Trong nửa tháng sau đó, cuộc sống của Cố Phán cực kỳ có quy luật.
Mỗi ngày dậy thật sớm sáng tác ca khúc quảng cáo cho Thẩm thị, buổi tối dựa theo thời gian làm việc của Thẩm Mộ Ngạn, đi gặp anh một chút.
Cô không dám gióng trống khua chiêng quá mức, dù sao không chừng anh trai cô lúc nào đó sẽ lập tức quay về, cho nên lần này cô chỉ mua một cây đàn ghita bằng gỗ ở thành phố S.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị xong sẽ có chênh lệch, nhưng lúc cầm đến đàn ghita, đại tiểu thư Cố vẫn là gắng gượng mắng vốn hơn hai tiếng đồng hồ với Đổng Thiện Thiện.
Cuối cùng, cô đập bàn ra kết luận ——
"Nếu hiệu quả của ca khúc quảng cáo lần này không tốt, vậy là lỗi của đàn ghita."
Đổng Thiện Thiện sắp bị chị em phiền chết rồi, nghe được lời thoại gần như có tính tổng kết này, nào còn có phản đối gì nữa, vội vàng ở bên đó gật đầu nói phải.
Cố Phán mua đàn xong thì lập tức tập trung vào việc sáng tác, bởi vì mỗi lần đều sẽ thử giai điệu tới lui tìm cảm giác, cho nên trong căn hộ của Cố An Nam, gần như mỗi ngày đều tràn ngập các loại giai điệu ngắn với âm giai cao thấp.
Vì để không làm phiền chị em mình nghỉ ngơi, cô còn cố ý tách phòng hai người ngủ, chủ động đi sang phòng bên cạnh. Nhưng cho dù là như vậy, Đổng Thiện Thiện cũng vẫn gần như mỗi sáng sớm đều chuẩn bị bị tiếng ghita đánh thức, mười mấy ngày trôi qua, trái lại trực tiếp từ bỏ thói quen nằm ỳ trên giường.
Có điều, khoảng thời gian này ông chú già Thẩm Mộ Ngạn kia cũng bề bộn nhiều việc, có lúc sẽ bận đến gần sáng, biết cô sẽ đợi anh, thì trực tiếp gọi người lái xe đưa anh đến phía dưới chung cư, vội vàng gặp Cố Phán một lát.
Cố Phán cũng rất tò mò, không biết Thẩm thị gần đây có phải là lại có hành động gì lớn muốn làm không, không thì dựa vào hiệu suất làm việc của anh trước kia, bận rộn nữa cũng sẽ không mỗi lần đều như thế này đâu.
Nhưng chuyện công việc, Cố Phán cũng không có hứng thú hỏi. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ biết làm nũng bảo anh cố gắng chú ý sức khỏe, cô cũng không muốn đi bệnh viện đưa cơm thêm mấy ngày nữa.
Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã đến kỳ hạn Cố An Nam kết thúc chuyến công tác.
Vốn dĩ Cố Phán đã tính toán thời gian, hơn nữa cũng đã sớm hỏi qua Cố An Nam xem cái gọi là nửa tháng của anh, có khả năng có xê xích gì không.
Lần đó Cố An Nam lạnh như băng trả lời cô một ngày, cô cho là anh trai cô chắc chắn về ngày đó, cô còn ra vẻ làm gián điệp nhỏ, hứng trí bừng bừng nói với Thẩm Mộ Ngạn, để anh sớm để trống thời gian.
Nhưng nào ngờ, Cố An Nam vậy mà về trước thời hạn!
Hơn nữa còn sớm trước hai ngày!
-
Lúc Cố An Nam về nước, thành phố S mới là xấp xỉ năm giờ sáng.
Bộ quần áo trên người hắn đây, lăn lộn mười mấy tiếng trên máy bay, đã sớm nhăn nhúm đến không thể gặp người nữa. Mà lúc trước quần áo thay đổi dùng khi đi công tác, toàn bộ cũng đều là mấy bộ âu phục dự phòng để trong phòng nghỉ ở văn phòng.
Cho nên sau khi xuống máy bay, hắn lập tức gọi điện thoại cho đứa em gái ăn hại nhà mình.
Người ở đầu kia dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói còn muốn mềm mại đáng yêu hơn lúc bình thường ——
"A lô?"
Thật ra, hơn mười ngày không gặp, Cố An Nam cũng rất nhớ nhóc con này, giờ nghe thấy tiếng của cô thì trong lòng mềm nhũn, không khỏi liên tưởng đến những tháng ngày khi còn bé kia bản thân đơn độc mang theo cô bên mình mà chăm sóc.
"Anh về đến trong nước rồi, có lẽ một giờ nữa sẽ tới chung cư, em với... người chị em của em, sửa soạn một chút đi."
Bên kia Cố Phán còn chưa kịp phản ứng lại, "A" một tiếng, theo phản xạ liền đáp: "Anh về nước thì về khách sạn trước đi chứ, tới chung cư làm gì?!"
"..." Một giây trước Cố An Nam còn thấy em gái mình đáng yêu, trong nháy mắt ảo giác tan biến, nghe xong lời cô nói, hận không thể trực tiếp bóp chết cô.
"Đại tiểu thư, anh trai em đây ngồi máy bay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, quần áo để thay đổi đã chẳng còn nữa, chỉ muốn về nhà mình đổi bộ quần áo mà thôi, ngài có thể châm trước cho một chút không ạ?"
Cố An Nam nói ra lời này, Cố Phán mới dần dần tỉnh táo lại, cũng ý thức được ở đầu kia anh mình rốt cuộc nói cái gì.
Cô từ trên giường ngồi bật dậy, lắc lư cái đầu nhỏ, cố gắng để ánh mắt rõ ràng một chút, tiếp tục hỏi Cố An Nam ở đầu bên kia: "Không phải anh nói hai ngày nữa mới về à?"
"Hợp đồng xong trước thời hạn, nên về sớm hai ngày thôi, sao? Anh về sớm làm phiền tới chuyện gì của em à?" Cố An Nam vừa nghe trong giọng nói của Cố Phán mang theo ghét bỏ rõ ràng như vậy, thì lại bắt đầu thấy giận sôi máu, "Là lo anh về sớm hai ngày không cho gã họ Thẩm thời gian chuẩn bị đúng không? Thế nào? Trước đó em đã sớm thông báo với hắn rồi hả?"
"..."
Thật sự bị anh của cô đoán đúng rồi, nhưng tình huống bây giờ, nếu cô nói thêm hai câu, phỏng chừng Cố An Nam cũng sẽ theo ống nghe bò qua xé xác cô.
Im lặng chốc lát, cô cười hì hì giọng mang theo lấy lòng: "Nào có đâu, anh về sớm em mừng chết đi được ấy, một giờ nữa anh về đến nhà chứ gì? Được, giờ em sẽ nhanh chóng đánh răng rửa mặt xuống lầu đi mua bữa sáng cho anh. Bánh quẩy, sữa đậu nành hay là bánh bao hấp với tào phớ đây?"
Cố An Nam ở bên kia trợn mắt khinh thường, "Tôi đúng là nuôi được đứa em gái ngoan, người đàn ông khác vừa ốm vặt nằm viện một chút, nó đã tự tay nấu cháo ngóng trông mà đưa qua. Anh nó đi công tác hơn nửa tháng vất vả lâu như vậy, nó chỉ tùy tùy tiện tiện mua chút bánh quẩy với bánh bao hấp đã muốn đuổi đi rồi. Chậc, tình anh em nhiều năm như vậy đấy, thế mà không sánh bằng người đàn ông mới gặp có mấy tháng."
"..." Cố Phán cảm thấy ngài Cố Điềm Điềm đây bắt đầu không có việc gì đi gây sự, nhưng cô lại chẳng thể nói thêm được gì, cho nên sau cùng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, hỏi câu, "Được... Anh muốn ăn cháo em nấu, vậy giờ em lập tức nấu cho anh, còn có yêu cầu gì nữa không? Anh trai yêu quý của em."
Cố An Nam hài lòng, ở đầu bên kia nhàn nhã khẽ dựa vào lưng ghế, "Hết rồi, cúp máy đi, lát nữa là đến nơi rồi."
Cố Phán cúp điện thoại xong, lập tức xem cái chăn được cuộn tròn ở bên cạnh là Cố An Nam, bàn tay nhỏ nắm thành đấm đánh lên mặt trên mấy đấm mới hả giận.
Sau cùng, cô mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, đi chưa được hai bước đã phát hiện chị em của mình cũng tỉnh rồi.
Cố Phán hơi bất ngờ, nhìn Đổng Thiện Thiện hỏi: "Tớ đánh thức cậu à?"
"Không, tớ tự nhiên tỉnh, tự nhiên tỉnh thôi." Đổng Thiện Thiện vừa đánh răng, vừa hỏi ánh mắt lóe ra mập mờ, "Ờ... Vừa nãy hình như tớ nghe thấy, cậu đang nói chuyện điện thoại với anh cậu?"
"Ừ." Cố Phán khẽ dựa vào bức tường ở bên cạnh phòng tắm, "Về trước hai ngày, phiền chết được, còn muốn tớ nấu cháo làm bữa sáng cho anh ấy nữa chứ."
Đổng Thiện Thiện không biết nên đáp lại thế nào, lúng túng cười cười, sau đó vội vàng súc miệng, lau sạch bọt nơi khóe miệng xong, nói với Cố Phán: "Ấy, hôm nay tớ có chút việc, lát nữa phải đi ngay. Buổi tối bọn mình liên lạc sau nhé!"
Cô ấy nói xong thì lập tức đẩy Cố Phán ra, trở lại phòng ngủ thay quần áo, cầm lấy túi xách rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Cố Phán cảm thấy hành động này chị em mình quả thực chẳng hiểu ra sao, giờ mới có mấy giờ sáng chứ, hơn nữa tối qua lúc nói chuyện, cũng không nghe cô ấy nói hôm nay có việc này mà!
"Không đúng, cậu sao thế hả? Vừa sáng sớm đã muốn đi?" Cố Phán ngờ vực đi theo Đổng Thiện Thiện đến cửa ra vào, lúc đối phương đổi giày, một mực nhìn chằm chằm cô ấy nói.
Đổng Thiện Thiện chột dạ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng cô ấy lại không dám nói thật với người chị em, cuối cùng, chỉ đành phải nói: "Thật sự có việc mà, tối qua quên nói với cậu, cậu đừng lo lắng, buổi tối bọn mình lại liên lạc nhé!"
Nói rồi, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa lớn của chung cư "Bang" một tiếng một lần nữa đóng chặt, bốn phía lại lần nữa chìm vào yên tĩnh. Cố Phán luôn cảm thấy chị em giống như có chuyện giấu cô, nhưng lại không tiện thật sự đi đào sâu truy hỏi cái gì.
Ngẫm nghĩ một chút, cô đứng thẳng người, đi về phía phòng bếp.
-
Lúc Cố An Nam về đến chung cư, sợ hai cô bé không kịp chuẩn bị, sẽ có gì đó không tiện, cho nên ngay cả mật mã cũng không lập tức bấm, mà ngược lại ấn chuông cửa.
Lúc ấy Cố Phán đang bận rộn ở trong phòng bếp, nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội vàng đi qua mở cửa, vừa thấy là anh trai cô thì có chút oán trách mở miệng ——
"Anh cũng không phải không biết mật mã nhà mình, còn ấn chuông cửa gì chứ!"
Cố An Nam bị nhóc con này chẹn họng, vừa đi vào trong căn hộ, vừa chán nản nhìn cô nói: "Nếu nhà tôi không có ai, đồng thời không có em gái tôi cùng chị em tốt của nó ở đây, tôi nhất định sẽ tự bấm mật mã mà vào."
"..." Cố Phán lười cãi lại anh trai, cô cầm lấy thìa lại đi về hướng phòng bếp, "Muốn làm gì thì làm nhanh lên đi, bên này cháo cũng gần được rồi."
Sau khi Cố An Nam thay giày xong, thuận tiện thoáng nhìn về hướng mấy phòng ngủ bên kia, cũng không vội đi tắm rửa thay quần áo, mà là xoay người, đi theo Cố Phán vào trong bếp.
"Chỉ có một mình em thôi à?"
"Nếu không thì sao?" Cố Phán nói xong, lại cảm thấy anh trai dường như ám chỉ gì đó, "Anh là đang hỏi Thiện Thiện à? Cô ấy tạm thời có việc ra ngoài rồi."
Vừa mới sáng sớm năm sáu giờ đã có việc?
Lý do này Cố An Nam sẽ tin mới lạ, cô bé kia khẳng định là đang trốn tránh hắn, cho nên vừa nghe thấy tin tức hắn đột nhiên trở về thì vội vàng đi ra ngoài.
Cố An Nam cũng không biết lúc này mình cảm thấy thế nào, đáng ra giai đoạn này hắn ở nước ngoài suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ sau khi về nước sẽ nói chuyện thật tốt với cô bé kia, nhưng không biết sao đối phương một mực trốn tránh hắn, dường như cũng không có vẻ muốn dây dưa với hắn nữa?
Theo lý thuyết đây là chuyện tốt, nhưng Cố An Nam chẳng biết tại sao, chỉ cần vừa nghĩ tới, là không khỏi buồn bực.
Cố Phán cũng nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của anh trai, lại liên tưởng tới phản ứng của Đổng Thiện Thiện, đột nhiên cảm thấy sự việc có cái gì không đúng.
"Anh, hai người không đúng nha, Thiện Thiện hễ nhắc tới anh cũng luôn là vẻ né tránh, bây giờ anh vừa nghe đến cô ấy, cũng hoàn toàn không giống như trước kia."
Cố Phán cầm thìa, hung hăng chỉ vào Cố An Nam.
"Anh nói! Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?!"
"Xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến em, em bớt xen vào đi." Cố An Nam lành lạnh lườm đứa em gái hư hỏng nhà mình, "Có thời gian rảnh nghĩ tới chuyện của người khác, chẳng bằng quan tâm chuyện của mình đi."
Nói rồi, hắn cởi áo vest nhăn nhúm đến không chịu nổi ở bên ngoài ra, tùy tiện ném lên cái ghế ở bên cạnh ——
"Buổi chiều, gọi gã họ Thẩm đến công ty gặp anh."
—— ——
Cố Phán không dám dây dưa nhiều, đơn giản thu thập một chút rồi vội vàng đi tới trụ sở chính của Thẩm thị.
Bởi vì biết thời gian này, thông thường Thẩm Mộ Ngạn đều là đang mở cuộc họp sớm, cho nên cô cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại tới, chỉ có thể trước tiên đi qua tự mình chờ anh, nói rõ tình hình.
Có điều cũng may, bên này cô cũng đã cho ra bản thu thử của bài hát quảng cáo mà cô viết cho dự án mới của Thẩm thị, cô cũng có thể tiện đường đưa qua cho Lam Tâm.
Lúc đến trụ sở chính của Thẩm thị, quả nhiên như cô dự đoán, Thẩm Mộ Ngạn đang lúc họp buổi sáng.
Cô cũng không vội, lập tức cầm bản thu thử đi lên tầng cao nhất tìm Lam Tâm.
Lam Tâm thấy cô tới, còn tưởng rằng cô đến tìm tổng giám đốc của bọn họ, chào hỏi xong, thì trực tiếp nói với cô: "Tổng giám đốc vẫn đang họp ở tầng dưới, cô tới phòng làm việc chờ một lát trước đi."
"Tôi biết anh ấy đang họp, vừa rồi trước khi đi lên tôi đã cố ý đi nhìn một chút, lần này tới là tìm cô đó."
Cố Phán nói rồi, liền đưa cái USB có chứa bản thu thử về phía Lam Tâm.
"Cái này là bản thu thử ca khúc quảng cáo mà „tiểu thư Cố“ làm cho các người, mấy người nghe trước xem, nếu được, về sau cô ấy lại tiếp tục làm bản hoàn chỉnh."
Lam Tâm cực kỳ kinh ngạc, ban đầu cô ấy chỉ là ôm thái độ xem thử với Cố Phán, dù sao người trong giới đều biết, nhạc sĩ „tiểu thư Cố“ kia khó tính thế nào, bình thường ra ca khúc đều là dựa vào tâm trạng, muốn cho ai hát cũng là dựa vào ý của bản thân.
Lần này bên bọn họ xác định phong cách ca khúc quảng cáo, còn chỉ định ngôi sao Nam Hạ là ca sĩ, đây hiển nhiên hoàn toàn không giống với cách làm việc trước kia của „tiểu thư Cố“.
Cho nên, lúc Cố Phán nói sẽ giúp bọn họ nói thử xem, Lam Tâm cũng đã chuẩn bị xong một phương án ở chỗ khác.
Nhưng ai có thể ngờ được, đối phương vậy mà thật sự đồng ý, hơn nữa còn nhanh như vậy đã cho ra bản thu thử rồi?
Trong lòng Lam Tâm vui vẻ nhận lấy USB, cuối cùng, hỏi Cố Phán: "Cô làm thế nào thuyết phục cô ấy vậy? Trong giới không phải đồn đại cô ấy rất khó tính sao?"
Cố Phán bị câu hỏi này làm cho mắc nghẹn, thái độ làm việc trước kia của cô đã truyền đi rộng như vậy sao?
Cô xấu hổ hướng về phía Lam Tâm cười cười, "Cũng còn tốt á, cô ấy chỉ là lười một chút mà thôi... Cũng không quá thiếu tiền, cho nên yêu cầu nhiều một chút."
Lam Tâm gật gật đầu, nói như vậy trái lại cũng có thể hiểu được. Có điều ngẫm nghĩ lại, lại giống như nghĩ đến cái gì.
"Có điều, hai người làm sao mà quen nhau thế? Hơn nữa „tiểu thư Cố“ cũng là họ Cố... Cô cũng họ Cố..."
Cả trái tim của Cố Phán đều treo lên, chỉ sợ Lam Tâm hỏi cô có phải chính là „tiểu thư Cố“ kia không.
Nhưng cũng may một giây sau, câu hỏi của Lam Tâm lập tức thay đổi, "Hai người là họ hàng à?"
Cố Phán vội vàng cười gật đầu, "Đúng đúng, không tính là gần lắm nhưng cũng có thể nói là thân thích."
-
Về sau, thương lượng với Lam Tâm xong, Cố Phán cũng không xuống lầu nữa, trực tiếp ở lại văn phòng của Thẩm Mộ Ngạn chờ anh.
Đợi không lâu lắm, cửa văn phòng đã bị người đàn ông đẩy mở, hình như nhóm trợ lý ở bên ngoài đã nói cho anh biết chuyện cô tới đây, đáy mắt anh cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Tiểu thư Cố chẳng mấy khi có chút ngượng ngùng, chậm rãi đi về phía anh.
"Cái đó, nói cho anh biết một tin tức không tốt, anh trai em về sớm hai ngày, sáng nay đã về đến nhà rồi."
Cô nói, rồi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, "Còn nữa, anh ấy để anh buổi chiều đi gặp anh ấy."
Cố Phán vừa nói vừa kéo ống tay áo của người đàn ông, lắc lưa qua lại hai lần, "Đột nhiên bắt anh dành ra thời gian, chắc là không kịp đâu nhỉ?"
Thẩm Mộ Ngạn trái lại không nói gì, nhưng Lý Trì ở phía sau lại cười nói thay tổng giám đốc nhà anh ta.
"Cô Cố, cô yên tâm đi, đoạn thời gian trước tổng giám đốc liên tục tăng ca, chính là vì để dành ra thời gian mấy ngày này. Chiều nay anh ấy không có lịch làm việc gì quan trọng, một vài cuộc họp trong công ty cũng có thể đẩy về phía sau, tuyệt đối ưu tiên cho chuyện của cô."
Lời này của Lý Trì không phải là giả, tổng giám đốc nhà anh ta giống như dự đoán được thời gian về nước của chủ tịch Tiểu Cố kia sẽ không chính xác, đã sớm tăng ca xử lý xong công việc của hơn nửa tháng này rồi.
Về sau lại để anh ta từ chối việc xã giao không quan trọng, mấy ngày gần đây, ngoài mỗi ngày tới công ty họp thường kỳ ra, trên cơ bản cũng đang đợi chủ tịch Tiểu Cố kia về nước.
Cho nên lo lắng của cô Cố là hoàn toàn dư thừa.
Cố Phán nghe thấy lời Lý Trì thì khẽ giật mình, "Thế nên lúc trước anh liên tục tăng ca cũng là vì chờ gặp mặt anh trai em à?"
Trong lòng cô dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp, càng phát hiện người đàn ông này thật sự giống như người anh em kia của anh đã nói ——
Vĩnh viễn đều là làm nhiều, nói ít.
Cố Phán rất muốn ôm lấy chú già này nha, nhưng ngại vì Lý Trì vẫn còn ở đó, cô cũng không dám làm gì hơn.
Phút chốc, cô lại kéo tay áo anh, giọng mềm mại nói: "Anh trai em nhất định sẽ làm khó anh, đến lúc đó anh đừng để ý, nếu thật sự cảm thấy quá đáng thì gọi điện thoại để em qua đó, em nói anh ấy thay anh."
Cái khác Cố Phán cũng không lo lắng lắm, cô hiểu anh trai mình, anh ấy đã cho Thẩm Mộ Ngạn cơ hội gặp mặt, vậy cũng gần như hơn phân nửa là đã đồng ý chuyện của bọn họ rồi.
Bằng không thì anh ấy đã có thể trực tiếp đưa cô quay về thành Bắc, lại nói với bà nội chuyện cô vì theo đuổi một người đàn ông mà chạy tới thành phố S, đến lúc đó không cần anh ấy ra tay, bà nội sẽ người đầu tiên tiến hành giáo dục yêu đương với cô.
Nhưng đồng ý thì đồng ý, kiểu tính cách của anh trai cô, lại ngấm ngầm làm đối thủ với Thẩm Mộ Ngạn nhiều năm như vậy, lần này chờ được cơ hội, anh ấy sẽ không làm khó dễ người đàn ông này mới là lạ đấy.
Cho nên Cố Phán mới có thể nói ra lời phía trên kia.
Mà Thẩm Mộ Ngạn bị thái độ này của cô chọc cho đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, phút chốc, anh cầm tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
"Yên tâm đi, cậu ta không làm khó được anh đâu."
Lý Trì một mạch hộ tống tổng giám đốc của bọn họ đi đến Cố thị.
Lái xe chậm rãi dừng xe ở cửa tòa nhà văn phòng của Cố thị. Sau khi Thẩm Mộ Ngạn xuống xe, rất nhiều công nhân viên của Cố thị đi qua đi lại đều nhận ra anh, tức khắc ánh mắt tò mò ùn ùn kéo đến.
Người đàn ông mặc một thân tây trang khiêm tốn màu đen, hơi thở lạnh nhạt xa cách quanh người khiến người ta ở xa xa nhìn liền rất khó tiếp cận.
Khuôn mặt anh bình tĩnh vững bước đi vào bên trong tòa nhà văn phòng của Cố thị, lúc đến đại sảnh tầng một, Lý Trì chào hỏi lễ tân.
Người ở quầy tiếp tân hình như đã sớm nhận được tin tức, một đường dẫn bọn họ vào thang máy, đồng thời thay bọn họ bấm số tầng.
"Trợ lý của tổng giám đốc hẳn là cũng đã chờ ở trên lầu, sau khi hai vị đi lên thì sẽ có người chuyên tiếp đãi."
Lý Trì gật đầu tỏ ý cảm ơn đối phương, ở trước mặt người ngoài, khí thế của anh ta và tổng giám đốc nhà anh ta ngược lại rất giống nhau, điệu bộ của thư ký tổng giám đốc biểu hiện ra cũng rất ổn.
Thẩm Mộ Ngạn trái lại một đường không nói gì, gương mặt khôi ngô tuấn tú vẫn như trước bình tĩnh không gợn sóng, sau khi đi vào thang máy, cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng Lý Trì ở bên cạnh lại có chút bồn chồn trong lòng.
Tổng giám đốc Tiểu Cố này trước kia từng giao đấu với bọn họ vài lần, nhìn qua cũng không giống như dáng vẻ dễ trêu chọc cho lắm.
Mà tổng giám đốc nhà anh ta hiện tại thế nhưng lừa gạt cuỗm mất em gái người ta, giờ muốn tổng giám đốc chủ động tới bên này tặng đầu người, cái này không làm một ít chuyện... Nhìn thế nào cũng đều không có khả năng lắm.
Phỏng đoán của Lý Trì quả thực không sai, sau khi hai người lên đến nơi, trợ lý phụ trách tiếp đón bọn họ đầu tiên là đưa họ vào một gian phòng cực nhỏ gọi là "Phòng tiếp khách".
Nhưng Lý Trì nhìn mấy đồ linh tinh ở phía sau cùng duy nhất hai cái ghế ở giữa, làm thế nào cũng đều không cảm thấy đây sẽ là nơi tiếp đãi khách của Cố thị.
Tới đón tiếp bọn họ chỉ là một trợ lý nhỏ, mặc dù lúc gặp được Thẩm Mộ Ngạn rất hưng phấn, nhưng sau khi dẫn vị này đến đây, trong lòng trợ lý vẫn luôn lo lắng không yên.
Anh ta thực sự không biết người ở phía trên nghĩ thế nào, vị này dù sao cũng là tổng giám đốc của bên Thẩm thị, tuy anh ta đã thoáng nghe nói về quá khứ của đối phương và tổng giám đốc của bọn họ, nhưng thế nào đi nữa cũng không thể quá đáng như thế chứ.
Hơn nữa lại còn phái anh ta đến dẫn đường nữa!!!
Chỗ này người mù cũng nhìn ra được là nơi chứa đồ, tạm thời bày hai cái ghế dựa là có thể lừa người ta là phòng tiếp khách sao?
Anh ta cũng không biết bản thân làm thế nào kiên trì nói ra chuyện bịa đặt này, sau khi nói xong, thậm chí cũng ngại ngùng không nhìn người đối diện một chút nào nữa.
Lý Trì cạn lời nghẹn họng nhìn trân trối một hồi lâu, mặc dù anh ta biết vị tổng giám đốc Tiểu Cố kia sẽ ra tay gây khó dễ, nhưng ai có thể nghĩ tới lại là phương pháp ngây thơ như vậy!
Về sau, trợ lý dẫn đường kia đi rồi, Lý Trì ngay lập tức lấy ra khăn giấy lau một cái ghế trong đó cho Thẩm Mộ Ngạn.
"Tổng giám đốc, anh ngồi trước đi."
Phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn không tính là lớn, giống như đối xử kiểu này cũng là trong dự đoán vậy, anh bình tĩnh ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho Lý Trì.
"Phần tài liệu lúc trước chưa xem xong, cầm tới đây."
Lý Trì thật sự phải bội phục định lực của tổng giám đốc nhà anh ta, chỗ này, hoàn cảnh này, anh lại vẫn có thể không nhăn mày một chút nào, muốn mình đưa tài liệu ngồi đây làm việc?
Mà cũng giống như vậy bội phục tổng giám đốc nhà mình, còn có Phùng Ngữ.
Sau khi trợ lý nhỏ tiếp đón Thẩm Mộ Ngạn và Lý Trì xong, lập tức tới báo cáo tình hình với cô ấy.
Cô ấy biết người kia vẫn đang đợi trong văn phòng, thế là trực tiếp gõ cửa đi vào nói rõ tình huống.
Hôm nay Cố An Nam mới về nước, công việc chất đống nhưng lúc này cũng không vội, cho nên sau khi đến công ty, hắn liền thảnh thơi vừa chơi trò chơi vừa chờ gã họ Thẩm kia.
Giờ thấy thư ký Phùng Ngữ đi vào, mí mắt hắn cũng không nhấc lên chút nào, nhìn nhân vật chém giết trên màn hình, thuận miệng hỏi ——
"Người đến rồi à?"
"... Vâng, cũng dựa theo phân phó của anh, đưa đến phòng chứa đồ rồi."
"Phản ứng thế nào?"
Phùng Ngữ liếc nhìn Cố An Nam một cái, nói đúng sự thật: "Phản ứng không phải rất rõ ràng, sau khi vị tổng giám đốc Thẩm kia đi vào, thì ngay lập tức bắt đầu ngồi xuống xem tài liệu."
Lời này nói xong, Phùng Ngữ cũng cảm thấy nóng mặt thay cấp trên.
Đều là người nắm quyền của công ty lớn, sao có thể một người thì ung dung, một người lại ngây thơ như vậy chứ!
Mà Cố An Nam hiển nhiên chưa ý thức được hắn đã bị thư ký mắng thầm vô số lần, nghe thấy lời Phùng Ngữ thì nhướng mày, lực chú ý cuối cùng cũng thoát ra khỏi trò chơi.
"Một chút phản ứng cũng không có à?"
"... Đúng thế."
Cố An Nam ném điện thoại di động lên bàn làm việc, sắc mặt cũng hơi sa sầm một chút, ngẫm nghĩ rồi lại nói với Phùng Ngữ: "Tắt hết điều hoà không khí gần phòng chứa đồ đi."
Phùng Ngữ ngẩn người, gần đây nhiệt độ không khí ở thành phố S có ý lặp đi lặp lại, nhất là buổi chiều hai ngày này, nhiệt độ lại khôi phục kiểu không khí như cuối hè mấy ngày trước đó. Bên phòng chứa đồ kia vốn cũng không có cửa sổ, không thoáng khí, bên trong cũng không có chỗ dư thừa để đặt điều hoà, vậy nên đều là khí lạnh ở gần đó thổi tới.
Hiện tại Cố An Nam lại còn muốn gọi người tắt hết điều hoà không khí ở gần đó đi?
Cô ấy thực sự không nhịn được nữa, "Tổng giám đốc, anh đây là..."
Cố An Nam giương mắt hiểu rõ liếc nhìn cô ấy, "Thế nào? Cảm thấy tôi ngây thơ à? Không thể nói lý?"
Phùng Ngữ không dám đáp lại trực diện, nhưng trong biểu cảm đã rõ ràng cực kỳ ——
Chính ngài cmn là thế nào, trong lòng ngài không có chút đáp án à?
Cố An Nam cũng không thèm để ý, khẽ cười hừ một tiếng, như là cực kỳ khinh thường, "Người hắn ta đoạt đi nhưng là đứa em gái tôi nuôi nấng nhiều năm như vậy, tôi chưa trực tiếp đánh cho hắn ta nhập viện đã xem là nhân từ rồi, chút khó khăn này mà cũng không thể chịu nổi, tôi làm sao tin tưởng về sau hắn ta sẽ đối xử tốt với Phán Phán chứ?
Được rồi, nhanh dựa theo lời tôi mà làm đi."
-
Lý Trì tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện dùng phóng chứa đồ làm phòng tiếp đãi khách vẫn chưa xong, chưa qua được bao lâu, hơi lạnh ở xung quanh thế mà cũng bị người ta cho ngừng lại!
Anh ta tức giận muốn đi ra ngoài tìm người hỏi một chút, lại bị Thẩm Mộ Ngạn trầm giọng ngăn lại ——
"Yên tĩnh chút, ngồi tiếp đi."
Lúc người đàn ông nói chuyện, động tác không thay đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên. Khẽ xếp chồng hai chân ngồi trên cái ghế cũ nát kia, sau lưng xếp đầy mấy thứ đồ linh tinh ngổn ngang phủ đầy tro bụi.
Thần thái của anh rất yên tĩnh, so sánh với Lý Trì, cả người hờ hững thản nhiên hơn rất nhiều. Dù là hơi nóng đã thổi tới, nhưng anh vẫn như cũ ổn định ngay cả đầu lông mày cũng chẳng nhíu lại một chút.
Lý Trì thấy thế, cũng chỉ có thể theo tổng giám đốc nhà anh ta, bình tĩnh tiếp tục ở lại đó.
Về sau, bọn họ chờ từ buổi chiều đến chạng vạng tối, lại chờ từ chạng vạng tối đến buổi tối, đến tận lúc Lý Trì sắp hỏi thăm lần thứ mười, tổng giám đốc Tiểu Cố của bọn họ rốt cuộc lúc nào có thể xong việc, bên phía Cố An Nam cuối cùng cũng có tin tức.
Lần này là Phùng Ngữ tự mình tới đón người.
Mặt mày cô ấy tràn đầy xin lỗi, sau khi liên tục nói mấy lời xin lỗi, lại tìm lý do bào chữa thay cho Cố An Nam ——
"Tổng giám đốc Thẩm, thực sự là ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay mới vừa về nước, công việc ở trong nước tồn đọng quá lâu, đều đợi anh ấy tới xử lý, cho nên mới để ngài đợi lâu như vậy, thật xin lỗi."
Thẩm Mộ Ngạn khép lại tài liệu trong tay, nâng mắt bình tĩnh nhìn sang, "Vậy bây giờ có thời gian rồi sao?"
"Phải." Phùng Ngữ bị vị tổng giám đốc này của Thẩm thị nhìn cho có chút chột dạ, "Tôi đưa hai vị qua đó."
Sau đó, lúc đi tới phòng tổng giám đốc, Lý Trì ở bên ngoài canh chừng, Phùng Ngữ thì đơn độc mang theo Thẩm Mộ Ngạn đi tới gõ cửa văn phòng của Cố An Nam.
Sau khi người ở bên trong miễn cưỡng hô một tiếng "Vào đi", Phùng Ngữ đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào.
"Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Thẩm đến rồi."
Cố An Nam vốn đang giả vờ giả vịt xem tài liệu trong máy tính, lúc này nghe thấy lời Phùng Ngữ, tùy tiện liếc nhìn qua bên đó, sau khi nhìn thấy họ Thẩm xuất hiện thì cong môi cười cười.
"Tổng giám đốc Thẩm, thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi."
Nói là ngại, nhưng dáng vẻ hờ hững không đứng đắn này, ngay đến Phùng Ngữ nhìn mà cũng muốn đánh hắn.
Sau đó, Phùng Ngữ thật sự không nhịn được nữa, lập tức xin phép lui ra, để lại không gian cho hai nhân vật lớn.
Cố An Nam dùng cằm tùy tiện chỉ chiếc ghế trước mặt mình, nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Ngồi đi."
Đợi sau khi Thẩm Mộ Ngạn cả người yên tĩnh ngồi ổn định ở trước mặt hắn, Cố An Nam chủ động mở miệng trước: "Tổng giám đốc Thẩm chắc phải biết hôm nay tôi tìm anh đến là có chuyện gì nhỉ?"
"Tôi biết." Thẩm Mộ Ngạn ung dung đáp.
"Chậc, vậy tổng giám đốc Thẩm nói một chút đi, chuyện với em gái tôi là thế nào, anh làm thế nào lừa nó, làm thế nào lại có thể khiến nó nói ra cái gì mà hai người đã sớm quen biết, đồng thời anh vẫn luôn trông coi chuyện hoang đường của nó?"
Thẩm Mộ Ngạn không để ý tới sự bất thiện trong lời hắn, nói: "Điều cô ấy nói là sự thật, tôi đúng là vào lúc cô ấy học cấp ba đã từng gặp qua cô ấy, đồng thời vẫn luôn có trao đổi với cô ấy trên Wechat."
Cố An Nam nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên con mẹ nó lúc nó lên cấp ba, anh đã chuẩn bị xuống tay với nó rồi?!"
Thẩm Mộ Ngạn im lặng không đáp lại, nhưng cũng không phủ nhận.
Cố An Nam thật sự là sắp bị gã đàn ông này làm cho tức chết rồi, em gái hắn năm đó còn nhỏ như vậy, hắn ta thế mà cũng không thấy xấu hổ mà để tâm?
"Tao nói mày trâu già gặm cỏ non, nói mày không biết xấu hổ, thật đúng là không nói sai!" Cố An Nam hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ngạn, "Lúc trước Phán Phán còn nói với tao, mày là vì nó, vào lúc mới vừa tiếp nhận nhà họ Thẩm thì ra nước ngoài. Thế nào, bây giờ trong lòng mày không phải cảm thấy bản thân rất vô tư, rất có tinh thần hy sinh à?
Tao cho mày biết, đáng đời mày! Mày ngấp nghé cái gì không được? Nhất định phải ngấp nghé công chúa nhỏ nhà họ Cố bọn tao! Mày nên thấy may là lúc nó lên cấp ba mày không lộ diện lừa gạt nó tới tay, bằng không thì ông đây nhất định đánh đến ngay cả mẹ ruột mày cũng không nhận ra!"
Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc người ở đối diện, nói: "Cho nên hôm nay cậu gọi tôi tới, chính là muốn nói những lời nói nhảm vô nghĩa này à?"
Cố An Nam vừa nghe thấy giọng điệu cùng thái độ này của Thẩm Mộ Ngạn, lửa giận lại bùng lên ——
"Mày có ý gì? Ông đây mới nói có vài câu? Mày đã không kiên nhẫn được nữa?"
Thẩm Mộ Ngạn hiển nhiên không quá mức coi trọng lời nói của Cố An Nam, phản ứng cũng không lớn, "Không phải không kiên nhẫn, chẳng qua cảm thấy hai chúng ta đều bề bộn nhiều việc, cậu hẳn cũng không phải chỉ đơn thuần mắng tôi một trận là có thể giao cô ấy cho tôi chứ?"
"..." Cố An Nam quả thật sắp bị gã đàn ông không biết xấu hổ này khuất phục, có điều suy nghĩ một chút, hắn ta nói hình như cũng đúng.
Thế là hắn hít sâu một hơi, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ văn kiện.
Sau đó, "Bộp" một cái đập hai tờ giấy A4 kia lên bàn, đẩy về hướng Thẩm Mộ Ngạn.
"Xem đi, nếu anh thật sự muốn qua lại với em gái tôi, thỏa thuận yêu đương này nhất định phải ký."
Dường như là dự đoán được Cố An Nam sẽ có hành động như vậy, Thẩm Mộ Ngạn chẳng chút bất ngờ cầm hai tờ giấy kia lên, đơn giản nhìn lướt qua.
Tiếp đó, không chút do dự, lập tức hướng về phía Cố An Nam muốn cây bút ——
"Bút."
Cố An Nam khẽ giật mình, "Anh nhìn rõ nội dung ở phía trên chưa?"
"Trọng điểm không phải chỉ có một điều cuối cùng à?"
Lúc Thẩm Mộ Ngạn nói chuyện, lại đảo mắt qua câu chữ ở phía trên ——
【 Trong thời gian nhà trai và nhà gái yêu đương, một khi xảy ra chuyện vượt quá giới hạn hoặc chủ động chia tay các loại, tài sản dưới danh nghĩa cá nhân, toàn bộ thuộc về sở hữu của nhà gái. 】
Về phần ở phía trên, tất cả đều là yêu cầu nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, Thẩm Mộ Ngạn nhìn qua cũng chẳng để ý chút nào.
"..."
Cố An Nam hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Thẩm Mộ Ngạn xem hết bản thỏa thuận yêu đương không bình đẳng này, còn bình thản như thế.
Theo lý thuyết, thương nhân lăn lộn trong giới đều là đặt gia đình của mình cùng lợi ích công ty lên hàng đầu.
Phần thỏa thuận này Cố An Nam không có quá đáng như vậy tăng thêm gì đó của Thẩm thị vào, nhưng chỉ riêng tài sản dưới danh nghĩa của Thẩm Mộ Ngạn, số lượng cũng tuyệt đối là không thể lường được.
Người đàn ông này thậm chí ngay cả con mắt cũng không nháy mắt một cái, cứ như vậy đồng ý?
Hắn cắn răng, lại hỏi người đàn ông ngồi trước mặt một câu: "Anh đồng ý thoải mái như vậy, chẳng lẽ là sợ tôi nhất thời đổi ý?"
"Cậu không phải đồng ý rồi sao." Thẩm Mộ Ngạn đối với vấn đề này rất chắc chắn, thái độ ung dung lạnh nhạt, "Cậu biết Phán Phán thích tôi, cậu sẽ không để cô ấy đau lòng."
"..." Cố An Nam thật sự không chịu nổi gã này nữa, hắn vỗ vỗ mặt bàn, "Ký đi! Ký nhanh đi! Ký xong thì nhanh cút đi!"
Thẩm Mộ Ngạn cũng không để ý tới thái độ của Cố An Nam, xoạt xoạt mấy nét đã ký tên của mình lên.
Sau đó lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, tiếng của Cố An Nam một lần nữa vang lên sau lưng anh ——
"Họ Thẩm kia, tôi chỉ có một đứa em gái như vậy, anh đừng để tôi phải hối hận về quyết định ngày hôm nay, nếu có một ngày anh làm cho con bé khóc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Thẩm Mộ Ngạn không quay người lại, chỉ trầm giọng đáp lại ——
"Sẽ không, so với cậu tôi càng không nỡ khiến cô ấy khóc hơn."
-
Ngoài cửa văn phòng, Lý Trì và Phùng Ngữ đều đang đợi cấp trên của mình, hai người còn rất thân thiện trò chuyện trong chốc lát.
Đột nhiên, điện thoại di động của bọn họ đồng thời vang lên, sau khi cùng nhau lấy ra nhìn một chút thì đều thay đổi sắc mặt.
Vừa vặn lúc này Thẩm Mộ Ngạn từ bên trong đi ra, Lý Trì vội vàng đi nghênh đón, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của tổng giám đốc bọn họ, lại có chút không dám mở miệng.
Thẩm Mộ Ngạn dẫn đầu đi ở phía trước, vừa đi ra ngoài, vừa mở miệng nói với Lý Trì: "Nói đi, có chuyện gì?"
Lý Trì có chút khó xử, thấp thỏm không yên lại do dự một lát, mới nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Cái đó, thưa tổng giám đốc, cô Cố lên hot search rồi..."
Thẩm Mộ Ngạn khẽ nhíu mày, "Hot search gì?"
"À! Không phải tai tiếng, không phải tai tiếng!" Lý Trì bị ánh mắt của tổng giám đốc nhà anh ta nhìn chằm chằm đến mức da đầu có chút tê rần, "Là cái đó..."
...
Bên này, sau khi bọn họ đi rồi, Phùng Ngữ cũng ngay lập tức chạy đến văn phòng của Cố An Nam.
Cố An Nam thấy cô ấy đi vào, thuận miệng hỏi một câu: "Người đi rồi à?"
"Vâng."
Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, không hề do dự lập tức đưa điện thoại di động tới trước mặt Cố An Nam, "Tổng giám đốc, anh xem cái này một chút."
Ánh mắt Cố An Nam tùy ý quét lên trên, ngay lập tức nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung, mà nữ chính trên ảnh, chính là nhóc con nhà hắn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cố An Nam vừa vội vã cầm lấy điện thoại di động, vừa nhìn tiêu đề phía trên——
【 Chuyến lưu diễn đầu tiên của siêu sao nhạc Rock n" Roll nội địa Hứa Hoài, cùng fan hâm mộ may mắn thân mật chụp ảnh chung 】
Phía dưới là mấy tấm ảnh, fan hâm mộ trong tấm thứ nhất chính là Cố Phán, mà nhìn từ phía trên, dáng đứng của hai người còn rất thân mật, mặc dù không hề chân chính tiếp xúc thân thể, nhưng đầu sát bên đầu, cùng nhau tươi cười nhìn vào ống kính, nhìn còn rất xứng đôi.
Cố An Nam vui vẻ, "Náo loạn cả buổi, gã họ Thẩm kia ở đây dây dưa với tôi, mà con nhóc kia lại lén ra ngoài xem ca nhạc rồi?"
Phùng Ngữ gần như là theo phản xạ hỏi một câu: "Tổng giám đốc Cố, có cần người liên hệ xóa cái hot search này đi không?"
"Không xóa, xóa cái gì mà xóa, đang treo rất tốt mà!"
Cố An Nam cười đến phải gọi là không có ý tốt, cực kỳ muốn ăn đòn, "Giờ tôi rốt cuộc nghĩ thông rồi, trước đó vẫn luôn cảm thấy đối thủ một mất một còn của tôi lừa em gái mình chạy mất, nhưng giờ nghĩ lại, con nhóc kia nhà tôi không an phận như vậy, nếu ai ở cùng một chỗ với nó, không bị tức chết cũng sẽ ghen mà chết.
Nếu nghĩ như vậy, vậy có phải cũng tính là, tôi tìm cho đối thủ một mất một còn chút buồn phiền không?"
Cố An Nam nói xong thì cười không ngừng, nhưng ngón tay quẹt xuống dưới hai cái, lúc nhìn đến một tấm ảnh khác thì lập tức tất cả ý cười đều tắt ngấm.
Giống với tấm ảnh kia của Cố Phán, tấm ảnh này cũng là Hứa Hoài chụp chung cùng fan hâm mộ, nhưng khác nhau chính là, tay Hứa Hoài sít sao nắm lấy bả vai của cô bé ở trong hình, nhìn vô cùng thân mật.
Mà cô bé này, chính là Đổng Thiện Thiện vẫn đang một mực trốn tránh hắn.
Cố An Nam không nhịn được, tức đến nghiến răng.
"Xóa đi! Nhanh xóa đi cho tôi! Hết bao nhiêu tiền cũng phải gỡ xuống cho tôi!"
Mỗi ngày dậy thật sớm sáng tác ca khúc quảng cáo cho Thẩm thị, buổi tối dựa theo thời gian làm việc của Thẩm Mộ Ngạn, đi gặp anh một chút.
Cô không dám gióng trống khua chiêng quá mức, dù sao không chừng anh trai cô lúc nào đó sẽ lập tức quay về, cho nên lần này cô chỉ mua một cây đàn ghita bằng gỗ ở thành phố S.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị xong sẽ có chênh lệch, nhưng lúc cầm đến đàn ghita, đại tiểu thư Cố vẫn là gắng gượng mắng vốn hơn hai tiếng đồng hồ với Đổng Thiện Thiện.
Cuối cùng, cô đập bàn ra kết luận ——
"Nếu hiệu quả của ca khúc quảng cáo lần này không tốt, vậy là lỗi của đàn ghita."
Đổng Thiện Thiện sắp bị chị em phiền chết rồi, nghe được lời thoại gần như có tính tổng kết này, nào còn có phản đối gì nữa, vội vàng ở bên đó gật đầu nói phải.
Cố Phán mua đàn xong thì lập tức tập trung vào việc sáng tác, bởi vì mỗi lần đều sẽ thử giai điệu tới lui tìm cảm giác, cho nên trong căn hộ của Cố An Nam, gần như mỗi ngày đều tràn ngập các loại giai điệu ngắn với âm giai cao thấp.
Vì để không làm phiền chị em mình nghỉ ngơi, cô còn cố ý tách phòng hai người ngủ, chủ động đi sang phòng bên cạnh. Nhưng cho dù là như vậy, Đổng Thiện Thiện cũng vẫn gần như mỗi sáng sớm đều chuẩn bị bị tiếng ghita đánh thức, mười mấy ngày trôi qua, trái lại trực tiếp từ bỏ thói quen nằm ỳ trên giường.
Có điều, khoảng thời gian này ông chú già Thẩm Mộ Ngạn kia cũng bề bộn nhiều việc, có lúc sẽ bận đến gần sáng, biết cô sẽ đợi anh, thì trực tiếp gọi người lái xe đưa anh đến phía dưới chung cư, vội vàng gặp Cố Phán một lát.
Cố Phán cũng rất tò mò, không biết Thẩm thị gần đây có phải là lại có hành động gì lớn muốn làm không, không thì dựa vào hiệu suất làm việc của anh trước kia, bận rộn nữa cũng sẽ không mỗi lần đều như thế này đâu.
Nhưng chuyện công việc, Cố Phán cũng không có hứng thú hỏi. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ biết làm nũng bảo anh cố gắng chú ý sức khỏe, cô cũng không muốn đi bệnh viện đưa cơm thêm mấy ngày nữa.
Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã đến kỳ hạn Cố An Nam kết thúc chuyến công tác.
Vốn dĩ Cố Phán đã tính toán thời gian, hơn nữa cũng đã sớm hỏi qua Cố An Nam xem cái gọi là nửa tháng của anh, có khả năng có xê xích gì không.
Lần đó Cố An Nam lạnh như băng trả lời cô một ngày, cô cho là anh trai cô chắc chắn về ngày đó, cô còn ra vẻ làm gián điệp nhỏ, hứng trí bừng bừng nói với Thẩm Mộ Ngạn, để anh sớm để trống thời gian.
Nhưng nào ngờ, Cố An Nam vậy mà về trước thời hạn!
Hơn nữa còn sớm trước hai ngày!
-
Lúc Cố An Nam về nước, thành phố S mới là xấp xỉ năm giờ sáng.
Bộ quần áo trên người hắn đây, lăn lộn mười mấy tiếng trên máy bay, đã sớm nhăn nhúm đến không thể gặp người nữa. Mà lúc trước quần áo thay đổi dùng khi đi công tác, toàn bộ cũng đều là mấy bộ âu phục dự phòng để trong phòng nghỉ ở văn phòng.
Cho nên sau khi xuống máy bay, hắn lập tức gọi điện thoại cho đứa em gái ăn hại nhà mình.
Người ở đầu kia dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói còn muốn mềm mại đáng yêu hơn lúc bình thường ——
"A lô?"
Thật ra, hơn mười ngày không gặp, Cố An Nam cũng rất nhớ nhóc con này, giờ nghe thấy tiếng của cô thì trong lòng mềm nhũn, không khỏi liên tưởng đến những tháng ngày khi còn bé kia bản thân đơn độc mang theo cô bên mình mà chăm sóc.
"Anh về đến trong nước rồi, có lẽ một giờ nữa sẽ tới chung cư, em với... người chị em của em, sửa soạn một chút đi."
Bên kia Cố Phán còn chưa kịp phản ứng lại, "A" một tiếng, theo phản xạ liền đáp: "Anh về nước thì về khách sạn trước đi chứ, tới chung cư làm gì?!"
"..." Một giây trước Cố An Nam còn thấy em gái mình đáng yêu, trong nháy mắt ảo giác tan biến, nghe xong lời cô nói, hận không thể trực tiếp bóp chết cô.
"Đại tiểu thư, anh trai em đây ngồi máy bay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, quần áo để thay đổi đã chẳng còn nữa, chỉ muốn về nhà mình đổi bộ quần áo mà thôi, ngài có thể châm trước cho một chút không ạ?"
Cố An Nam nói ra lời này, Cố Phán mới dần dần tỉnh táo lại, cũng ý thức được ở đầu kia anh mình rốt cuộc nói cái gì.
Cô từ trên giường ngồi bật dậy, lắc lư cái đầu nhỏ, cố gắng để ánh mắt rõ ràng một chút, tiếp tục hỏi Cố An Nam ở đầu bên kia: "Không phải anh nói hai ngày nữa mới về à?"
"Hợp đồng xong trước thời hạn, nên về sớm hai ngày thôi, sao? Anh về sớm làm phiền tới chuyện gì của em à?" Cố An Nam vừa nghe trong giọng nói của Cố Phán mang theo ghét bỏ rõ ràng như vậy, thì lại bắt đầu thấy giận sôi máu, "Là lo anh về sớm hai ngày không cho gã họ Thẩm thời gian chuẩn bị đúng không? Thế nào? Trước đó em đã sớm thông báo với hắn rồi hả?"
"..."
Thật sự bị anh của cô đoán đúng rồi, nhưng tình huống bây giờ, nếu cô nói thêm hai câu, phỏng chừng Cố An Nam cũng sẽ theo ống nghe bò qua xé xác cô.
Im lặng chốc lát, cô cười hì hì giọng mang theo lấy lòng: "Nào có đâu, anh về sớm em mừng chết đi được ấy, một giờ nữa anh về đến nhà chứ gì? Được, giờ em sẽ nhanh chóng đánh răng rửa mặt xuống lầu đi mua bữa sáng cho anh. Bánh quẩy, sữa đậu nành hay là bánh bao hấp với tào phớ đây?"
Cố An Nam ở bên kia trợn mắt khinh thường, "Tôi đúng là nuôi được đứa em gái ngoan, người đàn ông khác vừa ốm vặt nằm viện một chút, nó đã tự tay nấu cháo ngóng trông mà đưa qua. Anh nó đi công tác hơn nửa tháng vất vả lâu như vậy, nó chỉ tùy tùy tiện tiện mua chút bánh quẩy với bánh bao hấp đã muốn đuổi đi rồi. Chậc, tình anh em nhiều năm như vậy đấy, thế mà không sánh bằng người đàn ông mới gặp có mấy tháng."
"..." Cố Phán cảm thấy ngài Cố Điềm Điềm đây bắt đầu không có việc gì đi gây sự, nhưng cô lại chẳng thể nói thêm được gì, cho nên sau cùng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, hỏi câu, "Được... Anh muốn ăn cháo em nấu, vậy giờ em lập tức nấu cho anh, còn có yêu cầu gì nữa không? Anh trai yêu quý của em."
Cố An Nam hài lòng, ở đầu bên kia nhàn nhã khẽ dựa vào lưng ghế, "Hết rồi, cúp máy đi, lát nữa là đến nơi rồi."
Cố Phán cúp điện thoại xong, lập tức xem cái chăn được cuộn tròn ở bên cạnh là Cố An Nam, bàn tay nhỏ nắm thành đấm đánh lên mặt trên mấy đấm mới hả giận.
Sau cùng, cô mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, đi chưa được hai bước đã phát hiện chị em của mình cũng tỉnh rồi.
Cố Phán hơi bất ngờ, nhìn Đổng Thiện Thiện hỏi: "Tớ đánh thức cậu à?"
"Không, tớ tự nhiên tỉnh, tự nhiên tỉnh thôi." Đổng Thiện Thiện vừa đánh răng, vừa hỏi ánh mắt lóe ra mập mờ, "Ờ... Vừa nãy hình như tớ nghe thấy, cậu đang nói chuyện điện thoại với anh cậu?"
"Ừ." Cố Phán khẽ dựa vào bức tường ở bên cạnh phòng tắm, "Về trước hai ngày, phiền chết được, còn muốn tớ nấu cháo làm bữa sáng cho anh ấy nữa chứ."
Đổng Thiện Thiện không biết nên đáp lại thế nào, lúng túng cười cười, sau đó vội vàng súc miệng, lau sạch bọt nơi khóe miệng xong, nói với Cố Phán: "Ấy, hôm nay tớ có chút việc, lát nữa phải đi ngay. Buổi tối bọn mình liên lạc sau nhé!"
Cô ấy nói xong thì lập tức đẩy Cố Phán ra, trở lại phòng ngủ thay quần áo, cầm lấy túi xách rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Cố Phán cảm thấy hành động này chị em mình quả thực chẳng hiểu ra sao, giờ mới có mấy giờ sáng chứ, hơn nữa tối qua lúc nói chuyện, cũng không nghe cô ấy nói hôm nay có việc này mà!
"Không đúng, cậu sao thế hả? Vừa sáng sớm đã muốn đi?" Cố Phán ngờ vực đi theo Đổng Thiện Thiện đến cửa ra vào, lúc đối phương đổi giày, một mực nhìn chằm chằm cô ấy nói.
Đổng Thiện Thiện chột dạ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng cô ấy lại không dám nói thật với người chị em, cuối cùng, chỉ đành phải nói: "Thật sự có việc mà, tối qua quên nói với cậu, cậu đừng lo lắng, buổi tối bọn mình lại liên lạc nhé!"
Nói rồi, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa lớn của chung cư "Bang" một tiếng một lần nữa đóng chặt, bốn phía lại lần nữa chìm vào yên tĩnh. Cố Phán luôn cảm thấy chị em giống như có chuyện giấu cô, nhưng lại không tiện thật sự đi đào sâu truy hỏi cái gì.
Ngẫm nghĩ một chút, cô đứng thẳng người, đi về phía phòng bếp.
-
Lúc Cố An Nam về đến chung cư, sợ hai cô bé không kịp chuẩn bị, sẽ có gì đó không tiện, cho nên ngay cả mật mã cũng không lập tức bấm, mà ngược lại ấn chuông cửa.
Lúc ấy Cố Phán đang bận rộn ở trong phòng bếp, nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội vàng đi qua mở cửa, vừa thấy là anh trai cô thì có chút oán trách mở miệng ——
"Anh cũng không phải không biết mật mã nhà mình, còn ấn chuông cửa gì chứ!"
Cố An Nam bị nhóc con này chẹn họng, vừa đi vào trong căn hộ, vừa chán nản nhìn cô nói: "Nếu nhà tôi không có ai, đồng thời không có em gái tôi cùng chị em tốt của nó ở đây, tôi nhất định sẽ tự bấm mật mã mà vào."
"..." Cố Phán lười cãi lại anh trai, cô cầm lấy thìa lại đi về hướng phòng bếp, "Muốn làm gì thì làm nhanh lên đi, bên này cháo cũng gần được rồi."
Sau khi Cố An Nam thay giày xong, thuận tiện thoáng nhìn về hướng mấy phòng ngủ bên kia, cũng không vội đi tắm rửa thay quần áo, mà là xoay người, đi theo Cố Phán vào trong bếp.
"Chỉ có một mình em thôi à?"
"Nếu không thì sao?" Cố Phán nói xong, lại cảm thấy anh trai dường như ám chỉ gì đó, "Anh là đang hỏi Thiện Thiện à? Cô ấy tạm thời có việc ra ngoài rồi."
Vừa mới sáng sớm năm sáu giờ đã có việc?
Lý do này Cố An Nam sẽ tin mới lạ, cô bé kia khẳng định là đang trốn tránh hắn, cho nên vừa nghe thấy tin tức hắn đột nhiên trở về thì vội vàng đi ra ngoài.
Cố An Nam cũng không biết lúc này mình cảm thấy thế nào, đáng ra giai đoạn này hắn ở nước ngoài suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ sau khi về nước sẽ nói chuyện thật tốt với cô bé kia, nhưng không biết sao đối phương một mực trốn tránh hắn, dường như cũng không có vẻ muốn dây dưa với hắn nữa?
Theo lý thuyết đây là chuyện tốt, nhưng Cố An Nam chẳng biết tại sao, chỉ cần vừa nghĩ tới, là không khỏi buồn bực.
Cố Phán cũng nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của anh trai, lại liên tưởng tới phản ứng của Đổng Thiện Thiện, đột nhiên cảm thấy sự việc có cái gì không đúng.
"Anh, hai người không đúng nha, Thiện Thiện hễ nhắc tới anh cũng luôn là vẻ né tránh, bây giờ anh vừa nghe đến cô ấy, cũng hoàn toàn không giống như trước kia."
Cố Phán cầm thìa, hung hăng chỉ vào Cố An Nam.
"Anh nói! Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?!"
"Xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến em, em bớt xen vào đi." Cố An Nam lành lạnh lườm đứa em gái hư hỏng nhà mình, "Có thời gian rảnh nghĩ tới chuyện của người khác, chẳng bằng quan tâm chuyện của mình đi."
Nói rồi, hắn cởi áo vest nhăn nhúm đến không chịu nổi ở bên ngoài ra, tùy tiện ném lên cái ghế ở bên cạnh ——
"Buổi chiều, gọi gã họ Thẩm đến công ty gặp anh."
—— ——
Cố Phán không dám dây dưa nhiều, đơn giản thu thập một chút rồi vội vàng đi tới trụ sở chính của Thẩm thị.
Bởi vì biết thời gian này, thông thường Thẩm Mộ Ngạn đều là đang mở cuộc họp sớm, cho nên cô cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại tới, chỉ có thể trước tiên đi qua tự mình chờ anh, nói rõ tình hình.
Có điều cũng may, bên này cô cũng đã cho ra bản thu thử của bài hát quảng cáo mà cô viết cho dự án mới của Thẩm thị, cô cũng có thể tiện đường đưa qua cho Lam Tâm.
Lúc đến trụ sở chính của Thẩm thị, quả nhiên như cô dự đoán, Thẩm Mộ Ngạn đang lúc họp buổi sáng.
Cô cũng không vội, lập tức cầm bản thu thử đi lên tầng cao nhất tìm Lam Tâm.
Lam Tâm thấy cô tới, còn tưởng rằng cô đến tìm tổng giám đốc của bọn họ, chào hỏi xong, thì trực tiếp nói với cô: "Tổng giám đốc vẫn đang họp ở tầng dưới, cô tới phòng làm việc chờ một lát trước đi."
"Tôi biết anh ấy đang họp, vừa rồi trước khi đi lên tôi đã cố ý đi nhìn một chút, lần này tới là tìm cô đó."
Cố Phán nói rồi, liền đưa cái USB có chứa bản thu thử về phía Lam Tâm.
"Cái này là bản thu thử ca khúc quảng cáo mà „tiểu thư Cố“ làm cho các người, mấy người nghe trước xem, nếu được, về sau cô ấy lại tiếp tục làm bản hoàn chỉnh."
Lam Tâm cực kỳ kinh ngạc, ban đầu cô ấy chỉ là ôm thái độ xem thử với Cố Phán, dù sao người trong giới đều biết, nhạc sĩ „tiểu thư Cố“ kia khó tính thế nào, bình thường ra ca khúc đều là dựa vào tâm trạng, muốn cho ai hát cũng là dựa vào ý của bản thân.
Lần này bên bọn họ xác định phong cách ca khúc quảng cáo, còn chỉ định ngôi sao Nam Hạ là ca sĩ, đây hiển nhiên hoàn toàn không giống với cách làm việc trước kia của „tiểu thư Cố“.
Cho nên, lúc Cố Phán nói sẽ giúp bọn họ nói thử xem, Lam Tâm cũng đã chuẩn bị xong một phương án ở chỗ khác.
Nhưng ai có thể ngờ được, đối phương vậy mà thật sự đồng ý, hơn nữa còn nhanh như vậy đã cho ra bản thu thử rồi?
Trong lòng Lam Tâm vui vẻ nhận lấy USB, cuối cùng, hỏi Cố Phán: "Cô làm thế nào thuyết phục cô ấy vậy? Trong giới không phải đồn đại cô ấy rất khó tính sao?"
Cố Phán bị câu hỏi này làm cho mắc nghẹn, thái độ làm việc trước kia của cô đã truyền đi rộng như vậy sao?
Cô xấu hổ hướng về phía Lam Tâm cười cười, "Cũng còn tốt á, cô ấy chỉ là lười một chút mà thôi... Cũng không quá thiếu tiền, cho nên yêu cầu nhiều một chút."
Lam Tâm gật gật đầu, nói như vậy trái lại cũng có thể hiểu được. Có điều ngẫm nghĩ lại, lại giống như nghĩ đến cái gì.
"Có điều, hai người làm sao mà quen nhau thế? Hơn nữa „tiểu thư Cố“ cũng là họ Cố... Cô cũng họ Cố..."
Cả trái tim của Cố Phán đều treo lên, chỉ sợ Lam Tâm hỏi cô có phải chính là „tiểu thư Cố“ kia không.
Nhưng cũng may một giây sau, câu hỏi của Lam Tâm lập tức thay đổi, "Hai người là họ hàng à?"
Cố Phán vội vàng cười gật đầu, "Đúng đúng, không tính là gần lắm nhưng cũng có thể nói là thân thích."
-
Về sau, thương lượng với Lam Tâm xong, Cố Phán cũng không xuống lầu nữa, trực tiếp ở lại văn phòng của Thẩm Mộ Ngạn chờ anh.
Đợi không lâu lắm, cửa văn phòng đã bị người đàn ông đẩy mở, hình như nhóm trợ lý ở bên ngoài đã nói cho anh biết chuyện cô tới đây, đáy mắt anh cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Tiểu thư Cố chẳng mấy khi có chút ngượng ngùng, chậm rãi đi về phía anh.
"Cái đó, nói cho anh biết một tin tức không tốt, anh trai em về sớm hai ngày, sáng nay đã về đến nhà rồi."
Cô nói, rồi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, "Còn nữa, anh ấy để anh buổi chiều đi gặp anh ấy."
Cố Phán vừa nói vừa kéo ống tay áo của người đàn ông, lắc lưa qua lại hai lần, "Đột nhiên bắt anh dành ra thời gian, chắc là không kịp đâu nhỉ?"
Thẩm Mộ Ngạn trái lại không nói gì, nhưng Lý Trì ở phía sau lại cười nói thay tổng giám đốc nhà anh ta.
"Cô Cố, cô yên tâm đi, đoạn thời gian trước tổng giám đốc liên tục tăng ca, chính là vì để dành ra thời gian mấy ngày này. Chiều nay anh ấy không có lịch làm việc gì quan trọng, một vài cuộc họp trong công ty cũng có thể đẩy về phía sau, tuyệt đối ưu tiên cho chuyện của cô."
Lời này của Lý Trì không phải là giả, tổng giám đốc nhà anh ta giống như dự đoán được thời gian về nước của chủ tịch Tiểu Cố kia sẽ không chính xác, đã sớm tăng ca xử lý xong công việc của hơn nửa tháng này rồi.
Về sau lại để anh ta từ chối việc xã giao không quan trọng, mấy ngày gần đây, ngoài mỗi ngày tới công ty họp thường kỳ ra, trên cơ bản cũng đang đợi chủ tịch Tiểu Cố kia về nước.
Cho nên lo lắng của cô Cố là hoàn toàn dư thừa.
Cố Phán nghe thấy lời Lý Trì thì khẽ giật mình, "Thế nên lúc trước anh liên tục tăng ca cũng là vì chờ gặp mặt anh trai em à?"
Trong lòng cô dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp, càng phát hiện người đàn ông này thật sự giống như người anh em kia của anh đã nói ——
Vĩnh viễn đều là làm nhiều, nói ít.
Cố Phán rất muốn ôm lấy chú già này nha, nhưng ngại vì Lý Trì vẫn còn ở đó, cô cũng không dám làm gì hơn.
Phút chốc, cô lại kéo tay áo anh, giọng mềm mại nói: "Anh trai em nhất định sẽ làm khó anh, đến lúc đó anh đừng để ý, nếu thật sự cảm thấy quá đáng thì gọi điện thoại để em qua đó, em nói anh ấy thay anh."
Cái khác Cố Phán cũng không lo lắng lắm, cô hiểu anh trai mình, anh ấy đã cho Thẩm Mộ Ngạn cơ hội gặp mặt, vậy cũng gần như hơn phân nửa là đã đồng ý chuyện của bọn họ rồi.
Bằng không thì anh ấy đã có thể trực tiếp đưa cô quay về thành Bắc, lại nói với bà nội chuyện cô vì theo đuổi một người đàn ông mà chạy tới thành phố S, đến lúc đó không cần anh ấy ra tay, bà nội sẽ người đầu tiên tiến hành giáo dục yêu đương với cô.
Nhưng đồng ý thì đồng ý, kiểu tính cách của anh trai cô, lại ngấm ngầm làm đối thủ với Thẩm Mộ Ngạn nhiều năm như vậy, lần này chờ được cơ hội, anh ấy sẽ không làm khó dễ người đàn ông này mới là lạ đấy.
Cho nên Cố Phán mới có thể nói ra lời phía trên kia.
Mà Thẩm Mộ Ngạn bị thái độ này của cô chọc cho đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, phút chốc, anh cầm tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
"Yên tâm đi, cậu ta không làm khó được anh đâu."
Lý Trì một mạch hộ tống tổng giám đốc của bọn họ đi đến Cố thị.
Lái xe chậm rãi dừng xe ở cửa tòa nhà văn phòng của Cố thị. Sau khi Thẩm Mộ Ngạn xuống xe, rất nhiều công nhân viên của Cố thị đi qua đi lại đều nhận ra anh, tức khắc ánh mắt tò mò ùn ùn kéo đến.
Người đàn ông mặc một thân tây trang khiêm tốn màu đen, hơi thở lạnh nhạt xa cách quanh người khiến người ta ở xa xa nhìn liền rất khó tiếp cận.
Khuôn mặt anh bình tĩnh vững bước đi vào bên trong tòa nhà văn phòng của Cố thị, lúc đến đại sảnh tầng một, Lý Trì chào hỏi lễ tân.
Người ở quầy tiếp tân hình như đã sớm nhận được tin tức, một đường dẫn bọn họ vào thang máy, đồng thời thay bọn họ bấm số tầng.
"Trợ lý của tổng giám đốc hẳn là cũng đã chờ ở trên lầu, sau khi hai vị đi lên thì sẽ có người chuyên tiếp đãi."
Lý Trì gật đầu tỏ ý cảm ơn đối phương, ở trước mặt người ngoài, khí thế của anh ta và tổng giám đốc nhà anh ta ngược lại rất giống nhau, điệu bộ của thư ký tổng giám đốc biểu hiện ra cũng rất ổn.
Thẩm Mộ Ngạn trái lại một đường không nói gì, gương mặt khôi ngô tuấn tú vẫn như trước bình tĩnh không gợn sóng, sau khi đi vào thang máy, cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng Lý Trì ở bên cạnh lại có chút bồn chồn trong lòng.
Tổng giám đốc Tiểu Cố này trước kia từng giao đấu với bọn họ vài lần, nhìn qua cũng không giống như dáng vẻ dễ trêu chọc cho lắm.
Mà tổng giám đốc nhà anh ta hiện tại thế nhưng lừa gạt cuỗm mất em gái người ta, giờ muốn tổng giám đốc chủ động tới bên này tặng đầu người, cái này không làm một ít chuyện... Nhìn thế nào cũng đều không có khả năng lắm.
Phỏng đoán của Lý Trì quả thực không sai, sau khi hai người lên đến nơi, trợ lý phụ trách tiếp đón bọn họ đầu tiên là đưa họ vào một gian phòng cực nhỏ gọi là "Phòng tiếp khách".
Nhưng Lý Trì nhìn mấy đồ linh tinh ở phía sau cùng duy nhất hai cái ghế ở giữa, làm thế nào cũng đều không cảm thấy đây sẽ là nơi tiếp đãi khách của Cố thị.
Tới đón tiếp bọn họ chỉ là một trợ lý nhỏ, mặc dù lúc gặp được Thẩm Mộ Ngạn rất hưng phấn, nhưng sau khi dẫn vị này đến đây, trong lòng trợ lý vẫn luôn lo lắng không yên.
Anh ta thực sự không biết người ở phía trên nghĩ thế nào, vị này dù sao cũng là tổng giám đốc của bên Thẩm thị, tuy anh ta đã thoáng nghe nói về quá khứ của đối phương và tổng giám đốc của bọn họ, nhưng thế nào đi nữa cũng không thể quá đáng như thế chứ.
Hơn nữa lại còn phái anh ta đến dẫn đường nữa!!!
Chỗ này người mù cũng nhìn ra được là nơi chứa đồ, tạm thời bày hai cái ghế dựa là có thể lừa người ta là phòng tiếp khách sao?
Anh ta cũng không biết bản thân làm thế nào kiên trì nói ra chuyện bịa đặt này, sau khi nói xong, thậm chí cũng ngại ngùng không nhìn người đối diện một chút nào nữa.
Lý Trì cạn lời nghẹn họng nhìn trân trối một hồi lâu, mặc dù anh ta biết vị tổng giám đốc Tiểu Cố kia sẽ ra tay gây khó dễ, nhưng ai có thể nghĩ tới lại là phương pháp ngây thơ như vậy!
Về sau, trợ lý dẫn đường kia đi rồi, Lý Trì ngay lập tức lấy ra khăn giấy lau một cái ghế trong đó cho Thẩm Mộ Ngạn.
"Tổng giám đốc, anh ngồi trước đi."
Phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn không tính là lớn, giống như đối xử kiểu này cũng là trong dự đoán vậy, anh bình tĩnh ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho Lý Trì.
"Phần tài liệu lúc trước chưa xem xong, cầm tới đây."
Lý Trì thật sự phải bội phục định lực của tổng giám đốc nhà anh ta, chỗ này, hoàn cảnh này, anh lại vẫn có thể không nhăn mày một chút nào, muốn mình đưa tài liệu ngồi đây làm việc?
Mà cũng giống như vậy bội phục tổng giám đốc nhà mình, còn có Phùng Ngữ.
Sau khi trợ lý nhỏ tiếp đón Thẩm Mộ Ngạn và Lý Trì xong, lập tức tới báo cáo tình hình với cô ấy.
Cô ấy biết người kia vẫn đang đợi trong văn phòng, thế là trực tiếp gõ cửa đi vào nói rõ tình huống.
Hôm nay Cố An Nam mới về nước, công việc chất đống nhưng lúc này cũng không vội, cho nên sau khi đến công ty, hắn liền thảnh thơi vừa chơi trò chơi vừa chờ gã họ Thẩm kia.
Giờ thấy thư ký Phùng Ngữ đi vào, mí mắt hắn cũng không nhấc lên chút nào, nhìn nhân vật chém giết trên màn hình, thuận miệng hỏi ——
"Người đến rồi à?"
"... Vâng, cũng dựa theo phân phó của anh, đưa đến phòng chứa đồ rồi."
"Phản ứng thế nào?"
Phùng Ngữ liếc nhìn Cố An Nam một cái, nói đúng sự thật: "Phản ứng không phải rất rõ ràng, sau khi vị tổng giám đốc Thẩm kia đi vào, thì ngay lập tức bắt đầu ngồi xuống xem tài liệu."
Lời này nói xong, Phùng Ngữ cũng cảm thấy nóng mặt thay cấp trên.
Đều là người nắm quyền của công ty lớn, sao có thể một người thì ung dung, một người lại ngây thơ như vậy chứ!
Mà Cố An Nam hiển nhiên chưa ý thức được hắn đã bị thư ký mắng thầm vô số lần, nghe thấy lời Phùng Ngữ thì nhướng mày, lực chú ý cuối cùng cũng thoát ra khỏi trò chơi.
"Một chút phản ứng cũng không có à?"
"... Đúng thế."
Cố An Nam ném điện thoại di động lên bàn làm việc, sắc mặt cũng hơi sa sầm một chút, ngẫm nghĩ rồi lại nói với Phùng Ngữ: "Tắt hết điều hoà không khí gần phòng chứa đồ đi."
Phùng Ngữ ngẩn người, gần đây nhiệt độ không khí ở thành phố S có ý lặp đi lặp lại, nhất là buổi chiều hai ngày này, nhiệt độ lại khôi phục kiểu không khí như cuối hè mấy ngày trước đó. Bên phòng chứa đồ kia vốn cũng không có cửa sổ, không thoáng khí, bên trong cũng không có chỗ dư thừa để đặt điều hoà, vậy nên đều là khí lạnh ở gần đó thổi tới.
Hiện tại Cố An Nam lại còn muốn gọi người tắt hết điều hoà không khí ở gần đó đi?
Cô ấy thực sự không nhịn được nữa, "Tổng giám đốc, anh đây là..."
Cố An Nam giương mắt hiểu rõ liếc nhìn cô ấy, "Thế nào? Cảm thấy tôi ngây thơ à? Không thể nói lý?"
Phùng Ngữ không dám đáp lại trực diện, nhưng trong biểu cảm đã rõ ràng cực kỳ ——
Chính ngài cmn là thế nào, trong lòng ngài không có chút đáp án à?
Cố An Nam cũng không thèm để ý, khẽ cười hừ một tiếng, như là cực kỳ khinh thường, "Người hắn ta đoạt đi nhưng là đứa em gái tôi nuôi nấng nhiều năm như vậy, tôi chưa trực tiếp đánh cho hắn ta nhập viện đã xem là nhân từ rồi, chút khó khăn này mà cũng không thể chịu nổi, tôi làm sao tin tưởng về sau hắn ta sẽ đối xử tốt với Phán Phán chứ?
Được rồi, nhanh dựa theo lời tôi mà làm đi."
-
Lý Trì tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện dùng phóng chứa đồ làm phòng tiếp đãi khách vẫn chưa xong, chưa qua được bao lâu, hơi lạnh ở xung quanh thế mà cũng bị người ta cho ngừng lại!
Anh ta tức giận muốn đi ra ngoài tìm người hỏi một chút, lại bị Thẩm Mộ Ngạn trầm giọng ngăn lại ——
"Yên tĩnh chút, ngồi tiếp đi."
Lúc người đàn ông nói chuyện, động tác không thay đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên. Khẽ xếp chồng hai chân ngồi trên cái ghế cũ nát kia, sau lưng xếp đầy mấy thứ đồ linh tinh ngổn ngang phủ đầy tro bụi.
Thần thái của anh rất yên tĩnh, so sánh với Lý Trì, cả người hờ hững thản nhiên hơn rất nhiều. Dù là hơi nóng đã thổi tới, nhưng anh vẫn như cũ ổn định ngay cả đầu lông mày cũng chẳng nhíu lại một chút.
Lý Trì thấy thế, cũng chỉ có thể theo tổng giám đốc nhà anh ta, bình tĩnh tiếp tục ở lại đó.
Về sau, bọn họ chờ từ buổi chiều đến chạng vạng tối, lại chờ từ chạng vạng tối đến buổi tối, đến tận lúc Lý Trì sắp hỏi thăm lần thứ mười, tổng giám đốc Tiểu Cố của bọn họ rốt cuộc lúc nào có thể xong việc, bên phía Cố An Nam cuối cùng cũng có tin tức.
Lần này là Phùng Ngữ tự mình tới đón người.
Mặt mày cô ấy tràn đầy xin lỗi, sau khi liên tục nói mấy lời xin lỗi, lại tìm lý do bào chữa thay cho Cố An Nam ——
"Tổng giám đốc Thẩm, thực sự là ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay mới vừa về nước, công việc ở trong nước tồn đọng quá lâu, đều đợi anh ấy tới xử lý, cho nên mới để ngài đợi lâu như vậy, thật xin lỗi."
Thẩm Mộ Ngạn khép lại tài liệu trong tay, nâng mắt bình tĩnh nhìn sang, "Vậy bây giờ có thời gian rồi sao?"
"Phải." Phùng Ngữ bị vị tổng giám đốc này của Thẩm thị nhìn cho có chút chột dạ, "Tôi đưa hai vị qua đó."
Sau đó, lúc đi tới phòng tổng giám đốc, Lý Trì ở bên ngoài canh chừng, Phùng Ngữ thì đơn độc mang theo Thẩm Mộ Ngạn đi tới gõ cửa văn phòng của Cố An Nam.
Sau khi người ở bên trong miễn cưỡng hô một tiếng "Vào đi", Phùng Ngữ đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào.
"Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Thẩm đến rồi."
Cố An Nam vốn đang giả vờ giả vịt xem tài liệu trong máy tính, lúc này nghe thấy lời Phùng Ngữ, tùy tiện liếc nhìn qua bên đó, sau khi nhìn thấy họ Thẩm xuất hiện thì cong môi cười cười.
"Tổng giám đốc Thẩm, thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi."
Nói là ngại, nhưng dáng vẻ hờ hững không đứng đắn này, ngay đến Phùng Ngữ nhìn mà cũng muốn đánh hắn.
Sau đó, Phùng Ngữ thật sự không nhịn được nữa, lập tức xin phép lui ra, để lại không gian cho hai nhân vật lớn.
Cố An Nam dùng cằm tùy tiện chỉ chiếc ghế trước mặt mình, nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Ngồi đi."
Đợi sau khi Thẩm Mộ Ngạn cả người yên tĩnh ngồi ổn định ở trước mặt hắn, Cố An Nam chủ động mở miệng trước: "Tổng giám đốc Thẩm chắc phải biết hôm nay tôi tìm anh đến là có chuyện gì nhỉ?"
"Tôi biết." Thẩm Mộ Ngạn ung dung đáp.
"Chậc, vậy tổng giám đốc Thẩm nói một chút đi, chuyện với em gái tôi là thế nào, anh làm thế nào lừa nó, làm thế nào lại có thể khiến nó nói ra cái gì mà hai người đã sớm quen biết, đồng thời anh vẫn luôn trông coi chuyện hoang đường của nó?"
Thẩm Mộ Ngạn không để ý tới sự bất thiện trong lời hắn, nói: "Điều cô ấy nói là sự thật, tôi đúng là vào lúc cô ấy học cấp ba đã từng gặp qua cô ấy, đồng thời vẫn luôn có trao đổi với cô ấy trên Wechat."
Cố An Nam nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên con mẹ nó lúc nó lên cấp ba, anh đã chuẩn bị xuống tay với nó rồi?!"
Thẩm Mộ Ngạn im lặng không đáp lại, nhưng cũng không phủ nhận.
Cố An Nam thật sự là sắp bị gã đàn ông này làm cho tức chết rồi, em gái hắn năm đó còn nhỏ như vậy, hắn ta thế mà cũng không thấy xấu hổ mà để tâm?
"Tao nói mày trâu già gặm cỏ non, nói mày không biết xấu hổ, thật đúng là không nói sai!" Cố An Nam hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ngạn, "Lúc trước Phán Phán còn nói với tao, mày là vì nó, vào lúc mới vừa tiếp nhận nhà họ Thẩm thì ra nước ngoài. Thế nào, bây giờ trong lòng mày không phải cảm thấy bản thân rất vô tư, rất có tinh thần hy sinh à?
Tao cho mày biết, đáng đời mày! Mày ngấp nghé cái gì không được? Nhất định phải ngấp nghé công chúa nhỏ nhà họ Cố bọn tao! Mày nên thấy may là lúc nó lên cấp ba mày không lộ diện lừa gạt nó tới tay, bằng không thì ông đây nhất định đánh đến ngay cả mẹ ruột mày cũng không nhận ra!"
Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc người ở đối diện, nói: "Cho nên hôm nay cậu gọi tôi tới, chính là muốn nói những lời nói nhảm vô nghĩa này à?"
Cố An Nam vừa nghe thấy giọng điệu cùng thái độ này của Thẩm Mộ Ngạn, lửa giận lại bùng lên ——
"Mày có ý gì? Ông đây mới nói có vài câu? Mày đã không kiên nhẫn được nữa?"
Thẩm Mộ Ngạn hiển nhiên không quá mức coi trọng lời nói của Cố An Nam, phản ứng cũng không lớn, "Không phải không kiên nhẫn, chẳng qua cảm thấy hai chúng ta đều bề bộn nhiều việc, cậu hẳn cũng không phải chỉ đơn thuần mắng tôi một trận là có thể giao cô ấy cho tôi chứ?"
"..." Cố An Nam quả thật sắp bị gã đàn ông không biết xấu hổ này khuất phục, có điều suy nghĩ một chút, hắn ta nói hình như cũng đúng.
Thế là hắn hít sâu một hơi, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ văn kiện.
Sau đó, "Bộp" một cái đập hai tờ giấy A4 kia lên bàn, đẩy về hướng Thẩm Mộ Ngạn.
"Xem đi, nếu anh thật sự muốn qua lại với em gái tôi, thỏa thuận yêu đương này nhất định phải ký."
Dường như là dự đoán được Cố An Nam sẽ có hành động như vậy, Thẩm Mộ Ngạn chẳng chút bất ngờ cầm hai tờ giấy kia lên, đơn giản nhìn lướt qua.
Tiếp đó, không chút do dự, lập tức hướng về phía Cố An Nam muốn cây bút ——
"Bút."
Cố An Nam khẽ giật mình, "Anh nhìn rõ nội dung ở phía trên chưa?"
"Trọng điểm không phải chỉ có một điều cuối cùng à?"
Lúc Thẩm Mộ Ngạn nói chuyện, lại đảo mắt qua câu chữ ở phía trên ——
【 Trong thời gian nhà trai và nhà gái yêu đương, một khi xảy ra chuyện vượt quá giới hạn hoặc chủ động chia tay các loại, tài sản dưới danh nghĩa cá nhân, toàn bộ thuộc về sở hữu của nhà gái. 】
Về phần ở phía trên, tất cả đều là yêu cầu nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, Thẩm Mộ Ngạn nhìn qua cũng chẳng để ý chút nào.
"..."
Cố An Nam hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Thẩm Mộ Ngạn xem hết bản thỏa thuận yêu đương không bình đẳng này, còn bình thản như thế.
Theo lý thuyết, thương nhân lăn lộn trong giới đều là đặt gia đình của mình cùng lợi ích công ty lên hàng đầu.
Phần thỏa thuận này Cố An Nam không có quá đáng như vậy tăng thêm gì đó của Thẩm thị vào, nhưng chỉ riêng tài sản dưới danh nghĩa của Thẩm Mộ Ngạn, số lượng cũng tuyệt đối là không thể lường được.
Người đàn ông này thậm chí ngay cả con mắt cũng không nháy mắt một cái, cứ như vậy đồng ý?
Hắn cắn răng, lại hỏi người đàn ông ngồi trước mặt một câu: "Anh đồng ý thoải mái như vậy, chẳng lẽ là sợ tôi nhất thời đổi ý?"
"Cậu không phải đồng ý rồi sao." Thẩm Mộ Ngạn đối với vấn đề này rất chắc chắn, thái độ ung dung lạnh nhạt, "Cậu biết Phán Phán thích tôi, cậu sẽ không để cô ấy đau lòng."
"..." Cố An Nam thật sự không chịu nổi gã này nữa, hắn vỗ vỗ mặt bàn, "Ký đi! Ký nhanh đi! Ký xong thì nhanh cút đi!"
Thẩm Mộ Ngạn cũng không để ý tới thái độ của Cố An Nam, xoạt xoạt mấy nét đã ký tên của mình lên.
Sau đó lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, tiếng của Cố An Nam một lần nữa vang lên sau lưng anh ——
"Họ Thẩm kia, tôi chỉ có một đứa em gái như vậy, anh đừng để tôi phải hối hận về quyết định ngày hôm nay, nếu có một ngày anh làm cho con bé khóc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Thẩm Mộ Ngạn không quay người lại, chỉ trầm giọng đáp lại ——
"Sẽ không, so với cậu tôi càng không nỡ khiến cô ấy khóc hơn."
-
Ngoài cửa văn phòng, Lý Trì và Phùng Ngữ đều đang đợi cấp trên của mình, hai người còn rất thân thiện trò chuyện trong chốc lát.
Đột nhiên, điện thoại di động của bọn họ đồng thời vang lên, sau khi cùng nhau lấy ra nhìn một chút thì đều thay đổi sắc mặt.
Vừa vặn lúc này Thẩm Mộ Ngạn từ bên trong đi ra, Lý Trì vội vàng đi nghênh đón, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của tổng giám đốc bọn họ, lại có chút không dám mở miệng.
Thẩm Mộ Ngạn dẫn đầu đi ở phía trước, vừa đi ra ngoài, vừa mở miệng nói với Lý Trì: "Nói đi, có chuyện gì?"
Lý Trì có chút khó xử, thấp thỏm không yên lại do dự một lát, mới nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Cái đó, thưa tổng giám đốc, cô Cố lên hot search rồi..."
Thẩm Mộ Ngạn khẽ nhíu mày, "Hot search gì?"
"À! Không phải tai tiếng, không phải tai tiếng!" Lý Trì bị ánh mắt của tổng giám đốc nhà anh ta nhìn chằm chằm đến mức da đầu có chút tê rần, "Là cái đó..."
...
Bên này, sau khi bọn họ đi rồi, Phùng Ngữ cũng ngay lập tức chạy đến văn phòng của Cố An Nam.
Cố An Nam thấy cô ấy đi vào, thuận miệng hỏi một câu: "Người đi rồi à?"
"Vâng."
Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, không hề do dự lập tức đưa điện thoại di động tới trước mặt Cố An Nam, "Tổng giám đốc, anh xem cái này một chút."
Ánh mắt Cố An Nam tùy ý quét lên trên, ngay lập tức nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung, mà nữ chính trên ảnh, chính là nhóc con nhà hắn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cố An Nam vừa vội vã cầm lấy điện thoại di động, vừa nhìn tiêu đề phía trên——
【 Chuyến lưu diễn đầu tiên của siêu sao nhạc Rock n" Roll nội địa Hứa Hoài, cùng fan hâm mộ may mắn thân mật chụp ảnh chung 】
Phía dưới là mấy tấm ảnh, fan hâm mộ trong tấm thứ nhất chính là Cố Phán, mà nhìn từ phía trên, dáng đứng của hai người còn rất thân mật, mặc dù không hề chân chính tiếp xúc thân thể, nhưng đầu sát bên đầu, cùng nhau tươi cười nhìn vào ống kính, nhìn còn rất xứng đôi.
Cố An Nam vui vẻ, "Náo loạn cả buổi, gã họ Thẩm kia ở đây dây dưa với tôi, mà con nhóc kia lại lén ra ngoài xem ca nhạc rồi?"
Phùng Ngữ gần như là theo phản xạ hỏi một câu: "Tổng giám đốc Cố, có cần người liên hệ xóa cái hot search này đi không?"
"Không xóa, xóa cái gì mà xóa, đang treo rất tốt mà!"
Cố An Nam cười đến phải gọi là không có ý tốt, cực kỳ muốn ăn đòn, "Giờ tôi rốt cuộc nghĩ thông rồi, trước đó vẫn luôn cảm thấy đối thủ một mất một còn của tôi lừa em gái mình chạy mất, nhưng giờ nghĩ lại, con nhóc kia nhà tôi không an phận như vậy, nếu ai ở cùng một chỗ với nó, không bị tức chết cũng sẽ ghen mà chết.
Nếu nghĩ như vậy, vậy có phải cũng tính là, tôi tìm cho đối thủ một mất một còn chút buồn phiền không?"
Cố An Nam nói xong thì cười không ngừng, nhưng ngón tay quẹt xuống dưới hai cái, lúc nhìn đến một tấm ảnh khác thì lập tức tất cả ý cười đều tắt ngấm.
Giống với tấm ảnh kia của Cố Phán, tấm ảnh này cũng là Hứa Hoài chụp chung cùng fan hâm mộ, nhưng khác nhau chính là, tay Hứa Hoài sít sao nắm lấy bả vai của cô bé ở trong hình, nhìn vô cùng thân mật.
Mà cô bé này, chính là Đổng Thiện Thiện vẫn đang một mực trốn tránh hắn.
Cố An Nam không nhịn được, tức đến nghiến răng.
"Xóa đi! Nhanh xóa đi cho tôi! Hết bao nhiêu tiền cũng phải gỡ xuống cho tôi!"
/98
|