Chương 112.3:
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng ra, cánh cửa va vào vách tường phát ra tiếng động chói tai. An Noãn theo bản năng nhìn Sớm, cũng may thằng bé ngủ rất sâu không bị đánh thức. An Noãn nhìn về phía người tới, Thẩm Diệc Minh một thân màu đen, vẻ mặt đầy hắc tuyến, khí thế mạnh mẽ.
An Noãn vội vàng từ trên giường bước xuống, chạy đến trước mặt Thẩm Diệc Minh: “Cữu, sao người lại tới đây?”
Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Diệc Minh nheo lại, bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lạnh lùng: “Đi, theo cậu về nhà.”
“Nhị cữu, cậu đừng như vậy, cháu đã đồng ý với thằng bé, tối nay ở trong đây với nó, Sớm đang bệnh, cần người chăm sóc.”
Thẩm Diệc Minh cắn chặt răng, gầm nhẹ: “Lúc nào thằng bé bệnh con cũng chạy đến chăm sóc, chẳng lẽ đến khi thằng bé về Luân Đôn, đến lúc bệnh còn cũng bay đến Luân Đôn? Con không là gì của thằng bé, con lấy thân phận ở đây chăm sóc nó?”
An Noãn cũng không vui, dùng sức giẫy tay ra, tức giận quát: “Nhị cữu, người nói vậy là sao, thằng bé gọi cháu là mẹ.”
“Con có ý gì? Con làm mẹ thằng bé thì cả đời không rời khỏi nó? Con đã quên con từng hứa những gì, con sẽ chia tay với cậu ta, sẽ ở lại Bắc Kinh bồi bên cạnh chúng tôi.”
An Noãn hít sâu một hơi, cảm thấy mỏi mệt: “Nhị cữu, người đi về trước, mọi chuyện chờ đứa nhỏ hết bệnh rồi nói sau được không? Hiện tại cháu chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Thẩm Diệc Minh thét lớn một tiếng: “Hôm nay, cậu đã tới đây, nếu không thể đưa con đi, cậu sẽ không lấy họ Thẩm.”
“Cậu, người đừng ép cháu được không?”
Cảnh vệ viên bên cạnh nhìn không khí giương cung bạt kiếm, vội vàng khuyên bảo An Noãn: “An tiểu thư, cô không biết, thủ trưởng đêm qua cố gắng làm cho xong mọi việc, vì muốn sớm trở về gặp cô, vừa xuống máy bay liền trở về nhà, ở nhà đợi cô về ăn cơm chiều, đã đợi hơn hai giờ đồng hồ, cả ngày nay thủ trưởng chưa ăn cái gì.”
Thật ra, Thẩm Diệc Minh tức giận không phải vì chuyện này, mà ông tức giận cô hở chút thì mất tích, mỗi khi không có tin tức của cô, ông liền hoảng sợ, rất sợ cô sẽ giống mẹ cô, đột nhiên một ngày mất đi.
Lúc này, Lâm Dịch Xuyên đi tới, bình tĩnh nói với An Noãn: “Em với cậu em về trước đi, nơi này đã có anh, không có việc gì, sáng mai Sớm thức anh sẽ nói với thằng bé, Sớm là đứa bé rất hiểu chuyện và nghe lời.”
Cuối cùng, An Noãn vẫn bị Thẩm Diệc Minh đưa về nhà. Hôm nay, có lẻ Thẩm Diệc Minh rất tức giận, An Noãn không nghĩ ông lại làm lớn chuyện như vậy. Đã hứa với Sớm nhưng không làm được, trên đường trở về, An Noãn vẫn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Diệc Minh vài lần đem nắm tay cô, đều bị An Noãn rút ra. An Noãn bỗng nhiên sợ hãi người đàn ông bên cạnh, cô tình nguyện ông bớt thương cô sủng cô một chút, cho cô một chút tự do. Về nhà, đã trễ, dọc theo đường đi, Thẩm Diệc Minh lửa giận cũng tiêu tan không ít.
Đã trễ như vậy, Tiết Ngọc Lan vẫn còn ở phòng khách chờ họ, oán giận một tiếng, nói: “Cuối cùng đã về, bận rộn đến bây giờ, ngay cả nước miếng cũng chưa uống, mau đến ăn cơm đi, em đã hâm nóng thức ăn.”
Thẩm Diệc Minh ôm lấy vai An Noãn, An Noãn cười nói với Tiết Ngọc Lan: “Dì, cháu đã ăn trong bệnh viện, các người ăn đi, cháu lên lầu trước.”
“Chờ một chút.”
Thẩm Diệc Minh gọi cô. An Noãn dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Cậu thừa nhận vừa rồi thái độ của cậu không tốt, cậu giận con tắt điện thoại, làm chúng tôi không thể liên lạc với con, con có biết vừa rồi cậu đã lo lắng thế nào không, đã hứa về nhà ăn cơm lại không trở về, gọi di động lại tắt máy, gọi điện thoại cho lái xe cũng không có người nghe, cậu thực sợ hãi con biết không?”
Lòng An Noãn chùng xuống, cô luôn làm cho người bên cạnh lo lắng, luôn làm cho người bên cạnh thất vọng.
“Như vậy đi, ngày mai con có thể đến thăm đứa nhỏ.”
An Noãn xoay người, có chút khó tin nhìn ông.
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ tiêu sái đến trước mặt cô, vỗ vỗ vai cô, cười nói: “Cậu tin rằng nha đầu nhà ta sẽ không xử trí theo cảm tính, tình cảm của con đối với đứa nhỏ kia cậu có thể hiểu, nhưng cậu tuyệt đối không tin con sẽ không vì sự đau lòng của đứa nhỏ kia, mà lựa chọn theo họ đến Luân Đôn.”
“Yên tâm đi, cháu sẽ không.”
Cô thương Sớm là một chuyện, cùng Lâm Dịch Xuyên lại là một chuyện khác.
---
Buổi tối nằm ở trên giường thế nào cũng ngủ không được, lăn qua lộn lại, cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Rốt cuộc vì sao, cô cũng không biết. Vừa rồi lúc lên lầu Thẩm Diệc Minh lên tiếng, sau này không cho phép tắt máy di động, hai mươi tư giờ đều ở trong trạng thái có thể liên lạc được.
Lúc tiếng chuông di động vang lên, An Noãn phát hiện mở máy không phải là lựa chọn sáng suốt. Là Mạc Trọng Huy gọi tới. Cô do dự một lúc lâu, mới nghe máy. Điện thoại chuyển được, hai bên đều trầm mặc.
“Về nhà rồi?” Cuối cùng anh lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
An Noãn đơn giản lên tiếng.
“Về sau có thể không cần tắt điện thoại không, mọi người đều rất lo lắng cho em.”
“Được.”
Tiếp theo lại trầm mặc thật lâu.
Cho đến khi giọng từ tính của Mạc Trọng Huy vang lên lần nữa: “An Noãn, anh nhớ em.”
Anh phát hiện càng ngày anh càng không thể khống chế nhớ đến cô, tùy thời tùy chỗ đều nhớ cô.
“Mạc Trọng Huy, thực xin lỗi.”
Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hội tụ thành ba chữ kia.
“Thực xin lỗi anh chuyện gì? Anh không thích nghe ba chữ đó.”
“Mạc Trọng Huy, đứa nhỏ không thể không có em, em nên làm cái gì bây giờ?”
Bên kia đầu thở hốc vì kinh ngạc, lập tức nói: “An Noãn, nên lấy hay nên bỏ đến lúc cũng phải buông tay, lúc nên nhẫn tâm cũng phải nhẫn tâm. Em không thể cả đời ở bên cạnh nó, thằng bé rồi sẽ lớn.”
“Mạc Trọng Huy, em không bỏ được thằng bé. Vừa nghe Sớm bệnh, trái tim em liền co rút đau đớn. Anh có thể hiểu được cảm giác này không? Thật sự, thằng bé giống như con ruột của em, loại cảm giác này không có cách nào biết nên lấy hay bỏ.”
"An Noãn.."
"Mạc Trọng Huy, em rất mệt muốn nghỉ ngơi. Mấy ngày tới có thể em phải đến bệnh viện với Sớm, thằng bé bệnh rất nặng. Không có thời gian ở bên cạnh anh, anh đừng trách em."
Nghe được câu cuối cùng, bên kia đầu dây Mạc Trọng Huy cười ra tiếng, thản nhiên nói: "Ngày em anh đến bệnh viện cùng em."
"Không được, Sớm nhìn thấy anh sẽ kích động."
--
Sáng sớm An Noãn liền rời giường chuẩn bị đến bệnh viện, lúc đi xuống lầu vừa vặn đụng phải Thẩm Diệc Minh. Cô xấu hổ lên tiếng chào.
Thẩm Diệc Minh cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Sớm như vậy đã muốn đến bệnh viện, làm cậu thật hâm mộ cái đứa bé kia, cậu nghĩ nếu ngày nào đó cậu ngã bệnh, con cũng ở bệnh giường không rời khỏi không."
An Noãn cười nói: "Sức khỏe cậu rất tốt, cho tới bây giờ chưa thấy cậu ngã bệnh."
Thẩm Diệc Minh xoa xoa đầu cô nói đùa: "Nếu sinh bệnh có được đãi ngộ và phúc lợi như vậy, cậu tình nguyện bệnh một lần, để mỗi ngày con đều chăm sóc cậu."
"Cữu, đừng nói bừa, sức khỏe cậu sẽ không ó vấn đề gì."
Thẩm Diệc Minh cười lắc lắc đầu.
"Ăn sáng xong cậu đưa con đến bệnh viện, đúng lúc phải đi dự hội nghị, tiện đường."
"Không cần, cháu không dám làm trễ chính sự của cậu."
"Con không phải là chuyện chính sự của cậu sao, con nha, đôi khi xử lý chuyện của con còn phiền não hơn so với xử lý quốc gia đại sự, luôn không nghe lời."
Cuối cùng, An Noãn kêu lái xe đưa cô đến bệnh viện. Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, lại ngoài ý muốn thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy.
Lòng An Noãn như bị kiềm hãm, cô xuống xe, Mạc Trọng Huy cũng từ trên xe bước xuống, lập tức đi về hướng cô.
"Anh tới đây làm gì?" Cô không vui hỏi.
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng ôm cô, trầm thấp rất cảm tính nói: "Anh nhớ em."
"Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy được không? Em chỉ muốn bồi bên cạnh đứa nhỏ."
Trong mắt Mạc Trọng Huy xẹt qua một tia ưu thương, thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn gặp em một chút, nhìn xong anh sẽ đi, được không?"
"Vậy hiện tại anh nhìn xong chưa?"
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ đích thở dài: "Nhất định phải đối với anh như vậy sao?"
"Thực xin lỗi, hiện tại em thật không có tâm tư tự hỏi chuyện khác, xin anh đừng trách em."
An Noãn nói xong rời khỏi bãi đậu xe. Khi cô đến phòng bệnh, rất xa đã nghe tiếng khóc của đứa nhỏ. Lòng cô đau đón, vội vàng chạy vào.
Tiểu tử kia vừa khóc vừa nói: "Con muốn mẹ, mẹ đã hứa với con sẽ không đi, con muốn mẹ."
Thấy An Noãn đi vào, vẻ mặt Lâm Dịch Xuyên giãn ra.
"Sớm." An Noãn nhẹ nhàng gọi.
Đứa nhỏ lập tức ngưng tiếng khóc, xoa xoa đôi mặt, nhìn cha rồi nhìn An Noãn, cơ hồ muốn từ trên giường nhảy xuống.
Lâm Dịch Xuyên ôm thằng bé lại, An Noãn cũng chạy nhanh tới. Cánh tay mảnh khảnh của thằng bé lập tức choàng lên vai An Noãn ôm thật chặt.
"Mẹ, mẹ nói sẽ không đi, vừa rồi mẹ ở đâu?"
"Mẹ không phải đã trở lại sao? Sớm ngoan, con trai không thể lúc nào cũng rơi nước mặt."
"Chỉ cần có mẹ, Sớm sẽ không khóc."
An Noãn đau lòng kéo Sớm vào ngực, trong lòng có loại chua xót nói không nên lời.
/199
|