Lôi Hỏa Độc Long Toản và Diệt Thế Phá Diệt Thương là hai đại tuyệt chiêu mà Đằng Thanh Sơn đã ngộ được trong nửa năm qua. Từ khi lĩnh ngộ được Thủy hành chi đạo, cộng với sức mạnh thân thể, Đằng Thanh Sơn đã nắm trong tay tương đương chín thành lực thiên địa. Vậy, hắn cần những tuyệt chiêu thích hợp với lực thiên địa này.
Lôi Hỏa Độc Long Toản là một chiêu lấy Độc Long Toản làm nguyên mẫu. Uy lực không lớn lắm, không mất mát nhưng cũng không tăng thêm, có uy lực đúng chín thành lực thiên địa.
Còn Diệt Thế Phá Diệt Thương thì khác hẳn.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức vốn là phủ pháp có mục đích hủy diệt giết chóc đáng sợ. Nếu ba mươi thức đầu lần lượt đối ứng với ngũ hành, thì từ thức ba mươi mốt tới thức ba mươi sáu lại là phủ pháp với những chiêu thức thi triển từ góc độ tử diệt tử vong. Lĩnh ngộ Hủy Diệt chi đạo xong, khi nhìn lại sáu thức đó, Đằng Thanh Sơn cũng có chút lĩnh ngộ. Sau đó hắn dung nhập tất cả vào trong thương pháp, sáng chế ra chiêu Diệt Thế Phá Diệt Thương!
Lấy cảnh giới Hủy Diệt làm chủ, một thương sắc bén với chín thành lực thiên địa lại phát huy tới mười thành, thậm chí còn hơn một chút!
- Vèo!
Đằng Thanh Sơn rút mạnh Luân Hồi thương. Từ yết hầu Hạt Tử Kiếm Thánh máu bắn ra tung tóe. Cả người lão vô lực quì sụp xuống, trong ánh mắt vẩn đục mờ ảo vẫn còn chút lệ mang lưu chuyển, rồi sau đó tán đi, trên khóe miệng ứa máu vẫn còn cố phun ra vài thanh âm mơ hồ, sau đó gục đầu, không nhúc nhích nữa.
- Sư tổ!!!
Một tiếng kêu thê lương gần đó vang lên. Chính là đảo chủ Thanh Hồ Đảo, Thiết Phàn.
- Kết thúc, đều kết thúc rồi.
Đằng Thanh Sơn một tay cầm Luân Hồi thương, mũi thương và tua đỏ đều lờ mờ vết máu Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Thù hận giữa ta và Thanh Hồ Đảo rốt cục đã chấm dứt!
Chỉ tích tắc, trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện ra rất nhiều người bị chết vì tay Thanh Hồ Đảo: Thanh cô nương, Đằng Vĩnh Tương, còn có rất nhiều huynh đệ Hắc Giáp quân ngã xuống dưới làn tên, rồi cả hư cảnh Quy Nguyên Tông, Vũ trưởng lão…
- Rốt cuộc Thanh Hồ Đảo bị diệt! Dương Châu sẽ thuộc về Quy Nguyên Tông ta.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng:
- Nhưng, mới chỉ là khởi điểm thôi.
Đằng Thanh Sơn vác Luân Hồi thương, một tay xách thi thể Hạt Tử Kiếm Thánh, một cái lắc người đã tới bên cạnh Thiết Phàn lúc này đã tuyệt vọng suy sụp hoàn toàn.
Lúc Đằng Thanh Sơn và Hạt Tử Kiếm Thánh chiến đấu, Thiết Phàn căn bản không nghĩ tới việc chạy trốn. Một là, cường giả hư cảnh có thể phát hiện rõ ràng trong phạm vi ba mươi bốn dặm. Đan điền hắn bị phế rồi, muốn chạy ra ngoài ba mươi bốn dặm, tối thiểu cũng mất nửa canh giờ. Thứ hai, Hạt Tử Kiếm Thánh mà chết, hắn cho dù chạy thoát còn có ý nghĩa gì nữa?
- Tiểu Thanh!
Tay này xách thi thể Hạt Tử Kiếm Thánh, tay kia xách Thiết Phàn, Đằng Thanh Sơn nhảy lên trên cao trăm trượng.
- U…
Bất tử Phượng Hoàng hưng phấn hót vang một tiếng vui mừng, rồi liệng tới. Đằng Thanh Sơn vừa vặn đáp xuống lưng nó, bất tử Phượng Hoàng vỗ hai cánh lao thẳng về phương bắc. Chỉ còn một vũng máu lưu lại giữa vùng đất hoang dã khôn cùng.
Gia Cát Nguyên Hồng đang ngồi dưới một mái đình ở tây viên Đằng gia trang, văng vẳng có thể nghe được tiếng hò hét chỉnh tề đều nhịp của một đám thiếu niên bên ngoài luyện võ trường.
Tây viên chiếm diện tích cực rộng. Ngoại trừ chỗ ở của hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn, còn có chỗ ở của đám thiếu niên nữa. Ngoài ra còn phòng của bọn người Đằng Thú cùng với chỗ lưu trú cho khách.
- Vù!
Một luồng lưu quang đỏ rực từ trên trời hạ xuống, đáp cạnh ngôi đình.
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng đứng lên, nhưng vừa thấy trong tay Thanh Sơn có hai người, Gia Cát Nguyên Hồng không kìm được lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đằng Thanh Sơn thả thi thể Hạt Tử Kiếm Thánh xuống bãi cỏ. Sau đó ném người còn sống - Thiết Phàn – sang một bên.
- Đây là... đây là Hạt Tử Kiếm Thánh Thiết Ngũ?
Gia Cát Nguyên Hồng vội đi tới, cẩn thận quan sát thi thể Hạt Tử Kiếm Thánh. Hạt Tử Kiếm Thánh mặc áo đen, nơi yết hầu có vết thương ghê rợn, còn chưa hết rỉ máu.
- Ở con đường ngoài thành, bị con đánh chết đó.
Đằng Thanh Sơn gật đầu đáp.
Gia Cát Nguyên Hồng dán mắt vào thi thể Thiết Ngũ trong chốc lát, rồi sau đó ngẩng đầu cười ha hả:
- Chết hay lắm, chết hay lắm!
Phốc một tiếng, Gia Cát Nguyên Hồng quỳ sụp xuống, hướng về phía đông, dập đầu liên tục trên mặt đất, rồi sau đó ngẩng đầu, thanh âm khẽ run lên:
- Sư tổ! Thanh Sơn đã báo thù cho người rồi, người thấy không. Thiết hạt tử, hắn đã chết rồi!
Hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng rưng rưng.
Gia Cát Nguyên Hồng chính là do Vũ trưởng lão một tay nuôi dạy nên, nói là sư tổ nhưng tình như thầy trò.
Cái chết của Vũ trưởng lão làm Gia Cát Nguyên Hồng luôn áy náy, nhưng lão không có năng lực báo thù, chỉ có thể nhịn nhục!
- Gia Cát Nguyên Hồng, ngươi đắc ý cái gì, gọi cái gì? Bất luận làm sao, thì cái tên hư cảnh của Quy Nguyên Tông ngươi cũng chẳng phải đã chết trước cả gia sư tổ của ta sao?
Trong lòng Thiết Phàn rất đau đớn, không kìm được phải châm chọc một chút.
- Hừ.
Gia Cát Nguyên Hồng liếc mắt nhìn hắn, nhưng lại cười khẽ nói:
- Thiết đảo chủ! Người đứng đầu một đảo đã diệt vong, còn có lòng chú ý tới việc ai chết trước ai chết sau nữa à.
- Thiết Phàn, ngươi hãy nghe cho kỹ đây!
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói tiếp:
- Trong vòng mười ngày, cả Dương Châu sẽ thuộc về Quy Nguyên Tông ta. Không còn chỗ cho Thanh Hồ Đảo các ngươi đâu. Ngươi mở to hai mắt mà nhìn!
Cái chết của Hạt Tử Kiếm Thánh quả có đả kích rất lớn đối với những nhân vật lãnh đạo của Thanh Hồ Đảo.
Còn đảo chủ Thiết Phàn lại bị Quy Nguyên tông bắt sống, cũng là đả kích rất lớn đối với vô số đệ tử, quân đội của Thanh Hồ Đảo. Chỉ bảy ngày, Long Cương Quân lần lượt chiếm lĩnh ba quận thành Dương Châu rất nhanh. Tầng lớp lãnh đạo tan rã, lớp đệ tử tầng dưới không còn nhuệ khí, Thanh Hồ Đảo không còn tinh thần chiến đấu nữa.
Từ đó, mười ba quận Dương Châu đều lọt vào tay Quy Nguyên Tông.
Phía nam Dương Châu, ở trong một sơn thôn gần Nam Man.
Vèo Vèo Vèo!!!
Một ảo ảnh mơ hồ từ bên bờ Man Hoang thoát ra, sau đó dùng tốc độ kinh người lướt tới, chẳng mấy chốc đã lao vào giữa sơn thôn. Tiến thẳng vào một căn nhà rất bình thường giữa sơn trang.
- Hả?
Trong phòng có một lão già tóc bạc chợt cả kinh, nhưng vừa nhìn thấy người mới tới, lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, vội cung kính khom người:
- Đại nhân!
- Tình báo đâu.
Người vừa tới, mặc áo vải bố màu xám, mái tóc dài, đi chân trần, tựa như một dã nhân. Chính là đảo chủ tiền nhiệm Thanh Hồ Đảo, Cổ Ung.
- Đại nhân.
Lão già tóc bạc đau đớn đưa ra một xấp tin, vội vàng báo:
- Thái thượng trưởng lão đã bị giết, đảo chủ bị Quy Nguyên Tông bắt sống. Đến cả ba quận cuối cùng của Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng bị Quy Nguyên Tông đoạt rồi. Thanh Hồ Đảo chúng ta đã... đã hết rồi. Đại nhân, chúng ta nên làm gì đây?
Thanh Hồ Đảo tiềm phục ở các nơi, những người may mắn còn sống đều kinh hoàng.
Còn bây giờ, người có thể chỉ huy họ, có thể chỉ còn có Cổ Ung!
Cổ Ung lật xem những tin tình báo, nhìn những văn tự trên giấy, tay khẽ run lên. Hắn không lên tiếng. Sau khi đọc tất cả tin tình báo, hắn buông tay xuống.
- Đại nhân, chúng ta rốt cuộc nên làm gì?
Lão già tóc bạc vội hỏi.
- Dựa theo cách lúc trước, tiềm phục.
Cổ Ung lạnh lùng nói:
- Bồi dưỡng những đệ tử Thanh Hồ Đảo ta, hy vọng qua mấy trăm năm, Thanh Hồ Đảo ta có thể một lần nữa quật khởi. Về phần ta, các ngươi không cần tìm ta nữa.
Nói xong, Cổ Ung hóa thành một ảo ảnh, biến mất khỏi tầm mắt tuyệt vọng của lão già tóc bạc về phương nam xa xa.
Sâu trong Man Hoang.
Cổ Ung một mình quỳ gối cạnh khe suối, thân thể run rẩy, miệng phát ra những âm thanh nức nở.
- A a a rn…!!
Sau khi gào lên một tiếng khàn khàn đáng sợ cùng với những tiếng như thịt bị xé rách.
Đột nhiên…
Cổ Ung đang quì trên đất ngẩng phắt đầu lên. Chỉ thấy gương mặt lão đầy vết cào ghê rợn, huyết nhục bầy nhầy, một gương mặt dữ tợn chợt xuất hiện. Lão hoàn toàn huỷ hoại dung nhan rồi! E rằng người thường chỉ cần nhìn qua gương mặt này là gặp ác mộng rồi, thậm chí còn căn bản không được coi là một gương mặt nữa.
- Quy Nguyên Tông! Đằng Thanh Sơn! Ta nhất định còn có thể trở về, nhất định sẽ về!!
Sau khi gào to như dã thú trong cơn tuyệt vọng, Cổ Ung lao thẳng về phía sâu trong Man Hoang, biến mất.
Khi dư nghiệt Thanh Hồ Đảo đang tuyệt vọng, những gia tộc vẫn hô phong hoán vũ của Thanh Hồ Đảo đều hoặc là lẩn trốn, hoặc là bị bắt, hoặc là đầu hàng. Tóm lại khắp nơi vang lên tiếng khóc ai oán. Còn vài chục vạn đệ tử bên phe Quy Nguyên Tông thì ai nấy đều hoan hô nhảy nhót. Quy Nguyên Tông rốt cục đã trở thành đệ nhất đại tông phái của cả Dương Châu rồi!
Có tên trong bảy đại tông phái ở Cửu Châu!
Bên trong Quận Giang Ninh, các tửu lâu, các cửa hàng, thậm chí còn ở ngoài ruộng đồng, đều có thể nghe đủ loại tiếng bàn tán. Cả Dương Châu ai cũng đều biết, bây giờ thời tiết đã thay đổi, trời không còn là của Thanh Hồ Đảo nữa, mà là của Quy Nguyên Tông. Chính là nhờ Quy Nguyên Tông đã sinh ra một nhân vật chưa từng có từ trước tới nay - Đằng Thanh Sơn. Trong nháy mắt, rất nhiều sự tích về Đằng Thanh Sơn, hoặc là những chuyệt có thật, hoặc là hoàn toàn bịa đặt, tóm lại đủ loại truyền thuyết về Đằng Thanh Sơn đang được không ngừng truyền bá khắp cả Cửu Châu Đại Địa.
Thiếu niên tràn ngập hy vọng, nghe chuyện về Đằng Thanh Sơn cũng bắt đầu cố gắng hăng hái, muốn một ngày có thể nổi tiếng thiên hạ.
Bây giờ bên trong Đằng gia trang cũng đầy không khí vui mừng khôn xiết. Trong phương viên trăm dặm, có cô nương ở thôn trang nào mà không muốn gả cho Đằng gia trang chứ? Đối với các nàng thì gả cho Đằng gia trang chính là không cần lo ăn mặc, cũng không lo tới nguy hiểm nữa, còn sướng hơn cả ở nhà với mẹ. Việc này cũng làm các hán tử ở Đằng gia trang rất vui, đồng thời rất nhiều bọn trẻ cũng cố gắng luyện Hình Ý thập nhị quyền.
Hình Ý thập nhị thức và Tam Thể Thức đã thành thứ mà đàn ông Đằng gia trang phải có rồi.
Mười sáu tháng tư, trong Đằng gia trang vốn đang có sắc thái truyền kỳ.
Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng sóng vai đứng ở một góc luyện võ trường, hướng mắt nhìn đám thiếu niên luyện tập quyền pháp.
- Thanh Sơn, quyền pháp do ngươi sáng chế quả thật như thế thì còn gì phải nói nữa? Không cần khoanh chân luyện nội kình, chỉ cần luyện quyền như vậy mà có thể luyện ra nội kình. Còn có thể làm sức mạnh thân thể tăng lên rất nhiều nữa.
Gia Cát Nguyên Hồng nghe Đằng Thanh Sơn kể lại về ưu thế nội gia quyền, không khỏi hơi không dám tin.
- Vừa có nội kình, mà thân thể lại mạnh lên. Việc này không phải còn mạnh hơn cả đạo gia lão Phật Tông sao?
- Có ưu cũng có khuyết.
Đằng Thanh Sơn tự tin nói:
- Sư phụ, nội gia quyền có yêu cầu về tư chất cực cao. Thông thường trong hai mươi thiếu niên mới chỉ có thể tuyển ra được một người có thể luyện nội gia quyền. Yêu cầu tư chất cao, hơn nữa, còn phải đả thông tất cả kinh mạch toàn thân mới đạt tới cảnh giới tông sư, cũng chính là cảnh giới tiên thiên, là việc cực khó.
- Nhưng, một khi thành công, sẽ xuất hiện cương kình có tác dụng như tiên thiên chân nguyên, cộng với sức mạnh thân thể kinh người. Đánh nhau với người ngang cấp, cường giả nội gia quyền ta tuyệt đối áp đảo đạo gia lẫn Phật Tông.
Đằng Thanh Sơn nói với vẻ tự tin mười phần.
Gia Cát Nguyên Hồng nghe thế vô cùng thán phục, nhưng ngay sau đó hơi biến sắc.
- Thanh Sơn!
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng trở nên nghiêm túc.
- Sư phụ?
Đằng Thanh Sơn giật mình, quay đầu nhìn lại.
- Ngươi nói thật xem...
Gia Cát Nguyên Hồng trầm giọng:
- Có phải ngươi chuẩn bị khai tông lập phái, để truyền thừa cho nội gia quyền nhất mạch của ngươi không?
Đằng Thanh Sơn khẽ sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày:
- Ngươi muốn khai tông lập phái, vậy sẽ đặt Quy Nguyên Tông ta vào đâu?
/623
|