Nhìn con chó con trước mặt Sở Lâm Phong lập tức hiểu rõ đây là cái gì, hắn cười cợt nói:
- Tiểu tử, ngươi chính là Huyết Ảnh Cuồng Sư sao? Sao lại không giống như sư tử một chút nào chứ?
Huyết Ảnh Cuồng Sư nhỏ trực tiếp nhảy lên trên người của Sở Lâm Phong, dùng đầu lưỡi liếm cổ tay của hắn, giống như đang cảm tạ hắn đã dùng máu để ấp nó ra vậy.
- Lâm Phong, nó không phải là Huyết Ảnh Cuồng Sư, ngươi thấy trên đầu nó có sừng không, giống như sừng trên Thần Long vậy, chỉ có điều nó chỉ có một chiếc sừng, ta nghĩ đây là bởi vì nguyên nhân máu của ngươi.
Lúc này âm thanh của Kiếm linh truyền đến.
Sở Lâm Phong cẩn thận nhìn tên tiểu tử trong lồng ngực này một chút, quả nhiên có một cái sừng nho nhỏ ở trên đỉnh đầu. Chỉ là lúc này lại có một vấn đề đã làm khó hắn, tên này ăn thứ gì nha, những ngày qua mình vẫn đang hấp thu Tinh Thần chi lực, nhất định nó rất đói bụng, nhỏ như thế, chẳng lẽ là uống sữa?
Muốn ăn thì mình cũng không có gì cả:
- Nó ăn thứ gì vậy, chúng ta không thể để nó chết đói chứ, đúng rồi, ta đã đi vào mấy ngày, có phải nên đi ra ngoài rồi hay không?
- Ngươi đi vào trong này đã được hai mươi chín ngày, còn một ngày nữa chính là ngày học viện các ngươi và Hải Long học viện thi đấu săn bắn, ngươi có thể hoàn thành dung hợp vào lúc này là tốt nhất, là lúc nên đi ra ngoài. Còn nó thì ngươi cũng không cần phải để ý, nó là mặt hàng rất thích ăn, chuyên môn ăn thứ tốt.
- Ăn cái gì? Sơn hào hải vị? Hay là tiên tửu thánh thủy?
- Ăn tinh thạch, ăn linh dược, đương nhiên cũng ăn ma thú, không nghĩ tới ngươi có thể có được sủng vật như vậy, đúng là vận may quá lớn.
- Ăn những thứ này sao? Trời ạ, ta sợ ta không nuôi nổi nó đó.
Gân đen trên trán Sở Lâm Phong trực tiếp lan đến đỉnh đầu, nghĩ đến việc tinh thạch và linh dược trực tiếp tiến vào trong miệng tiểu tử này, hắn đã cảm thấy đau lòng một trận.
- Bây giờ nó còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu, mấy ngày nay cũng mới chỉ ăn trăm mười viên tinh thạch hạ phẩm, ngươi sợ cái gì chứ?
- Trăm mười viên?
Sở Lâm Phong nghe thấy con số này tức thì có cảm giác trời đất quay cuồng, như vậy mà còn không nhiều? Quả thực là muốn cái mạng nhỏ của hắn rồi còn gì!
Ngay khi Sở Lâm Phong buồn bực không thôi thì trong đầu truyền đến âm thanh của một đứa bé:
- Chủ nhân, người đừng nóng giận, chờ ta lớn lên ta sẽ không cần những thứ này nữa, ta sẽ tự mình tìm kiếm thức ăn!
Âm thanh này xuất hiện suýt chút nữa đã dọa cho Sở Lâm Phong ngất đi, hắn tỏ rõ vẻ kinh dị nhìn tiểu tử trong lòng, nói:
- Là ngươi đang nói chuyện cùng ta sao? Ngươi có thể giao lưu ở trong đầu cùng ta sao?
Huyết Ảnh Cuồng Sư trong lòng hắn gật gật đầu, âm thanh lần nữa xuất hiện:
- Khi ta sinh ra đã được ký kết linh hồn khế ước với chủ nhân, đương nhiên có thể nói chuyện với người, người là chủ nhân của ta, tương lai ta sẽ không bạc đãi người!
- Con bà nó! Ta lại còn cần nhờ ngươi chăm sóc hay sao? Trời ạ, tiểu tử này thật sự không đơn giản đó!
Sở Lâm Phong tức thì có một loại cảm giác như nhặt được bảo vậy, quá là sảng khoái.
Chỉ là lại có một vấn đề quấy nhiễu hắn, nhẫn trữ vật không thể gửi vật còn sống, vậy mình nên thu xếp nó thế nào đây? Hắn cũng không thể ôm nó vào ngực bất cứ lúc nào được.
- Chủ nhân, người không cần lo lắng, Huyết Ảnh Cuồng Sư bộ tộc chúng ta vừa sinh ra đã có một loại bí pháp có thể bám lên thân thể người ký kết linh hồn khế ước. Chỉ là tuổi tác của ta còn nhỏ cho nên có thể bám lên trên cơ thể người năm ngày, sau năm ngày phải đi ra nửa canh giờ.
Trong đầu lại truyền tới âm thanh của tiểu Huyết Ảnh Cuồng Sư.
- Còn có chuyện tốt bực này sao, được! Cực kì tốt! Như vậy đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi một cái tên, nhìn dáng vẻ này của ngươi, gọi là sư sư đi.
Sở Lâm Phong cười nói.
- Sư sư? Không được, đây là tên nữ nhân, ta không được!
Tiểu Huyết Ảnh Cuồng Sư trực tiếp cự tuyệt.
- Ngươi còn biết phân nam nữ sao? Ta phục rồi, vậy thì gọi ngươi là Tiểu Ảnh, được chứ?
Sở Lâm Phong bất đắc dĩ nói, tên tiểu tử này còn khôn khéo hơn so với nhân loại.
Truyện -được- dịch tại -iREAD.v-n
- Được, sau này ta sẽ tên là Tiểu Ảnh, cảm tạ chủ nhân!
Tiểu Ảnh Huyết Cuồng Sư nói.
- Sau này ngươi cũng đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta là Phong ca đi, như vậy sẽ càng thân thiết hơn, ha ha!
Một đạo ánh sáng màu đỏ thoáng hiện lên, Tiểu Ảnh trong lòng Sở Lâm Phong đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, khiến cho Sở Lâm Phong có chút không hiểu ra sao.
- Đừng tìm nữa, nó ở trên cánh tay của ngươi, ngươi không thấy trên cánh tay ngươi có thêm một cái đồ án giống như sư tử hay sao? Đây chính là kỹ năng bám thân của Huyết Ảnh Cuồng Sư bộ tộc nó.
Kiếm linh rất không vui nói.
Sở Lâm Phong nghe Kiếm linh vừa nói như vậy, quả nhiên trên cánh tay của hắn có một hình vẽ sư tử lớn bằng bàn tay, hình vẽ trông rất sống động, hoàn toàn chính là bản thu nhỏ lại của nó.
- Thật không tồi, sau đó này ta đã có một tiểu đệ rất phong cách, khà khà! Là lúc nên đi ra ngoài rồi!
Sở Lâm Phong lấy ra chìa khoá mở cánh cửa mật thất ra, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Từ viện trưởng và Công Tôn Trường Viễn vẫn chơi cờ ở đình nghỉ mát như trước, nhìn thấy Sở Lâm Phong đi ra, hai người đều ngừng lại, đều quan sát hắn.
Một lúc sau, Từ viện trưởng nói:
- Ngươi đã đột phá?
- Ừm! Đột phá nho nhỏ, chủ yếu là quá ít tinh thạch, nếu không nhất định còn có thể đột phá đến cảnh giới lợi hại hơn!
Sở Lâm Phong cười nói.
Sắc mặt Công Tôn Trường Viễn tái xanh nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Đừng nói nhảm nữa, ngày mai chính là ngày thi đấu săn bắn với Hải Long học viện, hi vọng ngươi đừng để cho chúng ta thất vọng. Mau trở lại lớp của ngươi đi, hẳn đạo sư ngươi sẽ giảng giải quy tắc và một chút chú ý trong lúc tranh tài, mặt khác nhớ tắm một chút, thối chết người!
Sở Lâm Phong nguýt Công Tôn Trường Viễn một cái sau đó cười nói:
- Thối sao chết được chứ? Ta biết phải làm sao, sẽ không để cho các ngươi thất vọng!
Sau khi đi mấy bước, Sở Lâm Phong lại ngừng lại, nói với Từ viện trưởng:
- Lão già, suýt chút nữa ngươi đã hại chết ta, trọng lực trong Tinh Thần trong mật thất kia đúng là lợi hại, suýt chút nữa ta đã bị nó đè ép, đợi lúc về ta sẽ tính sổ với ngươi!
Sở Lâm Phong đi, để lại hai người đang kinh ngạc, khó có thể tin được:
- Trường Viễn, ngươi có nghe thấy không, tiểu tử này lại động vào trọng lực trong mật thất, mà hắn lại gắng gượng vượt qua được, sao có thể có chuyện đó chứ? Coi như là ngươi và ta cũng không nhất định có thể làm được đâu đó!
- Hắn chính là một quái vật thật đó, ở trên người hắn không có chuyện gì mà không thể cả, chúng ta nên lẳng lặng chờ kết quả của lần tranh tài này thì hơn!
Công Tôn Trường Viễn chỉ có thể dùng phương thức này để trả lời, bởi vì trong lòng cũng của hắn rất là giật mình.
Sở Lâm Phong phong trần mệt mỏi chạy vào trong phòng học ban phổ thông, Lục Tuyết đang giảng giải cái gì đó cho những học viên khác, mọi người thấy Sở Lâm Phong chạy vào đều có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Sở Lâm Phong làm cho người ta có cảm giác như là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, hoặc là như phù dung sớm nở tối tàn. Từ sau lần xuất hiện trên Sinh tử đài, gần như một tháng qua hoàn toàn không có tin tức, rất nhiều học viên đều đang hoài nghi có phải hắn đã rời khỏi Thiên Long học viện rồi hay không.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy hắn đi vào, mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, một mùi mồ hôi rất nghiêm trọng tiến vào mũi của Lục Tuyết, khiến cho Lục Tuyết không nhịn được hỏi:
- Sở Lâm Phong, đã bao lâu rồi ngươi không rửa ráy vậy?
Một mỹ nữ đạo sư lại hỏi học viên vấn đề như vậy, đối với rất nhiều học viên mà nói, đây là chuyện khó mà tin nổi. Thế nhưng câu trả lời của Sở Lâm Phong càng làm cho người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
- Không bao lâu chứ, mới mấy tháng mà thôi, rất hôi thối sao? Sao ta lại không cảm thấy được chứ? Ngươi cứ tiếp tục giảng giải, ta còn chưa nghe được chút nào đó!
Sở Lâm Phong nói xong còn cố ý ngửi một cái ở trên người mình.
Lục Tuyết nguýt Sở Lâm Phong một cái sau đó tiếp tục nói. . .
- Tiểu tử, ngươi chính là Huyết Ảnh Cuồng Sư sao? Sao lại không giống như sư tử một chút nào chứ?
Huyết Ảnh Cuồng Sư nhỏ trực tiếp nhảy lên trên người của Sở Lâm Phong, dùng đầu lưỡi liếm cổ tay của hắn, giống như đang cảm tạ hắn đã dùng máu để ấp nó ra vậy.
- Lâm Phong, nó không phải là Huyết Ảnh Cuồng Sư, ngươi thấy trên đầu nó có sừng không, giống như sừng trên Thần Long vậy, chỉ có điều nó chỉ có một chiếc sừng, ta nghĩ đây là bởi vì nguyên nhân máu của ngươi.
Lúc này âm thanh của Kiếm linh truyền đến.
Sở Lâm Phong cẩn thận nhìn tên tiểu tử trong lồng ngực này một chút, quả nhiên có một cái sừng nho nhỏ ở trên đỉnh đầu. Chỉ là lúc này lại có một vấn đề đã làm khó hắn, tên này ăn thứ gì nha, những ngày qua mình vẫn đang hấp thu Tinh Thần chi lực, nhất định nó rất đói bụng, nhỏ như thế, chẳng lẽ là uống sữa?
Muốn ăn thì mình cũng không có gì cả:
- Nó ăn thứ gì vậy, chúng ta không thể để nó chết đói chứ, đúng rồi, ta đã đi vào mấy ngày, có phải nên đi ra ngoài rồi hay không?
- Ngươi đi vào trong này đã được hai mươi chín ngày, còn một ngày nữa chính là ngày học viện các ngươi và Hải Long học viện thi đấu săn bắn, ngươi có thể hoàn thành dung hợp vào lúc này là tốt nhất, là lúc nên đi ra ngoài. Còn nó thì ngươi cũng không cần phải để ý, nó là mặt hàng rất thích ăn, chuyên môn ăn thứ tốt.
- Ăn cái gì? Sơn hào hải vị? Hay là tiên tửu thánh thủy?
- Ăn tinh thạch, ăn linh dược, đương nhiên cũng ăn ma thú, không nghĩ tới ngươi có thể có được sủng vật như vậy, đúng là vận may quá lớn.
- Ăn những thứ này sao? Trời ạ, ta sợ ta không nuôi nổi nó đó.
Gân đen trên trán Sở Lâm Phong trực tiếp lan đến đỉnh đầu, nghĩ đến việc tinh thạch và linh dược trực tiếp tiến vào trong miệng tiểu tử này, hắn đã cảm thấy đau lòng một trận.
- Bây giờ nó còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu, mấy ngày nay cũng mới chỉ ăn trăm mười viên tinh thạch hạ phẩm, ngươi sợ cái gì chứ?
- Trăm mười viên?
Sở Lâm Phong nghe thấy con số này tức thì có cảm giác trời đất quay cuồng, như vậy mà còn không nhiều? Quả thực là muốn cái mạng nhỏ của hắn rồi còn gì!
Ngay khi Sở Lâm Phong buồn bực không thôi thì trong đầu truyền đến âm thanh của một đứa bé:
- Chủ nhân, người đừng nóng giận, chờ ta lớn lên ta sẽ không cần những thứ này nữa, ta sẽ tự mình tìm kiếm thức ăn!
Âm thanh này xuất hiện suýt chút nữa đã dọa cho Sở Lâm Phong ngất đi, hắn tỏ rõ vẻ kinh dị nhìn tiểu tử trong lòng, nói:
- Là ngươi đang nói chuyện cùng ta sao? Ngươi có thể giao lưu ở trong đầu cùng ta sao?
Huyết Ảnh Cuồng Sư trong lòng hắn gật gật đầu, âm thanh lần nữa xuất hiện:
- Khi ta sinh ra đã được ký kết linh hồn khế ước với chủ nhân, đương nhiên có thể nói chuyện với người, người là chủ nhân của ta, tương lai ta sẽ không bạc đãi người!
- Con bà nó! Ta lại còn cần nhờ ngươi chăm sóc hay sao? Trời ạ, tiểu tử này thật sự không đơn giản đó!
Sở Lâm Phong tức thì có một loại cảm giác như nhặt được bảo vậy, quá là sảng khoái.
Chỉ là lại có một vấn đề quấy nhiễu hắn, nhẫn trữ vật không thể gửi vật còn sống, vậy mình nên thu xếp nó thế nào đây? Hắn cũng không thể ôm nó vào ngực bất cứ lúc nào được.
- Chủ nhân, người không cần lo lắng, Huyết Ảnh Cuồng Sư bộ tộc chúng ta vừa sinh ra đã có một loại bí pháp có thể bám lên thân thể người ký kết linh hồn khế ước. Chỉ là tuổi tác của ta còn nhỏ cho nên có thể bám lên trên cơ thể người năm ngày, sau năm ngày phải đi ra nửa canh giờ.
Trong đầu lại truyền tới âm thanh của tiểu Huyết Ảnh Cuồng Sư.
- Còn có chuyện tốt bực này sao, được! Cực kì tốt! Như vậy đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi một cái tên, nhìn dáng vẻ này của ngươi, gọi là sư sư đi.
Sở Lâm Phong cười nói.
- Sư sư? Không được, đây là tên nữ nhân, ta không được!
Tiểu Huyết Ảnh Cuồng Sư trực tiếp cự tuyệt.
- Ngươi còn biết phân nam nữ sao? Ta phục rồi, vậy thì gọi ngươi là Tiểu Ảnh, được chứ?
Sở Lâm Phong bất đắc dĩ nói, tên tiểu tử này còn khôn khéo hơn so với nhân loại.
Truyện -được- dịch tại -iREAD.v-n
- Được, sau này ta sẽ tên là Tiểu Ảnh, cảm tạ chủ nhân!
Tiểu Ảnh Huyết Cuồng Sư nói.
- Sau này ngươi cũng đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta là Phong ca đi, như vậy sẽ càng thân thiết hơn, ha ha!
Một đạo ánh sáng màu đỏ thoáng hiện lên, Tiểu Ảnh trong lòng Sở Lâm Phong đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, khiến cho Sở Lâm Phong có chút không hiểu ra sao.
- Đừng tìm nữa, nó ở trên cánh tay của ngươi, ngươi không thấy trên cánh tay ngươi có thêm một cái đồ án giống như sư tử hay sao? Đây chính là kỹ năng bám thân của Huyết Ảnh Cuồng Sư bộ tộc nó.
Kiếm linh rất không vui nói.
Sở Lâm Phong nghe Kiếm linh vừa nói như vậy, quả nhiên trên cánh tay của hắn có một hình vẽ sư tử lớn bằng bàn tay, hình vẽ trông rất sống động, hoàn toàn chính là bản thu nhỏ lại của nó.
- Thật không tồi, sau đó này ta đã có một tiểu đệ rất phong cách, khà khà! Là lúc nên đi ra ngoài rồi!
Sở Lâm Phong lấy ra chìa khoá mở cánh cửa mật thất ra, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Từ viện trưởng và Công Tôn Trường Viễn vẫn chơi cờ ở đình nghỉ mát như trước, nhìn thấy Sở Lâm Phong đi ra, hai người đều ngừng lại, đều quan sát hắn.
Một lúc sau, Từ viện trưởng nói:
- Ngươi đã đột phá?
- Ừm! Đột phá nho nhỏ, chủ yếu là quá ít tinh thạch, nếu không nhất định còn có thể đột phá đến cảnh giới lợi hại hơn!
Sở Lâm Phong cười nói.
Sắc mặt Công Tôn Trường Viễn tái xanh nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Đừng nói nhảm nữa, ngày mai chính là ngày thi đấu săn bắn với Hải Long học viện, hi vọng ngươi đừng để cho chúng ta thất vọng. Mau trở lại lớp của ngươi đi, hẳn đạo sư ngươi sẽ giảng giải quy tắc và một chút chú ý trong lúc tranh tài, mặt khác nhớ tắm một chút, thối chết người!
Sở Lâm Phong nguýt Công Tôn Trường Viễn một cái sau đó cười nói:
- Thối sao chết được chứ? Ta biết phải làm sao, sẽ không để cho các ngươi thất vọng!
Sau khi đi mấy bước, Sở Lâm Phong lại ngừng lại, nói với Từ viện trưởng:
- Lão già, suýt chút nữa ngươi đã hại chết ta, trọng lực trong Tinh Thần trong mật thất kia đúng là lợi hại, suýt chút nữa ta đã bị nó đè ép, đợi lúc về ta sẽ tính sổ với ngươi!
Sở Lâm Phong đi, để lại hai người đang kinh ngạc, khó có thể tin được:
- Trường Viễn, ngươi có nghe thấy không, tiểu tử này lại động vào trọng lực trong mật thất, mà hắn lại gắng gượng vượt qua được, sao có thể có chuyện đó chứ? Coi như là ngươi và ta cũng không nhất định có thể làm được đâu đó!
- Hắn chính là một quái vật thật đó, ở trên người hắn không có chuyện gì mà không thể cả, chúng ta nên lẳng lặng chờ kết quả của lần tranh tài này thì hơn!
Công Tôn Trường Viễn chỉ có thể dùng phương thức này để trả lời, bởi vì trong lòng cũng của hắn rất là giật mình.
Sở Lâm Phong phong trần mệt mỏi chạy vào trong phòng học ban phổ thông, Lục Tuyết đang giảng giải cái gì đó cho những học viên khác, mọi người thấy Sở Lâm Phong chạy vào đều có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Sở Lâm Phong làm cho người ta có cảm giác như là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, hoặc là như phù dung sớm nở tối tàn. Từ sau lần xuất hiện trên Sinh tử đài, gần như một tháng qua hoàn toàn không có tin tức, rất nhiều học viên đều đang hoài nghi có phải hắn đã rời khỏi Thiên Long học viện rồi hay không.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy hắn đi vào, mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, một mùi mồ hôi rất nghiêm trọng tiến vào mũi của Lục Tuyết, khiến cho Lục Tuyết không nhịn được hỏi:
- Sở Lâm Phong, đã bao lâu rồi ngươi không rửa ráy vậy?
Một mỹ nữ đạo sư lại hỏi học viên vấn đề như vậy, đối với rất nhiều học viên mà nói, đây là chuyện khó mà tin nổi. Thế nhưng câu trả lời của Sở Lâm Phong càng làm cho người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
- Không bao lâu chứ, mới mấy tháng mà thôi, rất hôi thối sao? Sao ta lại không cảm thấy được chứ? Ngươi cứ tiếp tục giảng giải, ta còn chưa nghe được chút nào đó!
Sở Lâm Phong nói xong còn cố ý ngửi một cái ở trên người mình.
Lục Tuyết nguýt Sở Lâm Phong một cái sau đó tiếp tục nói. . .
/170
|