó, sắc mặt sa sầm, không quá khách sáo trả lời: "Có đáng giá hay không là chuyện của tôi."
Nói xong, không muốn để ý tới anh ta nữa, cô cầm lấy túi xách đứng lên.
"Phiền anh nhường một chút, tôi muốn đi toilet."
Đuôi lông mày của Tưởng Nguyên hơi nhếch lên, cũng không có phản ứng quá lớn, thu chân lại, rất lưu loát nhường chỗ cho cô.
Động tĩnh của hai người hơi lớn, không chỉ kinh động đến người xem ở phía sau, cũng kinh động đến Cố An Nam ở bên cạnh.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Phán, hắn lại thản nhiên chuyển ánh mắt đến sau lưng Tưởng Nguyên.
Thế giới của người trưởng thành có đôi khi đại khái một ánh mắt là có thể hiểu đối phương muốn nói gì.
Tưởng Nguyên thấy ánh mắt của Cố An Nam giờ phút này không xem là khách sáo, ung dung mỉm cười đáp lại.
Đối với chuyện liên quan tới Cố Phán, Cố An Nam luôn luôn nghiêm túc và cực cẩn thận. Hắn vốn cho rằng Tưởng Nguyên tới buổi gặp mặt hôm nay, cũng chỉ là thái độ qua loa cho xong chuyện mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra... hình như cũng không phải là như thế?
Nếu đối phương muốn tiến triển sâu hơn, thì Cố An Nam sẽ không có kiểu thái độ khách sáo giống như lúc ban đầu kia.
Hắn chống cằm, ánh mắt thản nhiên lại nhìn lên sân khấu, lời nhưng là nói với Tưởng Nguyên: "Nhà họ Cố chúng tôi chỉ có một bảo bối như vậy, nếu muốn cũng không phải chuyện dễ dàng."
Tưởng Nguyên khẽ mỉm cười, "Chuyện dễ dàng xưa nay tôi cũng không làm."
Dù sao có thử thách mới thú vị, không phải sao?
——
Sau khi Cố Phán đi ra từ trong hội trường, thì lơ đãng đi về hướng toilet.
Tuy vừa rồi là bị Tưởng Nguyên quấy rầy mới muốn ra ngoài yên tĩnh một lát, nhưng suy cho cùng, hiện tại cô để ý nhất vẫn là chuyện của Thẩm Mộ Ngạn.
Cúi đầu chậm rãi đi đến toilet, rửa tay xong, Cố Phán đứng ở trước gương nhìn chính mình, không hiểu sao lại là một trận khó chịu.
Cô cảm thấy khoảng thời gian này mình vì tên đàn ông chó má kia thật sự là quá mức lo được lo mất. Trước đây, nếu ai dám nói một ngày kia cô sẽ vì một người đàn ông biến thành cái dạng này, cô nhất định đánh vỡ đầu chó của đối phương ngay lập tức.
Trước đây Cố Phán cũng không thể hiểu được những cô gái vì tình yêu mà đau lòng tổn thương bản thân, mặc dù trước mắt cô còn chưa tới tình trạng ruột gan đứt từng khúc kia, nhưng tiếp tục thế này nữa...
Tiểu thư Cố cảm thấy thật sự là quá phiền mà.
Rõ ràng mấy ngày trước đã quyết tâm buông bỏ rồi, nhưng hôm nay anh đuổi theo tới đây, lại khiến lòng cô rối bời.
Hơn nữa anh đuổi theo thì đuổi theo đi, kết quả là chỉ đuổi theo một nửa!
Khiến cho tâm tình cô bây giờ lại bắt đầu ở vào trạng thái lửng lơ!
A a a a a Muốn đánh người quá!
Cố Phán rút tờ khăn giấy lau tay, sau đó lại vò khăn giấy ẩm ướt thành một viên tròn hung dữ ném vào thùng rác.
Sau khi đi ra khỏi toilet, cô hơi do dự không biết có nên quay lại nhà hát hay không. Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy cứ rời đi như vậy hình như cũng không tốt lắm, thế là cô thả chậm bước chân, lại đi về hướng hội trường biểu diễn.
Lúc này, chỗ góc rẽ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Cố Phán còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ tay bị người hung hăng túm lấy.
Tiếp theo, đối phương vừa dùng sức, cả người cô liền bị kéo qua đó, đợi khi phản ứng lại, cô đã bị ấn lên tường rồi.
Bóng dáng thon dài cao lớn vững vàng giam cầm cô ở trước người, không cho cô dù chỉ một chút cơ hội thoát ra.
Mùi gỗ trầm trong trẻo lành lạnh ùn ùn ép tới, mang theo hơi thở mạnh mẽ quanh người anh. Giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, từng tấc từng tấc một, giam con cáo nhỏ Cố Phán này ở trong đó.
Cố Phán hoảng loạn giương mắt nhìn người đàn ông, bỗng nhiên có cảm giác không thật.
"Anh......"
Người đàn ông không cho cô cơ hội nói chuyện. Anh nghiêng người, âm sắc thấp lạnh mà đè nén, trầm thấp tựa như nước trong giếng sâu.
"Vì sao cái gì cũng không nói đã cắt đứt liên lạc?"
Cố Phán vốn dĩ còn hơi kinh ngạc vì hành động của Thẩm Mộ Ngạn vào giờ phút này, nhưng vừa nghe anh đột nhiên dùng giọng điệu chất vấn ngắt lời cô, thì lửa giận thoáng cái cũng bùng lên.
"Cái gì vì sao? Nào có nhiều cái vì sao như vậy? Không phải anh cũng vậy, cái gì cũng không nói đã ra nước ngoài à? Bây giờ đến chất vấn em những thứ này, anh không cảm thấy mình rất buồn cười à?"
Cố Phán dốc hết hỏa lực, giống hệt như băng pháo tép, đùng đùng đem lời đã nhịn thật lâu trong lòng đều nổ hết ra.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rạng rỡ vào giây phút này càng lộ vẻ sinh động, đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn lên rất lớn, cứ như vậy, không chút sợ hãi nhìn anh.
Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời cô, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại thành một nếp nhăn.
"Anh để lại tờ giấy ở trên tủ đầu giường, em không nhìn thấy à?"
"......"
Cố Phán ngu người, tờ giấy nào cơ?
"Ngoại trừ dặn dò người quản lý phòng chăm sóc em, anh còn để lại tờ giấy ở trên tủ đầu giường, phía trên viết vì sao anh đi công tác, cùng với đại khái ngày về."
"......"
"Cho nên, em chính là bởi vì những cái này, mới tùy hứng cáu kỉnh lâu như vậy?"
Thẩm Mộ Ngạn nói xong, trên mặt vốn mang theo u ám tan đi không ít, thay vào đó lại là vẻ ung dung lạnh nhạt thường thấy nhất lúc bình thường.
Anh thản nhiên liếc nhìn Cố Phán, ánh mắt kia ở trong mắt đại tiểu thư Cố, thật giống như là người lớn đang nhìn đứa trẻ càn quấy vậy.
Cố Phán thật sự chán ghét anh như thế này.
Dường như cho tới nay đều là như vậy, dù là tình huống thế nào, xảy ra chuyện gì, người đàn ông này vĩnh viễn đều là dáng vẻ ung dung hờ hững, so ra, cô vĩnh viễn là người ở vào thế yếu.
Vì thế, cô căn bản không ngẫm nghĩ về tờ giấy kia nữa, giơ tay lên dùng sức đẩy người đàn ông ở trước mặt một cái, lạnh mặt chuẩn bị quay người rời đi.
"Nhìn thấy hay không nhìn thấy tờ giấy anh viết đã không quan trọng nữa rồi, em không muốn nói thêm gì nữa, hôm nay còn có việc, không thể trò chuyện với anh nữa."
Nói xong, cô liền muốn đi.
Thẩm Mộ Ngạn thấy cô như vậy, lông mày lại nhíu lại thật chặt.
Anh một lần nữa kéo người trở về đè lại, trong con người đen sâu thẳm hơi ẩn hiện tia u ám, không nhúc nhích nhìn cô.
"Em rốt cuộc có còn nhớ được bản thân đêm đó đã làm gì không?"
Cố Phán lạnh mặt, không ngừng giãy dụa muốn anh buông tay. Cô cũng không nhìn anh, tùy tiện đáp lại câu: "Không nhớ rõ nữa!"
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên tối đi, đôi con ngươi khóa chặt khuôn mặt mềm mại của cô gái trẻ, chỉ chốc lát, khuôn mặt tuấn tú ép thẳng xuống.
Cố Phán cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tiếp đó đôi môi bị người hung hăng phủ kín.
Hai tay cô theo bản năng vùng vẫy muốn nâng lên đẩy người ở phía trước ra, nhưng đổi lại là lực kiềm chế càng mạnh mẽ hơn.
Cô không biết mình bị anh hôn bao lâu, chỉ biết chờ đến lúc anh đứng thẳng người, cánh môi cô vừa tê vừa rát.
Người đàn ông thở dốc dồn dập nặng nề, hô hấp nóng bỏng gắt gao quấn quít cùng với cô.
Chỉ chốc lát, khuôn mặt tuấn tú dời sang bên cạnh, đôi môi mỏng như gần như xa đặt bên vành tai cô.
Chỉ nghe giọng nói có chút trầm khàn của anh vang lên ——
"Hiện tại đã nhớ rõ chưa?"
Hôm nay, một diễn viên gạo cội ký kết dưới trướng công ty bọn họ sẽ diễn một vở kịch nói ở đó. Cố An Nam từng gặp mặt người này mấy lần, trong lòng rất kính nể đối phương, cho nên mới nể mặt đến cổ vũ.
Mà sở dĩ cũng dẫn theo Cố Phán và Tưởng Nguyên đến bên này, hoàn toàn là vì hắn không nghĩ ra hành trình nào khác thích hợp. Hắn nghĩ, dù sao đứa em gái nhà hắn chỉ là tới qua loa cho xong chuyện, tùy tiện gặp mặt, đi chỗ nào cũng là lãng phí thời gian.
Nếu hắn ném Cố Phán lại, để bọn họ đơn độc ở chung, bà cô nhỏ kia sau này nhất định sẽ xử chết hắn. Đã như vậy, còn không bằng đi cùng hắn đến bên này xem kịch nói.
Lúc hai người Cố Phán và Tưởng Nguyên tới, Cố An Nam đã chờ ở trong hội trường rồi.
Hắn dặn dò trợ lý chờ bọn họ ở cửa ra vào, người vừa đến, thì nhanh chóng dẫn tới chỗ hắn.
Lúc này vở kịch còn chưa bắt đầu, trong khán phòng của nhà hát vẫn còn sáng đèn. Cố An Nam ngồi ở hàng đầu tiên gọi điện thoại, sau khi thấy trợ lý dẫn theo Cố Phán và Tưởng Nguyên đi tới, thì vội vàng nói vài câu với bên kia rồi ngắt máy.
Hắn và Tưởng Nguyên đã từng gặp nhau, cho nên lần này cũng không tự giới thiệu, chào hỏi đơn giản xong, thì vỗ vỗ đầu em gái nhà mình.
Biết cô khẳng định cáu kỉnh, thế nên Cố An Nam đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn giận của đại tiểu thư dành cho mình.
Nhưng không ngờ là, Cố Phán vậy mà không có phản ứng gì lớn, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không, lập tức ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh hắn.
Phản ứng đầu tiên của Cố An Nam chính là giương mắt thoáng nhìn về phía Tưởng Nguyên. Hắn cho rằng hai người đã xảy ra chuyện gì đó ở trên đường, nhưng đối phương chỉ cho hắn một nụ cười lễ phép, cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường hay là chột dạ gì.
Cố An Nam lấy làm lạ, cũng không nói thêm gì nữa. Đợi sau khi vở kịch bắt đầu, hắn mới lặng lẽ sáp đến trước mặt Cố Phán, nhỏ giọng hỏi một câu: "Em sao thế?"
Lúc này, toàn bộ đèn ở khu khán giả đều đã tắt hết, nhóm diễn viên gạo cội trên sân khấu bắt đầu diễn, bầu không khí từ từ chìm vào mộng cảnh.
Cố Phán lại giống như cái gì cũng không nghe được, không thấy được, ngay cả anh trai nói chuyện với cô, cô cũng chỉ lơ đãng tùy tiện trả lời một câu "Không sao."
Đôi mắt cô cụp xuống, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh cô và Thẩm Mộ Ngạn đối mặt vừa nãy.
Anh đã có thể đuổi theo tới chỗ này, như vậy chắc chắn anh đã biết hôm nay cô đang làm gì, cũng biết thân phận Tưởng Nguyên là gì rồi.
Nhưng mà vừa xong cô giận dỗi xoay người rời đi, sau lưng một chút tiếng động cũng không có.
Cô đi vào nhà hát cũng được một lúc rồi, mà một cuộc điện thoại anh cũng không gọi đến, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không gửi qua.
Cố Phán nghĩ tới đây, lại cảm thấy một trận tủi thân.
Cô từ nhỏ được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, trên cơ bản chưa từng chịu qua chút đau khổ nào. Mấy ngày này, vì gã đàn ông chó má kia, cô xem như đem mọi thứ của bản thân hết thảy đều quẳng đi, không quan tâm, không để ý.
Nhưng gã đàn ông chết tiệt đó thì sao?
Cô mới vừa mặc kệ không để ý đến anh, anh đã thật sự không tiếp tục nữa?!
Uổng công vừa rồi lúc cô quay người đi vào bên trong nhà hát với Tưởng Nguyên, còn tưởng tượng rất nhiều hình ảnh „chiến trường Tu La“, cô vừa khống chế nhịp tim càng ngày càng nhanh, vừa chú ý tiếng động ở sau lưng.
Kết quả thế nào???
Cứ như vậy thả cô đi với đối tượng hẹn hò???
Cô càng nghĩ càng giận, luôn có loại cảm giác bản thân cẩn thận từng li từng tí đặt người ta ở trong lòng, người ta lại tùy tiện đặt cô ở vị trí có cũng được mà không có cũng không sao.
Chỗ ngồi của Cố Phán là ở giữa Cố An Nam và Tưởng Nguyên.
Lúc cô một mình phụng phịu, Tưởng Nguyên ở bên cạnh lặng lẽ quan sát cô một hồi.
Người làm ăn am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người khác, lúc này thấy Cố Phán như vậy, anh ta ngay lập tức liên tưởng đến người đàn ông ở con phố đối diện vừa mới rồi.
Nếu anh ta không nhìn lầm, người đàn ông kia hẳn là Thẩm Mộ Ngạn.
Trong thời gian anh ta ở nước ngoài từng có mấy lần tiếp xúc với đối phương, không tính là quen thuộc, rất nhiều thông tin của đối phương, cũng là bạn bè thay anh ta phổ cập.
Người mà anh ta quen biết, là em gái của đối phương, Thẩm Mộ Tuyết.
Người phụ nữ kia từ một năm trước vẫn theo đuổi anh ta, Tưởng Nguyên luôn tuân theo nguyên tắc làm người nên lưu lại một con đường, cũng không từ chối quá thẳng thừng, nhưng lại không ngờ đối phương càng táo tợn hơn.
Gần đây nếu như không phải cô ta đi đến chi nhánh của Thẩm thị ở nước ngoài, lại có thể quấn lấy anh ta ở khoảng cách gần, phỏng chừng lần này Tưởng Nguyên cũng không thể đồng ý về nước đón Trung thu sảng khoái như vậy.
Chỉ có điều anh ta không ngờ tới là, Cố Phán thế mà có dính dáng với Thẩm Mộ Ngạn?
Nếu anh ta nhớ không nhầm, Cố An Nam hình như có chút khúc mắc với Thẩm Mộ Ngạn mà? Cố Phán không biết hay là không thèm để ý đây? Cố An Nam lại biết quan hệ của hai người bọn họ sao?
Có điều cho dù thế nào, Tưởng Nguyên cũng nhận ra được, quan hệ của hai người hẳn là đã ầm ĩ đến bế tắc rồi, nếu không vừa rồi Cố Phán cũng sẽ không như vậy, cái gì cũng không nói, đầu cũng không quay lại mà đi cùng anh ta.
Đã thế, anh ta không nói chút gì hay làm chút gì đó, hình như cũng hơi lãng phí cơ hội.
Nghĩ tới đây, Tưởng Nguyên khẽ nhích lại gần bên cạnh Cố Phán, nhỏ giọng mở miệng: "Chờ lát nữa xem kịch xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé? Em muốn ăn gì, anh kêu người đặt chỗ trước."
Cố Phán đang bực mình, nghe thấy lời Tưởng Nguyên thì nghiêng đầu thoáng nhìn anh ta.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Tưởng Nguyên cũng không nản lòng, cười ôn hòa, "Tức giận nữa cũng không thể để mình đói bụng, huống hồ có người cũng không nhất định đáng giá để chúng ta tức giận, em thấy sao?"
Lời này anh ta nói đầy ẩn ý, Cố Phán hơi ngoài ý muốn nghiêm túc nhìn anh ta một cái, sau đó, sắc mặt sa sầm, không quá khách sáo trả lời: "Có đáng giá hay không là chuyện của tôi."
Nói xong, không muốn để ý tới anh ta nữa, cô cầm lấy túi xách đứng lên.
"Phiền anh nhường một chút, tôi muốn đi toilet."
Đuôi lông mày của Tưởng Nguyên hơi nhếch lên, cũng không có phản ứng quá lớn, thu chân lại, rất lưu loát nhường chỗ cho cô.
Động tĩnh của hai người hơi lớn, không chỉ kinh động đến người xem ở phía sau, cũng kinh động đến Cố An Nam ở bên cạnh.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Phán, hắn lại thản nhiên chuyển ánh mắt đến sau lưng Tưởng Nguyên.
Thế giới của người trưởng thành có đôi khi đại khái một ánh mắt là có thể hiểu đối phương muốn nói gì.
Tưởng Nguyên thấy ánh mắt của Cố An Nam giờ phút này không xem là khách sáo, ung dung mỉm cười đáp lại.
Đối với chuyện liên quan tới Cố Phán, Cố An Nam luôn luôn nghiêm túc và cực cẩn thận. Hắn vốn cho rằng Tưởng Nguyên tới buổi gặp mặt hôm nay, cũng chỉ là thái độ qua loa cho xong chuyện mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra... hình như cũng không phải là như thế?
Nếu đối phương muốn tiến triển sâu hơn, thì Cố An Nam sẽ không có kiểu thái độ khách sáo giống như lúc ban đầu kia.
Hắn chống cằm, ánh mắt thản nhiên lại nhìn lên sân khấu, lời nhưng là nói với Tưởng Nguyên: "Nhà họ Cố chúng tôi chỉ có một bảo bối như vậy, nếu muốn cũng không phải chuyện dễ dàng."
Tưởng Nguyên khẽ mỉm cười, "Chuyện dễ dàng xưa nay tôi cũng không làm."
Dù sao có thử thách mới thú vị, không phải sao?
——
Sau khi Cố Phán đi ra từ trong hội trường, thì lơ đãng đi về hướng toilet.
Tuy vừa rồi là bị Tưởng Nguyên quấy rầy mới muốn ra ngoài yên tĩnh một lát, nhưng suy cho cùng, hiện tại cô để ý nhất vẫn là chuyện của Thẩm Mộ Ngạn.
Cúi đầu chậm rãi đi đến toilet, rửa tay xong, Cố Phán đứng ở trước gương nhìn chính mình, không hiểu sao lại là một trận khó chịu.
Cô cảm thấy khoảng thời gian này mình vì tên đàn ông chó má kia thật sự là quá mức lo được lo mất. Trước đây, nếu ai dám nói một ngày kia cô sẽ vì một người đàn ông biến thành cái dạng này, cô nhất định đánh vỡ đầu chó của đối phương ngay lập tức.
Trước đây Cố Phán cũng không thể hiểu được những cô gái vì tình yêu mà đau lòng tổn thương bản thân, mặc dù trước mắt cô còn chưa tới tình trạng ruột gan đứt từng khúc kia, nhưng tiếp tục thế này nữa...
Tiểu thư Cố cảm thấy thật sự là quá phiền mà.
Rõ ràng mấy ngày trước đã quyết tâm buông bỏ rồi, nhưng hôm nay anh đuổi theo tới đây, lại khiến lòng cô rối bời.
Hơn nữa anh đuổi theo thì đuổi theo đi, kết quả là chỉ đuổi theo một nửa!
Khiến cho tâm tình cô bây giờ lại bắt đầu ở vào trạng thái lửng lơ!
A a a a a Muốn đánh người quá!
Cố Phán rút tờ khăn giấy lau tay, sau đó lại vò khăn giấy ẩm ướt thành một viên tròn hung dữ ném vào thùng rác.
Sau khi đi ra khỏi toilet, cô hơi do dự không biết có nên quay lại nhà hát hay không. Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy cứ rời đi như vậy hình như cũng không tốt lắm, thế là cô thả chậm bước chân, lại đi về hướng hội trường biểu diễn.
Lúc này, chỗ góc rẽ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Cố Phán còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ tay bị người hung hăng túm lấy.
Tiếp theo, đối phương vừa dùng sức, cả người cô liền bị kéo qua đó, đợi khi phản ứng lại, cô đã bị ấn lên tường rồi.
Bóng dáng thon dài cao lớn vững vàng giam cầm cô ở trước người, không cho cô dù chỉ một chút cơ hội thoát ra.
Mùi gỗ trầm trong trẻo lành lạnh ùn ùn ép tới, mang theo hơi thở mạnh mẽ quanh người anh. Giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, từng tấc từng tấc một, giam con cáo nhỏ Cố Phán này ở trong đó.
Cố Phán hoảng loạn giương mắt nhìn người đàn ông, bỗng nhiên có cảm giác không thật.
"Anh......"
Người đàn ông không cho cô cơ hội nói chuyện. Anh nghiêng người, âm sắc thấp lạnh mà đè nén, trầm thấp tựa như nước trong giếng sâu.
"Vì sao cái gì cũng không nói đã cắt đứt liên lạc?"
Cố Phán vốn dĩ còn hơi kinh ngạc vì hành động của Thẩm Mộ Ngạn vào giờ phút này, nhưng vừa nghe anh đột nhiên dùng giọng điệu chất vấn ngắt lời cô, thì lửa giận thoáng cái cũng bùng lên.
"Cái gì vì sao? Nào có nhiều cái vì sao như vậy? Không phải anh cũng vậy, cái gì cũng không nói đã ra nước ngoài à? Bây giờ đến chất vấn em những thứ này, anh không cảm thấy mình rất buồn cười à?"
Cố Phán dốc hết hỏa lực, giống hệt như băng pháo tép, đùng đùng đem lời đã nhịn thật lâu trong lòng đều nổ hết ra.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rạng rỡ vào giây phút này càng lộ vẻ sinh động, đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn lên rất lớn, cứ như vậy, không chút sợ hãi nhìn anh.
Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời cô, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại thành một nếp nhăn.
"Anh để lại tờ giấy ở trên tủ đầu giường, em không nhìn thấy à?"
"......"
Cố Phán ngu người, tờ giấy nào cơ?
"Ngoại trừ dặn dò người quản lý phòng chăm sóc em, anh còn để lại tờ giấy ở trên tủ đầu giường, phía trên viết vì sao anh đi công tác, cùng với đại khái ngày về."
"......"
"Cho nên, em chính là bởi vì những cái này, mới tùy hứng cáu kỉnh lâu như vậy?"
Thẩm Mộ Ngạn nói xong, trên mặt vốn mang theo u ám tan đi không ít, thay vào đó lại là vẻ ung dung lạnh nhạt thường thấy nhất lúc bình thường.
Anh thản nhiên liếc nhìn Cố Phán, ánh mắt kia ở trong mắt đại tiểu thư Cố, thật giống như là người lớn đang nhìn đứa trẻ càn quấy vậy.
Cố Phán thật sự chán ghét anh như thế này.
Dường như cho tới nay đều là như vậy, dù là tình huống thế nào, xảy ra chuyện gì, người đàn ông này vĩnh viễn đều là dáng vẻ ung dung hờ hững, so ra, cô vĩnh viễn là người ở vào thế yếu.
Vì thế, cô căn bản không ngẫm nghĩ về tờ giấy kia nữa, giơ tay lên dùng sức đẩy người đàn ông ở trước mặt một cái, lạnh mặt chuẩn bị quay người rời đi.
"Nhìn thấy hay không nhìn thấy tờ giấy anh viết đã không quan trọng nữa rồi, em không muốn nói thêm gì nữa, hôm nay còn có việc, không thể trò chuyện với anh nữa."
Nói xong, cô liền muốn đi.
Thẩm Mộ Ngạn thấy cô như vậy, lông mày lại nhíu lại thật chặt.
Anh một lần nữa kéo người trở về đè lại, trong con người đen sâu thẳm hơi ẩn hiện tia u ám, không nhúc nhích nhìn cô.
"Em rốt cuộc có còn nhớ được bản thân đêm đó đã làm gì không?"
Cố Phán lạnh mặt, không ngừng giãy dụa muốn anh buông tay. Cô cũng không nhìn anh, tùy tiện đáp lại câu: "Không nhớ rõ nữa!"
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên tối đi, đôi con ngươi khóa chặt khuôn mặt mềm mại của cô gái trẻ, chỉ chốc lát, khuôn mặt tuấn tú ép thẳng xuống.
Cố Phán cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tiếp đó đôi môi bị người hung hăng phủ kín.
Hai tay cô theo bản năng vùng vẫy muốn nâng lên đẩy người ở phía trước ra, nhưng đổi lại là lực kiềm chế càng mạnh mẽ hơn.
Cô không biết mình bị anh hôn bao lâu, chỉ biết chờ đến lúc anh đứng thẳng người, cánh môi cô vừa tê vừa rát.
Người đàn ông thở dốc dồn dập nặng nề, hô hấp nóng bỏng gắt gao quấn quít cùng với cô.
Chỉ chốc lát, khuôn mặt tuấn tú dời sang bên cạnh, đôi môi mỏng như gần như xa đặt bên vành tai cô.
Chỉ nghe giọng nói có chút trầm khàn của anh vang lên ——
"Hiện tại đã nhớ rõ chưa?"
/98
|