- Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc, ta hỏi ngươi một chuyện, thi thể của những ma thú và thi thể học viên trong sông có phải là do các ngươi làm ra hay không?
Sở Lâm Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy rằng bọn họ và ma thú kia chém giết lẫn nhau, thế nhưng khoảng cách với bờ sông vẫn còn có một khoảng cách, không thể làm cho thi thể của ma thú rơi giữa sông được.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, lần này chúng ta gặp phải con ma thú kia, không nghĩ tới nó lại lợi hại như vậy, huynh đệ chúng ta tử thương năm người, một người trong đó chính là quân sư của chúng ta, còn bờ sông mà ngươi nói chúng ta còn chưa từng tới.
Âu Dương Hồng nói rất chậm, nhưng từ trong giọng nói của hắn đã có thể nhìn ra được hắn không nói láo.
Sở Lâm Phong hơi nhíu mày, không phải người bọn họ nói là học viên của Hải Long học viện đó chứ? Nhưng thi thể trong sông chính là học viên của Thiên Long học viện nha, một loại linh cảm không lành hiện lên ở trong lòng của hắn.
Lập tức hắn quyết định thật nhanh, nói:
- Diệp Tinh Thần, ngươi mang theo năm huynh đệ đi về phía nam, có tình huống thế nào thì lập tức trở về báo cáo, Ngưu Thiên, ngươi mang năm huynh đệ đi về mặt đông, có tình huống gì thì cũng lập tức trở về báo cáo.
Mộ Dung Phiêu Tuyết, ngươi mang các huynh đệ còn lại đi về phía tây, nếu như gặp phải ma thú hoặc là những chuyện khác thì lập tức trở về, không thể một mình làm chủ, những người còn lại thì ở lại chờ đợi với ta. Chuẩn bị tinh thần, dùng hai canh giờ làm hạn định, ta nghĩ thời điểm mà chúng ta có thể chân chính tranh tài với người của Hải Long học viện đã đến.
Tin tức này không thể nghi ngờ làm cho lòng người phấn chấn, trong lòng rất nhiều học viên vẫn rất là hiếu chiến, ở thế giới lấy võ vi tôn này, chỉ có không ngừng chiến đấu thì mới có thể chứng minh được giá trị của mình.
Mặc dù sẽ bị thương sẽ chảy máu, sẽ tử vong. Thế nhưng giờ phút này trong lòng của mọi người lại không có nửa điểm sợ sệt nào cả. Bởi vì bọn họ có một lão đại, một lão đại có thể thu ma thú chim loại có trí tuệ làm tiểu đệ, đi theo hắn dù có gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể biến nguy thành an.
Sau đó ba tiểu đội phân biệt xuất phát, để lại bốn người Dương Nhị và Đường Lỵ cùng Âu Dương Hồng,Tiết Kim Sơn, đối với Tiết Kim Sơn. Sở Lâm Phong đặc biệt chăm sóc, thực lực của hắn ở trong mọi người là yếu nhất, cho nên chỉ có thể đi theo bên cạnh mình mà thôi.
- Âu Dương Hồng, ngươi có ý kiến gì đối với việc hai học viện thi đấu lần này?
Sở Lâm Phong tìm một đề tài hỏi.
- Đây là dùng tính mạng của học viên để đùa giỡn, thực lực của ma thú quá mạnh, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm. Có lúc còn gặp phải người của Hải Long học viện, rất nhiều người đều đang oán giận học viện.
Âu Dương Hồng phân tích, từ trên mặt của hắn có thể thấy được trong lòng hắn rất là bất đắc dĩ.
Nói đến người của Hải Long học viện, Sở Lâm Phong lập tức nghĩ đến âm mưu của Hải Long học viện, hắn lập tức tỏ rõ vẻ nghiêm túc nói với Âu Dương Hồng:
- Lần này ta đã phát hiện ra một bí mật, bên trong giới của ban phổ thông giới chúng ta lại xuất hiện học viên ban loại ưu của Hải Long học viện, điều này có ý vị gì, ta nghĩ coi như ta không nói thì ngươi cũng có thể hiểu rõ. Việc cấp bách chính là ngươi phải mau chóng trở lại thông báo cho đội hữu của ngươi. Nếu như gặp phải người của Hải Long học viện thì cố gắng tránh đi. Đương nhiên nếu như bọn họ có thể gia nhập vào đội ngũ của ta thì ta cũng không phản đối, ngươi trở lại thương lượng với bọn họ đi.
- Còn có việc này sao? Con bà nó! Hải Long học viện này cũng quá không biết xấu hổ, nếu như để ta gặp phải thì nhất định ta sẽ chém giết toàn bộ bọn chúng!
Âu Dương Hồng phẫn nộ nói.
- Hừm, có phần tâm tư này thì rất tốt, chỉ là nếu gặp phải người của ban loại ưu có khả năng sẽ bị chém giết, đừng kích động! Mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, nếu như để mất đi cái mạng nhỏ của mình thì sẽ không đáng giá nữa!
Sở Lâm Phong cười nói, mặc dù thực lực của Âu Dương Hồng không tệ, nhưng cũng chỉ có thể hô mưa gọi gió ở ban bình thường mà thôi, ở ban loại ưu, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể chiến đấu được với hắn.
- Được, ta sẽ trở về nói cho bọn họ biết, nếu như bọn họ đồng ý gia nhập thì gia nhập, không muốn thì ngươi đừng có miễn cưỡng.
Âu Dương Hồng nói xong xoay người rời đi.
Đường Lỵ và Dương Nhị không nói gì, trong lòng hai người cũng đều có suy nghĩ riêng, nhìn thấy Sở Lâm Phong lại có loại phong độ đại tướng kia làm cho trong lòng nàng rất là cao hứng. Thật không biết khi nào mới có thể rời khỏi nơi vừa nguy hiểm lại tràn ngập kích thích này.
Lúc này Tiết Kim Sơn lại mở miệng nói chuyện:
- Lâm Phong, sau này ngươi cũng nên cho ta làm một chút chuyện, tuy rằng thực lực của ta không mạnh, thế nhưng cũng sẽ không trở thành trói buộc. Hiện giờ ta có cảm giác mình chính là một kẻ tàn phế vậy, là người yếu lúc nào cũng cần bảo vệ.- Ha ha, đại ca nói cái gì đó, đại ca nhìn Đường Lỵ và Dương Nhị mà xem, không phải cũng không sao sao? Đại ca là đại ca của ta, cũng chính là đại ca của bọn họ, nào có chuyện đại ca bất cứ lúc nào cũng phải làm việc cơ chứ, như vậy có tiểu đệ làm gì hả?
Sở Lâm Phong cười nói, đối với tâm tình của Tiết Kim Sơn hắn hiểu rất rõ.
Đại khái qua chừng một canh giờ, một người học viên điên cuồng chạy trốn, trong miệng còn không ngừng kêu lên:
- Lão đại, lão đại, có ma thú, rất nhiều ma thú!
Rất nhanh hắn đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, lại thở hổn hển nói:
- Lão đại, chúng ta phát hiện ra ma thú, số lượng ít nhất cũng trên trăm con, đều không phải là loại rất lợi hại. Đám người Mộ Dung Phiêu Tuyết đang chờ lão đại qua đó đây!
Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên vẻ vui vẻ, nhiều ma thú như vậy, lại không quá lợi hại, rất dễ để quyết định rồi.
Lúc này lại có hai học viên chạy về, một người trong đó nói:
- Lão đại, chúng ta phát hiện ra một hang núi, trên cửa động có viết Linh Nguyên động, Ngưu Thiên đại ca đang ở nơi đó chờ lão đại tới đó.
- Lão đại, chúng ta nhìn thấy một nhóm học viên đang chém giết cùng một đám ma thú, có cần đi hỗ trợ hay không?
Hầu như ba đội ngũ đều phái người trở về, hơn nữa đều là tin tức khiến cho người ta hưng phấn, trong khoảng thời gian ngắn Sở Lâm Phong cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Sở Lâm Phong cau mày bất lực nhìn Đường Lỵ và Dương Nhị một chút, hi vọng nhìn các nàng có thể cho mình một chút kiến nghị.
Nhị nữ đều hiểu hắn có ý gì, lập tức nói:
- Đi săn giết ma thú đi, sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, sơn động cũng không biết chạy. Đợi có thời gian lại đi cũng không muộn, còn việc đi hỗ trợ cũng không cần thiết, có lẽ người ta cũng không hoan nghênh, ngược lại còn tưởng rằng ngươi đi cướp ma tinh của người ta.
Dương Nhị nói.
Đường Lỵ cũng gật gật đầu ra hiệu, tán thành lời nói của Dương Nhị. Sở Lâm Phong cảm thấy phân tích của Dương Nhị rất có đạo lý:
- Hai người các ngươi trở lại gọi đám người Mộ Dung Phiêu Tuyết rồi đi tới nơi hội họp, chúng ta đi giết ma thú.
Sau đó hắn lại nói với Tiết Kim Sơn:
- Đại ca cũng cùng đi chứ, tự mình chăm sóc tốt cho mình là được rồi, đừng để cho đám ma thú làm tổn thương!
- Ta yếu đuối như vậy sao? Tuy rằng không lợi hại như ngươi, nhưng muốn giết mấy con ma thú cũng vẫn có thể làm được, đừng có xem thường ta.
Tiết Kim Sơn nghe Sở Lâm Phong nói như vậy tức thì bất mãn nói.
Rất nhanh đám người Sở Lâm Phong đã theo huynh đệ báo tin đi tới vị trí của đám người Mộ Dung Phiêu Tuyết, nhìn thấy Sở Lâm Phong đến, Mộ Dung Phiêu Tuyết lập tức tiến lên nói:
- Lão đại, tuy rằng đẳng cấp của ma thú ở nơi này không cao lắm, nhưng số lượng quá nhiều, chúng ta có nên chờ bọn họ tới rồi lại nói tiếp hay không?
Sở Lâm Phong cẩn thận nhìn ma thú phía xa xa một chút, đây là một loại ma thú giống như sói, từ khoảng cách khá xa nhìn không rõ ràng cho lắm, số lượng có hơn trăm, quả thực rất khó đối phó.
- Số lượng quá nhiều, mọi người chờ bọn họ đến rồi cùng nhau chém giết đi. Loại ma thú này nhìn dáng vẻ cũng không yếu giống như bề ngoài. Rất rõ ràng nơi này là lãnh địa của bọn họ, không chừng còn có đầu lĩnh lợi hại hơn nữa.
Sở Lâm Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy rằng bọn họ và ma thú kia chém giết lẫn nhau, thế nhưng khoảng cách với bờ sông vẫn còn có một khoảng cách, không thể làm cho thi thể của ma thú rơi giữa sông được.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, lần này chúng ta gặp phải con ma thú kia, không nghĩ tới nó lại lợi hại như vậy, huynh đệ chúng ta tử thương năm người, một người trong đó chính là quân sư của chúng ta, còn bờ sông mà ngươi nói chúng ta còn chưa từng tới.
Âu Dương Hồng nói rất chậm, nhưng từ trong giọng nói của hắn đã có thể nhìn ra được hắn không nói láo.
Sở Lâm Phong hơi nhíu mày, không phải người bọn họ nói là học viên của Hải Long học viện đó chứ? Nhưng thi thể trong sông chính là học viên của Thiên Long học viện nha, một loại linh cảm không lành hiện lên ở trong lòng của hắn.
Lập tức hắn quyết định thật nhanh, nói:
- Diệp Tinh Thần, ngươi mang theo năm huynh đệ đi về phía nam, có tình huống thế nào thì lập tức trở về báo cáo, Ngưu Thiên, ngươi mang năm huynh đệ đi về mặt đông, có tình huống gì thì cũng lập tức trở về báo cáo.
Mộ Dung Phiêu Tuyết, ngươi mang các huynh đệ còn lại đi về phía tây, nếu như gặp phải ma thú hoặc là những chuyện khác thì lập tức trở về, không thể một mình làm chủ, những người còn lại thì ở lại chờ đợi với ta. Chuẩn bị tinh thần, dùng hai canh giờ làm hạn định, ta nghĩ thời điểm mà chúng ta có thể chân chính tranh tài với người của Hải Long học viện đã đến.
Tin tức này không thể nghi ngờ làm cho lòng người phấn chấn, trong lòng rất nhiều học viên vẫn rất là hiếu chiến, ở thế giới lấy võ vi tôn này, chỉ có không ngừng chiến đấu thì mới có thể chứng minh được giá trị của mình.
Mặc dù sẽ bị thương sẽ chảy máu, sẽ tử vong. Thế nhưng giờ phút này trong lòng của mọi người lại không có nửa điểm sợ sệt nào cả. Bởi vì bọn họ có một lão đại, một lão đại có thể thu ma thú chim loại có trí tuệ làm tiểu đệ, đi theo hắn dù có gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể biến nguy thành an.
Sau đó ba tiểu đội phân biệt xuất phát, để lại bốn người Dương Nhị và Đường Lỵ cùng Âu Dương Hồng,Tiết Kim Sơn, đối với Tiết Kim Sơn. Sở Lâm Phong đặc biệt chăm sóc, thực lực của hắn ở trong mọi người là yếu nhất, cho nên chỉ có thể đi theo bên cạnh mình mà thôi.
- Âu Dương Hồng, ngươi có ý kiến gì đối với việc hai học viện thi đấu lần này?
Sở Lâm Phong tìm một đề tài hỏi.
- Đây là dùng tính mạng của học viên để đùa giỡn, thực lực của ma thú quá mạnh, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm. Có lúc còn gặp phải người của Hải Long học viện, rất nhiều người đều đang oán giận học viện.
Âu Dương Hồng phân tích, từ trên mặt của hắn có thể thấy được trong lòng hắn rất là bất đắc dĩ.
Nói đến người của Hải Long học viện, Sở Lâm Phong lập tức nghĩ đến âm mưu của Hải Long học viện, hắn lập tức tỏ rõ vẻ nghiêm túc nói với Âu Dương Hồng:
- Lần này ta đã phát hiện ra một bí mật, bên trong giới của ban phổ thông giới chúng ta lại xuất hiện học viên ban loại ưu của Hải Long học viện, điều này có ý vị gì, ta nghĩ coi như ta không nói thì ngươi cũng có thể hiểu rõ. Việc cấp bách chính là ngươi phải mau chóng trở lại thông báo cho đội hữu của ngươi. Nếu như gặp phải người của Hải Long học viện thì cố gắng tránh đi. Đương nhiên nếu như bọn họ có thể gia nhập vào đội ngũ của ta thì ta cũng không phản đối, ngươi trở lại thương lượng với bọn họ đi.
- Còn có việc này sao? Con bà nó! Hải Long học viện này cũng quá không biết xấu hổ, nếu như để ta gặp phải thì nhất định ta sẽ chém giết toàn bộ bọn chúng!
Âu Dương Hồng phẫn nộ nói.
- Hừm, có phần tâm tư này thì rất tốt, chỉ là nếu gặp phải người của ban loại ưu có khả năng sẽ bị chém giết, đừng kích động! Mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, nếu như để mất đi cái mạng nhỏ của mình thì sẽ không đáng giá nữa!
Sở Lâm Phong cười nói, mặc dù thực lực của Âu Dương Hồng không tệ, nhưng cũng chỉ có thể hô mưa gọi gió ở ban bình thường mà thôi, ở ban loại ưu, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể chiến đấu được với hắn.
- Được, ta sẽ trở về nói cho bọn họ biết, nếu như bọn họ đồng ý gia nhập thì gia nhập, không muốn thì ngươi đừng có miễn cưỡng.
Âu Dương Hồng nói xong xoay người rời đi.
Đường Lỵ và Dương Nhị không nói gì, trong lòng hai người cũng đều có suy nghĩ riêng, nhìn thấy Sở Lâm Phong lại có loại phong độ đại tướng kia làm cho trong lòng nàng rất là cao hứng. Thật không biết khi nào mới có thể rời khỏi nơi vừa nguy hiểm lại tràn ngập kích thích này.
Lúc này Tiết Kim Sơn lại mở miệng nói chuyện:
- Lâm Phong, sau này ngươi cũng nên cho ta làm một chút chuyện, tuy rằng thực lực của ta không mạnh, thế nhưng cũng sẽ không trở thành trói buộc. Hiện giờ ta có cảm giác mình chính là một kẻ tàn phế vậy, là người yếu lúc nào cũng cần bảo vệ.- Ha ha, đại ca nói cái gì đó, đại ca nhìn Đường Lỵ và Dương Nhị mà xem, không phải cũng không sao sao? Đại ca là đại ca của ta, cũng chính là đại ca của bọn họ, nào có chuyện đại ca bất cứ lúc nào cũng phải làm việc cơ chứ, như vậy có tiểu đệ làm gì hả?
Sở Lâm Phong cười nói, đối với tâm tình của Tiết Kim Sơn hắn hiểu rất rõ.
Đại khái qua chừng một canh giờ, một người học viên điên cuồng chạy trốn, trong miệng còn không ngừng kêu lên:
- Lão đại, lão đại, có ma thú, rất nhiều ma thú!
Rất nhanh hắn đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, lại thở hổn hển nói:
- Lão đại, chúng ta phát hiện ra ma thú, số lượng ít nhất cũng trên trăm con, đều không phải là loại rất lợi hại. Đám người Mộ Dung Phiêu Tuyết đang chờ lão đại qua đó đây!
Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên vẻ vui vẻ, nhiều ma thú như vậy, lại không quá lợi hại, rất dễ để quyết định rồi.
Lúc này lại có hai học viên chạy về, một người trong đó nói:
- Lão đại, chúng ta phát hiện ra một hang núi, trên cửa động có viết Linh Nguyên động, Ngưu Thiên đại ca đang ở nơi đó chờ lão đại tới đó.
- Lão đại, chúng ta nhìn thấy một nhóm học viên đang chém giết cùng một đám ma thú, có cần đi hỗ trợ hay không?
Hầu như ba đội ngũ đều phái người trở về, hơn nữa đều là tin tức khiến cho người ta hưng phấn, trong khoảng thời gian ngắn Sở Lâm Phong cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Sở Lâm Phong cau mày bất lực nhìn Đường Lỵ và Dương Nhị một chút, hi vọng nhìn các nàng có thể cho mình một chút kiến nghị.
Nhị nữ đều hiểu hắn có ý gì, lập tức nói:
- Đi săn giết ma thú đi, sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, sơn động cũng không biết chạy. Đợi có thời gian lại đi cũng không muộn, còn việc đi hỗ trợ cũng không cần thiết, có lẽ người ta cũng không hoan nghênh, ngược lại còn tưởng rằng ngươi đi cướp ma tinh của người ta.
Dương Nhị nói.
Đường Lỵ cũng gật gật đầu ra hiệu, tán thành lời nói của Dương Nhị. Sở Lâm Phong cảm thấy phân tích của Dương Nhị rất có đạo lý:
- Hai người các ngươi trở lại gọi đám người Mộ Dung Phiêu Tuyết rồi đi tới nơi hội họp, chúng ta đi giết ma thú.
Sau đó hắn lại nói với Tiết Kim Sơn:
- Đại ca cũng cùng đi chứ, tự mình chăm sóc tốt cho mình là được rồi, đừng để cho đám ma thú làm tổn thương!
- Ta yếu đuối như vậy sao? Tuy rằng không lợi hại như ngươi, nhưng muốn giết mấy con ma thú cũng vẫn có thể làm được, đừng có xem thường ta.
Tiết Kim Sơn nghe Sở Lâm Phong nói như vậy tức thì bất mãn nói.
Rất nhanh đám người Sở Lâm Phong đã theo huynh đệ báo tin đi tới vị trí của đám người Mộ Dung Phiêu Tuyết, nhìn thấy Sở Lâm Phong đến, Mộ Dung Phiêu Tuyết lập tức tiến lên nói:
- Lão đại, tuy rằng đẳng cấp của ma thú ở nơi này không cao lắm, nhưng số lượng quá nhiều, chúng ta có nên chờ bọn họ tới rồi lại nói tiếp hay không?
Sở Lâm Phong cẩn thận nhìn ma thú phía xa xa một chút, đây là một loại ma thú giống như sói, từ khoảng cách khá xa nhìn không rõ ràng cho lắm, số lượng có hơn trăm, quả thực rất khó đối phó.
- Số lượng quá nhiều, mọi người chờ bọn họ đến rồi cùng nhau chém giết đi. Loại ma thú này nhìn dáng vẻ cũng không yếu giống như bề ngoài. Rất rõ ràng nơi này là lãnh địa của bọn họ, không chừng còn có đầu lĩnh lợi hại hơn nữa.
/170
|