Ánh trăng sáng dịu chiếu xuống nhân gian, làm cho màn đêm càng trở nên mông lung, tiếng côn trùng không ngừng vang vọng.
Đại ca đã trở về phủ, trong phòng cực kỳ yên tĩnh chỉ có một mình ta.
Bức họa trên bàn càng lúc càng hoàn chỉnh, dưới ánh nến mờ ảo, nam nhân trong bức họa càng trở nên nhu hòa làm cho ta không thể rời mắt.
Đôi mắt như bầu trời đêm, khuôn mặt đường nét nhu hòa, tựa như mây trên trời làm cho người nhìn thấy đều sẽ quên hết tất cả ưu phiền.
Đôi môi mỏng luôn có nét ôn nhu, ngẫu nhiên sẽ mỉm cười làm người ta tâm sẽ bất chợt ấm áp.
Bàn tay kia thì ấm áp mà rộng lớn, đủ để bao dung tất cả mọi sai lầm của ta.
Đầu ngón tay khẽ lướt trên bức họa, làn mi kia, cặp mắt kia, thật sự rất muốn nhìn thấy hắn.
Ngón tay dừng lại trên đôi môi liền dừng lại, trong lòng thầm nghĩ, được hắn hôn, không biết hương vị sẽ như thế nào.
Đã qua hơn mười ngày, vết thương của hắn chắc đã khỏi hẳn, hắn nói sẽ tìm đến ta, hoàng cung này, ta biết, hắn nhất định dám vào.
Ta thật sự cũng không biết, vì cái gì mà chính bản thân mình lại có tình cảm đối với một nam nhân chỉ gặp qua có hai lần, nhưng mà, ta vẫn tin vào cảm giác của mình, hắn là một nam nhân tốt.
Gió ban đêm càng lúc càng lớn, ánh nến bị gió lay động lúc mờ lúc rõ.
Hai cánh cửa vốn đóng kín, tựa hồ bị chậm rãi mở ra, ta xoay người nhìn phía cạnh cửa, đã có một thân ảnh cao lớn không biết khi nào tựa vào trước cửa.
Áo ngủ đơn giản, lộ khuôn ngực rắn chắc màu mạch sắc, tóc đen như mực, chỉ dùng một cây trâm cố định trên đỉnh đầu, đôi phượng mâu hẹp dài đang lẳng lặng nhìn ta.
Không có thanh âm, cũng không có biểu tình, Mộ Dung Tình đột nhiên xuất hiện, làm cho thân thể của ta hơi cứng đờ lại.
Ta không hề động, Mộ Dung Tình cũng không có động, nhưng ta cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn quỷ dị dừng ở nam nhân trong bức họa.
Nhìn chăm chú vào con ngươi đen của ta, thâm thúy mà lại tà ác, hắn nở nụ cười đến chói mắt.
“Nam nhân này là người ngươi thương sao?”
Chống lại ánh mắt cuồng nhiệt của hắn, ta nở nụ cười.
“Hoàng Thượng, ta có thích hắn hay không, cùng ngươi tựa hồ chẳng có chút liên quan nào cả, không phải sao?”
Bị ta trào phúng , nam nhân trước mắt, cười đến càng thêm gợi cảm tà mị, chậm rãi hướng ta cúi xuống thân mình, mái tóc đen phất nhẹ trên mặt của ta.
Con ngươi đen tà mị chậm rãi hiện lên một chút thâm trầm, tiếng nói khàn khàn, lộ ra tia dụ hoặc ái muội khác thường.
“Long Đậu Khấu, ngươi nói chuyện với trẫm như vậy, ngươi sẽ không sợ, trẫm sẽ đem ngươi cả đời nhốt tại nơi này sao?”
Đẩy ra khuôn mặt đang dính sát vào mình, lông mi như cánh bướm khẽ lay động, ta ôn nhu nở nụ cười.
“Mộ Dung Tình, ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bởi vì, ngươi là hoàng đế, mỹ nhân ngươi cũng không phải không có, tội gì cưỡng bức một cái nữ nhân chán ghét ngươi chứ.”
Nghe lời nói của ta, Mộ Dung Tình cười đến mị hoặc, thân hình nhẹ lay động một cái, áo ngủ mỏng manh liền chảy xuống bên hông, khuôn ngực trần trụi to lớn liền hào phóng mà hiện ra trước mặt của ta.
Đôi mắt sâu không thấy đáy nổi lên tia câu hồn cùng khiêu khích, cánh tay bên hông ta mạnh mẽ buộc chặt lại.
Lồng ngực to lớn mà có lực lượng, nam nhân gợi cảm mà nguy hiểm trước mặt càng lúc càng có vẻ cuồng dã mà lãnh liệt.
“Tiểu Miêu Nhi, ngươi có biết, có bao nhiêu nữ nhân muốn nằm ở trên giường của trẫm sao?”
Bị ôm, ta vẫn không hề nhúc nhích, ta có thể cảm nhận được hơi thở cuồng dã trên người Mộ Dung Tình càng lúc càng cuồng bạo, nghe hơi thở của hắn càng lúc càng trọng, hô hấp không quy luật, ta mân nhẹ khóe miệng.
Ta trừng mắt nhìn hắn, thanh âm non mềm, mang theo mấy phần lạnh lẽo.
“Nếu trong cung của Hoàng Thượng mỹ nhân nhiều như vậy, làm gì phải tìm tới ta để dệt hoa trên gấm chứ?”
“Ngươi được lắm…” giọng nói khàn khàn, cố ý vang lên bên tai ta
“Tiểu Miêu Nhi, ngươi nghe kỹ cho trẫm, tốt nhất không cần chọc giận trẫm…… Bằng không, trẫm sẽ đem móng vuốt của ngươi, từng cái một, nhổ cho bằng sạch……”
Cảm giác tà ác bao quanh ta, ta không dấu vết quay mặt đi, Mộ Dung Tình không phải đại ca, hắn sẽ không đối với ta thương hương tiếc ngọc.
Hơn nữa, một cái nam nhân bị nữ nhân làm hư, vĩnh viễn sẽ không biết khó mà lui.
“Long Đậu Khấu…… Đôi mắt như con mèo hoang này của ngươi, nếu nhiễm lên tia tình dục…… Nhất định sẽ rất đẹp……”
Nhìn ta khuôn mặt bình tĩnh, Mộ Dung Tình cường ngạnh kéo tay của ta, dọc theo thân thể hắn chậm rãi rời xuống phía dưới, lướt qua khuôn ngực khêu gợi, rắn chắc cơ bụng…… Sau đó ấn đến cái vật cứng rắn nóng rực kia……
Một đôi hoặc mâu, gắt gao khóa chặt ánh mắt của ta, ý cười tà lãnh gợi trên khóe miệng.
“Long Đậu Khấu, cảm nhận được sao…… Ngươi làm cho trẫm cảm thấy hưng phấn ……”
Vật dưới tay nóng rực, tựa hồ đang chậm rãi càng lúc càng lớn, ta tinh tường cảm giác được biến hóa của Mộ Dung Tình, ta lập tức không thể ức chế mà run rẩy.
Nhìn hắn khuôn mặt vẫn tà mị như trước, ta ngoéo một cái khóe miệng, trong mắt nổi lên liễm diễm tia mị quang……
“Hoàng Thượng, trách không được ngươi muốn tới tìm ta …… Xem ra, nhóm mỹ nhân của ngươi, cũng không làm cho ngươi thỏa mãn được……”
Bị ta đùa bỡn , Mộ Dung Tình sắc mặt hơi đổi, cánh tay lớn xiết chặt lấy ta, đôi mắt lợi hại như ưng nổi lên ngập trời lửa giận, mày kiếm anh tuấn giơ lên, cơ thể cường tráng hơi hơi phập phồng, lại tràn ngập lực lượng.
“Long Đậu Khấu, trẫm thật sự là đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đâu…… Trẫm muốn ngươi……”
“Đáng tiếc, ta không nghĩ muốn ngươi……”
Lui ra phía sau từng bước, ta bình tĩnh nhìn hắn.
“Mộ Dung Tình, nữ nhân nằm ở dưới thân của ngươi có bao nhiêu, có lẽ ngay cả chính ngươi cũng nhớ không rõ đi…… Nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, hoàng đế thì sao…… Ngươi đối với nữ nhân là khinh thường, mà ta, thì lại càng thêm khinh thường ngươi……”
“Ngươi biết chính mình đang nói cái gì sao?……”
Dùng sức một cái liền đem ta áp đến trên giường, con ngươi đen như ưng, trong đó là tận trời gió lốc, khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc đến quỷ mị, bên miệng hiện lên tia mỉm cười càng làm tăng thêm tia mị sắc.
“Tiểu Miêu Nhi, ngươi thật sự chọc giận trẫm , đêm nay, trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi……”
Đại ca đã trở về phủ, trong phòng cực kỳ yên tĩnh chỉ có một mình ta.
Bức họa trên bàn càng lúc càng hoàn chỉnh, dưới ánh nến mờ ảo, nam nhân trong bức họa càng trở nên nhu hòa làm cho ta không thể rời mắt.
Đôi mắt như bầu trời đêm, khuôn mặt đường nét nhu hòa, tựa như mây trên trời làm cho người nhìn thấy đều sẽ quên hết tất cả ưu phiền.
Đôi môi mỏng luôn có nét ôn nhu, ngẫu nhiên sẽ mỉm cười làm người ta tâm sẽ bất chợt ấm áp.
Bàn tay kia thì ấm áp mà rộng lớn, đủ để bao dung tất cả mọi sai lầm của ta.
Đầu ngón tay khẽ lướt trên bức họa, làn mi kia, cặp mắt kia, thật sự rất muốn nhìn thấy hắn.
Ngón tay dừng lại trên đôi môi liền dừng lại, trong lòng thầm nghĩ, được hắn hôn, không biết hương vị sẽ như thế nào.
Đã qua hơn mười ngày, vết thương của hắn chắc đã khỏi hẳn, hắn nói sẽ tìm đến ta, hoàng cung này, ta biết, hắn nhất định dám vào.
Ta thật sự cũng không biết, vì cái gì mà chính bản thân mình lại có tình cảm đối với một nam nhân chỉ gặp qua có hai lần, nhưng mà, ta vẫn tin vào cảm giác của mình, hắn là một nam nhân tốt.
Gió ban đêm càng lúc càng lớn, ánh nến bị gió lay động lúc mờ lúc rõ.
Hai cánh cửa vốn đóng kín, tựa hồ bị chậm rãi mở ra, ta xoay người nhìn phía cạnh cửa, đã có một thân ảnh cao lớn không biết khi nào tựa vào trước cửa.
Áo ngủ đơn giản, lộ khuôn ngực rắn chắc màu mạch sắc, tóc đen như mực, chỉ dùng một cây trâm cố định trên đỉnh đầu, đôi phượng mâu hẹp dài đang lẳng lặng nhìn ta.
Không có thanh âm, cũng không có biểu tình, Mộ Dung Tình đột nhiên xuất hiện, làm cho thân thể của ta hơi cứng đờ lại.
Ta không hề động, Mộ Dung Tình cũng không có động, nhưng ta cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn quỷ dị dừng ở nam nhân trong bức họa.
Nhìn chăm chú vào con ngươi đen của ta, thâm thúy mà lại tà ác, hắn nở nụ cười đến chói mắt.
“Nam nhân này là người ngươi thương sao?”
Chống lại ánh mắt cuồng nhiệt của hắn, ta nở nụ cười.
“Hoàng Thượng, ta có thích hắn hay không, cùng ngươi tựa hồ chẳng có chút liên quan nào cả, không phải sao?”
Bị ta trào phúng , nam nhân trước mắt, cười đến càng thêm gợi cảm tà mị, chậm rãi hướng ta cúi xuống thân mình, mái tóc đen phất nhẹ trên mặt của ta.
Con ngươi đen tà mị chậm rãi hiện lên một chút thâm trầm, tiếng nói khàn khàn, lộ ra tia dụ hoặc ái muội khác thường.
“Long Đậu Khấu, ngươi nói chuyện với trẫm như vậy, ngươi sẽ không sợ, trẫm sẽ đem ngươi cả đời nhốt tại nơi này sao?”
Đẩy ra khuôn mặt đang dính sát vào mình, lông mi như cánh bướm khẽ lay động, ta ôn nhu nở nụ cười.
“Mộ Dung Tình, ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bởi vì, ngươi là hoàng đế, mỹ nhân ngươi cũng không phải không có, tội gì cưỡng bức một cái nữ nhân chán ghét ngươi chứ.”
Nghe lời nói của ta, Mộ Dung Tình cười đến mị hoặc, thân hình nhẹ lay động một cái, áo ngủ mỏng manh liền chảy xuống bên hông, khuôn ngực trần trụi to lớn liền hào phóng mà hiện ra trước mặt của ta.
Đôi mắt sâu không thấy đáy nổi lên tia câu hồn cùng khiêu khích, cánh tay bên hông ta mạnh mẽ buộc chặt lại.
Lồng ngực to lớn mà có lực lượng, nam nhân gợi cảm mà nguy hiểm trước mặt càng lúc càng có vẻ cuồng dã mà lãnh liệt.
“Tiểu Miêu Nhi, ngươi có biết, có bao nhiêu nữ nhân muốn nằm ở trên giường của trẫm sao?”
Bị ôm, ta vẫn không hề nhúc nhích, ta có thể cảm nhận được hơi thở cuồng dã trên người Mộ Dung Tình càng lúc càng cuồng bạo, nghe hơi thở của hắn càng lúc càng trọng, hô hấp không quy luật, ta mân nhẹ khóe miệng.
Ta trừng mắt nhìn hắn, thanh âm non mềm, mang theo mấy phần lạnh lẽo.
“Nếu trong cung của Hoàng Thượng mỹ nhân nhiều như vậy, làm gì phải tìm tới ta để dệt hoa trên gấm chứ?”
“Ngươi được lắm…” giọng nói khàn khàn, cố ý vang lên bên tai ta
“Tiểu Miêu Nhi, ngươi nghe kỹ cho trẫm, tốt nhất không cần chọc giận trẫm…… Bằng không, trẫm sẽ đem móng vuốt của ngươi, từng cái một, nhổ cho bằng sạch……”
Cảm giác tà ác bao quanh ta, ta không dấu vết quay mặt đi, Mộ Dung Tình không phải đại ca, hắn sẽ không đối với ta thương hương tiếc ngọc.
Hơn nữa, một cái nam nhân bị nữ nhân làm hư, vĩnh viễn sẽ không biết khó mà lui.
“Long Đậu Khấu…… Đôi mắt như con mèo hoang này của ngươi, nếu nhiễm lên tia tình dục…… Nhất định sẽ rất đẹp……”
Nhìn ta khuôn mặt bình tĩnh, Mộ Dung Tình cường ngạnh kéo tay của ta, dọc theo thân thể hắn chậm rãi rời xuống phía dưới, lướt qua khuôn ngực khêu gợi, rắn chắc cơ bụng…… Sau đó ấn đến cái vật cứng rắn nóng rực kia……
Một đôi hoặc mâu, gắt gao khóa chặt ánh mắt của ta, ý cười tà lãnh gợi trên khóe miệng.
“Long Đậu Khấu, cảm nhận được sao…… Ngươi làm cho trẫm cảm thấy hưng phấn ……”
Vật dưới tay nóng rực, tựa hồ đang chậm rãi càng lúc càng lớn, ta tinh tường cảm giác được biến hóa của Mộ Dung Tình, ta lập tức không thể ức chế mà run rẩy.
Nhìn hắn khuôn mặt vẫn tà mị như trước, ta ngoéo một cái khóe miệng, trong mắt nổi lên liễm diễm tia mị quang……
“Hoàng Thượng, trách không được ngươi muốn tới tìm ta …… Xem ra, nhóm mỹ nhân của ngươi, cũng không làm cho ngươi thỏa mãn được……”
Bị ta đùa bỡn , Mộ Dung Tình sắc mặt hơi đổi, cánh tay lớn xiết chặt lấy ta, đôi mắt lợi hại như ưng nổi lên ngập trời lửa giận, mày kiếm anh tuấn giơ lên, cơ thể cường tráng hơi hơi phập phồng, lại tràn ngập lực lượng.
“Long Đậu Khấu, trẫm thật sự là đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đâu…… Trẫm muốn ngươi……”
“Đáng tiếc, ta không nghĩ muốn ngươi……”
Lui ra phía sau từng bước, ta bình tĩnh nhìn hắn.
“Mộ Dung Tình, nữ nhân nằm ở dưới thân của ngươi có bao nhiêu, có lẽ ngay cả chính ngươi cũng nhớ không rõ đi…… Nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, hoàng đế thì sao…… Ngươi đối với nữ nhân là khinh thường, mà ta, thì lại càng thêm khinh thường ngươi……”
“Ngươi biết chính mình đang nói cái gì sao?……”
Dùng sức một cái liền đem ta áp đến trên giường, con ngươi đen như ưng, trong đó là tận trời gió lốc, khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc đến quỷ mị, bên miệng hiện lên tia mỉm cười càng làm tăng thêm tia mị sắc.
“Tiểu Miêu Nhi, ngươi thật sự chọc giận trẫm , đêm nay, trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi……”
/30
|