Cửu Đỉnh Ký

Chương 124. Hắc quái (Quái vật màu đen)

/623



Trong Sở quận tại Hòe thành, trước cửa Hồng Thạch bang.
Lúc này trời đã chuyển sang buổi chiều, ước chừng thêm nửa canh giờ nữa là trời tối.
- Thanh Sơn huynh đệ, ta mời huynh ở lại đây thêm vài ngày, huynh vội vã trở về làm gì sớm?
Chu Sùng Thạch năn nỉ.
- Chẳng lẽ là huynh đệ của ta có chỗ nào chiêu đãi huynh không chu toàn?
- Chu huynh, huynh chiêu đãi quá nhiều rồi. Nhưng, Hắc Giáp quân của tại hạ bây giờ vừa chuyển sang giai đoạn tuyển người mới, một doanh nhân mã của tại hạ cũng sẽ bổ sung thêm người. Những quân sĩ Hắc Giáp quân này phải được bổ sung, đấu loại và tổ chức huấn luyện nên có rất nhiều chuyện phải làm. Thực sự tại hạ không thể ở lại lâu hơn.
Đằng Thanh Sơn trả lời.
Chu Sùng Thạch đưa mắt nhìn trời, ánh mặt trời lúc này cũng không còn chói chang nữa:
- Thanh Sơn, xem ra không bao lâu nữa là trời tối. Hay chờ sáng mai đi cũng được mà!
- Thời gian lúc này là vừa vặn, bây giờ cũng không quá nóng, chúng ta đi một mạch là có thể tới được thành kế tiếp.
Đằng Thanh Sơn cười rồi chắp tay lại.
- Chu huynh, bất tất giữ lại. Chờ khi có thời gian, huynh tới quận thành Giang Ninh, huynh đệ ta gặp nhau cũng không muộn.
- Cũng được.
Chu Sùng Thạch cũng chắp tay chào.
- Ta sẽ không giữ lại nữa, Thanh Sơn huynh đệ, đi đường cẩn thận!
Lập tức Chu Sùng Thạch đưa mắt nhìn theo đám người, Đằng Thanh Sơn chờ hai mươi người cưỡi chiến mã xong, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
******
Móng ngựa bốc lên bụi đất tràn ngập.
Hai mươi ảo ảnh hắc sắc tiến lên trên quan đạo rất nhanh. Vì không cần bận tâm đến xe hàng, xe ngựa, tốc độ di chuyển của Hắc Giáp quân tăng nhanh. Lúc trước từ Vân Lai khách sạn tới Hồng Thạch bang mất hết cả một ngày. Nhưng khi đám người Đằng Thanh Sơn trở về, từ Hồng Thạch bang tới Vân Lai khách sạn lại vẻn vẹn chỉ tốn có nửa canh giờ.
- Hử?
Đằng Thanh Sơn đảo qua Vân Lai khách sạn phía xa, tai không khỏi máy động.
- Hiện tại có không ít võ giả đang tới Đại Kim trang!
Thính lực của Đằng Thanh Sơn mạnh hơn nhiều so với người bình thường:
- Đại Kim trang bỗng nhiên liên tục có người vô duyên vô cớ biến mất. Bây giờ lại có võ giả tới nữa? Chẳng lẽ có người truy tìm ra được nguyên nhân rồi?
Đằng Thanh Sơn cũng rất nghi hoặc về Đại Kim trang đáng thương.
Dù sao sắc trời cũng đã muộn, nghỉ ngơi sớm một chút cũng không làm trì hoãn thêm cuộc hành trình.
- Dừng lại! - Đằng Thanh Sơn ra lệnh.
- Lọc cọc…
Đằng Thanh Sơn vừa ra lệnh một tiếng, móng ngựa dồn về, hai mươi kỵ binh đều nhịp dừng lại.
Trong Vân Lai khách sạn ngoài mấy tên tiểu nhị còn có vài thương nhân qua đường nghỉ tạm, các võ giả thấy đội ngũ kỵ binh được huấn luyện cực tốt đều tỏ ra kinh ngạc. Những người này toàn thân đến cả ngựa cũng được che kín trọng giáp, tốc độ chạy vẫn có thể nhanh như vậy, hành động thống nhất, đội ngũ kỵ binh như vậy cũng không phải gia tộc bình thường có thể nuôi dưỡng được.
- Khách quan, mời vào trong.
Tiểu nhị lập tức nhiệt tình nghênh đón.
Gửi chiến mã ở chuồng sau, phái ba quân sĩ Hắc Giáp quân đi trông coi. Còn những người khác đều tiến vào đại sảnh khách sạn, mười bảy người chiếm bốn cái bàn.
- Cho mỗi người uống một chén trà lạnh trước đi! - Đỗ Hồng gọi tên tiểu nhị.
- Dạ dạ. - Tiểu nhị cao giọng đáp.
Đỗ Hồng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, thấp giọng nói:
- Đô thống, trời lúc này mặc dù hơi tối, nhưng này mùa hè trời tối chậm lắm, chúng ta đi tiếp, hẳn là có thể tới được thành kế tiếp.
Đỗ Hồng tỏ vẻ khó hiểu, chẳng những gã trong lòng cảm thấy khó hiểu, đến cả mấy người Đằng Thanh Hổ bên cạnh cũng đầy nghi vấn.
Nhưng Đằng Thanh Sơn tuyệt đối có quyền uy, hắn nói dừng mọi người đương nhiên không dám không dừng.
Đằng Thanh Sơn cười, gọi lớn:
- Tiểu nhị.
Lập tức tên điếm tiểu nhị đã biết lần trước vội chạy tới:
- Khách quan, có chuyện gì? A, khách quan buổi tối hôm trước đã trú ở khách sạn này rồi, để tiểu nhân phục vụ nhé!
Đằng Thanh Sơn cười gật đầu, dò hỏi:
- Đại Kim trang hai ngày vừa rồi xảy ra đại sự gì không?
- Ủa, tin tức của khách quan thật linh thông.
Tên tiểu nhị kinh ngạc.
- Hơn một tháng trước, Đại Kim trang bắt đầu có tộc nhân vô duyên vô cớ biến mất. Lúc đầu mỗi ngày biến mất một người, về sau mỗi ngày lại hai người. Hai ngày trước, mỗi ngày ba người vô cớ mất tích! Khách quan có thể đoán ra là nguyên nhân gì không?
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
- Nói tiếp!
Tiểu nhị đối mặt với đoàn người Đằng Thanh Sơn, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nên y không dám lòng vòng, nói luôn:
- Khách quan, người cho dù nghĩ vỡ cả đầu cũng không thể đoán được. Hai ngày hôm nay sự tình đáng sợ ở Đại Kim trang đã khiến một vài võ giả tung hoành thiên hạ cũng đến điều tra. Đêm qua, cuối cùng cũng phát hiện được rồi!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn chăm chú.
- Họ phát hiện hóa ra có một quái vật ăn thịt người!
Tiểu nhị nhỏ giọng thì thào.
- Quái vật đó toàn thân đen thui! Chỉ trong chớp mắt đã không thấy nữa, duy nhất có một võ giả cao thủ trông thấy nhưng không rõ là con quái vật đó có hình dạng gì, hắn chỉ biết là con quái vật đó chớp mắt đã nuốt mất một người!
Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh.
Chớp mắt, cả người đã bị nuốt chửng?
- Tiểu nhị, ngươi đừng nói mò. - Đỗ Hồng bên cạnh quát.
- Ta nào dám.
Tiểu nhị liền phân bua.
- Các vị khách quan, các người còn không tin sao! Việc này truyền ra là có chứng thực, chính một vị cao thủ võ giả tận mắt thấy đó, tuyệt đối không giả đâu! Hôm nay có vài võ giả ở đây đã đi tới chỗ Đại Kim trang rồi!
Có rất nhiều võ giả, tâm tồn nhiệt huyết, lưu lạc thiên hạ tiến hành sinh tử ma luyện.
Những võ giả này thích nhất là tham gia vào những chuyện kỳ quái.
Biết có một hắc quái, những người này đương nhiên mừng rỡ mò tới dò xét.
- Tốt lắm, ngươi lui ra.
Đằng Thanh Sơn nói. Lúc này một tiểu nhị đã bưng một mâm thức ăn lên.
- Đô thống, tên đó nói như vậy mà người tin à?
Đỗ Hồng, Đằng Thanh Hổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Không có lửa thì sao có khói, có thể truyền thành như vậy, có lẽ thật đúng là có một hắc quái.
Đằng Thanh Sơn nói. Lúc này, trong đầu hắn nhớ chuyện quê nhà ở vùng 'Đại Duyên sơn' có một con giao long. Trên đời này đến cả giao long cũng có, vậy một con hắc quái trong nháy mắt nuốt trọn một người cũng không nhất định không có.
Đỗ Hồng cười:
- Đô thống, tiểu nhị làm quái gì có kiến thức? Trong thiên hạ có rất nhiều lời đồn vô cớ, không thể tin toàn bộ được.
- Hơn một tháng thảm sự ở Đại Kim trang chính là sự thực.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Đỗ Hồng:
- Lão Đỗ, ta hỏi huynh, huynh có thể nói tại sao Đại Kim trang không ngừng có người mất tích. Hơn nữa cả thôn trang không ai phát hiện!
Vô cớ một tộc nhân mất tích.
Mất đi một, hai, ba...... Số lượng tăng lên không ngừng, Đại Kim trang đương nhiên vạn phần kinh hãi, nhưng còn có rất nhiều tộc nhân vẫn tiếp tục vô thanh vô tức biến mất như trước.
- Trong một thôn trang, một nhà nối một nhà, ban đêm chắc chắn có rất nhiều người trông chừng. Vô thanh vô tức mang người đi, cho dù là cao thủ sợ cũng khó mà làm được.
Đằng Thanh Sơn phân tích.
- Thôi, tối hôm nay chúng ta ở đây nghỉ tạm. Mọi người cứ ở nguyên đây, đêm nay ta đi tới Đại Kim trang dò xét một lần, xem rốt cuộc là con hắc quái gì.
Đằng Thanh Sơn có quyết định rồi, mọi người chỉ có nước tuân mệnh.
...... Sắc trời đã tối.
- Vù.
Đằng Thanh Sơn từ cửa sổ nhảy xuống, chẳng mấy chốc đi tới chuồng ngựa. Ở trước chuồng ngựa có chín quân sĩ Hắc Giáp quân đang bảo vệ. Chiến mã của Hắc Giáp quân là cực kỳ quý giá. Hành tẩu bên ngoài đều phải có người chuyên môn trông coi.
- Đô thống đại nhân.
Chín tên quân sĩ thấy Đằng Thanh Sơn đều thay nhau hành lễ.
- Tốt lắm! Đợi thêm một lát, đến đêm khuya cho một đội nhân mã khác tới thay các ngươi, đến lúc đó lo mà nghỉ ngơi cho tốt.
Đằng Thanh Sơn an ủi một câu, rồi lưng đeo bao đựng Luân Hồi thương chìm vào bóng đêm, tốc độ dần dần mau lên, bắt đầu hướng về phía Đại Kim trang lướt như bay.
Đằng Thanh Sơn chưa từng sử dụng Thiên Nhai Hành, mà là dựa vào sức mạnh cơ bắp bộc phát.
- Vù! Vù!
Bên tai cuồng phong gào thét, tốc độ Đằng Thanh Sơn rất nhanh, so với chiến mã nước đại còn mau hơn.
Chỉ một lát sau, Đằng Thanh Sơn đã thấy xa xa Đại Kim trang đầy hỏa quang.
- Ai!
Từ vọng gác ở đại môn Đại Kim trang có tiếng quát lớn.
- Lão huynh, tại hạ là người độc hành lưu lạc thiên hạ, nghe nói Đại Kim trang các người có hắc quái. Do đó, tại hạ đã tới đây muốn tìm xem đến tột cùng là việc gì.
Đằng Thanh Sơn cười vang. Hắn thấy bây giờ Đại Kim trang đã sợ hãi, đối với những võ giả tới đây, hẳn là rất hoan nghênh.
Quả nhiên…
Đại môn mở ra, có vài người bước ra chào đón, cầm đầu chính là một lão giả đầu bạc.
- Vị đại nhân này…
Trên mặt lão giả có chút bi ai.
- Đại Kim trang chúng ta gặp phải con quái vật đó, chỉ có thể dựa vào các đại nhân, những cao thủ mang bản lĩnh tuyệt thế tới hỗ trợ. Đêm qua phát hiện ra một hắc quái. Hy vọng tối nay, đại nhân và các võ giả cao thủ khác có thể giúp Đại Kim trang chúng ta giết quái vật gây họa kia!
Sự sợ hãi kinh hoàng, nhờ đêm qua phát hiện ra một con hắc quái, nên lòng người Đại Kim trang cũng coi như đã ổn định.
Tất cả mọi người chờ đợi những cao thủ võ giả có thể giết được con quái vật đó.
Dù sao...... Không đến thời khắc cuối cùng, mọi người không muốn di dời.
- Yên tâm, lão bá.
Đằng Thanh Sơn an ủi một tiếng rồi đi vào Đại Kim trang.
Đại Kim trang, so với 'Đằng gia trang' ở quê nhà Đằng Thanh Sơn thì hơi nhỏ hơn một chút. Luyện võ trường cũng nhỏ hơn, nhưng lúc này trên luyện võ trường đã có hơn trăm người.
- Hử?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua,
- Những hảo hán cùng một chỗ hẳn là người của Đại Kim trang. Còn những người phân tán, nhìn như một bầy kiệt ngao không hợp đàn hẳn đều là võ giả.
Võ giả không quen nhau, bình thường đều đề phòng lẫn nhau, làm sao đoàn kết được như những tộc nhân Đại Kim trang được.
- Không ngờ lại có thêm một cao thủ.
Một thanh âm vang lên, một thanh niên gầy gò mặc áo ngắn chạy tới,
- Ta là Đoạn Hầu, huynh đệ ngươi là …
Đoạn Hầu xem ra rất nhiệt tình.
- Tần Lang. - Đằng Thanh Sơn đáp.
Bây giờ cái tên Đằng Thanh Sơn có danh khí quá lớn. Từ Dương quận, Sở quận khắp nơi đều tương truyền việc Đằng Thanh Sơn đánh bại Mạnh Điền, Đằng Thanh Sơn tạm thời không muốn phiền toái, do đó báo tên giả.
- Tần Lang huynh, hôm nay các võ giả tới đây cộng cả huynh có tổng hai mươi tám người. Nhưng mà......
Đoạn Hầu cười hì hì.
- Đại đa số thực lực rất bình thường, đám phế tài đó cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta.
Đoạn Hầu chỉ sáu gã đứng với nhau cách đó không xa, nhìn có vẻ rất hung ác.
- Không có thực lực, còn tìm kiếm hắc quái thật sự là muốn chết. Ngày hôm qua người thấy hắc quái là một võ giả nhị lưu. Đến cả nhị lưu võ giả cũng không thấy rõ quái vật di động như thế nào, chỉ cần tốc độ đó cũng đủ rất đáng sợ rồi.
Đoạn Hầu cảm thán.
- Nhưng Tần Lang huynh, nhìn vào khí độ của huynh tựa như là một cao thủ.
- Hử?
Đằng Thanh Sơn rất có hứng thú cười.
- Cao thủ nhìn bề ngoài mà thấy được à?
- Đầy bình thì không lắc, nửa bình rung rinh!
Đoạn Hầu cười vui,
- Càng đắc ý thoải mái bình thường đều là người có thực lực. Tần Lang huynh đệ, trong số những người chúng ta, phải nói là vài cao thủ lợi hại. Huynh xem vị kia, đó là cao thủ Thiết Y Môn 'Đào', là đệ tử thân truyền của môn chủ Thiết Y Môn đó.

/623

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status