Sở Lâm Phong nhìn luyện võ trường một chút, lúc này nơi này đã có rất nhiều người tới, ở đây phân biệt có hơn mười cái bình phong to lớn. Trên mỗi một cái bình phong đều viết cái gì đó, không ít người vây quanh, cùng nhau quan sát nghị luận.
Sở Lâm Phong cũng muốn đi xem, thế nhưng bị Đường Lỵ ngăn cản:
- Sở Lâm Phong, hiện tại không nên đi xem chữ trên bình phong này, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức phán đoán của ngươi.
Bình phong này cũng là một loại khảo nghiệm, trên mặt kỳ thực chính là ghi chép một ít vũ kỹ Hoàng giai. Hơn nữa còn là vũ kỹ không hoàn chỉnh, nếu như tùy tiện tu luyện sẽ làm cho linh lực trong cơ thể hỗn loạn, xuất hiện nguy hiểm gân mạch bạo liệt.
Sở Lâm Phong có chút khó hiểu nhìn Đường Lỵ nói:
- Tại sao Thiên Long học viện lại phải làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho rất nhiều người bị thương hay sao? Như vậy ảnh hưởng đối với danh tiếng của học viện rất lớn a. Ngộ nhỡ nhất một ít người có tư chất tương đối khá bị thương, khi đó chẳng phải cái được không đủ bù đắp cái mất hay sao?
Nhìn ánh mắt chất vấn của Sở Lâm Phong, Đường Lỵ cười cười nói:
- Ngươi biết quá ít về Thiên Long học viện chọn đồ. Người bọn họ chọn chính là đệ tử ưu tú, tâm tính và tư chất phải cùng tốt. Nếu như bị một chút vũ kỹ tam lưu, nhị lưu hấp dẫn. Như vậy còn tới nơi này tu hành vũ kỹ cao cấp làm gì chứ? Đây cũng là một loại đào thải, dù sao nhân số nơi này có rất nhiều, như vậy có thể mau chóng đào thải một ít người tự cho là đúng, đầu cơ trục lợi a.
- Đương nhiên, có người lại có thể trực tiếp tiến vào học viện. Mà người như vậy lại không nhiều lắm, mỗi một năm tối đa chỉ có không quá hai trăm người, những người còn lại đều cần đào thải.
Sở Lâm Phong vừa nghe thấy vậy cũng đã hiểu đạo lý trong đó. Trên quảng trường này ước chừng có một nửa người đang khoa múa tay chân. Như vậy cũng có ý nghĩa sẽ có một nửa người bị đào thải. Cho dù có lòng cầu tiến cũng không được.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm to rõ, uy nghiêm:
- Hôm nay là ngày Thiên Long học viện chúng ta tuyển học viên ba năm một lần. Có không ít thanh niên tài tuấn ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, đây là vinh hạnh của Thiên Long học viện chúng ta. Đồng thời cũng đủ để chứng minh lực ảnh hưởng của Thiên Long học viện. Ta là đạo sư kiêm Phó viện trưởng của các ngươi, lần tuyển nhận học viên này sẽ do ta phụ trách. Hy vọng tất cả mọi người phát huy ra thực lực và thiên phú tốt nhất của mình. Bởi Thiên Long học viện có quá nhiều người tu hành vũ kỹ, cho nên chúng ta chỉ tuyển chọn nhân tài ưu tú nhất. Vì muốn chọn ra nhân tài ưu tú nhất, đào thải một ít phế vật tư chất kém. Cho nên chúng ta lấy ba quan, chỉ nhân tài thông qua ba quan thì mới trở thành đệ tử của Thiên Long học viện. . .
Sở Lâm Phong không có hứng thú mấy đối với lời mà vị Phó viện trưởng này nói. Hiện tại hắn đang quan tâm tới một nhân vật quan trọng hơn đối với mình, đó là Tiết Kim Sơn.
Từ lần trước từ biệt đã được mấy tháng, đối phương đã từng nói sẽ đến Thiên Long học viện. Chỉ là người ở đây có rất nhiều, không biết đối phương có tới không.
Tiếng nghị luận của đám người chung quanh vang lên không dứt bên tai, Sở Lâm Phong cũng nghe được một ít nội dung đại khái.
Ba quan khảo nghiệm lần lượt là. Cửa thứ nhất, là võ quan, có quan hệ với bình phong trước mắt này.
Bình phong này cũng không phải là bình phong bình thường, nó là thứ do luyện kim sư lợi hại nhất trong hoàng thành luyện chế mà thành, dùng sức đánh vào bên trên bình phong này thì sẽ hiện lên các màu sắc khác biệt.
Chia ra làm đỏ, cam, xanh, vàng, mỗi một loại màu sắc đại biểu cho một cảnh giới.
Màu đỏ đại biểu cho Linh vũ cảnh, màu cam đại biểu cho Huyền vũ cảnh. Màu vàng và xanh đều đại biểu cho Địa Vũ cảnh, màu vàng đại biểu cho Địa Vũ cảnh đến tam trọng, sáu màu còn lại là đại biểu cho tứ đến lục trọng thiên. Màu xanh là từ thất đến cửu trọng thiên. Sau cùng là màu xanh lam đại biểu cho Thiên Vũ cảnh.
Không nên cho rằng mình sẽ đánh nát được bình phong kia. Coi như là cường giả Thiên Vũ cảnh cũng không thể đánh nát được nó. Huống học viên tới nơi này cũng không có khả năng làm được chuyện như vậy.
Một người chỉ có ba lần cơ hội, căn cứ vào kết quả hiện lên trên bình phong mà đưa ra kết quả tốt nhất.
Truyện đư.ợc dịc.h t.rực tiếp tại iREAD.
Cửa thứ hai, là văn quan, văn quan này rất đơn giản, nhưng lại rất khó. Chính là mỗi người đều phải đối ngẫu ba bài thơ văn, trả lời hai bài là có thể tiến vào cửa thứ ba, còn lại thì sẽ bị đào thải.
Về phần cửa thứ ba thì lại là một bí mật, không có bất kỳ tin tức nào cả. Bởi vì học viện đã bảo mật rất tốt.
Lúc này trong tai của Sở Lâm Phong đột nhiên truyền ra một đạo thanh âm quen thuộc:
- Sở Lâm Phong, ngươi phải thông qua khảo nghiệm. Nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi. Vốn các ngươi có thể trực tiếp tiến vào, đáng tiếc lúc ta đến học viện thì học viện đã thay đổi quy tắc.
Thanh âm này là của Tư Mã Tĩnh Di, Sở Lâm Phong nhìn ra xung quanh, nhìn xem nàng ở nơi nào. Thế nhưng qua nửa ngày cũng không hề nhìn thấy được lấy một bóng người nào cả.
- Lâm Phong, huynh đang nhìn cái gì vậy? Hết nhìn đông tới nhìn tây.
Lâm Nhược Hi hỏi.
- Ta nghe thấy thanh âm của Tư Mã Tĩnh Di, nàng bảo chúng ta phải thông qua khảo nghiệm. Lần này học viện đã thay đổi quy tắc, người vốn có thể trực tiếp tiến vào cũng phải tham gia khảo nghiệm.
- Nỗ lực lên! Muội tin tưởng chúng ta đều có thể thông qua được, Đường Lỵ ngươi cũng sẽ thông qua a!
- Được! Đi thôi, khảo nghiệm sắp lập tức bắt đầu rồi. Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút, xem lần này chúng ta có thể cùng tu hành ở một chỗ hay không.
Đường Lỵ thấy hơn mười người thanh niên mặc trường sam màu trắng, trên ngực có huân chương là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, đang đi tới luyện võ trường.
- Sở Lâm Phong, ngươi có thấy những thanh kiếm nhỏ màu bạc trước ngực những người này không? Không nên xem thường những thanh kiếm này, đó tượng trưng của thân phận và thực lực đấy. Ở trong Thiên Long học viện tổng cộng có năm loại kiếm huân chương, đệ tử nhập môn là Kiếm huân chương sắt, thực lực cảnh giới ở dưới Linh vũ cảnh cửu trọng thiên. Loại thứ hai là Kiếm huân chương bằng đồng, thực lực dưới Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên. Loại thứ ba chính là Kiếm huân chương bạc, thực lực phải đạt tới Địa Vũ cảnh thì mới có thể có. Mỗi một trọng Địa Vũ cảnh thì Kiếm huân chương cũng không giống nhau. Bắt đầu từ Kiếm huân chương bạc, trên thân kiếm đã có khác biệt, tổng cộng có chín loại. Dùng để khảm ngũ vị hương thạch. Cảnh giới nhất trọng thiên thì khảm nạm một viên, ngũ vị hương thạch này là thứ đặc hữu của Thiên Long học viện, không ai có thể lừa gạt được. Khi ngươi thấy trên tiểu kiếm màu bạc có khảm nạm chín khỏa ngũ vị hương thạch thì đại biểu cảnh giới của hắn chính là cao thủ Địa Vũ cảnh cửu trọng thiên. Phía sau nữa là Kiếm huân chương màu vàng, cần thực lực Thiên Vũ cảnh thì mới có thể đeo được. Trên đó càng khảm nạm nhiều Ngũ thải thạch thì lại càng lợi hại.
Còn có một loại là Kiếm huân chương màu đen, chỉ có thực lực Thần võ cảnh thì mới có thể đeo được. Có người nói đã có mấy trăm năm rồi chưa từng thấy người đeo Kiếm huân chương màu đen.
Sở Lâm Phong thấy trên tiểu kiếm kia lại có hai viên đá màu đỏ phát ra ánh sáng:
- Thực lực của hắn là Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, không biết Tư Mã Tĩnh Di là mấy viên a.
Lúc này trong luyện võ trường một lần nữa xuất hiện thanh âm to lớn kia:
- Hiện giờ xin tất cả học viên chuẩn bị khảo nghiệm sẵn sàng. Năm nay Thiên Long học viện tổng cộng có 300 danh ngạch, hiện tại chính thức bắt đầu tuyển chọn.
Sở Lâm Phong nhìn một chút, lúc này ở trong luyện võ trường cũng có hơn vạn người. Như vậy tỷ lệ cũng chính cái là trong trăm có một, mà danh ngạch chỉ có 300 cái. Quả thực là tranh đoạt kịch liệt, đào thải một cách vô tình.
- Người xem qua vũ kỹ trên bình phong, đồng thời còn ghi nhớ được, mời đứng ngay ngắn ở bên trái luyện võ trường, người không ghi nhớ thì đứng lại tại chỗ.
Người ghi nhớ vũ kỹ trên bình phong đã nói rõ vô cùng khiêm tốn hiếu học, phải xác định bản thân mình nhớ kỹ thì mới có thể bước sang bên trái được. Mà người không thì sẽ trực tiếp bị đào thải.
Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi liếc mắt nhìn nhau, tục ngữ nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo a.
Quả nhiên, Thiên Long học viện dùng biện pháp như thế để đào thải, quả thực khiến cho người ta khó lòng đề phòng. Nhất là ở trong lời nói cổ vũ biểu dương này, rất nhiều người đều đi về bên trái.
Sở Lâm Phong cũng muốn đi xem, thế nhưng bị Đường Lỵ ngăn cản:
- Sở Lâm Phong, hiện tại không nên đi xem chữ trên bình phong này, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức phán đoán của ngươi.
Bình phong này cũng là một loại khảo nghiệm, trên mặt kỳ thực chính là ghi chép một ít vũ kỹ Hoàng giai. Hơn nữa còn là vũ kỹ không hoàn chỉnh, nếu như tùy tiện tu luyện sẽ làm cho linh lực trong cơ thể hỗn loạn, xuất hiện nguy hiểm gân mạch bạo liệt.
Sở Lâm Phong có chút khó hiểu nhìn Đường Lỵ nói:
- Tại sao Thiên Long học viện lại phải làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho rất nhiều người bị thương hay sao? Như vậy ảnh hưởng đối với danh tiếng của học viện rất lớn a. Ngộ nhỡ nhất một ít người có tư chất tương đối khá bị thương, khi đó chẳng phải cái được không đủ bù đắp cái mất hay sao?
Nhìn ánh mắt chất vấn của Sở Lâm Phong, Đường Lỵ cười cười nói:
- Ngươi biết quá ít về Thiên Long học viện chọn đồ. Người bọn họ chọn chính là đệ tử ưu tú, tâm tính và tư chất phải cùng tốt. Nếu như bị một chút vũ kỹ tam lưu, nhị lưu hấp dẫn. Như vậy còn tới nơi này tu hành vũ kỹ cao cấp làm gì chứ? Đây cũng là một loại đào thải, dù sao nhân số nơi này có rất nhiều, như vậy có thể mau chóng đào thải một ít người tự cho là đúng, đầu cơ trục lợi a.
- Đương nhiên, có người lại có thể trực tiếp tiến vào học viện. Mà người như vậy lại không nhiều lắm, mỗi một năm tối đa chỉ có không quá hai trăm người, những người còn lại đều cần đào thải.
Sở Lâm Phong vừa nghe thấy vậy cũng đã hiểu đạo lý trong đó. Trên quảng trường này ước chừng có một nửa người đang khoa múa tay chân. Như vậy cũng có ý nghĩa sẽ có một nửa người bị đào thải. Cho dù có lòng cầu tiến cũng không được.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm to rõ, uy nghiêm:
- Hôm nay là ngày Thiên Long học viện chúng ta tuyển học viên ba năm một lần. Có không ít thanh niên tài tuấn ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, đây là vinh hạnh của Thiên Long học viện chúng ta. Đồng thời cũng đủ để chứng minh lực ảnh hưởng của Thiên Long học viện. Ta là đạo sư kiêm Phó viện trưởng của các ngươi, lần tuyển nhận học viên này sẽ do ta phụ trách. Hy vọng tất cả mọi người phát huy ra thực lực và thiên phú tốt nhất của mình. Bởi Thiên Long học viện có quá nhiều người tu hành vũ kỹ, cho nên chúng ta chỉ tuyển chọn nhân tài ưu tú nhất. Vì muốn chọn ra nhân tài ưu tú nhất, đào thải một ít phế vật tư chất kém. Cho nên chúng ta lấy ba quan, chỉ nhân tài thông qua ba quan thì mới trở thành đệ tử của Thiên Long học viện. . .
Sở Lâm Phong không có hứng thú mấy đối với lời mà vị Phó viện trưởng này nói. Hiện tại hắn đang quan tâm tới một nhân vật quan trọng hơn đối với mình, đó là Tiết Kim Sơn.
Từ lần trước từ biệt đã được mấy tháng, đối phương đã từng nói sẽ đến Thiên Long học viện. Chỉ là người ở đây có rất nhiều, không biết đối phương có tới không.
Tiếng nghị luận của đám người chung quanh vang lên không dứt bên tai, Sở Lâm Phong cũng nghe được một ít nội dung đại khái.
Ba quan khảo nghiệm lần lượt là. Cửa thứ nhất, là võ quan, có quan hệ với bình phong trước mắt này.
Bình phong này cũng không phải là bình phong bình thường, nó là thứ do luyện kim sư lợi hại nhất trong hoàng thành luyện chế mà thành, dùng sức đánh vào bên trên bình phong này thì sẽ hiện lên các màu sắc khác biệt.
Chia ra làm đỏ, cam, xanh, vàng, mỗi một loại màu sắc đại biểu cho một cảnh giới.
Màu đỏ đại biểu cho Linh vũ cảnh, màu cam đại biểu cho Huyền vũ cảnh. Màu vàng và xanh đều đại biểu cho Địa Vũ cảnh, màu vàng đại biểu cho Địa Vũ cảnh đến tam trọng, sáu màu còn lại là đại biểu cho tứ đến lục trọng thiên. Màu xanh là từ thất đến cửu trọng thiên. Sau cùng là màu xanh lam đại biểu cho Thiên Vũ cảnh.
Không nên cho rằng mình sẽ đánh nát được bình phong kia. Coi như là cường giả Thiên Vũ cảnh cũng không thể đánh nát được nó. Huống học viên tới nơi này cũng không có khả năng làm được chuyện như vậy.
Một người chỉ có ba lần cơ hội, căn cứ vào kết quả hiện lên trên bình phong mà đưa ra kết quả tốt nhất.
Truyện đư.ợc dịc.h t.rực tiếp tại iREAD.
Cửa thứ hai, là văn quan, văn quan này rất đơn giản, nhưng lại rất khó. Chính là mỗi người đều phải đối ngẫu ba bài thơ văn, trả lời hai bài là có thể tiến vào cửa thứ ba, còn lại thì sẽ bị đào thải.
Về phần cửa thứ ba thì lại là một bí mật, không có bất kỳ tin tức nào cả. Bởi vì học viện đã bảo mật rất tốt.
Lúc này trong tai của Sở Lâm Phong đột nhiên truyền ra một đạo thanh âm quen thuộc:
- Sở Lâm Phong, ngươi phải thông qua khảo nghiệm. Nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi. Vốn các ngươi có thể trực tiếp tiến vào, đáng tiếc lúc ta đến học viện thì học viện đã thay đổi quy tắc.
Thanh âm này là của Tư Mã Tĩnh Di, Sở Lâm Phong nhìn ra xung quanh, nhìn xem nàng ở nơi nào. Thế nhưng qua nửa ngày cũng không hề nhìn thấy được lấy một bóng người nào cả.
- Lâm Phong, huynh đang nhìn cái gì vậy? Hết nhìn đông tới nhìn tây.
Lâm Nhược Hi hỏi.
- Ta nghe thấy thanh âm của Tư Mã Tĩnh Di, nàng bảo chúng ta phải thông qua khảo nghiệm. Lần này học viện đã thay đổi quy tắc, người vốn có thể trực tiếp tiến vào cũng phải tham gia khảo nghiệm.
- Nỗ lực lên! Muội tin tưởng chúng ta đều có thể thông qua được, Đường Lỵ ngươi cũng sẽ thông qua a!
- Được! Đi thôi, khảo nghiệm sắp lập tức bắt đầu rồi. Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút, xem lần này chúng ta có thể cùng tu hành ở một chỗ hay không.
Đường Lỵ thấy hơn mười người thanh niên mặc trường sam màu trắng, trên ngực có huân chương là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, đang đi tới luyện võ trường.
- Sở Lâm Phong, ngươi có thấy những thanh kiếm nhỏ màu bạc trước ngực những người này không? Không nên xem thường những thanh kiếm này, đó tượng trưng của thân phận và thực lực đấy. Ở trong Thiên Long học viện tổng cộng có năm loại kiếm huân chương, đệ tử nhập môn là Kiếm huân chương sắt, thực lực cảnh giới ở dưới Linh vũ cảnh cửu trọng thiên. Loại thứ hai là Kiếm huân chương bằng đồng, thực lực dưới Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên. Loại thứ ba chính là Kiếm huân chương bạc, thực lực phải đạt tới Địa Vũ cảnh thì mới có thể có. Mỗi một trọng Địa Vũ cảnh thì Kiếm huân chương cũng không giống nhau. Bắt đầu từ Kiếm huân chương bạc, trên thân kiếm đã có khác biệt, tổng cộng có chín loại. Dùng để khảm ngũ vị hương thạch. Cảnh giới nhất trọng thiên thì khảm nạm một viên, ngũ vị hương thạch này là thứ đặc hữu của Thiên Long học viện, không ai có thể lừa gạt được. Khi ngươi thấy trên tiểu kiếm màu bạc có khảm nạm chín khỏa ngũ vị hương thạch thì đại biểu cảnh giới của hắn chính là cao thủ Địa Vũ cảnh cửu trọng thiên. Phía sau nữa là Kiếm huân chương màu vàng, cần thực lực Thiên Vũ cảnh thì mới có thể đeo được. Trên đó càng khảm nạm nhiều Ngũ thải thạch thì lại càng lợi hại.
Còn có một loại là Kiếm huân chương màu đen, chỉ có thực lực Thần võ cảnh thì mới có thể đeo được. Có người nói đã có mấy trăm năm rồi chưa từng thấy người đeo Kiếm huân chương màu đen.
Sở Lâm Phong thấy trên tiểu kiếm kia lại có hai viên đá màu đỏ phát ra ánh sáng:
- Thực lực của hắn là Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, không biết Tư Mã Tĩnh Di là mấy viên a.
Lúc này trong luyện võ trường một lần nữa xuất hiện thanh âm to lớn kia:
- Hiện giờ xin tất cả học viên chuẩn bị khảo nghiệm sẵn sàng. Năm nay Thiên Long học viện tổng cộng có 300 danh ngạch, hiện tại chính thức bắt đầu tuyển chọn.
Sở Lâm Phong nhìn một chút, lúc này ở trong luyện võ trường cũng có hơn vạn người. Như vậy tỷ lệ cũng chính cái là trong trăm có một, mà danh ngạch chỉ có 300 cái. Quả thực là tranh đoạt kịch liệt, đào thải một cách vô tình.
- Người xem qua vũ kỹ trên bình phong, đồng thời còn ghi nhớ được, mời đứng ngay ngắn ở bên trái luyện võ trường, người không ghi nhớ thì đứng lại tại chỗ.
Người ghi nhớ vũ kỹ trên bình phong đã nói rõ vô cùng khiêm tốn hiếu học, phải xác định bản thân mình nhớ kỹ thì mới có thể bước sang bên trái được. Mà người không thì sẽ trực tiếp bị đào thải.
Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi liếc mắt nhìn nhau, tục ngữ nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo a.
Quả nhiên, Thiên Long học viện dùng biện pháp như thế để đào thải, quả thực khiến cho người ta khó lòng đề phòng. Nhất là ở trong lời nói cổ vũ biểu dương này, rất nhiều người đều đi về bên trái.
/170
|