Ngày hôm sau lúc chuẩn bị xuất môn, trong cung lại phái người đến, nghe nói yêu Vương sắp tới Nam Xương Quốc, nên muốn đại ca lập tức tiến cung nghị sự.
sự tình trọng đại, đại ca không thể không đi, mẫu thân ta đã chờ sẵn ngoài cửa, cũng không thể thay đổi chuyến đi.
Kéo lấy bàn tay của ta, độc tài nam nhân ngàn lần dặn dò là trước lúc mặt trời mọc nhất định phải trở về.
Nhìn sự quan tâm quá phận của đại ca đối với ta, nương ta kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt hiện lên vô số các loại cảm xúc, cuối cùng lại hiện lên chút cảm thán.
Mẫu thân muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, ta ẩn ẩn cảm được, nàng có lẽ đã phát hiện cái gì.
Cùng Tiểu Hoa thân thủ một trái một phải giúp đỡ nàng lên xe ngựa, nam nhân phía sau, vẫn đứng nguyên tại chỗ mà nhìn chúng ta rời đi……
**********
Trong miếu Nguyệt lão, quanh năm hương khói tràn đầy, nam nữ đến cầu nhân duyên làm cho ngôi miếu nhỏ chật ních người chen chúc nhau.
Nhìn thấy khóe mắt vui sướng của mẫu thân, xem ra nàng đã rút được quẻ sâm tốt, tuy rằng ta có chút không tin mấy cái có thể đoán trước nhân duyên tương lai kia, nhưng nhìn nương một bộ thành kính như vậy, ta cũng không thể trái ý nàng.
Sau miếu Nguyệt lão, là một cái am ni cô nho nhỏ, mỗi ngày mồng một đầu tháng, mẫu thân đều đến tìm nữ chủ trì nói chuyện về kinh Phật.
Nhìn cảnh sắc xinh đẹp trên núi, ta để lại Tiểu Hoa ở bên mẫu thân, sau đó một mình đi dạo trên con đường nhỏ ngắm nhìn cảnh vật.
Càng lúc càng xa, nơi nơi là tiếng chim hót cùng mùi thơm hoa cỏ, nhìn thấy thái dương đang dần ngả về phía tây ta mới lưu luyến không rời mà quay trở về.
Am ni cô đã gần ngay trước mặt, nhưng thời tiết vốn đang rất tốt, lại đột nhiên mây đen dầy đặc, mưa lớn kéo đến, mưa tầm tã rơi xuống, lo lắng mẫu thân sẽ đi tìm nên ta vội vàng hướng phía am ni cô mà chạy tới.
Mưa lớn che dày đặc, ta căn bản nhìn không rõ cảnh vật trước mắt, chỉ cảm giác được có rất nhiều người đang tiến về phía ta.
Quần áo bị ướt nhẹp, thời tiết cuối mùa thu làm ta rét lạnh thấu xương, vì tránh đi đám người dày đặc, trong lúc vô tình dẫm trúng hố nước, dưới chân trượt một cái, thân thể liến hướng phía sau mà ngã.
Vốn tưởng rằng sẽ ngã lăn trên đất, nhưng ngay khi thân thể chuẩn bị tiếp đất, lại có một cánh tay hữu lực vươn ra vững vàng mà nắm lấy eo nhỏ của ta.
“cô nương…… Cẩn thận……”
Nam nhân ôm ta, đáy mắt là một mảnh ôn nhu, tay cầm một cây dù, nhẹ nhàng mà che trên đầu ta, thanh âm sạch sẽ thanh nhã, lại trầm thấp dễ nghe.
Cùng hắn đứng dưới mưa, mưa dày đặc che mờ không gian, hắn che dù cho ta còn bản thân lại đội mưa, ta nhìn không rõ mặt hắn lắm, có lẽ là đang cười, cười thực ôn hòa, cũng thực thích ý, vô duyên vô cớ , lại làm cho tâm của ta có được cảm giác an tâm mà thoải mái.
“Tiểu thư, ngươi ở nơi nào?”
Vốn định nói lời cảm tạ với hắn, nhưng xa xa lại truyền đến thanh âm của Tiểu Hoa, nghe được thanh âm vội vàng của nàng, chẳng lẽ là mẫu thân xảy ra chuyện, nhẹ nhàng giãy dụa, nam tử nhìn thấy tay mình vẫn nắm lấy eo nhỏ của ta liền đỏ bừng mặt, sau đó ngượng ngùng mà buông tay.
Nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt ta, nhìn thấy nam tử bố y đứng bên cạnh trên mặt hắn lại có tươi cười ấm áp làm cho Tiểu Hoa lập tức ngẩn ngơ.
Ta đẩy đẩy Tiểu Hoa, nha đầu kia, vội vàng tìm đến, sao lại chỉ đứng ngây người.
“Tiểu Hoa, có phải mẫu thân ta đã xảy ra chuyện?”
Nhìn nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, Tiểu Hoa lập tức kéo lấy cánh tay ta rồi bỏ chạy.
“Tiểu thư, đi nhanh đi, đại công tử tới đón chúng ta, không thấy được ngươi, nên công tử rất tức giận.”
Xem ra đại ca bá đạo tính tình vẫn không thay đổi, tâm căng thẳng, ta không tự giác quay lại nhìn về phía cặp mắt trong suốt kia.
“Công tử…… Ta phải đi……”
“Tiểu thư…… Đợi đã……” Nam tử cởi xuống cái áo trên người, nhẹ nhàng mà khoác cho ta “Mưa còn lớn, mặc thêm cái này vào, bằng không sẽ cảm lạnh…..” thanh âm thanh thúy ôn nhu như nước vang lên.
Hơi ấm chiếc áo mang theo nhiệt độ cơ thể của nam tử, khuôn mặt xa lạ mà ôn nhu, chỉ có thể xem là tuấn tú, nhưng tại đây một khắc, thế nhưng lại làm cho ta cảm thấy cảm động.
Biết không thể làm cho đại ca đợi lâu, ta yên lặng nhìn hắn một cái, sau đó mang theo tiểu hoa chạy về am ni cô.
Cách đó ở địa phương không xa, một người mặc hắc y tà mỹ nam tử đang ngồi trên mã xa.
“Đậu Khấu Nhi, vừa rồi đi nơi nào ?”
Đại ca thanh âm rất lạnh, trên mặt hiện ra thần sắc băng tàn, bất quá chỉ là chợt lóe mà qua, rất nhanh lại che dấu đi.
đi bước một đến gần hắn, không biết nên dùng thần sắc gì mà đi đối mặt với hắn.
Thân hình to lớn nhảy lên, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt ta.
Mưa làm ướt đẫm tóc hắn, từng giọt dừng ở trên khuôn mặt băng lãnh và trên người hắn.
Thị vệ bên cạnh, lập tức lấy ra dù để che mưa cho hắn.
Nhìn thứ này nọ không nên có trên người ta, hắn nhíu nhíu mày.
“Ngươi áo khoác trên người, là ai đưa cho ngươi?”
“Là một công tử không quen biết.”
Thốt ra trong lời nói, ta lập tức hối hận, đang nghĩ muốn giải thích một chút, đại ca lại đột nhiên cầm trụ cánh tay của ta, đem ta ôm vào trong lòng.
Áo khoác trên người, đã bị hắn ném xuống đường đang lầy lội nước mưa, đại ca gắt gao ôm ta, ở ta bên tai thấp giọng nói.
“Đậu Khấu Nhi, không nghĩ gây họa cho người vô tội, tốt nhất quản trụ cho tốt tâm của ngươi.”
Nằm ở trong lòng hắn, ta thầm nghĩ tâm của ta là của bản thân ta, ai cũng quản không được.
Tiểu Hoa tuy rằng lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt đại ca xanh mét, sợ chết nên nàng một câu cũng không dám nói, chỉ có thể đi theo ở phía sau.
Mẫu thân đang ở trong xe ngựa lo lắng chờ, nhìn thấy đại ca ôm ta ngồi vào trong, nàng ánh mắt ôn nhu, dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của ta.
“Khấu Nhi, con có mắc mưa không vậy?”
“không có!”
Ngồi ở trên xe ngựa, ở thời điểm đại ca không có chú ý tới, ta nhẹ nhàng đẩy ra màn xe, vụng trộm nhìn ra ngoài, kia thân ảnh có chút cao lớn, đã muốn dần dần biến mất ở bên trong màn mưa……
Kỳ quái , vì cái gì tim ta lại nhảy nhanh như vậy chứ.
Người ta luôn luôn chờ đợi, sẽ là hắn sao……
sự tình trọng đại, đại ca không thể không đi, mẫu thân ta đã chờ sẵn ngoài cửa, cũng không thể thay đổi chuyến đi.
Kéo lấy bàn tay của ta, độc tài nam nhân ngàn lần dặn dò là trước lúc mặt trời mọc nhất định phải trở về.
Nhìn sự quan tâm quá phận của đại ca đối với ta, nương ta kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt hiện lên vô số các loại cảm xúc, cuối cùng lại hiện lên chút cảm thán.
Mẫu thân muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, ta ẩn ẩn cảm được, nàng có lẽ đã phát hiện cái gì.
Cùng Tiểu Hoa thân thủ một trái một phải giúp đỡ nàng lên xe ngựa, nam nhân phía sau, vẫn đứng nguyên tại chỗ mà nhìn chúng ta rời đi……
**********
Trong miếu Nguyệt lão, quanh năm hương khói tràn đầy, nam nữ đến cầu nhân duyên làm cho ngôi miếu nhỏ chật ních người chen chúc nhau.
Nhìn thấy khóe mắt vui sướng của mẫu thân, xem ra nàng đã rút được quẻ sâm tốt, tuy rằng ta có chút không tin mấy cái có thể đoán trước nhân duyên tương lai kia, nhưng nhìn nương một bộ thành kính như vậy, ta cũng không thể trái ý nàng.
Sau miếu Nguyệt lão, là một cái am ni cô nho nhỏ, mỗi ngày mồng một đầu tháng, mẫu thân đều đến tìm nữ chủ trì nói chuyện về kinh Phật.
Nhìn cảnh sắc xinh đẹp trên núi, ta để lại Tiểu Hoa ở bên mẫu thân, sau đó một mình đi dạo trên con đường nhỏ ngắm nhìn cảnh vật.
Càng lúc càng xa, nơi nơi là tiếng chim hót cùng mùi thơm hoa cỏ, nhìn thấy thái dương đang dần ngả về phía tây ta mới lưu luyến không rời mà quay trở về.
Am ni cô đã gần ngay trước mặt, nhưng thời tiết vốn đang rất tốt, lại đột nhiên mây đen dầy đặc, mưa lớn kéo đến, mưa tầm tã rơi xuống, lo lắng mẫu thân sẽ đi tìm nên ta vội vàng hướng phía am ni cô mà chạy tới.
Mưa lớn che dày đặc, ta căn bản nhìn không rõ cảnh vật trước mắt, chỉ cảm giác được có rất nhiều người đang tiến về phía ta.
Quần áo bị ướt nhẹp, thời tiết cuối mùa thu làm ta rét lạnh thấu xương, vì tránh đi đám người dày đặc, trong lúc vô tình dẫm trúng hố nước, dưới chân trượt một cái, thân thể liến hướng phía sau mà ngã.
Vốn tưởng rằng sẽ ngã lăn trên đất, nhưng ngay khi thân thể chuẩn bị tiếp đất, lại có một cánh tay hữu lực vươn ra vững vàng mà nắm lấy eo nhỏ của ta.
“cô nương…… Cẩn thận……”
Nam nhân ôm ta, đáy mắt là một mảnh ôn nhu, tay cầm một cây dù, nhẹ nhàng mà che trên đầu ta, thanh âm sạch sẽ thanh nhã, lại trầm thấp dễ nghe.
Cùng hắn đứng dưới mưa, mưa dày đặc che mờ không gian, hắn che dù cho ta còn bản thân lại đội mưa, ta nhìn không rõ mặt hắn lắm, có lẽ là đang cười, cười thực ôn hòa, cũng thực thích ý, vô duyên vô cớ , lại làm cho tâm của ta có được cảm giác an tâm mà thoải mái.
“Tiểu thư, ngươi ở nơi nào?”
Vốn định nói lời cảm tạ với hắn, nhưng xa xa lại truyền đến thanh âm của Tiểu Hoa, nghe được thanh âm vội vàng của nàng, chẳng lẽ là mẫu thân xảy ra chuyện, nhẹ nhàng giãy dụa, nam tử nhìn thấy tay mình vẫn nắm lấy eo nhỏ của ta liền đỏ bừng mặt, sau đó ngượng ngùng mà buông tay.
Nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt ta, nhìn thấy nam tử bố y đứng bên cạnh trên mặt hắn lại có tươi cười ấm áp làm cho Tiểu Hoa lập tức ngẩn ngơ.
Ta đẩy đẩy Tiểu Hoa, nha đầu kia, vội vàng tìm đến, sao lại chỉ đứng ngây người.
“Tiểu Hoa, có phải mẫu thân ta đã xảy ra chuyện?”
Nhìn nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, Tiểu Hoa lập tức kéo lấy cánh tay ta rồi bỏ chạy.
“Tiểu thư, đi nhanh đi, đại công tử tới đón chúng ta, không thấy được ngươi, nên công tử rất tức giận.”
Xem ra đại ca bá đạo tính tình vẫn không thay đổi, tâm căng thẳng, ta không tự giác quay lại nhìn về phía cặp mắt trong suốt kia.
“Công tử…… Ta phải đi……”
“Tiểu thư…… Đợi đã……” Nam tử cởi xuống cái áo trên người, nhẹ nhàng mà khoác cho ta “Mưa còn lớn, mặc thêm cái này vào, bằng không sẽ cảm lạnh…..” thanh âm thanh thúy ôn nhu như nước vang lên.
Hơi ấm chiếc áo mang theo nhiệt độ cơ thể của nam tử, khuôn mặt xa lạ mà ôn nhu, chỉ có thể xem là tuấn tú, nhưng tại đây một khắc, thế nhưng lại làm cho ta cảm thấy cảm động.
Biết không thể làm cho đại ca đợi lâu, ta yên lặng nhìn hắn một cái, sau đó mang theo tiểu hoa chạy về am ni cô.
Cách đó ở địa phương không xa, một người mặc hắc y tà mỹ nam tử đang ngồi trên mã xa.
“Đậu Khấu Nhi, vừa rồi đi nơi nào ?”
Đại ca thanh âm rất lạnh, trên mặt hiện ra thần sắc băng tàn, bất quá chỉ là chợt lóe mà qua, rất nhanh lại che dấu đi.
đi bước một đến gần hắn, không biết nên dùng thần sắc gì mà đi đối mặt với hắn.
Thân hình to lớn nhảy lên, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt ta.
Mưa làm ướt đẫm tóc hắn, từng giọt dừng ở trên khuôn mặt băng lãnh và trên người hắn.
Thị vệ bên cạnh, lập tức lấy ra dù để che mưa cho hắn.
Nhìn thứ này nọ không nên có trên người ta, hắn nhíu nhíu mày.
“Ngươi áo khoác trên người, là ai đưa cho ngươi?”
“Là một công tử không quen biết.”
Thốt ra trong lời nói, ta lập tức hối hận, đang nghĩ muốn giải thích một chút, đại ca lại đột nhiên cầm trụ cánh tay của ta, đem ta ôm vào trong lòng.
Áo khoác trên người, đã bị hắn ném xuống đường đang lầy lội nước mưa, đại ca gắt gao ôm ta, ở ta bên tai thấp giọng nói.
“Đậu Khấu Nhi, không nghĩ gây họa cho người vô tội, tốt nhất quản trụ cho tốt tâm của ngươi.”
Nằm ở trong lòng hắn, ta thầm nghĩ tâm của ta là của bản thân ta, ai cũng quản không được.
Tiểu Hoa tuy rằng lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt đại ca xanh mét, sợ chết nên nàng một câu cũng không dám nói, chỉ có thể đi theo ở phía sau.
Mẫu thân đang ở trong xe ngựa lo lắng chờ, nhìn thấy đại ca ôm ta ngồi vào trong, nàng ánh mắt ôn nhu, dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của ta.
“Khấu Nhi, con có mắc mưa không vậy?”
“không có!”
Ngồi ở trên xe ngựa, ở thời điểm đại ca không có chú ý tới, ta nhẹ nhàng đẩy ra màn xe, vụng trộm nhìn ra ngoài, kia thân ảnh có chút cao lớn, đã muốn dần dần biến mất ở bên trong màn mưa……
Kỳ quái , vì cái gì tim ta lại nhảy nhanh như vậy chứ.
Người ta luôn luôn chờ đợi, sẽ là hắn sao……
/30
|