Tôi và Thẩm Tương là bạn cùng học đại học. Lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy không để ấn tượng sâu sắc trong tôi. Bởi vì cô ấy là một người con gái trầm lặng, ít nói. Lúc lên lớp cũng luôn ngồi bàn cuối, cách rất xa các bạn khác. Nói ra thì thật buồn cười, suốt cả kỳ học năm thứ nhất đại học tôi không để ý đến cô ấy. Có lúc gặp trên đường còn ngờ ngợ không biết cô ấy có phải bạn cùng lớp không. Lần đầu tiếp xúc là vào học kỳ hai của năm thứ nhất, hôm thi môn nguyên lý kinh tế. Tôi không có hứng thú với môn này lắm, cũng không chịu ôn bài. Chính vào lúc bí đang vò đầu bứt tai thì Thẩm Tương nộp bài trước, khi đi qua trước bàn tôi, cô ấy đặt tay lên mặt bàn, sau khi nhấc tay lên một tờ giấy nhỏ xuất hiện. Tôi vội vàng cầm lấy, kín đáo mở ra xem. Đấy là đáp án của hai câu hỏi. Nhờ có sự giúp đỡ ấy, tôi miễn cưỡng qua được kỳ thi. Nam tử hán đại trượng phu, đã nhận ân huệ của người khác, tất nhiên phải tìm cách báo đáp. Thế là tôi hẹn cô ấy định mời đi ăn cơm. Kết quả mời đến hai lần đều bị cô ấy từ chối. Có lần tôi về trường nhìn thấy Thẩm Tương một mình mang một bọc ni lông to đi trên đường. Tôi chạy đến giúp đỡ, trong bụng nghĩ thầm phải trả lại mối ân tình mới được. Ai ngờ khi tôi cầm cái bọc ni lông trên tay cô ấy, Thẩm Tương rất căng thẳng, như định lùi lại phía sau, như muốn trốn chạy khỏi tôi. Tôi thấy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, vừa đi về phía ký túc xá nữ vừa nói chuyện. Thẩm Tương không muốn đi song song cùng với tôi mà đi sau tôi khoảng hai bước. Anh có thể tưởng tượng đó là một hình ảnh rất đáng xẩu hổ. Tôi muốn đưa cô ấy sớm về ký túc xá nên vội rảo bước. Ai ngờ cái bọc ni lông không chắc chắn, roạt một tiếng, rách luôn. Chí ít cũng phải đến 50 bánh xà phòng thơm và mười mấy lọ sữa tắm rơi ra. Tôi giật nảy mình, hỏi Thẩm Tương có phải cô định mở một cửa hàng nhỏ không? Thẩm Tương chẳng nói chẳng rằng nhưng có thể nhận thấy nước mắt đang ầng ậc trong mắt cô ấy. Cái dáng vẻ vô cùng lo lắng ấy như thể tôi vừa làm vỡ một đồ vật vô cùng quí giá của cô ấy. Thẩm Tương cúi xuống, lấy tay nhặt xà phòng, sữa tắm ôm cả vào lòng. Anh thử tưởng tượng cô ấy gầy gò như thế, liệu có thể ôm được mấy lọ? Thế là tôi dốc hết đồ đạc, sách vở trong cặp sách ra, coi như cũng đựng được gần hết, số còn lại dùng cái túi ni lông rách bọc lại, giúp cô ấy mang về phòng ký túc xá. Hôm sau, Thẩm Tương mang chiếc cặp sách đã được giặt sạch sẽ đến trả tôi. Chiếc cặp vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng của hương hoa cỏ. Tôi cầm chiếc cặp bỗng cảm thấy cô gái này có gì đó rất đặc biệt. Từ đó tôi bắt đầu chú ý đến cô ấy. Tôi biết cô ấy cũng để ý đến mình. Có lúc ngoái đầu lại tôi bắt gặp ánh mắt cô ấy nhìn mình rất nhanh. Dần dần tôi bắt đầu có được những thông tin liên quan đến cô ấy: Thẩm Tương là một cô gái không thích giao tiếp với mọi người, trong trường không có bạn bè, hằng ngày chỉ thui thủi một mình. Khuôn mặt cô thuộc loại bình thường, cũng không thích nổi trội, cho nên ở trường, cô thuộc tuýp người không gây ấn tượng. Điều duy nhất khác mọi người chính là cô ấy rất thích tắm. Mỗi ngày phải tắm một lần, kể cả khi nồi hơi của trường bị hỏng, không có nước nóng, cô ấy cũng tắm nước lạnh. Hơn nữa, tiền sinh hoạt phí của cô ấy ngoài những chi phí tối cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, hầu như cô chỉ để dành mua sữa tắm và xà phòng. Các bạn học nữ đều nói cô ấy là người quá ưa sạch sẽ.
Một cô gái như thế tự nhiên khiến cho tôi thấy hứng thú. Tôi không bao giờ quên đôi mắt ầng ậc nước mắt của cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy là người cô độc, một cô gái đang rất cần sự quan tâm, thế là tôi quyết định theo đuổi cô ấy. Anh có thể cảm thấy cô ấy đã lặng lẽ giúp tôi vượt qua một lần gay cấn, tôi phải lấy tình yêu để báo đáp cô ấy. Như vậy có ngốc không? Nhưng lúc đó tôi suy nghĩ như vậy. Tôi thừa nhận cô ấy đã hấp dẫn tôi. Mặc dù mối tình này có chút bốc đồng và hiếu kỳ nhưng tôi không ân hận, thậm chí bây giờ tôi cũng không ân hận. Một hôm, lúc lên lớp tôi cố ý đến chậm, khi bước vào tôi đi thẳng về phía cuối lớp. Quả nhiên cô ấy đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bên cạnh không có ai. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên hình dáng cô ấy lúc đó, căng thẳng đến mức giống như lúc nào cũng chuẩn bị đứng bật dậy để bỏ chạy. Tôi nhìn cô gật đầu, hình như còn cười một chút rồi ngồi xuống. Thẩm Tương như bị điểm huyệt ngồi ngay đơ, không dám động đậy. Thực ra tôi cũng rất căng thẳng, vội cầm sách, giả vờ chăm chú nghe giảng. Nhưng luôn có một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi tôi. Tôi quay sang nhìn Thẩm Tương hít hít mũi. Mặt Thẩm Tương lập tức sa sầm lại. Thật đấy, tôi không hề nói khoác, là màu xám ngoét! Tôi giật nảy mình, buột miệng một câu: Thơm quá! Cô ấy sau khi nghe xong câu khen vẻ mặt xám ngoét ngay lập tức tươi sáng trở lại. Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi một cái, hình như hơi nghi ngờ, nhưng bắt gặp ánh mắt của tôi, lại cúi ngay xuống. Một lúc sau, thật không ngờ sắc mặt cô ấy lại có chút hồng hào. Tôi cũng mạnh dạn hơn, nói chẳng kịp nghĩ: Em dùng loại nước hoa gì đấy, sao mà thơm thế? Thẩm Tương không trả lời, mà viết lên quyển vở mấy chữ sau: Thơm thật à? Tôi lấy hết sức gật đầu. Thẩm Tương nhìn tôi chăm chú một lúc rồi cười. Từ hôm đó, Thẩm Tương trở thành bạn gái của tôi. Tôi nhanh chóng phát hiện cô ấy thật sự rất thích tắm. Thêm nữa, từ lúc chúng tôi yêu nhau, cô ấy thường xuyên yêu cầu tôi đưa đi tắm. Nhưng mỗi khi đến nhà tắm, cô ấy đều trông bên nọ, ngó bên kia, tâm thần bất định. Tôi truy hỏi mấy lần, cô ấy mới nói, mỗi lần đi tắm hay đi mua đồ đều cảm thấy có người đi theo phía sau. Tôi để ý quan sát nhưng không thấy có gì đáng ngờ. Nhưng là bạn trai của cô ấy, trách nhiệm bảo vệ cô ấy là đạo nghĩa không thể từ chối của tôi. Cho nên khi những đôi uyên ương khác đang ngồi trước hoa, dưới trăng tâm sự tình cảm, thề non hẹn biển, thì tôi ngán ngẩm đăm chiêu ngồi ở cửa nhà tắm đợi cô ấy. Lại còn mỗi lần cô ấy bước ra tay đang lau mái tóc ẩm sì sì, câu hỏi đầu tiên luôn là: Có thơm không? Cô ấy hình như có một sự cuồng nhiệt không thể khống chế đối với vấn đề này. Mỗi ngày phải hỏi tôi đến mấy lần liền. Có lần thấy quá phiền phức, tôi thuận miệng đùa một câu: Không thơm, hôi lắm. Kết quả là mặt cô ấy bỗng nhiên trắng bệch ra như tờ giấy, chẳng nói chẳng rằng, quay người đi thẳng về ký túc xá. Đến đêm, tôi nhận được điện thoại của cô bạn cùng phòng, nói Thẩm Tương bị sốt. Tôi vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện. Trên đường, cô bạn cùng phòng mới nói, sau khi về phòng Thẩm Tương đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm, lúc đó đã không còn nước nóng[1], cô ấy vẫn giội nước lạnh ào ào. Đang là thời tiết tháng 11 cơ mà. Kết quả là đến nửa đêm thì bị sốt. [1] Ở trong ký túc xá trường đại học Trung Quốc, hệ thống nước nóng bật theo giờ quy định. Sau sự việc này, tôi không bao giờ dám đả động đến từ hôi nữa, cô ấy có hỏi tôi đều trả lời: Rất thơm! Nhưng nói thật trên người cô ấy đúng là lúc nào cũng thơm phưng phức. Anh cũng biết đấy, chuyện tình yêu trong trường đại học bây giờ, mới yêu đương vài ngày đã đưa nhau lên giường. Tôi và Thẩm Tương cũng đã xảy ra quan hệ tình dục, nhưng đó là chuyện sau một năm. Anh có lẽ cũng thấy có gì đó hơi lạ phải không, chính xác, chúng tôi từ lúc hôn nhau đến khi có quan hệ tình dục phải trải qua một thời gian dài, thậm chí là cuộc chiến tranh giằng co quyết liệt. Đối với những người khác, chuyện đó là chuyện đương nhiên, nhưng giữa chúng tôi lại là một cuộc chiến đấu một mất một còn. Tôi đến bây giờ vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi thò tay vào trong áo cô ấy. Thẩm Tương như ngất đi, cho dù đầu cô ấy ngửa hết về đằng sau. Tôi còn nhớ rõ tiếng cô ấy nghiến răng kèn kẹt. Lúc đó tôi thật ngốc, lại cho rằng đó là biểu hiện ham muốn tình dục của một thiếu nữ. Lần đầu tiên chúng tôi quan hệ là vào hôm sinh nhật tôi. Trong phòng trọ của bạn học, chúng tôi uống rất nhiều rượu vang và ăn một cái bánh ga tô to. Khi màn đêm buông xuống, đối với việc sắp sửa xảy ra, chúng tôi đều ngầm hiểu nhau. Tôi đi tắm trước, khi Thẩm Tương bước vào nhà tắm, sắc mặt hơi tái. Tôi lên giường nằm đợi rất lâu, mãi không thấy cô ấy ra. Tôi sợ cô ấy bị trúng độc hơi ga[2], vội vàng mở cửa phòng tắm. Kết quả là phát hiện thấy cô ấy đang ngồi dưới vòi sen khóc nức nở. Tôi vội vàng bế cô ấy lên. Cô ấy khóc thảm thiết tưởng như muốn ngất lịm, hoàn toàn không còn để ý được gì đến thân thể không một mảnh che thân, chỉ cuộn tròn tấm thân vào trong chăn mà khóc. Tôi cho rằng cô ấy không đồng ý, vừa dỗ vừa giúp cô ấy mặc quần áo. Bỗng nhiên cô ấy giật tung chiếc quần lót tôi vừa mặc cho, quay người ôm chặt lấy tôi hôn lấy hôn để. Tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này, thế là cũng vừa thở hổn hà hổn hển vừa đè lên người cô ấy. Khi tôi định tiến vào thì cô ấy bỗng nhiên mở to đôi mắt đẫm nước, nói là em muốn nói với anh một chuyện. [2] Ở Trung Quốc bình nóng lạnh thường dùng bằng ga. Đó là một câu chuyện liên quan đến mùi vị. Hồi học trung học, Thẩm Tương là một cô gái hoạt bát và đáng yêu. Cô như một bông hoa nhỏ bé vừa hé nở. Cô lớn lên mạnh mẽ, khoẻ mạnh, tràn đầy ước mơ và chưa hề biết đến tình yêu. Cho đến một hôm, một tai nạn bất ngờ ập đến đã phá vỡ tất cả. Hôm ấy, cô giáo Tần chủ nhiệm lớp nhờ Thẩm Tương ở lại giúp cô chỉnh lý lại sổ điểm học sinh. Lúc xong thì đã rất muộn. Cô giáo Tần vì bận cháu nhỏ mới sinh nên không đưa Thẩm Tương về được. Thế là, Thẩm Tương trên đường trở về nhà đã gặp phải kẻ xấu. Tên này đã đánh cô ấy, còn bắt cô ấy hôn vào chỗ kín của hắn. Cuối cùng hắn cưỡng hiếp Thẩm Tương. Khốn nạn nhất là hắn vừa làm nhục cô ấy vừa nói: Trong cơ thể mày từ nay sẽ lưu lại tinh dịch của tao, cả đời mày sẽ mang theo mùi vị của nó. Ngày hôm sau, Thẩm Tương mình đầy thương tích không lên lớp được. Khi cô giáo Tần đến thăm, đã biết được câu chuyện. Cô ta đã ra sức khuyên ngăn cha mẹ Thẩm Tương đừng đi báo cảnh sát. Nói rằng như thế thì thanh danh của Thẩm Tương sẽ mất hết. Gia đình Thẩm Tương vốn đang do dự nên cuối cùng đã nghe theo lời khuyên của cô giáo Tần. Thực ra lúc đó cô ta không phải vì Thẩm Tương mà là sợ để lộ chuyện này ra sẽ ảnh hưởng đến danh hiệu giáo viên ưu tú của cô ta. Như thế, sự việc này trở thành một bí mật. Nhưng những vết thương trên người Thẩm Tương còn chữa trị được chứ những vết thương tâm lý trong lòng cô ấy không thể bình phục trong một thời gian ngắn. Từ đó trở đi, Thẩm Tương bắt đầu thường xuyên ngửi thấy có mùi lạ trên người. Cảm giác như mùi tanh hôi trên dương vật của gã đàn ông kia. Cô ấy bắt đầu tắm rửa và xa lánh mọi người, sợ mọi người ngửi thấy mùi lạ đó trên thân thể cô. Về sau, gia đình cô ấy phải chuyển cả nhà đi nơi khác, họ cho rằng thay đổi hoàn cảnh thì có thể xua tan được cái mùi ấy. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Cái mùi quái lạ ấy cứ bám lấy cô ấy như bóng với hình. Điều đó đối với một cô gái mới lớn mà nói, là một việc đau khổ biết chừng nào. Cho đến khi một người con trai mà cô ngầm thương thầm nhớ trộm ngồi bên cạnh cô, nói với cô rằng: Thơm quá... Sau khi nghe xong câu chuyện của cô ấy, tôi giàn giụa nước mắt. Chúng tôi ôm nhau khóc một trận. Sau đó, cô ấy đón nhận tôi, trong sự đón nhận có một chút hoang mang, có một chút đau khổ nhưng trên hết là rất sung sướng. Tôi hôn lên khắp cơ thể cô ấy, nói với cô ấy, trên thân thể cô ấy không hề một chút mùi khác thường nào cả, có chăng chỉ là mùi thơm dìu dịu thoang thoảng. Cô ấy biểu hiện bán tín bán nghi, nhưng xem ra cô ấy đã không còn để ý đến cái mùi đó nữa và bắt đầu giao tiếp với mọi người. Một thời gian sau Thẩm Tương đã trở lại là cô nữ sinh lạc quan, vui vẻ, hoạt bát. Các bạn học gọi đùa đó là nhờ sức mạnh của tình yêu. Từ đó tình yêu của chúng tôi tốt lên rất nhiều, chúng tôi cùng nhau bàn về kế hoạch tương lai, cùng nhau chung hướng cuộc sống giản đơn nhưng hạnh phúc. Cho đến khi con người ấy xuất hiện. Con người ấy chính là Tang Nam Nam. Lần đầu tiên gặp mặt chính là ở hội đồng hương chào đón sinh viên mới. Mọi người tuần tự tự giới thiệu mình. Đến lượt Thẩm Tương tự giới thiệu. Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của một cô gái. Lúc đó chúng tôi đều không để ý. Sau đó trong cả quá trình buổi gặp mặt, chúng tôi thấy cô gái đó luôn luôn nhìn Thẩm Tương bằng một ánh mắt kỳ lạ, vừa có vẻ khinh bỉ, vừa có vẻ đồng cảm. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại chuyển ánh mắt về phía tôi. Tôi nhận ra cô gái có tên là Tang Nam Nam này thích tôi. Thẩm Tương cũng nhận thấy điều đó, nhưng cô ấy không nói gì. Mỗi khi Tang Nam Nam “vô tình” gặp tôi trên đường là quấn lấy tôi nói cười không ngớt, Thẩm Tương đều im lặng đứng bên cạnh. Có lần khoa chúng tôi thi đấu bóng rổ với một khoa khác, tôi là cầu thủ của đội bóng rổ, còn Tang Nam Nam là đội viên đội cổ vũ. Lúc giải lao giữa chừng, cô ấy mang đến cho tôi một chiếc khăn to để tôi lau mồ hôi. Thẩm Tương không khách khí nữa cầm chiếc khăn vứt đi. Mặt Tang Nam Nam lúc đó thật khó coi. Cô ta cầm chiếc khăn vứt xuống đất rồi nói một câu rất to: “Cứ làm như hay hớm lắm ấy, chẳng qua chỉ là đồ rác rưởi!” Sau đó không lâu, câu chuyện Thẩm Tương đã từng bị cưỡng hiếp truyền đi khắp trường. Tôi và Thẩm Tương trở thành một đôi được quan tâm chú ý nhất trong trường. Đi đến bất cứ đâu cũng bị bao vây bởi hàng trăm ánh mắt. Thẩm Tương bị khủng hoảng, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể phát rồ lên. Sau đó lại hỏi tôi trên người có mùi tanh tưởi không. Tôi nhắc đi nhắc lại với cô ấy, không có, không có, vốn không hề có. Nhưng cô ấy không tin, lại bắt đầu tắm trở lại. Lần sợ nhất là cô ấy ở lì trong nhà tắm đến sáu giờ đồng hồ liền, lúc trở ra, trên cổ, trên cánh tay có thể nhìn thấy những vết thương nhỏ. Về sau, chúng tôi biết tất cả những tin tức về Thẩm Tương đều bắt đầu từ Tang Nam Nam. Chúng tôi đến chất vấn cô ta, cô ta trả lời mặt tỉnh bơ rằng những điều cô ấy nói đều là sự thật. Thẩm Tương hỏi cô ta vì sao biết, cô ta bảo đã từng học ở trường trung học ấy, cô giáo Tần cũng là giáo viên chủ nhiệm của cô ta. Sau khi Tang Nam Nam thi đỗ vào đại học, cô ta đến thăm cô giáo chủ nhiệm cũ, cô giáo Tần đã nói với cô ta ở trường có một chị nữa, còn mang câu chuyện năm ấy nói cho Tang Nam Nam nghe. Chúng tôi cho rằng những tin tức ấy rồi dần dần bị quên lãng, ai ngờ nó càng ngày càng trở nên tồi tệ. Lại còn diễn biến thành những câu chuyện không thể chịu đựng nổi. Khoảng thời gian đó, chúng tôi thật sự muốn phát điên. Thẩm Tương mấy lần khóc lóc đòi tôi bỏ cô ấy, nhưng tôi làm sao có thế làm như thế được? Có một lần, chúng tôi ra nhà nghỉ bên ngoài trường lẩn trốn suốt ba ngày, ba đêm. Chúng tôi chỉ biết khóc, hôn nhau, làm tình, cảm thấy thực sự không có lối thoát. Thẩm Tương bấu những móng tay dài vào lưng tôi, vừa khóc, vừa nói, giết cô ta đi, giết cô ta đi, em hận nó đến tận xương tủy. Đấy là những việc duy nhất chúng tôi có thể làm vào lúc đó. Tôi hẹn gặp Tang Nam Nam, giả vờ bỏ Thẩm Tương, muốn kết bạn với cô ta. Tôi nhẹ nhàng lừa cô ta đến một nhà xưởng cạnh bãi sắt phế liệu. Trước khi ra tay chúng tôi cho rằng vẫn còn có thể xoay xở cách khác, chúng tôi nói với Tang Nam Nam chỉ cần cô ta làm sáng tỏ sự việc thì chúng tôi sẽ tha. Nhưng con bé này chửi Thẩm Tương là đồ hèn hạ, lại còn nói sẽ đi tố giác chúng tôi. Lúc này không còn đường lui nữa, thật sự không còn đường lui. Tôi đã đâm cô ta rất nhiều nhát dao. Tôi hãy còn nhớ, khi bị đâm nhát dao thứ nhất, mắt cô ta tỏ ra kinh ngạc. Sau khi giết xong Tang Nam Nam, chúng tôi ngay lập tức bình tĩnh trở lại, cùng bàn nhau nên bỏ trốn hay tự sát. Gần sáng, chúng tôi ôm nhau ngủ, bên cạnh là xác của Tang Nam Nam. Nói thật, lúc đó cũng không thấy sợ. Kết quả khi tôi vừa tỉnh lại, phát hiện thấy Thẩm Tương nằm bên cạnh, cổ tay bị cắt đứt, máu chảy rất nhiều, máu trong người cô ấy gần như chảy ra hết. Tôi thấy trong tay cô ấy cầm một tờ giấy, trong đó viết là cô ấy giết Tang Nam Nam, tôi hoàn toàn vô can. Cô ấy ngốc quá, tôi làm sao có thể tiếp tục sống được nữa? Nhưng khi chết tôi vẫn còn một việc phải làm. Đó là phải giết cô giáo Tần. Tôi phải bắt cái người mang đến mọi tai họa cho chúng tôi phải trả giá, trả giá tất cả! Nghe xong câu chuyện của La Gia Hải, Phương Mộc đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ nhả ra. Những mối quan hệ bên trong giữa mùi vị - tình dục - giết người đều đã được làm rõ. Nhưng trong lòng Phương Mộc vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm. Anh chăm chú nhìn con người đang ngồi trước mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Nếu như nói Phương Mộc đồng tình với La Gia Hải trong việc giết hai mạng người, thì không nghi ngờ gì nữa, điều này sẽ là đi ngược lại với thiên phú nghề nghiệp của anh; nếu nói Phương Mộc tìm kiếm động cơ phạm tội khác hoàn toàn là do yêu cầu nghiệp vụ, đó cũng là lừa mình dối người. La Gia Hải tất nhiên phải trả giá cho hành vi của mình nhưng Phương Mộc không muốn cậu ta phải chết. Cuối cùng, anh chọn một cách vừa không đi ngược lại với nghề nghiệp, vừa thể hiện được sự đồng cảm. “La Gia Hải, tôi e rằng sẽ phải làm trái với lời hứa của mình.” Phương Mộc thong thả nói. “Hả? Cái gì cơ?” “Không chỉ tôi, tôi hy vọng cậu không nên bảo thủ nữa.” Phương Mộc dụi đầu điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. “Tôi hy vọng cậu sẽ đem câu chuyện vừa kể cho tôi nghe kể lại cho thẩm phán.” “Vì sao?” Phương Mộc đứng lên, hay tay nắm chặt lấy cạnh bàn, vươn người về phía trước: “Cậu có muốn chết không?” La Gia Hải và Phương Mộc nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc. Cuối cùng, cậu ta nhìn ra chỗ khác. “Không, không muốn!” Giọng cậu ta vừa yếu ớt vừa hoang mang. “Hãy kể nguyên văn cho thẩm phán nghe, có thể cậu còn có một con đường sống. Phải rồi, hãy tìm một luật sư giỏi.” Phương Mộc nghĩ: “Nếu cần tôi giúp đỡ, hãy nói với tôi.” “Không cần!” La Gia Hài ngẩng đầu lên: “Khương Đức Tiên đã được toà án chỉ định làm luật sư cho tôi rồi.” “Anh ta?” Phương Mộc hơi ngạc nhiên, thằng cha này quả là người có sức mạnh, có thể thuyết phục được toà án chỉ định cho làm luật sư biện hộ. Nhưng Phương Mộc không nói gì, chỉ vỗ vào vai La Gia Hải: “Anh ta là một luật sư xuất sắc đấy.” Phương Mộc ngừng lại một lát rồi nói, “Chúc cậu may mắn!”
Một cô gái như thế tự nhiên khiến cho tôi thấy hứng thú. Tôi không bao giờ quên đôi mắt ầng ậc nước mắt của cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy là người cô độc, một cô gái đang rất cần sự quan tâm, thế là tôi quyết định theo đuổi cô ấy. Anh có thể cảm thấy cô ấy đã lặng lẽ giúp tôi vượt qua một lần gay cấn, tôi phải lấy tình yêu để báo đáp cô ấy. Như vậy có ngốc không? Nhưng lúc đó tôi suy nghĩ như vậy. Tôi thừa nhận cô ấy đã hấp dẫn tôi. Mặc dù mối tình này có chút bốc đồng và hiếu kỳ nhưng tôi không ân hận, thậm chí bây giờ tôi cũng không ân hận. Một hôm, lúc lên lớp tôi cố ý đến chậm, khi bước vào tôi đi thẳng về phía cuối lớp. Quả nhiên cô ấy đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bên cạnh không có ai. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên hình dáng cô ấy lúc đó, căng thẳng đến mức giống như lúc nào cũng chuẩn bị đứng bật dậy để bỏ chạy. Tôi nhìn cô gật đầu, hình như còn cười một chút rồi ngồi xuống. Thẩm Tương như bị điểm huyệt ngồi ngay đơ, không dám động đậy. Thực ra tôi cũng rất căng thẳng, vội cầm sách, giả vờ chăm chú nghe giảng. Nhưng luôn có một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi tôi. Tôi quay sang nhìn Thẩm Tương hít hít mũi. Mặt Thẩm Tương lập tức sa sầm lại. Thật đấy, tôi không hề nói khoác, là màu xám ngoét! Tôi giật nảy mình, buột miệng một câu: Thơm quá! Cô ấy sau khi nghe xong câu khen vẻ mặt xám ngoét ngay lập tức tươi sáng trở lại. Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi một cái, hình như hơi nghi ngờ, nhưng bắt gặp ánh mắt của tôi, lại cúi ngay xuống. Một lúc sau, thật không ngờ sắc mặt cô ấy lại có chút hồng hào. Tôi cũng mạnh dạn hơn, nói chẳng kịp nghĩ: Em dùng loại nước hoa gì đấy, sao mà thơm thế? Thẩm Tương không trả lời, mà viết lên quyển vở mấy chữ sau: Thơm thật à? Tôi lấy hết sức gật đầu. Thẩm Tương nhìn tôi chăm chú một lúc rồi cười. Từ hôm đó, Thẩm Tương trở thành bạn gái của tôi. Tôi nhanh chóng phát hiện cô ấy thật sự rất thích tắm. Thêm nữa, từ lúc chúng tôi yêu nhau, cô ấy thường xuyên yêu cầu tôi đưa đi tắm. Nhưng mỗi khi đến nhà tắm, cô ấy đều trông bên nọ, ngó bên kia, tâm thần bất định. Tôi truy hỏi mấy lần, cô ấy mới nói, mỗi lần đi tắm hay đi mua đồ đều cảm thấy có người đi theo phía sau. Tôi để ý quan sát nhưng không thấy có gì đáng ngờ. Nhưng là bạn trai của cô ấy, trách nhiệm bảo vệ cô ấy là đạo nghĩa không thể từ chối của tôi. Cho nên khi những đôi uyên ương khác đang ngồi trước hoa, dưới trăng tâm sự tình cảm, thề non hẹn biển, thì tôi ngán ngẩm đăm chiêu ngồi ở cửa nhà tắm đợi cô ấy. Lại còn mỗi lần cô ấy bước ra tay đang lau mái tóc ẩm sì sì, câu hỏi đầu tiên luôn là: Có thơm không? Cô ấy hình như có một sự cuồng nhiệt không thể khống chế đối với vấn đề này. Mỗi ngày phải hỏi tôi đến mấy lần liền. Có lần thấy quá phiền phức, tôi thuận miệng đùa một câu: Không thơm, hôi lắm. Kết quả là mặt cô ấy bỗng nhiên trắng bệch ra như tờ giấy, chẳng nói chẳng rằng, quay người đi thẳng về ký túc xá. Đến đêm, tôi nhận được điện thoại của cô bạn cùng phòng, nói Thẩm Tương bị sốt. Tôi vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện. Trên đường, cô bạn cùng phòng mới nói, sau khi về phòng Thẩm Tương đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm, lúc đó đã không còn nước nóng[1], cô ấy vẫn giội nước lạnh ào ào. Đang là thời tiết tháng 11 cơ mà. Kết quả là đến nửa đêm thì bị sốt. [1] Ở trong ký túc xá trường đại học Trung Quốc, hệ thống nước nóng bật theo giờ quy định. Sau sự việc này, tôi không bao giờ dám đả động đến từ hôi nữa, cô ấy có hỏi tôi đều trả lời: Rất thơm! Nhưng nói thật trên người cô ấy đúng là lúc nào cũng thơm phưng phức. Anh cũng biết đấy, chuyện tình yêu trong trường đại học bây giờ, mới yêu đương vài ngày đã đưa nhau lên giường. Tôi và Thẩm Tương cũng đã xảy ra quan hệ tình dục, nhưng đó là chuyện sau một năm. Anh có lẽ cũng thấy có gì đó hơi lạ phải không, chính xác, chúng tôi từ lúc hôn nhau đến khi có quan hệ tình dục phải trải qua một thời gian dài, thậm chí là cuộc chiến tranh giằng co quyết liệt. Đối với những người khác, chuyện đó là chuyện đương nhiên, nhưng giữa chúng tôi lại là một cuộc chiến đấu một mất một còn. Tôi đến bây giờ vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi thò tay vào trong áo cô ấy. Thẩm Tương như ngất đi, cho dù đầu cô ấy ngửa hết về đằng sau. Tôi còn nhớ rõ tiếng cô ấy nghiến răng kèn kẹt. Lúc đó tôi thật ngốc, lại cho rằng đó là biểu hiện ham muốn tình dục của một thiếu nữ. Lần đầu tiên chúng tôi quan hệ là vào hôm sinh nhật tôi. Trong phòng trọ của bạn học, chúng tôi uống rất nhiều rượu vang và ăn một cái bánh ga tô to. Khi màn đêm buông xuống, đối với việc sắp sửa xảy ra, chúng tôi đều ngầm hiểu nhau. Tôi đi tắm trước, khi Thẩm Tương bước vào nhà tắm, sắc mặt hơi tái. Tôi lên giường nằm đợi rất lâu, mãi không thấy cô ấy ra. Tôi sợ cô ấy bị trúng độc hơi ga[2], vội vàng mở cửa phòng tắm. Kết quả là phát hiện thấy cô ấy đang ngồi dưới vòi sen khóc nức nở. Tôi vội vàng bế cô ấy lên. Cô ấy khóc thảm thiết tưởng như muốn ngất lịm, hoàn toàn không còn để ý được gì đến thân thể không một mảnh che thân, chỉ cuộn tròn tấm thân vào trong chăn mà khóc. Tôi cho rằng cô ấy không đồng ý, vừa dỗ vừa giúp cô ấy mặc quần áo. Bỗng nhiên cô ấy giật tung chiếc quần lót tôi vừa mặc cho, quay người ôm chặt lấy tôi hôn lấy hôn để. Tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này, thế là cũng vừa thở hổn hà hổn hển vừa đè lên người cô ấy. Khi tôi định tiến vào thì cô ấy bỗng nhiên mở to đôi mắt đẫm nước, nói là em muốn nói với anh một chuyện. [2] Ở Trung Quốc bình nóng lạnh thường dùng bằng ga. Đó là một câu chuyện liên quan đến mùi vị. Hồi học trung học, Thẩm Tương là một cô gái hoạt bát và đáng yêu. Cô như một bông hoa nhỏ bé vừa hé nở. Cô lớn lên mạnh mẽ, khoẻ mạnh, tràn đầy ước mơ và chưa hề biết đến tình yêu. Cho đến một hôm, một tai nạn bất ngờ ập đến đã phá vỡ tất cả. Hôm ấy, cô giáo Tần chủ nhiệm lớp nhờ Thẩm Tương ở lại giúp cô chỉnh lý lại sổ điểm học sinh. Lúc xong thì đã rất muộn. Cô giáo Tần vì bận cháu nhỏ mới sinh nên không đưa Thẩm Tương về được. Thế là, Thẩm Tương trên đường trở về nhà đã gặp phải kẻ xấu. Tên này đã đánh cô ấy, còn bắt cô ấy hôn vào chỗ kín của hắn. Cuối cùng hắn cưỡng hiếp Thẩm Tương. Khốn nạn nhất là hắn vừa làm nhục cô ấy vừa nói: Trong cơ thể mày từ nay sẽ lưu lại tinh dịch của tao, cả đời mày sẽ mang theo mùi vị của nó. Ngày hôm sau, Thẩm Tương mình đầy thương tích không lên lớp được. Khi cô giáo Tần đến thăm, đã biết được câu chuyện. Cô ta đã ra sức khuyên ngăn cha mẹ Thẩm Tương đừng đi báo cảnh sát. Nói rằng như thế thì thanh danh của Thẩm Tương sẽ mất hết. Gia đình Thẩm Tương vốn đang do dự nên cuối cùng đã nghe theo lời khuyên của cô giáo Tần. Thực ra lúc đó cô ta không phải vì Thẩm Tương mà là sợ để lộ chuyện này ra sẽ ảnh hưởng đến danh hiệu giáo viên ưu tú của cô ta. Như thế, sự việc này trở thành một bí mật. Nhưng những vết thương trên người Thẩm Tương còn chữa trị được chứ những vết thương tâm lý trong lòng cô ấy không thể bình phục trong một thời gian ngắn. Từ đó trở đi, Thẩm Tương bắt đầu thường xuyên ngửi thấy có mùi lạ trên người. Cảm giác như mùi tanh hôi trên dương vật của gã đàn ông kia. Cô ấy bắt đầu tắm rửa và xa lánh mọi người, sợ mọi người ngửi thấy mùi lạ đó trên thân thể cô. Về sau, gia đình cô ấy phải chuyển cả nhà đi nơi khác, họ cho rằng thay đổi hoàn cảnh thì có thể xua tan được cái mùi ấy. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Cái mùi quái lạ ấy cứ bám lấy cô ấy như bóng với hình. Điều đó đối với một cô gái mới lớn mà nói, là một việc đau khổ biết chừng nào. Cho đến khi một người con trai mà cô ngầm thương thầm nhớ trộm ngồi bên cạnh cô, nói với cô rằng: Thơm quá... Sau khi nghe xong câu chuyện của cô ấy, tôi giàn giụa nước mắt. Chúng tôi ôm nhau khóc một trận. Sau đó, cô ấy đón nhận tôi, trong sự đón nhận có một chút hoang mang, có một chút đau khổ nhưng trên hết là rất sung sướng. Tôi hôn lên khắp cơ thể cô ấy, nói với cô ấy, trên thân thể cô ấy không hề một chút mùi khác thường nào cả, có chăng chỉ là mùi thơm dìu dịu thoang thoảng. Cô ấy biểu hiện bán tín bán nghi, nhưng xem ra cô ấy đã không còn để ý đến cái mùi đó nữa và bắt đầu giao tiếp với mọi người. Một thời gian sau Thẩm Tương đã trở lại là cô nữ sinh lạc quan, vui vẻ, hoạt bát. Các bạn học gọi đùa đó là nhờ sức mạnh của tình yêu. Từ đó tình yêu của chúng tôi tốt lên rất nhiều, chúng tôi cùng nhau bàn về kế hoạch tương lai, cùng nhau chung hướng cuộc sống giản đơn nhưng hạnh phúc. Cho đến khi con người ấy xuất hiện. Con người ấy chính là Tang Nam Nam. Lần đầu tiên gặp mặt chính là ở hội đồng hương chào đón sinh viên mới. Mọi người tuần tự tự giới thiệu mình. Đến lượt Thẩm Tương tự giới thiệu. Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của một cô gái. Lúc đó chúng tôi đều không để ý. Sau đó trong cả quá trình buổi gặp mặt, chúng tôi thấy cô gái đó luôn luôn nhìn Thẩm Tương bằng một ánh mắt kỳ lạ, vừa có vẻ khinh bỉ, vừa có vẻ đồng cảm. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại chuyển ánh mắt về phía tôi. Tôi nhận ra cô gái có tên là Tang Nam Nam này thích tôi. Thẩm Tương cũng nhận thấy điều đó, nhưng cô ấy không nói gì. Mỗi khi Tang Nam Nam “vô tình” gặp tôi trên đường là quấn lấy tôi nói cười không ngớt, Thẩm Tương đều im lặng đứng bên cạnh. Có lần khoa chúng tôi thi đấu bóng rổ với một khoa khác, tôi là cầu thủ của đội bóng rổ, còn Tang Nam Nam là đội viên đội cổ vũ. Lúc giải lao giữa chừng, cô ấy mang đến cho tôi một chiếc khăn to để tôi lau mồ hôi. Thẩm Tương không khách khí nữa cầm chiếc khăn vứt đi. Mặt Tang Nam Nam lúc đó thật khó coi. Cô ta cầm chiếc khăn vứt xuống đất rồi nói một câu rất to: “Cứ làm như hay hớm lắm ấy, chẳng qua chỉ là đồ rác rưởi!” Sau đó không lâu, câu chuyện Thẩm Tương đã từng bị cưỡng hiếp truyền đi khắp trường. Tôi và Thẩm Tương trở thành một đôi được quan tâm chú ý nhất trong trường. Đi đến bất cứ đâu cũng bị bao vây bởi hàng trăm ánh mắt. Thẩm Tương bị khủng hoảng, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể phát rồ lên. Sau đó lại hỏi tôi trên người có mùi tanh tưởi không. Tôi nhắc đi nhắc lại với cô ấy, không có, không có, vốn không hề có. Nhưng cô ấy không tin, lại bắt đầu tắm trở lại. Lần sợ nhất là cô ấy ở lì trong nhà tắm đến sáu giờ đồng hồ liền, lúc trở ra, trên cổ, trên cánh tay có thể nhìn thấy những vết thương nhỏ. Về sau, chúng tôi biết tất cả những tin tức về Thẩm Tương đều bắt đầu từ Tang Nam Nam. Chúng tôi đến chất vấn cô ta, cô ta trả lời mặt tỉnh bơ rằng những điều cô ấy nói đều là sự thật. Thẩm Tương hỏi cô ta vì sao biết, cô ta bảo đã từng học ở trường trung học ấy, cô giáo Tần cũng là giáo viên chủ nhiệm của cô ta. Sau khi Tang Nam Nam thi đỗ vào đại học, cô ta đến thăm cô giáo chủ nhiệm cũ, cô giáo Tần đã nói với cô ta ở trường có một chị nữa, còn mang câu chuyện năm ấy nói cho Tang Nam Nam nghe. Chúng tôi cho rằng những tin tức ấy rồi dần dần bị quên lãng, ai ngờ nó càng ngày càng trở nên tồi tệ. Lại còn diễn biến thành những câu chuyện không thể chịu đựng nổi. Khoảng thời gian đó, chúng tôi thật sự muốn phát điên. Thẩm Tương mấy lần khóc lóc đòi tôi bỏ cô ấy, nhưng tôi làm sao có thế làm như thế được? Có một lần, chúng tôi ra nhà nghỉ bên ngoài trường lẩn trốn suốt ba ngày, ba đêm. Chúng tôi chỉ biết khóc, hôn nhau, làm tình, cảm thấy thực sự không có lối thoát. Thẩm Tương bấu những móng tay dài vào lưng tôi, vừa khóc, vừa nói, giết cô ta đi, giết cô ta đi, em hận nó đến tận xương tủy. Đấy là những việc duy nhất chúng tôi có thể làm vào lúc đó. Tôi hẹn gặp Tang Nam Nam, giả vờ bỏ Thẩm Tương, muốn kết bạn với cô ta. Tôi nhẹ nhàng lừa cô ta đến một nhà xưởng cạnh bãi sắt phế liệu. Trước khi ra tay chúng tôi cho rằng vẫn còn có thể xoay xở cách khác, chúng tôi nói với Tang Nam Nam chỉ cần cô ta làm sáng tỏ sự việc thì chúng tôi sẽ tha. Nhưng con bé này chửi Thẩm Tương là đồ hèn hạ, lại còn nói sẽ đi tố giác chúng tôi. Lúc này không còn đường lui nữa, thật sự không còn đường lui. Tôi đã đâm cô ta rất nhiều nhát dao. Tôi hãy còn nhớ, khi bị đâm nhát dao thứ nhất, mắt cô ta tỏ ra kinh ngạc. Sau khi giết xong Tang Nam Nam, chúng tôi ngay lập tức bình tĩnh trở lại, cùng bàn nhau nên bỏ trốn hay tự sát. Gần sáng, chúng tôi ôm nhau ngủ, bên cạnh là xác của Tang Nam Nam. Nói thật, lúc đó cũng không thấy sợ. Kết quả khi tôi vừa tỉnh lại, phát hiện thấy Thẩm Tương nằm bên cạnh, cổ tay bị cắt đứt, máu chảy rất nhiều, máu trong người cô ấy gần như chảy ra hết. Tôi thấy trong tay cô ấy cầm một tờ giấy, trong đó viết là cô ấy giết Tang Nam Nam, tôi hoàn toàn vô can. Cô ấy ngốc quá, tôi làm sao có thể tiếp tục sống được nữa? Nhưng khi chết tôi vẫn còn một việc phải làm. Đó là phải giết cô giáo Tần. Tôi phải bắt cái người mang đến mọi tai họa cho chúng tôi phải trả giá, trả giá tất cả! Nghe xong câu chuyện của La Gia Hải, Phương Mộc đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ nhả ra. Những mối quan hệ bên trong giữa mùi vị - tình dục - giết người đều đã được làm rõ. Nhưng trong lòng Phương Mộc vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm. Anh chăm chú nhìn con người đang ngồi trước mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Nếu như nói Phương Mộc đồng tình với La Gia Hải trong việc giết hai mạng người, thì không nghi ngờ gì nữa, điều này sẽ là đi ngược lại với thiên phú nghề nghiệp của anh; nếu nói Phương Mộc tìm kiếm động cơ phạm tội khác hoàn toàn là do yêu cầu nghiệp vụ, đó cũng là lừa mình dối người. La Gia Hải tất nhiên phải trả giá cho hành vi của mình nhưng Phương Mộc không muốn cậu ta phải chết. Cuối cùng, anh chọn một cách vừa không đi ngược lại với nghề nghiệp, vừa thể hiện được sự đồng cảm. “La Gia Hải, tôi e rằng sẽ phải làm trái với lời hứa của mình.” Phương Mộc thong thả nói. “Hả? Cái gì cơ?” “Không chỉ tôi, tôi hy vọng cậu không nên bảo thủ nữa.” Phương Mộc dụi đầu điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. “Tôi hy vọng cậu sẽ đem câu chuyện vừa kể cho tôi nghe kể lại cho thẩm phán.” “Vì sao?” Phương Mộc đứng lên, hay tay nắm chặt lấy cạnh bàn, vươn người về phía trước: “Cậu có muốn chết không?” La Gia Hải và Phương Mộc nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc. Cuối cùng, cậu ta nhìn ra chỗ khác. “Không, không muốn!” Giọng cậu ta vừa yếu ớt vừa hoang mang. “Hãy kể nguyên văn cho thẩm phán nghe, có thể cậu còn có một con đường sống. Phải rồi, hãy tìm một luật sư giỏi.” Phương Mộc nghĩ: “Nếu cần tôi giúp đỡ, hãy nói với tôi.” “Không cần!” La Gia Hài ngẩng đầu lên: “Khương Đức Tiên đã được toà án chỉ định làm luật sư cho tôi rồi.” “Anh ta?” Phương Mộc hơi ngạc nhiên, thằng cha này quả là người có sức mạnh, có thể thuyết phục được toà án chỉ định cho làm luật sư biện hộ. Nhưng Phương Mộc không nói gì, chỉ vỗ vào vai La Gia Hải: “Anh ta là một luật sư xuất sắc đấy.” Phương Mộc ngừng lại một lát rồi nói, “Chúc cậu may mắn!”
/38
|