Đằng Thanh Sơn vẫn đứng trên tảng đá. Phía dưới không ít quân sĩ đang thu thập thi thể ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn. Thấy vẻ mặt Đằng Thanh Sơn rất buồn bã, hơn nữa khi Lý cưỡi con Liệt Phong Thần Điêu rời đi làm mọi người không tránh khỏi sự nghi ngờ trong lòng.
Vèo! Vèo!
Nhật Lôi Mục nhảy hai bước đã đến chỗ hắn, y cười nói:
- Hô Hòa huynh đệ, xảy ra chuyện gì thế? Sao Thần nữ lại bỏ đi như vậy, đệ không phải muốn xuất hải sao? Sao tiểu muội không tiễn đệ thế?
- Tiểu có việc.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục, rủa:
- Huynh dùng cái thứ ánh mắt gì nhìn đệ thế? Lão huynh đang nghĩ gì vậy?
- Ta nhìn tới nhìn lui, đều cảm giác thấy hai người giống như một đôi đang yêu giận nhau.
Nhật Lôi Mục cười ha ha, vỗ vai Đằng Thanh Sơn.
- Hô Hòa huynh đệ, thực lực đệ rất khá, nhưng về cảm tình … sợ là không bằng ta. Ta bây giờ đến cả chắt cũng có rồi, nên biết cái gì mà có được phải nắm cho chắc! Nếu không sẽ làm người ta rất đau khổ đó...
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn Nhật Lôi Mục, Nhật Lôi Mục đã trên một trăm tám mươi tuổi. Còn đại hạn của cao thủ hậu thiên chỉ có một trăm năm mươi tuổi. Nếu thê tử của Nhật Lôi Mục có tuổi tương đương với y, sợ thê tử của y sớm đã chết rồi.
- Nhân sinh trên đời, lúc nào cũng vậy.
Nhật Lôi Mục cười nói:
- Cần cao hứng, hai người đều cao hứng! Ta thấy tiểu tử không khác gì phụ nữ cả. Vậy đi, tiểu đệ đối xử với Tiểu cô nương đó tốt một chút đi.
- Dù lão huynh nói gì đi nữa thì cũng đã muộn.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:
- Nhật Lôi Mục, tiểu đệ còn định đi tìm huynh tạm biệt, bây giờ cũng không cần nữa. Đệ chuẩn bị lập tức lên thuyền rời bến!
- Sao sốt ruột thế? Đệ không ăn tiệc mừng công à?
Nhật Lôi Mục kinh ngạc nói.
- Không ăn.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Tên Lưu tướng quân đâu rồi? Ta bảo hắn an bài thuyền mà.
Nhật Lôi Mục liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn thở dài:
- Lão ca ta thật không biết đệ nghĩ như thế nào. Không phải chỉ là xuất hải tu luyện sao? Hà tất sốt ruột thế. Hơn nữa những việc lớn trong đời thì việc dựng vợ gả chồng là rất trọng yếu. Ài... Tiểu là một cô nương tốt. Đệ lại để một mình cô nương ấy vò võ ở lại Thiên Thần Sơn. Còn mình lại ra biển phiêu lãng!
- Nhật Lôi Mục lão ca! Tiểu đệ quyết rồi, huynh đừng nói nữa
Đằng Thanh Sơn liền nói.
- Không nghe người già nói, thế nào cũng có hại!
Nhật Lôi Mục nói xéo.
- Đi thôi! Theo ta.
- Làm gì?
Đằng Thanh Sơn rùng mình.
- Đệ không phải muốn tìm Lưu tướng quân à?
Nhật Lôi Mục nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn.
- Ta đưa đệ đi!
...
Đằng Thanh Sơn lẳng lặng theo Nhật Lôi Mục đi một mạch trên con đường Thiên Thạch Đảo. Dọc theo đường đi thấy quân sĩ Thiên Thần Sơn đang thu thập rất nhiều thi thể đầy máu me. Một vạn binh vệ Tuyết Ưng Giáo, ngoại trừ một bộ phận bị giết ra còn lại đều ngoan ngoãn đầu hàng. Trên Thiên Thạch Đảo phần chết ít nhất chính là đám thợ mỏ.
Bất luận là Tuyết Ưng Giáo hay Thiên Thần Sơn, ai cũng cần thợ mỏ để đào khoáng sản.
Bờ nam Thiên Thạch Đảo.
- Thần Tướng đại nhân!
Đại hán râu đen cung kính chào.
Nhật Lôi Mục cười nói:
- Hô Hòa đại nhân phải vội rời bến, hắn bảo ngươi chuẩn bị thuyền, đã chuẩn bị xong chưa?
Đại hán râu đen nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, hưng phấn bẩm:
- Hô Hòa đại nhân bảo tiểu nhân chuẩn bị thuyền cho một người, sẵn sàng để có thể ra biển. Sau khi tiểu nhân lên bờ liền lập tức lệnh cho người bắt đầu đi tìm. Không lâu sau chúng ta đã tìm được một cái thuyền rất tốt! Cái thuyền này nghe nói là của tên Vạn Đồ U trưởng lão của Tuyết Ưng Giáo. Thuyền này được chế tạo riêng cho y một mình cưỡi thuyền chơi biển. Cả con thuyền còn cứng hơn cả sắt thép bình thường, độ dẻo dai rất tốt, chế bằng 'Ngột Mộc'!
(Ngột: Chất Vonfram, là kim loại rất cứng)
- Ngột Mộc? Vạn Đồ U thật xa xỉ.
Nhật Lôi Mục cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn,
- Hô Hòa huynh đệ, lần này đệ lời to rồi.
- Chỉ là vận khí thôi.
Đằng Thanh Sơn cười.
Nhật Lôi Mục phân phó:
- Đừng ở đây nữa. Nhanh, thuyền ở đâu? Mau dẫn đường!
- Dạ, rất gần thôi.
Đại hán râu đen đi trước dẫn đường.
Chỉ một lát sau...
Đằng Thanh Sơn, Nhật Lôi Mục đã theo Lưu tướng quân đi tới một bờ biển cách đó vài dặm. Đằng Thanh Sơn thấy phía xa có một cái thuyền khá lớn, cả thuyền màu đen bóng, chỉ có ở mép thuyền là có màu trắng. Chiếc thuyền này mặc dù không thể so được với chiến thuyền nhưng cũng không nhỏ chút nào.
- Chiếc thuyền bằng Ngột mộc này dài mười hai trượng! Rộng năm trượng! Cả thuyền bằng Ngột mộc. Riêng làm một chiếc thuyền như thế này cũng hao phí còn hơn cả ba đại chiến thuyền của chúng ta!
Lưu tướng quân tán thưởng.
- Tướng quân!
Đám lính phụ trách chăm sóc thuyền lập tức hành lễ. Lưu tướng quân gật đầu hỏi:
- Thức ăn quần áo đều đã chuẩn bị xong chưa?
- Đều đã bỏ vào mấy cái buồng nhỏ trên tàu rồi.
Một quân sĩ cung kính đáp:
- Chúng ta cũng đã kiểm tra toàn bộ chiếc thuyền rồi. Đến cả neo thuyền cũng được chúng ta tăng thêm một cái! Những thứ khác không cần cải tạo gì nữa. Chiêu thuyền này được làm rất tốt, những chỗ ráp nối rất chặt, cho dù gặp phải sóng lớn cũng không việc gì.
Lưu tướng quân cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Nhật Lôi Mục và Đằng Thanh Sơn:
- Hai vị đại nhân, chúng ta lên thuyền trước!
Ba người đều là cao thủ, không cần cầu tàu.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba người trước sau đều nhảy lên cái thuyền bằng Ngột Mộc.
- Dùng Ngột Mộc làm thuyền!
Đằng Thanh Sơn quan sát, hắn cảm thán sự xa xỉ của Tuyết Ưng Giáo!
Boong chiếc thuyền Ngột Mộc này cũng có vài buồng nhỏ.
Lưu tướng quân sờ sờ vào cột buồm dài rộng hướng dẫn:
- Đại nhân, con thuyền Ngột Mộc này hai buồm được đặt song song. Khi cần đại nhân có thể lợi dụng những luồng gió trên biển rất hữu hiệu! Hơn nữa những cột buồm ngang không phải cố định, buồm có thể căn cứ vào hướng gió mà thay đổi phương hướng sẽ thu được tốc độ lớn nhất.
Đằng Thanh Sơn nhìn vậy gật đầu hài lòng.
- Ở đây có hai cây chèo lớn!
Lưu tướng quân đi đến giữa boong thuyền,
- Khi không có gió, hoặc là vào lúc nguy hiểm phải chạy thật nhanh hoặc muốn thay đổi phương hướng, có thể thông qua hai cây chèo lớn này. Trên những cái thuyền lớn có rất nhiều mái chèo lớn cho nhiều quân sĩ cùng chèo, nhưng hai cây chèo khổng lồ này, hiển nhiên là thiết kế riêng cho siêu cường giả! Tin rằng với thực lực của Hô Hòa đại nhân, việc đồng thời chèo cả hai mái chèo này là việc rất nhẹ nhàng.
Đằng Thanh Sơn nhìn thế cũng rất hài lòng.
- Ha ha...
Nhật Lôi Mục cười:
- Chèo hai cây chèo dài này đã là gì. Hô Hòa huynh đệ mà nâng cả thuyền lớn lên, rồi chạy đường trường cũng chẳng phải việc khó.
Đằng Thanh Sơn không khỏi cười:
- Giơ thuyền lớn lên mà chạy, ai ngu như vậy chứ?
- Còn nữa, nơi này có hai cái neo sắt lớn!
Lưu tướng quân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,
- Hô Hòa đại nhân có biết nhổ neo, thả neo chứ?
Nhổ neo, thả neo mặc dù không phải là khó, nhưng cũng tuyệt không phải một việc mà bất kỳ ai cũng có thể làm được. Huống chi Đằng Thanh Sơn chỉ có một người.
Nhật Lôi Mục lập tức cười:
- Ngươi đừng lo cho hắn. Hắn nhảy xuống nước cũng không phải chuyện lớn mà
- Ta biết nhổ neo thả neo.
Đằng Thanh Sơn nhăn nhó nhìn Nhật Lôi Mục.
- Những thứ khác trên thuyền này đều rất đơn giản.
Lưu tướng quân chỉ vào lối đi xuống khoang dưới của con thuyền
- Mở cửa là có thể vào trong nghỉ ngơi. Gặp phải những con sóng rất lớn khi biển động có thể hạ buồm, đóng cửa phòng. Khi đóng cửa phòng thì nước biển không tràn vào được.
Đằng Thanh Sơn hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm!
Nói rồi Đằng Thanh Sơn nhổ neo. Bây giờ hắn ở phía nam Thiên Thạch Đảo, còn gió lại từ phía nam thổi tới. Do đó... Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dựa vào mái chèo để xuất phát.
- Sau khi tu luyện trên biển một thời gian, cũng nên thỉnh thoảng về lại Thiên Thần Sơn nhé. Ta thấy, Tiểu cô nương khẳng định sẽ nhớ đệ.
Nhật Lôi Mục và Đằng Thanh Sơn ôm nhau rồi cáo biệt.
- Nhật Lôi Mục lão ca, huynh lo việc của huynh đi! Hy vọng lần sau tiểu đệ tới, huynh đã đạt tới hư cảnh rồi.
Đằng Thanh Sơn cười.
- Cảm ơn lời chúc.
Nhật Lôi Mục và Lưu tướng quân xuống thuyền.
- Hô Hòa huynh đệ đi đường bảo trọng nhé!
Nhật Lôi Mục đứng trên bờ phất tay hô.
Đằng Thanh Sơn chèo thuyền. Với lực cánh tay của Thanh Sơn, một người cũng vượt qua cả trên trăm quân sĩ tinh anh! Chiếc thuyền Ngột Mộc nhanh chóng xé sóng lao đi lao thẳng về phía đông.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại ngắm bờ biển.
Nhật Lôi Mục vẫn còn đứng ở đó vẫy tay.
Chẳng mấy chốc thuyền đã tới phía đông Thiên Thạch Đảo, rồi theo dòng nước đi về phía bắc. Đồng thời Đằng Thanh Sơn cũng kéo hai cái buồm lớn lên.
- Vù!
- Vù!
Buồm phồng lên, con thuyền Ngột Mộc nhanh chóng lao về phía bắc. Đằng Thanh Sơn cũng không cần phải chèo thuyền nữa.
- Đi đường cẩn thận?
Đằng Thanh Sơn nhìn mặt biển trải rộng không thấy bờ.
Rào rào ......
Sóng biển khẽ rập rờn.
Đằng Thanh Sơn đứng trên boong tàu, nhìn hải dương khôn xa xôi:
- Từ hôm nay trở đi ta chỉ còn một người! Chuyên tâm vừa tiềm tu vừa vượt, tiến về Bắc Hải Đại Lục xa xôi!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất yên tĩnh. Con thuyền gỗ vẫn không ngừng đi về phương bắc.
Lần này gặp mặt Lý trên đại thảo nguyên làm Đằng Thanh Sơn rất kinh hỉ, nhưng... vướng vào cơn sóng cảm tình lại làm Đằng Thanh Sơn cảm thấy áy náy.
Nhưng hắn sợ!
Cái chết của Tiểu Miêu và Thanh Thanh làm hắn sợ.
- Thêm một thời gian nữa, Tiểu cũng sẽ lập gia đình thôi.
Đằng Thanh Sơn lập tức xoay người mở cửa phòng.
Rào...
Cửa phòng vừa mở Đằng Thanh Sơn vừa muốn bước theo bậc thang xuống phía dưới, đột nhiên tai chợt máy động.
- Người nào!
Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng!
- Kẹt kẹt ....
Chỉ nghe tiếng rương gỗ khẽ mở. Sau đó Đằng Thanh Sơn thấy... một thiếu nữ tóc hơi rối, gạt tung chăn bông rồi theo thang lầu lao thẳng ra ngoài rất nhanh.
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn người trước mắt:
- Tiểu?
- Đúng, chính là muội!
Lý cười hì hì.
- Muội… sao muội ở đây?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.
Lý bất lực bĩu môi, nét mặt rất đẹp:
- Muội vốn tính cưỡi con Đại Bạch ly khai, nhưng khi Đại Bạch bay đến bờ nam thì muội đột nhiên quyết định... tìm Lưu tướng quân, rồi lên chiếc thuyền này! Ừm, Đằng đại ca, không thể không nói, huynh lợi hại thật. Muội trốn trong một cái rương gỗ trong chiếc buồng nhỏ trên tàu. Trong cái rương còn dùng chăn bao chặt. Thế mà huynh vừa mở cửa buồng ra đã có thể nghe được tiếng hít thở của muội. Quá lợi hại.
- Bây giờ không phải là lúc cô tán dương ta lợi hại. Ta hỏi cô, cô làm như vậy rốt cuộc là muốn...
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
Lý đi đến lan can, nhìn hải dương phía trước:
- Khi muội ở trên lưng Đại Bạch, sắp ly khai Thiên Thạch Đảo, muội đột nhiên nhận định... chỉ cần lần này về Thiên Thần Sơn muội sẽ hối hận cả đời. Do đó, muội tới đây!
Lý quay đầu về phía Đằng Thanh Sơn, nhìn chằm chằm vào hắn.
- Đằng đại ca, bây giờ muội đã ở trên thuyền. Huynh sẽ... đưa muội cùng đi chứ. Hay là... để muội rời thuyền, muội sẽ một người bơi trên biển, bơi tới Thiên Thạch Đảo. Đương nhiên, bơi xa như vậy thì muội chắc chắn sẽ bị cạn kiệt nội kình mà chết trên biển đó.
Lý nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đằng đại ca, huynh chọn đi, chỉ có thể chọn một thôi!
Nhìn Lý vì giấu mình trong rương gỗ tóc rối tung, Đằng Thanh Sơn đột nhiên có chút cảm động.
Hai chọn một!
Lý quyết định đã rất rõ ràng rồi, nàng tình nguyện làm nha hoàn hoặc người hầu, chỉ cần được đi theo mình. Tiểu cô nương này và Tiểu cô nương nhu nhược cửa nát nhà tan lúc trước, tâm linh lẫn bản chất đều đều giống nhau.
Hai chọn một, kỳ thật chỉ có một lựa chọn.
- Được rồi, từ hôm nay trở đi ta là đại ca của cô!
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhăn nhó nói.
Lý vui sướng kêu lên, ôm tay Đằng Thanh Sơn cười tươi như hoa:
- Ừm, đại ca cũng tốt lắm! Sau này muội có đại ca để làm nũng rồi.
Đằng Thanh Sơn nhìn Tiểu, chỉ cười cười vẻ cưng chiều.
- Đại ca, chúng ta ra biển đi đâu?
Lý nói.
- Bắc Hải Đại Lục!
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phương bắc, nói chầm chậm.
Trên hải dương khôn cùng mênh mông cuồn cuộn, ánh sáng mặt trời như trải một tấm lụa mỏng lả lướt trên hải dương. Lý và Đằng Thanh Sơn đứng trên lan can thuyền, được ánh nắng chiếu xuống tựa như được phủ một tầng sa đỏ.
Rào rào ....
Hải dương mênh mông cùng, buồm căng phồng, chiếc thuyền bằng Ngột Mộc vẫn hướng về phía bắc cứ thế đi xa dần, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ xíu trên mặt biển.
Vèo! Vèo!
Nhật Lôi Mục nhảy hai bước đã đến chỗ hắn, y cười nói:
- Hô Hòa huynh đệ, xảy ra chuyện gì thế? Sao Thần nữ lại bỏ đi như vậy, đệ không phải muốn xuất hải sao? Sao tiểu muội không tiễn đệ thế?
- Tiểu có việc.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục, rủa:
- Huynh dùng cái thứ ánh mắt gì nhìn đệ thế? Lão huynh đang nghĩ gì vậy?
- Ta nhìn tới nhìn lui, đều cảm giác thấy hai người giống như một đôi đang yêu giận nhau.
Nhật Lôi Mục cười ha ha, vỗ vai Đằng Thanh Sơn.
- Hô Hòa huynh đệ, thực lực đệ rất khá, nhưng về cảm tình … sợ là không bằng ta. Ta bây giờ đến cả chắt cũng có rồi, nên biết cái gì mà có được phải nắm cho chắc! Nếu không sẽ làm người ta rất đau khổ đó...
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn Nhật Lôi Mục, Nhật Lôi Mục đã trên một trăm tám mươi tuổi. Còn đại hạn của cao thủ hậu thiên chỉ có một trăm năm mươi tuổi. Nếu thê tử của Nhật Lôi Mục có tuổi tương đương với y, sợ thê tử của y sớm đã chết rồi.
- Nhân sinh trên đời, lúc nào cũng vậy.
Nhật Lôi Mục cười nói:
- Cần cao hứng, hai người đều cao hứng! Ta thấy tiểu tử không khác gì phụ nữ cả. Vậy đi, tiểu đệ đối xử với Tiểu cô nương đó tốt một chút đi.
- Dù lão huynh nói gì đi nữa thì cũng đã muộn.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:
- Nhật Lôi Mục, tiểu đệ còn định đi tìm huynh tạm biệt, bây giờ cũng không cần nữa. Đệ chuẩn bị lập tức lên thuyền rời bến!
- Sao sốt ruột thế? Đệ không ăn tiệc mừng công à?
Nhật Lôi Mục kinh ngạc nói.
- Không ăn.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Tên Lưu tướng quân đâu rồi? Ta bảo hắn an bài thuyền mà.
Nhật Lôi Mục liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn thở dài:
- Lão ca ta thật không biết đệ nghĩ như thế nào. Không phải chỉ là xuất hải tu luyện sao? Hà tất sốt ruột thế. Hơn nữa những việc lớn trong đời thì việc dựng vợ gả chồng là rất trọng yếu. Ài... Tiểu là một cô nương tốt. Đệ lại để một mình cô nương ấy vò võ ở lại Thiên Thần Sơn. Còn mình lại ra biển phiêu lãng!
- Nhật Lôi Mục lão ca! Tiểu đệ quyết rồi, huynh đừng nói nữa
Đằng Thanh Sơn liền nói.
- Không nghe người già nói, thế nào cũng có hại!
Nhật Lôi Mục nói xéo.
- Đi thôi! Theo ta.
- Làm gì?
Đằng Thanh Sơn rùng mình.
- Đệ không phải muốn tìm Lưu tướng quân à?
Nhật Lôi Mục nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn.
- Ta đưa đệ đi!
...
Đằng Thanh Sơn lẳng lặng theo Nhật Lôi Mục đi một mạch trên con đường Thiên Thạch Đảo. Dọc theo đường đi thấy quân sĩ Thiên Thần Sơn đang thu thập rất nhiều thi thể đầy máu me. Một vạn binh vệ Tuyết Ưng Giáo, ngoại trừ một bộ phận bị giết ra còn lại đều ngoan ngoãn đầu hàng. Trên Thiên Thạch Đảo phần chết ít nhất chính là đám thợ mỏ.
Bất luận là Tuyết Ưng Giáo hay Thiên Thần Sơn, ai cũng cần thợ mỏ để đào khoáng sản.
Bờ nam Thiên Thạch Đảo.
- Thần Tướng đại nhân!
Đại hán râu đen cung kính chào.
Nhật Lôi Mục cười nói:
- Hô Hòa đại nhân phải vội rời bến, hắn bảo ngươi chuẩn bị thuyền, đã chuẩn bị xong chưa?
Đại hán râu đen nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, hưng phấn bẩm:
- Hô Hòa đại nhân bảo tiểu nhân chuẩn bị thuyền cho một người, sẵn sàng để có thể ra biển. Sau khi tiểu nhân lên bờ liền lập tức lệnh cho người bắt đầu đi tìm. Không lâu sau chúng ta đã tìm được một cái thuyền rất tốt! Cái thuyền này nghe nói là của tên Vạn Đồ U trưởng lão của Tuyết Ưng Giáo. Thuyền này được chế tạo riêng cho y một mình cưỡi thuyền chơi biển. Cả con thuyền còn cứng hơn cả sắt thép bình thường, độ dẻo dai rất tốt, chế bằng 'Ngột Mộc'!
(Ngột: Chất Vonfram, là kim loại rất cứng)
- Ngột Mộc? Vạn Đồ U thật xa xỉ.
Nhật Lôi Mục cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn,
- Hô Hòa huynh đệ, lần này đệ lời to rồi.
- Chỉ là vận khí thôi.
Đằng Thanh Sơn cười.
Nhật Lôi Mục phân phó:
- Đừng ở đây nữa. Nhanh, thuyền ở đâu? Mau dẫn đường!
- Dạ, rất gần thôi.
Đại hán râu đen đi trước dẫn đường.
Chỉ một lát sau...
Đằng Thanh Sơn, Nhật Lôi Mục đã theo Lưu tướng quân đi tới một bờ biển cách đó vài dặm. Đằng Thanh Sơn thấy phía xa có một cái thuyền khá lớn, cả thuyền màu đen bóng, chỉ có ở mép thuyền là có màu trắng. Chiếc thuyền này mặc dù không thể so được với chiến thuyền nhưng cũng không nhỏ chút nào.
- Chiếc thuyền bằng Ngột mộc này dài mười hai trượng! Rộng năm trượng! Cả thuyền bằng Ngột mộc. Riêng làm một chiếc thuyền như thế này cũng hao phí còn hơn cả ba đại chiến thuyền của chúng ta!
Lưu tướng quân tán thưởng.
- Tướng quân!
Đám lính phụ trách chăm sóc thuyền lập tức hành lễ. Lưu tướng quân gật đầu hỏi:
- Thức ăn quần áo đều đã chuẩn bị xong chưa?
- Đều đã bỏ vào mấy cái buồng nhỏ trên tàu rồi.
Một quân sĩ cung kính đáp:
- Chúng ta cũng đã kiểm tra toàn bộ chiếc thuyền rồi. Đến cả neo thuyền cũng được chúng ta tăng thêm một cái! Những thứ khác không cần cải tạo gì nữa. Chiêu thuyền này được làm rất tốt, những chỗ ráp nối rất chặt, cho dù gặp phải sóng lớn cũng không việc gì.
Lưu tướng quân cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Nhật Lôi Mục và Đằng Thanh Sơn:
- Hai vị đại nhân, chúng ta lên thuyền trước!
Ba người đều là cao thủ, không cần cầu tàu.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba người trước sau đều nhảy lên cái thuyền bằng Ngột Mộc.
- Dùng Ngột Mộc làm thuyền!
Đằng Thanh Sơn quan sát, hắn cảm thán sự xa xỉ của Tuyết Ưng Giáo!
Boong chiếc thuyền Ngột Mộc này cũng có vài buồng nhỏ.
Lưu tướng quân sờ sờ vào cột buồm dài rộng hướng dẫn:
- Đại nhân, con thuyền Ngột Mộc này hai buồm được đặt song song. Khi cần đại nhân có thể lợi dụng những luồng gió trên biển rất hữu hiệu! Hơn nữa những cột buồm ngang không phải cố định, buồm có thể căn cứ vào hướng gió mà thay đổi phương hướng sẽ thu được tốc độ lớn nhất.
Đằng Thanh Sơn nhìn vậy gật đầu hài lòng.
- Ở đây có hai cây chèo lớn!
Lưu tướng quân đi đến giữa boong thuyền,
- Khi không có gió, hoặc là vào lúc nguy hiểm phải chạy thật nhanh hoặc muốn thay đổi phương hướng, có thể thông qua hai cây chèo lớn này. Trên những cái thuyền lớn có rất nhiều mái chèo lớn cho nhiều quân sĩ cùng chèo, nhưng hai cây chèo khổng lồ này, hiển nhiên là thiết kế riêng cho siêu cường giả! Tin rằng với thực lực của Hô Hòa đại nhân, việc đồng thời chèo cả hai mái chèo này là việc rất nhẹ nhàng.
Đằng Thanh Sơn nhìn thế cũng rất hài lòng.
- Ha ha...
Nhật Lôi Mục cười:
- Chèo hai cây chèo dài này đã là gì. Hô Hòa huynh đệ mà nâng cả thuyền lớn lên, rồi chạy đường trường cũng chẳng phải việc khó.
Đằng Thanh Sơn không khỏi cười:
- Giơ thuyền lớn lên mà chạy, ai ngu như vậy chứ?
- Còn nữa, nơi này có hai cái neo sắt lớn!
Lưu tướng quân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,
- Hô Hòa đại nhân có biết nhổ neo, thả neo chứ?
Nhổ neo, thả neo mặc dù không phải là khó, nhưng cũng tuyệt không phải một việc mà bất kỳ ai cũng có thể làm được. Huống chi Đằng Thanh Sơn chỉ có một người.
Nhật Lôi Mục lập tức cười:
- Ngươi đừng lo cho hắn. Hắn nhảy xuống nước cũng không phải chuyện lớn mà
- Ta biết nhổ neo thả neo.
Đằng Thanh Sơn nhăn nhó nhìn Nhật Lôi Mục.
- Những thứ khác trên thuyền này đều rất đơn giản.
Lưu tướng quân chỉ vào lối đi xuống khoang dưới của con thuyền
- Mở cửa là có thể vào trong nghỉ ngơi. Gặp phải những con sóng rất lớn khi biển động có thể hạ buồm, đóng cửa phòng. Khi đóng cửa phòng thì nước biển không tràn vào được.
Đằng Thanh Sơn hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm!
Nói rồi Đằng Thanh Sơn nhổ neo. Bây giờ hắn ở phía nam Thiên Thạch Đảo, còn gió lại từ phía nam thổi tới. Do đó... Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dựa vào mái chèo để xuất phát.
- Sau khi tu luyện trên biển một thời gian, cũng nên thỉnh thoảng về lại Thiên Thần Sơn nhé. Ta thấy, Tiểu cô nương khẳng định sẽ nhớ đệ.
Nhật Lôi Mục và Đằng Thanh Sơn ôm nhau rồi cáo biệt.
- Nhật Lôi Mục lão ca, huynh lo việc của huynh đi! Hy vọng lần sau tiểu đệ tới, huynh đã đạt tới hư cảnh rồi.
Đằng Thanh Sơn cười.
- Cảm ơn lời chúc.
Nhật Lôi Mục và Lưu tướng quân xuống thuyền.
- Hô Hòa huynh đệ đi đường bảo trọng nhé!
Nhật Lôi Mục đứng trên bờ phất tay hô.
Đằng Thanh Sơn chèo thuyền. Với lực cánh tay của Thanh Sơn, một người cũng vượt qua cả trên trăm quân sĩ tinh anh! Chiếc thuyền Ngột Mộc nhanh chóng xé sóng lao đi lao thẳng về phía đông.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại ngắm bờ biển.
Nhật Lôi Mục vẫn còn đứng ở đó vẫy tay.
Chẳng mấy chốc thuyền đã tới phía đông Thiên Thạch Đảo, rồi theo dòng nước đi về phía bắc. Đồng thời Đằng Thanh Sơn cũng kéo hai cái buồm lớn lên.
- Vù!
- Vù!
Buồm phồng lên, con thuyền Ngột Mộc nhanh chóng lao về phía bắc. Đằng Thanh Sơn cũng không cần phải chèo thuyền nữa.
- Đi đường cẩn thận?
Đằng Thanh Sơn nhìn mặt biển trải rộng không thấy bờ.
Rào rào ......
Sóng biển khẽ rập rờn.
Đằng Thanh Sơn đứng trên boong tàu, nhìn hải dương khôn xa xôi:
- Từ hôm nay trở đi ta chỉ còn một người! Chuyên tâm vừa tiềm tu vừa vượt, tiến về Bắc Hải Đại Lục xa xôi!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất yên tĩnh. Con thuyền gỗ vẫn không ngừng đi về phương bắc.
Lần này gặp mặt Lý trên đại thảo nguyên làm Đằng Thanh Sơn rất kinh hỉ, nhưng... vướng vào cơn sóng cảm tình lại làm Đằng Thanh Sơn cảm thấy áy náy.
Nhưng hắn sợ!
Cái chết của Tiểu Miêu và Thanh Thanh làm hắn sợ.
- Thêm một thời gian nữa, Tiểu cũng sẽ lập gia đình thôi.
Đằng Thanh Sơn lập tức xoay người mở cửa phòng.
Rào...
Cửa phòng vừa mở Đằng Thanh Sơn vừa muốn bước theo bậc thang xuống phía dưới, đột nhiên tai chợt máy động.
- Người nào!
Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng!
- Kẹt kẹt ....
Chỉ nghe tiếng rương gỗ khẽ mở. Sau đó Đằng Thanh Sơn thấy... một thiếu nữ tóc hơi rối, gạt tung chăn bông rồi theo thang lầu lao thẳng ra ngoài rất nhanh.
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn người trước mắt:
- Tiểu?
- Đúng, chính là muội!
Lý cười hì hì.
- Muội… sao muội ở đây?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.
Lý bất lực bĩu môi, nét mặt rất đẹp:
- Muội vốn tính cưỡi con Đại Bạch ly khai, nhưng khi Đại Bạch bay đến bờ nam thì muội đột nhiên quyết định... tìm Lưu tướng quân, rồi lên chiếc thuyền này! Ừm, Đằng đại ca, không thể không nói, huynh lợi hại thật. Muội trốn trong một cái rương gỗ trong chiếc buồng nhỏ trên tàu. Trong cái rương còn dùng chăn bao chặt. Thế mà huynh vừa mở cửa buồng ra đã có thể nghe được tiếng hít thở của muội. Quá lợi hại.
- Bây giờ không phải là lúc cô tán dương ta lợi hại. Ta hỏi cô, cô làm như vậy rốt cuộc là muốn...
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
Lý đi đến lan can, nhìn hải dương phía trước:
- Khi muội ở trên lưng Đại Bạch, sắp ly khai Thiên Thạch Đảo, muội đột nhiên nhận định... chỉ cần lần này về Thiên Thần Sơn muội sẽ hối hận cả đời. Do đó, muội tới đây!
Lý quay đầu về phía Đằng Thanh Sơn, nhìn chằm chằm vào hắn.
- Đằng đại ca, bây giờ muội đã ở trên thuyền. Huynh sẽ... đưa muội cùng đi chứ. Hay là... để muội rời thuyền, muội sẽ một người bơi trên biển, bơi tới Thiên Thạch Đảo. Đương nhiên, bơi xa như vậy thì muội chắc chắn sẽ bị cạn kiệt nội kình mà chết trên biển đó.
Lý nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đằng đại ca, huynh chọn đi, chỉ có thể chọn một thôi!
Nhìn Lý vì giấu mình trong rương gỗ tóc rối tung, Đằng Thanh Sơn đột nhiên có chút cảm động.
Hai chọn một!
Lý quyết định đã rất rõ ràng rồi, nàng tình nguyện làm nha hoàn hoặc người hầu, chỉ cần được đi theo mình. Tiểu cô nương này và Tiểu cô nương nhu nhược cửa nát nhà tan lúc trước, tâm linh lẫn bản chất đều đều giống nhau.
Hai chọn một, kỳ thật chỉ có một lựa chọn.
- Được rồi, từ hôm nay trở đi ta là đại ca của cô!
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhăn nhó nói.
Lý vui sướng kêu lên, ôm tay Đằng Thanh Sơn cười tươi như hoa:
- Ừm, đại ca cũng tốt lắm! Sau này muội có đại ca để làm nũng rồi.
Đằng Thanh Sơn nhìn Tiểu, chỉ cười cười vẻ cưng chiều.
- Đại ca, chúng ta ra biển đi đâu?
Lý nói.
- Bắc Hải Đại Lục!
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phương bắc, nói chầm chậm.
Trên hải dương khôn cùng mênh mông cuồn cuộn, ánh sáng mặt trời như trải một tấm lụa mỏng lả lướt trên hải dương. Lý và Đằng Thanh Sơn đứng trên lan can thuyền, được ánh nắng chiếu xuống tựa như được phủ một tầng sa đỏ.
Rào rào ....
Hải dương mênh mông cùng, buồm căng phồng, chiếc thuyền bằng Ngột Mộc vẫn hướng về phía bắc cứ thế đi xa dần, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ xíu trên mặt biển.
/623
|