Trong tòa cao ốc ở cách đó không xa, dòng người vẫn đang không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Hoàn cảnh xung quanh ồn ào rối loạn, người đi đường đi ngang qua cũng nhao nhao dừng chân quan sát tình huống bên đó.
Dường như Cố Phán không hề cảm nhận được bầu không khí hoảng loạn đè nén ở xung quanh. Cô đứng ở bên đường, khuôn mặt yên tĩnh nhìn gã vệ sĩ áo đen kia.
"Tôi hỏi lại lần nữa, đến cùng là ai phái anh bám theo tôi?!"
Cố Phán không tin hết thảy mọi chuyện hôm nay chỉ là sự trùng hợp đơn giản như vậy.
Vừa nãy, người này rõ ràng đã gọi một tiếng "cô Cố", cái này nói rõ anh ta biết cô. Mà xem cách ăn mặc của anh ta, cũng gần giống mấy người mà anh trai phái đi theo cô.
Đối phương lại có thể vào lúc cô xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới cứu nguy, cái này hiển nhiên nói rõ anh ta liên tục âm thầm quan sát tình huống của cô.
Cho nên Cố Phán kết luận, anh ta tuyệt đối là do người khác cố ý phái tới theo dõi cô.
Thật ra nghĩ tới đây, trong đầu đã mơ hồ xuất hiện một giọng nói, nhưng cô vẫn không dám suy đoán lung tung, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm người kia, hi vọng anh ta có thể nói thật.
Nhưng người kia hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với tình huống như thế này, vẫn như cũ không hề bối rối.
Thái độ của anh ta dành cho Cố Phán vẫn rất cung kính, đối mặt với chất vấn của cô, cũng chỉ hơi cúi đầu, bình tĩnh đáp: "Cô Cố, xin cô đừng làm khó tôi, tôi tuyệt đối không có ác ý gì với cô, cô không cần lo ngại việc này."
Cố Phán cũng sắp bị thái độ này của anh ta chọc cười, anh ta có ý gì? Cảm thấy cô dễ đối phó như vậy sao, một câu không có ác ý là cô có thể không truy cứu nữa?
Im lặng giây lát, cô đưa mắt ra hiệu cho mấy người vệ sĩ mà Cố An Nam an bài đang đứng ở sau lưng, "Các anh, tìm ra điện thoại trên người anh ta."
Lời này của cô vừa dứt, người đứng bên kia mới hơi thay đổi sắc mặt.
"Cô Cố!"
Cố Phán căn bản không thèm để ý đến anh ta, lạnh mặt nói thêm một câu: "Nhanh lên!"
Người kia hiển nhiên không ngờ cô tiểu thư này sẽ trực tiếp thô bạo như vậy, muốn phản kháng nhưng lại nghĩ tới chỉ thị nhận được lúc đầu ——
Dù cho bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, cũng không thể làm chuyện trái ngược với ý muốn của Cố Phán.
Bản lĩnh của gã vệ sĩ kia không tệ, lúc này nếu phản kháng, cũng có thể ngăn cản vài phút. Nhưng anh ta nghĩ tới mệnh lệnh của cấp trên, trong lúc nhất thời liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mà thật không may, vào lúc này điện thoại của anh ta ở trong túi áo bất chợt vang lên. Dưới đáy lòng gã vệ sĩ kia thầm kêu không ổn, chỉ chốc lát, cũng chẳng cần mấy người kia ra tay, Cố Phán đã tự mình đi lên, lôi điện thoại từ trong túi áo của gã ra.
Một giây sau, ánh mắt của Cố Phán rơi xuống màn hình, lúc nhìn thấy ba chữ "Thư ký Lý" hiện lên ở phía trên, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng nặng nề hơn.
Cô không hề do dự, lập tức ấn nút trả lời, đồng thời cũng mở loa ngoài.
Lý Trì căn bản không rõ tình huống ở bên này, thấy người bên này nhận điện thoại, không muốn lãng phí một chút thời gian nào đi thẳng vào vấn đề.
"Lúc trước cậu gọi cho tôi là có chuyện gì à? Chẳng lẽ là bên chỗ cô Cố đã xảy ra tình huống gì rồi?"
Bình thường Lý Trì rất ít liên lạc với người vệ sĩ này. Yêu cầu đưa ra của tổng giám đốc nhà anh ta cũng thế, trừ khi Cố Phán xảy ra tình trạng khẩn cấp gì, nếu không bình thường, không cần thông báo bên này.
Trước khi tổng giám đốc nhà anh ta ra nước ngoài đã để lại người này, cũng hoàn toàn là vì bảo vệ cô Cố mà thôi, không có bất kỳ mục đích nào khác.
Bản lĩnh của người vệ sĩ đó rất cao, giải quyết vấn đề cũng cực kỳ bình tĩnh, qua nhiều năm như vậy, chưa hề có một lần sơ sẩy. Cho nên Lý Trì vừa nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ, lập tức kết luận chắc chắn là bên chỗ Cố Phán đã xảy ra vấn đề gì đó.
Lý Trì ở đầu này nói cả buổi, thấy bên kia vẫn chưa lên tiếng, không khỏi lại hỏi: "Có nghe thấy không? Nói chuyện đi chứ? Bên chỗ tổng giám đốc sắp tan họp rồi, tôi không rảnh lãng phí thời gian nữa đâu."
Lại qua một lúc lâu, lâu đến mức Lý Trì tưởng rằng điện thoại của mình bị hỏng rồi, bên kia rốt cuộc lên tiếng.
Nhưng giọng nói truyền tới cũng không phải là của người vệ sĩ kia, mà là một giọng nữ ——
"Thư ký Lý, anh ta là người của Thẩm Mộ Ngạn à?"
Lý Trì ngay lập tức nghe ra được chủ nhân của giọng nói này là ai, trong lòng "Lộp bộp" một cái, thật lâu sau, mới thận trọng thử thăm dò mở miệng hỏi: "Cô... Cố ạ?"
"Không phải thì sao? Các anh phái anh ta đi theo ai, trong lòng còn không rõ à?"
Lúc này, Cố Phán không chỉ có sắc mặt lạnh, mà cả giọng nói cũng cứng rắn vô cùng. Tâm trạng vốn đang tốt trước khi đi ra, cùng với ngập tràn ham muốn trốn khỏi tai mắt của anh trai cô đi tìm Thẩm Mộ Ngạn, vào thời khắc này đều bị dập tắt.
Cô cũng không có lòng dạ nào mà nói nhảm với Lý Trì, lại nói: "Nói với Thẩm Mộ Ngạn, bây giờ tôi sẽ đi đến quán cà phê đối diện trụ sở chính của Thẩm thị, sẽ phải gặp mặt anh ta ngay lập tức."
Cố Phán nói xong những lời này rồi lập tức cúp máy, giơ điện thoại về phía trước, đưa đến trước mặt người vệ sĩ kia.
Cô im lặng nghiêm mặt nhìn anh ta, nói: "Anh đi theo tôi bao lâu rồi?"
Người vệ sĩ kia nhận lấy điện thoại, biết sự việc đã đến tình trạng bết bát nhất, cảm xúc trái lại bình tĩnh hơn một chút.
"Cô Cố, cô cũng biết tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, giờ cô đã biết ông chủ của tôi là ai, cũng đừng làm khó tôi nữa. Có vài lời cô muốn biết cũng được, nhưng tôi không thể nói."
Cố Phán nghe xong thì mỉm cười, nhưng đáy mắt lại rất lạnh.
Thuộc hạ của Thẩm Mộ Ngạn thật đúng là giống hệt như anh, lời nói việc làm đều kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt.
Cô chẳng thèm vòng vo với anh ta nữa, quay người lạnh mặt đi tới bên đường.
Đổng Thiện Thiện vẫn luôn yên lặng đứng chờ bên cạnh, lúc này thấy người chị em bỏ đi, cũng vội vàng đuổi theo. Mà mấy người vệ sĩ do Cố An Nam phái tới kia, liếc mắt nhìn nhau xong thì rối rít đi đến trước mặt Cố Phán và Đổng Thiện Thiện, chặn đường các cô.
"Cô chủ, chủ tịch Tiểu Cố nói rồi, cô đi nơi nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cô và... tổng giám đốc của Thẩm thị gặp nhau."
"Anh cảm thấy các anh có thể ngăn được tôi à?"
Cố Phán lạnh lùng liếc bọn họ, tính tình tiểu thư bình thường cô rất ít thể hiện, vào thời khắc này toàn bộ đều bùng lên.
"Các anh có thể gọi điện thoại cho anh trai tôi, báo cáo với anh ấy chuyện mới vừa rồi, hết thảy đều có thể nói thật. Những chuyện khác, các anh chính là muốn ngăn cũng không ngăn được, cho nên đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."
Cô cũng không nhìn bọn họ nữa, lạnh mặt nhìn về phía trước, "Tránh ra."
Mấy người vệ sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, người cầm đầu đưa mắt ra hiệu, ngược lại thật sự nhường đường cho Cố Phán.
Có điều, bọn họ cũng chưa hoàn toàn yên tâm, phái một người ở lại gọi điện thoại báo cáo tình huống hiện tại với Cố An Nam, còn lại đều sít sao đi theo sau lưng Cố Phán, chuẩn bị đi cùng cô đến trụ sở chính của Thẩm thị.
Cố Phán cũng chẳng để ý, lôi kéo Đổng Thiện Thiện lên xe của bọn họ.
Trên đường đi đến cao ốc Thẩm thị, Đổng Thiện Thiện liên tục ở bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt của người chị em. Cô ấy có thể cảm nhận được áp xuất thấp quanh người Cố Phán lúc này, cũng đại khái đoán được rốt cuộc cô đang tức giận điều gì.
Cô ấy có chút lo lắng, không nhịn được nói: "Phán Phán..."
Cố Phán không muốn Đổng Thiện Thiện lo lắng quá mức, miễn cưỡng cười cười với cô ấy, "Tớ không sao, chờ lát nữa hỏi rõ anh trai cậu thì sẽ tốt thôi."
Mặc dù cô luôn có một dự cảm, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
-
Đầu bên kia, sau khi Lý Trì nghe thấy Cố Phán cúp máy, cả người liền rơi vào trạng thái bối rối không yên.
Người vệ sĩ này được phái tới bên cạnh Cố Phán đã nhiều năm rồi, cho tới bây giờ chưa hề xảy ra sai sót gì, anh ta thực sự nghĩ mãi không ra, hôm nay thế nào lại bị lộ tẩy chứ?
Hơn nữa, anh ta đại khái hiểu tâm tư của tổng giám đốc. Gần đây tổng giám đốc tốn nhiều sức lực như vậy, từng bước một giả dạng làm người xa lạ một lần nữa gặp mặt cô Cố, khẳng định là không muốn cô Cố biết một thân phận khác của mình?
Nếu không, cũng không cần tốn nhiều tâm tư cùng lãng phí nhiều thời gian như vậy, dứt khoát ngay từ đầu cứ nói anh là người đã bảo vệ cô nhiều năm không phải là tốt rồi sao?
Đã như vậy, bây giờ mọi chuyện bại lộ, quan hệ của tổng giám đốc và cô Cố sẽ thế nào đây?
Nếu tổng giám đốc nói thật, như vậy cô Cố nhất định sẽ biết hết thảy những việc anh làm mấy ngày này, thậm chí là cố ý sắp xếp công việc, cố ý cho cô cơ hội tiếp cận...
Tất cả những chuyện này, đều sẽ bại lộ.
Vậy đến lúc đó, với tính tình của cô tiểu thư kia...
Lý Trì cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Anh ta cầm điện thoại di động đi tới đi lui ở bên ngoài cửa phòng họp, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Một lúc lâu sau, vào lúc anh ta rốt cuộc lấy hết can đảm chuẩn bị đi vào cắt ngang cuộc họp, nói cho tổng giám đốc nhà anh ta biết tình huống bên chỗ cô Cố thì cửa phòng họp đã bị người bên trong mở ra.
Trước đây, sau khi họp xong, Thẩm Mộ Ngạn thường là người cuối cùng đi ra ngoài.
Nhưng hôm nay lại không ngờ, là người đầu tiên bước ra.
Anh mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, bên trong phối thêm áo sơ-mi màu đen, lúc này ngược sáng đi ở giữa hành lang, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng.
Anh đang cúi xuống nhìn tin nhắn trong điện thoại di động ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó à, em chuẩn bị trốn khỏi tai mắt của anh trai em đi tìm tên chiết tiệt kia á!
【 Wechat 】 Cố Phán: Tôi cũng mệt mỏi quá mà. jpg
【 Wechat 】 Cố Phán: Em chuẩn bị lát nữa đi đột kích phòng làm việc của anh ta. Anh nói nếu anh ta đang họp, em trốn ở chỗ nào thì được đây? Kiểu người cuồng công việc như các anh có phải là phạm vi hoạt động trong văn phòng chỉ có ở trước bàn làm việc hay không hả? Chẳng lẽ em phải trốn ở dưới gầm bàn?
【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi, yêu đương thật là khiến cho người ta ngu ngốc.
Khóe mắt, đuôi lông mày của Thẩm Mộ Ngạn chẳng mấy khi có thêm một chút nhiệt độ, thấp giọng hỏi Lý Trì một câu: "Cô ấy đến rồi à?"
Lý Trì đương nhiên biết tổng giám đốc nhà anh ta đang nói tới người kia. Dưới tình huống bình thường, tổng giám đốc đều sẽ trực tiếp nói tên người này người này, chỉ có lúc nhắc tới cô Cố, trước giờ chưa bao giờ nói tên.
Anh ta lắc đầu, "Chưa..."
Đang do dự nên làm thế nào nói với tổng giám đốc nhà anh ta chuyện vệ sĩ bị phát hiện thì đã nghe thấy Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia lại nói ——
"Tài liệu tôi bảo cậu điều tra đã tra ra chưa?"
Tối qua Thẩm Mộ Ngạn trở về từ chỗ Cố Phán, đã phân phó Lý Trì điều tra một chút địa điểm hẹn hò mà con gái bây giờ thích nhất cùng với lên kế hoạch, chuẩn bị lập tức bắt đầu "Kế hoạch theo đuổi" mà Cố Phán mong đợi.
Lý Trì vừa nghe đến đó, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, anh ta không nhịn được nữa, cũng không dám dừng lại chút nào, trực tiếp nói với tổng giám đốc nhà anh ta ——
"Tổng giám đốc, người chúng ta sắp xếp ở bên cạnh cô Cố... bị cô ấy phát hiện rồi."
Đầu ngón tay đang đặt trên màn hình chuẩn bị trả lời Wechat cứng đờ, chỉ chốc lát, anh ngẩng đầu lên.
Lúc này đáy mắt anh lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng ép tới, ẩn giấu cuồng phong.
"Cậu nói cái gì?"
Hoàn cảnh xung quanh ồn ào rối loạn, người đi đường đi ngang qua cũng nhao nhao dừng chân quan sát tình huống bên đó.
Dường như Cố Phán không hề cảm nhận được bầu không khí hoảng loạn đè nén ở xung quanh. Cô đứng ở bên đường, khuôn mặt yên tĩnh nhìn gã vệ sĩ áo đen kia.
"Tôi hỏi lại lần nữa, đến cùng là ai phái anh bám theo tôi?!"
Cố Phán không tin hết thảy mọi chuyện hôm nay chỉ là sự trùng hợp đơn giản như vậy.
Vừa nãy, người này rõ ràng đã gọi một tiếng "cô Cố", cái này nói rõ anh ta biết cô. Mà xem cách ăn mặc của anh ta, cũng gần giống mấy người mà anh trai phái đi theo cô.
Đối phương lại có thể vào lúc cô xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới cứu nguy, cái này hiển nhiên nói rõ anh ta liên tục âm thầm quan sát tình huống của cô.
Cho nên Cố Phán kết luận, anh ta tuyệt đối là do người khác cố ý phái tới theo dõi cô.
Thật ra nghĩ tới đây, trong đầu đã mơ hồ xuất hiện một giọng nói, nhưng cô vẫn không dám suy đoán lung tung, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm người kia, hi vọng anh ta có thể nói thật.
Nhưng người kia hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với tình huống như thế này, vẫn như cũ không hề bối rối.
Thái độ của anh ta dành cho Cố Phán vẫn rất cung kính, đối mặt với chất vấn của cô, cũng chỉ hơi cúi đầu, bình tĩnh đáp: "Cô Cố, xin cô đừng làm khó tôi, tôi tuyệt đối không có ác ý gì với cô, cô không cần lo ngại việc này."
Cố Phán cũng sắp bị thái độ này của anh ta chọc cười, anh ta có ý gì? Cảm thấy cô dễ đối phó như vậy sao, một câu không có ác ý là cô có thể không truy cứu nữa?
Im lặng giây lát, cô đưa mắt ra hiệu cho mấy người vệ sĩ mà Cố An Nam an bài đang đứng ở sau lưng, "Các anh, tìm ra điện thoại trên người anh ta."
Lời này của cô vừa dứt, người đứng bên kia mới hơi thay đổi sắc mặt.
"Cô Cố!"
Cố Phán căn bản không thèm để ý đến anh ta, lạnh mặt nói thêm một câu: "Nhanh lên!"
Người kia hiển nhiên không ngờ cô tiểu thư này sẽ trực tiếp thô bạo như vậy, muốn phản kháng nhưng lại nghĩ tới chỉ thị nhận được lúc đầu ——
Dù cho bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, cũng không thể làm chuyện trái ngược với ý muốn của Cố Phán.
Bản lĩnh của gã vệ sĩ kia không tệ, lúc này nếu phản kháng, cũng có thể ngăn cản vài phút. Nhưng anh ta nghĩ tới mệnh lệnh của cấp trên, trong lúc nhất thời liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mà thật không may, vào lúc này điện thoại của anh ta ở trong túi áo bất chợt vang lên. Dưới đáy lòng gã vệ sĩ kia thầm kêu không ổn, chỉ chốc lát, cũng chẳng cần mấy người kia ra tay, Cố Phán đã tự mình đi lên, lôi điện thoại từ trong túi áo của gã ra.
Một giây sau, ánh mắt của Cố Phán rơi xuống màn hình, lúc nhìn thấy ba chữ "Thư ký Lý" hiện lên ở phía trên, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng nặng nề hơn.
Cô không hề do dự, lập tức ấn nút trả lời, đồng thời cũng mở loa ngoài.
Lý Trì căn bản không rõ tình huống ở bên này, thấy người bên này nhận điện thoại, không muốn lãng phí một chút thời gian nào đi thẳng vào vấn đề.
"Lúc trước cậu gọi cho tôi là có chuyện gì à? Chẳng lẽ là bên chỗ cô Cố đã xảy ra tình huống gì rồi?"
Bình thường Lý Trì rất ít liên lạc với người vệ sĩ này. Yêu cầu đưa ra của tổng giám đốc nhà anh ta cũng thế, trừ khi Cố Phán xảy ra tình trạng khẩn cấp gì, nếu không bình thường, không cần thông báo bên này.
Trước khi tổng giám đốc nhà anh ta ra nước ngoài đã để lại người này, cũng hoàn toàn là vì bảo vệ cô Cố mà thôi, không có bất kỳ mục đích nào khác.
Bản lĩnh của người vệ sĩ đó rất cao, giải quyết vấn đề cũng cực kỳ bình tĩnh, qua nhiều năm như vậy, chưa hề có một lần sơ sẩy. Cho nên Lý Trì vừa nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ, lập tức kết luận chắc chắn là bên chỗ Cố Phán đã xảy ra vấn đề gì đó.
Lý Trì ở đầu này nói cả buổi, thấy bên kia vẫn chưa lên tiếng, không khỏi lại hỏi: "Có nghe thấy không? Nói chuyện đi chứ? Bên chỗ tổng giám đốc sắp tan họp rồi, tôi không rảnh lãng phí thời gian nữa đâu."
Lại qua một lúc lâu, lâu đến mức Lý Trì tưởng rằng điện thoại của mình bị hỏng rồi, bên kia rốt cuộc lên tiếng.
Nhưng giọng nói truyền tới cũng không phải là của người vệ sĩ kia, mà là một giọng nữ ——
"Thư ký Lý, anh ta là người của Thẩm Mộ Ngạn à?"
Lý Trì ngay lập tức nghe ra được chủ nhân của giọng nói này là ai, trong lòng "Lộp bộp" một cái, thật lâu sau, mới thận trọng thử thăm dò mở miệng hỏi: "Cô... Cố ạ?"
"Không phải thì sao? Các anh phái anh ta đi theo ai, trong lòng còn không rõ à?"
Lúc này, Cố Phán không chỉ có sắc mặt lạnh, mà cả giọng nói cũng cứng rắn vô cùng. Tâm trạng vốn đang tốt trước khi đi ra, cùng với ngập tràn ham muốn trốn khỏi tai mắt của anh trai cô đi tìm Thẩm Mộ Ngạn, vào thời khắc này đều bị dập tắt.
Cô cũng không có lòng dạ nào mà nói nhảm với Lý Trì, lại nói: "Nói với Thẩm Mộ Ngạn, bây giờ tôi sẽ đi đến quán cà phê đối diện trụ sở chính của Thẩm thị, sẽ phải gặp mặt anh ta ngay lập tức."
Cố Phán nói xong những lời này rồi lập tức cúp máy, giơ điện thoại về phía trước, đưa đến trước mặt người vệ sĩ kia.
Cô im lặng nghiêm mặt nhìn anh ta, nói: "Anh đi theo tôi bao lâu rồi?"
Người vệ sĩ kia nhận lấy điện thoại, biết sự việc đã đến tình trạng bết bát nhất, cảm xúc trái lại bình tĩnh hơn một chút.
"Cô Cố, cô cũng biết tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, giờ cô đã biết ông chủ của tôi là ai, cũng đừng làm khó tôi nữa. Có vài lời cô muốn biết cũng được, nhưng tôi không thể nói."
Cố Phán nghe xong thì mỉm cười, nhưng đáy mắt lại rất lạnh.
Thuộc hạ của Thẩm Mộ Ngạn thật đúng là giống hệt như anh, lời nói việc làm đều kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt.
Cô chẳng thèm vòng vo với anh ta nữa, quay người lạnh mặt đi tới bên đường.
Đổng Thiện Thiện vẫn luôn yên lặng đứng chờ bên cạnh, lúc này thấy người chị em bỏ đi, cũng vội vàng đuổi theo. Mà mấy người vệ sĩ do Cố An Nam phái tới kia, liếc mắt nhìn nhau xong thì rối rít đi đến trước mặt Cố Phán và Đổng Thiện Thiện, chặn đường các cô.
"Cô chủ, chủ tịch Tiểu Cố nói rồi, cô đi nơi nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cô và... tổng giám đốc của Thẩm thị gặp nhau."
"Anh cảm thấy các anh có thể ngăn được tôi à?"
Cố Phán lạnh lùng liếc bọn họ, tính tình tiểu thư bình thường cô rất ít thể hiện, vào thời khắc này toàn bộ đều bùng lên.
"Các anh có thể gọi điện thoại cho anh trai tôi, báo cáo với anh ấy chuyện mới vừa rồi, hết thảy đều có thể nói thật. Những chuyện khác, các anh chính là muốn ngăn cũng không ngăn được, cho nên đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."
Cô cũng không nhìn bọn họ nữa, lạnh mặt nhìn về phía trước, "Tránh ra."
Mấy người vệ sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, người cầm đầu đưa mắt ra hiệu, ngược lại thật sự nhường đường cho Cố Phán.
Có điều, bọn họ cũng chưa hoàn toàn yên tâm, phái một người ở lại gọi điện thoại báo cáo tình huống hiện tại với Cố An Nam, còn lại đều sít sao đi theo sau lưng Cố Phán, chuẩn bị đi cùng cô đến trụ sở chính của Thẩm thị.
Cố Phán cũng chẳng để ý, lôi kéo Đổng Thiện Thiện lên xe của bọn họ.
Trên đường đi đến cao ốc Thẩm thị, Đổng Thiện Thiện liên tục ở bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt của người chị em. Cô ấy có thể cảm nhận được áp xuất thấp quanh người Cố Phán lúc này, cũng đại khái đoán được rốt cuộc cô đang tức giận điều gì.
Cô ấy có chút lo lắng, không nhịn được nói: "Phán Phán..."
Cố Phán không muốn Đổng Thiện Thiện lo lắng quá mức, miễn cưỡng cười cười với cô ấy, "Tớ không sao, chờ lát nữa hỏi rõ anh trai cậu thì sẽ tốt thôi."
Mặc dù cô luôn có một dự cảm, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
-
Đầu bên kia, sau khi Lý Trì nghe thấy Cố Phán cúp máy, cả người liền rơi vào trạng thái bối rối không yên.
Người vệ sĩ này được phái tới bên cạnh Cố Phán đã nhiều năm rồi, cho tới bây giờ chưa hề xảy ra sai sót gì, anh ta thực sự nghĩ mãi không ra, hôm nay thế nào lại bị lộ tẩy chứ?
Hơn nữa, anh ta đại khái hiểu tâm tư của tổng giám đốc. Gần đây tổng giám đốc tốn nhiều sức lực như vậy, từng bước một giả dạng làm người xa lạ một lần nữa gặp mặt cô Cố, khẳng định là không muốn cô Cố biết một thân phận khác của mình?
Nếu không, cũng không cần tốn nhiều tâm tư cùng lãng phí nhiều thời gian như vậy, dứt khoát ngay từ đầu cứ nói anh là người đã bảo vệ cô nhiều năm không phải là tốt rồi sao?
Đã như vậy, bây giờ mọi chuyện bại lộ, quan hệ của tổng giám đốc và cô Cố sẽ thế nào đây?
Nếu tổng giám đốc nói thật, như vậy cô Cố nhất định sẽ biết hết thảy những việc anh làm mấy ngày này, thậm chí là cố ý sắp xếp công việc, cố ý cho cô cơ hội tiếp cận...
Tất cả những chuyện này, đều sẽ bại lộ.
Vậy đến lúc đó, với tính tình của cô tiểu thư kia...
Lý Trì cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Anh ta cầm điện thoại di động đi tới đi lui ở bên ngoài cửa phòng họp, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Một lúc lâu sau, vào lúc anh ta rốt cuộc lấy hết can đảm chuẩn bị đi vào cắt ngang cuộc họp, nói cho tổng giám đốc nhà anh ta biết tình huống bên chỗ cô Cố thì cửa phòng họp đã bị người bên trong mở ra.
Trước đây, sau khi họp xong, Thẩm Mộ Ngạn thường là người cuối cùng đi ra ngoài.
Nhưng hôm nay lại không ngờ, là người đầu tiên bước ra.
Anh mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, bên trong phối thêm áo sơ-mi màu đen, lúc này ngược sáng đi ở giữa hành lang, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng.
Anh đang cúi xuống nhìn tin nhắn trong điện thoại di động ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó à, em chuẩn bị trốn khỏi tai mắt của anh trai em đi tìm tên chiết tiệt kia á!
【 Wechat 】 Cố Phán: Tôi cũng mệt mỏi quá mà. jpg
【 Wechat 】 Cố Phán: Em chuẩn bị lát nữa đi đột kích phòng làm việc của anh ta. Anh nói nếu anh ta đang họp, em trốn ở chỗ nào thì được đây? Kiểu người cuồng công việc như các anh có phải là phạm vi hoạt động trong văn phòng chỉ có ở trước bàn làm việc hay không hả? Chẳng lẽ em phải trốn ở dưới gầm bàn?
【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi, yêu đương thật là khiến cho người ta ngu ngốc.
Khóe mắt, đuôi lông mày của Thẩm Mộ Ngạn chẳng mấy khi có thêm một chút nhiệt độ, thấp giọng hỏi Lý Trì một câu: "Cô ấy đến rồi à?"
Lý Trì đương nhiên biết tổng giám đốc nhà anh ta đang nói tới người kia. Dưới tình huống bình thường, tổng giám đốc đều sẽ trực tiếp nói tên người này người này, chỉ có lúc nhắc tới cô Cố, trước giờ chưa bao giờ nói tên.
Anh ta lắc đầu, "Chưa..."
Đang do dự nên làm thế nào nói với tổng giám đốc nhà anh ta chuyện vệ sĩ bị phát hiện thì đã nghe thấy Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia lại nói ——
"Tài liệu tôi bảo cậu điều tra đã tra ra chưa?"
Tối qua Thẩm Mộ Ngạn trở về từ chỗ Cố Phán, đã phân phó Lý Trì điều tra một chút địa điểm hẹn hò mà con gái bây giờ thích nhất cùng với lên kế hoạch, chuẩn bị lập tức bắt đầu "Kế hoạch theo đuổi" mà Cố Phán mong đợi.
Lý Trì vừa nghe đến đó, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, anh ta không nhịn được nữa, cũng không dám dừng lại chút nào, trực tiếp nói với tổng giám đốc nhà anh ta ——
"Tổng giám đốc, người chúng ta sắp xếp ở bên cạnh cô Cố... bị cô ấy phát hiện rồi."
Đầu ngón tay đang đặt trên màn hình chuẩn bị trả lời Wechat cứng đờ, chỉ chốc lát, anh ngẩng đầu lên.
Lúc này đáy mắt anh lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng ép tới, ẩn giấu cuồng phong.
"Cậu nói cái gì?"
/98
|