Edit: Tiên
Beta: Wan+Miêu Nhi
Bà mai danh ẩn tích đến một thành phố xa lạ để sinh sống, rửa chén bát, bưng thức ăn giúp người ta, thậm chí quét tước cả WC. Bà không có bằng cấp lại cũng chẳng thành thạo nghề nào nên chỉ có thể làm những công việc dơ bẩn lại mệt mỏi như vậy để kiếm sống.
Nhưng cho dù công việc có vừa dơ vừa mệt đi chăng nữa, chỉ cần bà tưởng tượng về đến nhà còn có một bé con đáng yêu đang chờ mình, Hàn Văn Khanh liền cảm thấy như được tiếp đầy năng lượng, tràn ngập hy vọng mà tiếp tục kiên trì.
Con trai Hàn Quân Thanh của bà thật sự vô cùng ưu tú, vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận, hơn nữa diện mạo lại còn kế thừa toàn bộ ưu điểm của bà. Vì tiết kiệm học phí, thằng bé ấy vào năm tiểu học đã nhảy hai lớp, thi đại học lại đứng nhất tỉnh, thật sự làm bà vô cùng nở mày nở mặt. Trước mặt người khác cũng chưa bao giờ e ngại về mẹ của mình. Bản thân Hàn Văn Khanh luôn cảm thấy ghét bỏ công việc lao công của chính mình, e sợ sẽ làm con trai mất mặt, thế nhưng Hàn Quân Thanh trước nay lại luôn thoải mái nói cho người khác biết, đây là mẹ của hắn.
Hàn Quân Thanh học Đại học biểu diễn chuyên nghiệp, chuyên ngành âm nhạc, đơn giản vì đã từng nghe người ta nói rằng minh tinh chính là nghề kiếm được nhiều tiền nhất.
Lớn lên trong nghèo khó giúp hắn trưởng thành từ rất sớm. Khi mà phần lớn bạn bè cùng lứa tuổi vẫn còn núp dưới sự che chở của cha mẹ, chẳng hề biết đến chút khó khăn gì, thiếu niên ấy vào năm mười sáu tuổi đã hiểu rõ tiền tài quan trọng thế nào.
Điều kiện ngoại hình của Hàn Quân Thanh rất tốt, vẻ ngoài cũng tuấn tú, thành tích học tập tốt lại thông minh, hơn nữa còn rất nỗ lực,người như vậy chắc chắn không thể nào không đạt được thành công, tuy cự tuyệt quy tắc ngầm, lại không có người chống lưng, con đường sự nghiệp của hắn vô cùng gian khổ nhưng vẫn gặt hái được chút thành tích. Mua nhà cho mẹ bằng tiền của chính mình để bà nghỉ việc mà an hưởng tuổi già thật tốt.
Nhưng vẫn luôn có một số người đố kị hắn, bắt lấy hắn không buông, cuộc sống riêng của hắn đứng đắn khiến người ta không thể soi được lỗi, liền có người đào ra quá khứ của mẹ hắn.
Cha không rõ, mẹ từng là kĩ nữ...
Chỉ hai điều này đủ đạp hắn xuống địa ngục, lúc đó hắn còn chưa đứng vững ở giới giải trí, có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, Hàn Quân Thanh cứ như vậy bị phong sát.
Nhìn thấy con trai mình sầu não uất ức không gượng dậy nổi, Hàn Văn Khanh cảm thấy tim mình như dao cứa, hối tiếc không kịp, vừa hận tuổi trẻ nông nổi của chính mình, lại áy náy liên lụy đến con trai, dưới sự kích động, liền ngất đi, được đưa đến bệnh viện kiểm tra, ung thư gan giai đoạn cuối...
"Tôi hối hận rồi, là do tôi đã làm liên lụy thằng bé, tôi đặt trên cho nó là Quân Thanh, thằng bé cũng đã dựa theo kì vọng ấy mà trở thành một quân tử tự thanh (*), sống vô cùng chính trực trong sạch, nhưng không ngờ mình lại có một bà mẹ dơ bẩn như vậy, tôi thật lòng xin lỗi thằng bé..."
(*) Quân tử tự thanh: "tự thanh" có lẽ là trong cụm "thanh giả tự thanh", có nghĩa là những người trong sạch, cho dù không cần chứng minh thì cũng sẽ tự có người hiểu. Tạm hiểu ở đây là người quân tử trong sạch, liêm khiết.
Hàn Văn Khanh vất vả lắm mới xoa dịu được tâm tình, vừa khóc lại kích động lên, Văn Khanh vội vàng hỏi: "Vậy bà muốn tôi làm gì đây?"
"Cái gì tôi cũng không cần, chỉ xin cô, mong cô giúp đỡ thằng bé, nó thích âm nhạc như vậy, thích diễn kịch đến thế, thằng bé không nên bị tôi liên lụy, nó hẳn là nên có một tương lai xán lạn. Xin cô giúp đỡ cho nó!"
Văn Khanh thở dài, phe phẩy tay trước mặt bà một cái, bà lại lần nữa rơi vào giấc ngủ. Tiểu Phượng Hoàng cà lăm đi tới, đôi mắt lúng liếng liếc nhìn thần sắc của Văn Khanh, thử hỏi: "Lần này có thể cho em đi không?"
Văn Khanh bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, bao nhiêu phiền muộn đều tan biến, chỉ chỉ lên trán nó: "Cố gắng đợi đi."
Vẻ mặt của Tiểu phượng hoàng lập tức xìu xuống, toàn bộ cơ thể ngã oặt xuống đất, đôi cánh nhỏ lặng lẽ đưa ra một lá bài, để trước mặt mình, trên đó viết -- bổn phượng đã chết, có việc hóa vàng mã.
Văn Khanh nhìn thấy hết sức vui mừng, không ngờ hiện tại Tiểu Phượng Hoàng thế nhưng còn biết dùng phương thức này để bán manh, có tiến bộ!
Nhưng mà dù sao cô vẫn không thể dẫn nó theo được, một là lần này lại là thế giới hiện đại, hai là lần này cô cũng không định mang theo không gian bàn tay vàng kia, vậy cho nên không có cách nào mang theo nó được.
Thế giới lần này, Hàn Văn Khanh không được tính là nữ phụ, chỉ có thể gọi là pháo hôi. Mà nữ chính của thế giới này, tên là Cố Niệm, tiểu công chúa Cố gia - thế gia hào môn chốn kinh thành.
Quan hệ của hai người họ đại bác bắn cũng không tới, sao Hàn Văn Khanh lại trở thành pháo hôi cơ chứ? Nội dung vẫn là khuôn sáo cũ rích về thiên kim thật giả bị ôm sai từ nhỏ.
Hàn Văn Khanh chính là vị tiểu thư thật sự bị lưu lạc ở bên ngoài kia, hơn nữa còn là vị thiên kim cả đời cũng chưa tìm lại được. Cố Niệm lại là cô bé lọ lem biến thành thiên kim giả, hơn nữa cô ta còn là người xuyên đến.
Thân phận kiếp trước của nữ chính là cô nhi, kiếp này không chỉ có thể đầu thai tới hào môn thế gia, lại còn có thể có được sự sủng ái của ông bà, cha mẹ, các anh trai của mình, điều này làm cho cô ấy vô cùng cảm kích, đồng thời, lại càng thêm quý trọng cuộc sống hạnh phúc hiện tại của chính mình. Về sau, cô ấy lại nảy sinh tình cảm đối với anh trai của mình, tuy rằng cô biết trái tim mình không xem bản thân là em gái hắn, nhưng dòng máu chảy trong cơ thể là không thể phủ nhận.
Ngay tại thời điểm cô đang thống khổ rối rắm, đột nhiên cô bị phát hiện không phải là con gái ruột của Cố gia, điều này thật sự rất tốt, không có quan hệ huyết thống, vì thế kết cục tất cả đều vô cùng vui mừng, người một nhà vẫn là người một nhà. Cố gia cũng phái người đi tìm đứa con gái thật sự của bọn họ, nhưng đã nhiều năm trôi qua vẫn không tìm thấy manh mối.
Cố gia và Cố Niệm như thế nào, Văn Khanh không quan tâm, chấp niệm duy nhất của Hàn Văn Khanh chính là con trai của bà ấy, vậy cô chỉ việc đi giúp con trai bà ấy thật tốt. Còn giúp như thế nào, Văn Khanh cũng đã có chủ ý.
Trong căn phòng tăm tối, một người thanh niên đang nằm vùi mình trên sô pha, hốc mắt trũng sâu, môi khô nứt nẻ, hai má có một vệt đỏ ửng bất thường. Đôi tay gắt gao ôm lấy một khung ảnh, trong khung ảnh là một người phụ nữ trung niên hiền lành xinh đẹp, nhìn vào màn ảnh cười vô cùng vui vẻ, rạng rỡ. Chàng trai nhắm chặt đôi mắt,trong giấc mộng còn ở nói mớ: "Mẹ ơi thật xin lỗi, thật xin lỗi mẹ ơi..."
Người thanh niên kia đúng là Hàn Quân Thanh, đây là ngày thứ hai sau khi Hàn Văn Khanh qua đời.
Trước đó đã trải qua dư luận phong ba và công ty phong sát, sự nghiệp của hắn như té ngã vào thung lũng, tiếp đó mẹ hắn cũng qua đời, liên tục gặp nạn, Hàn Quân Thanh chịu không nổi đả kích, rốt cuộc ngã bệnh.
Huống hồ gì chính hắn vẫn một mực cho rằng nguyên nhân cái chết của mẹ là do hắn. Bỗng nhiên nghe về chuyện trước kia của mẹ, đáy lòng hắn thật sự có chút khó có thể tiếp thu, rốt cuộc từ nhỏ mẹ luôn dạy hắn làm người phải trong sạch, không phụ lòng thiên hạ, sống xứng đáng với lương tâm của mình, hắn cũng luôn dựa theo lời bà đã từng dạy mà làm người, từ trước tới nay đều nghiêm khắc yêu cầu chính bản thân mình như thế.
Mẹ là người nuôi dưỡng hắn thành một quân tử chính trực, nên hắn cũng vẫn luôn cho rằng mẹ mình cũng như vậy, hắn cảm thấy bọn họ tuy rằng bần cùng, nghèo khó, vẫn có thể ngẩng cao đầu, không thẹn với lương tâm. Nhưng mà hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại có một quá khứ như thế. Con không chê mẹ xấu, dẫu mẹ hắn có vết nhơ như vậy trong quá khứ, hắn chắc chắn vẫn sẽ không ghét bỏ, chỉ là sự khác biệt quá lớn, hắn tạm thời không tiếp thu được.
Nhưng mà chỉ một thời gian sa sút như thế, mẹ hắn đã ngã bệnh, tuy rằng xét nghiệm ra là ung thư gan thời kì cuối, nhưng hắn cảm thấy nếu không phải do hắn làm mẹ chịu kích thích, có lẽ bà ấy sẽ không sinh bệnh, cũng sẽ không bỏ hắn mà đi sớm như vậy.
Vừa tự trách vừa hối hận khiến hắn rất nhanh đã ngã bệnh, từ sau khi bị công ty ngừng tất cả các hoạt động, hắn vẫn chỉ còn một mình, không có trợ lý, không có người đại diện, sốt tới hôn mê cũng không có người quan tâm.
[Tích! Tìm được ký chủ thích hợp, có muốn trói định với hệ thống dưỡng thành siêu sao không?]
Trong phòng trống trải, đột nhiên vang lên một giọng nữ lạnh như băng, mà trong phòng không có một bóng người.
[...3, 2, 1, ký chủ cam chịu trói định. Trói định với hệ thống dưỡng thành siêu sao.]
[Trói định thành công! Hệ thống rà quét số liệu.]
[Họ tên: Hàn Quân Thanh
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Tiềm lực siêu sao: SSS
Kỹ thuật diễn: C-
Ca hát: B+
Vũ đạo: C
Đặc thù kỹ năng: Thư pháp (sơ cấp)
Giá trị fans: 35798
Điểm tích lũy: 0
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ dưỡng thành siêu sao: 0]
[Nhiệm vụ chính tuyến một...]
Trong đầu bỗng xuất hiện một giọng nói ồn ào làm Hàn Quân Thanh từ từ tỉnh lại, duỗi tay xoa xoa đầu đau nhức, chắc là do hắn quá mệt mỏi nên nghe nhầm.
[Nhiệm vụ hằng ngày: Kéo màn cửa ra, dọn dẹp phòng ở, tự làm cho mình một bữa ăn ngon. 10 điểm tích lũy.]
Giọng nữ lạnh băng kia vẫn cứ ở tiếp tục, Hàn Quân Thanh giật cảmình, lập tức từ trên sô pha bật dậy: "Ai đó?"
[Chào cậu, tôi là hệ thống quản gia 001, hệ thống dưỡng thành siêu sao hết sức trung thành vì cậu
phục vụ.]
Hàn Quân Thanh: "???"
[Đây là hệ thống dưỡng thành siêu sao chuyên nghiệp, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố, cậu chắc chắn có thể trở thành một siêu sao Thiên Vương vang danh!]
Văn Khanh ra sức lừa gạt, đúng vậy, chính là Văn Khanh. Lần này, cô ngụy trang thành hệ thống quản gia đến giúp đỡ người ủy thác hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống, đây chính là hệ thống công lược nam thần mà cô đã chiếm được của Tô Lạp lần trước, sau đó, cô liền xem nó như hệ thống dưỡng thành siêu sao. Còn bản thân cô thì chiếm cứ vị trí quản gia của hệ thống.
Hàn Quân Thanh thân thế lận đận, trải qua quá nhiều chuyện như vậy, trong lòng rất khó tin tưởng người ngoài, nếu cô trở thành người đột nhiên xuất hiện, chỉ việc có được lòng tin của Hàn Quân Thanh đã không phải chuyện dễ dàng. Còn gì thuận tiện hơn trở thành hệ thống?
Đây sẽ là bí mật của riêng mình hắn, rất dễ khiến Hàn Quân Thanh mở lòng. Chủ yếu vẫn là giúp hắn hoàn thành nguyện vọng trở thành siêu sao, cho nên dù cô lấy hình thức gì xuất hiện cũng không quan trọng.
Hơn nữa, nhiệm vụ làm nhiều cũng rất nhàm chán, chính cô đành phải tự tìm chút việc vui thôi.
Hàn Quân Thanh lòng đầy nghi ngờ làm theo chỉ thị của Văn Khanh để mở giao diện của hệ thống, một cái màn hình trong suốt bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt, bên trên hiển thị số liệu thân thể của hắn.
Bên phải có thể nhìn thấy một chiếc balo hệ thống, gồm có 9 ngăn, tám ngăn ở mặt sau trống trơn, chỉ có ngăn đầu tiên có một gói quà tân thủ...
Hàn Quân Thanh cuối cùng cũng tin hệ thống này là thật, không phải ai đó đùa dai với hắn.
Dù sao, hiện tại hắn cũng đã thành người cô độc, liệu còn có ai rảnh rỗi mà chơi trò đùa dai với hắn cơ chứ?
Hàn Quân Thanh cười tự giễu, vừa nghĩ đến mẹ hắn đã qua đời, hắn chẳng thể vui vẻ nổi, nên cũng chẳng nhiệt tình lắm với chuyện có được hệ thống này.
[Cậu cứ rầu rĩ như thế, mẹ cậu có thể sống lại sao? Nếu cậu thật sự nhớ bà ấy, vậy thì hoàn thành việc bà ấy mong muốn nhất đi.]
Hàn Quân Thanh vừa kinh ngạc lại tức giận: "Hệ thống có thể nhìn lén suy nghĩ của tôi?!"
[Đương nhiên... Không thể! Tôi chỉ là thu thập tất cả tin tức từ lúc nhỏ đến lớn của cậu, suy đoán một cách hợp lý mà thôi.]
Hàn Quân Thanh trầm mặc một lát, đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ hắn đã từng hỏi mẹ rằng: "Mẹ ơi, nguyện vọng của mẹ là gì?"
"Nguyện vọng của mẹ chính là tất cả nguyện vọng của con đều có thể thực hiện được. Nguyện vọng của Thanh Thanh là gì nào?"
"Nguyện vọng của con là sau này trưởng thành phải làm một đại minh tinh, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mua cho mẹ một căn nhà thật lớn!"
"Được, được, mẹ sẽ chờ tới ngày đó."
Beta: Wan+Miêu Nhi
Bà mai danh ẩn tích đến một thành phố xa lạ để sinh sống, rửa chén bát, bưng thức ăn giúp người ta, thậm chí quét tước cả WC. Bà không có bằng cấp lại cũng chẳng thành thạo nghề nào nên chỉ có thể làm những công việc dơ bẩn lại mệt mỏi như vậy để kiếm sống.
Nhưng cho dù công việc có vừa dơ vừa mệt đi chăng nữa, chỉ cần bà tưởng tượng về đến nhà còn có một bé con đáng yêu đang chờ mình, Hàn Văn Khanh liền cảm thấy như được tiếp đầy năng lượng, tràn ngập hy vọng mà tiếp tục kiên trì.
Con trai Hàn Quân Thanh của bà thật sự vô cùng ưu tú, vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận, hơn nữa diện mạo lại còn kế thừa toàn bộ ưu điểm của bà. Vì tiết kiệm học phí, thằng bé ấy vào năm tiểu học đã nhảy hai lớp, thi đại học lại đứng nhất tỉnh, thật sự làm bà vô cùng nở mày nở mặt. Trước mặt người khác cũng chưa bao giờ e ngại về mẹ của mình. Bản thân Hàn Văn Khanh luôn cảm thấy ghét bỏ công việc lao công của chính mình, e sợ sẽ làm con trai mất mặt, thế nhưng Hàn Quân Thanh trước nay lại luôn thoải mái nói cho người khác biết, đây là mẹ của hắn.
Hàn Quân Thanh học Đại học biểu diễn chuyên nghiệp, chuyên ngành âm nhạc, đơn giản vì đã từng nghe người ta nói rằng minh tinh chính là nghề kiếm được nhiều tiền nhất.
Lớn lên trong nghèo khó giúp hắn trưởng thành từ rất sớm. Khi mà phần lớn bạn bè cùng lứa tuổi vẫn còn núp dưới sự che chở của cha mẹ, chẳng hề biết đến chút khó khăn gì, thiếu niên ấy vào năm mười sáu tuổi đã hiểu rõ tiền tài quan trọng thế nào.
Điều kiện ngoại hình của Hàn Quân Thanh rất tốt, vẻ ngoài cũng tuấn tú, thành tích học tập tốt lại thông minh, hơn nữa còn rất nỗ lực,người như vậy chắc chắn không thể nào không đạt được thành công, tuy cự tuyệt quy tắc ngầm, lại không có người chống lưng, con đường sự nghiệp của hắn vô cùng gian khổ nhưng vẫn gặt hái được chút thành tích. Mua nhà cho mẹ bằng tiền của chính mình để bà nghỉ việc mà an hưởng tuổi già thật tốt.
Nhưng vẫn luôn có một số người đố kị hắn, bắt lấy hắn không buông, cuộc sống riêng của hắn đứng đắn khiến người ta không thể soi được lỗi, liền có người đào ra quá khứ của mẹ hắn.
Cha không rõ, mẹ từng là kĩ nữ...
Chỉ hai điều này đủ đạp hắn xuống địa ngục, lúc đó hắn còn chưa đứng vững ở giới giải trí, có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, Hàn Quân Thanh cứ như vậy bị phong sát.
Nhìn thấy con trai mình sầu não uất ức không gượng dậy nổi, Hàn Văn Khanh cảm thấy tim mình như dao cứa, hối tiếc không kịp, vừa hận tuổi trẻ nông nổi của chính mình, lại áy náy liên lụy đến con trai, dưới sự kích động, liền ngất đi, được đưa đến bệnh viện kiểm tra, ung thư gan giai đoạn cuối...
"Tôi hối hận rồi, là do tôi đã làm liên lụy thằng bé, tôi đặt trên cho nó là Quân Thanh, thằng bé cũng đã dựa theo kì vọng ấy mà trở thành một quân tử tự thanh (*), sống vô cùng chính trực trong sạch, nhưng không ngờ mình lại có một bà mẹ dơ bẩn như vậy, tôi thật lòng xin lỗi thằng bé..."
(*) Quân tử tự thanh: "tự thanh" có lẽ là trong cụm "thanh giả tự thanh", có nghĩa là những người trong sạch, cho dù không cần chứng minh thì cũng sẽ tự có người hiểu. Tạm hiểu ở đây là người quân tử trong sạch, liêm khiết.
Hàn Văn Khanh vất vả lắm mới xoa dịu được tâm tình, vừa khóc lại kích động lên, Văn Khanh vội vàng hỏi: "Vậy bà muốn tôi làm gì đây?"
"Cái gì tôi cũng không cần, chỉ xin cô, mong cô giúp đỡ thằng bé, nó thích âm nhạc như vậy, thích diễn kịch đến thế, thằng bé không nên bị tôi liên lụy, nó hẳn là nên có một tương lai xán lạn. Xin cô giúp đỡ cho nó!"
Văn Khanh thở dài, phe phẩy tay trước mặt bà một cái, bà lại lần nữa rơi vào giấc ngủ. Tiểu Phượng Hoàng cà lăm đi tới, đôi mắt lúng liếng liếc nhìn thần sắc của Văn Khanh, thử hỏi: "Lần này có thể cho em đi không?"
Văn Khanh bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, bao nhiêu phiền muộn đều tan biến, chỉ chỉ lên trán nó: "Cố gắng đợi đi."
Vẻ mặt của Tiểu phượng hoàng lập tức xìu xuống, toàn bộ cơ thể ngã oặt xuống đất, đôi cánh nhỏ lặng lẽ đưa ra một lá bài, để trước mặt mình, trên đó viết -- bổn phượng đã chết, có việc hóa vàng mã.
Văn Khanh nhìn thấy hết sức vui mừng, không ngờ hiện tại Tiểu Phượng Hoàng thế nhưng còn biết dùng phương thức này để bán manh, có tiến bộ!
Nhưng mà dù sao cô vẫn không thể dẫn nó theo được, một là lần này lại là thế giới hiện đại, hai là lần này cô cũng không định mang theo không gian bàn tay vàng kia, vậy cho nên không có cách nào mang theo nó được.
Thế giới lần này, Hàn Văn Khanh không được tính là nữ phụ, chỉ có thể gọi là pháo hôi. Mà nữ chính của thế giới này, tên là Cố Niệm, tiểu công chúa Cố gia - thế gia hào môn chốn kinh thành.
Quan hệ của hai người họ đại bác bắn cũng không tới, sao Hàn Văn Khanh lại trở thành pháo hôi cơ chứ? Nội dung vẫn là khuôn sáo cũ rích về thiên kim thật giả bị ôm sai từ nhỏ.
Hàn Văn Khanh chính là vị tiểu thư thật sự bị lưu lạc ở bên ngoài kia, hơn nữa còn là vị thiên kim cả đời cũng chưa tìm lại được. Cố Niệm lại là cô bé lọ lem biến thành thiên kim giả, hơn nữa cô ta còn là người xuyên đến.
Thân phận kiếp trước của nữ chính là cô nhi, kiếp này không chỉ có thể đầu thai tới hào môn thế gia, lại còn có thể có được sự sủng ái của ông bà, cha mẹ, các anh trai của mình, điều này làm cho cô ấy vô cùng cảm kích, đồng thời, lại càng thêm quý trọng cuộc sống hạnh phúc hiện tại của chính mình. Về sau, cô ấy lại nảy sinh tình cảm đối với anh trai của mình, tuy rằng cô biết trái tim mình không xem bản thân là em gái hắn, nhưng dòng máu chảy trong cơ thể là không thể phủ nhận.
Ngay tại thời điểm cô đang thống khổ rối rắm, đột nhiên cô bị phát hiện không phải là con gái ruột của Cố gia, điều này thật sự rất tốt, không có quan hệ huyết thống, vì thế kết cục tất cả đều vô cùng vui mừng, người một nhà vẫn là người một nhà. Cố gia cũng phái người đi tìm đứa con gái thật sự của bọn họ, nhưng đã nhiều năm trôi qua vẫn không tìm thấy manh mối.
Cố gia và Cố Niệm như thế nào, Văn Khanh không quan tâm, chấp niệm duy nhất của Hàn Văn Khanh chính là con trai của bà ấy, vậy cô chỉ việc đi giúp con trai bà ấy thật tốt. Còn giúp như thế nào, Văn Khanh cũng đã có chủ ý.
Trong căn phòng tăm tối, một người thanh niên đang nằm vùi mình trên sô pha, hốc mắt trũng sâu, môi khô nứt nẻ, hai má có một vệt đỏ ửng bất thường. Đôi tay gắt gao ôm lấy một khung ảnh, trong khung ảnh là một người phụ nữ trung niên hiền lành xinh đẹp, nhìn vào màn ảnh cười vô cùng vui vẻ, rạng rỡ. Chàng trai nhắm chặt đôi mắt,trong giấc mộng còn ở nói mớ: "Mẹ ơi thật xin lỗi, thật xin lỗi mẹ ơi..."
Người thanh niên kia đúng là Hàn Quân Thanh, đây là ngày thứ hai sau khi Hàn Văn Khanh qua đời.
Trước đó đã trải qua dư luận phong ba và công ty phong sát, sự nghiệp của hắn như té ngã vào thung lũng, tiếp đó mẹ hắn cũng qua đời, liên tục gặp nạn, Hàn Quân Thanh chịu không nổi đả kích, rốt cuộc ngã bệnh.
Huống hồ gì chính hắn vẫn một mực cho rằng nguyên nhân cái chết của mẹ là do hắn. Bỗng nhiên nghe về chuyện trước kia của mẹ, đáy lòng hắn thật sự có chút khó có thể tiếp thu, rốt cuộc từ nhỏ mẹ luôn dạy hắn làm người phải trong sạch, không phụ lòng thiên hạ, sống xứng đáng với lương tâm của mình, hắn cũng luôn dựa theo lời bà đã từng dạy mà làm người, từ trước tới nay đều nghiêm khắc yêu cầu chính bản thân mình như thế.
Mẹ là người nuôi dưỡng hắn thành một quân tử chính trực, nên hắn cũng vẫn luôn cho rằng mẹ mình cũng như vậy, hắn cảm thấy bọn họ tuy rằng bần cùng, nghèo khó, vẫn có thể ngẩng cao đầu, không thẹn với lương tâm. Nhưng mà hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại có một quá khứ như thế. Con không chê mẹ xấu, dẫu mẹ hắn có vết nhơ như vậy trong quá khứ, hắn chắc chắn vẫn sẽ không ghét bỏ, chỉ là sự khác biệt quá lớn, hắn tạm thời không tiếp thu được.
Nhưng mà chỉ một thời gian sa sút như thế, mẹ hắn đã ngã bệnh, tuy rằng xét nghiệm ra là ung thư gan thời kì cuối, nhưng hắn cảm thấy nếu không phải do hắn làm mẹ chịu kích thích, có lẽ bà ấy sẽ không sinh bệnh, cũng sẽ không bỏ hắn mà đi sớm như vậy.
Vừa tự trách vừa hối hận khiến hắn rất nhanh đã ngã bệnh, từ sau khi bị công ty ngừng tất cả các hoạt động, hắn vẫn chỉ còn một mình, không có trợ lý, không có người đại diện, sốt tới hôn mê cũng không có người quan tâm.
[Tích! Tìm được ký chủ thích hợp, có muốn trói định với hệ thống dưỡng thành siêu sao không?]
Trong phòng trống trải, đột nhiên vang lên một giọng nữ lạnh như băng, mà trong phòng không có một bóng người.
[...3, 2, 1, ký chủ cam chịu trói định. Trói định với hệ thống dưỡng thành siêu sao.]
[Trói định thành công! Hệ thống rà quét số liệu.]
[Họ tên: Hàn Quân Thanh
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Tiềm lực siêu sao: SSS
Kỹ thuật diễn: C-
Ca hát: B+
Vũ đạo: C
Đặc thù kỹ năng: Thư pháp (sơ cấp)
Giá trị fans: 35798
Điểm tích lũy: 0
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ dưỡng thành siêu sao: 0]
[Nhiệm vụ chính tuyến một...]
Trong đầu bỗng xuất hiện một giọng nói ồn ào làm Hàn Quân Thanh từ từ tỉnh lại, duỗi tay xoa xoa đầu đau nhức, chắc là do hắn quá mệt mỏi nên nghe nhầm.
[Nhiệm vụ hằng ngày: Kéo màn cửa ra, dọn dẹp phòng ở, tự làm cho mình một bữa ăn ngon. 10 điểm tích lũy.]
Giọng nữ lạnh băng kia vẫn cứ ở tiếp tục, Hàn Quân Thanh giật cảmình, lập tức từ trên sô pha bật dậy: "Ai đó?"
[Chào cậu, tôi là hệ thống quản gia 001, hệ thống dưỡng thành siêu sao hết sức trung thành vì cậu
phục vụ.]
Hàn Quân Thanh: "???"
[Đây là hệ thống dưỡng thành siêu sao chuyên nghiệp, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố, cậu chắc chắn có thể trở thành một siêu sao Thiên Vương vang danh!]
Văn Khanh ra sức lừa gạt, đúng vậy, chính là Văn Khanh. Lần này, cô ngụy trang thành hệ thống quản gia đến giúp đỡ người ủy thác hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống, đây chính là hệ thống công lược nam thần mà cô đã chiếm được của Tô Lạp lần trước, sau đó, cô liền xem nó như hệ thống dưỡng thành siêu sao. Còn bản thân cô thì chiếm cứ vị trí quản gia của hệ thống.
Hàn Quân Thanh thân thế lận đận, trải qua quá nhiều chuyện như vậy, trong lòng rất khó tin tưởng người ngoài, nếu cô trở thành người đột nhiên xuất hiện, chỉ việc có được lòng tin của Hàn Quân Thanh đã không phải chuyện dễ dàng. Còn gì thuận tiện hơn trở thành hệ thống?
Đây sẽ là bí mật của riêng mình hắn, rất dễ khiến Hàn Quân Thanh mở lòng. Chủ yếu vẫn là giúp hắn hoàn thành nguyện vọng trở thành siêu sao, cho nên dù cô lấy hình thức gì xuất hiện cũng không quan trọng.
Hơn nữa, nhiệm vụ làm nhiều cũng rất nhàm chán, chính cô đành phải tự tìm chút việc vui thôi.
Hàn Quân Thanh lòng đầy nghi ngờ làm theo chỉ thị của Văn Khanh để mở giao diện của hệ thống, một cái màn hình trong suốt bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt, bên trên hiển thị số liệu thân thể của hắn.
Bên phải có thể nhìn thấy một chiếc balo hệ thống, gồm có 9 ngăn, tám ngăn ở mặt sau trống trơn, chỉ có ngăn đầu tiên có một gói quà tân thủ...
Hàn Quân Thanh cuối cùng cũng tin hệ thống này là thật, không phải ai đó đùa dai với hắn.
Dù sao, hiện tại hắn cũng đã thành người cô độc, liệu còn có ai rảnh rỗi mà chơi trò đùa dai với hắn cơ chứ?
Hàn Quân Thanh cười tự giễu, vừa nghĩ đến mẹ hắn đã qua đời, hắn chẳng thể vui vẻ nổi, nên cũng chẳng nhiệt tình lắm với chuyện có được hệ thống này.
[Cậu cứ rầu rĩ như thế, mẹ cậu có thể sống lại sao? Nếu cậu thật sự nhớ bà ấy, vậy thì hoàn thành việc bà ấy mong muốn nhất đi.]
Hàn Quân Thanh vừa kinh ngạc lại tức giận: "Hệ thống có thể nhìn lén suy nghĩ của tôi?!"
[Đương nhiên... Không thể! Tôi chỉ là thu thập tất cả tin tức từ lúc nhỏ đến lớn của cậu, suy đoán một cách hợp lý mà thôi.]
Hàn Quân Thanh trầm mặc một lát, đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ hắn đã từng hỏi mẹ rằng: "Mẹ ơi, nguyện vọng của mẹ là gì?"
"Nguyện vọng của mẹ chính là tất cả nguyện vọng của con đều có thể thực hiện được. Nguyện vọng của Thanh Thanh là gì nào?"
"Nguyện vọng của con là sau này trưởng thành phải làm một đại minh tinh, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mua cho mẹ một căn nhà thật lớn!"
"Được, được, mẹ sẽ chờ tới ngày đó."
/148
|