Sở Lâm Phong cảm thấy buồn cười, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng nhìn thiếu niên kia một chút, nói:
- Lời này của ngươi mang ra lừa đứa trẻ ba tuổi thì còn có thể.
- Đầu óc ngươi bị hỏng sao, coi chúng ta là kẻ ngớ ngẩn sao?
Dương Nhị đứng ở sau lưng Sở Lâm Phong cũng không nhịn được mắng một tiếng.
Ánh mắt của thiếu niên trở nên lạnh lẽo, sắc mặt tức thì trầm xuống, lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Hai vị, ta làm như vậy cũng là suy nghĩ cho các ngươi mà thôi, trên người các ngươi mang theo những thứ này quả thực rất không an toàn.
Lúc nói chuyện, khoảng cách của thiếu niên và hai người Sở Lâm Phong chỉ còn có mấy thước. Khiến cho trường kiếm trong tay cũng bắt đầu toả ra sóng năng lượng rất nhỏ, hắn đã chuẩn bị ra tay.
Sở Lâm Phong có chút xem thường nhìn hắn, nhiều nhất đối phương cũng chỉ có thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, mình muốn chém giết hắn dễ dàng như trở bàn tay:
- Đồ vật ở ngay trên tay ta, ngươi có bản lĩnh thì tới lấy đi, ma tinh trên người nàng còn nhiều hơn ta.
Dương Nhị nguýt Sở Lâm Phong một cái, sau đó rất nhanh nàng đã hiểu rõ ý của đối phương, thầm nghĩ tên này lại chuẩn bị giết người.
Bên trong ánh mắt của thiếu niên này lóe lên hàn mang, hắn khà khà cười lạnh nói:
- Nếu hai vị u mê không tỉnh, như vậy hãy để cho ta tự mình động thủ, yên tâm ta sẽ rất ôn nhu.
Nói đoạn, trường kiếm trong tay thiếu niên bỗng nhiên có gợn sóng Tinh Thần chi lực lan tràn ra, toàn lực đâm tới người của Sở Lâm Phong, tốc độ nhanh chóng, vừa ra tay đã trực tiếp hạ sát thủ, không có một chút lưu tình nào cả.
Trong mắt của Sở Lâm Phong loé ra một tia sát cơ mãnh liệt, Thanh sương kiếm vốn ở trong tay hắn, lập tức chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, nương theo một tiếng vang xuất hiện, trường kiếm trong tay thiếu niên kia đã vỡ thành hai đoạn.
- Phốc!
Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt đã bởi vì thương thế mà biến thành màu trắng, thân thể lập tức ngã xuống trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng lên được nữa.
Một chiêu của Sở Lâm Phong đã chặt đứt binh khí của đối phương còn đả thương tới nội tạng của đối phương, mà hắn lại chỉ dùng thực lực lục trọng thiên, mục đích chính là muốn nhìn xem rốt cuộc thực lực hiện tại của mình ra sao. Thế nhưng không nghĩ tới lại như vậy lợi hại, một chiêu đã làm cho đối phương trọng thương.
- Chuyện này. . . Chuyện này. . . Chuyện này không thể nào. . . không phải. . . là sự thực. . . .
Nhìn thanh trường kiếm đã gãy thành hai đoạn ở trong tay, sắc mặt thiếu niên này dại ra, đả kích này đối với hắn thực sự quá là lớn, khiến cho hắn suýt nữa không chịu được nổi mà ngất đi, hơn nữa điều càng làm cho hắn cảm thấy khó có thể tin tưởng được chính là, người đánh bại hắn lại là học viên nhìn qua chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, hơn nữa lại chỉ dùng một chiêu.
- Không có cái gì mà không thể, hiện tại có phải ngươi rất là hối hận, người của Hải Long học viện các ngươi đều ngu ngốc như ngươi sao? Ha ha! Xin lỗi đã chậm rồi, hiện tại đồ vật của ngươi nên giao cho ta bảo quản rồi!
Sở Lâm Phong không do dự trực tiếp đâm một kiếm vào trên ngực của hắn.
Từ đầu đến cuối Dương Nhị vẫn không nói một câu nào, nhìn Sở Lâm Phong nhanh như vậy đã chém giết được đối phương, trong lòng nàng cũng cảm thấy hắn rất khủng bố, đây chính là đệ tử ban phổ thông của Hải Long học viện đó sao. Ít nhất cũng có cảnh giới là Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, xem diện mạo hẳn là một học sinh cũ, nhưng không ngờ lại là một bị thịt như vậy.
Thiếu niên này mang theo vẻ không cam lòng chết đi, Sở Lâm Phong phát hiện ra hắn chỉ có đai lưng trữ vật, mở ra xem bên trong chỉ có một viên ma tinh. Hiển nhiên tên này mới chỉ chém giết được một đầu ma thú, chỉ là mấy thứ còn lại cũng rất khá.
Một viên tinh thạch hạ phẩm và mấy viên đan dược không biết cấp mấy trực tiếp bị Sở Lâm Phong bỏ vào trong túi.
- Ma tinh cho ngươi, những thứ khác ta muốn!
Sở Lâm Phong không trưng cầu ý kiến của Dương Nhị mà trực tiếp nói.
- Sở Lâm Phong, ngươi đúng là người khó hiểu, như vậy bổn tiểu thư đành phải cảm ơn ngươi rồi!
Dương Nhị cũng không câu nệ mà tiếp nhận ma tinh trong tay Sở Lâm Phong để vào trong đai lưng trữ vật.
- Chúng ta đi thôi, xem ra người của Hải Long học viện cũng đều ở gần đây!
Sở Lâm Phong cảm thấy nếu đã có thể dụng phải người này, như vậy sau đó sẽ rất có khả năng lại một lần nữa gặp phải người của học viện này. Nếu như là người lạc đàn thì hắn sẽ không e ngại, vạn nhất là tổ đội, bên người có Dương Nhị, mình sẽ rất phiền phức.
Truyện được biên tập tại iread.vn....
Dương Nhị gật gật đầu:
- Ta không biết khi đi cùng với ngươi rốt cuộc là sai hay là đúng?
- Đúng vậy, ngươi không nhìn xem ta là ai, theo ta nhất định ngươi sẽ hạnh phúc!
- Muốn ăn độc dược không?
- Độc dược gì? Cho ta ăn, không phải ngươi sẽ hạ độc lên trên người ta đó chứ!
Sở Lâm Phong tức thì cảnh giác nói.
- Ngươi còn không đáng để ta dùng, độc dược của ta quý giá như tinh thạch vậy, ngươi cho rằng ngươi đáng để ta dùng nó hay sao?
Dương Nhị cười cười nói.
- Ồ, thật không biết ngươi mang mặt nạ làm cái gì, lẽ nào là bởi vì quá xấu cho nên mới như vậy hay sao?
Sở Lâm Phong vội vàng nói sang chuyện khác, tiểu nữu này lại biết dùng độc, hắn nhớ tới Đường Lỵ đã nói Dương gia của nàng lấy hỏa khí làm tên, sao lại dùng độc đây chứ? Vạn nhất làm nàng tức giận, nàng cho mình dùng chút độc dược thì cái được không đủ để bù đắp cái mất, ai biết độc dược này có thể độc chết người hay không chứ.
Sở Lâm Phong nói vậy làm cho Dương Nhị sững sờ tại chỗ, nàng nghi hoặc nhìn Sở Lâm Phong, sau nửa ngày mới nói:
- Ngươi có thể nhìn thấu ta mang mặt nạ sao? Đây là chuyện không thể nào, có phải là Đường Lỵ nói cho ngươi biết hay không?
- Không phải, ta và nàng không quá quen thuộc, sao nàng lại nói cho ta biết chứ? Chỉ là đúng là nàng đã cho ta chút nhắc nhở, cho nên ta suy đoán, không nghĩ tới sẽ lại là sự thực.
Đương nhiên Sở Lâm Phong không thể nói là Kiếm linh nói cho hắn biết, coi như nói ra thì nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Sắc mặt của Dương Nhị tốt hơn rất nhiều, nói:
- Đường Lỵ còn nói cái gì nữa?
- Ngươi thật sự muốn biết?
- Không nói sao? Sau này ta sẽ tự mình hỏi nàng!
Dương Nhị không quan tâm tới Sở Lâm Phong mà nói một câu.
- Ngươi nói cho ta một chút về chuyện hỏa khí của Dương gia các ngươi, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết, như vậy ngươi cũng sẽ không chịu thiệt đâu!
Sở Lâm Phong rất hiếu kỳ về hỏa khí.
- Ngươi đang nói điều kiện với ta sao? Nói cho ngươi biết, xưa nay bổn tiểu thư không thích bị người ta uy hiếp, muốn biết ta bí mật hỏa khí của Dương gia ta? Ngươi tỉnh lại đi!
Lúc Dương Nhị nói chuyện vẫn mang theo mùi thuốc súng như trước.
Sở Lâm Phong không tiếp tục nói nữa, nói chuyện cùng người như vậy chỉ có làm cho bản thân mình tức chết, cho nên hắn đi về phía trước một mình.
Dương Nhị đi theo ở phía sau, nàng biết nhất định Sở Lâm Phong đã tức giận, thế nhưng vì tôn nghiêm cho nên nàng cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Một đường không nói chuyện, hai canh giờ sau, Sở Lâm Phong và Dương Nhị đã đi tới một mảnh rừng rậm đã bị phá hủy nghiêm trọng, khắp nơi trên đất đều có máu tươi, có hai cỗ thi thể nằm ở trên đất, trên người có vài chỗ vết thương.
Từ trên vết thương mà xem, đều bị người ta sát hại, mà ở cách đó không xa còn có hai cái đai lưng trữ vật bị tùy ý ném xuống mặt đất.
Sở Lâm Phong tiến lên nhặt đai lưng trữ vật lên rồi kiểm tra, nói:
- Bên trong cũng không có ma tinh và hồng diệu thạch, chỉ có một ít tạp vật, không có thứ gì đáng tiền, xem ra đồ vật đều bị người khác lấy mất đi rồi. Từ y phục của bọn họ xem ra hẳn là người của Thiên Long học viện chúng ta, ta nghĩ nhất định đã gặp phải người của Hải Long học viện, nếu không sẽ không bị chém giết.
Ánh mắt Dương Nhị đánh giá bốn phía, nàng đã phát hiện ra có không ít dấu chân người đi về cùng một phương hướng:
- Chúng ta nên đi tới chỗ khác đi, ngươi xem những dấu chân này mà xem, có ít nhất năm người trở lên, chúng ta đi vào không thể nghi ngờ sẽ là chịu chết, cho nên tránh ra thì hơn.
- Ngươi sợ sao? Ta lại đang muốn giết thêm mấy người đây, như vậy có thể xem bên trong đai lưng trữ vật của bọn họ có thứ gì tốt hay không.
Sở Lâm Phong không phản đối, đối với những người ban này, coi như là mười người cùng tiến tới thì hắn cũng sẽ không để vào trong mắt.
Dương Nhị nguýt Sở Lâm Phong một cái nói:
- Ngươi không sợ, ta sợ hãi đó, nếu không chúng ta thi xem ai giết nhiều người hơn?
- So thì so, ta còn phải sợ ngươi sao!
Sở Lâm Phong tức thì cười nói.
- Lời này của ngươi mang ra lừa đứa trẻ ba tuổi thì còn có thể.
- Đầu óc ngươi bị hỏng sao, coi chúng ta là kẻ ngớ ngẩn sao?
Dương Nhị đứng ở sau lưng Sở Lâm Phong cũng không nhịn được mắng một tiếng.
Ánh mắt của thiếu niên trở nên lạnh lẽo, sắc mặt tức thì trầm xuống, lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Hai vị, ta làm như vậy cũng là suy nghĩ cho các ngươi mà thôi, trên người các ngươi mang theo những thứ này quả thực rất không an toàn.
Lúc nói chuyện, khoảng cách của thiếu niên và hai người Sở Lâm Phong chỉ còn có mấy thước. Khiến cho trường kiếm trong tay cũng bắt đầu toả ra sóng năng lượng rất nhỏ, hắn đã chuẩn bị ra tay.
Sở Lâm Phong có chút xem thường nhìn hắn, nhiều nhất đối phương cũng chỉ có thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, mình muốn chém giết hắn dễ dàng như trở bàn tay:
- Đồ vật ở ngay trên tay ta, ngươi có bản lĩnh thì tới lấy đi, ma tinh trên người nàng còn nhiều hơn ta.
Dương Nhị nguýt Sở Lâm Phong một cái, sau đó rất nhanh nàng đã hiểu rõ ý của đối phương, thầm nghĩ tên này lại chuẩn bị giết người.
Bên trong ánh mắt của thiếu niên này lóe lên hàn mang, hắn khà khà cười lạnh nói:
- Nếu hai vị u mê không tỉnh, như vậy hãy để cho ta tự mình động thủ, yên tâm ta sẽ rất ôn nhu.
Nói đoạn, trường kiếm trong tay thiếu niên bỗng nhiên có gợn sóng Tinh Thần chi lực lan tràn ra, toàn lực đâm tới người của Sở Lâm Phong, tốc độ nhanh chóng, vừa ra tay đã trực tiếp hạ sát thủ, không có một chút lưu tình nào cả.
Trong mắt của Sở Lâm Phong loé ra một tia sát cơ mãnh liệt, Thanh sương kiếm vốn ở trong tay hắn, lập tức chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, nương theo một tiếng vang xuất hiện, trường kiếm trong tay thiếu niên kia đã vỡ thành hai đoạn.
- Phốc!
Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt đã bởi vì thương thế mà biến thành màu trắng, thân thể lập tức ngã xuống trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng lên được nữa.
Một chiêu của Sở Lâm Phong đã chặt đứt binh khí của đối phương còn đả thương tới nội tạng của đối phương, mà hắn lại chỉ dùng thực lực lục trọng thiên, mục đích chính là muốn nhìn xem rốt cuộc thực lực hiện tại của mình ra sao. Thế nhưng không nghĩ tới lại như vậy lợi hại, một chiêu đã làm cho đối phương trọng thương.
- Chuyện này. . . Chuyện này. . . Chuyện này không thể nào. . . không phải. . . là sự thực. . . .
Nhìn thanh trường kiếm đã gãy thành hai đoạn ở trong tay, sắc mặt thiếu niên này dại ra, đả kích này đối với hắn thực sự quá là lớn, khiến cho hắn suýt nữa không chịu được nổi mà ngất đi, hơn nữa điều càng làm cho hắn cảm thấy khó có thể tin tưởng được chính là, người đánh bại hắn lại là học viên nhìn qua chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, hơn nữa lại chỉ dùng một chiêu.
- Không có cái gì mà không thể, hiện tại có phải ngươi rất là hối hận, người của Hải Long học viện các ngươi đều ngu ngốc như ngươi sao? Ha ha! Xin lỗi đã chậm rồi, hiện tại đồ vật của ngươi nên giao cho ta bảo quản rồi!
Sở Lâm Phong không do dự trực tiếp đâm một kiếm vào trên ngực của hắn.
Từ đầu đến cuối Dương Nhị vẫn không nói một câu nào, nhìn Sở Lâm Phong nhanh như vậy đã chém giết được đối phương, trong lòng nàng cũng cảm thấy hắn rất khủng bố, đây chính là đệ tử ban phổ thông của Hải Long học viện đó sao. Ít nhất cũng có cảnh giới là Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, xem diện mạo hẳn là một học sinh cũ, nhưng không ngờ lại là một bị thịt như vậy.
Thiếu niên này mang theo vẻ không cam lòng chết đi, Sở Lâm Phong phát hiện ra hắn chỉ có đai lưng trữ vật, mở ra xem bên trong chỉ có một viên ma tinh. Hiển nhiên tên này mới chỉ chém giết được một đầu ma thú, chỉ là mấy thứ còn lại cũng rất khá.
Một viên tinh thạch hạ phẩm và mấy viên đan dược không biết cấp mấy trực tiếp bị Sở Lâm Phong bỏ vào trong túi.
- Ma tinh cho ngươi, những thứ khác ta muốn!
Sở Lâm Phong không trưng cầu ý kiến của Dương Nhị mà trực tiếp nói.
- Sở Lâm Phong, ngươi đúng là người khó hiểu, như vậy bổn tiểu thư đành phải cảm ơn ngươi rồi!
Dương Nhị cũng không câu nệ mà tiếp nhận ma tinh trong tay Sở Lâm Phong để vào trong đai lưng trữ vật.
- Chúng ta đi thôi, xem ra người của Hải Long học viện cũng đều ở gần đây!
Sở Lâm Phong cảm thấy nếu đã có thể dụng phải người này, như vậy sau đó sẽ rất có khả năng lại một lần nữa gặp phải người của học viện này. Nếu như là người lạc đàn thì hắn sẽ không e ngại, vạn nhất là tổ đội, bên người có Dương Nhị, mình sẽ rất phiền phức.
Truyện được biên tập tại iread.vn....
Dương Nhị gật gật đầu:
- Ta không biết khi đi cùng với ngươi rốt cuộc là sai hay là đúng?
- Đúng vậy, ngươi không nhìn xem ta là ai, theo ta nhất định ngươi sẽ hạnh phúc!
- Muốn ăn độc dược không?
- Độc dược gì? Cho ta ăn, không phải ngươi sẽ hạ độc lên trên người ta đó chứ!
Sở Lâm Phong tức thì cảnh giác nói.
- Ngươi còn không đáng để ta dùng, độc dược của ta quý giá như tinh thạch vậy, ngươi cho rằng ngươi đáng để ta dùng nó hay sao?
Dương Nhị cười cười nói.
- Ồ, thật không biết ngươi mang mặt nạ làm cái gì, lẽ nào là bởi vì quá xấu cho nên mới như vậy hay sao?
Sở Lâm Phong vội vàng nói sang chuyện khác, tiểu nữu này lại biết dùng độc, hắn nhớ tới Đường Lỵ đã nói Dương gia của nàng lấy hỏa khí làm tên, sao lại dùng độc đây chứ? Vạn nhất làm nàng tức giận, nàng cho mình dùng chút độc dược thì cái được không đủ để bù đắp cái mất, ai biết độc dược này có thể độc chết người hay không chứ.
Sở Lâm Phong nói vậy làm cho Dương Nhị sững sờ tại chỗ, nàng nghi hoặc nhìn Sở Lâm Phong, sau nửa ngày mới nói:
- Ngươi có thể nhìn thấu ta mang mặt nạ sao? Đây là chuyện không thể nào, có phải là Đường Lỵ nói cho ngươi biết hay không?
- Không phải, ta và nàng không quá quen thuộc, sao nàng lại nói cho ta biết chứ? Chỉ là đúng là nàng đã cho ta chút nhắc nhở, cho nên ta suy đoán, không nghĩ tới sẽ lại là sự thực.
Đương nhiên Sở Lâm Phong không thể nói là Kiếm linh nói cho hắn biết, coi như nói ra thì nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Sắc mặt của Dương Nhị tốt hơn rất nhiều, nói:
- Đường Lỵ còn nói cái gì nữa?
- Ngươi thật sự muốn biết?
- Không nói sao? Sau này ta sẽ tự mình hỏi nàng!
Dương Nhị không quan tâm tới Sở Lâm Phong mà nói một câu.
- Ngươi nói cho ta một chút về chuyện hỏa khí của Dương gia các ngươi, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết, như vậy ngươi cũng sẽ không chịu thiệt đâu!
Sở Lâm Phong rất hiếu kỳ về hỏa khí.
- Ngươi đang nói điều kiện với ta sao? Nói cho ngươi biết, xưa nay bổn tiểu thư không thích bị người ta uy hiếp, muốn biết ta bí mật hỏa khí của Dương gia ta? Ngươi tỉnh lại đi!
Lúc Dương Nhị nói chuyện vẫn mang theo mùi thuốc súng như trước.
Sở Lâm Phong không tiếp tục nói nữa, nói chuyện cùng người như vậy chỉ có làm cho bản thân mình tức chết, cho nên hắn đi về phía trước một mình.
Dương Nhị đi theo ở phía sau, nàng biết nhất định Sở Lâm Phong đã tức giận, thế nhưng vì tôn nghiêm cho nên nàng cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Một đường không nói chuyện, hai canh giờ sau, Sở Lâm Phong và Dương Nhị đã đi tới một mảnh rừng rậm đã bị phá hủy nghiêm trọng, khắp nơi trên đất đều có máu tươi, có hai cỗ thi thể nằm ở trên đất, trên người có vài chỗ vết thương.
Từ trên vết thương mà xem, đều bị người ta sát hại, mà ở cách đó không xa còn có hai cái đai lưng trữ vật bị tùy ý ném xuống mặt đất.
Sở Lâm Phong tiến lên nhặt đai lưng trữ vật lên rồi kiểm tra, nói:
- Bên trong cũng không có ma tinh và hồng diệu thạch, chỉ có một ít tạp vật, không có thứ gì đáng tiền, xem ra đồ vật đều bị người khác lấy mất đi rồi. Từ y phục của bọn họ xem ra hẳn là người của Thiên Long học viện chúng ta, ta nghĩ nhất định đã gặp phải người của Hải Long học viện, nếu không sẽ không bị chém giết.
Ánh mắt Dương Nhị đánh giá bốn phía, nàng đã phát hiện ra có không ít dấu chân người đi về cùng một phương hướng:
- Chúng ta nên đi tới chỗ khác đi, ngươi xem những dấu chân này mà xem, có ít nhất năm người trở lên, chúng ta đi vào không thể nghi ngờ sẽ là chịu chết, cho nên tránh ra thì hơn.
- Ngươi sợ sao? Ta lại đang muốn giết thêm mấy người đây, như vậy có thể xem bên trong đai lưng trữ vật của bọn họ có thứ gì tốt hay không.
Sở Lâm Phong không phản đối, đối với những người ban này, coi như là mười người cùng tiến tới thì hắn cũng sẽ không để vào trong mắt.
Dương Nhị nguýt Sở Lâm Phong một cái nói:
- Ngươi không sợ, ta sợ hãi đó, nếu không chúng ta thi xem ai giết nhiều người hơn?
- So thì so, ta còn phải sợ ngươi sao!
Sở Lâm Phong tức thì cười nói.
/170
|