Edit: Lữ Nguyệt
Beta: Wan+Miêu Nhi
Tháng ba mùa xuân, trăm hoa đua nở, Hoàng hậu nương nương cho triệu kiến các tiểu thư khuê các còn tuổi thành niên chưa lập thất vào cung tham gia Bách Hoa yến, Văn Khanh cũng có trong đó.
Tên là Bách Hoa yến nhưng thực chất là một yến tiệc coi mắt. Nay bên trên không nặng nữ sắc, đã ngưng tuyển tú nhiều năm nên nữ tử trong các gia đình chưa lập gia đình có thể tự do hôn phối. Thời nay tuy nam thanh nữ tử của các nhà hào môn đều không quá trọng lễ nghĩa nhưng cũng có ý tứ trong việc nam nữ bảy tuổi không chung chiếu. Giờ các công tử tiểu thư cũng hiếm có dịp gặp mặt, không muốn bị cha mẹ ép gả nên cũng mong tìm cho mình một người thực tâm đầu ý hợp. Vì thế Hoàng Hậu nương nương muốn nhân Bách Hoa yến này cho bọn họ một cơ hội.
Văn Khanh bị Triệu Oản lôi kéo đi trang điểm: "Ngươi năm nay cũng mười lăm rồi, mấy tiểu cô nương lớn hơn ngươi một chút đã đính hôn hết cả. Tuy nói ngươi là công chúa không lo xuất giá, nhưng chờ người khác chọn xong rồi, còn lại những kẻ vớ va vớ vẩn chúng ta cũng chướng mắt. Nương cũng không ép ngươi, ngươi cứ chọn người mình thích, coi trọng kẻ nào thì bảo cữu cữu ngươi tứ hôn cho..."
Văn Khanh không để tâm chỉ gật đầu cho qua.
Triệu Oản thấy nàng không thèm để ý, không khỏi tức giận: "Nương nói cho ngươi nghe, hôm nay ngươi nhất định phải chọn được một người, nếu ngươi không chọn, nương và cha người sẽ đứng ra chọn cho ngươi."
"Nếu vậy nương nhớ tuyển người nào đẹp mắt một chút."
Triệu Oản: "..."
Bây giờ nàng đã tin, khuê nữ của nàng không hề để trong lòng mấy chuyện thành hôn này.
Có điều xinh đẹp thì...
......
Hoa cỏ trong cung trước nay đều có thợ thủ công chăm sóc tỉ mỉ, hoa thơm cỏ lạ, đua nhau khoe sắc, giống như các quý nữ trang điểm lộng lẫy trong cung.
Giang Xu lần đầu tiến cung, thấy gì cũng mới mẻ, bộ dạng này trong mắt người khác không khỏi bị khinh thường. Một người có giáo dưỡng tốt, cho dù thế nào cũng sẽ không biểu lộ mảy may, những kẻ chanh chua kia không nhịn được châm biếm đi đến.
""Đồ nông thôn nhà quê, không có kiến thức!"
""Các ngươi xem dáng vẻ của nàng ta kìa, chỉ là cỏ cây bình thường mà như thể hiếm lạ lắm."
"Quần áo nữ trang cũng đều không phải thứ đang thịnh hành, chẳng biết là đồ của bao nhiêu năm trước."
"Sao kẻ như thế này có thể vào Bách Hoa yến được? Từ xa ta đã ngửi được mùi nghèo khó của nàng ta rồi."
......
Giang Xu mất nửa ngày mới nhận ra đây là đang nói về nàng, không khỏi nhăn mặt. Có điều nàng mới đến, không biết gia thế của những kẻ đó thế nào, một điều nhịn chín điều lành, tốt nhất nên xoay người bỏ đi, không chấp nhặt với những người đó.
Cũng ma những người đó vẫn còn nhớ đến thân phận quý nữ của mình, không đuổi theo bới móc châm chọc nàng.
Giang Xu vất vả lắm mới được yên tĩnh lại lơ đãng đụng phải một người. Đối phương có một khí chất vô cùng sạch sẽ, trên người thoang thoảng mùi lá trúc rất dễ chịu. Giang Xu xoa xoa sống mũi, ngẩng đầu nhìn lại.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (*)
Tự dưng, Giang Xu nghĩ đến câu nói này.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Bạch y công tử mỉm cười: ""Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Giọng nói thật dễ nghe, Giang Xu đỏ mặt, vội vàng nói: "Ta không sao, thật xin lỗi, lúc nãy ta không thấy ngươi..."
Hình ảnh này tình cờ lọt vào mắt Văn Khanh, đúng là chuyện tốt, nữ chính và nam phụ trung khuyển gặp nhau lần đầu.
Trong nguyên tác Bách Hoa yến đã xảy ra không ít chuyện, nữ chính gặp nam phụ là chuyện thứ nhất. Nhóm quý nữ tốt thí nói móc nữ chính, bị nam chính sắp đặt làm mất hết danh tiết (*) là thứ hai. Hoàng Hậu bộc phát bệnh tim, nữ chủ dùng bàn tay vàng mua thuốc cứu chữa là ba. Vệ Văn Khanh gặp nữ chính bỗng dưng lấy ra một bình thuốc, xé bao bì, sợ hãi gọi Giang Xu là yêu quái là bốn. Nam chính an ủi nữ chính, tình cảm hai người ấm lên, sau đó nam chính trả thù phủ Trấn Quốc Công là chuyện kế tiếp.
(*) Danh tiết: danh dự và tiết tháo.
Có điều bây giờ, Triệu Yến vẫn còn bị giam giữ trong đại lao, xem chừng không có cơ hội hủy hoại danh tiết kẻ khác, trả thù phủ Trấn Quốc Công. Cốt truyện ban đầu đã không có nam chính tham gia, giờ không biết đã lệch đến tận đâu rồi.
Tuyến nhân vật chính thay đổi, một số tình tiết cũ lại không có biến, tỉ như Hoàng hậu vẫn bộc phát bệnh tim như cũ, Giang Xu mua thuốc vẫn như cũ bị Văn Khanh bắt gặp, nhưng nàng không la lớn. Giang Xu tâm địa không xấu, vì cớ gì mà gây sự?
Hoàng Hậu uống thuốc quả nhiên bệnh có chuyển biến tốt đẹp, tình cảm tốt với Giang Xu cũng cao hơn trước, ban thưởng cho nàng một đống bảo vật quý giá, còn hứa hẹn nếu nàng thích nam tử nhà nào có thể giúp nàng tứ hôn. Đến bước này, Giang Xu đã thành công lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương, có được sự che chở của nàng. Còn nhóm quý nữ lúc đầu nói xấu Giang Xu giờ sợ trắng mắt, hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy.
Văn Khanh không để ý đến những việc này, điều mà nàng lưu tâm nhất là - theo cốt chuyện ban đầu, ba tháng sau Bách Hoa yến, Nguyên Xương Đế qua đời.
Yến hội còn chưa kết thúc, Văn Khanh đã bị Nguyên Xương Đế gọi đến cung Thanh Ninh, đây là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ.
"Khanh Khanh mau lại đây, giúp cữu cữu một chuyện."
Văn Khanh đi vào, Nguyên Xương Đế tươi cười gọi nàng, từ trước đến nay Văn Khanh gặp hắn không cần phải quỳ lạy, nên theo lời nói đến cạnh hắn.
"Đám trẻ các ngươi được sống phóng túng, cữu cữu đáng thương lại phải xử lý nhiều tấu chương như vậy, xem đến chóng mặt nhức đầu. Hay là Khanh Khanh giúp cữu cữu phê tiếp phần còn lại đi."
Ngữ khí Nguyên Xương Đế vẫn giống như bình thường, nhưng lời nói ra như thả một quả bom nặng ký, làm Văn Khanh giật mình: "Cữu cữu để ta phê tấu chương?"
Tình huống gì thế này? Bảo một đứa cháu ngoại phê tấu chương? Tuy rằng cữu cữu trước nay rất sủng nàng nhưng thế này cũng thật quá rồi.
Nguyên Xương Đế vẫn cười nói: "Như thế nào? Khanh Khanh không muốn giúp cữu cữu chuyện này sao? Ai da, cữu cữu yêu thương Khanh Khanh thật phí công, nhìn cữu cữu khổ cực như vậy mà không biết giúp cữu cữu!"
Văn Khanh trầm mặc suy nghĩ một lát, trong lòng mơ hồ có suy đoán nhưng lại không hỏi, nghe lời cầm bút son lên. Nàng đã từng Hoàng đế, cũng từng giúp cữu cữu sắp xếp tấu chương. Trên bàn hắn còn cố ý để lại những tấu chương cho nàng luyện tập, không khó phê duyệt, nên nàng làm quen rất nhanh.
Nàng dường như hiểu được ý của cữu cữu, e rằng hắn muốn truyền lại hoàng vị cho nàng?
Tuy rằng trước đây nàng cũng đã nghĩ tới việc sau khi cữu cữu mất sẽ truyền ngôi cho ai. Triệu Cật chắc chắn không được, huyết thống gần nhất chỉ có Hoài Nam Vương nhưng cả nhà đều đã vào ngục, nhận con thừa tự trong hoàng thất cũng được nhưng không tìm được người nào tốt. Nàng từng nghĩ mình sẽ kế vị, nhưng không muốn làm tổn thương trái tim cữu cữu. Cữu cữu yêu thương nàng không lẫn tư tâm, nếu nàng nói muốn hoàng vị, chỉ sợ cữu cữu sẽ nghi ngờ nàng vì hoàng vị nên mới thân thiết với ông.
Bởi vậy nàng đã bỏ qua ý nghĩ này. Cuối cùng Văn Khanh quyết định, cữu cữu truyền ngôi truyền cho thì nàng sẽ dốc hết sức phò tá người đó, không nghĩ tới việc ngài lại đem ngôi vị truyền cho mình.
Chắc là không tìm được người phù hợp.
Nguyên Xương Đế đã suy nghĩ vô cùng cặn kẽ, ông chỉ có một đứa con trai là Triệu Cật nhưng đầu óc lại có vấn đề, lúc nào cũng cảm thấy có người muốn hại nó. Phái một thái phó trông chừng nó, nó lại nói thái phó nuôi phế nó, bởi vậy cho người đánh đuổi. Đánh đuổi ba người liên tiếp thì không còn ai nguyện ý làm thái phó của nó nữa.
Không có thái phó dạy dỗ, nó đến lớp vỡ lòng còn học chưa xong, nghe nói chưa nhận được hết mặt chữ, không đọc sách thì sao có thể mong đợi nó hiểu rõ lý lẽ? Bởi vậy sau lưng không ít người mắng nó là kẻ ngốc.
Truyền hoàng vị cho một kẻ ngốc? Nguyên Xương Đế cảm thấy liệt tổ liệt tông Triệu gia sẽ sống dậy bóp chết ông! Nhưng hồi còn trẻ ông đã bị chuẩn đoán vô sinh, sẽ không có hài tử khác nữa, dưới gối không người, cuối cùng ngôi vị vẫn rơi vào tay Triệu Cật. Lúc đầu định chọn vài trung thần lương tướng phụ tá, chờ nó sinh hoàng tử rồi cố gắng bồi dưỡng thật tốt cũng không phải không được.
Nhưng giấc mộng hôm qua đã khiến Nguyên Xương Đế thay đổi ý định. Trong mơ quả thật thấy Triệu Cật đăng cơ đế vị nhưng thực chất chỉ làm con rối trong tay kẻ khác. Người kế thừa Hoài Nam Vương - Triệu Yến mới là kẻ khống chế Đại Chiêu. Triệu Yến lòng dạ ác độc, đến phụ thân còn có thể ám sát, sao có thể mong hắn có tình cảm gì với Đại Chiêu? Trong mắt hắn chỉ có bản thân hắn và huyện chủ Giang Ninh.
Đó là lý do hắn trả thù hết tất cả kẻ địch, sau khi làm cho Đại Chiêu rơi vào thế cục rối rắm, Triệu Yến cùng vợ con đến một nơi bồng lai tiên cảnh, sống cuộc sống như thần tiên quyến lữ.
Sau đó Đại Chiêu liền rơi vào tay Triệu Cật, không có ai quản nó nên không hề kiêng nể gì, chỉ trong mấy năm, trung thần nghĩa sĩ trong triều đều bị nó giết hết! Bởi nó cảm thấy tất cả quần thần đều muốn hại hắn! Sau đó chọn một đám nịnh thần vô dụng, ham mê nữ sắc, xao nhãng triều chính, không quá hai năm, Chiêu quốc đã bị Man tộc chiếm, Đại Chiêu diệt vong.
Chuyện này quả thật Nguyên Xương Đế chưa từng nghĩ đến. Không chọn người kế vị tốt làm Chiêu quốc diệt vong, đây tuyệt đối là trách nhiệm của ông! Ngẫm thấy cơ nghiệp trăm năm của Triệu thị bị hủy trong tay nó, ông làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nữa?!
Cho nên ông nhất định phải thận trọng lựa chọn người thừa kế. Triệu Cật tuyệt đối không được! Để lại nhiều trung thần phụ tá nó sớm muộn cũng bị nó giết hết. Mà chọn người làm con thừa tự, Nguyên Xương Đế chọn tới chọn lui cũng không có ai vừa ý. Chưa nói huyết thống xa, ông không bằng lòng đem ngôi vị hoàng đế giao cho một người không quan hệ, chỉ riêng phẩm hạnh đã không ai khiến ông yên tâm! Bởi vậy chỉ có mỗi đứa cháu ngoại này là lọt vào mắt xanh.
Cháu ngoại tuy là nữ tử, nhưng cũng là huyết mạch Triệu gia, huống hồ nàng còn là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm tới che chở Đại Chiêu trăm năm. Ông hoàn toàn không lo lắng cơ nghiệp Triệu thị truyền vào tay nàng sẽ bị diệt vong. Có tiên nhân che chở, đó là vinh dự của Triệu thị, không chừng tổ tông Triệu thị còn khen ông làm tốt!
Nguyên Xương Đế càng nghĩ càng thấy khả thi, quyết định không do dự, bởi theo mộng ông chỉ sống được ba tháng nữa. Từ nhỏ đã hay đau ốm bệnh tật, sống được đến bốn mươi tuổi ông đã cảm thấy thỏa mãn, huống hồ vì cơ duyên gặp được cháu gái, ông lại sống nửa đời sau khỏe mạnh, không bị bệnh tật dày vò đã cảm thấy rất hài lòng rồi. Người phải biết tự thỏa mãn, trong lịch sử nhiều Hoàng đế không vừa lòng, đòi hỏi trường sinh bất lão, nhưng kết quả thì sao chứ? Nguyên Xương Đế hiểu rõ.
Văn Khanh không biết Nguyên Xương Đế mơ thấy những chuyện xảy ra trong nguyên tác nên mới quyết định chọn nàng làm người thừa kế, nàng yên lặng ngồi phê tấu chương, có gì không hiểu liền đi hỏi ông, đến lúc phê xong thì cửa cung đã đóng. Văn Khanh thường xuyên ở lại trong cung, đương nhiên có cung của riêng nàng, bởi vậy sau khi cáo từ Nguyên Xương đế thì nàng trở về chỗ ở của mình.
Nguyên Xương Đế gọi Văn Khanh lại: "Khanh Khanh, từ hôm nay ngươi ở lại Đông Cung đi."
Đông Cung trước nay là nơi thái tử ở. Văn Khanh muốn giả ngu cũng không được. Sắc mặt bình tĩnh nhìn thẳng Nguyên Xương Đế: "Cữu cữu biết mình đang làm gì không ạ"
Nguyên Xương Đế cười: "Cữu cữu chưa có hồ đồ, đương nhiên biết mình đang làm gì."
Văn Khanh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Chuyện này phụ thân mẫu thân có biết không?"
"Ta đã nói với Trấn Quốc công, hắn sẽ nói cho cha mẹ ngươi. Ngày mai ta đưa ngươi đến chỗ Hoàng Hậu sửa lại danh phận cho ngươi, về sau ngươi danh chính ngôn thuận là trưởng công chúa. Đương nhiên cha mẹ ngươi vẫn là cha mẹ ngươi, cữu cữu vẫn là cữu cữu, chẳng qua..."
"Ngươi sẽ trở thành Hoàng Thái Nữ."
Beta: Wan+Miêu Nhi
Tháng ba mùa xuân, trăm hoa đua nở, Hoàng hậu nương nương cho triệu kiến các tiểu thư khuê các còn tuổi thành niên chưa lập thất vào cung tham gia Bách Hoa yến, Văn Khanh cũng có trong đó.
Tên là Bách Hoa yến nhưng thực chất là một yến tiệc coi mắt. Nay bên trên không nặng nữ sắc, đã ngưng tuyển tú nhiều năm nên nữ tử trong các gia đình chưa lập gia đình có thể tự do hôn phối. Thời nay tuy nam thanh nữ tử của các nhà hào môn đều không quá trọng lễ nghĩa nhưng cũng có ý tứ trong việc nam nữ bảy tuổi không chung chiếu. Giờ các công tử tiểu thư cũng hiếm có dịp gặp mặt, không muốn bị cha mẹ ép gả nên cũng mong tìm cho mình một người thực tâm đầu ý hợp. Vì thế Hoàng Hậu nương nương muốn nhân Bách Hoa yến này cho bọn họ một cơ hội.
Văn Khanh bị Triệu Oản lôi kéo đi trang điểm: "Ngươi năm nay cũng mười lăm rồi, mấy tiểu cô nương lớn hơn ngươi một chút đã đính hôn hết cả. Tuy nói ngươi là công chúa không lo xuất giá, nhưng chờ người khác chọn xong rồi, còn lại những kẻ vớ va vớ vẩn chúng ta cũng chướng mắt. Nương cũng không ép ngươi, ngươi cứ chọn người mình thích, coi trọng kẻ nào thì bảo cữu cữu ngươi tứ hôn cho..."
Văn Khanh không để tâm chỉ gật đầu cho qua.
Triệu Oản thấy nàng không thèm để ý, không khỏi tức giận: "Nương nói cho ngươi nghe, hôm nay ngươi nhất định phải chọn được một người, nếu ngươi không chọn, nương và cha người sẽ đứng ra chọn cho ngươi."
"Nếu vậy nương nhớ tuyển người nào đẹp mắt một chút."
Triệu Oản: "..."
Bây giờ nàng đã tin, khuê nữ của nàng không hề để trong lòng mấy chuyện thành hôn này.
Có điều xinh đẹp thì...
......
Hoa cỏ trong cung trước nay đều có thợ thủ công chăm sóc tỉ mỉ, hoa thơm cỏ lạ, đua nhau khoe sắc, giống như các quý nữ trang điểm lộng lẫy trong cung.
Giang Xu lần đầu tiến cung, thấy gì cũng mới mẻ, bộ dạng này trong mắt người khác không khỏi bị khinh thường. Một người có giáo dưỡng tốt, cho dù thế nào cũng sẽ không biểu lộ mảy may, những kẻ chanh chua kia không nhịn được châm biếm đi đến.
""Đồ nông thôn nhà quê, không có kiến thức!"
""Các ngươi xem dáng vẻ của nàng ta kìa, chỉ là cỏ cây bình thường mà như thể hiếm lạ lắm."
"Quần áo nữ trang cũng đều không phải thứ đang thịnh hành, chẳng biết là đồ của bao nhiêu năm trước."
"Sao kẻ như thế này có thể vào Bách Hoa yến được? Từ xa ta đã ngửi được mùi nghèo khó của nàng ta rồi."
......
Giang Xu mất nửa ngày mới nhận ra đây là đang nói về nàng, không khỏi nhăn mặt. Có điều nàng mới đến, không biết gia thế của những kẻ đó thế nào, một điều nhịn chín điều lành, tốt nhất nên xoay người bỏ đi, không chấp nhặt với những người đó.
Cũng ma những người đó vẫn còn nhớ đến thân phận quý nữ của mình, không đuổi theo bới móc châm chọc nàng.
Giang Xu vất vả lắm mới được yên tĩnh lại lơ đãng đụng phải một người. Đối phương có một khí chất vô cùng sạch sẽ, trên người thoang thoảng mùi lá trúc rất dễ chịu. Giang Xu xoa xoa sống mũi, ngẩng đầu nhìn lại.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (*)
Tự dưng, Giang Xu nghĩ đến câu nói này.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Bạch y công tử mỉm cười: ""Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Giọng nói thật dễ nghe, Giang Xu đỏ mặt, vội vàng nói: "Ta không sao, thật xin lỗi, lúc nãy ta không thấy ngươi..."
Hình ảnh này tình cờ lọt vào mắt Văn Khanh, đúng là chuyện tốt, nữ chính và nam phụ trung khuyển gặp nhau lần đầu.
Trong nguyên tác Bách Hoa yến đã xảy ra không ít chuyện, nữ chính gặp nam phụ là chuyện thứ nhất. Nhóm quý nữ tốt thí nói móc nữ chính, bị nam chính sắp đặt làm mất hết danh tiết (*) là thứ hai. Hoàng Hậu bộc phát bệnh tim, nữ chủ dùng bàn tay vàng mua thuốc cứu chữa là ba. Vệ Văn Khanh gặp nữ chính bỗng dưng lấy ra một bình thuốc, xé bao bì, sợ hãi gọi Giang Xu là yêu quái là bốn. Nam chính an ủi nữ chính, tình cảm hai người ấm lên, sau đó nam chính trả thù phủ Trấn Quốc Công là chuyện kế tiếp.
(*) Danh tiết: danh dự và tiết tháo.
Có điều bây giờ, Triệu Yến vẫn còn bị giam giữ trong đại lao, xem chừng không có cơ hội hủy hoại danh tiết kẻ khác, trả thù phủ Trấn Quốc Công. Cốt truyện ban đầu đã không có nam chính tham gia, giờ không biết đã lệch đến tận đâu rồi.
Tuyến nhân vật chính thay đổi, một số tình tiết cũ lại không có biến, tỉ như Hoàng hậu vẫn bộc phát bệnh tim như cũ, Giang Xu mua thuốc vẫn như cũ bị Văn Khanh bắt gặp, nhưng nàng không la lớn. Giang Xu tâm địa không xấu, vì cớ gì mà gây sự?
Hoàng Hậu uống thuốc quả nhiên bệnh có chuyển biến tốt đẹp, tình cảm tốt với Giang Xu cũng cao hơn trước, ban thưởng cho nàng một đống bảo vật quý giá, còn hứa hẹn nếu nàng thích nam tử nhà nào có thể giúp nàng tứ hôn. Đến bước này, Giang Xu đã thành công lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương, có được sự che chở của nàng. Còn nhóm quý nữ lúc đầu nói xấu Giang Xu giờ sợ trắng mắt, hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy.
Văn Khanh không để ý đến những việc này, điều mà nàng lưu tâm nhất là - theo cốt chuyện ban đầu, ba tháng sau Bách Hoa yến, Nguyên Xương Đế qua đời.
Yến hội còn chưa kết thúc, Văn Khanh đã bị Nguyên Xương Đế gọi đến cung Thanh Ninh, đây là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ.
"Khanh Khanh mau lại đây, giúp cữu cữu một chuyện."
Văn Khanh đi vào, Nguyên Xương Đế tươi cười gọi nàng, từ trước đến nay Văn Khanh gặp hắn không cần phải quỳ lạy, nên theo lời nói đến cạnh hắn.
"Đám trẻ các ngươi được sống phóng túng, cữu cữu đáng thương lại phải xử lý nhiều tấu chương như vậy, xem đến chóng mặt nhức đầu. Hay là Khanh Khanh giúp cữu cữu phê tiếp phần còn lại đi."
Ngữ khí Nguyên Xương Đế vẫn giống như bình thường, nhưng lời nói ra như thả một quả bom nặng ký, làm Văn Khanh giật mình: "Cữu cữu để ta phê tấu chương?"
Tình huống gì thế này? Bảo một đứa cháu ngoại phê tấu chương? Tuy rằng cữu cữu trước nay rất sủng nàng nhưng thế này cũng thật quá rồi.
Nguyên Xương Đế vẫn cười nói: "Như thế nào? Khanh Khanh không muốn giúp cữu cữu chuyện này sao? Ai da, cữu cữu yêu thương Khanh Khanh thật phí công, nhìn cữu cữu khổ cực như vậy mà không biết giúp cữu cữu!"
Văn Khanh trầm mặc suy nghĩ một lát, trong lòng mơ hồ có suy đoán nhưng lại không hỏi, nghe lời cầm bút son lên. Nàng đã từng Hoàng đế, cũng từng giúp cữu cữu sắp xếp tấu chương. Trên bàn hắn còn cố ý để lại những tấu chương cho nàng luyện tập, không khó phê duyệt, nên nàng làm quen rất nhanh.
Nàng dường như hiểu được ý của cữu cữu, e rằng hắn muốn truyền lại hoàng vị cho nàng?
Tuy rằng trước đây nàng cũng đã nghĩ tới việc sau khi cữu cữu mất sẽ truyền ngôi cho ai. Triệu Cật chắc chắn không được, huyết thống gần nhất chỉ có Hoài Nam Vương nhưng cả nhà đều đã vào ngục, nhận con thừa tự trong hoàng thất cũng được nhưng không tìm được người nào tốt. Nàng từng nghĩ mình sẽ kế vị, nhưng không muốn làm tổn thương trái tim cữu cữu. Cữu cữu yêu thương nàng không lẫn tư tâm, nếu nàng nói muốn hoàng vị, chỉ sợ cữu cữu sẽ nghi ngờ nàng vì hoàng vị nên mới thân thiết với ông.
Bởi vậy nàng đã bỏ qua ý nghĩ này. Cuối cùng Văn Khanh quyết định, cữu cữu truyền ngôi truyền cho thì nàng sẽ dốc hết sức phò tá người đó, không nghĩ tới việc ngài lại đem ngôi vị truyền cho mình.
Chắc là không tìm được người phù hợp.
Nguyên Xương Đế đã suy nghĩ vô cùng cặn kẽ, ông chỉ có một đứa con trai là Triệu Cật nhưng đầu óc lại có vấn đề, lúc nào cũng cảm thấy có người muốn hại nó. Phái một thái phó trông chừng nó, nó lại nói thái phó nuôi phế nó, bởi vậy cho người đánh đuổi. Đánh đuổi ba người liên tiếp thì không còn ai nguyện ý làm thái phó của nó nữa.
Không có thái phó dạy dỗ, nó đến lớp vỡ lòng còn học chưa xong, nghe nói chưa nhận được hết mặt chữ, không đọc sách thì sao có thể mong đợi nó hiểu rõ lý lẽ? Bởi vậy sau lưng không ít người mắng nó là kẻ ngốc.
Truyền hoàng vị cho một kẻ ngốc? Nguyên Xương Đế cảm thấy liệt tổ liệt tông Triệu gia sẽ sống dậy bóp chết ông! Nhưng hồi còn trẻ ông đã bị chuẩn đoán vô sinh, sẽ không có hài tử khác nữa, dưới gối không người, cuối cùng ngôi vị vẫn rơi vào tay Triệu Cật. Lúc đầu định chọn vài trung thần lương tướng phụ tá, chờ nó sinh hoàng tử rồi cố gắng bồi dưỡng thật tốt cũng không phải không được.
Nhưng giấc mộng hôm qua đã khiến Nguyên Xương Đế thay đổi ý định. Trong mơ quả thật thấy Triệu Cật đăng cơ đế vị nhưng thực chất chỉ làm con rối trong tay kẻ khác. Người kế thừa Hoài Nam Vương - Triệu Yến mới là kẻ khống chế Đại Chiêu. Triệu Yến lòng dạ ác độc, đến phụ thân còn có thể ám sát, sao có thể mong hắn có tình cảm gì với Đại Chiêu? Trong mắt hắn chỉ có bản thân hắn và huyện chủ Giang Ninh.
Đó là lý do hắn trả thù hết tất cả kẻ địch, sau khi làm cho Đại Chiêu rơi vào thế cục rối rắm, Triệu Yến cùng vợ con đến một nơi bồng lai tiên cảnh, sống cuộc sống như thần tiên quyến lữ.
Sau đó Đại Chiêu liền rơi vào tay Triệu Cật, không có ai quản nó nên không hề kiêng nể gì, chỉ trong mấy năm, trung thần nghĩa sĩ trong triều đều bị nó giết hết! Bởi nó cảm thấy tất cả quần thần đều muốn hại hắn! Sau đó chọn một đám nịnh thần vô dụng, ham mê nữ sắc, xao nhãng triều chính, không quá hai năm, Chiêu quốc đã bị Man tộc chiếm, Đại Chiêu diệt vong.
Chuyện này quả thật Nguyên Xương Đế chưa từng nghĩ đến. Không chọn người kế vị tốt làm Chiêu quốc diệt vong, đây tuyệt đối là trách nhiệm của ông! Ngẫm thấy cơ nghiệp trăm năm của Triệu thị bị hủy trong tay nó, ông làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nữa?!
Cho nên ông nhất định phải thận trọng lựa chọn người thừa kế. Triệu Cật tuyệt đối không được! Để lại nhiều trung thần phụ tá nó sớm muộn cũng bị nó giết hết. Mà chọn người làm con thừa tự, Nguyên Xương Đế chọn tới chọn lui cũng không có ai vừa ý. Chưa nói huyết thống xa, ông không bằng lòng đem ngôi vị hoàng đế giao cho một người không quan hệ, chỉ riêng phẩm hạnh đã không ai khiến ông yên tâm! Bởi vậy chỉ có mỗi đứa cháu ngoại này là lọt vào mắt xanh.
Cháu ngoại tuy là nữ tử, nhưng cũng là huyết mạch Triệu gia, huống hồ nàng còn là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm tới che chở Đại Chiêu trăm năm. Ông hoàn toàn không lo lắng cơ nghiệp Triệu thị truyền vào tay nàng sẽ bị diệt vong. Có tiên nhân che chở, đó là vinh dự của Triệu thị, không chừng tổ tông Triệu thị còn khen ông làm tốt!
Nguyên Xương Đế càng nghĩ càng thấy khả thi, quyết định không do dự, bởi theo mộng ông chỉ sống được ba tháng nữa. Từ nhỏ đã hay đau ốm bệnh tật, sống được đến bốn mươi tuổi ông đã cảm thấy thỏa mãn, huống hồ vì cơ duyên gặp được cháu gái, ông lại sống nửa đời sau khỏe mạnh, không bị bệnh tật dày vò đã cảm thấy rất hài lòng rồi. Người phải biết tự thỏa mãn, trong lịch sử nhiều Hoàng đế không vừa lòng, đòi hỏi trường sinh bất lão, nhưng kết quả thì sao chứ? Nguyên Xương Đế hiểu rõ.
Văn Khanh không biết Nguyên Xương Đế mơ thấy những chuyện xảy ra trong nguyên tác nên mới quyết định chọn nàng làm người thừa kế, nàng yên lặng ngồi phê tấu chương, có gì không hiểu liền đi hỏi ông, đến lúc phê xong thì cửa cung đã đóng. Văn Khanh thường xuyên ở lại trong cung, đương nhiên có cung của riêng nàng, bởi vậy sau khi cáo từ Nguyên Xương đế thì nàng trở về chỗ ở của mình.
Nguyên Xương Đế gọi Văn Khanh lại: "Khanh Khanh, từ hôm nay ngươi ở lại Đông Cung đi."
Đông Cung trước nay là nơi thái tử ở. Văn Khanh muốn giả ngu cũng không được. Sắc mặt bình tĩnh nhìn thẳng Nguyên Xương Đế: "Cữu cữu biết mình đang làm gì không ạ"
Nguyên Xương Đế cười: "Cữu cữu chưa có hồ đồ, đương nhiên biết mình đang làm gì."
Văn Khanh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Chuyện này phụ thân mẫu thân có biết không?"
"Ta đã nói với Trấn Quốc công, hắn sẽ nói cho cha mẹ ngươi. Ngày mai ta đưa ngươi đến chỗ Hoàng Hậu sửa lại danh phận cho ngươi, về sau ngươi danh chính ngôn thuận là trưởng công chúa. Đương nhiên cha mẹ ngươi vẫn là cha mẹ ngươi, cữu cữu vẫn là cữu cữu, chẳng qua..."
"Ngươi sẽ trở thành Hoàng Thái Nữ."
/148
|