Lúc Cố Phán trở về, ông Cố đang ở trong đại sảnh tầng một loay hoay với hoa hoa cỏ cỏ của mình.
Ông đang mặc một cái áo polo ngắn tay sạch sẽ gọn gàng, bên dưới mặc một cái quần dài ở nhà màu vôi, phong cách ăn mặc điển hình của cán bộ già đã nghỉ hưu.
So sánh với phong thái đoan trang, tinh xảo, có phần lớn lối của bà Cố, thì ông Cố tương đối ôn hòa hơn một chút. Nhất là lúc ở trước mặt cháu trai cháu gái nhà mình, dáng vẻ tươi cười quả thực có thể dọa chết những đối thủ trước kia đã đàm phán với ông chuyện làm ăn trên thương trường.
Mà thường ngày, lúc ông Cố loay hoay bận bịu những thứ này, trong cái miệng nhỏ bép xép của Cố Phán khẳng định phải nói không ngừng. Dù sao ở trong nhà ông nổi danh là sát thủ hoa cỏ, hoa mà đã từng qua tay ông, tuổi thọ trung bình đều không vượt quá một tháng, có mấy chậu vô cùng thê thảm trên cơ bản trong ba ngày đã đi đời nhà ma.
Hôm nay, cô lặng yên không tiếng động quay về, cũng không gọi điện thoại báo trước, làm cho ông Cố không có chút chuẩn bị nào lập tức có chút chột dạ.
"Cái đó, Phán Phán à, hôm nay ông nội..."
Cố Phán cười híp mắt, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt.
Cô thoáng nhìn qua chậu hoa trên mặt bàn, xác hoa đáng thương đã khô héo tàn lụi không ra hình hoa nữa, hết sức vui vẻ mở miệng: "Ông nội ạ, ông lại đang trồng hoa đó hả? Thật tốt, trước đây cháu đã nói cái gì chứ? Trình độ trồng hoa của ông nội cháu, tuyệt đối là bậc thầy, ông nói lúc còn trẻ sao ông lại nghĩ quẩn mà đi tiếp nhận gia nghiệp chứ. Nếu ông đi trồng hoa, vậy bây giờ chắc chắn đã trở thành nhà thực vật học nổi tiếng thế giới rồi!
Có điều cũng không sao, bây giờ xem ra, ông cũng là tổng giám đốc biết trồng hoa nhất trong giới tổng giám đốc, là người làm vườn biết kiếm tiền nhất giới thực vật học! Cháu thân là cháu gái của ông mà cảm thấy tự hào cùng kiêu ngạo! Bà nội nhất định là kiếp trước đã làm vô số việc thiện, đời này mới gả cho ông, thuận tiện trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!"
"...?"
Đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng ông Cố vẫn có loại kích động muốn ấn đầu cháu gái để cô nhìn thật kỹ chậu hoa trên bàn thê thảm cỡ nào sau đó lại bắt đầu khua môi múa mép.
Cố Phán không thèm liếc nhìn một cái, vô cùng vui vẻ xách túi chạy về phòng ngủ của mình ở tầng hai.
Bóng lưng của cô rơi vào trong mắt ông Cố, chẳng hiểu sao, lại sinh ra ảo giác "Ta không bình thường ta có bệnh".
Tổng giám đốc già về hưu cả đời nhu nhược, bởi vì sự thay đổi "Nghiêng trời lệch đất" của đứa cháu gái nhỏ này, rốt cuộc cũng có can đảm, sinh ra lòng phản nghịch.
Ông lôi điện thoại di dộng ra, gửi tin nhắn Wechat cho người bạn già còn ở nơi nước ngoài xa xôi.
Đầu tiên ông Cố dùng giọng điệu khoa trương miêu tả một lượt chuyện vừa mới rồi, cuối cùng, tổng kết ——
【 Wechat 】 Lão Cố: Tôi nói rồi, cháu gái không thể luôn quản lý nghiêm khắc như vậy được. Bà xem nó cũng bị bà dồn ép thành cái dạng gì rồi! Nó cũng đã bắt đầu nói mê nói nhảm rồi! Tôi mặc kệ, bà Lý Phân, nếu cháu gái có cái gì ngoài ý muốn, tôi... tôi không để yên cho bà!
Gửi xong cái này, cũng không quan tâm bà bạn già ở bên kia có nhìn thấy hay không, hoặc là khi nào thì đáp lại, ông ngay lập tức chột dạ lựa chọn thoát khỏi Wechat, đồng thời ấn luôn phím tắt máy.
Làm xong liên tục một loạt động tác, ông Cố thở ra một hơi dài, ánh mắt phức tạp nhìn lên tầng hai.
Chuyện ông nội có thể làm cho cháu đều đã làm rồi, cũng không biết có thể khiến cho bệnh tình của cháu có chuyển biến tốt hay không nữa. Cố gắng chịu đựng nhé, trên con đường bị bà Lý Phân ức hiếp, ông nội sát cánh cùng với cháu!
—— ——
Sau khi Cố Phán lên lầu thì trực tiếp bổ nhào lên giường.
Cô của lúc này không hề có vẻ trầm ổn yên tĩnh như lúc ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn. Cho dù cô kiềm chế thế nào, ý cười vẫn là vụng trộm tràn ra từ đáy mắt cùng bờ môi cô.
Cô cười vui vẻ lăn lộn một vòng lại một vòng ở trên giường lớn, sau đó như là nghĩ đến điều gì, nhanh chóng lôi điện thoại từ trong túi xách ra, bật Wechat lên, ấn gửi vào khung chat của một người.
【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi!!!! Còn nhớ đầu tường mới mà em đã nói với anh mấy ngày trước không?!!! Hôm nay em gặp được anh ta rồi đấy!!!! Ở khoảng cách gần nhìn cũng cực kỳ đẹp trai! À còn nữa!!! Anh nhất định không đoán được đâu, anh ta vậy mà là anh trai của chị em tốt của em!!! Ô ô ô đây là duyên phận thần tiên gì chứ! awsl!!
Người mà cô nhắn tin, là một người cho tới nay cô vẫn có liên lạc, nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt.
Gần như bắt đầu rõ ràng từ ký ức cô học tiểu học, người này vẫn luôn tồn tại.
Từ nhỏ đến lớn cô gặp vô số rắc rối, có cái Cố An Nam có thể giải quyết hoặc là có thể gánh hộ, cũng có cái anh ấy không thể giải quyết hoặc không thể nhận hộ.
Mà những rắc rối đó, phần lớn cuối cùng đều được người bên kia Wechat giải quyết giúp.
Không chỉ như vậy, người đó thậm chí còn luôn có thể thỏa mãn một vài việc cô làm mà người trong nhà không thể thỏa mãn hoặc là không đồng ý.
Năm đó thi đại học xong, cô và Đổng Thiện Thiện tràn đầy phấn khởi muốn đơn độc xuất ngoại đi du lịch, ra nước ngoài trượt tuyết, người trong nhà lấy lý do an toàn không cho phép, hoặc là để bọn họ đưa đi, hoặc là chỉ lang thang ở trong nước.
Cô nói chuyện này với ông chú chân dài, đối phương liền gửi đến cho cô thẻ phòng tổng thống của khách sạn năm sao nào đó ở thành phố nước ngoài kia, hơn nữa còn cho cô một phương thức liên lạc, nói là vệ sĩ, gặp phải nguy hiểm sẽ ngay lập tức xuất hiện bảo vệ các cô, bình thường lúc dạo chơi thì sẽ không nhìn thấy anh ta.
Cô và Đổng Thiện Thiện trẻ tuổi gan lớn, còn thật sự tin, hơn nữa lặng lẽ lưu lại tờ giấy rồi cùng nhau lên máy bay ra nước ngoài.
Cũng là nhờ phúc của người đó, lần du lịch tốt nghiệp đó tương đối hoàn hảo.
Đương nhiên, nếu như về nước không có lão phật gia nhà cô yêu thích dạy bảo, vậy khẳng định sẽ càng hoàn hảo hơn.
...
Những chuyện tương tự nhiều vô số kể, cô bí mật nói với Đổng Thiện Thiện đối phương là ông chú chân dài mẹ đưa đến cho cô, dù sao hai người có thể quen biết, cũng hoàn toàn là bởi vì người đó cũng đã từng là người liên lạc cuối cùng trong điện thoại di động của mẹ cô.
Ghi chú rất đơn giản, S, không biết là có ý tứ hay ý nghĩa gì.
Lúc ấy lòng cô tràn đầy tuyệt vọng vì cha mẹ qua đời, thật giống như muốn bắt lấy một khối gỗ trôi nổi, gửi cho người bên kia một cái tin nhắn không đầu không đuôi ——
【 Mẹ tôi cuối cùng gọi điện thoại nói với anh chuyện gì vậy? 】
Cô biết lời này thực sự vô cùng khó hiểu, ngay cả ghi chú họ tên hoàn chỉnh mẹ cũng không ghi rõ, rất có thể người ở bên kia chỉ là đối tác làm ăn hoặc là người qua đường Giáp nào đó không quan trọng.
Cô đuổi theo một người như vậy, muốn từ chỗ đối phương lại bắt lấy một chút tin tức lưu lại lúc mẹ còn sống, thật sự là vừa đáng thương vừa buồn cười.
Cô vốn cho rằng người ở bên kia sẽ không để ý đến cô, đứa bé yếu đuối này, lại không ngờ, cách mấy tiếng sau, bên kia đột nhiên đáp lại ——
【 Cố Phán à? 】
Liên lạc bắt đầu từ ngày đó.
Cố Phán cũng từng muốn gặp mặt đối phương, nhưng lại cảm thấy không có gì cần thiết.
Hiện giờ cô xem người đối diện như bạn bè trên mạng, có thể không kiêng nể gì nói chuyện phiếm, buôn dưa lê, kể ra tâm sự thiếu nữ. Một khi bước ra ngoài đời thực, đối phương với cô mà nói có lẽ sẽ nhiều thêm một tầng hiệu ứng của người lớn.
Đến lúc đó cô lại nói với anh cái gì hoặc là cầu xin anh làm gì, chắc chắn có rất nhiều cái phải đắn đo.
Cô không muốn mất đi một người "Bạn" có thể so sánh với người thân, cho nên cứ như vậy mơ mơ hồ hồ làm bạn trên mạng nhiều năm như vậy.
Ăn ý chính là, người ở bên kia màn hình dường như lén nhìn thấy ý nghĩ trong lòng cô, cũng chưa từng nhắc tới chủ đề gặp mặt.
...
Một nơi khác trong thành phố.
Trăng sáng sao thưa, cơn mưa vừa qua, mặt đường ẩm ướt lại sạch sẽ.
Lý Trì lái xe đưa tổng giám đốc nhà mình chuẩn bị về đến khách sạn mà anh nghỉ lại.
Trong xe là một mảnh yên tĩnh, Lý Trì nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, cùng với lúc vừa nãy khi hai cô gái ở trong xe, hoàn toàn là hai biểu hiện.
—— "Đinh "
Một tiếng báo tin của Wechat vang lên, ấn đường của Lý Trì nhảy lên một cái, vô thức nhìn tổng giám đốc ở ghế sau từ trong kính chiếu hậu.
Phải biết rằng, vị tổng giám đốc này nhà anh ta ngày thường điện thoại đều là quanh năm để chế độ im lặng, bình thường trong công việc, chuyện quan trọng người khác đều sẽ liên hệ người thư ký là anh ta đây, rồi lại để anh ta thông báo lên trên.
Mà điện thoại làm việc của tổng giám đốc thì hoàn toàn không có khả năng là trạng thái liên hệ tức thời, cho dù là chuyện quan trọng đi nữa, cũng chỉ có thể chờ anh xem điện thoại rồi đáp lại.
Nhưng một cái điện thoại cá nhân khác thì không giống như vậy.
Không chỉ quanh năm không đặt chế độ im lặng, 24 giờ chờ thời, cho dù là lúc họp, chỉ cần có tin nhắn nhắc nhở, anh cũng lập tức cầm lên đáp lại.
Người liên lạc ở trong điện thoại di động, cũng chỉ có một người.
Lý Trì im lặng lái xe, ánh mắt không kìm được thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm về phía gương chiếu hậu.
Chỉ thấy tổng giám đốc nhà anh ta lấy điện thoại cá nhân ra, đầu ngón tay ấn mấy lần trên màn hình. Cũng không biết là nhìn thấy cái gì, biểu cảm của anh tuy rằng vẫn không thế nào, nhưng Lý Trì rõ ràng cảm nhận được, hơi thở tản ra quanh người anh, so với vừa mới rồi bớt đi một phần lạnh lẽo cứng rắn.
Lý Trì đoán cũng không sai, không chỉ ít đi một phần lạnh lẽo. Nhìn thấy tin nhắn Wechat cùng với màn hình đầy dấu chấm than mà người bên kia gửi tới, đáy mắt anh còn nhiều thêm một phần nhiệt độ mà bình thường ít có.
Đèn đường nối liền bóng cây đu đưa qua lại, cách một khoảng theo quy luật in bóng lên trên nửa khuôn mặt của người đàn ông.
Khuôn cằm của anh căng đầy mà rõ ràng, đường nét mặt bên ở trong màn sáng tối xen kẽ, càng lộ rõ sự hoàn mỹ.
Phút chốc, đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ ấn hai lượt trên màn hình, đáp lại một chữ ——
【 Wechat 】S: Hả?
Ông đang mặc một cái áo polo ngắn tay sạch sẽ gọn gàng, bên dưới mặc một cái quần dài ở nhà màu vôi, phong cách ăn mặc điển hình của cán bộ già đã nghỉ hưu.
So sánh với phong thái đoan trang, tinh xảo, có phần lớn lối của bà Cố, thì ông Cố tương đối ôn hòa hơn một chút. Nhất là lúc ở trước mặt cháu trai cháu gái nhà mình, dáng vẻ tươi cười quả thực có thể dọa chết những đối thủ trước kia đã đàm phán với ông chuyện làm ăn trên thương trường.
Mà thường ngày, lúc ông Cố loay hoay bận bịu những thứ này, trong cái miệng nhỏ bép xép của Cố Phán khẳng định phải nói không ngừng. Dù sao ở trong nhà ông nổi danh là sát thủ hoa cỏ, hoa mà đã từng qua tay ông, tuổi thọ trung bình đều không vượt quá một tháng, có mấy chậu vô cùng thê thảm trên cơ bản trong ba ngày đã đi đời nhà ma.
Hôm nay, cô lặng yên không tiếng động quay về, cũng không gọi điện thoại báo trước, làm cho ông Cố không có chút chuẩn bị nào lập tức có chút chột dạ.
"Cái đó, Phán Phán à, hôm nay ông nội..."
Cố Phán cười híp mắt, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt.
Cô thoáng nhìn qua chậu hoa trên mặt bàn, xác hoa đáng thương đã khô héo tàn lụi không ra hình hoa nữa, hết sức vui vẻ mở miệng: "Ông nội ạ, ông lại đang trồng hoa đó hả? Thật tốt, trước đây cháu đã nói cái gì chứ? Trình độ trồng hoa của ông nội cháu, tuyệt đối là bậc thầy, ông nói lúc còn trẻ sao ông lại nghĩ quẩn mà đi tiếp nhận gia nghiệp chứ. Nếu ông đi trồng hoa, vậy bây giờ chắc chắn đã trở thành nhà thực vật học nổi tiếng thế giới rồi!
Có điều cũng không sao, bây giờ xem ra, ông cũng là tổng giám đốc biết trồng hoa nhất trong giới tổng giám đốc, là người làm vườn biết kiếm tiền nhất giới thực vật học! Cháu thân là cháu gái của ông mà cảm thấy tự hào cùng kiêu ngạo! Bà nội nhất định là kiếp trước đã làm vô số việc thiện, đời này mới gả cho ông, thuận tiện trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!"
"...?"
Đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng ông Cố vẫn có loại kích động muốn ấn đầu cháu gái để cô nhìn thật kỹ chậu hoa trên bàn thê thảm cỡ nào sau đó lại bắt đầu khua môi múa mép.
Cố Phán không thèm liếc nhìn một cái, vô cùng vui vẻ xách túi chạy về phòng ngủ của mình ở tầng hai.
Bóng lưng của cô rơi vào trong mắt ông Cố, chẳng hiểu sao, lại sinh ra ảo giác "Ta không bình thường ta có bệnh".
Tổng giám đốc già về hưu cả đời nhu nhược, bởi vì sự thay đổi "Nghiêng trời lệch đất" của đứa cháu gái nhỏ này, rốt cuộc cũng có can đảm, sinh ra lòng phản nghịch.
Ông lôi điện thoại di dộng ra, gửi tin nhắn Wechat cho người bạn già còn ở nơi nước ngoài xa xôi.
Đầu tiên ông Cố dùng giọng điệu khoa trương miêu tả một lượt chuyện vừa mới rồi, cuối cùng, tổng kết ——
【 Wechat 】 Lão Cố: Tôi nói rồi, cháu gái không thể luôn quản lý nghiêm khắc như vậy được. Bà xem nó cũng bị bà dồn ép thành cái dạng gì rồi! Nó cũng đã bắt đầu nói mê nói nhảm rồi! Tôi mặc kệ, bà Lý Phân, nếu cháu gái có cái gì ngoài ý muốn, tôi... tôi không để yên cho bà!
Gửi xong cái này, cũng không quan tâm bà bạn già ở bên kia có nhìn thấy hay không, hoặc là khi nào thì đáp lại, ông ngay lập tức chột dạ lựa chọn thoát khỏi Wechat, đồng thời ấn luôn phím tắt máy.
Làm xong liên tục một loạt động tác, ông Cố thở ra một hơi dài, ánh mắt phức tạp nhìn lên tầng hai.
Chuyện ông nội có thể làm cho cháu đều đã làm rồi, cũng không biết có thể khiến cho bệnh tình của cháu có chuyển biến tốt hay không nữa. Cố gắng chịu đựng nhé, trên con đường bị bà Lý Phân ức hiếp, ông nội sát cánh cùng với cháu!
—— ——
Sau khi Cố Phán lên lầu thì trực tiếp bổ nhào lên giường.
Cô của lúc này không hề có vẻ trầm ổn yên tĩnh như lúc ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn. Cho dù cô kiềm chế thế nào, ý cười vẫn là vụng trộm tràn ra từ đáy mắt cùng bờ môi cô.
Cô cười vui vẻ lăn lộn một vòng lại một vòng ở trên giường lớn, sau đó như là nghĩ đến điều gì, nhanh chóng lôi điện thoại từ trong túi xách ra, bật Wechat lên, ấn gửi vào khung chat của một người.
【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi!!!! Còn nhớ đầu tường mới mà em đã nói với anh mấy ngày trước không?!!! Hôm nay em gặp được anh ta rồi đấy!!!! Ở khoảng cách gần nhìn cũng cực kỳ đẹp trai! À còn nữa!!! Anh nhất định không đoán được đâu, anh ta vậy mà là anh trai của chị em tốt của em!!! Ô ô ô đây là duyên phận thần tiên gì chứ! awsl!!
Người mà cô nhắn tin, là một người cho tới nay cô vẫn có liên lạc, nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt.
Gần như bắt đầu rõ ràng từ ký ức cô học tiểu học, người này vẫn luôn tồn tại.
Từ nhỏ đến lớn cô gặp vô số rắc rối, có cái Cố An Nam có thể giải quyết hoặc là có thể gánh hộ, cũng có cái anh ấy không thể giải quyết hoặc không thể nhận hộ.
Mà những rắc rối đó, phần lớn cuối cùng đều được người bên kia Wechat giải quyết giúp.
Không chỉ như vậy, người đó thậm chí còn luôn có thể thỏa mãn một vài việc cô làm mà người trong nhà không thể thỏa mãn hoặc là không đồng ý.
Năm đó thi đại học xong, cô và Đổng Thiện Thiện tràn đầy phấn khởi muốn đơn độc xuất ngoại đi du lịch, ra nước ngoài trượt tuyết, người trong nhà lấy lý do an toàn không cho phép, hoặc là để bọn họ đưa đi, hoặc là chỉ lang thang ở trong nước.
Cô nói chuyện này với ông chú chân dài, đối phương liền gửi đến cho cô thẻ phòng tổng thống của khách sạn năm sao nào đó ở thành phố nước ngoài kia, hơn nữa còn cho cô một phương thức liên lạc, nói là vệ sĩ, gặp phải nguy hiểm sẽ ngay lập tức xuất hiện bảo vệ các cô, bình thường lúc dạo chơi thì sẽ không nhìn thấy anh ta.
Cô và Đổng Thiện Thiện trẻ tuổi gan lớn, còn thật sự tin, hơn nữa lặng lẽ lưu lại tờ giấy rồi cùng nhau lên máy bay ra nước ngoài.
Cũng là nhờ phúc của người đó, lần du lịch tốt nghiệp đó tương đối hoàn hảo.
Đương nhiên, nếu như về nước không có lão phật gia nhà cô yêu thích dạy bảo, vậy khẳng định sẽ càng hoàn hảo hơn.
...
Những chuyện tương tự nhiều vô số kể, cô bí mật nói với Đổng Thiện Thiện đối phương là ông chú chân dài mẹ đưa đến cho cô, dù sao hai người có thể quen biết, cũng hoàn toàn là bởi vì người đó cũng đã từng là người liên lạc cuối cùng trong điện thoại di động của mẹ cô.
Ghi chú rất đơn giản, S, không biết là có ý tứ hay ý nghĩa gì.
Lúc ấy lòng cô tràn đầy tuyệt vọng vì cha mẹ qua đời, thật giống như muốn bắt lấy một khối gỗ trôi nổi, gửi cho người bên kia một cái tin nhắn không đầu không đuôi ——
【 Mẹ tôi cuối cùng gọi điện thoại nói với anh chuyện gì vậy? 】
Cô biết lời này thực sự vô cùng khó hiểu, ngay cả ghi chú họ tên hoàn chỉnh mẹ cũng không ghi rõ, rất có thể người ở bên kia chỉ là đối tác làm ăn hoặc là người qua đường Giáp nào đó không quan trọng.
Cô đuổi theo một người như vậy, muốn từ chỗ đối phương lại bắt lấy một chút tin tức lưu lại lúc mẹ còn sống, thật sự là vừa đáng thương vừa buồn cười.
Cô vốn cho rằng người ở bên kia sẽ không để ý đến cô, đứa bé yếu đuối này, lại không ngờ, cách mấy tiếng sau, bên kia đột nhiên đáp lại ——
【 Cố Phán à? 】
Liên lạc bắt đầu từ ngày đó.
Cố Phán cũng từng muốn gặp mặt đối phương, nhưng lại cảm thấy không có gì cần thiết.
Hiện giờ cô xem người đối diện như bạn bè trên mạng, có thể không kiêng nể gì nói chuyện phiếm, buôn dưa lê, kể ra tâm sự thiếu nữ. Một khi bước ra ngoài đời thực, đối phương với cô mà nói có lẽ sẽ nhiều thêm một tầng hiệu ứng của người lớn.
Đến lúc đó cô lại nói với anh cái gì hoặc là cầu xin anh làm gì, chắc chắn có rất nhiều cái phải đắn đo.
Cô không muốn mất đi một người "Bạn" có thể so sánh với người thân, cho nên cứ như vậy mơ mơ hồ hồ làm bạn trên mạng nhiều năm như vậy.
Ăn ý chính là, người ở bên kia màn hình dường như lén nhìn thấy ý nghĩ trong lòng cô, cũng chưa từng nhắc tới chủ đề gặp mặt.
...
Một nơi khác trong thành phố.
Trăng sáng sao thưa, cơn mưa vừa qua, mặt đường ẩm ướt lại sạch sẽ.
Lý Trì lái xe đưa tổng giám đốc nhà mình chuẩn bị về đến khách sạn mà anh nghỉ lại.
Trong xe là một mảnh yên tĩnh, Lý Trì nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, cùng với lúc vừa nãy khi hai cô gái ở trong xe, hoàn toàn là hai biểu hiện.
—— "Đinh "
Một tiếng báo tin của Wechat vang lên, ấn đường của Lý Trì nhảy lên một cái, vô thức nhìn tổng giám đốc ở ghế sau từ trong kính chiếu hậu.
Phải biết rằng, vị tổng giám đốc này nhà anh ta ngày thường điện thoại đều là quanh năm để chế độ im lặng, bình thường trong công việc, chuyện quan trọng người khác đều sẽ liên hệ người thư ký là anh ta đây, rồi lại để anh ta thông báo lên trên.
Mà điện thoại làm việc của tổng giám đốc thì hoàn toàn không có khả năng là trạng thái liên hệ tức thời, cho dù là chuyện quan trọng đi nữa, cũng chỉ có thể chờ anh xem điện thoại rồi đáp lại.
Nhưng một cái điện thoại cá nhân khác thì không giống như vậy.
Không chỉ quanh năm không đặt chế độ im lặng, 24 giờ chờ thời, cho dù là lúc họp, chỉ cần có tin nhắn nhắc nhở, anh cũng lập tức cầm lên đáp lại.
Người liên lạc ở trong điện thoại di động, cũng chỉ có một người.
Lý Trì im lặng lái xe, ánh mắt không kìm được thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm về phía gương chiếu hậu.
Chỉ thấy tổng giám đốc nhà anh ta lấy điện thoại cá nhân ra, đầu ngón tay ấn mấy lần trên màn hình. Cũng không biết là nhìn thấy cái gì, biểu cảm của anh tuy rằng vẫn không thế nào, nhưng Lý Trì rõ ràng cảm nhận được, hơi thở tản ra quanh người anh, so với vừa mới rồi bớt đi một phần lạnh lẽo cứng rắn.
Lý Trì đoán cũng không sai, không chỉ ít đi một phần lạnh lẽo. Nhìn thấy tin nhắn Wechat cùng với màn hình đầy dấu chấm than mà người bên kia gửi tới, đáy mắt anh còn nhiều thêm một phần nhiệt độ mà bình thường ít có.
Đèn đường nối liền bóng cây đu đưa qua lại, cách một khoảng theo quy luật in bóng lên trên nửa khuôn mặt của người đàn ông.
Khuôn cằm của anh căng đầy mà rõ ràng, đường nét mặt bên ở trong màn sáng tối xen kẽ, càng lộ rõ sự hoàn mỹ.
Phút chốc, đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ ấn hai lượt trên màn hình, đáp lại một chữ ——
【 Wechat 】S: Hả?
/98
|