Lưu Lam Ngọc đang mơ màng ngủ trên chiếc giường êm ái của mình cùng với Quế Trân thì từ bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc.”
Quế Trân lật mình ngồi dậy, lấy tay dụi mắt cho tỉnh hẳn rồi nàng cầm lấy cây nến trên bàn đi ra mở cửa. Bước tới cánh cửa bằng gỗ nàng lấy then cai xuống rồi mở hé cánh cửa đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Ca … Ca sao hôm nay về trễ vậy?” Nàng thắc mắc miệng còn ngáp ngủ.
Bảo Quốc Thắng đưa bàn tay nghéo lên chiếc mũi xinh sắn của nàng một cái, miệng cười hé.
“Ca ca đau muội!” Quế Trân bỉa môi, hai tay ôm lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của mình.
“Ha..ha, muội đoán xem hôm nay ca săn được con gì?” Chàng cười lớn hai tay chông nạnh mắt nhìn lên trần nhà.
Nàng thấy ca ca của mình vui vẻ như vậy ít nhiều cũng đoán được phần nào.
“Chắc ca săn được một con thú lớn có phải không?”Nàng nheo mắt nhìn đại ca hai tay chống nạnh mặt đưa sát vào mặt chàng.
Chàng nhìn muội muội của mình sắp đoán ra nên chỉ biết gật đầu cười trừ.
“Ca săn được lợn rừng à!” Quế Trân đắc ý nói.
Chàng cười nhẹ rồi lắc đầu. Nhìn hành động của đại ca nàng biết ngay mình đã đoán sai nhưng ngoài lợn rừng ra nàng thực không thể nghĩ tới một con thú lớn nào khác.
Quế Trân nheo mày lại suy nghĩ, nhưng dù nàng có cố mấy cũng khong thể nghĩ thêm được thứ gì.
“Ca muội khống biết.”
Bảo Quốc Thắng nhìn thấy mặt muội muội của mình khó coi như vậy liền cười. thường ngày nàng ta rất thông minh lúc nào cũng đoán trúng chàng hôm nay đã săn được gì, vậy mà hôm nay lại không đoán ra.
“Hôm nay đại ca của muội săn được một con trâu rừng, ca phải làm một cái bẩy lớn mấy ngày mới xong sau đó còn phải nhử nó vào bẩy.” Chàng vừa kể vừa khoe khoang với muội muội của mình.
Quế Trân nghe anh mình kể mà mặt trợn tròn không tin vào những gì mình đã nghe.
Cái gì trâu rừng ư! Trâu rừng là một loại trâu chưa được con người thuần hóa, chúng rất to và có sức mạnh lớn hơn trâu nhà rất nhiều. Một con trâu rừng có thể hất đổ cả một căn nhỏ, vậy mà đại ca có thể săn được sao? Thật không thể nào tin được.
Nàng tự nghéo bờ má hồng hào của mình, một cảm giác tê rát lan truyền khắc cơ thể, mặt nàng đỏ lên.
Nhìn muội muội của mình ngây ngô còn tự làm đau mình chàng cười lớn.
“Nếu muội không tin thì ra ngoài vườn mà xem, xác con trâu ta để ngày bên ngoài đấy.”
Vừa nghe đại ca nói xong nàng liền chạy ra bên ngoài xem thử. Quả thật là như vậy, xác con trâu vẫn còn trĩ máu trên mặt đất, trên bụng là nhưng vết thương sâu do dao gây ra.
Nàng ngạt nhiên nhìn vào đại ca của mình.
Đại ca huynh ấy thật là giỏi, có thể săn được cả một câu trâu rừng to như thế.
“Đại ca huynh mạnh quá!” Nàng hâm mộ nhìn ca ca của mình.
Bảo Quốc Thắng đắc ý cười lướn. “Tất nhiên rồi ca ca của muội mà.”
“C mau vào nhà tắm rửa thay y phục đi, con trâu này cứ để muội lo cho.” Nàng hăng hái niếu tay áo của chàng.
Chàng vui vẻ bước vào nhà sau tắm rửa. còn nàng thì lấy từ bếp một con dao lớn để mổ thịch trâu.
Chàng bước vào phong mình. Trong căn phòng tối om thấp thoáng ánh đèn nhỏ từ ngọn nến, một bóng ảnh suất hiện sát phía sau lưng chàng. Một thứ gì đó léo sáng giửa căn phòng tôi mịt. Chàng cảm nhận được sát khí cố né ra nhưng cũng không nhanh bằng bóng ảnh đen ấy.
“Ai phái ngươi tới đây?” Phong Tử Thiên lạnh giọng khắp ngoài toát ra một luồn sát khí.
“Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?” Bảo Quốc Thắng cau mày lòng đầy nghi vấn.
“Ngươi còn giả nai, vậy đi chết đi!” Phong Tử Thiên vung con dqao nhỏ vào cổ của Bảo Quốc Thắng, chàng dung sức cản cánh tay đnag cầm dao vung về phía mình rồi đẩy thật mạnh ra sau.
Phong Tử Thiên bị sức mạnh của chàng đánh bật ra sau, vết thương ngay bả vai lại bắt đầu trĩ máu. Một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể.
Nhân lúc Hắn đang thất thế Bảo Quốc Thắng thừa thắng xông lên. Tay trái vung thẳng một đấm vào mặt đối thủ, chân phải hạ một cước.
Dù vết thương đang chảy máu nhưng Phong Tử Thiên cũng không thua kém. Hắn nhanh nhẹ né hết các đoàn phản công của Bảo Quốc Thắng.
Lưu Lam Ngọc đang nghĩ ngơi tại phong kế bên thì nghe tiếng đánh nhau vọng lại. Nàng đang say giấc nồng thì chợt tĩnh giấc. Hai mắt của nàng mở tron xoe, đôi tay nhanh nhẹn khoát thêm áo rồi chạy sang ngay phòng kế bên.
Dù căn phòng chỉ loáng thoáng ánh đèn cày nưng cũng đủ cho nàng nhận biết sự việc. Nàng lao vào giữa trận đấu ngăn cản hai người đàn ông ngang tài ngang sức này lại.
“Tất cả dừng lại hết cho ta.” Nàng quát lớn.
Cả hai nghe thấy tiếng nàng thì ngay lập tức dừng lại.
“Tất cả chỉ là hiểu nhầm, Phong công tử người này là Bảo Quốc Thắng chủ căn nhà này. Bảo Quốc Thắng đây là Phong Tử Thiên người do ta cứu về.” Nàng ôn tồn giải thích.
Sau khi được Lưu Lam Ngọc giải thích họ đã hiểu ra được vấn đề nhưng không ai chịu nhận lỗi, bọn họ nhìn nhau như hai con dao chỉ muốn đâm vào nhau.
Phong Tử Thiên sắc mặc nhợt nhạt mồ hôi lạnh bắt đầu thấm ước cả lưng, máu từ vết thương không ngừng chảy ra.
Nhìn bộ mặc nhợt nhạc khổ sở của Phong Tử Thiên nàng biết ngày vết thương trên bả vai đang dày vò cơ thể của hắn.
“Ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi tốt nhất nên ngòi im trên giường đi.” Nói xong nàng cầm lấy cây đèn rồi ra sân sau.
“Hừ cái đôg công tửi bột, chỉ có chút vết thương như vậy cũng chịu không được.” Bảo Quốc Thắng buôn lời mĩa mai.
“Còn đỡ hơn ai kia, đàu óc ngu si tứ tri phát triển.” Phong Tử Thiên bước lên giường rồi ngồi cố định lại vị trí.
Chàng nghe xong mà mặt đỏ bừng bừng bốc hỏa không nguôi, chàng nhìn hắn với con mắt đầy tức dận.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi bị lãng tai à!” Hắn lạnh lùng đáp/
Bảo Quốc Thắng tức sôi máu chạy tới nắm cổ áo hắn đẩy lên giường, hắn nhăn mặt vì vết thương lại lên cơn đâu. Lưu Lam Ngọc từ ngoài bước vào thì cảnh tượng hai người đàn ông đang nằm đè lên nhau đạp ngay vào mắt.
Nàng sượn người, chẳng lẽ hai người bọ họ thích nhau, hèn chi vừa gặp đã đánh nhau cái này người ta gọi là vừa gặp đã yêu à! Ha ha thật thú vị không ngờ có thể thấy cảnh này ngoài đời, ta chỉ tưởng nó chỉ có trong truyện đàm mĩ thôi chứ, thật là kích thích quá đi.
Nhìn thấy vẽ mặt khó hiểu của Lưu Lam Ngọc Bảo Quốc Thắng và Phong Tử Thiên liền vội trỡ về tư thế ban đầu.
“Đừng hiểu lầm, ta chỉ định xem vết thương cho hắn thôi.” Chàng ho nhẹ một cái mắt nhắm lại giải thích.
Trong lòng chàng nghĩ rằng Lưu Lam Ngọc sẽ nghĩ là chàng là người thừa nước đục thả câu, thấy Phong Tử Thiển đang bị thương nên ra tay bắt nạt hắn.
Nhưng chàng không biết rằng trước đây khi còn ở hiện đại nàng là một hủ nữ, sức tưởng tưởng của các hủ nữ rất phong phú nhất là khi tận mắt thấy cảnh hai người đàng ông đàng nằm đè nhau trên giường thử hỏi xem nàng có nghxi bậy bạ được không.
“À! Ta hiểu rồi. Thuốc ta để lên bàn ngươi đắp lên vết thương cho hắn đi, ta đi ra ngoài không làm phiền hai ngươi nữa.” Nói xong nàng đóng cửa ra ngoài.
Bảo Quốc Thắng cùng Phong Tử Thiên ngơ ngát không hiểu hàm ý của nàng là gì.
Chàng cầm lấy thuốc đưa trước mắt cho hắn, trong lòng vẫn còn tức giận.
“Nè! Tự đắp đi.”
Hắn cầm lấy chén thuốc, rồi nhìn Bảo Quốc Thắng chằm chằm.
“Ngươi không tính ra ngoài cho ta đắp thuốc à!” Phong Tử Thiên lạnh giọng.
“Hừ! Ta đây mới không thèm nhìn ngươi.” Chàng tức giận bỏ ra ngoài nộ khí ngút trời.
“Cốc cốc.”
Quế Trân lật mình ngồi dậy, lấy tay dụi mắt cho tỉnh hẳn rồi nàng cầm lấy cây nến trên bàn đi ra mở cửa. Bước tới cánh cửa bằng gỗ nàng lấy then cai xuống rồi mở hé cánh cửa đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Ca … Ca sao hôm nay về trễ vậy?” Nàng thắc mắc miệng còn ngáp ngủ.
Bảo Quốc Thắng đưa bàn tay nghéo lên chiếc mũi xinh sắn của nàng một cái, miệng cười hé.
“Ca ca đau muội!” Quế Trân bỉa môi, hai tay ôm lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của mình.
“Ha..ha, muội đoán xem hôm nay ca săn được con gì?” Chàng cười lớn hai tay chông nạnh mắt nhìn lên trần nhà.
Nàng thấy ca ca của mình vui vẻ như vậy ít nhiều cũng đoán được phần nào.
“Chắc ca săn được một con thú lớn có phải không?”Nàng nheo mắt nhìn đại ca hai tay chống nạnh mặt đưa sát vào mặt chàng.
Chàng nhìn muội muội của mình sắp đoán ra nên chỉ biết gật đầu cười trừ.
“Ca săn được lợn rừng à!” Quế Trân đắc ý nói.
Chàng cười nhẹ rồi lắc đầu. Nhìn hành động của đại ca nàng biết ngay mình đã đoán sai nhưng ngoài lợn rừng ra nàng thực không thể nghĩ tới một con thú lớn nào khác.
Quế Trân nheo mày lại suy nghĩ, nhưng dù nàng có cố mấy cũng khong thể nghĩ thêm được thứ gì.
“Ca muội khống biết.”
Bảo Quốc Thắng nhìn thấy mặt muội muội của mình khó coi như vậy liền cười. thường ngày nàng ta rất thông minh lúc nào cũng đoán trúng chàng hôm nay đã săn được gì, vậy mà hôm nay lại không đoán ra.
“Hôm nay đại ca của muội săn được một con trâu rừng, ca phải làm một cái bẩy lớn mấy ngày mới xong sau đó còn phải nhử nó vào bẩy.” Chàng vừa kể vừa khoe khoang với muội muội của mình.
Quế Trân nghe anh mình kể mà mặt trợn tròn không tin vào những gì mình đã nghe.
Cái gì trâu rừng ư! Trâu rừng là một loại trâu chưa được con người thuần hóa, chúng rất to và có sức mạnh lớn hơn trâu nhà rất nhiều. Một con trâu rừng có thể hất đổ cả một căn nhỏ, vậy mà đại ca có thể săn được sao? Thật không thể nào tin được.
Nàng tự nghéo bờ má hồng hào của mình, một cảm giác tê rát lan truyền khắc cơ thể, mặt nàng đỏ lên.
Nhìn muội muội của mình ngây ngô còn tự làm đau mình chàng cười lớn.
“Nếu muội không tin thì ra ngoài vườn mà xem, xác con trâu ta để ngày bên ngoài đấy.”
Vừa nghe đại ca nói xong nàng liền chạy ra bên ngoài xem thử. Quả thật là như vậy, xác con trâu vẫn còn trĩ máu trên mặt đất, trên bụng là nhưng vết thương sâu do dao gây ra.
Nàng ngạt nhiên nhìn vào đại ca của mình.
Đại ca huynh ấy thật là giỏi, có thể săn được cả một câu trâu rừng to như thế.
“Đại ca huynh mạnh quá!” Nàng hâm mộ nhìn ca ca của mình.
Bảo Quốc Thắng đắc ý cười lướn. “Tất nhiên rồi ca ca của muội mà.”
“C mau vào nhà tắm rửa thay y phục đi, con trâu này cứ để muội lo cho.” Nàng hăng hái niếu tay áo của chàng.
Chàng vui vẻ bước vào nhà sau tắm rửa. còn nàng thì lấy từ bếp một con dao lớn để mổ thịch trâu.
Chàng bước vào phong mình. Trong căn phòng tối om thấp thoáng ánh đèn nhỏ từ ngọn nến, một bóng ảnh suất hiện sát phía sau lưng chàng. Một thứ gì đó léo sáng giửa căn phòng tôi mịt. Chàng cảm nhận được sát khí cố né ra nhưng cũng không nhanh bằng bóng ảnh đen ấy.
“Ai phái ngươi tới đây?” Phong Tử Thiên lạnh giọng khắp ngoài toát ra một luồn sát khí.
“Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?” Bảo Quốc Thắng cau mày lòng đầy nghi vấn.
“Ngươi còn giả nai, vậy đi chết đi!” Phong Tử Thiên vung con dqao nhỏ vào cổ của Bảo Quốc Thắng, chàng dung sức cản cánh tay đnag cầm dao vung về phía mình rồi đẩy thật mạnh ra sau.
Phong Tử Thiên bị sức mạnh của chàng đánh bật ra sau, vết thương ngay bả vai lại bắt đầu trĩ máu. Một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể.
Nhân lúc Hắn đang thất thế Bảo Quốc Thắng thừa thắng xông lên. Tay trái vung thẳng một đấm vào mặt đối thủ, chân phải hạ một cước.
Dù vết thương đang chảy máu nhưng Phong Tử Thiên cũng không thua kém. Hắn nhanh nhẹ né hết các đoàn phản công của Bảo Quốc Thắng.
Lưu Lam Ngọc đang nghĩ ngơi tại phong kế bên thì nghe tiếng đánh nhau vọng lại. Nàng đang say giấc nồng thì chợt tĩnh giấc. Hai mắt của nàng mở tron xoe, đôi tay nhanh nhẹn khoát thêm áo rồi chạy sang ngay phòng kế bên.
Dù căn phòng chỉ loáng thoáng ánh đèn cày nưng cũng đủ cho nàng nhận biết sự việc. Nàng lao vào giữa trận đấu ngăn cản hai người đàn ông ngang tài ngang sức này lại.
“Tất cả dừng lại hết cho ta.” Nàng quát lớn.
Cả hai nghe thấy tiếng nàng thì ngay lập tức dừng lại.
“Tất cả chỉ là hiểu nhầm, Phong công tử người này là Bảo Quốc Thắng chủ căn nhà này. Bảo Quốc Thắng đây là Phong Tử Thiên người do ta cứu về.” Nàng ôn tồn giải thích.
Sau khi được Lưu Lam Ngọc giải thích họ đã hiểu ra được vấn đề nhưng không ai chịu nhận lỗi, bọn họ nhìn nhau như hai con dao chỉ muốn đâm vào nhau.
Phong Tử Thiên sắc mặc nhợt nhạt mồ hôi lạnh bắt đầu thấm ước cả lưng, máu từ vết thương không ngừng chảy ra.
Nhìn bộ mặc nhợt nhạc khổ sở của Phong Tử Thiên nàng biết ngày vết thương trên bả vai đang dày vò cơ thể của hắn.
“Ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi tốt nhất nên ngòi im trên giường đi.” Nói xong nàng cầm lấy cây đèn rồi ra sân sau.
“Hừ cái đôg công tửi bột, chỉ có chút vết thương như vậy cũng chịu không được.” Bảo Quốc Thắng buôn lời mĩa mai.
“Còn đỡ hơn ai kia, đàu óc ngu si tứ tri phát triển.” Phong Tử Thiên bước lên giường rồi ngồi cố định lại vị trí.
Chàng nghe xong mà mặt đỏ bừng bừng bốc hỏa không nguôi, chàng nhìn hắn với con mắt đầy tức dận.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi bị lãng tai à!” Hắn lạnh lùng đáp/
Bảo Quốc Thắng tức sôi máu chạy tới nắm cổ áo hắn đẩy lên giường, hắn nhăn mặt vì vết thương lại lên cơn đâu. Lưu Lam Ngọc từ ngoài bước vào thì cảnh tượng hai người đàn ông đang nằm đè lên nhau đạp ngay vào mắt.
Nàng sượn người, chẳng lẽ hai người bọ họ thích nhau, hèn chi vừa gặp đã đánh nhau cái này người ta gọi là vừa gặp đã yêu à! Ha ha thật thú vị không ngờ có thể thấy cảnh này ngoài đời, ta chỉ tưởng nó chỉ có trong truyện đàm mĩ thôi chứ, thật là kích thích quá đi.
Nhìn thấy vẽ mặt khó hiểu của Lưu Lam Ngọc Bảo Quốc Thắng và Phong Tử Thiên liền vội trỡ về tư thế ban đầu.
“Đừng hiểu lầm, ta chỉ định xem vết thương cho hắn thôi.” Chàng ho nhẹ một cái mắt nhắm lại giải thích.
Trong lòng chàng nghĩ rằng Lưu Lam Ngọc sẽ nghĩ là chàng là người thừa nước đục thả câu, thấy Phong Tử Thiển đang bị thương nên ra tay bắt nạt hắn.
Nhưng chàng không biết rằng trước đây khi còn ở hiện đại nàng là một hủ nữ, sức tưởng tưởng của các hủ nữ rất phong phú nhất là khi tận mắt thấy cảnh hai người đàng ông đàng nằm đè nhau trên giường thử hỏi xem nàng có nghxi bậy bạ được không.
“À! Ta hiểu rồi. Thuốc ta để lên bàn ngươi đắp lên vết thương cho hắn đi, ta đi ra ngoài không làm phiền hai ngươi nữa.” Nói xong nàng đóng cửa ra ngoài.
Bảo Quốc Thắng cùng Phong Tử Thiên ngơ ngát không hiểu hàm ý của nàng là gì.
Chàng cầm lấy thuốc đưa trước mắt cho hắn, trong lòng vẫn còn tức giận.
“Nè! Tự đắp đi.”
Hắn cầm lấy chén thuốc, rồi nhìn Bảo Quốc Thắng chằm chằm.
“Ngươi không tính ra ngoài cho ta đắp thuốc à!” Phong Tử Thiên lạnh giọng.
“Hừ! Ta đây mới không thèm nhìn ngươi.” Chàng tức giận bỏ ra ngoài nộ khí ngút trời.
/21
|