Thanh Loan cõng Đằng Thanh Sơn, bay về phía bắc Ngưu Đầu Sơn. Xem ra Thanh Loan hiển nhiên chẳng hề sợ gì Thiên Phong Chiến Thần, ngược lại còn rất hưng phấn.
...
Trong Ngưu Đầu Sơn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Thiên Phong Chiến Thần hóa thành một luồng ảo ảnh đang bay khắp núi rừng Ngưu Đầu Sơn, rồi sau đó mũi chân lại chạm vào một vài tán đại thụ khổng lồ, đạp mạnh như bay, lập tức nhảy lên cao vòi vọi, trực tiếp nhảy xuống lưng một con ưng xám khổng lồ. Trong miệng hắn liên tục phát ra những tiếng kêu thánh thót.
Con ưng xám này mặc dù xem như ác điểu, nhưng dù sao cũng không phải là yêu thú, nên trí tuệ không cao.
Thiên Phong Chiến Thần biết thú ngữ, hơn nữa Thiên Phong Chiến Thần thực lực cường đại, con ác điểu ưng xám này lập tức trở thành tọa kỵ tạm thời cho Thiên Phong Chiến Thần.
- Vù!
Toàn thân con ưng xám bao phủ một màn hào quang màu bạc lẫn màu xám, làm tốc độ con ưng xám nhanh hơn vài chục lần so với khi nó bay nhanh nhất, tiếp cận với tốc độ yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan bình thường.
- Chậm quá.
Thiên Phong Chiến Thần thầm nghĩ
- Có ta phụ trợ, thế mà tốc độ lại chậm như vậy! Nếu Tuyết Linh Điêu còn sống... Ta khống chế thiên địa lực phụ trợ nó thì tốc độ của Tuyết Linh Điêu tuyệt đối có thể vượt qua con quái điểu phun lửa đó.
- Hách Liên, mỗi lần ngươi gặp ta, tựa hồ đều cưỡi trên lưng phi cầm cả nhỉ.
Tiếng cười sang sảng vang lên.
Vân Mộng Chiến Thần lưng đeo chiến đao đầu sói khổng lồ, mắt sáng rực, ngửa cổ nhìn Thiên Phong Chiến Thần phía trên.
- Hừ.
Thiên Phong Chiến Thần nhìn hắn, cười khẩy một tiếng
- Mục lão đầu. Làm sao? Cũng muốn nếm mùi được ngồi trên phi cầm trên không trung à? Đáng tiếc, thú ngữ là bí truyền của gia tộc Thiên Phong, nên không truyền ra ngoài. Nếu không, biết đâu nể tình giao tình chúng ta mấy trăm năm, ta cũng sẽ truyền cho ngươi.
Vân Mộng Chiến Thần nhếch miệng cười cười
- Thú ngữ chó má gì, ta không quan tâm. Nhưng, Cửu Diệp Hỏa Liên... Ta thấy, ngươi đừng có độc chiếm.
Lúc này hai người mặc dù cách xa nhau hơn mười trượng, nhưng thanh âm nói chuyện lại vang lên rất rõ ràng bên tai đối phương. Đám Vũ Thánh xa xa căn bản không nghe thấy.
- Ha ha, ta tới trước nên có trước.
Thiên Phong Chiến Thần cười lạnh một tiếng
- Sao, ngươi muốn à? Đơn giản, đưa Lôi Thần Đao của Đoan Mộc gia cho ta coi vài năm, biết đâu ta sẽ cho ngươi vài hạt trong số chín hạt sen này.
- Khẩu khí ngươi lớn thật.
Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha
- Ngươi muốn xem những thứ của tổ tiên Lôi Thần Đao thì chưa có tư cách đâu. Theo ta được biết... vừa rồi ngươi tựa hồ không thể giết chết Đằng Thanh Sơn. Rõ là đáng tiếc. Lần này ngươi không giết chết hắn... Sau này, ở chỗ của ta thì ngươi không có cơ hội giết hắn nữa đâu.
- Ý gì đây?
Ánh mắt Thiên Phong Chiến Thần phát lạnh.
- Đằng Thanh Sơn chính là bạn tốt của ta, với năng lực phát triển của hắn, tương lai sẽ mang tới một tai nạn có tính hủy diệt với gia tộc Thiên Phong các ngươi, cũng chẳng có gì là lạ.
Vân Mộng Chiến Thần tặc lưỡi nói.
Sắc mặt Thiên Phong Chiến Thần càng lạnh thêm.
- Chín hạt này ta cũng không cần nhiều lắm. Chia cho ta bốn hạt. Đến lúc đó, cho bảo Đằng Thanh Sơn hạ thủ lưu tình, tìm chủ sự là ngươi trả thù là được. Về phần những người khác trong gia tộc Thiên Phong, ta sẽ bảo hắn lưu tình.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói. Tuy nói như vậy, nhưng Vân Mộng Chiến Thần cũng tự biết.
Hắn đã tiếp xúc với Đằng Thanh Sơn, nên phát hiện ra Đằng Thanh Sơn không phải là người có bao nhiêu dã tâm. Hơn nữa... việc trả thù Thiên Phong Chiến Thần cũng không đến mức trả thù tới người bình thường ở gia tộc Thiên Phong.
Hắn nói như vậy, chỉ là chiếm chút tiện nghi thôi. Dù sao Thiên Phong Chiến Thần cũng chẳng biết gì về Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha... Hạ thủ lưu tình?
Thiên Phong Chiến Thần giận dữ cười.
- Rõ là nằm mơ! Gia tộc Thiên Phong ta đứng sừng sững ở Đoan Mộc Đại Lục trên ngàn năm. Ai dám uy hiếp gia tộc Thiên Phong ta? Hừ, có tọa kỵ phi cầm, cường giả gia tộc Thiên Phong ta có thể lướt gió, ai đụng vào gia tộc Thiên Phong ta, gia tộc Thiên Phong sẽ diệt cả nhà hắn!
- Mục trưởng lão, vẫn muốn Hỏa Diễm Liên Tử à? Hừ hừ, có bổn sự, tự mình tới lấy đi giữ.
Nói vừa xong, Thiên Phong Chiến Thần cưỡi tọa kỵ ưng xám, muốn bỏ đi.
- Thiên Phong Chiến Thần, đứng lại!
Một tiếng gầm to vang lên.
Chỉ thấy từ phía nam, Thanh Loan xé gió lướt tới. Đằng Thanh Sơn cẩn thận ôm Lý Quân ngồi trên lưng Thanh Loan, trên vai hắn còn vác một rương sắt.
- Ừm, ngươi còn dám tới!
Ánh mắt Thiên Phong Chiến Thần khựng lại.
- Ha ha, Thanh Sơn, ngươi tới rồi à.
Vân Mộng Chiến Thần lại cười ha hả.
Phía dưới Mục Vọng, Phó Đao và rất nhiều Vũ Thánh ai nấy đều sáng mắt.
- Sao ta không dám tới?
Đằng Thanh Sơn nhìn lướt qua con tọa kỵ của Thiên Phong Chiến Thần, không khỏi nở nụ cười, nói:
- Thiên Phong Chiến Thần quả thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm ra tọa kỵ mới rồi.
Lời này làm Thiên Phong Chiến Thần biến sắc. Dù sao lúc này hắn đang ngồi một con ác điểu bình thường thôi.
Việc này truyền ra ngoài thì quá mất mặt.
- Thanh Sơn, ngươi tới đây, qua chỗ ta. Hắn không gây thương tổn được cho ngươi đâu.
Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha nói. Thiên Phong Chiến Thần mặt lạnh như băng, nhưng không nói gì.
Nói về thực lực...
Thiên Phong Chiến Thần đích xác hơi yếu hơn Vân Mộng Chiến Thần. Nhưng hắn có tọa kỵ phi cầm, có thể dễ dàng tránh xa Vân Mộng Chiến Thần.
- Tiền bối.
Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Loan, hạ xuống một chút.
- Tiền bối, Tiểu Quân trúng phải độc dược Nhất Mộng Bách Niên của gia tộc Thiên Phong. Tiền bối đã từng thấy giải dược của Nhất Mộng Bách Niên bao giờ chưa?
Đằng Thanh Sơn buông rương sắt xuống, lưng cõng Lý Quân.
- Thấy giải dược chưa à.
Vân Mộng Chiến Thần gật đầu cười nói
- Sống bao nhiêu năm như vậy, có đồ vật gì mà ta chưa gặp qua.
- Tiền bối giúp xem, viên đan dược này có phải là giải dược không?
Đằng Thanh Sơn lấy ra viên đan dược màu xanh thẫm.
Vân Mộng Chiến Thần nhận lấy, đưa mũi ngửi, lắc đầu cười nói:
- Viên này không phải giải dược. Giải dược đúng phải có một mùi gay mũi nhàn nhạt.
Giả rồi! Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt nhìn chung quanh. Thế nhưng tên Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên cụt tay đã ly khai rồi.
- Thiên Phong Chiến Thần!
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn nam tử mặc áo đen tóc bạc trắng đang ngồi trên lưng ác điểu ưng xám giữa không trung, nổi giận nói:
- Gia tộc Thiên Phong các ngươi đoạt được Hỏa Diễm Hồng Liên rồi, các ngươi bằng vào vũ lực đoạt được thì ta không nói. Nhưng, môn đồ của ngươi Hách Liên Hạo Duyên lại sử dụng độc dược Nhất Mộng Bách Niên, sau đó uy hiếp ta, bắt ta giao ra Hỏa Diễm Hồng Liên. Bây giờ hạt Hồng Liên đã được ngươi lấy được, giải dược Nhất Mộng Bách Niên...
Đằng Thanh Sơn còn nói chưa dứt lời.
- Ha ha
Thiên Phong Chiến Thần ở giữa không trung ngông cuồng cười lớn.
- Tiểu tử!
Ánh mắt Thiên Phong Chiến Thần lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn phía dưới
- Ngươi nói gì thế, lời này cũng dám nói với ta à! Hừ, Mục lão đầu có thực lực, còn ngươi thì sao? Đến cả một chiêu của ta cũng không tiếp được, lúc trước còn bảo ta đứng lại, bây giờ còn bắt ta phải đưa ra đan dược. Ha ha rõ là buồn cười.
Nói rồi muốn cưỡi tọa kỵ bỏ đi.
- Thiên Phong Chiến Thần, ngươi đắc ý cái gì, ngồi một con ưng xám còn làm bộ đắc ý thế?
Đằng Thanh Sơn nổi giận nói.
Thiên Phong Chiến Thần đã bay ra xa, lập tức dừng lại, quay đầu nhìn xuống Đằng Thanh Sơn phía dưới, sắc mặt giận dữ.
- Hừ! Thiên Phong Chiến Thần, ngươi hãy nghe cho kỹ.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:
- Trong vòng mười ngày, ngươi phải đưa một viên giải dược Nhất Mộng Bách Niên đến Vân Mộng Cổ Thành. Bằng không….
- Bằng không thì thế nào?
Thiên Phong Chiến Thần nhếch miệng cười.
- Hừ!
Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vuốt bộ lông con Thanh Loan bên cạnh...
- Bằng không, Đằng Thanh Sơn ta thề tại trong một tháng, sẽ thiêu hủy cả gia tộc Hách Liên ngươi. Tiên thiên cường giả Hách Liên gia tộc, trừ phi mỗi ngày đều ở bên người ngươi, nếu không, cứ ra mống nào, ta giết mống đó!
Thiên Phong Chiến Thần nhướng mày một cái, mắt lộ ra hung mang:
- Lớn mật!
- Ngươi tưởng ta không dám à!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi, đối nhãn với Thiên Phong Chiến Thần.
Thiên Phong Chiến Thần ở giữa không trung, giận tới mức cặp lông mày vểnh lên. Hắn có thân phận ra sao? Sao lại rơi xuống nông nỗi này? Nếu là Vân Mộng Chiến Thần uy hiếp hắn, hắn có thể uy hiếp ngược lại Vân Mộng Chiến Thần. Nhưng Đằng Thanh Sơn thì sao? Không có gia tộc, người có quan hệ với hắn cũng chỉ có lèo tèo vài mống.
Hơn nữa... Đằng Thanh Sơn có thực lực để uy hiếp.
Tốc độ của Thanh Loan, nhanh hơn yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan bình thường rất nhiều! Nếu Tuyết Linh Điêu chưa chết, Thiên Phong Chiến Thần có được phụ trợ của Tuyết Linh Điêu, có lẽ còn có thể đua tranh tốc độ với Thanh Loan. Nhưng bây giờ?
Không thể. Dù sao yêu thú phi cầm ở Đoan Mộc Đại Lục rất hiếm, muốn tìm được yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan, rồi còn thu phục được nó, quả là khó như lên trời.
Dù sao, Thiên Phong Chiến Thần căn bản không có biện pháp bắt được yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan, tự nhiên không thể thu phục được rồi.
- Hừ!
Thiên Phong Chiến Thần tức giận hừ một tiếng, quay đầu cưỡi con ưng xám bỏ đi.
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
Nhưng ngay lúc này…
- Trong vòng mười ngày, sẽ có một viên giải dược được đưa đến Vân Mộng Cổ Thành. Tiểu tử, ngươi điên rồi!
Một thanh âm vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn. Chính là Thiên Phong Chiến Thần vận dụng phương pháp truyền âm, vì sợ những người khác nghe thấy, khỏi làm mất mặt hắn.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười.
- Ha ha, Thanh Sơn, xem ra tên Hách Liên đó đã cúi đầu rồi.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói.
- Cúi đầu gì chứ. Vãn bối chỉ là chân trần không sợ mang giày thôi. (Có thể hiểu là: ĐTS chỉ có một mình nên không sợ gì cả. – biên tập: theo ta hiểu thì thế. Có gì góp ý lại nhé.)
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười khổ. Đánh với Thiên Phong Chiến Thần một trận, đã làm Đằng Thanh Sơn biết rõ mình và đối phương chênh lệch lớn ra sao.
Lúc này, thấy Thiên Phong Chiến Thần đã ly khai. Húc Nhật Vũ Thánh Mục Vọng, và Phó Đao cùng đi tới. Phó Đao tu luyện phương pháp Lôi Đao, có chút liên quan tới Mục Gia.
- Sư phụ.
Mục Vọng cung kính chào.
- Tiền bối.
Phó Đao cũng hành lễ.
Vân Mộng Chiến Thần khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Thanh Sơn, lần này ngươi giao thủ với Thiên Phong Chiến Thần, có cảm giác như thế nào?
- Chênh lệch quá lớn.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Ừm ta nhớ ngươi tìm khắp thiên hạ bản khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, như vậy nó hữu ích cho việc tu luyện của ngươi à?
Vân Mộng Chiến Thần hỏi. Đằng Thanh Sơn không do dự, gật đầu nói:
- Nó là phủ pháp tuyệt thế do chính Thần Phủ Thiên Thần lưu lại. Đối với sự cảm ngộ về thiên đạo của ta đích thật vô cùng hữu ích.
Vân Mộng Chiến Thần nhìn về phía Phó Đao
- Phó Đao, Thanh Sơn lần này giúp Phó gia các ngươi không ít chứ? Nếu không nhờ đó, Phó gia ngươi chỉ có Thần Đao Vệ cùng với vài thứ tạp binh, mà có thể có được một thành Hỏa Lưu Thiết đã là không tệ rồi. Ngươi cũng nên báo ân chứ.
Phó Đao giật mình, do dự một chút, rồi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Báo ân?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Lần trước, để lấy được mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết, Thanh Sơn đã lập công lớn nhất. Lúc đó, Vân Ký chỉ muốn mời ngươi thôi. Về phần Phó gia, là vì quan hệ với ngươi nên mới mời đi theo cùng kết minh. Nếu không, Phó gia của hắn vừa mới quật khởi, với hai vạn tạp binh, lúc tranh đoạt thì há có thể có tác dụng gì chứ? Nhưng Thần Đao Vệ của Phó gia đích xác rất khá.
Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu.
- Tiên sinh, Phó gia ta ngoại trừ bức khắc đá lúc trước cho ngươi mượn, còn có năm bản khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức khác.
Phó Đao cười nói
- Thôi ta cũng đưa cả cho tiên sinh mượn vậy.
- Năm bức?
Đằng Thanh Sơn chấn động.
Mục Gia mới tổng cộng có được sáu, Phó gia nho nhỏ có tới sáu bức?
- Đừng lấy làm lạ.
Vân Mộng Chiến Thần cười:
- Ba mươi sáu bản khắc đá vốn chính là của Phó gia. Nhà hắn bây giờ chỉ còn lại có sáu bản, cũng đã là ít rồi.
- Vốn là của Phó gia?
Đằng Thanh Sơn nhìn Phó Đao, trong lòng chấn động
- Phó gia của ngươi là...
/623
|