Thanh Sơn nhìn nữ tử mặc áo tím trước mặt, tâm tình hơi có chút rối loạn. Vô luận là dung mạo, hay ánh mắt, lẫn khí chất, đều giống hệt Tiểu Miêu – người vợ yêu ở kiếp trước của hắn. Tuy cô gái tên là Lý mà năm đó hắn cứu cũng có dung mạo giống như Tiểu Miêu lúc còn là một thiếu nữ. Nhưng nữ tử trước mắt có thể nói rằng đó chính là Tiểu Miêu khi đã trưởng thành!
Quan trọng nhất là chính là khí chất của nàng càng giống, không thể sai được!
Tiểu Miêu cũng như Đằng Thanh Sơn, cả hai đều trải qua cuộc sống như địa ngục khi được huấn luyện trở thàn sát thủ. Lý là một cô gái yếu đuối không hề có khí chất như Tiểu Miêu. Nhưng... nữ tử trước mắt, lại có khí chất giống hệt, cũng có một luồng băng giá, lạnh lẽo như thế.
- Ngươi là … Tiểu?
Đằng Thanh Sơn hơi mất bình tĩnh, mở miệng hỏi lại.
Nữ tử đang mở cái khăn che mặt ra, nghe Đằng Thanh Sơn nói, nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Đằng đại ca! Đúng là anh rồi!
Thì ra cô gái áo tím này chính là Lý, người năm đó Đằng Thanh Sơn đã ra tay cứu giúp! Vừa rồi, thấy cây Luân Hồi thương, nên nàng mới hoài nghi người đang đứng trước mắt mình có lẽ chính là Đằng Thanh Sơn.
Ở trên đại thảo nguyên, Đằng Thanh Sơn cũng không nghĩ là có người lại có thể nhận ra mình. Đại thảo nguyên không thuộc phạm vi thế lực của Cửu Châu Đại Địa, nên cũng không có ai đuổi bắt hắn. Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn đã đề cao thực lực tới một tầng mới, nên cho dù phải đối phó với cường giả tiên thiên kim đan thì Đằng Thanh Sơn cũng không hề sợ hãi! Trong nửa năm qua, toàn bộ thời gian đều tu luyện trên thảo nguyên, lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường tự nhiên cũng đã có chút thay đổi.
Toàn thân hắn y phục rách nát, tóc dài rối tung, lại thêm khuôn mặt được hoá trang… Tuy không thể nói hoá trang một lần là có thể duy trì nửa năm, bởi vì thời gian càng lâu thì những nét vẽ sẽ dần phai đi. Cho nên nếu là những người thân của hắn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra Đằng Thanh Sơn ngay.
Nhưng... nếu không phải là người quen thì cũng khó có thể nhận ra được. Dù sao thể trạng của Đằng Thanh Sơn đã thay đổi. Hơn nữa, sống trên thảo nguyên nửa năm nên da của hắn sạm lại đen bóng. Cả người trông xơ xác, râu ria lại mọc xồm xoàm thì ai có thể nhận ra hắn được chứ?
Nhưng... cũng là do Lý luôn luôn quan tâm tới Đằng Thanh Sơn. Dung mạo của Đằng Thanh Sơn đã in sâu vào trong tâm khảm của nàng. Cho dù bây giờ, khuôn mặt của Đằng Thanh Sơn bị râu ria che khuất, nhưng nàng cũng có thể lờ mờ nhận ra nét quen thuộc, lại thêm thanh Luân Hồi thương bên mình…
Do đó nàng liền mở khăn che mặt ra!
Nếu là người khác, chỉ nhìn dung mạo của nàng thì nhiều nhất cũng chỉ thấy một nữ tử tuyệt đẹp xa lạ. Nhưng, nếu đó là Đằng Thanh Sơn thì hắn phải nhận ra nàng.
- Cô có thể nhận ra ta à?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn lại thân thể mình. Tay hắn sờ sờ râu mép trên mặt. Không ngờ lôi thôi như thế này mà cũng bị nhận ra, đột nhiên thấy Luân Hồi thương trong tay, hắn liền cười nói:
- Tiểu! Thì ra là do Luân Hồi thương tiết lộ thân phận.
Đằng Thanh Sơn cười tháo cái bao trên người xuống, mở rương, tháo rời Luân Hồi thương nhét vào.
- Đằng đại ca! Cái đó là Khai Sơn Thần Phủ phải không?
Lý kinh ngạc nhìn cái búa trong rương.
- Đúng.
Đằng Thanh Sơn đậy rương lại cẩn thận, đeo lên trên lưng. Trong mắt Lý có nét cười:
- Đằng đại ca! Thực ra anh không cần phải dấu Luân Hồi thương đâu... Trên đại thảo nguyên cũng không người nào đuổi giết anh mà. Ngay cả có người biết anh là Đằng Thanh Sơn đi chăng nữa thì cũng không có việc gì hết.
- Để người ta biết thì sẽ luôn gặp phải phiền toái. - Đằng Thanh Sơn cười nói.
Tiểu cô nương biết hắn là Đằng Thanh Sơn thì cũng không sao. Lần đầu khi thấy Tiểu, Đằng Thanh Sơn đã quan tâm tới cô gái này rồi... Có lẽ là vì cô có dung mao giống hệt Tiểu Miêu, nên làm cho Đằng Thanh Sơn phát sinh tâm lý như thế.
Cho dù như thế nào, Đằng Thanh Sơn vẫn phải thừa nhận... hắn rất có hảo cảm với người con gái trước mặt!
- Không ngờ chỉ hơn nửa năm, nàng đã trở thành một cường giả có nội kình. Hơn nữa năm ngoái nàng cũng chỉ vừa mười ba tuổi, thân thể đang phát triển mà thôi. Vậy mà bây giờ trong người nàng lại ẩn chứa nội kình hùng hậu, năng lượng sung túc, thân thể cũng lớn hơn trước nhiều lắm rồi. Cũng phải cao hơn năm ngoái non nửa cái đầu là ít.
Đằng Thanh Sơn thầm than.
Ngay lúc này...
- Hống...
Bên cạnh hai người bỗng vang lên một tiếng gầm. Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, thấy con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú tựa như một quả núi nhỏ đang nhìn chòng chọc vào Đằng Thanh Sơn.
- Kêu cái gì? Thấy ta thu hồi Luân Hồi thương nên muốn động thủ phải không?
Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú trước mắt.
- Nếu không phải nể mặt Tiểu thì hôm nay, ta đã thu thập ngươi rồi!
Đằng Thanh Sơn nắm chặt nắm đấm. Trên nắm đấm chợt có lưu quang lóe ra.
- Hống... hống...
Lý quay sang con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú gầm gừ vài tiếng. Lúc này, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú mới không lên tiếng nữa.
- Tiểu! Hồng Đồng Tuyết Sư Thú quả thật rất thông minh. Bị ta đuổi giết như thế, vậy mà nó còn cố ý làm bộ muốn đấu sống chết với ta. Rồi lại nhân cơ hội đột nhiên chạy trốn!
Đằng Thanh Sơn cười nhìn con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
- Ta bây giờ mới hiểu thì ra nó cố ý trì hoãn thời gian, để ngươi tới giúp nó.
Lý nhìn nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú:
- Hồng Đồng quá ngỗ ngược, không chịu nghe lời. Nó không ngoan ngoãn nghe lời như Đại Hắc và Đại Bạch.
- Đại Hắc, Đại Bạch?
Đằng Thanh Sơn cười, nói.
- Cô đặt cho bọn chúng những cái tên hay thật đấy.
Lý nghe xong, không khỏi hơi đỏ mặt:
- Đằng đại ca đừng giễu cợt ta.
Nhìn Lý đỏ mặt, Đằng Thanh Sơn tựa hồ thấy Tiểu Miêu năm đó khi nói chuyện, làm nũng với mình. Khiến cho trái tim sắt đá của hắn cũng có chút tan chảy.
- Đằng đại ca?
Lý thấy ánh mắt Đằng Thanh Sơn có vẻ không đúng.
- À.
Đằng Thanh Sơn thầm than. Năm ngoái hắn ở cùng Lý hoàn toàn không có gì hết. Dù sao lúc đó nàng vẫn khác hẳn Tiểu Miêu. Nhưng bây giờ... cứ như Tiểu Miêu sống lại trước mặt, làm Đằng Thanh Sơn không tự chủ được phải nhớ lại những kỷ niệm khắc sâu trong tim.
- Tiểu! Làm sao cô thu phục được ba con yêu thú này?
Đằng Thanh Sơn nói lảng sang chuyện khác. Trước mặt Tiểu, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể liên tục tự nhủ:
- Nàng là Tiểu, không phải Tiểu Miêu.
Lý nhăn mũi, cười nói:
- Đương nhiên là ta không có khả năng thu phục được chúng! Với chút thực lực như thế này, thì chỉ cần một cái vuốt của chúng cũng đủ xé nát ta thành mảnh nhỏ rồi. Nói thật... ừm, phải nói như thế nào đây...
- Thì cứ nói từ đầu!
Trong lòng, Đằng Thanh Sơn rất quan tâm tới Lý. Lý gật gật đầu, ngoan ngoãn nói:
- Năm đó Đằng đại ca đi Man Hoang. Lúc đó tôi ở trong thành, gặp được sư phụ! Người nói tôi là kỳ tài luyện võ nên bà cho tôi uống một ly Tuyết liên thủy, làm cho kinh mạch tôi gần như đả thông toàn bộ, còn có thêm nội kình hùng hậu nữa.
- Tuyết liên thủy?
Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ nghe nói về thứ thiên tài địa bảo như vậy. Lúc trước hắn còn tưởng rằng do nàng được uống Ngọc tinh chi tủy.
Lý nói tiếp:
- Sau đó, sư phụ đưa ta đi bắt tất cả những tặc nhân giết nhà tôi. Đám tặc nhân này...
Lý nghiến răng, mắt lộ ra vẻ giận dữ.
- Ta tự tay giết sạch toàn bộ bọn chúng!
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn Lý. Giết người?
Nói thì dễ nhưng nếu không phải mình tự tay làm, lần đầu tiên giết người quả là rất khó. Trước đây, Lý là một cô nương yếu đuối khẳng định chưa bao giờ đánh người. Không ngờ lần đầu tiên đã giết chết một đám tặc nhân, chỉ sợ người không hiểu còn nghĩ rằng cô ta là một kẻ đại biến thái!
- Tiểu! Cô không sợ hay sao?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- Có chứ. Lúc đó ta rất sợ, đến ngủ cũng bị ám ảnh.
Lý lắc đầu, nói:
- Nhưng ta sớm đã nghĩ thông suốt rồi. Chúng đều là những kẻ đáng chết!
Đằng Thanh Sơn thở dài. Một tiểu cô còn trẻ mà cả nhà đã bị giết. Sau đó lại tự mình giết sạch cả đám hung thủ không thể phản kháng. Những việc như thế này hiển nhiên ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình người ta, tuyệt đối không hề kém hơn sự huấn luyện như địa ngục trần gian của đám sát thủ.
Chẳng trách bây giờ khí chất của Lý cũng trở nên lạnh lùng như thế.
Khí chất, nói đến thì rất khó hình dung, trên thực tế có liên quan tới tâm tính khi trải qua thực tế và lịch duyệt!
Đằng Thanh Sơn và Lý cùng ngồi trên đất. Ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan đều đứng một bên. Đặc biệt là con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, thi thoảng liếc mắt chằm chằm nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Sau khi cùng sư phụ trở về, ta chăm chỉ tu luyện tiên pháp!
Đằng Thanh Sơn cũng chú ý tới, ở hông bộ y phục màu tím của Lý, quấn một cây trường tiên màu xanh biếc.
Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra...
Nam nhân nhìn eo phụ nữ, dường như là hơi thất lễ, lập tức ngẩng đầu lên. Mặt Lý hơi ửng đỏ, rồi nói:
- Nhưng sau khi Đằng đại ca xảy ra việc, tin tức truyền khắp thiên hạ, khiến cho ta rất lo lắng.
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nghe vậy, không khỏi cười. Ít nhất Tiểu không hoàn toàn quên mình.
Lý bất lực nói:
- Ta muốn giúp Đằng đại ca. Nhưng lại không biết Đằng đại ca đang ở đâu. Sau đó, ta đi gặp Sư bá ta. Sư bá nói là... dịch dung thuật của Đằng đại ca cực cao, không ai có thể tìm được ca. Ta cũng tin tưởng việc đó nên nhân lúc tới chỗ sư bá, không phải tu luyện tiên pháp, liền học Thú ngữ từ sư bá.
- Thú ngữ?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn Lý.
- Sư bá cô là Thú Vương Ô Hầu ?
- Đúng! Ông ấy là Sư bá của ta.
Lý gật đầu nói.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong lòng dậy sóng. Thú Vương Ô Hầu theo truyền thuyết thì không có sư phụ, nhưng... Ô Hầu lại có sư muội! Sao có thể không có sư thừa chứ?
- Tiểu! Theo lời đồn trong thiên hạ, Ô Hầu không có sư phụ, hai người...
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi. Lý cười, nhẹ giọng nói:
- Sư bá đương nhiên có sư phụ! Sư phụ của người chính là sư tổ của ta. Đây là đại bí mật, tuyệt đối không thể ngoại truyền. Đằng đại ca... anh ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài. Nếu để người khác biết, tôi sẽ rất thảm đó.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
- Lúc đó tôi học Thú ngữ với Sư bá. Việc học thú ngữ phải cần có thiên phú, có rất nhiều người cả đời cũng không học được. Nhưng... đã học được thì lại nắm bắt rất nhanh. Trong vòng một tháng, tôi đã học xong thú ngữ của loài chim! Sư bá phi thường kinh hỉ, khen ta rất nhiều, nói ta là người có thiên phú nhất trong việc học thú ngữ mà ông từng gặp.- Lý cười.
- Sư bá chỉ có một đệ tử! Vì học thú ngữ rất khó đối với những người khác, nên Sư bá trên một trăm tuổi mà cũng chỉ có một đệ tử. Đó chính là Vạn sư huynh của ta.
- Nhưng ta học hai tháng còn dùng thú ngữ tốt hơn so với hắn đã học vài chục năm rồi - Lý tự tin nói.
- Sau đó, ta nghe lời Sư bá phân phó, nên từ Cửu Châu đi tới thảo nguyên. Nhiệm vụ của ta, một là chiếu cố cho ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan. Thứ hai, là nghĩ biện pháp thuần hoá một đám yêu thú, để chúng có thể nghe hiểu được tiếng người!
Lý nói:
- Cũng như Tuyết Ưng Giáo, hay Xạ Nhật Thần Sơn. Dù sao trong một tông phái không phải mọi cao thủ đều biết thú ngữ. Do đó, chỉ có thuần hoá ra yêu thú, để chúng hiểu được ngôn ngữ nhân loại, thì cao thủ trong tông phái mới có thể tùy tiện điều khiển được chúng.
- Nhưng, để cho chúng nghe hiểu được tiếng người là việc rất khó. Đến cả Sư bá cũng không làm được... Nhưng, Sư bá Bạch nói ta là người có thiên phú tốt nhất, còn cao hơn cả ông ấy nữa.
Lý cười:
- Do đó, từ đó đến nay ta vẫn thong dong trên đại thảo nguyên.
Đằng Thanh Sơn khiếp sợ vô cùng. Để yêu thú nghe hiểu được tiếng người? Việc này khó gấp trăm lần việc học được thú ngữ.
- Có người!
Giác quan của Đằng Thanh Sơn rất linh mẫn, quay đầu nhìn về phía tây. Trên đại thảo nguyên mênh mông, chỉ thấy một vài cái bóng mơ hồ đỏ như máu từ xa xa vọt tới.
- Huyết Long Mã, Xích Phong Thú?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Rập rập....
Xích Phong Thú vọt nhanh tới, rồi ngừng lại. Đằng Thanh Sơn nhìn lên thấy có một nam tử hơi mập mạp, tóc cắt ngắn, một thân áo tím, đeo mặt nạ vàng đang ngồi trên lưng Xích Phong Thú. Người này cũng dùng ánh mắt hết sức lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn....
/623
|