Chương 119: Gây sự
“Bây giờ để tôi đi được chưa?”
Lăng Vi Vi chủ động hôn Lâm Phi một cái, cơ thể mềm mại khẽ cựa quậy trong lòng Lâm Phi, muốn thoát khỏi lòng hắn. Sở dĩ cô ta làm vậy là vì sợ Lâm Phi thực sự sẽ làm ra chuyện gì quá giới hạn với cô ta. Từ suy nghĩ đến hiện thực, tất nhiên là Lăng Vi Vi chưa từng định sẽ làm việc gì thân mật hơn nữa trong phòng làm việc của cô ta.
Vì thế sau khi Lâm Phi đưa ra yêu cầu, Lăng Vi Vi hơi do dự, sau đó liền lấy hết dũng khí, hôn Lâm Phi một phát.
“Cái này không tính, hôn miệng cơ”.
Vốn dĩ Lâm Phi chỉ định hôn Lăng Vi Vi một cái rồi thả cô ta đi. Thế nhưng, Lăng Vi Vi lại chủ động hôn hắn, việc này khiến hắn có thể tưởng tượng ra rất nhiều điều. Lâm Phi khéo kéo thay đổi yêu cầu của mình.
“Không, không được. Anh đừng có được voi rồi đòi tiên, tôi đã làm theo những gì anh nói, sau này anh đừng mơ vào được phòng làm việc của tôi nữa.”
Trưởng phòng Lăng vất bỏ xấu hổ, chủ động hôn hắn, hắn còn chưa thỏa mãn, Lăng Vi Vi có chút tức giận. Cơ thể mềm mại không ngừng dẫy dụa, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Phi, đồng thời còn không quên buông lời uy hiếp Lâm Phi.
“Vậy được, không hôn môi cũng được. Nhưng vừa rồi tôi chưa kịp chuẩn bị, cô hôn lại một lần nữa đi”.
Vừa nói, Lâm Phi vừa đưa má lại gần Lăng Vi Vi, bộ dạng đòi hôn.
Lăng Vi Vi do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải chào thua trước sự vô liêm sỉ của Lâm Phi, lần nữa lấy hết can đảm, hơi nâng đầu hôn nhẹ lên má của Lâm Phi.
“Vô lễ, vô lễ quá…”
Sau khi Lăng Vi Vi hôn hắn, Lâm Phi lại gào lên một tiếng vô lễ. Tiếng kêu nghe rất thảm thiết, nếu chỉ nghe được tiếng kêu của Lâm Phi có khi có người còn tin là thật.
Thế nhưng, người trong cuộc là Lăng Vi Vi lại bị tiếng kêu của Lâm Phi mà ngơ ra rồi.
Lăng Vi Vi cũng đã nghĩ, sau khi cô ta hôn Lâm Phi một lần nữa, rất có khả năng Lâm Phi sẽ lại chơi xỏ cô ta, cô ta đã chuẩn bị xem Lâm Phi giở trò gì.
Thế nhưng, cô ta không hề nghĩ đến Lâm Phi lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Rõ ràng là tự hắn đòi hôn, hôn hắn rồi, tên này lại gào lên tiếng vô lễ, vố này quả là đau!
“Lâm Phi, anh mau câm miệng lại cho tôi”.
Lăng Vi Vi nổi giận, chỉ hận không thể cắn gãy cổ Lâm Phi ra.
Tên khốn này, tiếng kêu vô lễ thảm thiết này, tuy là hiệu quả cách âm của phòng làm việc không tồi, nhưng lúc này nếu như có người gõ cửa đi vào phòng làm việc của cô ta, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng kêu này.
Thế nhưng Lâm Phi lại không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Lăng Vi Vi, hô càng ngày càng lớn, như thể nếu không gọi được vài người đến xem thì sẽ không ngừng lại.
Lăng Vi Vi rất muốn bịt kín cái miệng Lâm Phi đang kêu người kia, thế nhưng tay cô ta lại đang chắn trước ngực, không thể rút ra được.
Trong lòng sốt ruột, Lăng Vi Vi không nghĩ nhiều nữa, hơi mở miệng chặn đứng cái miệng Lâm Phi đang hét lớn kia.
Cái gọi là chặn đứng, không phải là hôn, mà là cắn!
Răng của Lăng Vi Vi cắn lên miệng Lâm Phi!
……
“Trưởng phòng Lăng, trưởng phòng Lăng”
Trong tòa Vọng Nguyệt, tại phòng làm việc của Lăng Vi Vi, nhân viên nữ đang báo cáo công việc với Lăng Vi Vi, thấy Lăng Vi Vi phân tâm, không kìm được mà lên tiếng khẽ gọi.
“Hả? Sao, sao thế? À, cô, cô nói luôn đi”.
Lăng Vi Vi tỉnh táo lại, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, bảo nữ nhân viên báo cáo với cô ta trực tiếp nói.
Tuy ngoài mặt Lăng Vi Vi làm ra vẻ nghiêm túc lắng nghe cấp dưới báo cáo công việc, nhưng Lăng Vi Vi lại cứ nghĩ quẩn quanh đến Lâm Phi đang nằm trong phòng làm việc của mình.
Trước hết là thầm mắng Lâm Phi vô liêm sỉ, trong giờ làm việc lại nằm ở chỗ cô ta, khiến cô ta phân tâm. Sau lại nghĩ đến hai hàng răng cắn lên miệng Lâm Phi, trong lòng thầm đắc ý và cũng lo lắng không thôi.
“Đáng đời, xem anh lần sau còn dám ức hiếp tôi nữa không”.
“Hả, trưởng phòng Lăng, chị nói gì thế?”
“Không, không có gì, cô, cô tiếp tục đi”.
Trong lòng thầm nghĩ song lại không kìm được mà lẩm bẩm ra ngoài miệng, may mà giọng cô ta nhỏ nên không bị cấp dưới nghe thấy hết. Tuy vậy nhưng mặt Lăng Vi Vi cũng đã đỏ bừng. Nhiều lần thất thần trước mặt cấp dưới, đây là chuyện tuyệt đối không thể phát sinh.
“Trưởng phòng Lăng, tôi nghĩ kế hoạch này còn phải cải thiện hơn nữa, tôi sẽ về nghiên cứu thêm”.
Thấy Lăng Vi Vi mất tập trung, nữ nhân viên đến báo cáo với cô ta biết ý lấy bản kế hoạch làm cớ để rút lui.
Có cấp dưới quan tâm như thế, theo lý mà nói thì là một chuyện đáng mừng. Nhưng loại quan tâm này Lăng Vi Vi thực sự không cần.
Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Vi Vi lại càng bực Lâm Phi. Cô ta đứng dậy, định vào phòng nghỉ để dằn mặt Lâm Phi, trút cơn giận trong lòng.
Lăng Vi Vi chưa đi được mấy bước thì điện thoại phòng làm việc đã reo lên, cô ta đành phải quay người trở về phía bàn làm việc nghe điện thoại.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay, chị nhất định phải nghĩ cách ngăn cản bọn họ”.
Đặt điện thoại xuống, gương mặt của Lăng Vi Vi trở nên lạnh băng, nhấc chân định đi khỏi phòng làm việc. Thế nhưng, vào lúc mở cửa phòng ra, Lăng Vi Vi lại như nhớ ra điều gì đó, quay người đi vào gian phòng nghỉ.
“Lâm Phi, Lâm Phi, anh mau dậy đi. Mấy người bị cho thôi việc ở phòng bảo vệ đến gây chuyện rồi, muốn tìm tổng giám đốc Mộ thương lượng. Họ đã xông lên tầng hai sáu rồi, tôi sợ là họ đã xung đột với tổng giám đốc Mộ rồi, anh mau dậy cho tôi”.
Lăng Vi Vi lay Lâm Phi dậy, giọng nói có vẻ rất lo lắng.
Lâm Phi bị cô ta đánh thức, mở mắt ra, hơi bất lực nói: “Tôi nói này trưởng phòng Lăng, cô nghĩ với bộ dạng của tôi hiện giờ, tôi còn mặt mũi nào mà xuất đầu lộ diện nữa hả?”
Lâm Phi không nói thì Lăng Vi Vi cũng không để ý. Nhờ Lâm Phi nói mà Lăng Vi Vi mới chú ý rằng trên dưới miệng Lâm Phi là hàng hàng dấu răng ngăn nắp.
“Há há há”
Càng nhìn càng thấy buồn cười, Lăng Vi Vi không nhịn được mà cười phá lên, hoàn toàn quên rằng chuyện này là nhờ phúc của cô ta mà có.
“Cô cười cái gì, còn cười nữa thì tôi cũng cho cô một vết tương tự đấy”.
Bị Lâm Phi uy hiếp một câu hung dữ, Lăng Vi Vi vội vàng lùi lại mấy bước. Cô ta không giống với Lâm Phi, có thể trốn trong phòng nghỉ không ra ngoài.
Với thân phận của cô ta, nếu như thật sự bị Lâm Phi cắn thành như vậy, không biết sẽ gây ra trò cười lớn đến thế nào.
Nghĩ đến đây, Lăng Vi Vi cố nén cười: “Tôi đi lên trước, anh tự mình nghĩ cách đi. Nếu như mấy tên bảo vệ đó xảy ra xung đột với tổng gián đốc Mộ thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Vừa nói Lăng Vi Vi vừa đi khỏi phòng nghỉ, cuối cùng còn không quên trợn mắt trêu trọc với Lâm Phi.
……
“Mau cút hết đi cho tôi. Hôm nay nếu như Mộ San San không dám cho chúng tôi một lời giải thích thì ông đây sẽ đập tan phòng làm việc của cô ta”.
Phó phòng bảo vệ Cát Huy gương mặt tròn xoe, vác một cái bụng bự, dẫn theo hơn mười nhân viên bảo vệ bị cho thôi việc, xông thẳng lên tầng thứ hai sáu, tiến về phía phòng làm việc của Mộ san San.