Ở ngực của Thiên Viên không ngừng có ánh sáng hiện lên, Sở Lâm Phong lại một lần nữa dùng sức rút Diệt Thiên Ma Kiếm trong cơ thể nó ra. Tinh đan trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, chỉ là lần này dường như thanh Diệt Thiên Ma Kiếm kia đã giật giật một chút.
Nhìn thấy có kết quả Sở Lâm Phong lại hăng hái, dùng sức rút ra, thân thể của Thiên Viên theo mỗi một lần rút ra của hắn thì lại run rẩy một phần, đồng thời cũng gầm rú lên một lần, nhìn dáng vẻ của nó dường như rất là thống khổ.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, giờ phút này mồ hôi của Sở Lâm Phong đã đổ ra như mưa, Hỗn Độn khí trong cơ thể đã tiêu hao được hơn nửa. Mà thanh Diệt Thiên Ma Kiếm kia cũng chỉ còn lại mũi kiếm là cắm ở bên trong ngực mà thôi.
Mà lúc này Hỗn Độn khí ở bàn tay của hắn lại có một chỗ đã bị ăn mòn, có một tia ma khí theo cánh tay đi thẳng tới đan điền của hắn.
Phát hiện này không phải là chuyện nhỏ, chỉ là lúc này là thời khắc quan trọng nhất, nếu như từ bỏ thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ:
- Con bà nó! Đi ra cho lão tử!
Ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng bị hắn dùng, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn rút ra được, Sở Lâm Phong có cảm giác như sắp hư thoát.
Mà lúc này Thiên viên đột nhiên nói:
- Cảm tạ ngươi tiểu chủ nhân của ta, ngươi lui sang một bên, chuyện còn lại cứ để ta tự mình tới hoàn thành đi!
Nghe thấy thanh âm này, Sở Lâm Phong có cảm giác như trút được gánh nặng, thanh âm này giống như là tiếng trời vậy. Hắn lập tức thi triển Di Hình hoán ảnh nhanh chóng trốn sang một góc ở bên trong sơn động.
Dường như Thiên Viên đang hết sức thống khổ, toàn bộ thân thể to lớn đang run rẩy, Sở Lâm Phong biết nó muốn rút thanh Diệt Thiên Ma Kiếm này ra thì nhất định sẽ bị trọng thương. Vì vậy hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ qua điểm đặc sắc nhất.
Giờ phút này rõ ràng tiếng rống trong miệng Thiên Viên đã yếu đi mấy phần so với lúc trước, nương theo một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên, Sở Lâm Phong nhìn thấy đã nhìn thấy thanh Diệt Thiên Ma Kiếm kia đang bị rút ra phía ngoài từng chút một.
Sưu một tiếng, cuối cùng Diệt Thiên Ma Kiếm cũng đã bị Thiên Viên dùng Tinh Thần chi lực trên người nó để bức ra khỏi người. Thanh kiếm này vọt tới vách đá của sơn động, lập tức biến mất ở trong vách đá.
Sở Lâm Phong nhìn thấy xung quanh vách đá kia xuất hiện rất nhiều khói đen, trong nháy mắt vách đá bắt đầu tan rã, để lộ ra thân kiếm.
Mà lúc này ngực vị trí của Thiên Viên xuất hiện một cái lỗ thủng rất lớn, máu tươi đang không ngừng tràn ra, có vẻ vô cùng khủng bố, khiến cho Sở Lâm Phong nhìn thấy vậy kinh hãi không ngớt.
- Ngươi không sao chứ?
Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi một câu, hiện tại nguy cơ của tên này đã được giải trừ, có thể xuống tay ác độc đối với mình hay không vẫn là một ẩn số, hắn không biết được. Cho nên tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận mới được.
- Tạm thời còn không chết được, thanh ma kiếm chết tiệt này đã dằn vặt ta vạn năm, bây giờ rốt cục ta đã thoát khỏi khổ hải, cảm tạ ngươi! Chủ nhân mới của ta!
Thiên Viên lập tức biến ảo thành hình người, vẫn là một lão giả như cũ.
Chỉ là chỗ ngực vẫn có vết máu loang lổ, một cái lỗ hổng to bằng nắm tay ở đó, ngay cả nội tạng ở bên trong cũng có thể thấy được rất rõ ràng.
Như vậy mà cũng không chết được, đúng là quá lợi hại. Đây là suy nghĩ chân thật nhất ở trong lòng của Sở Lâm Phong lúc này.
- Tiền bối đừng gọi chủ nhân gì cả, gọi là chủ nhân, Lâm Phong ta không dám nhận! Ngươi định xử lý thanh ma kiếm này như thế nào?
Sở Lâm Phong thu liễm tâm thần hỏi.
- Diệt Thiên Ma Kiếm không phải phàm vật, ta nhất định phải thu hồi nó. Nếu như nó lại rơi vào trong tay Độc Cô Ma tôn thì sẽ rất phiền phức. Chủ nhân không sao chứ, ta thấy có không ít ma khí đã tiến vào trong cơ thể ngươi, còn nữa, làm sao ngươi lại nắm giữ Hỗn Độn khí cơ chứ?
Lão giả do Thiên Viên biến ảo thành lên tiếng hỏi.
Sau khi Thiên Viên nói xong vung hai tay lên, Diệt Thiên Ma Kiếm rơi vào vách đá đi thẳng vào trong tay hắn, sau đó biến mất không còn tăm hơi đâu nữa. Sở Lâm Phong biết chắc nó đã bị đối phương đặt ở trong nhẫn trữ vật. Điểm kỳ quái duy nhất chính là trên tay của đối phương cũng không có nhẫn trữ vật.
Sở Lâm Phong cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao trước đây tên này là cao thủ tuyệt đỉnh, có rất nhiều chuyện hắn không cần phải biết cho thỏa đáng thì hơn.
- Hỗn Độn khí? Ta cũng không biết làm sao nó lại xuất hiện, chỉ là loại lực lượng này so với Tinh Thần chi lực còn mạnh hơn một chút, thế nhưng tốc độ hấp thu lại chậm hơn rất nhiều.
Sở Lâm Phong không biết nên giải thích như thế nào, tên này hẳn phải biết đến sự tồn tại của Kiếm linh Nguyệt nhi, chỉ là đối phương còn chưa hỏi hắn mà thôi.
- Hỗn Độn khí rất là hiếm thấy, không nghĩ tới chủ nhân lại có thể có được nó, quả thực khiến cho ta khó mà tin tưởng được.
Thiên Viên nói, giờ phút này ở ngực của hắn đã không có máu chảy ra nữa, chỉ là dáng vẻ của hắn lại rất là đáng sợ.
- Thương thế của ngươi không sao chứ, ta không cảm giác được ma khí đã tiến vào trong cơ thể kia. Không biết có phải nó đã bị Hỗn Độn khí luyện hóa hay không. Lại nói, cửa đá phía sau ngươi rốt cuộc là thứ gì chứ?
Sở Lâm Phong không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, lúc trước Thiên viên này rống như vậy, nhất định đám người Dương Nhị ở bên ngoài đã nghe thấy, nhất định trong lòng sẽ rất lo lắng cho mình, nói không chừng sau một khắc sẽ xông tới đây để xem xét tình huống nha.
- Thương thế này qua mấy năm nữa sẽ tốt hơn, chỉ là muốn khôi phục lại đến thực lực trước đây, e rằng sẽ không làm được. Thế nhưng xin chủ nhân yên tâm, tương lai chờ chủ nhân đi tới Thương Lan cổ địa thì ta sẽ làm cho chủ nhân kinh hỉ.
Thiên Viên nói, dường như căn bản không thèm để ý tới vết thương trên người vậy.
- Thương Lan cổ địa? Ngươi nói ngươi muốn đi tới Thương Lan cổ địa hay sao?
Sở Lâm Phong giật mình hỏi.
- Không sai, chủ nhân có thấy cửa truyền tống phía sau lưng ta không? Đây chính là cánh cửa truyền tống đến Thương Lan cổ địa, nhưng đáng tiếc cánh cửa truyền tống này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu không tương lai chủ nhân cũng có thể truyền tống tới đó.
Sở Lâm Phong càng nghe càng cảm thấy hồ đồ:
- Chỉ có thể truyền tống một lần? Có ý gì, ngươi nói rõ ra có được hay không?
Thiên Viên lấy ra một tảng đá to bằng lòng bàn tay từ trên người, trên tảng đá toả ra năng lượng gợn sóng rất mạnh mẽ, Sở Lâm Phong biết đây là gợn sóng của Tinh Thần chi lực, cũng giống như tinh thạch thượng phẩm vậy, chỉ là thứ này mạnh mẽ hơn mà thôi.
Lẽ nào đây là tinh thạch cực phẩm? Lúc Sở Lâm Phong đang chuẩn bị hỏi dò thì Thiên Viên lại nói:
- Đáng tiếc ta chỉ có một viên tinh thạch chi tinh này, nếu như có hai viên thì có thể giữ lại được cánh cửa truyền tống này. Kỳ thực cánh cửa truyền tống này là ta mang tới từ Thương Lan cổ địa, lúc đó ta bị thương nặng. Cho nên chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để khôi phục thương thế, ai biết một lần truyền tống thậm chí ngay cả cửa truyền tống cũng bị dẫn theo tới đây. Mà địa điểm truyền tống chính là chỗ này. Ta đã từng thử đi ra ngoài, thế nhưng mỗi khi ta sắp đi ra khỏi cửa động thì sẽ có một loại lực lượng vô hình mang ta về, cụ thể là loại lực lượng nào thì ta cũng không rõ ràng, chỉ biết là từ bên trong cánh cửa truyền tống truyền đến. Cánh cửa truyền tống này một lần truyền tống cần hai viên tinh thạch chi tinh, thế nhưng đáng tiếc hiện tại ta chỉ còn lại một viên, nếu như sử dụng, mặc dù có thể truyền tống đi, thế nhưng cửa truyền tống này cũng sẽ bị phá huỷ.
Sở Lâm Phong cảm thấy đối phương không nói sai, cho nên hắn lại hỏi:
- Vì sao ngươi phải trở về chứ, ở lại chỗ này không tốt sao?
- Ta cũng muốn ở lại chỗ này, thế nhưng đáng tiếc có một số việc ta nhất định phải trở về xử lý, vạn năm trôi qua, ta có thể thoát vây, ta tin rằng những người khác cũng có thể. Còn có thanh ma kiếm này nữa, nhất định ta phải mang về rồi xử lý cho thích đáng, xin chủ nhân tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
Thiên Viên bất đắc dĩ nói.
- Không có chuyện gì, ngươi có chuyện thì cứ đi xử lý đi, sau này ta sẽ tới Thương Lan cổ địa, đến lúc đó gặp mặt lại cũng không muộn.
Sở Lâm Phong cười nói, nhưng trong lòng lại có chút im lặng, dốc hết sức cứu ngươi ra mà ngươi lại đi một mạch vậy sao?
Chỉ là ngẫm lại hắn cũng cảm thấy rất là bình thường, cũng không phải nhất định phải bắt đối phương báo đáp lại mình nha. Bởi vì mình cũng không phải là loại người như vậy.
Nhìn thấy có kết quả Sở Lâm Phong lại hăng hái, dùng sức rút ra, thân thể của Thiên Viên theo mỗi một lần rút ra của hắn thì lại run rẩy một phần, đồng thời cũng gầm rú lên một lần, nhìn dáng vẻ của nó dường như rất là thống khổ.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, giờ phút này mồ hôi của Sở Lâm Phong đã đổ ra như mưa, Hỗn Độn khí trong cơ thể đã tiêu hao được hơn nửa. Mà thanh Diệt Thiên Ma Kiếm kia cũng chỉ còn lại mũi kiếm là cắm ở bên trong ngực mà thôi.
Mà lúc này Hỗn Độn khí ở bàn tay của hắn lại có một chỗ đã bị ăn mòn, có một tia ma khí theo cánh tay đi thẳng tới đan điền của hắn.
Phát hiện này không phải là chuyện nhỏ, chỉ là lúc này là thời khắc quan trọng nhất, nếu như từ bỏ thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ:
- Con bà nó! Đi ra cho lão tử!
Ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng bị hắn dùng, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn rút ra được, Sở Lâm Phong có cảm giác như sắp hư thoát.
Mà lúc này Thiên viên đột nhiên nói:
- Cảm tạ ngươi tiểu chủ nhân của ta, ngươi lui sang một bên, chuyện còn lại cứ để ta tự mình tới hoàn thành đi!
Nghe thấy thanh âm này, Sở Lâm Phong có cảm giác như trút được gánh nặng, thanh âm này giống như là tiếng trời vậy. Hắn lập tức thi triển Di Hình hoán ảnh nhanh chóng trốn sang một góc ở bên trong sơn động.
Dường như Thiên Viên đang hết sức thống khổ, toàn bộ thân thể to lớn đang run rẩy, Sở Lâm Phong biết nó muốn rút thanh Diệt Thiên Ma Kiếm này ra thì nhất định sẽ bị trọng thương. Vì vậy hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ qua điểm đặc sắc nhất.
Giờ phút này rõ ràng tiếng rống trong miệng Thiên Viên đã yếu đi mấy phần so với lúc trước, nương theo một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên, Sở Lâm Phong nhìn thấy đã nhìn thấy thanh Diệt Thiên Ma Kiếm kia đang bị rút ra phía ngoài từng chút một.
Sưu một tiếng, cuối cùng Diệt Thiên Ma Kiếm cũng đã bị Thiên Viên dùng Tinh Thần chi lực trên người nó để bức ra khỏi người. Thanh kiếm này vọt tới vách đá của sơn động, lập tức biến mất ở trong vách đá.
Sở Lâm Phong nhìn thấy xung quanh vách đá kia xuất hiện rất nhiều khói đen, trong nháy mắt vách đá bắt đầu tan rã, để lộ ra thân kiếm.
Mà lúc này ngực vị trí của Thiên Viên xuất hiện một cái lỗ thủng rất lớn, máu tươi đang không ngừng tràn ra, có vẻ vô cùng khủng bố, khiến cho Sở Lâm Phong nhìn thấy vậy kinh hãi không ngớt.
- Ngươi không sao chứ?
Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi một câu, hiện tại nguy cơ của tên này đã được giải trừ, có thể xuống tay ác độc đối với mình hay không vẫn là một ẩn số, hắn không biết được. Cho nên tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận mới được.
- Tạm thời còn không chết được, thanh ma kiếm chết tiệt này đã dằn vặt ta vạn năm, bây giờ rốt cục ta đã thoát khỏi khổ hải, cảm tạ ngươi! Chủ nhân mới của ta!
Thiên Viên lập tức biến ảo thành hình người, vẫn là một lão giả như cũ.
Chỉ là chỗ ngực vẫn có vết máu loang lổ, một cái lỗ hổng to bằng nắm tay ở đó, ngay cả nội tạng ở bên trong cũng có thể thấy được rất rõ ràng.
Như vậy mà cũng không chết được, đúng là quá lợi hại. Đây là suy nghĩ chân thật nhất ở trong lòng của Sở Lâm Phong lúc này.
- Tiền bối đừng gọi chủ nhân gì cả, gọi là chủ nhân, Lâm Phong ta không dám nhận! Ngươi định xử lý thanh ma kiếm này như thế nào?
Sở Lâm Phong thu liễm tâm thần hỏi.
- Diệt Thiên Ma Kiếm không phải phàm vật, ta nhất định phải thu hồi nó. Nếu như nó lại rơi vào trong tay Độc Cô Ma tôn thì sẽ rất phiền phức. Chủ nhân không sao chứ, ta thấy có không ít ma khí đã tiến vào trong cơ thể ngươi, còn nữa, làm sao ngươi lại nắm giữ Hỗn Độn khí cơ chứ?
Lão giả do Thiên Viên biến ảo thành lên tiếng hỏi.
Sau khi Thiên Viên nói xong vung hai tay lên, Diệt Thiên Ma Kiếm rơi vào vách đá đi thẳng vào trong tay hắn, sau đó biến mất không còn tăm hơi đâu nữa. Sở Lâm Phong biết chắc nó đã bị đối phương đặt ở trong nhẫn trữ vật. Điểm kỳ quái duy nhất chính là trên tay của đối phương cũng không có nhẫn trữ vật.
Sở Lâm Phong cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao trước đây tên này là cao thủ tuyệt đỉnh, có rất nhiều chuyện hắn không cần phải biết cho thỏa đáng thì hơn.
- Hỗn Độn khí? Ta cũng không biết làm sao nó lại xuất hiện, chỉ là loại lực lượng này so với Tinh Thần chi lực còn mạnh hơn một chút, thế nhưng tốc độ hấp thu lại chậm hơn rất nhiều.
Sở Lâm Phong không biết nên giải thích như thế nào, tên này hẳn phải biết đến sự tồn tại của Kiếm linh Nguyệt nhi, chỉ là đối phương còn chưa hỏi hắn mà thôi.
- Hỗn Độn khí rất là hiếm thấy, không nghĩ tới chủ nhân lại có thể có được nó, quả thực khiến cho ta khó mà tin tưởng được.
Thiên Viên nói, giờ phút này ở ngực của hắn đã không có máu chảy ra nữa, chỉ là dáng vẻ của hắn lại rất là đáng sợ.
- Thương thế của ngươi không sao chứ, ta không cảm giác được ma khí đã tiến vào trong cơ thể kia. Không biết có phải nó đã bị Hỗn Độn khí luyện hóa hay không. Lại nói, cửa đá phía sau ngươi rốt cuộc là thứ gì chứ?
Sở Lâm Phong không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, lúc trước Thiên viên này rống như vậy, nhất định đám người Dương Nhị ở bên ngoài đã nghe thấy, nhất định trong lòng sẽ rất lo lắng cho mình, nói không chừng sau một khắc sẽ xông tới đây để xem xét tình huống nha.
- Thương thế này qua mấy năm nữa sẽ tốt hơn, chỉ là muốn khôi phục lại đến thực lực trước đây, e rằng sẽ không làm được. Thế nhưng xin chủ nhân yên tâm, tương lai chờ chủ nhân đi tới Thương Lan cổ địa thì ta sẽ làm cho chủ nhân kinh hỉ.
Thiên Viên nói, dường như căn bản không thèm để ý tới vết thương trên người vậy.
- Thương Lan cổ địa? Ngươi nói ngươi muốn đi tới Thương Lan cổ địa hay sao?
Sở Lâm Phong giật mình hỏi.
- Không sai, chủ nhân có thấy cửa truyền tống phía sau lưng ta không? Đây chính là cánh cửa truyền tống đến Thương Lan cổ địa, nhưng đáng tiếc cánh cửa truyền tống này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu không tương lai chủ nhân cũng có thể truyền tống tới đó.
Sở Lâm Phong càng nghe càng cảm thấy hồ đồ:
- Chỉ có thể truyền tống một lần? Có ý gì, ngươi nói rõ ra có được hay không?
Thiên Viên lấy ra một tảng đá to bằng lòng bàn tay từ trên người, trên tảng đá toả ra năng lượng gợn sóng rất mạnh mẽ, Sở Lâm Phong biết đây là gợn sóng của Tinh Thần chi lực, cũng giống như tinh thạch thượng phẩm vậy, chỉ là thứ này mạnh mẽ hơn mà thôi.
Lẽ nào đây là tinh thạch cực phẩm? Lúc Sở Lâm Phong đang chuẩn bị hỏi dò thì Thiên Viên lại nói:
- Đáng tiếc ta chỉ có một viên tinh thạch chi tinh này, nếu như có hai viên thì có thể giữ lại được cánh cửa truyền tống này. Kỳ thực cánh cửa truyền tống này là ta mang tới từ Thương Lan cổ địa, lúc đó ta bị thương nặng. Cho nên chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để khôi phục thương thế, ai biết một lần truyền tống thậm chí ngay cả cửa truyền tống cũng bị dẫn theo tới đây. Mà địa điểm truyền tống chính là chỗ này. Ta đã từng thử đi ra ngoài, thế nhưng mỗi khi ta sắp đi ra khỏi cửa động thì sẽ có một loại lực lượng vô hình mang ta về, cụ thể là loại lực lượng nào thì ta cũng không rõ ràng, chỉ biết là từ bên trong cánh cửa truyền tống truyền đến. Cánh cửa truyền tống này một lần truyền tống cần hai viên tinh thạch chi tinh, thế nhưng đáng tiếc hiện tại ta chỉ còn lại một viên, nếu như sử dụng, mặc dù có thể truyền tống đi, thế nhưng cửa truyền tống này cũng sẽ bị phá huỷ.
Sở Lâm Phong cảm thấy đối phương không nói sai, cho nên hắn lại hỏi:
- Vì sao ngươi phải trở về chứ, ở lại chỗ này không tốt sao?
- Ta cũng muốn ở lại chỗ này, thế nhưng đáng tiếc có một số việc ta nhất định phải trở về xử lý, vạn năm trôi qua, ta có thể thoát vây, ta tin rằng những người khác cũng có thể. Còn có thanh ma kiếm này nữa, nhất định ta phải mang về rồi xử lý cho thích đáng, xin chủ nhân tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
Thiên Viên bất đắc dĩ nói.
- Không có chuyện gì, ngươi có chuyện thì cứ đi xử lý đi, sau này ta sẽ tới Thương Lan cổ địa, đến lúc đó gặp mặt lại cũng không muộn.
Sở Lâm Phong cười nói, nhưng trong lòng lại có chút im lặng, dốc hết sức cứu ngươi ra mà ngươi lại đi một mạch vậy sao?
Chỉ là ngẫm lại hắn cũng cảm thấy rất là bình thường, cũng không phải nhất định phải bắt đối phương báo đáp lại mình nha. Bởi vì mình cũng không phải là loại người như vậy.
/170
|