- Tin tức tốt hơn?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái, lập tức cười bảo:
- Chúng ta sang bên kia ngồi xuống nói chuyện!
Bờ Nguyệt Nha hồ có bốn chiếc ghế điêu khắc tinh xảo đang được bày biện, vây quanh một bàn đá vuông nhẵn bóng, trên bàn đá bày một bầu rượu. Đằng Thanh Sơn và Lục trưởng lão ngồi đối diện nhau.
Đặt Luân Hồi thương sang một bên, Đằng Thanh Sơn cười nhìn Lục trưởng lão:
- Lúc trước tại hạ nghĩ rằng Lục trưởng lão tới để tặng bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Nhưng Lục trưởng lão lại nói là có tin tức tốt hơn! Tại hạ đoán không ra... Có khi nào Húc Nhật Thương Hành tra được tin tức của ba mươi sáu bức đá khắc rồi?
- Đương nhiên không phải.
Lục trưởng lão vẻ mặt tươi cười,
- Nhưng cũng không khác là mấy!
- À?
Đằng Thanh Sơn kinh dị liếc mắt nhìn đối phương, đồng thời cũng rót cho mình và Lục trưởng lão một chén rượu,
- Lục trưởng lão xin nói thẳng, đừng làm vẻ bí hiểm với tại hạ nữa.
- Tối hôm qua!
Lục trưởng lão vừa cười vừa nói:
- Ngoại thành Nam Sơn Thành chúng ta có một nhà Thương Hành là Tư Đồ Thương Hành chính thức truyền ra tin tức cho các đại gia tộc, nói là Thương Hành của họ vừa mới nhận được một vụ làm ăn, một khách quý đặt một bộ bản đá ngốc thạch in lại Khai Sơn Tam Thập Lục Thức gửi vào trong Thương Hành của họ. Hơn nữa để Tư Đồ Thương Hành tiến hành bán hội (bán hội theo như giải thích của tác giả chữ dùng để miêu tả bán đấu giả ở Đoan Mộc đại lục)! Ngày bán hội đã định rồi, là vào ngày mười sáu tháng tám! Cách hôm nay gần một tháng.
- Bán hội? Phiến đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?
Đằng Thanh Sơn giật mình,
- Lục trưởng lão, ông có hiểu lầm không? Đó quả thật có phải là một bộ trong chín bản đá ngốc thạch ở Thần Phủ Sơn à?
- Tư Đồ Thương Hành đã cẩn thận quan sát, họ xác nhận đây chính là một trong chín bộ!
Lục trưởng lão chắc chắn vạn phần.
- Họ đã mời không ít chuyên gia cao thủ đồ cổ tới xem xét. Bản đá ngốc thạch đích xác là đã được cất trữ qua mấy ngàn năm, hơn nữa mời cường giả Vũ Thánh phán đoán. Trên bản đá ngốc thạch điêu khắc những chữ viết, cũng ẩn ước một khí tức cường đại.
Chín bộ bản phiến ngốc thạch là được in dập lại từ ba mươi sáu bức đá khắc, đều là từ nguyên bản in lại. Bất luận là kỹ nghệ điêu khắc, hay kích cỡ đều giống như tự nhiên, sinh ra một luồng khí tức kỳ lạ.
- Mặc dù một bộ bản đá ngốc thạch không trân quí bằng ba mươi sáu bức khắc đá, chỉ sợ không bằng cả một bản khắc đá, nhưng bây giờ trong thiên hạ ba mươi sáu bức khắc đá đã biến mất không thể tìm tới được, do đó một bản đá ngốc thạch khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều gia tộc đi mua!
Lục trưởng lão nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Có một bộ đá phiến này dù sao cũng có chỗ tốt đối với những đệ tử gia tộc. Do đó... Đến lúc đó vào lúc Bán hội giá đặt mua có thể sẽ rất cao!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Một bộ bản đá ngốc thạch, với lĩnh ngộ của Đằng Thanh Sơn về Đạo thì từ đó có thể ngộ xuất ra vài manh mối.
- Lục trưởng lão, ông đoán xem một bộ đá phiến đó sẽ có giá bao nhiêu? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Theo lão phu được biết, Tư Đồ Thương Hành thông báo giá chót là ba vạn lượng hoàng kim!
Lục trưởng lão trịnh trọng nói:
- Nhưng chỉ là giá chót thôi, bây giờ các đại gia tộc tranh đấu kịch liệt. Do đó các đại gia tộc cũng rất trọng thị việc dạy dỗ đời sau, khẳng định có rất nhiều gia tộc muốn tìm được một bộ bản đá ngốc thạch.
- Ta đoán chừng tối thiểu cũng mười vạn lượng hoàng kim!
- Nếu khắp nơi đều m nói đoạt được, hoặc có hai gia tộc đối địch tranh phong với nhau, giá đặt mua chỉ sợ còn có thể điên cuồng kéo lên! Loại tình huống này thì thật là không có biện pháp dự đoán được sẽ sinh ra một cái giá gì.
Lục trưởng lão than thở:
- Bất luận như thế nào, một bộ bản đá ngốc thạch này sẽ thứ bảo vật quí nhất gần đây.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy nặng trịch.
Dựa theo Lục trưởng lão vừa nói như vậy, giá có thể lên tới hơn mười vạn lượng hoàng kim! Hơn mười vạn lượng hoàng kim đối với một vài tiểu gia tộc, tỷ như nói Hắc Thiết Hà Lưu Gia vừa bị diệt vong, thì cơ hồ phải vét rỗng cả tài sản gia tộc rồi. Nhưng đối với một vài đại gia tộc thống lĩnh mấy trăm vạn dân, thậm chí ngàn vạn dân chúng mà nói thì hơn mười vạn lượng hoàng kim mặc dù cũng khá lớn, nhưng không phải là không thể chịu được!
Một bộ bản đá ngốc thạch đủ để làm cho đời sau gia tộc xuất hiện một vài cường giả dùng phủ.
- Chà!
Lục trưởng lão lắc đầu nói:
- Nếu bản đá ngốc thạch này là cho Húc Nhật Thương Hành ta Bán hội, chúng ta có thể giúp được cho tiên sinh. Đáng tiếc là để Tư Đồ Thương Hành Bán hội!
Húc Nhật Thương Hành, mặc dù là Thương Hành lớn nhất trong thiên hạ!
Nhưng còn có một vài Thương Hành chỉ yếu hơn một chút vẫn có thể cạnh tranh. Tư Đồ Thương Hành chính là một trong số đó!
- Tiên sinh cũng muốn tham gia bán hội à? - Lục trưởng lão hỏi.
Từ Bán hội cũng chính là đấu giá
- Vâng!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Tiên sinh đang lo không đủ tiền bạc à? - Lục trưởng lão hỏi.
- Đây là một khoản tiền lớn. - Đằng Thanh Sơn đích xác hơi lo.
Lục trưởng lão mau mày, nhưng vẫn tiếp:
- Tiên sinh, như vậy đi. Đã tham gia bán hội thì bản thân tiên sinh cũng có một chút hoàng kim! Húc Nhật Thương Hành chúng ta có thể cho tiên sinh mượn mười hai vạn lượng. Ở Nam Sơn Thành, Thương Hành chúng ta nhiều nhất có thể cung cấp chừng đó hoàng kim, nhiều hơn thì lão phu cũng không có cách nào khác. Tiên sinh mượn xong cũng chưa cần thiết phải trả lại ngay, đợi thời gian nào có thừa tiền thì trả lại cũng không muộn.
Đối với một đại Thương Hành thì của cải đương nhiên là rất kinh người.
Nhưng nếu ở Nam Sơn Thành đệ nhất Đại Thành, Húc Nhật Thương Hành chỉ có thể thuyên chuyển nhiều như vậy thôi, nhiều hơn nữa là ảnh hưởng tới kinh doanh của Thương Hành.
- Lục trưởng lão, nếu đến lúc đó thật sự phải dùng tới Đằng Thanh Sơn ta sẽ hoàn lại rất nhanh.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Thương Hành ta chẳng lẽ còn không tín nhiệm tiên sinh à? - Lục trưởng lão cười.
Một vài dân bình thường liều chết mới vay được một khoản tiền hơn mười lượng bạc trong một năm, còn Đằng Thanh Sơn là cường giả tiên thiên đỉnh cao, chỉ dùng thân phận đã trị giá mười hai vạn lượng hoàng kim.
- Mười sáu tháng tám!
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhớ kỹ ngày này.
******
Sau khi Lục trưởng lão ly khai, ngay hoàng hôn ngày hôm đó Đằng Thanh Sơn một mình một người thi triển tốc độ như bay chạy về phía bờ biển nam hải của Đoan Mộc Đại Lục! Tuy nói nơi giấu con thuyền Ô Mộc trong lòng đất cách Nam Sơn Thành gần hai ngàn dặm, nhưng... Đằng Thanh Sơn một mình một người chạy với tốc độ như bay, so với Tam Đại Long Mã còn nhanh hơn nhiều!
Cũng không có gì là lạ, sức mạnh Đằng Thanh Sơn bây giờ vượt qua tám mươi vạn cân, chỉ riêng sức mạnh thân thể đã có thể so với yêu thú cấp tiên thiên kim đan rồi!
Tốc độ của hắn so với hắc yểm mã còn nhanh hơn.
Hắc yểm mã có thể đi năm ngàn dặm, Đằng Thanh Sơn lúc trước ở giữa hải dương, trong Hỗn Loạn Hải Vực đáng sợ mà hắn kéo một con thuyền trên biển rộng, một ngày một đêm đã bơi quá hai ba ngàn dặm, kéo hải thuyền ra khỏi Hỗn Loạn Hải Vực. Kéo hải thuyền trên biển mà có thể nhanh như vậy, thì có thể tưởng tượng chạy trên lục địa nhanh như thế nào!
Vèo! Vèo! Vèo!
Người đi đường trên quan đạo chỉ cảm giác có người lướt qua, Đằng Thanh Sơn đã cách xa bảy tám mươi trượng rồi, thân mình chợt lóe liền biến mất khỏi tầm mắt.
...
Đêm tối, ánh trăng mông lung và ánh sáng từ những vì sao lung linh, trên vùng đá lởm chởm được che một tầng sương mù giống như dải lụa mềm.
- Rào rào....
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
Đằng Thanh Sơn đang ở trong một hố đất to.
- Hắc!
Đằng Thanh Sơn nâng cái rương thứ hai ra khỏi hố đất, hắn lập tức đẩy toàn bộ chỗ đất đá vào hầm chôn dấu lại cái hố khổng lồ đó. Sau đó lại cải trang lại hiện trường làm người ta khó có thể nhìn ra.
- Cộng hai rương hoàng kim này là ta có tới ba vạn hai ngàn cân hoàng kim, cũng tương đương ba mươi hai vạn lượng hoàng kim! Tin là đủ mua bộ bản đá ngốc thạch rồi. Nếu thật sự không có biện pháp, Húc Nhật Thương Hành còn có mười hai vạn lượng hoàng kim nữa!
Đằng Thanh Sơn quả rất thờ ơ với tiền tài.
Tiền tài là rất cần thiết, nhưng với thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn thì việc thu được tiền tài là quá dễ dàng.
Trực tiếp đi cướp của mấy tên cướp hoặc những gia tộc, hoặc bang phái tiếng xấu lan xa là được!
- Đi!
Một vai khiêng một cái rương to.
Đằng Thanh Sơn khiêng hai vật nặng vạn cân lập tức chạy như bay ly khai khu chôn dấu. Cho dù mạnh như Đằng Thanh Sơn, nhưng khi lưng đeo hai vật nặng trên vạn cân, hắn cũng không thể chạy nhanh được như lúc vừa tới!
Đương nhiên cho dù chạy chậm cũng vẫn nhanh hơn chiến mã bình thường nhiều.
Trước hừng đông ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn đã khiêng hai rương hoàng kim về tới dưới chân núi gần bờ Nguyệt Nha hồ Thần Phủ Sơn ngoài thành Nam Sơn Thành.
- Bùng!
- Bùng!
Hai cái rương to được đặt trên bãi cỏ, Đằng Thanh Sơn thở phù một cái.
- Sư phụ!
Thanh âm ngọng nghịu từ ven hồ truyền đến. Đằng Thú đang luyện tập Tam Thể Thức cung kính nhìn Đằng Thanh Sơn. Mặc dù mới học tập với Đằng Thanh Sơn hai ba ngày, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng phải thừa nhận Đằng Thú này tuyệt đối là một thiên tài học tập Hình Ý!
Có lẽ trước khi được học tập Hình Ý, Đằng Thú đã biết ý cảnh chính thức của Hình Ý quyền rồi.
Đằng Thanh Sơn chỉ diễn luyện mười hai hình Hình Ý một lần, Đằng Thú chỉ học tập nửa canh giờ, có thể nói đạt tới đỉnh cao về mười hai hình Hình Ý rồi.
- Đằng đại ca đã về rồi.
Lý đi ra.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn cười gật đầu, đồng thời chỉ vào hai cái rương nói với gã:
- A Thú, đưa hai cái rương này vào trong phòng đi!
Nói rồi chỉ vào hướng trong phòng.
Đằng Thanh Sơn nói xong Đằng Thú không hiểu. Nhưng khi Đằng Thanh Sơn ra hiệu là hắn đã hiểu.
- Vâng, sư phụ.
Cánh tay trái Đằng Thú dùng sức nâng một rương lên, tay phải dùng sức cũng nâng một rương lên, mỗi bước đi đều lưu trên mặt đất những dấu chân liền nhau rất sâu. Khi đưa hai rương hoàng kim từ ngoài vào trong nhà đá làm Đằng Thú mất khá nhiều khí lực. Đến khi ra khỏi phòng, Đằng Thú nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với ánh mắt càng thêm tôn kính.
Đằng Thú đi bao xa?
Đằng Thanh Sơn thì chạy hai ba ngàn dặm!
- Tiếp tục luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn hét một tiếng, Đằng Thú ngoan ngoãn đi luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn đổi một bộ y phục đầy bụi đất bẩn thỉu, thay bằng áo ngắn khô mát rồi cũng ra tập sớm.
...
Đằng Thanh Sơn, Lý, Đằng Thú, Tiểu Bình, mã phu lão Uông năm người đang vây quanh cái bàn ăn điểm tâm. Buổi sáng lành lạnh, sương mù lãng đãng nhưng lại làm cho bờ Nguyệt Nha hồ tựa như một hiểm cảnh.
- Đằng tiên sinh.
Tiếng kêu quen thuộc từ xa truyền đến.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, Lục trưởng lão tóc bạc phơ mang theo đám thủ hạ tươi cười đi tới:
- Nửa đêm ngày hôm qua Khai Sơn Tam Thập Lục Thức vừa mới đưa đến, sáng sớm nay lão phu lập tức đưa tới cho tiên sinh.
Nói đoạn, lão lấy từ trong ngực ra bộ sách được quấn bố kim sắc.
- Cám ơn Lục trưởng lão.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy tươi cười nhận lấy, hắn mở bao kim bố ra.
Một bộ sách đóng cẩn thận, rất mỏng, bìa da đen xuất hiện trước mắt Đằng Thanh Sơn, trên sách có sáu chữ to — Khai Sơn Tam Thập Lục Thức!
/623
|