Sáng sớm hôm sau, An Noãn bị anh hôn đến tỉnh, mở to mắt, cô đùa giỡn: "Mạc Trọng Huy, như vậy có tính là yêu đương vụng trộm không?"
"Không tính, chúng ta thật tâm yêu nhau, anh sẽ cố gắng để nhị cữu của em chấp nhận anh. Còn em, anh có thể cho phép em chăm sóc đứa bé kia, nhưng tốt nhất em nên tránh cha của đứa bé ra, đừng để anh nhìn thấy em và anh ta có chuyện gì, nếu không. . . . . ."
"Nếu không anh sẽ như thế nào?" Cô nhướng mày hỏi.
"Anh sẽ làm cho JM ở Bắc Kinh đóng cửa."
An Noãn cười nhạo một tiếng: "Anh cho là một công ty nhỏ ở Bắc Kinh sẽ ảnh hưởng tới Lâm Dịch Xuyên? Đó chính là công ty kiến trúc nổi tiếng nhất thế giới."
Đôi con ngươi đen như mực của Mạc Trọng Huy híp lại, mày kiếm nhíu lại.
An Noãn lười phản ứng anh, xuống giường mặc quần áo tử tế đi rửa mặt, cô mặc lại bộ đồ tối hôm qua, rất sợ Thẩm Diệc Minh sẽ hoài nghi.
Từ phòng tắm đi ra, thấy Thẩm Thần Bằng không biết khi nào đã ngồi ở phòng khách, huýt sáo với An Noãn.
"Tối hôm qua rất vui vẻ? Có phải rất mãnh liệt? Ân ân ái ái?"
Mặt An Noãn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Ta sẽ đem chuyện hôm qua các người làm nói hết với nhị cữu, để nhị cữu xử trí các người."
Thẩm Thần Bằng biết cô nói đùa, cười nói: "Rõ ràng rất vui vẻ, lại giả bộ với anh."
Trước khi đi, An Noãn nghiêm trang với với Mạc Trọng Huy: "Loại chuyện này tôi không hy vọng có lần sau, tôi có thể cho anh một cơ hội, điều kiện tiên quyết là người nhà anh, người nhà của tôi đều đồng ý chúng ta cùng một chỗ."
——
Từ Shine đi ra, Thẩm Thần Bằng lái xe, An Noãn ngồi bên cạnh, tầm mắt ở ngoài cửa sổ, thấy phía trước có hiệu thuốc, An Noãn vội vàng kêu anh ngừng xe. Thẩm Thần Bằng không biết chuyện gì xảy ra, xe còn chưa ngừng hằn, nha đầu kia đã đi xuống xe. Thấy cô đi vào hiệu thuốc, anh mới hiểu.
An Noãn mua xong thuốc lên xe, Thẩm Thần Bằng khuyên nhủ: "Đừng uống thuốc, sinh đứa nhỏ đi ra, chắc sẽ giống như Sớm rất đáng yêu."
"Em đã uống trong hiệu thuốc."
Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, rất là bất đắc dĩ.
"Cùng Huy tử cùng một chỗ không phải rất tốt sao, em còn tại do dự cái gì? Anh thực hâm mộ các người, môn đương hộ đối, ở bên nhau hoàn toàn không có gì trở ngại. Người giống như chúng ta, gặp người mình thích, lại là loại người giống như mình, còn môn đương hộ đối, rất không dễ dàng. Không phải là em chưa bỏ xuống được Lâm Dịch Xuyên không? Anh ta rất tài giỏi, nhưng anh ta là người Anh quốc, em cùng anh ta không có khả năng, cùng Huy tử ở bên nhau, sống cho thật tốt, hai người cũng không còn nhỏ."
An Noãn cắn cắn môi, không nói gì.
"Trong lòng em rốt cuộc còn kiêng kị cái gì? Không bỏ xuống được Lâm Dịch Xuyên? Hỏi em hai lần rồi, trả lời cho anh ."
"Em không bỏ được Sớm."
Giọng An Noãn rất nhẹ.
Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, khuyên nhủ: "Em có luyến tiếc thằng bé thế nào đi nữa, cũng không thể vì thằng bé lựa chọn một người mà mình không thương? Em và Lâm Dịch Xuyên ở bên nhau bốn năm, cũng chưa tu thành chính quả, chứng minh hai người không thể nào, miễn cưỡng đến với nhau chỉ làm ủy khuất chính mình. Tình cảm của em đối với đứa bé, anh có thể hiểu được, có thể chờ sau này em và Huy tử có đứa con của mình, cảm tình kia khẳng định sẽ phai nhạt."
"Vậy Sớm làm sao bây giờ?"
"Thằng bé rồi sẽ lớn, em cũng không thể bồi nó cả đời."
Thẩm Thần Bằng nói xong giọng trở nên phiêu miểu: "Lúc nhỏ, anh cũng thực không muốn xa rời mẹ anh, bảy tuổi bọn họ đưa anh ra nước ngoài du học, khi đó anh rất đau khổ, vừa mới bắt đầu dùng đủ loại biện pháp, chết cũng không chịu đi. Cuối cùng, bọn họ vẫn là cường ngạnh đưa anh tống xuất đi, ban đầu chịu không nổi, sau đó cũng từ từ thích ứng với hoàn cảnh mới. Cho nên, em phải tin tưởng đứa bé kia, nó cũng có thể làm được."
An Noãn đưa tay chống chán, bộ dạng mệt mõi.
"Trừ bỏ Sớm, chuyện năm đó, em hoàn toàn bỏ xuống sao?"
An Noãn khẽ lắc đầu: "Nào có dễ dàng buông xuống tất cả, em cũng muốn ở bên cạnh anh ấy, nhưng mỗi lần chỉ cần anh ấy ở bên cạnh em, em sẽ nhớ tới cha em, nhớ tới đứa nhỏ của chúng tôi. Em có thể không so đo ba năm lao ngục tai ương kia, nhưng em lại không có biện pháp quên cha em và đứa nhỏ. Có lẽ em và anh ấy không còn liên quan gì với nhau mới là một loại giải thoát, nhưng rất khó, trong lòng giống như thiếu một cái gì đó, như thế nào cũng không toàn vẹn."
Thẩm Thần Bằng xoa xoa đầu cô, cảm tính nói: "Quên đi, cái gì anh cũng không hỏi, em cũng đừng cho mình áp lực quá lớn, tất cả thuận theo tự nhiên, tương lai cứ để Huy tử lo liệu."
Lúc về gần đến nhà, An Noãn thuận miệng hỏi anh: "Anh và Cố Thu thế nào ?"
"Tối hôm qua giả say đi tìm cô ấy, kết quả sáng nay bị đóng cửa tiễn khách, người ta coi anh giống như một đồ thừa vứt bỏ đi, từ lúc anh ra khỏi ghế sa lon, cô liền vội vàng tháo khăn trải ra giặt, giống như trên người anh có bệnh."
"Ai kêu anh là một Hoa Hoa Công Tử (Play Boy)!"
Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cô một cái, hừ nói: "Con mắt nào của em nhìn thấy anh là Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), Cố Thu là mối tình đầu của anh, mấy năm nay trừ bỏ cô ấy, anh không yêu bất cứ một cô gái nào."
An Noãn lắp bắp kinh hãi, khó tin nhìn anh.
"Trước kia ở nước ngoài đích xác thực hỗn, chơi đùa rất nhiều phụ nữ, bất quá khi đó chỉ vì phản nghịch. Sau khi về nước rất nhanh gặp được Cố Thu, sau khi đến với cô ấy, trong mắt anh không còn một người nào khác. Đáng tiếc cô ấy làm anh thay đổi, rồi lại không chấp nhận anh. Anh biết người trong nhà đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy không nói với anh, sau khi mẹ anh tìm cô ấy, ngày hôm sau cô ấy chia tay với anh, anh có cầu xin cách nào cô ấy cũng nhất quyết chia tay, Thẩm Thần Bằng anh khi nào thì phải cầu xin người ta, anh cũng chỉ chưa quỳ xuống van xin cô ấy không cần chia tay. Quên đi, chuyện này không đề cập tới nữa, nhắc tới tim cũng vẫn còn đau."
Trở lại Thẩm gia, bọn họ cùng đi trở về phòng tử, Thẩm Thần Bằng nhắc nhở bên tai cô: "Nếu cha anh mắng anh, em phải nói đỡ thay anh đó."
"Bản thân em còn chưa lo xong, sao có thể nói đỡ cho anh?"
/199
|