Thân thể của Kiếm linh Nguyệt nhi vẫn như ẩn như hiện như cũ, tuy rằng trong lòng Sở Lâm Phong rất muốn nhìn dung mạo kinh diễm kia một chút. Thế nhưng nghĩ tới nàng đã nói sẽ khiến cho hắn hối hận cả đời cho nên hắn vẫn cố gắng ẩn nhẫn.
Kiếm linh nhìn Sở Lâm Phong ở phía sau, khóe miệng hơi cười cợt, thầm nghĩ:
- Coi như ngươi còn thành thật, nếu không ta sẽ lại dằn vặt ngươi một lần nữa, thân thể hiện tại làm sao có khả năng để lộ ra ở trước mặt ngươi được chứ? Chờ sau khi ngươi đạt đến cảnh giới kia, coi như ngươi muốn xem mỗi ngày ta đều đồng ý, chỉ sợ khi đó bởi vì ngươi có quá nhiều nữ nhân mà xem thường ta thôi.
Nếu như Sở Lâm Phong nghe thấy tiếng lòng của Kiếm linh Nguyệt nhi thì nhất định sẽ cao hứng tới mức hoa tay múa chân đạo, chỉ là lúc này trong lòng hắn lại rất là hiếu kỳ và bất đắc dĩ.
Hiếu kỳ là bởi vì muốn nhìn một chút sao Kiếm linh có thể thu được tin tức từ miệng thiếu niên kia, dù sao chỗ thần bí trên người nàng so với mình còn nhiều hơn. Điểm bất đắc dĩ là trước đó nàng đã nói trước, hậu quả như thế Sở Lâm Phong không chịu đựng được nổi.
Lập tức trên thân thể như ẩn như hiện của Kiếm linh xuất hiện một ánh sáng màu trắng, khoảng chừng mấy giây sau ngón tay của nàng trực tiếp đặt lên trên trán của thiếu niên kia, quá trình này kéo dài khoảng chừng một phút, chỉ là giờ phút này rõ ràng ánh sáng trên người nàng đã lờ mờ đi rất nhiều.
- Sở Lâm Phong, vì ngươi, lực lượng linh hồn của ta lại tiêu hao đi hai phần, không nhanh chóng tìm tới Hồn Tuyết thảo thì nhất định ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt.
Trong đầu của Sở Lâm Phong đột nhiên xuất hiện âm thanh của Kiếm linh, chỉ là nghe âm thanh có chút suy yếu, dường như rất uể oải vậy.
Lúc hắn đang hỏi một chút thì Kiếm linh đã biến thành một thanh kiếm nhỏ, trong nháy mắt đã biến mất ở chỗ mi tâm của hắn.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, không sao chứ, tại sao ta lại có cảm giác giờ phút này ngươi rất khó chịu vậy?
Sở Lâm Phong hỏi.
- Sau khi chém giết tiểu tử kia ta sẽ nói cho ngươi biết, không nghĩ tới trong đầu của tiểu tử này lại dơ bẩn như thế, tức chết ta rồi!
Kiếm linh vô cùng khó chịu nói.
Sở Lâm Phong không dám nói lời nào, giờ phút này Kiếm linh khó chịu, không chừng sẽ khiến cho mình khó chịu, Thanh Sương kiếm lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí sắc bén phát ra, thiếu niên kia rất vinh hạnh gặp phải những học viên bằng hữu của hắn ở trên đường xuống hoàng tuyền.
- Nhiệm vụ hoàn thành, lúc này ngươi đã có thể nói cho ta biết tin tức của hắn rồi chứ.
Sở Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí một hỏi, sợ sệt Kiếm linh sẽ phát hỏa.
- Trong đầu của tiểu tử này đầy tư tưởng xấu xa, lúc trước lại yy rất nhiều lần đôi với Đường Lỵ và Dương Nhị, mà điều làm cho ta không nói gì được chính là lại để cho các nàng đồng thời hầu hạ hắn, ngươi nói xem có nên tức giận hay không?
- Không quá tức giận, dùng dung mạo của Dương Nhị và Đường Lỵ, chỉ cần là nam nhân đều sẽ có ý nghĩ đó, trái lại ta còn cảm thấy rất tự hào.
Sở Lâm Phong cười nói.
- Có phải ngươi bị bệnh hay không, chuyện này có gì đáng giá tự hào cơ chứ? Rốt cuộc ngươi còn có phải là nam nhân hay không, nữ nhân của mình bị người khác nghĩ như vậy lại còn cảm thấy không sao cả, ta thật không biết nên nói ngươi thế nào mới tốt đây.
Kiếm linh có chút im lặng nói.
- Ngươi không thấy ta đang nói mát sao, nữ nhân của ta sao có khả năng để cho người khác nghĩ như vậy cơ chứ? Trên thế giới này ngoại trừ ta ra, bất kỳ nam nhân nào cũng không cho phép.
Sở Lâm Phong nói xong lại vung ra mấy kiếm về phía tên học viên đã chết đi kia, nhìn dáng vẻ nhất định trong lòng của hắn cũng không dễ chịu như vậy.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi không để ý nha, chỉ là tin tức của thiếu niên này cũng không tệ lắm, đám người Nhược Hi không gặp phải bọn họ, ngươi có thể yên tâm tạm nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ là lần này học viên ban loại ưu tiến vào giới phổ thông lại đạt tới mười lăm người, nếu như ta không phán đoán sai thì ngươi đã chém giết được bảy người, tám người còn lại thì không biết ở nơi nào.
Sở Lâm Phong nghe thấy tạm thời Lâm Nhược Hi không có chuyện gì hắn đã yên tâm không ít, chỉ là sau khi nghe thấy còn tám người nữa thì hắn lại bắt đầu lo lắng:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, thần thức của ngươi mạnh mẽ như vậy, nhìn xem có thể kiểm tra được xem rốt cuộc Nhược Hi đang ở nơi nào hay không?
- Ngươi cho rằng ta là vạn năng sao, giới phổ thông này nói ít cũng có mấy trăm dặm, bằng vào tình huống của ta bây giờ nhiều nhất chỉ có thể tra xét phạm vi mười dặm mà thôi, ta không làm được, chỉ là không có nghĩa là người khác không làm được nha.
Kiếm linh rất không vui nói, có lúc Sở Lâm Phong làm cho người ta rất là im lặng.
- Là ai? Ai lại có thần thức lợi hại hơn so với ngươi cơ chứ?
Sở Lâm Phong nghe thấy có hi vọng lập tức hỏi,
Giờ phút này an nguy của Lâm Nhược Hi đã quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì, nếu như nàng nếu có chuyện gì đó, như vậy nhất định mình sẽ phiền muộn cả đời.
- Là tiểu đệ của ngươi, tuy rằng thần thức của hắn không lợi hại bằng ta, nhưng lại có thể nhanh chóng phi hành trên không trung. Trong vòng thời gian một ngày hẳn là có thể mang ngươi đi tìm kiếm mấy lần quanh nơi này.
Kiếm linh Nguyệt nhi nói xong làm cho Sở Lâm Phong tức thì hiểu rõ, tốc độ phi hành của linh thú cấp tám nhanh bao nhiêu hắn hiểu rất rõ, chủ yếu là mình phải nói cho hắn biết đặc thù cụ thể của Lâm Nhược Hi, như vậy nếu muốn nhờ hắn tìm thì cũng không phải là việc gì khó.
- Cảm tạ ngươi Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ngươi không nói thì ta cũng đã quên mất đi tên tiểu đệ thực lực mạnh mẽ này.
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp lấy ra đồ vật truyền tin mà Kim Ma Ngốc Ưng cho mình lúc trước ở trong nhẫn trữ vật, hồn kim vũ.
Thanh Sương kiếm trực tiếp cắt ở trên ngón tay một cái, làm cho máu chảy ra. Sau đó một hình vẽ lục mang tinh to lớn xuất hiện ở trước mặt của Lâm Phong.
Đây là lần thứ ba Sở Lâm Phong nhìn thấy hình vẽ lục mang tinh, lần thứ nhất là khi Kiếm linh Nguyệt nhi xuất hiện, lần thứ hai là khi Huyết Ảnh cuồng sư xuất hiện, mà lần này lại là Kim Ma Ngốc Ưng xuất hiện, thật sự là có một loại cảm giác khó mà tin nổi.
Đồ án lục mang tinh thoáng hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong, chừng mấy hơi thở sau, một tiếng chim hót chói tai từ bên trong lục mang tinh phát ra, tiếp theo một con chim có thể tích khổng lồ như là diều hâu từ bên trong lục mang tinh bay ra, có vẻ khá là thần kỳ.
Sở Lâm Phong nhận ra đây là thân thể sau khi Kim Ma Ngốc Ưng biến hóa, lập tức có một đạo kim quang chói mắt thoáng hiện, một hán tử trung niên xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong.
- Kính chào lão đại, không biết lão đại vội vàng gọi ta tới là vì chuyện gì.
Hán tử trung niên biến ảo từ Kim Ma Ngốc Ưng rất cung kính hỏi.
- Lão Kim, quả thực ta đã gặp phải phiền phức cần sự giúp đỡ của ngươi. Tốc độ của ngươi nhanh, mau chóng tìm một người ở trong giới phổ thông này giúp ta, nếu như tìm được nàng ngươi cứ nói là ta nhờ ngươi tới, khi đó nàng sẽ theo ngươi trở về.
Sở Lâm Phong rất giật mình đối với tốc độ đến của Kim Ma Ngốc Ưng, có thể thấy được chỗ bất phàm của hồn kim vũ kia.
Sở Lâm Phong lập tức cẩn thận nói dung mạo đặc thù của Lâm Nhược Hi cho Kim Ma Ngốc Ưng nghe, nghe Sở Lâm Phong sai việc xong, Kim Ma Ngốc Ưng có cảm giác không biết nên nói gì cho phải.
- Lão đại, hồn kim vũ có thể rất là ít ỏi, đến bây giờ ta cũng mới chỉ luyện hóa được ba cái, hi vọng ngươi không nên dễ dàng sử dụng như vậy. Trừ phi gặp phải nguy hiểm liên quan đến tính mạng thì hãy dùng, xin hãy ghi nhớ cho kỹ!
Nói xong hắn lại lấy ra một cái hồn kim vũ ở trên người rồi đưa cho Sở Lâm Phong.
- Lão Kim, nếu như không phải chuyện khẩn cấp thì đương nhiên ta sẽ sẽ không dùng linh tinh, Lâm Nhược Hi là hôn thê của ta, an nguy của nàng so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn nhiều. Ngươi nói xem ta có gấp không? Ta hiểu rõ tâm tình của ngươi, ngươi yên tâm đi, sau này nếu như không có chuyện trọng đại thì chắc chắn ta sẽ không dùng linh tinh.
Sở Lâm Phong chân thành nói, đừng nói một cái hồn kim vũ, coi như là lấy mạng của hắn thì cũng không không sao. Thế nhưng tiền đề là nhất định Lâm Nhược Hi phải được bình an.
- Ta biết rồi lão đại, nhất định ta sẽ mau chóng mang đại tẩu về.
Sau đó Kim Ma Ngốc Ưng lại biến thành bản thể, trong nháy mắt đã biến mất ở trên không trung trước mặt của Sở Lâm Phong.
Kiếm linh nhìn Sở Lâm Phong ở phía sau, khóe miệng hơi cười cợt, thầm nghĩ:
- Coi như ngươi còn thành thật, nếu không ta sẽ lại dằn vặt ngươi một lần nữa, thân thể hiện tại làm sao có khả năng để lộ ra ở trước mặt ngươi được chứ? Chờ sau khi ngươi đạt đến cảnh giới kia, coi như ngươi muốn xem mỗi ngày ta đều đồng ý, chỉ sợ khi đó bởi vì ngươi có quá nhiều nữ nhân mà xem thường ta thôi.
Nếu như Sở Lâm Phong nghe thấy tiếng lòng của Kiếm linh Nguyệt nhi thì nhất định sẽ cao hứng tới mức hoa tay múa chân đạo, chỉ là lúc này trong lòng hắn lại rất là hiếu kỳ và bất đắc dĩ.
Hiếu kỳ là bởi vì muốn nhìn một chút sao Kiếm linh có thể thu được tin tức từ miệng thiếu niên kia, dù sao chỗ thần bí trên người nàng so với mình còn nhiều hơn. Điểm bất đắc dĩ là trước đó nàng đã nói trước, hậu quả như thế Sở Lâm Phong không chịu đựng được nổi.
Lập tức trên thân thể như ẩn như hiện của Kiếm linh xuất hiện một ánh sáng màu trắng, khoảng chừng mấy giây sau ngón tay của nàng trực tiếp đặt lên trên trán của thiếu niên kia, quá trình này kéo dài khoảng chừng một phút, chỉ là giờ phút này rõ ràng ánh sáng trên người nàng đã lờ mờ đi rất nhiều.
- Sở Lâm Phong, vì ngươi, lực lượng linh hồn của ta lại tiêu hao đi hai phần, không nhanh chóng tìm tới Hồn Tuyết thảo thì nhất định ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt.
Trong đầu của Sở Lâm Phong đột nhiên xuất hiện âm thanh của Kiếm linh, chỉ là nghe âm thanh có chút suy yếu, dường như rất uể oải vậy.
Lúc hắn đang hỏi một chút thì Kiếm linh đã biến thành một thanh kiếm nhỏ, trong nháy mắt đã biến mất ở chỗ mi tâm của hắn.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, không sao chứ, tại sao ta lại có cảm giác giờ phút này ngươi rất khó chịu vậy?
Sở Lâm Phong hỏi.
- Sau khi chém giết tiểu tử kia ta sẽ nói cho ngươi biết, không nghĩ tới trong đầu của tiểu tử này lại dơ bẩn như thế, tức chết ta rồi!
Kiếm linh vô cùng khó chịu nói.
Sở Lâm Phong không dám nói lời nào, giờ phút này Kiếm linh khó chịu, không chừng sẽ khiến cho mình khó chịu, Thanh Sương kiếm lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí sắc bén phát ra, thiếu niên kia rất vinh hạnh gặp phải những học viên bằng hữu của hắn ở trên đường xuống hoàng tuyền.
- Nhiệm vụ hoàn thành, lúc này ngươi đã có thể nói cho ta biết tin tức của hắn rồi chứ.
Sở Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí một hỏi, sợ sệt Kiếm linh sẽ phát hỏa.
- Trong đầu của tiểu tử này đầy tư tưởng xấu xa, lúc trước lại yy rất nhiều lần đôi với Đường Lỵ và Dương Nhị, mà điều làm cho ta không nói gì được chính là lại để cho các nàng đồng thời hầu hạ hắn, ngươi nói xem có nên tức giận hay không?
- Không quá tức giận, dùng dung mạo của Dương Nhị và Đường Lỵ, chỉ cần là nam nhân đều sẽ có ý nghĩ đó, trái lại ta còn cảm thấy rất tự hào.
Sở Lâm Phong cười nói.
- Có phải ngươi bị bệnh hay không, chuyện này có gì đáng giá tự hào cơ chứ? Rốt cuộc ngươi còn có phải là nam nhân hay không, nữ nhân của mình bị người khác nghĩ như vậy lại còn cảm thấy không sao cả, ta thật không biết nên nói ngươi thế nào mới tốt đây.
Kiếm linh có chút im lặng nói.
- Ngươi không thấy ta đang nói mát sao, nữ nhân của ta sao có khả năng để cho người khác nghĩ như vậy cơ chứ? Trên thế giới này ngoại trừ ta ra, bất kỳ nam nhân nào cũng không cho phép.
Sở Lâm Phong nói xong lại vung ra mấy kiếm về phía tên học viên đã chết đi kia, nhìn dáng vẻ nhất định trong lòng của hắn cũng không dễ chịu như vậy.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi không để ý nha, chỉ là tin tức của thiếu niên này cũng không tệ lắm, đám người Nhược Hi không gặp phải bọn họ, ngươi có thể yên tâm tạm nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ là lần này học viên ban loại ưu tiến vào giới phổ thông lại đạt tới mười lăm người, nếu như ta không phán đoán sai thì ngươi đã chém giết được bảy người, tám người còn lại thì không biết ở nơi nào.
Sở Lâm Phong nghe thấy tạm thời Lâm Nhược Hi không có chuyện gì hắn đã yên tâm không ít, chỉ là sau khi nghe thấy còn tám người nữa thì hắn lại bắt đầu lo lắng:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, thần thức của ngươi mạnh mẽ như vậy, nhìn xem có thể kiểm tra được xem rốt cuộc Nhược Hi đang ở nơi nào hay không?
- Ngươi cho rằng ta là vạn năng sao, giới phổ thông này nói ít cũng có mấy trăm dặm, bằng vào tình huống của ta bây giờ nhiều nhất chỉ có thể tra xét phạm vi mười dặm mà thôi, ta không làm được, chỉ là không có nghĩa là người khác không làm được nha.
Kiếm linh rất không vui nói, có lúc Sở Lâm Phong làm cho người ta rất là im lặng.
- Là ai? Ai lại có thần thức lợi hại hơn so với ngươi cơ chứ?
Sở Lâm Phong nghe thấy có hi vọng lập tức hỏi,
Giờ phút này an nguy của Lâm Nhược Hi đã quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì, nếu như nàng nếu có chuyện gì đó, như vậy nhất định mình sẽ phiền muộn cả đời.
- Là tiểu đệ của ngươi, tuy rằng thần thức của hắn không lợi hại bằng ta, nhưng lại có thể nhanh chóng phi hành trên không trung. Trong vòng thời gian một ngày hẳn là có thể mang ngươi đi tìm kiếm mấy lần quanh nơi này.
Kiếm linh Nguyệt nhi nói xong làm cho Sở Lâm Phong tức thì hiểu rõ, tốc độ phi hành của linh thú cấp tám nhanh bao nhiêu hắn hiểu rất rõ, chủ yếu là mình phải nói cho hắn biết đặc thù cụ thể của Lâm Nhược Hi, như vậy nếu muốn nhờ hắn tìm thì cũng không phải là việc gì khó.
- Cảm tạ ngươi Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ngươi không nói thì ta cũng đã quên mất đi tên tiểu đệ thực lực mạnh mẽ này.
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp lấy ra đồ vật truyền tin mà Kim Ma Ngốc Ưng cho mình lúc trước ở trong nhẫn trữ vật, hồn kim vũ.
Thanh Sương kiếm trực tiếp cắt ở trên ngón tay một cái, làm cho máu chảy ra. Sau đó một hình vẽ lục mang tinh to lớn xuất hiện ở trước mặt của Lâm Phong.
Đây là lần thứ ba Sở Lâm Phong nhìn thấy hình vẽ lục mang tinh, lần thứ nhất là khi Kiếm linh Nguyệt nhi xuất hiện, lần thứ hai là khi Huyết Ảnh cuồng sư xuất hiện, mà lần này lại là Kim Ma Ngốc Ưng xuất hiện, thật sự là có một loại cảm giác khó mà tin nổi.
Đồ án lục mang tinh thoáng hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong, chừng mấy hơi thở sau, một tiếng chim hót chói tai từ bên trong lục mang tinh phát ra, tiếp theo một con chim có thể tích khổng lồ như là diều hâu từ bên trong lục mang tinh bay ra, có vẻ khá là thần kỳ.
Sở Lâm Phong nhận ra đây là thân thể sau khi Kim Ma Ngốc Ưng biến hóa, lập tức có một đạo kim quang chói mắt thoáng hiện, một hán tử trung niên xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong.
- Kính chào lão đại, không biết lão đại vội vàng gọi ta tới là vì chuyện gì.
Hán tử trung niên biến ảo từ Kim Ma Ngốc Ưng rất cung kính hỏi.
- Lão Kim, quả thực ta đã gặp phải phiền phức cần sự giúp đỡ của ngươi. Tốc độ của ngươi nhanh, mau chóng tìm một người ở trong giới phổ thông này giúp ta, nếu như tìm được nàng ngươi cứ nói là ta nhờ ngươi tới, khi đó nàng sẽ theo ngươi trở về.
Sở Lâm Phong rất giật mình đối với tốc độ đến của Kim Ma Ngốc Ưng, có thể thấy được chỗ bất phàm của hồn kim vũ kia.
Sở Lâm Phong lập tức cẩn thận nói dung mạo đặc thù của Lâm Nhược Hi cho Kim Ma Ngốc Ưng nghe, nghe Sở Lâm Phong sai việc xong, Kim Ma Ngốc Ưng có cảm giác không biết nên nói gì cho phải.
- Lão đại, hồn kim vũ có thể rất là ít ỏi, đến bây giờ ta cũng mới chỉ luyện hóa được ba cái, hi vọng ngươi không nên dễ dàng sử dụng như vậy. Trừ phi gặp phải nguy hiểm liên quan đến tính mạng thì hãy dùng, xin hãy ghi nhớ cho kỹ!
Nói xong hắn lại lấy ra một cái hồn kim vũ ở trên người rồi đưa cho Sở Lâm Phong.
- Lão Kim, nếu như không phải chuyện khẩn cấp thì đương nhiên ta sẽ sẽ không dùng linh tinh, Lâm Nhược Hi là hôn thê của ta, an nguy của nàng so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn nhiều. Ngươi nói xem ta có gấp không? Ta hiểu rõ tâm tình của ngươi, ngươi yên tâm đi, sau này nếu như không có chuyện trọng đại thì chắc chắn ta sẽ không dùng linh tinh.
Sở Lâm Phong chân thành nói, đừng nói một cái hồn kim vũ, coi như là lấy mạng của hắn thì cũng không không sao. Thế nhưng tiền đề là nhất định Lâm Nhược Hi phải được bình an.
- Ta biết rồi lão đại, nhất định ta sẽ mau chóng mang đại tẩu về.
Sau đó Kim Ma Ngốc Ưng lại biến thành bản thể, trong nháy mắt đã biến mất ở trên không trung trước mặt của Sở Lâm Phong.
/170
|