Sở Lâm Phong nhìn đám người tới lại có năm mươi người, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tốc độ tụ tập của Hải Long học viện vẫn rất là nhanh, chí ít so với phía bên mình còn nhanh hơn không ít.
Người đến càng ngày càng gần, Sở Lâm Phong nhắm mắt lại, nhìn xem những người này sẽ làm gì mình. Chỉ là Hỗn Độn khí còn sót lại đang vận chuyển trong Địa tinh đan, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển ra Di Hình hoán ảnh.
- Các ngươi xem xem, không ngờ ở đó lại có một tiểu tử điếc không sợ súng đang ngủ, để ta đi giết hắn!
Âm thanh của một học viên Hải Long Học Viên truyền vào trong tai của Sở Lâm Phong.
- Chờ đã, tên này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nhất định sẽ có vấn đề, ngươi không nên vọng động, chúng ta cùng tới xem một chút đi.
Lại một đạo thanh âm truyền đến.
Sở Lâm Phong híp mắt, xuyên qua khe hở nhìn về phía học viên này. Từ dáng vẻ nhìn qua rất phổ thông, thế nhưng bên trong mắt lại hiện lên vẻ thâm thúy, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất không bình thường, chí ít so với mấy người mà hắn gặp phải trước kia còn lợi hại hơn nhiều.
Sở Lâm Phong dần dần thu hồi sự coi thường trong lòng, nếu như Hỗn Độn khí không tiêu hao. Như vậy những người này không được hắn để vào trong mắt. Thế nhưngtrước khác nay khác, làm cho hắn không thể không cẩn thận chuẩn bị.
Sau khi người đến đi tới khoảng cách cách Sở Lâm Phong hai thước thì ngừng lại, cẩn thận quan sát Sở Lâm Phong, sau gần nửa phút mới thu hồi ánh mắt.
- Cái này, xem đã chưa?
Sở Lâm Phong có cảm giác bị người ta nhìn như vậy rất khó chịu, vốn hắn định chịu đựng, thế nhưng giờ phút này lại không nhịn được nữa mà lập tức đứng lên từ trên mặt đất, lại cười nói.
Động tác của Sở Lâm Phong lập tức làm cho những người này sợ hết hồn, trong đó có không ít người thậm chí còn rút binh khí trên người ra, chuẩn bị động thủ.
Mà tên học viên đầu lĩnh kia thì rất nhanh đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, hắn nói:
- Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ nha, gặp phải người của Hải Long học viện ta mà lại không chạy trốn, xem như ngươi là người thứ nhất dám làm vậy.
- Thật sao? Vậy cám ơn lời khích lệ của ngươi, chỉ là các ngươi có chỗ nào đáng để làm cho ta chạy trốn cơ chứ? Các ngươi rất lợi hại sao? Hay là bởi vì các ngươi nhiều người? Tiểu gia ta trời sinh không sợ nhiều ngươi, sao nào, muốn nhiều người bắt nạt ít người hay sao?
Sở Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Tam ca, để ta đi đối phó hắn. Để cho hắn biết người của Hải Long học viện ta không phải là đám cặn bã của Thiên Long học viện có thể so sánh được.
Học viên lúc trước nói.
- Đến đây, chẳng lẽ tiểu gia ta lại sợ ngươi, nếu không các ngươi cùng tiến lên đi, ta sẽ thu thập từng người một, tránh cho phiền phức!
Hai tay của Sở Lâm Phong chống eo, ra vẻ muốn tiêu diệt đám người này rất dễ dàng vậy, giống như không đặt những người này vào trong mắt một chút nào.
Sở Lâm Phong ra vẻ rất trâu bò, quả nhiên học viên kia đã bị Sở Lâm Phong làm cho tức giận, hắn giơ trường kiếm trong tay lên, lại cả giận nói:
- Rác rưởi! Ngày hôm nay lão tử sẽ khiến cho ngươi chết tới mức không thể chết thêm được nữa!
Hắn trực tiếp vọt tới chỗ của Sở Lâm Phong.
- Cẩn thận!
Học viên được gọi là Tam ca lập tức lên tiếng nói.
- Đến đây! Tiểu gia đang chờ ngươi đến đó.
Ngoài miệng Sở Lâm Phong cười nói, thế nhưng Thanh Sương kiếm đã được hắn lấy ra khỏi nhẫn trữ vật, được hắn nắm chặt trong tay.
Khoảng cách hai thước rất gần, có thể nói trong nháy mắt đã đến trước mặt. Mà thực lực của học viên kia cũng không yếu, trên trường kiếm công kích đến có gợn sóng Tinh Thần chi lực rất rõ ràng, Sở Lâm Phong có cảm giác thực lực của học viên này gần như bằng với Diệp Tinh Thần.
Hắn không dám khinh thường, sau khi nhìn thấy kiếm của đối phương còn cách mình một khoảng cách mới né tránh. Đương nhiên hắn cũng không dùng Di Hình hoán ảnh, nếu không hắn sẽ lập tức bại lộ bản lĩnh của mình, như vậy sẽ không dễ chơi một chút nào.
Hắn chuẩn bị kéo dài chút thời gian, nếu như có thể đợi được Kim Ma Ngốc Ưng đến thì tốt, vốn hắn có thể dùng Thanh Sương kiếm để cho đối phương một kiếm trí mạng, coi như không thể chém giết được thì cũng có thể làm cho đối phương trọng thương, nhưng Sở Lâm Phong lại ẩn nhẫn.
Nếu như lập tức giết chết người này thì sẽ bị người của Hải Long Học Viên vây công, đến lúc đó đám người Dương Nhị và Ngưu Thiên cũng sẽ xuất hiện, tình huống sẽ rất không ổn.
Chỉ là hắn cũng không thể ra vẻ mình quá yếu, như vậy đối phương sẽ mất đi kiên trì. Vì vậy khi Sở Lâm Phong né tránh, ngón tay liên tiếp điểm ra hai chỉ, Huyễn Ảnh chỉ trong nháy mắt được đánh ra, mang theo Hỗn Độn khí ác liệt công kích về phía học viên kia.
Tuy rằng uy lực của Huyễn Ảnh chỉ không bằng kiếm khí, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, lại thêm hắn dùng Hỗn Độn khí để thi triển cho nên uy lực càng sâu thêm một bậc.
Học viên kia đánh ra một kiếm lại hụt, lúc này hắn đang chuẩn bị mắng to Sở Lâm Phong là con rùa đen rút đầu thì trên người đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Mấy cái lỗ máu xuất hiện ở trên người, đang không ngừng chảy ra máu tươi.
- Khà khà! Huyễn Ảnh chỉ của tiểu gia ta ra sao?
Sở Lâm Phong cười nói, như vậy càng có thể khiến cho sự thù hận của đối phương với mình tăng thêm nha.
Học viên kia nhìn qua cũng là một nhân vật hung ác, không thèm quan tâm tới thương thế trên người, trên mặt thậm chí còn không có một chút vẻ mặt thống khổ nào cả, thế nhưng ngoài miệng thì lại cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi đã chọc giận gia gia ngươi rồi!
- Gia gia con bà ngươi! Ở trước mặt tiểu gia mà ngươi cũng dám léo nha léo nhéo, có bản lĩnh thì đến đây?
Sở Lâm Phong còn cố ý vẫy tay với hắn, ra vẻ rất là xem thường hắn.
- Vương Nhị, đừng kích động, trở về cho ta!
Học viên được gọi là Tam ca lập tức lên tiếng nói, dường như hắn đã nhìn ra cái gì đó, sắc mặt có vẻ rất âm trầm.
Vương Nhị đang nổi nóng lại coi lời của hắn vào tai này ra tai kia, tay nắm trường kiếm thật chặt, cả giận nói:
- Ăn võ kỹ Huyền giai của lão tử ta đi! Lưu Vân Trảm!
Sở Lâm Phong nhìn thấy trên thân kiếm trong tay hắn hiện ra một tầng ánh quang màu xanh lam, lượng nước trong không khí nhanh chóng tụ tập ở phía trên thân kiếm, không nghĩ tới tên này lại lĩnh ngộ nguyên tố thủy, quả thực có chút ý nghĩa.
Chung quanh tinh đan trong cơ thể còn có rất nhiều Tinh Thần chi lực, tuy rằng không thể so sánh được với Hỗn Độn khí, nhưng muốn thi triển hai lần thức thứ tám Phong Lâm Thiên Hạ của Truy Phong Kiếm Quyết thì vẫn rất đầy đủ.
Lúc này không phải là lúc để ẩn giấu thực lực, Sở Lâm Phong quyết định tranh tài cùng tên này, nhìn xem không dùng Hỗn Độn khí thì hắn có thể đánh ngang tay được với đối phương hay không. Như vậy sau đó khi Hỗn Độn khí khô cạn thì hắn cũng còn có sức để đánh một trận.
Trong nháy mắt, hai người đều phát ra công kích, bên trong kiếm khí của học viên kia mang theo rất nhiều bọt nước, Sở Lâm Phong cảm giác nếu như bọt nước này đụng vào thân thể của hắn thì sẽ tạo ra uy lực rất lớn, gần như giống phong nhận của hắn vậy.
Đao gió và bọt nước kiếm khí gặp nhau ở trên không trung, thanh âm tích tích bộp bộp không ngừng vang lên, cỏ dại và bùn đất trên mặt đất tức thì bị năng lượng khổng lồ lan đến, bên trong phạm vi năm thước lập tức biến thành một mảnh đất trống không.
Thời gian kéo dài gần như được hai mươi giây, công kích của hai người Sở Lâm Phong lần lượt dừng lại, biến thành lực lượng ngang nhau, khiến cho các học viên khác trong Hải Long học viện đều giật mình không thôi.
Vương Nhị này rất không đơn giản, đừng xem bình thường hắn cực kì kích động, thế nhưng thực lực rất là lợi hại, có thể nói là nhân vật xếp hạng thứ ba trong lớp phổ thông của Hải Long học viện.
Bây giờ Vương Nhị đứng thứ ba này cũng chỉ có thể đánh ngang tay với thiếu niên tới từ Thiên Long học viện này. Từ đó có thể thấy thực lực của đối phương cũng không thấp, trong lòng mọi người đều có một loại kích động muốn lập tức chém giết đối phương.
- Tiểu tử, thực lực của ngươi không tệ, nói một chút xem ở trong Thiên Long học viện ngươi có thân phận cỡ nào xem?
- Ha ha, vì sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Ngươi là cái thá gì? Không bằng tiếp tục nữa đi?
Sở Lâm Phong cười nói.
- Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?
Nói xong hắn lại chuẩn bị công kích Sở Lâm Phong, mà lúc này một bóng người đã lập tức đi tới trước mặt hắn.
Người đến càng ngày càng gần, Sở Lâm Phong nhắm mắt lại, nhìn xem những người này sẽ làm gì mình. Chỉ là Hỗn Độn khí còn sót lại đang vận chuyển trong Địa tinh đan, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển ra Di Hình hoán ảnh.
- Các ngươi xem xem, không ngờ ở đó lại có một tiểu tử điếc không sợ súng đang ngủ, để ta đi giết hắn!
Âm thanh của một học viên Hải Long Học Viên truyền vào trong tai của Sở Lâm Phong.
- Chờ đã, tên này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nhất định sẽ có vấn đề, ngươi không nên vọng động, chúng ta cùng tới xem một chút đi.
Lại một đạo thanh âm truyền đến.
Sở Lâm Phong híp mắt, xuyên qua khe hở nhìn về phía học viên này. Từ dáng vẻ nhìn qua rất phổ thông, thế nhưng bên trong mắt lại hiện lên vẻ thâm thúy, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất không bình thường, chí ít so với mấy người mà hắn gặp phải trước kia còn lợi hại hơn nhiều.
Sở Lâm Phong dần dần thu hồi sự coi thường trong lòng, nếu như Hỗn Độn khí không tiêu hao. Như vậy những người này không được hắn để vào trong mắt. Thế nhưngtrước khác nay khác, làm cho hắn không thể không cẩn thận chuẩn bị.
Sau khi người đến đi tới khoảng cách cách Sở Lâm Phong hai thước thì ngừng lại, cẩn thận quan sát Sở Lâm Phong, sau gần nửa phút mới thu hồi ánh mắt.
- Cái này, xem đã chưa?
Sở Lâm Phong có cảm giác bị người ta nhìn như vậy rất khó chịu, vốn hắn định chịu đựng, thế nhưng giờ phút này lại không nhịn được nữa mà lập tức đứng lên từ trên mặt đất, lại cười nói.
Động tác của Sở Lâm Phong lập tức làm cho những người này sợ hết hồn, trong đó có không ít người thậm chí còn rút binh khí trên người ra, chuẩn bị động thủ.
Mà tên học viên đầu lĩnh kia thì rất nhanh đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, hắn nói:
- Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ nha, gặp phải người của Hải Long học viện ta mà lại không chạy trốn, xem như ngươi là người thứ nhất dám làm vậy.
- Thật sao? Vậy cám ơn lời khích lệ của ngươi, chỉ là các ngươi có chỗ nào đáng để làm cho ta chạy trốn cơ chứ? Các ngươi rất lợi hại sao? Hay là bởi vì các ngươi nhiều người? Tiểu gia ta trời sinh không sợ nhiều ngươi, sao nào, muốn nhiều người bắt nạt ít người hay sao?
Sở Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Tam ca, để ta đi đối phó hắn. Để cho hắn biết người của Hải Long học viện ta không phải là đám cặn bã của Thiên Long học viện có thể so sánh được.
Học viên lúc trước nói.
- Đến đây, chẳng lẽ tiểu gia ta lại sợ ngươi, nếu không các ngươi cùng tiến lên đi, ta sẽ thu thập từng người một, tránh cho phiền phức!
Hai tay của Sở Lâm Phong chống eo, ra vẻ muốn tiêu diệt đám người này rất dễ dàng vậy, giống như không đặt những người này vào trong mắt một chút nào.
Sở Lâm Phong ra vẻ rất trâu bò, quả nhiên học viên kia đã bị Sở Lâm Phong làm cho tức giận, hắn giơ trường kiếm trong tay lên, lại cả giận nói:
- Rác rưởi! Ngày hôm nay lão tử sẽ khiến cho ngươi chết tới mức không thể chết thêm được nữa!
Hắn trực tiếp vọt tới chỗ của Sở Lâm Phong.
- Cẩn thận!
Học viên được gọi là Tam ca lập tức lên tiếng nói.
- Đến đây! Tiểu gia đang chờ ngươi đến đó.
Ngoài miệng Sở Lâm Phong cười nói, thế nhưng Thanh Sương kiếm đã được hắn lấy ra khỏi nhẫn trữ vật, được hắn nắm chặt trong tay.
Khoảng cách hai thước rất gần, có thể nói trong nháy mắt đã đến trước mặt. Mà thực lực của học viên kia cũng không yếu, trên trường kiếm công kích đến có gợn sóng Tinh Thần chi lực rất rõ ràng, Sở Lâm Phong có cảm giác thực lực của học viên này gần như bằng với Diệp Tinh Thần.
Hắn không dám khinh thường, sau khi nhìn thấy kiếm của đối phương còn cách mình một khoảng cách mới né tránh. Đương nhiên hắn cũng không dùng Di Hình hoán ảnh, nếu không hắn sẽ lập tức bại lộ bản lĩnh của mình, như vậy sẽ không dễ chơi một chút nào.
Hắn chuẩn bị kéo dài chút thời gian, nếu như có thể đợi được Kim Ma Ngốc Ưng đến thì tốt, vốn hắn có thể dùng Thanh Sương kiếm để cho đối phương một kiếm trí mạng, coi như không thể chém giết được thì cũng có thể làm cho đối phương trọng thương, nhưng Sở Lâm Phong lại ẩn nhẫn.
Nếu như lập tức giết chết người này thì sẽ bị người của Hải Long Học Viên vây công, đến lúc đó đám người Dương Nhị và Ngưu Thiên cũng sẽ xuất hiện, tình huống sẽ rất không ổn.
Chỉ là hắn cũng không thể ra vẻ mình quá yếu, như vậy đối phương sẽ mất đi kiên trì. Vì vậy khi Sở Lâm Phong né tránh, ngón tay liên tiếp điểm ra hai chỉ, Huyễn Ảnh chỉ trong nháy mắt được đánh ra, mang theo Hỗn Độn khí ác liệt công kích về phía học viên kia.
Tuy rằng uy lực của Huyễn Ảnh chỉ không bằng kiếm khí, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, lại thêm hắn dùng Hỗn Độn khí để thi triển cho nên uy lực càng sâu thêm một bậc.
Học viên kia đánh ra một kiếm lại hụt, lúc này hắn đang chuẩn bị mắng to Sở Lâm Phong là con rùa đen rút đầu thì trên người đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Mấy cái lỗ máu xuất hiện ở trên người, đang không ngừng chảy ra máu tươi.
- Khà khà! Huyễn Ảnh chỉ của tiểu gia ta ra sao?
Sở Lâm Phong cười nói, như vậy càng có thể khiến cho sự thù hận của đối phương với mình tăng thêm nha.
Học viên kia nhìn qua cũng là một nhân vật hung ác, không thèm quan tâm tới thương thế trên người, trên mặt thậm chí còn không có một chút vẻ mặt thống khổ nào cả, thế nhưng ngoài miệng thì lại cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi đã chọc giận gia gia ngươi rồi!
- Gia gia con bà ngươi! Ở trước mặt tiểu gia mà ngươi cũng dám léo nha léo nhéo, có bản lĩnh thì đến đây?
Sở Lâm Phong còn cố ý vẫy tay với hắn, ra vẻ rất là xem thường hắn.
- Vương Nhị, đừng kích động, trở về cho ta!
Học viên được gọi là Tam ca lập tức lên tiếng nói, dường như hắn đã nhìn ra cái gì đó, sắc mặt có vẻ rất âm trầm.
Vương Nhị đang nổi nóng lại coi lời của hắn vào tai này ra tai kia, tay nắm trường kiếm thật chặt, cả giận nói:
- Ăn võ kỹ Huyền giai của lão tử ta đi! Lưu Vân Trảm!
Sở Lâm Phong nhìn thấy trên thân kiếm trong tay hắn hiện ra một tầng ánh quang màu xanh lam, lượng nước trong không khí nhanh chóng tụ tập ở phía trên thân kiếm, không nghĩ tới tên này lại lĩnh ngộ nguyên tố thủy, quả thực có chút ý nghĩa.
Chung quanh tinh đan trong cơ thể còn có rất nhiều Tinh Thần chi lực, tuy rằng không thể so sánh được với Hỗn Độn khí, nhưng muốn thi triển hai lần thức thứ tám Phong Lâm Thiên Hạ của Truy Phong Kiếm Quyết thì vẫn rất đầy đủ.
Lúc này không phải là lúc để ẩn giấu thực lực, Sở Lâm Phong quyết định tranh tài cùng tên này, nhìn xem không dùng Hỗn Độn khí thì hắn có thể đánh ngang tay được với đối phương hay không. Như vậy sau đó khi Hỗn Độn khí khô cạn thì hắn cũng còn có sức để đánh một trận.
Trong nháy mắt, hai người đều phát ra công kích, bên trong kiếm khí của học viên kia mang theo rất nhiều bọt nước, Sở Lâm Phong cảm giác nếu như bọt nước này đụng vào thân thể của hắn thì sẽ tạo ra uy lực rất lớn, gần như giống phong nhận của hắn vậy.
Đao gió và bọt nước kiếm khí gặp nhau ở trên không trung, thanh âm tích tích bộp bộp không ngừng vang lên, cỏ dại và bùn đất trên mặt đất tức thì bị năng lượng khổng lồ lan đến, bên trong phạm vi năm thước lập tức biến thành một mảnh đất trống không.
Thời gian kéo dài gần như được hai mươi giây, công kích của hai người Sở Lâm Phong lần lượt dừng lại, biến thành lực lượng ngang nhau, khiến cho các học viên khác trong Hải Long học viện đều giật mình không thôi.
Vương Nhị này rất không đơn giản, đừng xem bình thường hắn cực kì kích động, thế nhưng thực lực rất là lợi hại, có thể nói là nhân vật xếp hạng thứ ba trong lớp phổ thông của Hải Long học viện.
Bây giờ Vương Nhị đứng thứ ba này cũng chỉ có thể đánh ngang tay với thiếu niên tới từ Thiên Long học viện này. Từ đó có thể thấy thực lực của đối phương cũng không thấp, trong lòng mọi người đều có một loại kích động muốn lập tức chém giết đối phương.
- Tiểu tử, thực lực của ngươi không tệ, nói một chút xem ở trong Thiên Long học viện ngươi có thân phận cỡ nào xem?
- Ha ha, vì sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Ngươi là cái thá gì? Không bằng tiếp tục nữa đi?
Sở Lâm Phong cười nói.
- Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?
Nói xong hắn lại chuẩn bị công kích Sở Lâm Phong, mà lúc này một bóng người đã lập tức đi tới trước mặt hắn.
/170
|