'Ba bản khắc đá?' Đằng Thanh Sơn nghe thế không khỏi nhãn tình sáng lên, Lý Quân bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Có ba bản khắc đá, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, ba bản khắc đá tuyệt đối có thể giúp mình đột phá đoạn cuối cùng, bước vào cánh cửa hư cảnh. Đằng Thanh Sơn lộ ra thần sắc khiến cho Ngô gia, gia tộc Đạm Đài, Phó gia ba phương bên cạnh trở nên lo lắng. Nghiêm Bạch Thú thì không khỏi mừng thầm.
Vũ Thánh Tối cường trong truyền thuyết 'Đằng Thanh Sơn' thích bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, quả nhiên không giả.
Đột nhiên...
Cộc! Cộc! Cộc!
Mặt đất như rung lên, đám người trong phòng không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài. Sắc mặt đám Đạm Đài gia, Ngô Gia đều không đẹp chút nào. Rất hiển nhiên lại có gia tộc khác chạy đến!
- Hả?
Phó Đao lại lộ ra vẻ vui mừng.
Đội ngũ kỵ binh đó cũng rất quy củ dừng lại ở chỗ tại Đạm Đài gia, Ngô gia, sau đó hai thanh niên thủ lĩnh nhảy xuống chiến đà nhanh chóng chạy tới. Hiển nhiên họ cũng thấy trong phòng có một đám người đang tụ tập, hai người vừa chạy đến cửa liền cung kính hành lễ.
- Phó Vân Triển, Phó Vũ Phong bái kiến Đằng tiên sinh.
Hai thanh niên này đều khom người chào.
- Phó Vân Triển, Phó Vũ Phong à?
Trong lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi tâm động.
- Đều là họ Phó mà?
Lúc này Phó Đao ngồi cạnh bàn cười hà hà nói:
- Tiên sinh, Phó Vân Triển chính là gia chủ nhà họ Phó của tại hạ bây giờ. Còn Phó Vũ Phong cũng là người nổi bật nhất thế hệ thanh niên Phó gia. Lần này gấp rút tới, tại hạ sợ tiên sinh bị gia tộc khác mời đi, do đó một mình một người chạy trước. Họ chậm hơn tại hạ một chút.
Kỳ thật trước sau cũng chỉ là thời gian uống cạn một chén trà.
Nhưng... với tốc độ của những con thượng đẳng chiến đà, thời gian uống cạn một chén trà tương đương cả trăm dặm.
- Ha ha… Bây giờ Ngô Gia, Phó gia và cả Đạm Đài gia đều ở đây vài người. Chỉ có tại hạ chỉ có một mình một người, ha ha...
Nghiêm Bạch Thú không khỏi cười vang.
- Mời Đằng tiên sinh mà đi nhiều người cũng vô dụng, nhưng trong số những người chúng ta ngồi đây cũng chỉ có Nghiêm huynh là chuẩn bị đầy đủ nhất, có tới ba bản khắc đá. Chậc chậc… Nghiêm huynh, ông thật là có bổn sự. Bội phục, bội phục.
Nữ Vũ Thánh ngồi bên cạnh Ngô Bạch Vĩ cười dài nói. Nhưng một câu này lại làm cho hai gia tộc khác ở đây đều sinh ra địch ý với Nghiêm Bạch Thú.
Dù sao Nghiêm Bạch Thú là con bài chưa lật lớn nhất.
- Tất cả mọi người xin ngồi xuống. - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
Lúc này ba người Phó gia, hai người Đạm Đài gia, hai người Ngô gia, một người Nghiêm gia, cộng cả Đằng Thanh Sơn và Lý Quân, đủ mười người ngồi vây quanh chiếc bàn.
- Đằng tiên sinh.
Đạm Đài Tình cười khanh khách nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Đạm Đài gia chúng ta rất thành tâm đến đây. Mặc dù chỉ có một bản khắc đá, nhưng những điều kiện khác... Tiên sinh cứ việc nêu ra. Ta nghĩ, Đạm Đài gia chúng ta sẽ thỏa mãn tiên sinh.
Được một cô nương xinh đẹp tuyệt thế ôn nhu thuyết phục như vậy, người bình thường chỉ sợ sớm đã ngơ ngẩn gật đầu lia lịa rồi.
Đằng Thanh Sơn còn chưa kịp nói gì.
' Rào...' một tiếng, cửa rèm chợt xốc lên, Tiểu Bình đứng sững ở khung cửa, ánh mắt đảo qua những người trên bàn, rồi sau đó nhìn như đóng đinh vào một người, đó này nam tử có tên là Phó Vũ Phong.
- Ủa? Tiểu Bình tới đây rồi à. Lý Quân cười kêu.
Trong lòng Lý Quân những khách nhân đều là ngoại nhân, Tiểu Bình mới là tỷ muội sớm chiều ở chung.
Tiểu Bình lại chỉ nhìn như đóng đinh vào Phó Vũ Phong. Thanh niên tuấn lãng này bị nhìn chằm chằm cảm thấy rất mù mờ, cũng nghi hoặc nhìn Tiểu Bình. Rồi hai mắt Tiểu Bình chợt đỏ lên.
- Tam ca!
Tiểu Bình kêu lớn.
Vù!
Phó Vũ Phong kinh ngạc đứng lên, đồng dạng cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bình, nhìn rất cẩn thận, sau đó nói vẻ do dự:
- Cô, cô... Cô là tiểu muội?
Nước mắt Tiểu Bình chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi rơi xuống mặt đất. Theo tiếng 'Tam ca', nó thoáng cái đã vọt tới bên cạnh Phó Vũ Phong, ôm chầm lấy y khóc hu hu.
- Chuyện gì thế?
Những người ở đây đều giật mình ngạc nhiên.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cũng ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt.
Phó Vũ Phong nhìn thiếu nữ đang ôm mình, nhìn khuôn mặt thiếu nữ... khuôn mặt thiếu nữ trước mặt mình mờ ảo có vài nét trung hợp với đứa bé gái thông tuệ trong trí nhớ. Phó Vũ Phong lập tức lật tay áo Tiểu Bình ra, quả nhiên trên cổ tay trái của Tiểu Bình có một cái bớt rất nhạt.
- Tiểu muội, cô đúng là tiểu muội, tiểu muội, Tam ca cuối cùng tìm được tiểu muội rồi. Cuối cùng tìm được em rồi.
Phó Vũ Phong cũng ôm chặt lấy Tiểu Bình, nước mắt chảy ròng ròng.
- Tam ca!
- Tiểu muội.
Đôi anh em ruột đã thất lạc rất lâu, lúc này cứ ôm nhau mà nức nở trước mắt rất nhiều người của các đại gia tộc.
- Vân Triển, Tiểu cô nương đó là gì của Vũ Phong? - Phó Đao kinh ngạc hỏi.
Phó Vân Triển bên cạnh thấp giọng nói:
- Tiểu cô nương này hẳn là giống như Vũ Phong, Vũ Phong may mắn còn sống của Phó gia nhánh Bắc Hậu của chúng ta. Nhánh Bắc Hậu năm đó bị đồ lục bi thảm, cơ hồ chết hết. Một vài phụ nữ và bé gái cơ hồ đều bị bán vào kỹ viện hoặc làm nô lệ, nam nhân hầu như bị giết sạch. Sau đó chúng ta chỉ tìm được ba người may mắn còn sống, tính cả Vũ Phong. Không ngờ... còn có một người nữa ở cạnh Đằng tiên sinh.
Phó Đao giật mình gật đầu.
Phó gia là một gia tộc có lịch sử rất xa xưa, nhưng gia tộc xa xưa này đã bị mấy lần tai nạn suýt mất cả họ. Những tiền bối gia tộc vì muốn phòng ngừa việc cả gia tộc bị diệt, do đó chia làm mấy nhánh phân tán ra. Kể từ đó... Cho dù một nhánh bị diệt, những nhánh khác vẫn còn có thể truyền thừa tiếp tục.
Các nhánh lớn vẫn đang âm thầm phụ trợ lẫn nhau.
Bắc Hầu nhánh lọt vào công kích bị đồ sát, lúc những nhánh khác biết tin tức thì đã chậm. Cuối cùng họ chỉ tìm được ba người may mắn còn sống, trong đó có Phó Vũ Phong.
- Tam ca, Tam ca.
Tiểu Bình ngẩng đầu nhìn Phó Vũ Phong, vội nói:
- Cha mẹ đâu, còn có đại ca nhị ca? Còn Liên tỷ tỷ nữa...
- Đều chết cả rồi
Phó Vũ Phong thấp giọng nói.
Tiểu Bình giật mình ngơ ngác, ngây ngốc đứng đó.
Lúc trước khi cô còn nhỏ được cả gia tộc nâng niu, hơn nữa lại rất thông tuệ, nhiều ca ca và tỷ tỷ trong tộc rất thích tiểu muội muội này. Khi tai nạn phủ xuống vào một đêm đen tối, Tiểu Bình cũng chỉ thấy được vài hộ vệ tộc mình đã chết, còn cô bị bắt đi, sau đó bị bán thành nô lệ.
Cô bé không biết... đêm hôm đó, gia tộc của cô rốt cuộc đã chết bao nhiêu người.
Mặc dù biết họ gia tộc đã bị tiêu diệt, toàn bộ những nhân vật trọng yếu trong gia tộc cũng bị giết, nhưng tộc nhân có ai còn sống không? Dù sao ít nhất cô vẫn còn sống, trong lòng cô có thể sống, hơn nữa Tam ca vẫn còn ở đây, không biết chừng những thân nhân khác cũng còn sống.
Nhưng kết quả là...
- Đều đã chết rồi ư? - Trên mặt Tiểu Bình lộ vẻ đau đớn.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân lúc này cũng đã hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hiển nhiên Tiểu Bình tìm được thân nhân của cô, hơn nữa... những thân nhân khác tựa hồ đều đã chết cả. Kỳ thật khi mang theo Tiểu Bình, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đã hiểu, xuất thân Tiểu Bình khẳng định không tầm thường.
- Mấy vị xin ngồi chơi trong chốc lát. - Đằng Thanh Sơn mở lời.
Mấy nhân vật đại biểu các gia tộc ở đây ai nấy đều cười đồng ý.
- Tiểu Bình, tiểu huynh đệ này nữa, chúng ta vào bên trong nói chuyện.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân, dắt Tiểu Bình và Phó Vũ Phong cùng tiến vào trong phòng bên cạnh.
Trong phòng.
Hai huynh muội Tiểu Bình và Phó Vũ Phong đứng một bên, Tiểu Bình hỏi rất nhiều việc. Còn Phó Vũ Phong đứng một bên giải đáp, đồng thời vuốt đầu muội muội mình vẻ yêu thương.
Năm đó tai nạn xảy ra làm Phó Vũ Phong trưởng thành lên rất nhiều. Y luôn luôn cố gắng, nhờ đó bây giờ mới có địa vị rất cao trong Phó gia.
Trong lòng y, tai nạn năm đó vẫn là một cơn ác mộng, là nỗi thống khổ vô cùng.
Bây giờ, cuối cùng y gặp lại tiểu muội đáng yêu. Thấy trên mặt muội muội có vết sẹo, Phó Vũ Phong đoán được muội muội mình đã bị bán làm nô lệ. Năm đó tiểu công chúa chẳng làm gì cả lại trở thành nô lệ, cuối cùng không biết gặp bao nhiêu hành hạ? Vừa nghĩ tới việc này, Phó Vũ Phong cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Đại thúc.
Tiểu Bình cố kìm cảm xúc, áy náy nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đại thúc cao hứng cho cô - Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Lý Quân cũng cười nhìn Tiểu Bình.
Tiểu Bình gật đầu nói:
- Đại thúc, Tiểu Quân tỷ tỷ, rất nhiều việc cháu luôn không nói với các người, kỳ thật tai nạn năm đó là cơn ác mộng lớn nhất của cháu. Cháu vẫn luôn không muốn nói về điều đó. Hôm nay xin được nói cho Tiểu Quân tỷ tỷ và đại thúc biết, tên cháu là Phó Vũ Bình, là một đứa trẻ ở Phó gia Bắc Hậu thành. Tiểu Quân tỷ tỷ, đại thúc, cháu gạt các người, hy vọng các người đừng giận.
Bắc Hầu thành là một trong số một trăm lẻ tám thành bình thường ở Đoan Mộc Đại Lục.
- Phó Vũ Bình?
Lý Quân kéo Tiểu Bình qua, ôm chặt nó vào lòng mắt hơi ửng đỏ, nàng cảm thấy đau lòng.
- Tỷ tỷ không giận, sao lại phải giận chứ?
Trong lòng Lý Quân tràn đầy vẻ thông cảm. Nàng biết gia tộc gặp cảnh thảm sát sẽ đau đớn ra sao. Phó Vũ Bình khác với nàng, Phó Vũ Bình lúc trước chỉ là một nữ đồng, đối với một đứa bé thì đó tuyệt đối là một cơn ác mộng.
Chỉ sợ đến cả hồi ức cũng không dám nhớ nữa, chứ đừng nói nói lại cho người khác.
Hơn nữa trải qua mấy lần bị buôn thành nô lệ, có thể tưởng tượng phải chịu bao nhiêu đau đớn thống khổ hành hạ. Lúc trước lần đầu tiên gặp Phó Vũ Bình, lúc đó Phó Vũ Bình chín tuổi mà thoạt nhìn lại giống như hài đồng sáu bảy tuổi, có thể tưởng tượng được nó sống khốn khổ ra sao.
- Bây giờ thì ổn rồi, Tiểu Bình cháu tìm được Tam ca. - Đằng Thanh Sơn một bên an ủi.
Trong phòng khách.
Ngô Gia, Đạm Đài gia, Nghiêm gia cùng với Phó gia, bốn phương nhân mã đều lo lắng chờ đợi, mọi người đều cảm thấy bất an.
- Phó Đao tiên sinh, vận khí của Phó gia thật tốt. Một tiểu cô nương của Phó gia lại có thể đi theo Đằng tiên sinh.
Đạm Thai Hoa Ngạn cười:
- Không biết chừng, Đằng tiên sinh vì tiểu cô nương đó mà giúp Phó gia nhà ông.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng những người khác đều không cho là như vậy.
Theo họ, Phó Vũ Bình chỉ là một nha hoàn hoặc người hầu của Đằng Thanh Sơn.
Vì một nha hoàn người hầu mà ảnh hưởng tới đại sự như mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết sao?
Rào...
Màn cửa kéo lại, Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cùng Phó Vũ Phong, Phó Vũ Bình cùng đi ra.
- Mọi người xin mời ngồi.
Đằng Thanh Sơn cười ngồi xuống.
- Hôm nay tại hạ rất cao hứng. Tiểu Bình có thể tìm được anh ruột của nó. À, chúng ta tiếp tục nói... Vừa rồi còn chưa hỏi, Nghiêm Bạch Thú ba bản khắc đá mà Nghiêm gia chuẩn bị là ba thức gì?
Nghiêm Bạch Thú vội trả lời:
- Là thức mười sáu, thức hai mươi ba, thức hai mươi bốn.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.
Mặc dù tác dụng của thức mười sáu đối với mình không hề nhỏ, nhưng bây giờ mình đang cố sức mới nghiên cứu một phần của thức thứ mười bảy tới thức thứ hai mươi, chứ đừng nói thức hai mươi ba, thức hai mươi bốn.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, tuyên bố:
- Ta đã có quyết định rồi.
Bốn đại gia tộc đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, tim mọi người đều đập thình thịch.
- Đằng tiên sinh, không biết các hạ tuyển nhà nào?
Thanh âm Đạm Đài Tình rất dễ nghe, nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ chờ mong.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
- Phó gia.
/623
|