Chương 115: Chuyện gì vậy
Nhưng Lâm Phi không phải tên nhóc choai choai non nớt, hắn không có thói quen biến thái với con gái còn trinh.
Thân phận của Huyết Mai đủ khiến Lâm Phi đau đầu. Nếu không phải cô ta hết lần này đến lần khác chọc vào hắn thì hắn cũng sẽ không dùng cách kích thích này để trừng phạt cô ta.
Nhưng lúc này tên đã lên cung, Lâm Phi định chồm người lên thì Huyết Mai lại nói rằng đây là lần đầu tiên của cô ta.
Lần đầu tiên của người con gái thật sự rất thiêng liêng, nếu thật sự xử lý cô ta thì sau này Lâm Phi thật sự không còn cách nào đối xử với cô ta theo cách bình thường được nữa.
“Mẹ kiếp, sao tôi đen đủi thế này.”
Lâm Phi ngẩng lên trời than vãn, hắn dùng tay vỗ cái “đét” lên bụng Huyết Mai.
Hắn kiềm chế đến mức khó chịu, tư thế chồm người lên trên cuối cùng cũng đã được hắn thu về. Sau sự việc này, Huyết Mai chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Dù sao thì cô ta cũng biết Mộ San San là vợ hắn, một khi Huyết Mai đem sự việc này làm ầm ĩ lên tới chỗ Mộ San San thì Lâm Phi chắc chắn sẽ không sống không yên ổn.
Tuy nhiên nếu cứ thế tha cho Huyết Mai thì Lâm Phi lại có chút không cam lòng. Mọi chuyện rõ ràng do Huyết Mai tự gây ra, rồi khiến hắn khó chịu theo. Lâm Phi cảm thấy mình vô tội.
Huyết Mai hình như cảm nhận được sự kìm nén trong lòng Lâm Phi, cô ta rủ mắt xuống, khép chặt chân, không nói lời nào mà cuộn trong lòng hắn.
Cứ cuộn người như thế vài giây, thấy Lâm Phi không có ý định xâm phạm mình nữa, Huyết Mai mới lấy lại tinh thần, cử động tay định rời khỏi Lâm Phi.
“Đừng cử động.”
Huyết Mai vốn dĩ đang trong lòng Lâm Phi, cô ta không cử động còn được, nhưng cử động lại khiến hắn kích động.
“Cô đang chơi với lửa đấy.” Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Lâm Phi chịu không nổi nhìn Huyết Mai đầy phẫn nộ và lên tiếng trách mắng.
Hành động này của Huyết Mai càng khiến Lâm Phi khó lòng kiềm chế ngọn lửa rạo rực trong lòng.
“Xin, xin lỗi.”
Làn da mỡ màng trắng như tuyết của Huyết Mai như được bôi thêm một lớp son đỏ, sau khi bị Lâm Phi lên tiếng mắng nhiếc, cô ta không dám cử động thêm nữa.
“Muộn rồi.”
Lâm Phi “hừ” một tiếng, trong khi Huyết Mai còn đang hơi đờ đẫn người ra, hắn liền cười hi hi đáp: “Chuyện tối nay cô và tôi đều có trách nhiệm. Bây giờ tôi có một cách xử lý, cô có muốn nghe không?”
“Anh nói xem.”
Huyết Mai vốn cho rằng đêm nay khó lòng thoát khỏi bàn tay của Lâm Phi, nhưng giờ thấy Lâm Phi có ý định tha cho mình, mắt cô ta chợt sáng lên. Song, Huyết Mai cũng không vì chút tia hy vọng mà hưng phấn quá độ, cô ta lập tức gật đầu đồng ý. Đối với tính cách vô liêm sỉ của Lâm Phi thì cô ta vẫn quyết định nghe phương án của hắn trước đã.
Lâm Phi cúi đầu, ghé sát Huyết Mai rồi thì thầm vào tai cô ta một hồi.
“Cái gì?” Huyết Mai bị lời nói của Lâm Phi làm cho giật mình, vừa tủi hổ vừa tức giận, cô ta nóng bừng người và cứ thế run rẩy. Yêu cầu của Lâm Phi đã vượt quá mức sức chịu đựng của cô ta, thậm chí vượt xa so với sức tưởng tượng của cô ta.
Huyết Mai xoay người muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Phi, cô ta vừa cử động vừa lên tiếng: “Không, không được. Tôi, tôi không thể làm chuyện đó được.”
Lâm Phi lên tiếng đầy mê hoặc: “Đây là yêu cầu thấp nhất tôi có thể chấp nhận được, nếu cô không đồng ý thì giờ tôi sẽ dùng sức, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, cô có la hét cũng vô dụng.”
“Không.” Sau sự công kích của Lâm Phi, Huyết Mai thở dài yếu đuối than thở nhưng lại không thể thoát ra khỏi sự dụ dỗ đầy mê hoặc của Lâm Phi. Cô ta bặm môi, tên tiếng thỏ thẻ: “Tôi, tôi giúp anh chuyện đó nhưng, nhưng tôi không biết…”
“Yên tâm, chuyện này không cần học.”
Trong giọng nói của Lâm Phi đầy sức mê hoặc, Huyết Mai nghe xong lại càng thêm xấu hổ.
……
Hồi lâu sau, Huyết Mai mới tựa vào người Lâm Phi, sự phong tình trong đôi mắt cô cũng đã bớt đi ít nhiều.
“Tiểu Mai Mai, đây thật sự là lần đầu tiên cô làm chuyện này sao?”
Lâm Phi ngồi trên sofa ngậm một điếu thuốc rẻ tiền, vừa nhả khói vừa không quên vân vê đôi gò bồng đào căng tròn trắng nõn nà của Huyết Mai.
“Anh muốn nói gì?”
Sau vài câu than thở thỏ thẻ, Huyết Mai chỉ biết véo lấy ngực Lâm Phi một cách yếu đuối.
Ban đầu cô ta dùng miệng giúp Lâm Phi, nhưng sau khi bị Lâm Phi đẩy đưa chơi đùa thì cô ta cũng lên đỉnh. Lúc này cả người Huyết Mai thật sự không còn mấy sức lực.
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy về mặt này cô thật sự có khả năng thiên bẩm. Tài năng thiên bẩm thế này thật không thể lãng phí. Sau này nhất định phải luyện tập thêm.”
Lâm Phi ghé sát tai cười hi hi rồi thì thầm với Huyết Mai.
Huyết Mai hết cả hơi sức, lườm hắn một cái, trong lòng cảm thấy xấu hổ và thầm mắng chửi Lâm Phi vài câu. Tên khốn khiếp, còn muốn có lần sau, đi mà nằm mơ cái giấc mộng xuân thu đó đi.
“Anh có biết ở dưới đất của ngôi biệt thự này chôn bao nhiêu tấn thuốc nổ không?”
Bị Lâm Phi lừa gạt cả buổi tối, Huyết Mai có thoả mãn cũng sẽ vẫn vô cùng xấu hổ, cô lên tiếng trong vô thức.
“Biệt thự của cô chôn bao nhiêu thuốc nổ?”
Lâm Phi lẩm bẩm, điếu thuốc suýt chút nữa thì rơi vào thân hình quyến rũ đó của Huyết Mai.
“Mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để làm nổ tung cái biệt thự này.”
Cuối cùng cũng chiếm được chút ưu thế, Cái miệng xinh như hoa của Huyết Mai được đà khẽ nhếch lên.
“Ôi, tôi chợt nhớ ra tôi còn đang nấu đồ ở nhà. Lâu như thế rồi, cũng nấu chín rồi, tôi về cái đã.”
Vừa nói, Lâm Phi vừa vội dập điếu thuốc trong tay, đến khoá quần cũng không buồn khoá mà vội vàng đi ra khỏi biệt thự.
Với một người tung hoành trong giới lính đánh thuê thì hắn cũng là người bằng xương bằng thịt. Tối nay hắn ức hiếp Huyết Mai đến mức này nên khó tránh khỏi việc cô ta tức giận trả thù.
Nếu như vậy thật thì Lâm Phi thà chết trong tay Hoa Hồng Gai, hắn cũng cam lòng.
Bịch, bịch, bịch!
Ở biệt thự Lệ Thuỷ, Lâm Phi còn đang nằm mơ thì đã bị gọi dậy một cách thô bạo.
“Mộ San San, mới sáng sớm em lên cơn thần kinh gì đấy?”
Bị đánh thức đột ngột mà người đánh thức mình lại là cô vợ hời Mộ San San thì Lâm Phi mới thở hắt ra nhưng cũng không tránh được lửa giận trong lòng bốc lên.
Phải ai cũng vậy thôi, sáng sớm còn đang ngon giấc bị người khác đánh thức sẽ chẳng có nổi tâm trạng tốt đẹp gì. Đây là Mộ San San chứ nếu đổi thành người khác thì bàn tay Lâm Phi đã không khách khí mà bạt cho cái rồi.
Mặc dù dậy sớm là một sự hưởng thụ vì có thể tận hưởng được vẻ đẹp tuyệt sắc của tổng giám đốc Mộ San San và thân hình quyến rũ với những đường cong gợi cảm được ôm trọn trong chiếc váy ngủ.
Sáng sớm Mộ San San còn chưa trang điểm nhưng trên thế giới này vẫn tồn tại một kiểu con gái không cần trang điểm và Mộ San San chính là tuýp con gái này.
Trời sinh xinh đẹp khí chất, dùng từ này để nói về tổng giám đốc Mộ San San thì thật hợp lý. Trừ khi phải tham gia những buổi tiệc có quy mô lớn hay tiệc tùng trong giới kinh doanh ra thì Mộ San San về cơ bản không trang điểm, kể cả có trang điểm cũng chỉ rất nhẹ nhàng.
“Tôi lên cơn thần kinh gì? Sao cái băng dính này lại trên miệng tôi?”
Lúc này Mộ San San không buồn để ý đến Lâm Phi nghĩ gì, cô chỉ muốn biết rõ ràng chiếc băng dính dính vào miệng Lâm Phi tại sao bây giờ lại chạy tới miệng mình.
Chỉ cần nghĩ đến chiếc băng dính trên miệng Lâm Phi giờ lại dính trên miệng mình chẳng khác gì hai người hôn nhau mà Mộ San San thật sự nổi cơn tam bành.
Trong lòng cô ta càng tự trách mình tối qua ngu ngốc cho Lâm Phi ngủ trong phòng, kết quả lại bị hắn lợi dụng.