Dường như không hề nhận thấy hàn khí tỏa ra từ sâu trong đôi mắt của Đông Phương Húc Nhật, vị hồng y nữ tử kia vẫn tiến lên từng bước một, nụ cười trên mặt còn ngọt ngào hơn cả hoa nở mùa xuân…
Ta tự nhận là trí lực của mình không đủ để bình phán (bình luận phán đoán) động cơ hành vi của người khác, cho nên ta hạ mi mắt xuống, tập trung vào những món điểm tâm trước mặt, lựa chọn ra món nào có thể ăn được…
Thực mất hứng, không biết ai đã làm ra bữa điểm tâm này, ngay cả một miếng cũng ăn không được…
Phải biết rằng ở nhà bọn ta, tỷ muội hạ độc nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng cũng sẽ không ra tay một cách trắng trợn như vậy, hạ độc lên toàn bộ các món ăn, mà ít nhiều gì cũng sẽ hàm chứa một chút kỹ thuật khéo léo hơn.
Aizz…thật nhàm chán, ngước mắt lên nhìn…Vị hồng y nữ tử hiện đang cười duyên tựa vào lòng Đông Phương Húc Nhật, bàn tay ngọc ngà cầm lấy chiếc thìa muốn đút cho hắn…
Vừa lúc đôi mắt Đông Phương Húc Nhật chuyển từ người vị hồng y nữ tử nhìn về phía ta một cách bình tĩnh…
Ta xoay mặt lại không nhìn hắn, từng vầng khói nhẹ từ lư hương tỏa ra lượn lờ vòng vòng, thản nhiên, nhẹ nhàng, như sương như mây mông lung quấn quýt khắp mọi nơi trong phòng…
Khói độc! Không biết đây rốt cuộc là ai muốn đối phó ai hả?! Thật không muốn chừa cho người khác một con đường sống nữa hay sao?!
Lúc này, nếu nhịn hô hấp, có phải sẽ có thể kéo dài sinh mạng lâu hơn một chút hay không…
Nếu bỏ chạy ra ngoài, có phải sẽ có thể sống sót hay không?!
Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chợt nghe giọng nói của Hàm Tiếu bên tai “Tiểu chủ tử, ăn một chút gì đi!”
Trước đó ta đã ăn rất nhiều rồi, huống chi những món điểm tâm này đều ăn không được…
Từ sau khi Lưu Ly tỷ tỷ lên làm chủ nhân Lưu Ly cung, những việc như thế này – cho dù có ngu ngốc như ta – cũng dễ dàng phát hiện ra. Thật không ngờ, ở đây cũng như thế! Ta còn tưởng rằng sẽ được trải qua vài ngày sống yên ổn nơi đây chứ!
Giơ tay lên, cầm lấy một khối điểm tâm, là phúc hay họa cũng không thể tránh khỏi, nhẹ nhàng để bên môi, cắn một miếng nho nhỏ…
Quá ngọt, thật không thể ăn nổi…
Đông Phương Húc Nhật miễn cưỡng hạ giọng “Sao vậy, tiểu muội muội của ta…” Cách hắn gọi tên ta rất khác với Đông Phương Ám Dạ, giọng hắn nhuyễn ngọt đến phát ngấy, tựa như khối điểm tâm bị tẩm quá nhiều đường khiến người ta ê răng mà không thể ăn nổi.
“Điểm tâm quá ngọt, ăn không được!” Ta nhẹ nhàng nói.
Đông Phương Húc Nhật cười nói ”Khối điểm tâm này không phải là quá ngọt, mà là quá nhiều dầu mỡ…” Sau đó nhìn nhìn Diễm nhi, cười nói ”Cũng may đúng lúc có bát canh này của Diễm nhi, vừa thanh vừa mát, ngươi nếm thử đi! Hàm Tiếu, ngươi đến đây hầu hạ Nguyệt chủ tử ăn canh!”
Đầu có chút choáng váng như triệu chứng xảy ra sau khi vọc nước vào mùa lạnh, trên người có chút lạnh lẽo, một bàn tay vô lực chống lên bàn, ánh mắt mờ dần, ngả đầu về phía Đông Phương Húc Nhật. Một đại nam nhân như hắn mà không dám ăn, không bắt ta ăn không được hay sao?!
Vị hồng y nữ tử này cùng lắm chỉ là một cơ thiếp của hắn, nếu Đông Phương Húc Nhật hắn biết canh có vấn đề, không phải chỉ cần lôi nàng ra ngoài đánh chết là được rồi hay sao? Tại sao lại cố tình đẩy bát canh này cho ta?
Thật không biết những người này có âm mưu quỷ kế gì….Phiền phức!
Nhưng thế gian này đều là như vậy, luôn có người hại ngươi mà không cần phải có lý do.
Ta thường chỉ thích dùng cách nào đơn giản nhất, trực tiếp nhất mà cũng mang lại hiệu quả cao nhất để đạt được mục đích.
Có lẽ, ta hẳn là nên nói cho vị ca ca mới quen này của ta biết, đúng vậy, ta quả thật là một nữ hài tử ngu ngốc, nhưng nhiều năm qua, ta vẫn luôn sinh tồn trong một đám người thông minh, cùng người thông minh giao thiệp, đây chính là sở trường của ta.
Ta tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ so bì thông minh, có muốn so cũng so không lại, ta chỉ muốn…
Vị hồng y nữ tử đi tới, phẫn nộ chìa ra bát canh, khẩu khí khinh mạn nói ”Nguyệt chủ tử, không biết canh Diễm nhi làm khẩu vị thế nào, ngươi miễn cưỡng nếm thử chút đi!”
Ta mở to cặp mắt…sau đó chậm rãi khép lại, ngay lúc vị hồng y nữ tử giao bát canh cho Hàm Tiếu, rốt cuộc ta chịu không nổi, ngã xuống trên mặt đất…
Xem đi, lúc này ngã xuống, không phải là thích hợp nhất sao?
Mặt ngã sấp xuống, lười biếng không thèm nhếch môi lên cười đắc ý…Bát canh kia, ta sợ ta uống không nổi, tốt nhất là để dành cho người nào mạnh mẽ hơn mà hưởng thụ đi.
Chỉ nghe thấy chung quanh vang lên từng tràng âm thanh thét lên chói tai, nhưng không có tiếng nào hàm chứa tình cảm chân thành như Lưu Ly tỷ tỷ.
Nhưng cũng không thành vấn đề, ta cũng chẳng có tình cảm gì đối với bọn họ.
…….Ta là phân cách tuyến đại biểu cho giữa lúc hôn mê lại nhớ tới Sơ Nguyệt Cung…….
Lúc tỉnh lại đầu óc hãy còn choáng váng…
Ánh trăng sáng ngời ló dạng ra khỏi vầng mây màu gỉ sét xám xịtnhư khuôn mặt người chết…
Cuồng phong ào ạt thổi tới khiến cho song cửa sổ không ngừng va chạm vào vách tường, phát ra tiếng nổ to và đáng sợ…
Âm thanh ấy như một linh hồn đang nổi giận muốn thoát phá khỏi sự kềm hãm trói buộc…
Ta ngước mắt ngắm nhìn vầng trăng trên cao…
Bất quá cũng không phải ta muốn ngắm trăng, mà ta chỉ nghĩ đến Lưu Ly tỷ tỷ đã từng nói với ta ”Sau này cho dù có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, dù ta có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần hàng đêm có thể ngẩng đầu nhìn đến vầng trăng (Nguyệt nha nhi) cong cong trên cao, ta sẽ nhớ đến mình còn có một tiểu muội muội vô cùng đáng yêu, vì muội chuyện gì ta cũng có thể làm được.”
Trong ánh mắt chợt dâng lên một nỗi niềm đau đớn, Lưu Ly tỷ tỷ, tỷ đang ở nơi nào?
Có phải tỷ cũng đang ngắm nhìn vầng trăng cong cong trên cao này, nghĩ đến ta, nhớ đến ta hay không?!
Trong lúc cửa sổ không ngừng khép mở, đột nhiên hiện lên một cái gì đó? Lại như không phải vậy!
Cố gắng xem kỹ, hình như có một bóng người sắc thiên thanh mơ hồ xuất hiện dưới ánh trăng, y bào màu xanh nhạt, mái tóc dài phiêu dật, lại không nhìn rõ dung mạo…
Loáng thoáng chỉ thấy được hai đốm sáng màu xanh bén lóe lóe lên…
Ta cố gắng trợn to mắt lên nhìn, thân ảnh kia càng lúc càng đến gần, nhưng ta ẩn thân ở nơi này kín đáo như vậy, chắc hắn nhìn không thấy ta…
Đột nhiên một tia sét sáng lên trong không trung…từng trận sấm chớp ầm ầm truyền vang lại từ đường chân trời…
Chỉ trong nháy mắt, một khuôn mặt tái nhợt như bạch ngọc hiện ra giữa ánh hàn quang của tia chớp, đôi môi góc cạnh rõ ràng khẽ hé mở, hơi ngửa đầu, đôi mắt khép lại, hàng lông mi dày đặc rũ xuống đổ bóng dài trên gương mặt tái nhợt.
Không lâu sau, khi tia chớp thứ hai lại chiếu sáng nơi phía chân trời, bóng dáng vừa rồi đã biến mất, giống như tất cả đều chỉ là ảo ảnh…
Cuồng phong lại khiến cánh cửa sổ lần lượt hết mở ra rồi lại đóng vào…
Cơn mưa phùn rơi xuống xối xả mang theo những giọt mưa to tròn nặng nề như đá..tuy trong căn phòng này vẫn luôn được sưởi ấm, nhưng đêm đông mà không đóng lại cửa sổ…vẫn cảm thấy có chút kỳ quái…
Hơn nữa luồng không khí ẩm ướt như muốn tạt đến bên giường, ta chỉ biết càng nép mình sâu hơn vào trong giường.
Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn thê thảm trỗi lên…Thì ra vừa rồi không phải là ảo giác.
Sau đó là tiếng thở dốc nặng nề liên tiếp vang lên…
Thanh âm thật gần, quá gần, ta cảm giác như tiếng rên rỉ ở ngay cạnh bên tai của mình…
Mưa quá lớn, dội lên người nhất định sẽ rất lạnh, ta lại mới bị trúng độc, tuy rằng không nặng nhưng thân hình nhất định chịu không nổi nếu bị mắc mưa…chỉ có thể xem tiếng kêu rên thảm thiết ngoài cửa sổ như thanh âm để giải trí.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh…cũng không biết là người kia đã ngất đi hay là đã bỏ đi rồi.
Đợi gần nửa canh giờ nữa, mưa hoàn toàn tạnh hẳn.
Ta mới xuống giường, khoác thêm quần áo, mang hài vào đi về phía trước…
Hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi. Một bước, hai bước, ba bước…không hoảng loạn lắm, cũng không bình tĩnh lắm…
Đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài…
Ngoài cửa sổ chẳng có gì cả, chỉ có bầu không khí lạnh lẽo như băng!
Ta tự nhận là trí lực của mình không đủ để bình phán (bình luận phán đoán) động cơ hành vi của người khác, cho nên ta hạ mi mắt xuống, tập trung vào những món điểm tâm trước mặt, lựa chọn ra món nào có thể ăn được…
Thực mất hứng, không biết ai đã làm ra bữa điểm tâm này, ngay cả một miếng cũng ăn không được…
Phải biết rằng ở nhà bọn ta, tỷ muội hạ độc nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng cũng sẽ không ra tay một cách trắng trợn như vậy, hạ độc lên toàn bộ các món ăn, mà ít nhiều gì cũng sẽ hàm chứa một chút kỹ thuật khéo léo hơn.
Aizz…thật nhàm chán, ngước mắt lên nhìn…Vị hồng y nữ tử hiện đang cười duyên tựa vào lòng Đông Phương Húc Nhật, bàn tay ngọc ngà cầm lấy chiếc thìa muốn đút cho hắn…
Vừa lúc đôi mắt Đông Phương Húc Nhật chuyển từ người vị hồng y nữ tử nhìn về phía ta một cách bình tĩnh…
Ta xoay mặt lại không nhìn hắn, từng vầng khói nhẹ từ lư hương tỏa ra lượn lờ vòng vòng, thản nhiên, nhẹ nhàng, như sương như mây mông lung quấn quýt khắp mọi nơi trong phòng…
Khói độc! Không biết đây rốt cuộc là ai muốn đối phó ai hả?! Thật không muốn chừa cho người khác một con đường sống nữa hay sao?!
Lúc này, nếu nhịn hô hấp, có phải sẽ có thể kéo dài sinh mạng lâu hơn một chút hay không…
Nếu bỏ chạy ra ngoài, có phải sẽ có thể sống sót hay không?!
Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chợt nghe giọng nói của Hàm Tiếu bên tai “Tiểu chủ tử, ăn một chút gì đi!”
Trước đó ta đã ăn rất nhiều rồi, huống chi những món điểm tâm này đều ăn không được…
Từ sau khi Lưu Ly tỷ tỷ lên làm chủ nhân Lưu Ly cung, những việc như thế này – cho dù có ngu ngốc như ta – cũng dễ dàng phát hiện ra. Thật không ngờ, ở đây cũng như thế! Ta còn tưởng rằng sẽ được trải qua vài ngày sống yên ổn nơi đây chứ!
Giơ tay lên, cầm lấy một khối điểm tâm, là phúc hay họa cũng không thể tránh khỏi, nhẹ nhàng để bên môi, cắn một miếng nho nhỏ…
Quá ngọt, thật không thể ăn nổi…
Đông Phương Húc Nhật miễn cưỡng hạ giọng “Sao vậy, tiểu muội muội của ta…” Cách hắn gọi tên ta rất khác với Đông Phương Ám Dạ, giọng hắn nhuyễn ngọt đến phát ngấy, tựa như khối điểm tâm bị tẩm quá nhiều đường khiến người ta ê răng mà không thể ăn nổi.
“Điểm tâm quá ngọt, ăn không được!” Ta nhẹ nhàng nói.
Đông Phương Húc Nhật cười nói ”Khối điểm tâm này không phải là quá ngọt, mà là quá nhiều dầu mỡ…” Sau đó nhìn nhìn Diễm nhi, cười nói ”Cũng may đúng lúc có bát canh này của Diễm nhi, vừa thanh vừa mát, ngươi nếm thử đi! Hàm Tiếu, ngươi đến đây hầu hạ Nguyệt chủ tử ăn canh!”
Đầu có chút choáng váng như triệu chứng xảy ra sau khi vọc nước vào mùa lạnh, trên người có chút lạnh lẽo, một bàn tay vô lực chống lên bàn, ánh mắt mờ dần, ngả đầu về phía Đông Phương Húc Nhật. Một đại nam nhân như hắn mà không dám ăn, không bắt ta ăn không được hay sao?!
Vị hồng y nữ tử này cùng lắm chỉ là một cơ thiếp của hắn, nếu Đông Phương Húc Nhật hắn biết canh có vấn đề, không phải chỉ cần lôi nàng ra ngoài đánh chết là được rồi hay sao? Tại sao lại cố tình đẩy bát canh này cho ta?
Thật không biết những người này có âm mưu quỷ kế gì….Phiền phức!
Nhưng thế gian này đều là như vậy, luôn có người hại ngươi mà không cần phải có lý do.
Ta thường chỉ thích dùng cách nào đơn giản nhất, trực tiếp nhất mà cũng mang lại hiệu quả cao nhất để đạt được mục đích.
Có lẽ, ta hẳn là nên nói cho vị ca ca mới quen này của ta biết, đúng vậy, ta quả thật là một nữ hài tử ngu ngốc, nhưng nhiều năm qua, ta vẫn luôn sinh tồn trong một đám người thông minh, cùng người thông minh giao thiệp, đây chính là sở trường của ta.
Ta tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ so bì thông minh, có muốn so cũng so không lại, ta chỉ muốn…
Vị hồng y nữ tử đi tới, phẫn nộ chìa ra bát canh, khẩu khí khinh mạn nói ”Nguyệt chủ tử, không biết canh Diễm nhi làm khẩu vị thế nào, ngươi miễn cưỡng nếm thử chút đi!”
Ta mở to cặp mắt…sau đó chậm rãi khép lại, ngay lúc vị hồng y nữ tử giao bát canh cho Hàm Tiếu, rốt cuộc ta chịu không nổi, ngã xuống trên mặt đất…
Xem đi, lúc này ngã xuống, không phải là thích hợp nhất sao?
Mặt ngã sấp xuống, lười biếng không thèm nhếch môi lên cười đắc ý…Bát canh kia, ta sợ ta uống không nổi, tốt nhất là để dành cho người nào mạnh mẽ hơn mà hưởng thụ đi.
Chỉ nghe thấy chung quanh vang lên từng tràng âm thanh thét lên chói tai, nhưng không có tiếng nào hàm chứa tình cảm chân thành như Lưu Ly tỷ tỷ.
Nhưng cũng không thành vấn đề, ta cũng chẳng có tình cảm gì đối với bọn họ.
…….Ta là phân cách tuyến đại biểu cho giữa lúc hôn mê lại nhớ tới Sơ Nguyệt Cung…….
Lúc tỉnh lại đầu óc hãy còn choáng váng…
Ánh trăng sáng ngời ló dạng ra khỏi vầng mây màu gỉ sét xám xịtnhư khuôn mặt người chết…
Cuồng phong ào ạt thổi tới khiến cho song cửa sổ không ngừng va chạm vào vách tường, phát ra tiếng nổ to và đáng sợ…
Âm thanh ấy như một linh hồn đang nổi giận muốn thoát phá khỏi sự kềm hãm trói buộc…
Ta ngước mắt ngắm nhìn vầng trăng trên cao…
Bất quá cũng không phải ta muốn ngắm trăng, mà ta chỉ nghĩ đến Lưu Ly tỷ tỷ đã từng nói với ta ”Sau này cho dù có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, dù ta có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần hàng đêm có thể ngẩng đầu nhìn đến vầng trăng (Nguyệt nha nhi) cong cong trên cao, ta sẽ nhớ đến mình còn có một tiểu muội muội vô cùng đáng yêu, vì muội chuyện gì ta cũng có thể làm được.”
Trong ánh mắt chợt dâng lên một nỗi niềm đau đớn, Lưu Ly tỷ tỷ, tỷ đang ở nơi nào?
Có phải tỷ cũng đang ngắm nhìn vầng trăng cong cong trên cao này, nghĩ đến ta, nhớ đến ta hay không?!
Trong lúc cửa sổ không ngừng khép mở, đột nhiên hiện lên một cái gì đó? Lại như không phải vậy!
Cố gắng xem kỹ, hình như có một bóng người sắc thiên thanh mơ hồ xuất hiện dưới ánh trăng, y bào màu xanh nhạt, mái tóc dài phiêu dật, lại không nhìn rõ dung mạo…
Loáng thoáng chỉ thấy được hai đốm sáng màu xanh bén lóe lóe lên…
Ta cố gắng trợn to mắt lên nhìn, thân ảnh kia càng lúc càng đến gần, nhưng ta ẩn thân ở nơi này kín đáo như vậy, chắc hắn nhìn không thấy ta…
Đột nhiên một tia sét sáng lên trong không trung…từng trận sấm chớp ầm ầm truyền vang lại từ đường chân trời…
Chỉ trong nháy mắt, một khuôn mặt tái nhợt như bạch ngọc hiện ra giữa ánh hàn quang của tia chớp, đôi môi góc cạnh rõ ràng khẽ hé mở, hơi ngửa đầu, đôi mắt khép lại, hàng lông mi dày đặc rũ xuống đổ bóng dài trên gương mặt tái nhợt.
Không lâu sau, khi tia chớp thứ hai lại chiếu sáng nơi phía chân trời, bóng dáng vừa rồi đã biến mất, giống như tất cả đều chỉ là ảo ảnh…
Cuồng phong lại khiến cánh cửa sổ lần lượt hết mở ra rồi lại đóng vào…
Cơn mưa phùn rơi xuống xối xả mang theo những giọt mưa to tròn nặng nề như đá..tuy trong căn phòng này vẫn luôn được sưởi ấm, nhưng đêm đông mà không đóng lại cửa sổ…vẫn cảm thấy có chút kỳ quái…
Hơn nữa luồng không khí ẩm ướt như muốn tạt đến bên giường, ta chỉ biết càng nép mình sâu hơn vào trong giường.
Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn thê thảm trỗi lên…Thì ra vừa rồi không phải là ảo giác.
Sau đó là tiếng thở dốc nặng nề liên tiếp vang lên…
Thanh âm thật gần, quá gần, ta cảm giác như tiếng rên rỉ ở ngay cạnh bên tai của mình…
Mưa quá lớn, dội lên người nhất định sẽ rất lạnh, ta lại mới bị trúng độc, tuy rằng không nặng nhưng thân hình nhất định chịu không nổi nếu bị mắc mưa…chỉ có thể xem tiếng kêu rên thảm thiết ngoài cửa sổ như thanh âm để giải trí.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh…cũng không biết là người kia đã ngất đi hay là đã bỏ đi rồi.
Đợi gần nửa canh giờ nữa, mưa hoàn toàn tạnh hẳn.
Ta mới xuống giường, khoác thêm quần áo, mang hài vào đi về phía trước…
Hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi. Một bước, hai bước, ba bước…không hoảng loạn lắm, cũng không bình tĩnh lắm…
Đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài…
Ngoài cửa sổ chẳng có gì cả, chỉ có bầu không khí lạnh lẽo như băng!
/14
|