Trong phòng tối đen, một cây nến yếu ớt tỏa ánh sáng mờ mờ trong phòng. Kiều Trung đang ngồi phệt trên mặt đất, hai chân hai tay đều vô lực rũ xuống. Trên trán của hắn đầy mồ hôi, sắc mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Mã Cẩm Khiếu trước mắt. Hắn không ngờ... người trước mắt lại tâm ngoan thủ lạt như thế, trực tiếp phế bỏ võ công, đồng thời còn chặt gãy hai chân tay mình.
Tương lai của hắn hoàn toàn bị người ta bóp nát!
- Rất hận ta à? - Mã Cẩm Khiếu cười lạnh nói.
Kiều Trung miệng bị bịt chặt, mũi chỉ hừ hừ vẻ không cam lòng, ánh mắt tựa hồ muốn xét nát hung thủ trước mắt.
- Kiều Trung! Ngươi có còn nhớ, hai mươi mốt năm trước khi còn là một bách phu trưởng, ngươi từng đi ngang qua một ngôi làng tên là Mã Gia Trang ở phía Bắc cách Tiêu Dao Sơn hơn mười dặm không?
Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào Kiều Trung, chăm chú theo dõi ánh mắt, vẻ mặt của hắn....
Nét cừu hận của Kiều Trung làm cho Mã Cẩm Khiếu cảm thấy thống khoái, như được giải hận!
- Ừ. - Kiều Trung lắc đầu.
- Không biết? Xem ra ngươi làm việc ác quá nhiều, nên ngươi không nhớ.
Mã Cẩm Khiếu cười lạnh nói:
- Kiều Trung! Bây giờ, ngươi đang có mười chín cô gái. Trong đó, cô gái phòng thứ sáu họ Mã, có đúng không?
Kiều Trung mở to hai mắt nhìn.
- Nàng có tên là Mã Xảo Nhi. Năm đó bị ngươi cưỡmg đoạt bắt nàng từ Mã gia trang trở thành một tiểu thiếp của ngươi. Nhưng Mã Xảo Nhi rất hận ngươi. Ngày thứ ba sau khi trở thành tiểu thiếp của ngươi, đã bị ngươi đánh chết tươi. Đúng không?
Khuôn mặt Mã Cẩm Khiếu càng lúc càng lạnh. Kiều Trung muốn nói gì đó.
- Không cần phải nói. Ta biết rằng là do Mã Xảo Nhi muốn hạ độc ngươi. Giết ngươi bằng thuốc độc.
Mã Cẩm Khiếu cười chế diễu nói.
- Do đó, ngươi mới đánh chết nàng!
- Nhưng… Tại sao nàng phải đầu độc ngươi? Nàng là một nữ tử yếu đuối, tại sao muốn giết một bách phu trưởng của Thần Vệ quân Tiêu Dao Cung?
Mã Cẩm Khiếu giận dữ quát lên nho nhỏ.
- Đó là vì… ngươi giết nam nhân của nàng. Ngươi giết cha mẹ nàng. Ngươi giết thúc thúc, bá bá của nàng. Tất cả ba mươi tám nhân mạng, cũng vì họ ngăn trở ngươi, vì ngươi cướp một nữ nhân có chồng! Tất cả ba mươi tám nhân mạng đã chết trong tay ngươi…
Kiều Trung lúc này không giải thích gì nữa. Người trước mắt rõ ràng đã kể hết tất cả. Nhưng chính trong mắt cường đạo bang phái thì đồ lục một thôn trang cũng không phải là việc gì lớn. Hắn là bách phu trưởng Thần Vệ quân nếu có tùy tiện giết một vài người thì cũng không đáng phải để ý.
- Ba mươi tám nhân mạng! Trong Mã gia trang, những tộc nhân sợ hãi khi thấy các ngươi giết chóc, căn bản không dám can.
Mã Cẩm Khiếu sắc mặt dữ tợn.
- May mắn... ngày đó ta không ở nhà. Hôm đó, chúng ta - những người trong đội bảo vệ thôn trang đi vào trong thành mua đồ Tết! Vì vậy mà ta không chết! Nhà ta chỉ còn lại có một mình ta!
Kiều Trung xuôi tay, tròn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
- Nghe rõ rồi chứ. Mã Xảo Nhi là tỷ tỷ của ta!
- Mã Khánh Dương là cha ta!
- Liễu Minh Hoa là mẹ ta!
Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào Kiều Trung, gầm gừ nói:
- Còn ta, gọi là Mã Cẩm Khiếu!
Thân thể Kiều Trung run lên. Trong tâm hắn hết sức hối hận! Nếu biết Mã gia trang có một tiểu tử như vậy, năm đó hắn tuyệt đối không bỏ quả việc trảm thảo trừ căn!
Mã Cẩm Khiếu rút chiến đao:
- Yên tâm! Ta sẽ không chém ngươi quá nhiều đao đâu. Ba mươi tám nhân mạng, kể cả tỷ tỷ của ta là ba mươi chín. Ta sẽ cho ngươi ba mươi chín đao... Mỗi một đao, ta sẽ cắt rất chậm.
Nói rồi, Mã Cẩm Khiếu vươn tay điểm mạnh vào cái cổ Kiều Trung.
Phốc!
Yết hầu Kiều Trung run lên.
- Đao thứ nhất, sẽ cắt đầu lưỡi ngươi.
Mã Cẩm Khiếu nhét đao vào miệng Kiều Trung. Vừa rồi một ngón tay, đã trực tiếp đâm vào yếu huyệt ở cổ nên lúc này, Kiều Trung không còn kêu la được nữa.
- Đừng sợ, ta sẽ làm rất chậm.
Mã Cẩm Khiếu vuốt ve chiến đao trong tay,
- Đao này là ta tìm được trên một hòn đảo bí mật trong quần đảo ở Đông hải. Ta thấy nó có thể dùng để giết ngươi. Ta đã bái sư ở Đông hải, khổ tu hết hai mươi năm. Cũng may, tư chất ta cũng không tệ lắm, có thể đạt tới Tiên Thiên Hư Đan.
- Vốn nghĩ rằng giết ngươi sẽ rất nhẹ nhàng, ai ngờ… Tiêu Dao Cung của ngươi có nhiều người ở tại quận thành như vậy. Trong phủ đệ ngươi có không ít hộ pháp, trưởng lão. Những phủ đệ khác chung quanh cũng có nhiều cao thủ, kể cả tiên thiên cường giả.
- Ta biết nếu bị phát hiện, rất có thể sẽ chết.
- Nhưng, ta không đợi được. Ta căn bản không biết, những tên nhát gan của Tiêu Dao Cung các ngươi đến bao giờ mới về Tiêu Dao Cung. Do đó, hôm nay ta phải ra tay.
- Hai mươi mốt năm rồi! Cha mẹ tỷ tỷ, chú bác, đều rất sốt ruột.
Mã Cẩm Khiếu nhè nhẹ vung chiến đao trong tay. Tựa như giết heo giết bò, từ từ tiến hành trả thù trên người Kiều Trung.
...
Trên nóc nhà, Đằng Thanh Sơn loáng thoáng nghe tiếng kêu đau đớn, tiếng thở hổn hển của Kiều Trung, cùng với tiếng lẩm bẩm của Mã Cẩm Khiếu.
- Hai mươi mốt năm, Mã Cẩm Khiếu bị cừu hận áp lực hai mươi mốt năm.
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài, dựa theo góc độ tâm lý học, bị cừu hận áp lực hai mươi mốt năm, thường nhân chỉ sợ sẽ chết rồi. Nếu không, tâm lý sau này cũng không ổn, trở thành cuồng ma giết người.
Nhưng Mã Cẩm Khiếu có khả năng tự chủ rất mạnh. Ít nhất, hắn chỉ giết một người Kiều Trung, không diệt cả nhà.
- Chung quanh phủ đệ này hẳn là không có cao thủ lợi hại nào. Nếu không, chỉ cần Mã Cẩm Khiếu nói chuyện, hoặc là tiếng rên rỉ của Kiều Trung, là có người nghe được. Nếu không cho dù là ở phủ đệ xa, cũng tuyệt đối sẽ phát hiện động tĩnh nơi này chứ.
Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn đang nằm trên nóc nhà nhìn về phía xa xa.
- Miệng ta thật là thối.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Chỉ thấy xa xa trung niên lông mi trắng đang chạy về phía bên này, lặng yên đi lên hành lang.
Đằng Thanh Sơn lẳng lặng mở ra một viên ngói ở nóc nhà, nhìn xuống phía dưới.
- Bồng!
Cửa phòng bị đá bung! Mã Cẩm Khiếu vốn đang tiết hận trong phòng, cắt từng miếng thịt trên người Kiều Trung, giật mình chấn động.
- Lục sư đệ!
Nam tử lông mi trắng vừa vào cửa thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi kinh sợ.
- Ô ô!
Kiều Trung với đôi mắt đã mù, lập tức cố gắng kích động thở mạnh lên. Hắn biết... Nhị sư huynh hắn đã tới! Cho dù hắn chết, cũng có người thay hắn báo thù!
- Mới hai mươi sáu đao, coi như ngươi gặp may.
Chiến đao trong tay Mã Cẩm Khiếu vung lên, trực tiếp đâm vào tim Kiều Trung.
Vèo!
Máu văng tung tóe.
- Chết đi.
Nam tử lông mi trắng gầm lên phẫn nộ, trường kiếm trong tay lóe lên một tia sáng màu bạc. Thân hình vừa động, hắn đã hóa thành một tàn ảnh lao vào Mã Cẩm Khiếu.
- Bất tất phải tiễn.
Mã Cẩm Khiếu cười khẩy một tiếng, đồng thời cũng lao mạnh vào cửa sổ bên cạnh.
Trên mặt nam tử lông mi trắng như phủ một tầng sương mờ. Thân hình vặn khẽ rồi đuổi theo ngay. Vốn Mã Cẩm Khiếu đang muốn chạy trốn lại đột nhiên xoay người một cách quỷ dị, tung ra một đòn hồi mã thương. Chiến đao trong tay hắn hiện lên đao mang màu đen, hóa thành đao ảnh, liên tục bổ về phía nam tử lông mi trắng.
Đao ảnh cực nhanh!
- Đao pháp không tệ...
Thanh âm nam tử lông mi trắng vang vọng cả căn phòng.
- Choang!
- Choang!
Những tiếng leng keng vang lên liên tục. Mã Cẩm Khiếu hừ nhẹ một tiếng, hắn bị chấn động đến mức va mạnh vào vách tường phía sau.
- Ầm
Vách tường bị sụp đổ, gạch đá bay loạn. Những viên ngói trên nóc nhà, rơi xuống ào ào. Động tĩnh lớn như thế, làm cho rất nhiều người chung quanh chạy tới.
- Nhanh!
- Phía Đông bắc, nhanh nhanh lên.
Đại lượng Thần Vệ quân và quân sĩ tuần tra nhanh chóng chạy tới.
- Chuyện gì thế? Làm sao vậy?
- Sư đệ, nhanh, tới đây.
Một đám hộ pháp, trưởng lão cũng nhanh chóng chạy sang bên này.
- Hừ, Tiên Thiên Hư Đan cũng dám kiêu ngạo, đúng là liều lĩnh.
Nam tử lông mi trắng thân hình nhanh như chớp, trong mớ gạch đá bay tán loạn, vẫn phóng đi, vầng sáng trên người hắn đánh bay gạch đá. Thân hình chỉ chợt lóe lên, đã tới gần Mã Cẩm Khiếu đang trọng thương. Hổ khẩu Mã Cẩm Khiếu đã bị rách, căn bản không kịp ngăn trở.
- Nhanh quá!
Mã Cẩm Khiếu chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, kiếm quang màu bạc đã tràn ngập trong mắt. Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, há miệng gầm lên một tiếng, bộc phát toàn bộ năng lực mình có, chiến đao trong tay hóa thành phi đao, ném mạnh ra.
- Giãy dụa chỉ phí công!
Nam tử lông mi trắng cũng không dám để cho một đao đâm vào người, vung trường kiếm rất gạt bay thanh đao, đâm vào yết hầu Mã Cẩm Khiếu.
- Cha, mẹ, chị, chú, đại bá... cừu hận của mọi người, Cẩm Khiếu đã báo xong! Chết cũng không hề oán giận...
Hai mươi mốt năm mang theo cừu hận, một khi giải thoát, Mã Cẩm Khiếu đối diện với tử vong cũng rất nhẹ nhàng. Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên đứa trẻ trước mặt cường đạo thổ phỉ dám che trước người mẫu thân,
- Tiểu Hạ! Sư phụ muốn dạy ngươi. Nhưng đáng tiếc, sau này ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Choang!
Một âm thanh chói tai vang lên. Nam tử lông mi trắng chỉ cảm thấy một ảo ảnh bắn vào mũi kiếm của mình, mang theo lực đạo rất lớn, làm hắn không thể khống chế được trường kiếm. Toàn thân hắn chấn động... chỉ thấy một hắc y che mặt nhanh như tia chớp chợt xuất hiện, đá mạnh vào Mã Cẩm Khiếu một cước, khiến cho hắn nhanh chóng bay ra xa:
- Đi mau!
Mã Cẩm Khiếu người đang ở giữa không trung, lúc này mới có phản ứng. Vừa bước chân vào Quỷ Môn quan nên Mã Cẩm Khiếu tâm thần rất kích động.
- Tạ ân cứu mạng!
Mã Cẩm Khiếu vừa rơi xuống đất, lập tức chắp tay cảm kích hô một tiếng, rồi sau đó lập tức nhảy lên, biến mất.
Thấy Mã Cẩm Khiếu đã chạy, nam tử lông mi trắng cảm thấy vô cùng tức giận. Lợi kiếm trong tay lóe ra hào quang màu bạc, tựa như một màn kiếm bao trùm toàn bộ mọi hướng hắc y đang muốn chạy trốn. Màn kiếm mãnh liệt tỏa ra làm không khí chung quanh như bị cắt thành từng mảnh.
- Hừ!
Thấy mình bị màn kiếm chặn lại, hắc y nhân tức giận hừ một tiếng, vung quyền đấm thẳng vào màn kiếm màu bạc đó.
- Bồng!
Nắm tay đấm thẳng vào màn kiếm, rồi nện vào màn hào quang tiên thiên chân nguyên trước ngực của nam tử lông mi trắng. Nam tử lông mi trắng cả người như một ngôi sao băng bị đánh bay đi, va vào vách tường, chật vật vô lực nằm trên mặt đất. Hắn ho khan rồi phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn lên hắc y nhân đã vọt lên. Lúc này đám Thần Vệ quân mới chạy tới, căn bản không kịp ngăn trở.
- Ngươi là ai?
Nam tử lông mi trắng không cam lòng gầm lên một tiếng.
- Không biết tự lượng sức mình!
Thanh âm lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn, tên hắc y che mặt đã biến mất trong đêm đen.
/623
|