An Noãn đang ngủ bị tiếng đập cửa làm thức, cô lấy di dộng ra nhìn, mới 3g sáng. La Hiểu Yến có chìa khóa nhà, không có chuyện đêm về gõ cửa.
Nghĩ đến đây, An Noãn sợ đến mức chui vào chăn, lúc này tiếng di động vang lên, nhìn màn hình thấy ba chữ Thường Tử Phi, cô như tìm được người cứu mạng, lập tức nghe điện thoại, giọng nghẹn ngào nói: "Có người gõ cửa, em sợ quá."
Đầu dây bên kia thế lại có tiếng cười: "Nha đầu ngốc, mở cửa, là anh."
Chạy xuống mở cửa, người đứng bê ngoài quả nhiên là Thường Tử Phi.
Cô đang muốn mở miệng mắng to, Thường Tử Phi đột nhiên ôm chặt lấy cô, hung hăng hôn cô.
An Noãn dùng sức giẫy dụa, nhưng anh ôm rất chặt. Từ khi đồng ý ở bên cạnh anh, bình thường Thường Tử Phi chỉ hôn trán, hai má cô, giống như giờ thân mật như vậy thật là lần đầu tiên.
Thường Tử Phi hôn xong lưu luyến rồi môi An Noãn, lúc này hai má cô hồng lên.
"Thật ngốc, nếu không phải anh, em nghĩ là ai."
An Noãn nắm tay thành quyền đặt trước ngực anh mắng: "Khuya như vậy sao lại tới đây, làm em sợ muốn chết."
Thường Tử Phi lại đem cô kéo vào trong lòng, giọng từ tính thì thầm: "Anh vừa xuống máy bay, nghĩ đến đợi đến sáng mới kiếm em, nhưng đợi được hai tiếng, thật sự không thể khống chế được. Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em."
Bên ngoài trời rất lạnh, Thường Tử Phi lại như một dòng nước ấm chảy qua lòng cô. Bên cạnh có một người yêu mình như vậy, thật là hạnh phúc.
"Tiểu Noãn, nói cho anh biết, một tuần nay, em có nghĩ đến anh không?"
An Noãn lảng tránh vấn đề, chui vào trong ổ chăn.
"Ngày mai em còn đi làm, anh cứ tự nhiên."
Thường Tử Phi cũng không tức giận, đi đến ngồi xuống mép giường.
Cô mẫn cảm hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Anh sờ sờ vào hai má đang nóng bỏng của cô, cười nói: "Đừng khẩn trương, anh sẽ không làm gì em, em cứ an tâm ngủ, anh ở đây trông chừng em."
"Thật đúng là người điên."
An Noãn liếc anh một cái, cũng không quan tâm nữa.
Nhắm mắt lại, bàn tay to lớn của anh nãy giờ vẫn ở trên mặt cô thật ấm áp. Trước kia, cha cô cũng thích ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa cho cô nghe, cô luôn thích ôm bàn tay to lớn của cha yên tâm vào giấc ngủ. Giống như giờ, cảm giác thật ấm áp, cô an tâm đi vào giấc ngủ.
--
An Noãn ngủ thẳng giấc đến trời sáng, thấy Thường Tử Phi đang bận rộn trong bếp làm bữa ăn sáng thơm ngát.
Như cảm nhận được phía sau có một đôi mắt đang nhìn mình, Thường Tử Phi quay người lại mĩm cười với An Noãn.
"Mau đánh răng rửa mặt, điểm tâm sắp xong rồi."
"Thường Tử Phi, anh điên rồi sao? Anh thật sự cả đêm không ngủ?"
Thường Tử Phi cười cười đùa: "Nhìn em ngủ là đủ rồi, anh không cần ngủ."
An Noãn bĩu môi, nhưng không nói gì.
Ăn xong bữa sáng, Thường Tử Phi kiên trì muốn đưa cô đi làm, An Noãn phát hiện, ở trước mặt anh, cô không thể nào cự tuyệt nổi.
Đến Trăm Nhạc, An Noãn ngàn dặn vạn dò, kêu Thường Tử Phi về nhà ngủ một giấc cho tốt. Anh phải hứa mãi, cô mới an tâm vào làm.
Đi vào tiệm, Elle trêu chọc cô: "Noãn Noãn, sắc mặt thật tốt nha, chắc là tối hôm qua được Thường tổng chiếu cố rất tốt nha."
An Noãn đỏ mặt, vội vàng phản bác: "Không có."
Lâm Mạn cười nói: "Noãn Noãn, em cũng đừng có sạo nha, chúng tôi vừa thấy xe của Thường tổng. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại vừa mới xa nhau lâu như vậy, có thể giải thích được nha."
"Chúng tôi thật sự không có gì."
Hà Hân chạy đến nắm tay cô, an ủi nói: "Noãn Noãn, đừng để ý các người ấy, lời nói của người đã có chồng không thể ngăn cản được. Nói cho chị biết, Thường tổng về cái chuyện kia có phải rất lợi hại không?"
An Noãn dùng sức đẩy Hà Hân ra, gấp đến độ muốn vấp ngã.
Xem cô thẹn thùng mắc cỡ như vậy, ba người kia cười đến không ngồi nổi.
--
3g chiều, An Noãn tan ca đi ra khỏi Trăm Nhạc, xa xa liền nhìn thấy Thường Tử Phi đứng ở cửa. Sợ Elle cùng mấy người kia thấy, cô chạy nhanh đến kéo tay Thường Tử Phi bỏ chạy.
Chạy được một đoạn xác định không có ai đuổi theo, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Thường Tử Phi đã có điểm mất hứng, hừ nói: "Anh như vậy không thể để người ta gặp sao?"
"Không phải vậy nha, mấy người kia miệng rất lợi hại, buổi sáng thấy anh đưa em đến đây, mấy người kia nói em .."
An Noãn xấu hổ không dám nói tiếp.
Thường Tử Phi như hiểu ra, nắm lấy bả vai cô, nhìn :"Mấy người kia nói gì?"
"Không có nói gì."
Nhìn An Noãn tức giận, Thường Tử Phi khoé miệng cong lên. Anh biết cô là đang thẹn thùng, bởi vậy anh không trêu ghẹo cô nữa. Một ngày nào đó cô sẽ thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về một mình anh.
---
Hai người ở bên ngoài ăn tối, Thường Tử Phi thần thần bí bí nói muốn dẫn cô đi đến một chỗ. Đến nơi mới biết là buổi đấu giá trang sức.
Cô cũng không ngờ ở đây sẽ gặp Mạc Trọng Huy và Hà Tư Kỳ. Quả là ông trời luôn cố ý tạo cơ hội để họ gặp nhau mà.
Từ đầu tới cuối, tay Thường Tử Phi vẫn gắt gao nắm lấy tay cô.
Cuối cùng của buổi đấu giá là một cái châm cài áo bằng kim cương, người giới thiệu nói là của hoàng gia Anh Quốc, đây là vật phẩm được lưu ý nhất hôm nay. Một trăm vạn khởi điểm, An Noãn sợ đến mức ngây người.
Lúc này Thường Tử Phi đột nhiên ghé sát người cô hỏi: "Có thích hay không?"
"Đừng náo loạn, em không cần."
Còn chưa nói xong, Thường Tử Phi đã ra giá ba trăm vạn.
Hiện trường xuất hiện xôn xao.
Lại một giọng truyền tới: "Năm trăm vạn."
An Noãn nhìn trợ lý của Mạc Trọng Huy Trương Húc giơ thẻ bài, Hà Tư Kỳ ở bên khiêu khích nhìn cô.
"Thường Tử Phi, chúng ta đi thôi, em không thích cái này, đem ba trăm vạn mai một mua cho em một chiếc nhẫn kim cương thật lớn đi."
An Noãn lôi Thường Tử Phi bước đi.
Ở hội đấu giá đi ra, đối điện có một cửa hàng trang sức, Thường Tử Phi nói phải đem tiền đi vô mua nhẫn kim cương.
An Noãn nhìn anh nói: "Anh liền như vậy muốn đi mua nhẫn, em còn có thể ở bên cạnh anh mà chạy thoát sao?"
Thường Tử Phi ôm bả vai cô nói: "Anh thực vẫn có chút sợ hãi."
"Thường Tử Phi, em nói cho anh biết, lo lắng của anh là dư thừa."
An Noãn nói xong bước về phía trước hai bước, đối diện màn đêm hô lớn: "Thường Tử Phi, em ở bên cạnh anh không phải vì tiền, ở thế giới này, trừ cha em ra, anh là người yêu thương em nhất. Em thề, đời này em sẽ đối xử tốt với anh, yêu anh thật tốt."
Lúc này bên trong chiếc Bentley, Hà Tư Kỳ cầm trong tay châm cài áo, nghe tiếng thổ lộ của An Noãn bên ngoài, tâm tình càng tốt: "Trương trợ lý, dừng xe, đó không phải là An Noãn sao?"
"Két", xe dừng bên đường, Hà Tư Kỳ âm thầm quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy.
Bên ngoài, những lời nói của An Noãn làm cho Thường Tử Phi có chút thụ sủng nhược kinh, lo lắng cũng không còn tồn tại. Anh kích động ôm lấy An Noãn, nâng gương mặt cô lên hung hăn hôn xuống môi cô. Thời gian như dừng lại ở giây phút này.
"Trương trợ lý, lái xe, An Noãn này thật là thủ đoạn, từ trong tù đi ra chưa lâu, lại quen với Tổng giám đốc Phi Vũ tập đoàn Thường Tử Phi, không biết có phải hay không công phu trên giường thật hơn người."
Hà Tư Kỳ vừa nói, một bên tinh tế quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy, thấy biểu tình của hắn không có gì thay đổi, xem ra hắn thật sự không quan tam.
Nghĩ đến đây, An Noãn sợ đến mức chui vào chăn, lúc này tiếng di động vang lên, nhìn màn hình thấy ba chữ Thường Tử Phi, cô như tìm được người cứu mạng, lập tức nghe điện thoại, giọng nghẹn ngào nói: "Có người gõ cửa, em sợ quá."
Đầu dây bên kia thế lại có tiếng cười: "Nha đầu ngốc, mở cửa, là anh."
Chạy xuống mở cửa, người đứng bê ngoài quả nhiên là Thường Tử Phi.
Cô đang muốn mở miệng mắng to, Thường Tử Phi đột nhiên ôm chặt lấy cô, hung hăng hôn cô.
An Noãn dùng sức giẫy dụa, nhưng anh ôm rất chặt. Từ khi đồng ý ở bên cạnh anh, bình thường Thường Tử Phi chỉ hôn trán, hai má cô, giống như giờ thân mật như vậy thật là lần đầu tiên.
Thường Tử Phi hôn xong lưu luyến rồi môi An Noãn, lúc này hai má cô hồng lên.
"Thật ngốc, nếu không phải anh, em nghĩ là ai."
An Noãn nắm tay thành quyền đặt trước ngực anh mắng: "Khuya như vậy sao lại tới đây, làm em sợ muốn chết."
Thường Tử Phi lại đem cô kéo vào trong lòng, giọng từ tính thì thầm: "Anh vừa xuống máy bay, nghĩ đến đợi đến sáng mới kiếm em, nhưng đợi được hai tiếng, thật sự không thể khống chế được. Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em."
Bên ngoài trời rất lạnh, Thường Tử Phi lại như một dòng nước ấm chảy qua lòng cô. Bên cạnh có một người yêu mình như vậy, thật là hạnh phúc.
"Tiểu Noãn, nói cho anh biết, một tuần nay, em có nghĩ đến anh không?"
An Noãn lảng tránh vấn đề, chui vào trong ổ chăn.
"Ngày mai em còn đi làm, anh cứ tự nhiên."
Thường Tử Phi cũng không tức giận, đi đến ngồi xuống mép giường.
Cô mẫn cảm hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Anh sờ sờ vào hai má đang nóng bỏng của cô, cười nói: "Đừng khẩn trương, anh sẽ không làm gì em, em cứ an tâm ngủ, anh ở đây trông chừng em."
"Thật đúng là người điên."
An Noãn liếc anh một cái, cũng không quan tâm nữa.
Nhắm mắt lại, bàn tay to lớn của anh nãy giờ vẫn ở trên mặt cô thật ấm áp. Trước kia, cha cô cũng thích ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa cho cô nghe, cô luôn thích ôm bàn tay to lớn của cha yên tâm vào giấc ngủ. Giống như giờ, cảm giác thật ấm áp, cô an tâm đi vào giấc ngủ.
--
An Noãn ngủ thẳng giấc đến trời sáng, thấy Thường Tử Phi đang bận rộn trong bếp làm bữa ăn sáng thơm ngát.
Như cảm nhận được phía sau có một đôi mắt đang nhìn mình, Thường Tử Phi quay người lại mĩm cười với An Noãn.
"Mau đánh răng rửa mặt, điểm tâm sắp xong rồi."
"Thường Tử Phi, anh điên rồi sao? Anh thật sự cả đêm không ngủ?"
Thường Tử Phi cười cười đùa: "Nhìn em ngủ là đủ rồi, anh không cần ngủ."
An Noãn bĩu môi, nhưng không nói gì.
Ăn xong bữa sáng, Thường Tử Phi kiên trì muốn đưa cô đi làm, An Noãn phát hiện, ở trước mặt anh, cô không thể nào cự tuyệt nổi.
Đến Trăm Nhạc, An Noãn ngàn dặn vạn dò, kêu Thường Tử Phi về nhà ngủ một giấc cho tốt. Anh phải hứa mãi, cô mới an tâm vào làm.
Đi vào tiệm, Elle trêu chọc cô: "Noãn Noãn, sắc mặt thật tốt nha, chắc là tối hôm qua được Thường tổng chiếu cố rất tốt nha."
An Noãn đỏ mặt, vội vàng phản bác: "Không có."
Lâm Mạn cười nói: "Noãn Noãn, em cũng đừng có sạo nha, chúng tôi vừa thấy xe của Thường tổng. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại vừa mới xa nhau lâu như vậy, có thể giải thích được nha."
"Chúng tôi thật sự không có gì."
Hà Hân chạy đến nắm tay cô, an ủi nói: "Noãn Noãn, đừng để ý các người ấy, lời nói của người đã có chồng không thể ngăn cản được. Nói cho chị biết, Thường tổng về cái chuyện kia có phải rất lợi hại không?"
An Noãn dùng sức đẩy Hà Hân ra, gấp đến độ muốn vấp ngã.
Xem cô thẹn thùng mắc cỡ như vậy, ba người kia cười đến không ngồi nổi.
--
3g chiều, An Noãn tan ca đi ra khỏi Trăm Nhạc, xa xa liền nhìn thấy Thường Tử Phi đứng ở cửa. Sợ Elle cùng mấy người kia thấy, cô chạy nhanh đến kéo tay Thường Tử Phi bỏ chạy.
Chạy được một đoạn xác định không có ai đuổi theo, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Thường Tử Phi đã có điểm mất hứng, hừ nói: "Anh như vậy không thể để người ta gặp sao?"
"Không phải vậy nha, mấy người kia miệng rất lợi hại, buổi sáng thấy anh đưa em đến đây, mấy người kia nói em .."
An Noãn xấu hổ không dám nói tiếp.
Thường Tử Phi như hiểu ra, nắm lấy bả vai cô, nhìn :"Mấy người kia nói gì?"
"Không có nói gì."
Nhìn An Noãn tức giận, Thường Tử Phi khoé miệng cong lên. Anh biết cô là đang thẹn thùng, bởi vậy anh không trêu ghẹo cô nữa. Một ngày nào đó cô sẽ thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về một mình anh.
---
Hai người ở bên ngoài ăn tối, Thường Tử Phi thần thần bí bí nói muốn dẫn cô đi đến một chỗ. Đến nơi mới biết là buổi đấu giá trang sức.
Cô cũng không ngờ ở đây sẽ gặp Mạc Trọng Huy và Hà Tư Kỳ. Quả là ông trời luôn cố ý tạo cơ hội để họ gặp nhau mà.
Từ đầu tới cuối, tay Thường Tử Phi vẫn gắt gao nắm lấy tay cô.
Cuối cùng của buổi đấu giá là một cái châm cài áo bằng kim cương, người giới thiệu nói là của hoàng gia Anh Quốc, đây là vật phẩm được lưu ý nhất hôm nay. Một trăm vạn khởi điểm, An Noãn sợ đến mức ngây người.
Lúc này Thường Tử Phi đột nhiên ghé sát người cô hỏi: "Có thích hay không?"
"Đừng náo loạn, em không cần."
Còn chưa nói xong, Thường Tử Phi đã ra giá ba trăm vạn.
Hiện trường xuất hiện xôn xao.
Lại một giọng truyền tới: "Năm trăm vạn."
An Noãn nhìn trợ lý của Mạc Trọng Huy Trương Húc giơ thẻ bài, Hà Tư Kỳ ở bên khiêu khích nhìn cô.
"Thường Tử Phi, chúng ta đi thôi, em không thích cái này, đem ba trăm vạn mai một mua cho em một chiếc nhẫn kim cương thật lớn đi."
An Noãn lôi Thường Tử Phi bước đi.
Ở hội đấu giá đi ra, đối điện có một cửa hàng trang sức, Thường Tử Phi nói phải đem tiền đi vô mua nhẫn kim cương.
An Noãn nhìn anh nói: "Anh liền như vậy muốn đi mua nhẫn, em còn có thể ở bên cạnh anh mà chạy thoát sao?"
Thường Tử Phi ôm bả vai cô nói: "Anh thực vẫn có chút sợ hãi."
"Thường Tử Phi, em nói cho anh biết, lo lắng của anh là dư thừa."
An Noãn nói xong bước về phía trước hai bước, đối diện màn đêm hô lớn: "Thường Tử Phi, em ở bên cạnh anh không phải vì tiền, ở thế giới này, trừ cha em ra, anh là người yêu thương em nhất. Em thề, đời này em sẽ đối xử tốt với anh, yêu anh thật tốt."
Lúc này bên trong chiếc Bentley, Hà Tư Kỳ cầm trong tay châm cài áo, nghe tiếng thổ lộ của An Noãn bên ngoài, tâm tình càng tốt: "Trương trợ lý, dừng xe, đó không phải là An Noãn sao?"
"Két", xe dừng bên đường, Hà Tư Kỳ âm thầm quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy.
Bên ngoài, những lời nói của An Noãn làm cho Thường Tử Phi có chút thụ sủng nhược kinh, lo lắng cũng không còn tồn tại. Anh kích động ôm lấy An Noãn, nâng gương mặt cô lên hung hăn hôn xuống môi cô. Thời gian như dừng lại ở giây phút này.
"Trương trợ lý, lái xe, An Noãn này thật là thủ đoạn, từ trong tù đi ra chưa lâu, lại quen với Tổng giám đốc Phi Vũ tập đoàn Thường Tử Phi, không biết có phải hay không công phu trên giường thật hơn người."
Hà Tư Kỳ vừa nói, một bên tinh tế quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy, thấy biểu tình của hắn không có gì thay đổi, xem ra hắn thật sự không quan tam.
/199
|